Edit: V-Emy
Thì ra…
Da thịt trắng nõn trong không khí lạnh lẽo càng trở nên trong trẻo như nước, người đó không phải Trần Y Vân thì là ai?
Nàng mặc áo choàng trắng thuần, trên mặt có chút mệt mỏi, nhưng vẫn tràn đầy ý cười, cười khanh khách nói:“Không nghĩ tới phải không? Ta cũng kinh ngạc một hồi, đi đến phía trước nhìn, cư nhiên lại là ngươi!” Nói xong xoay người nhảy xuống ngựa, một bàn tay nắm dây cương.
Thi Hiểu Nhiên thực tại có hơi bất ngờ, vội vàng chạy đến cho nàng ấy một cái ôm,“Không nghĩ tới thật là ngươi! Thật tốt quá!”
Trần Y Vân hiển nhiên không có thói quen dùng phương thức hoan nghênh nhiệt tình như thế, toàn thân có chút cứng ngắc, Thi Hiểu Nhiên hậu tri hậu giác, buông tay sang nắm cánh tay của nàng ấy, hưng phấn nói:“Ngươi đã trở lại, thật tốt quá, Tống đại ca sẽ không cần phải đi An thành!” Tống Tử Ngộ vốn tính một hai ngày nữa liền xuất phát, Y Vân trở về thật là đúng thời điểm, chậm một chút nữa, nói không chừng hai người này lại bỏ qua nhau. Thi Hiểu Nhiên nhìn nhìn đại môn, giảo hoạt nói:“Ngươi một hồi sẽ gặp huynh ấy thôi, hai người thật đúng là thần giao cách cảm nha!”
Trần Y Vân vỗ vỗ cánh tay nàng, cười nói:“Đừng nói nữa, chúng ta đi vào đã, cứ chần chừ đứng ở cửa đại môn sẽ bị người ta nhìn đến muốn chê cười.” Nói xong dắt ngựa cùng nhau đi vào đại môn.
Thấy gã sai vặt trông cửa quen thuộc, Thi Hiểu Nhiên phân phó,“Nhanh đi bẩm báo Tống đại ca, nói Y Vân đã trở lại, chạy nhanh lên một chút, huynh ấy về sau nhất định sẽ thưởng cho ngươi.”
Gã sai vặt đã làm ở đây hơn một năm, tự nhiên nhận biết Trần Y Vân, cũng biết nàng đối chủ tử là người rất quan trọng, hắn liền cười hơ hớ đáp lại, vội vàng chạy tới viện của Tống Tử Ngộ.
Hai người một đường theo sau, Thi Hiểu Nhiên vội hỏi:“Ngươi làm thế nào trốn được tới đây? Cả đường đi không gặp nguy hiểm ư?”
Trần Y Vân thấy nàng trên mặt căng thẳng, vội nói:“Ngươi đừng khẩn trương, ta không phải trốn tới, là Thất Dương Cung thả ta đi.”
“Hả?” Thi Hiểu Nhiên có chút kinh ngạc.
“Đợi lát nữa ta sẽ nói rõ ràng cho ngươi nghe!”
Vừa qua khỏi tiền viện, chỉ thấy Tống Tử Ngộ đang vô cùng lo lắng chạy tới, đến khi tận mắt thấy cả hai nàng nàng, hắn lại sững sờ đứng tại chỗ, dường như không thể tin vào hai mắt mình.
Thi Hiểu Nhiên kêu:“Tống đại ca, huynh đừng đứng sờ sờ ra đó nữa. Đây đích thật là Y Vân đó! Mau tới cho nàng một cái ôm thật nhiệt tình nào!”
Tống Tử Ngộ nghe vậy liền bừng tỉnh, ba bước thành hai bước chạy vọt tới, nắm chặt cánh tay Trần Y Vân, đem nàng ấy ôm chặt vào trong lòng, hơi dùng sức, dường như muốn đem nàng ấy khảm vào tận xương thịt, thì thào gọi:“Y Vân, Y Vân ……”
Trần Y Vân bị ôm siết đến phát đau, nhưng trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào, như chợt nhận ra điều gì, nàng liền hơi giãy dụa, quẫn bách nói:“Chàng mau buông ra, ở đây còn có nhiều người!” Ở trước mắt công chúng thân mật như thế, nàng sao dám nhìn vào mắt người khác.
Nghe được thanh âm của nàng, Tống Tử Ngộ mới cảm thấy đây không phải là mộng, hơi thả lỏng, một bàn tay lướt qua hai gò má của nàng,“Thật là nàng, quả nhiên không phải ta đang nằm mơ.”
Trần Y Vân trên mặt ửng hồng, thừa dịp hắn buông tay vội vàng giãy ra,“Chúng ta về phòng trước đi, ta mệt chết đi được.”
Tống Tử Ngộ bây giờ mới phát hiện chung quanh có không ít người, người người trên mặt đều ẩn ý cười, Thi Hiểu Nhiên lại không chút nào che giấu, khóe môi cong lên, mi hoan mắt cười, còn dịch qua bên cạnh hai bước.
“Chúng ta vào nhà rồi nói sau, đứng ở bên ngoài cũng có chút lạnh.” Tống Tử Ngộ giấu không được vui sướng, vội vàng dẫn người vào phòng.
Trần Y Vân một đường giả vờ giả vịt cùng Thi Hiểu Nhiên nói chuyện, ngay cả dư quang cũng không thèm liếc về nam tử phía trước. Thi Hiểu Nhiên cúi đầu hé miệng cười trộm.
Vào nhà ngồi xuống, sai người pha trà nóng. Trần Y Vân ngồi bên cạnh Thi Hiểu Nhiên, không ngừng hỏi nàng vì sao lại biến mất, trên đường trải qua ra sao, vân vân… Thi Hiểu Nhiên ngắn gọn kể lại, thấy Tống Tử Ngộ vẻ mặt lo lắng, không ngừng chen vào nói, trong lòng biết hai người này tất có một phen tâm sự muốn thổ lộ, Y Vân cố tình không nhìn thấy, thêm lúc nãy bị người ta cười, có chút ngượng ngùng, ngay cả con mắt cũng không thèm nhìn hắn, vẫn lôi kéo nàng hỏi này hỏi nọ.
Lại tiếp tục làm bóng đèn, nói không chừng Thi Hiểu Nhiên sẽ bị Tống Tử Ngộ oán niệm tước thành từng phiến bông tuyết mất, nàng biết điều liền giả bộ ngáp một cái, nói với hai người:“Sáng nay vì chuyện này, muội thức dậy quá sớm, bây giờ còn buồn ngủ! Nếu Tống đại ca không đi, vậy muội trước hết tới khách phòng nướng tiếp đây. Tống đại ca sẽ không để ý đâu nhỉ, hai người cứ chậm rãi mà tán gẫu đi nhá.” Nói xong đứng dậy xuất môn, còn không quên nháy mắt ra hiệu với Tống Tử Ngộ, cười cười nghịch ngợm.
Tống Tử Ngộ cùng Trần Y Vân triền miên tâm sự như thế nào Thi Hiểu Nhiên không biết, nhưng ổ chăn thật mềm mại ấm áp, nằm xuống một hồi liền thật sự ngủ, ngủ thẳng đến quá trưa giờ ngọ mới tỉnh lại, cũng không thấy người đến gọi nàng ăn cơm trưa, không biết có phải hai người kia triền miên ngay cả cơm cũng không thèm ăn hay không.
Sửa sang lại một chút rồi ra sân, một nha hoàn mới chạy tới thỉnh nàng đi qua. Thi Hiểu Nhiên thấy Trần Y Vân thay đổi xiêm y, búi lại tóc, trên mặt không còn bôn ba phong trần, hai mắt nhộn nhạo một mảnh nhu tình, ngay cả khóe miệng cũng mang theo ý cười ngọt ngào, càng phát ra phong thái mê người, thật nghiệm chứng cái câu tình yêu là cách dưỡng nhan tốt nhất.
Đồ ăn dọn lên bàn, Tống Tử Ngộ vốn là một chủ nhân xa xỉ lãng phí, nay cơm so với bình thường còn phong phú hơn, ba người lại bày tới ba mươi sáu món ăn, hắn cũng không biết thế nào mà ăn, không ngừng gắp đĩa rau cho hai người. Thi Hiểu Nhiên thẳng thừng cười trêu ghẹo hắn.
Sau khi ăn xong Thi Hiểu Nhiên muốn về Tụ Vị Lâu trước, không muốn quấy rầy khoảnh khắc hai ngọt ngào của hai vị Tống Trần này. Trần Y Vân lại kéo tay nàng không tha, nhất định cùng nàng tán gẫu, còn đem Tống Tử Ngộ đuổi đi. ( Chị Vân quá phũ ~)
Vào đông mặc dù bách thảo điêu linh (trăm cây héo úa), nhưng trong vườn tùng bách vẫn sừng sững, hai người ngồi xuống ở một tiểu các, nha hoàn đưa đến hỏa lò, bưng lên điểm tâm tinh xảo. Thi Hiểu Nhiên vội vàng hỏi ra nghi vấn trong lòng,“Thất Dương Cung sao lại chịu thả ngươi đi vậy?”
Trần Y Vân nhẹ nhàng thưởng trà, vạch xem những lá trà xanh đang chìm nổi trong nước, nói:“Tháng trước, Lạc Hà Cung bị giải tán.”
“Giải tán?”
“Chỉ biết là ý tứ của nhị cung chủ, đại khái là không muốn chậm trễ tuổi thanh xuân của chúng nữ tử, phu nhân, nha hoàn khác đều bị an bài cho hạ nhân ở Thất Dương Cung.”
Trà hương lượn lờ, tươi mát khẽ phất qua mũi, Trần Y Vân từ từ uống một ngụm, lại nói:“Ta cũng giống như vậy.”
“Vậy ngươi còn nói Thất Dương Cung thả ngươi đi?” Thi Hiểu Nhiên thực nghi hoặc.
“Ta còn chưa nói xong, ngươi so với ta còn gấp gáp hơn.” Trần Y Vân liếc nàng liếc mắt một cái, tiếp theo nói:“Ta nghe nói đương nhiên là không muốn. Ta nguyện ở Thất Dương Cung làm nô tì, cũng không nguyện tái giá với người khác. Lúc ấy nhiệt huyết tuôn trào, ta lao ra khỏi Lạc Hà Cung tìm nhị cung chủ lý luận.” Gả đến Thất Dương Cung đã là khuất nhục, lúc ấy biết được mình bị phân cho người khác, Trần Y Vân tình nguyện chết cũng không nguyện chịu nhục lần nữa, chạy vội ra mà không xét đến thị phi đúng sai.
Nhắc tới nhị cung chủ, Thi Hiểu Nhiên có chút ảm đạm, nhẹ nhàng hỏi:“Ngươi nhìn thấy hắn rồi sao?”
“ùm, là hắn chuẩn ta rời đi.” Trần Y Vân cười nhạt.
Lúc này nói ra thì phong khinh vân đạm, nhưng lúc đó thật sự rất kinh hách. Hồi tưởng lúc ấy nghe nói phải tặng của hồi môn cho cấp dưới Thất Dương Cung, không khác gì một tiếng kinh lôi đánh xuống, khiến nàng mờ mịt. Xác nhận sự thật không thể thay đổi, trong lòng nàng lửa giận bùng cháy. Nàng cũng là đại tiểu thư Trần Sơn phái, bị người ta bức hôn chia rẽ nhân duyên không nói, bị vắng vẻ giam lỏng tại đây trong đại viện cũng không so đo, ít nhất trong lòng còn tồn niệm tưởng. Nhưng tin tức lan truyền lại đẩy nàng vào vực sâu vô vọng.
Con thỏ nóng nảy cũng biết cắn người, lúc ấy Trần Y Vân thình lình vận khinh công lướt đi, một đường thẳng đến Trầm Hoa điện, muốn tìm cái tên nhị cung chủ kia để hỏi cho ra lẽ. Nàng thà rằng bị bầm thây vạn đoạn, cũng không muốn bị người ta hiếp bức hầu hạ cung phụng để đổi lấy tính mạng.
Chung quanh thị vệ lập tức phản ứng, bước nhanh đuổi kịp, muốn bắt nàng. May mắn Lạc Hà Cung cách Trầm Hoa điện không xa, trước khi bị chế phục Trần Y Vân gặp được một thân hắc y nam tử, hắn vẫy tay cho bọn họ lui ra, trong trẻo nhưng lạnh lùng như sương, long mi dài hạ phủ ánh mắt, vô bi vô hỉ, tựa hồ thế gian hết thảy đối với hắn chỉ là bụi bậm, không có gì có thể cho vào mắt, càng không để trong lòng.
Trần Y Vân biết hắn chính là nhị cung chủ.
Khi đó Trần Y Vân liên thanh chất vấn hắn, nàng nếu là phu nhân do hắn cưới hỏi đàng hoàng, đã gả vào, muốn dùng lý do gì mà hưu ra chứ? Nàng tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư Trần Sơn phái, không phải là vật phẩm, tại sao lại bị tặng cho hắn…… Trần Y Vân khẳng khái trần từ, thống thống khoái khoái phát tiết phẫn nộ ức chế trong lòng lâu nay!
Nói cả một tràng dài, nam tử đối diện mặt mày vẫn không chút thay đổi, hai tròng mắt trầm hắc như ao sâu, không chút gợn sóng, lời nàng nói tựa như cơn gió tầm thường gào thét bên tai hắn, không lưu lại dấu vết gì ở trong đầu. Hắc y nam tử quay đầu nhẹ nhàng liếc mắt quét nàng một cái, thanh âm như hai tháng mùa đông tuyết tan chảy:“Ngươi chính là Trần Y Vân?”
Chỉ một cái liếc mắt này, chỉ một câu này, như đỉnh núi cao vạn trượng trống vắng hoang vu, mang theo u hàn của vầng trăng cô độc đêm khuya suốt mười hai tháng, Trần Y Vân khí thế như gió tiêu tán, chậm rãi đáp một câu:“Phải.”
Nam tử khuôn mặt tựa như băng, đã có một tia rạn nứt, sâu kín nhìn mây mù phương xa,“Ngươi cũng muốn đi?”
“Đúng thế! Nếu nhị cung chủ vô tình, ta cũng không nguyện ở lại quấy rầy Thất Dương Cung.” Trần Y Vân đáp lời, cũng không cân nhắc đến chữ “cũng” này từ đâu mà ra.
“Vậy thì đi đi.” Nam tử xoay người, bóng dáng tựa như bút phết không thành nét, một tiếng than nhẹ đến không thể nghe thấy, như lầm bầm lầu bầu:“Đi hết đi! Cái gì cũng đừng lưu lại!”
Trong nháy mắt liền biến mất tung tích, để lại Trần Y Vân vẻ mặt nghi hoặc, không rõ như thế nào lại đột nhiên vân khai vụ tán (mây tan sương tỏa), đơn giản như thế lại đạt được ước mơ tha thiết -tự do!
Đây là lần đầu tiên cũng có lẽ là cuối cùng nàng nhìn thấy vị phu quân trên danh nghĩa này, lời đồn đãi vụt ra trong đầu, Trần Y Vân đột nhiên hiểu được phần lãnh khí đầy người của nam tử này là từ đâu mà đến. Đó là do vô số ngày ngày đêm đêm cô đơn lắng đọng mà thành, là kiếp này vô vọng không thể chạm vào người khác, thâm thúy, cô độc như bầu trời đêm rộng lớn vô biên vô hạn, đi cùng với hắn cả đời, trọn đời không thể cứu rỗi.
Nhị cung chủ kỳ thật so với nàng mới thật sự đáng thương!
Một tiếng mảnh sứ vỡ rơi thanh thúy xuống đất đem nàng về thực tại, thì ra nàng lại đắm chìm bên trong hồi tưởng, chén trà trên tay vô ý rơi xuống, nha hoàn bên cạnh loay hoay thu dọn. Thi Hiểu Nhiên phía trước cũng không yên lòng, vội hỏi:“Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Trần Y Vân lấy ra khăn tay nhẹ nhàng lau nước đọng,“Cái kia.., nhị cung chủ như theo đúng như lời ngươi nói, thật sự là một người rất tốt.” Tuy nhiên không giống nàng ban đầu miêu tả ôn hòa thân thiện như vậy, thật ra là lạnh nhạt, thờ ơ.
“Hắn rất tốt, hắn cũng chuẩn ta rời đi.” Thi Hiểu Nhiên lẩm bẩm nói.
Trần Y Vân nhớ tới sự kiện chuyện trọng yếu, hỏi:“Hiểu Nhiên, ngươi có biết vì sao Cố Bắc Viễn không thể gần nữ sắc hay không?”
“Này, có thể là do luyện cái võ công gì đó đi?”
“Ra là ngươi không biết. Ngươi đi rồi ta mới nghe được đồn đãi, hắn không phải luyện võ công, mà là toàn thân mang kịch độc, bất luận kẻ nào cũng không thể tiếp cận. Nghe nói hắn mới trước đây bị người hãm hại, thật sự rất thảm, bị người ta lấy thân luyện độc, mặc dù không chết, song lại trở thành dược nhân. Sau đại cung chủ ra tay, mới cứu được hắn ra. Nhưng chỉ cần có người tới gần hắn, sẽ lập tức bị độc chết.”
“Không phải chứ? Nếu như vậy ta làm sao còn sống?” nghe thế nào cũng giống nói nhảm.
Trần Y Vân ánh mắt sáng ngời, vội vàng hỏi:“Ta đã nghĩ tới hỏi ngươi việc này, ngươi ở Trầm Hoa điện phụng dưỡng hắn, rốt cuộc có thể tới gần hắn bao nhiêu?”
“Rất gần, hắn còn đứng bên người dạy ta viết chữ.” Kỳ thật hắn còn đem ta ôm vào trong ngực, tuy nhiên việc này Thi Hiểu Nhiên nói ra sẽ dọa nàng ấy kinh hãi mất. Đoạn thời gian này sống ở Ngô châu, Thi Hiểu Nhiên cũng hiểu biết Đại Mục thế tục, nam nữ vẫn thực bảo thủ, giống như hôm nay trước công chúng Tống Tử Ngộ ôm Trần Y Vân, tuyệt đối là việc đồi phong bại tục, nhiễm bẩn trong sạch của nàng ấy– bất quá Trần Y Vân đã gả cho người, trong mắt thế nhân cũng không thể coi là trong sạch.
Trần Y Vân không nói chuyện, chỉ nhìn nàng thật lâu, ở trong đầu cứ tự hỏi, cuối cùng mới nói:“Ta cuối cùng cũng hiểu được ngươi -một nha hoàn vì sao ở Thất Dương Cung lại sống dễ chịu như vậy. Nghe đồn chỉ cần bất luận kẻ nào tới gần nhị cung chủ trong vòng ba thước, độc khí màu đen trên người hắn sẽ phun ra, giống quỷ quái Tu La địa ngục chủ động tập kích người tới, nháy mắt chí tử. Người tới gần hắn không một ai còn sống.”
Nàng nhợt nhạt cười cười, nói:“Ngươi thật đúng là một cái ngoại lệ, trách không được lại bị bắt đi!”
Màu đen, độc khí, Thi Hiểu Nhiên nhớ tới ngày ấy ở bờ sông từng nhìn thấy trên người Cố Bắc Viễn có nhiều lần sương mù màu đen tỏa ra, rất là dọa người, lúc ấy còn tưởng rằng hắn công phu quá cao, sát khí tụ hình, nguyên lai là độc khí……
Giống như một cơn lốc, xua tan sương mù mờ mịt, hết thảy thông suốt. Đây là vì sao nha hoàn ở Trầm Hoa điện vô luận bưng trà hay mang đồ ăn đều đứng xa xa buông đồ xuống rồi bước đi; Vì sao mọi người đều nhìn mặt hắn mà lo lắng; Vì sao vô luận là Cố Nam Viễn hay Tất Hàm đều bảo trì khoảng cách với hắn; Vì sao người ở Thất Dương Cung lần đầu tiên nhìn thấy nàng luôn bày ra vẻ mặt kinh ngạc; Vì sao Cố Bắc Viễn làm ra vẻ không xem mỹ nhân bậc nhất trong Lạc Hà Cung, lại cố tình cùng nàng nói cười……
“Hiểu Nhiên, ngươi thể chất như thế nào đặc biệt như thế? Trước kia có trải qua cái gì đặc biệt không?” Trần Y Vân hỏi.
“A, không, ta cũng không biết vì sao như vậy.” Thi Hiểu Nhiên hốt hoảng, hiện tại còn chưa tiêu hóa xong sự thật Cố Bắc Viễn không thể thân cận người. Đại khái là do nàng từ nhỏ ăn tam tụ tình?, sau khi lớn lên mỗi ngày ăn mấy chục loại hóa học, chất phụ gia, đối với độc vật có sức chống cự càng mạnh. Nếu không thì chính là xuyên qua thời không, xác thực đều là trải nghiệm đặc biệt.
Trần Y Vân thấy nàng hình như có điều giấu diếm, đoán rằng nhất định là đang thương tâm, nói:“Ngươi đừng nghĩ nhiều, hiện tại chúng ta không phải rời khỏi nơi đó rồi sao? Ngươi cũng quá an ổn bình an, về sau hảo hảo mà sống, tìm nam nhân tốt mà gả cho. Cả đời an nhàn thản nhiên, mới là hạnh phúc của nữ nhân.”
“Ưm”, Thi Hiểu Nhiên hàm hồ đáp, trong lòng ngũ vị trộn lẫn, cực độ không phải tư vị.
Đoạn thời gian này, Thi Hiểu Nhiên cố ý không nghĩ tới Cố Bắc Viễn nữa, không phải không nghĩ, mà là không dám nghĩ. Không dám nghĩ đến bóng dáng hắn bị ánh chiều tà kéo dài tịch mịch, vắng lặng. Không dám nghĩ đến hắn bị gió thổi bay, tựa hồ mỗi một cơn gió thổi qua đều mang theo mất mát mãnh liệt. Không dám nghĩ đến hắn mang theo băng hàn thấu xương cay đắng cười khổ…… Hiện tại, tất cả như thủy triều dâng lên trong lòng, kinh động toàn thân khiến nàng rét run, kinh hãi đau lòng!
Nhớ tới núi Đại Lang lần đầu gặp mặt, hắn một thân khí chất cao ngạo lỗi lạc. Ở Trầm Hoa điện, ít lời thiếu ngữ, hời hợt như ánh trăng. Khi tĩnh như ao trong suối vắng, khi động giống như một trận gió lốc. Chính là cuối cùng, đều hóa thành bờ Lăng Giang, bóng dáng nặng nề, đen đặc giống như mực, trầm trọng như núi.
Cho đến lúc này, nàng mới hiểu được vẻ tươi cười kia vì sao lại thê lương như thế, nàng là người duy nhất hắn có thể thân cận, nhưng cũng rời xa hắn. Ngày ấy hắn tiến đến, không có lòng muốn giết chết nàng. Hắn chỉ muốn mang nàng trở về thôi.
Hiện tại, nàng không bao giờ trở lại Trích Tinh Phong nữa, người đầu tiên nàng nhìn thấy trên thế giới này không bao giờ muốn đến gặp nàng nữa!
Nhất giang hàn thủy hướng đông lưu, đem cười vui cùng bi thương này chôn vùi với nhau!
- – – – – – – – – -
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người nếu có ý kiến xin cứ việc đề ra!
~ Hết chương 24 ~
Thì ra…
Da thịt trắng nõn trong không khí lạnh lẽo càng trở nên trong trẻo như nước, người đó không phải Trần Y Vân thì là ai?
Nàng mặc áo choàng trắng thuần, trên mặt có chút mệt mỏi, nhưng vẫn tràn đầy ý cười, cười khanh khách nói:“Không nghĩ tới phải không? Ta cũng kinh ngạc một hồi, đi đến phía trước nhìn, cư nhiên lại là ngươi!” Nói xong xoay người nhảy xuống ngựa, một bàn tay nắm dây cương.
Thi Hiểu Nhiên thực tại có hơi bất ngờ, vội vàng chạy đến cho nàng ấy một cái ôm,“Không nghĩ tới thật là ngươi! Thật tốt quá!”
Trần Y Vân hiển nhiên không có thói quen dùng phương thức hoan nghênh nhiệt tình như thế, toàn thân có chút cứng ngắc, Thi Hiểu Nhiên hậu tri hậu giác, buông tay sang nắm cánh tay của nàng ấy, hưng phấn nói:“Ngươi đã trở lại, thật tốt quá, Tống đại ca sẽ không cần phải đi An thành!” Tống Tử Ngộ vốn tính một hai ngày nữa liền xuất phát, Y Vân trở về thật là đúng thời điểm, chậm một chút nữa, nói không chừng hai người này lại bỏ qua nhau. Thi Hiểu Nhiên nhìn nhìn đại môn, giảo hoạt nói:“Ngươi một hồi sẽ gặp huynh ấy thôi, hai người thật đúng là thần giao cách cảm nha!”
Trần Y Vân vỗ vỗ cánh tay nàng, cười nói:“Đừng nói nữa, chúng ta đi vào đã, cứ chần chừ đứng ở cửa đại môn sẽ bị người ta nhìn đến muốn chê cười.” Nói xong dắt ngựa cùng nhau đi vào đại môn.
Thấy gã sai vặt trông cửa quen thuộc, Thi Hiểu Nhiên phân phó,“Nhanh đi bẩm báo Tống đại ca, nói Y Vân đã trở lại, chạy nhanh lên một chút, huynh ấy về sau nhất định sẽ thưởng cho ngươi.”
Gã sai vặt đã làm ở đây hơn một năm, tự nhiên nhận biết Trần Y Vân, cũng biết nàng đối chủ tử là người rất quan trọng, hắn liền cười hơ hớ đáp lại, vội vàng chạy tới viện của Tống Tử Ngộ.
Hai người một đường theo sau, Thi Hiểu Nhiên vội hỏi:“Ngươi làm thế nào trốn được tới đây? Cả đường đi không gặp nguy hiểm ư?”
Trần Y Vân thấy nàng trên mặt căng thẳng, vội nói:“Ngươi đừng khẩn trương, ta không phải trốn tới, là Thất Dương Cung thả ta đi.”
“Hả?” Thi Hiểu Nhiên có chút kinh ngạc.
“Đợi lát nữa ta sẽ nói rõ ràng cho ngươi nghe!”
Vừa qua khỏi tiền viện, chỉ thấy Tống Tử Ngộ đang vô cùng lo lắng chạy tới, đến khi tận mắt thấy cả hai nàng nàng, hắn lại sững sờ đứng tại chỗ, dường như không thể tin vào hai mắt mình.
Thi Hiểu Nhiên kêu:“Tống đại ca, huynh đừng đứng sờ sờ ra đó nữa. Đây đích thật là Y Vân đó! Mau tới cho nàng một cái ôm thật nhiệt tình nào!”
Tống Tử Ngộ nghe vậy liền bừng tỉnh, ba bước thành hai bước chạy vọt tới, nắm chặt cánh tay Trần Y Vân, đem nàng ấy ôm chặt vào trong lòng, hơi dùng sức, dường như muốn đem nàng ấy khảm vào tận xương thịt, thì thào gọi:“Y Vân, Y Vân ……”
Trần Y Vân bị ôm siết đến phát đau, nhưng trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào, như chợt nhận ra điều gì, nàng liền hơi giãy dụa, quẫn bách nói:“Chàng mau buông ra, ở đây còn có nhiều người!” Ở trước mắt công chúng thân mật như thế, nàng sao dám nhìn vào mắt người khác.
Nghe được thanh âm của nàng, Tống Tử Ngộ mới cảm thấy đây không phải là mộng, hơi thả lỏng, một bàn tay lướt qua hai gò má của nàng,“Thật là nàng, quả nhiên không phải ta đang nằm mơ.”
Trần Y Vân trên mặt ửng hồng, thừa dịp hắn buông tay vội vàng giãy ra,“Chúng ta về phòng trước đi, ta mệt chết đi được.”
Tống Tử Ngộ bây giờ mới phát hiện chung quanh có không ít người, người người trên mặt đều ẩn ý cười, Thi Hiểu Nhiên lại không chút nào che giấu, khóe môi cong lên, mi hoan mắt cười, còn dịch qua bên cạnh hai bước.
“Chúng ta vào nhà rồi nói sau, đứng ở bên ngoài cũng có chút lạnh.” Tống Tử Ngộ giấu không được vui sướng, vội vàng dẫn người vào phòng.
Trần Y Vân một đường giả vờ giả vịt cùng Thi Hiểu Nhiên nói chuyện, ngay cả dư quang cũng không thèm liếc về nam tử phía trước. Thi Hiểu Nhiên cúi đầu hé miệng cười trộm.
Vào nhà ngồi xuống, sai người pha trà nóng. Trần Y Vân ngồi bên cạnh Thi Hiểu Nhiên, không ngừng hỏi nàng vì sao lại biến mất, trên đường trải qua ra sao, vân vân… Thi Hiểu Nhiên ngắn gọn kể lại, thấy Tống Tử Ngộ vẻ mặt lo lắng, không ngừng chen vào nói, trong lòng biết hai người này tất có một phen tâm sự muốn thổ lộ, Y Vân cố tình không nhìn thấy, thêm lúc nãy bị người ta cười, có chút ngượng ngùng, ngay cả con mắt cũng không thèm nhìn hắn, vẫn lôi kéo nàng hỏi này hỏi nọ.
Lại tiếp tục làm bóng đèn, nói không chừng Thi Hiểu Nhiên sẽ bị Tống Tử Ngộ oán niệm tước thành từng phiến bông tuyết mất, nàng biết điều liền giả bộ ngáp một cái, nói với hai người:“Sáng nay vì chuyện này, muội thức dậy quá sớm, bây giờ còn buồn ngủ! Nếu Tống đại ca không đi, vậy muội trước hết tới khách phòng nướng tiếp đây. Tống đại ca sẽ không để ý đâu nhỉ, hai người cứ chậm rãi mà tán gẫu đi nhá.” Nói xong đứng dậy xuất môn, còn không quên nháy mắt ra hiệu với Tống Tử Ngộ, cười cười nghịch ngợm.
Tống Tử Ngộ cùng Trần Y Vân triền miên tâm sự như thế nào Thi Hiểu Nhiên không biết, nhưng ổ chăn thật mềm mại ấm áp, nằm xuống một hồi liền thật sự ngủ, ngủ thẳng đến quá trưa giờ ngọ mới tỉnh lại, cũng không thấy người đến gọi nàng ăn cơm trưa, không biết có phải hai người kia triền miên ngay cả cơm cũng không thèm ăn hay không.
Sửa sang lại một chút rồi ra sân, một nha hoàn mới chạy tới thỉnh nàng đi qua. Thi Hiểu Nhiên thấy Trần Y Vân thay đổi xiêm y, búi lại tóc, trên mặt không còn bôn ba phong trần, hai mắt nhộn nhạo một mảnh nhu tình, ngay cả khóe miệng cũng mang theo ý cười ngọt ngào, càng phát ra phong thái mê người, thật nghiệm chứng cái câu tình yêu là cách dưỡng nhan tốt nhất.
Đồ ăn dọn lên bàn, Tống Tử Ngộ vốn là một chủ nhân xa xỉ lãng phí, nay cơm so với bình thường còn phong phú hơn, ba người lại bày tới ba mươi sáu món ăn, hắn cũng không biết thế nào mà ăn, không ngừng gắp đĩa rau cho hai người. Thi Hiểu Nhiên thẳng thừng cười trêu ghẹo hắn.
Sau khi ăn xong Thi Hiểu Nhiên muốn về Tụ Vị Lâu trước, không muốn quấy rầy khoảnh khắc hai ngọt ngào của hai vị Tống Trần này. Trần Y Vân lại kéo tay nàng không tha, nhất định cùng nàng tán gẫu, còn đem Tống Tử Ngộ đuổi đi. ( Chị Vân quá phũ ~)
Vào đông mặc dù bách thảo điêu linh (trăm cây héo úa), nhưng trong vườn tùng bách vẫn sừng sững, hai người ngồi xuống ở một tiểu các, nha hoàn đưa đến hỏa lò, bưng lên điểm tâm tinh xảo. Thi Hiểu Nhiên vội vàng hỏi ra nghi vấn trong lòng,“Thất Dương Cung sao lại chịu thả ngươi đi vậy?”
Trần Y Vân nhẹ nhàng thưởng trà, vạch xem những lá trà xanh đang chìm nổi trong nước, nói:“Tháng trước, Lạc Hà Cung bị giải tán.”
“Giải tán?”
“Chỉ biết là ý tứ của nhị cung chủ, đại khái là không muốn chậm trễ tuổi thanh xuân của chúng nữ tử, phu nhân, nha hoàn khác đều bị an bài cho hạ nhân ở Thất Dương Cung.”
Trà hương lượn lờ, tươi mát khẽ phất qua mũi, Trần Y Vân từ từ uống một ngụm, lại nói:“Ta cũng giống như vậy.”
“Vậy ngươi còn nói Thất Dương Cung thả ngươi đi?” Thi Hiểu Nhiên thực nghi hoặc.
“Ta còn chưa nói xong, ngươi so với ta còn gấp gáp hơn.” Trần Y Vân liếc nàng liếc mắt một cái, tiếp theo nói:“Ta nghe nói đương nhiên là không muốn. Ta nguyện ở Thất Dương Cung làm nô tì, cũng không nguyện tái giá với người khác. Lúc ấy nhiệt huyết tuôn trào, ta lao ra khỏi Lạc Hà Cung tìm nhị cung chủ lý luận.” Gả đến Thất Dương Cung đã là khuất nhục, lúc ấy biết được mình bị phân cho người khác, Trần Y Vân tình nguyện chết cũng không nguyện chịu nhục lần nữa, chạy vội ra mà không xét đến thị phi đúng sai.
Nhắc tới nhị cung chủ, Thi Hiểu Nhiên có chút ảm đạm, nhẹ nhàng hỏi:“Ngươi nhìn thấy hắn rồi sao?”
“ùm, là hắn chuẩn ta rời đi.” Trần Y Vân cười nhạt.
Lúc này nói ra thì phong khinh vân đạm, nhưng lúc đó thật sự rất kinh hách. Hồi tưởng lúc ấy nghe nói phải tặng của hồi môn cho cấp dưới Thất Dương Cung, không khác gì một tiếng kinh lôi đánh xuống, khiến nàng mờ mịt. Xác nhận sự thật không thể thay đổi, trong lòng nàng lửa giận bùng cháy. Nàng cũng là đại tiểu thư Trần Sơn phái, bị người ta bức hôn chia rẽ nhân duyên không nói, bị vắng vẻ giam lỏng tại đây trong đại viện cũng không so đo, ít nhất trong lòng còn tồn niệm tưởng. Nhưng tin tức lan truyền lại đẩy nàng vào vực sâu vô vọng.
Con thỏ nóng nảy cũng biết cắn người, lúc ấy Trần Y Vân thình lình vận khinh công lướt đi, một đường thẳng đến Trầm Hoa điện, muốn tìm cái tên nhị cung chủ kia để hỏi cho ra lẽ. Nàng thà rằng bị bầm thây vạn đoạn, cũng không muốn bị người ta hiếp bức hầu hạ cung phụng để đổi lấy tính mạng.
Chung quanh thị vệ lập tức phản ứng, bước nhanh đuổi kịp, muốn bắt nàng. May mắn Lạc Hà Cung cách Trầm Hoa điện không xa, trước khi bị chế phục Trần Y Vân gặp được một thân hắc y nam tử, hắn vẫy tay cho bọn họ lui ra, trong trẻo nhưng lạnh lùng như sương, long mi dài hạ phủ ánh mắt, vô bi vô hỉ, tựa hồ thế gian hết thảy đối với hắn chỉ là bụi bậm, không có gì có thể cho vào mắt, càng không để trong lòng.
Trần Y Vân biết hắn chính là nhị cung chủ.
Khi đó Trần Y Vân liên thanh chất vấn hắn, nàng nếu là phu nhân do hắn cưới hỏi đàng hoàng, đã gả vào, muốn dùng lý do gì mà hưu ra chứ? Nàng tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư Trần Sơn phái, không phải là vật phẩm, tại sao lại bị tặng cho hắn…… Trần Y Vân khẳng khái trần từ, thống thống khoái khoái phát tiết phẫn nộ ức chế trong lòng lâu nay!
Nói cả một tràng dài, nam tử đối diện mặt mày vẫn không chút thay đổi, hai tròng mắt trầm hắc như ao sâu, không chút gợn sóng, lời nàng nói tựa như cơn gió tầm thường gào thét bên tai hắn, không lưu lại dấu vết gì ở trong đầu. Hắc y nam tử quay đầu nhẹ nhàng liếc mắt quét nàng một cái, thanh âm như hai tháng mùa đông tuyết tan chảy:“Ngươi chính là Trần Y Vân?”
Chỉ một cái liếc mắt này, chỉ một câu này, như đỉnh núi cao vạn trượng trống vắng hoang vu, mang theo u hàn của vầng trăng cô độc đêm khuya suốt mười hai tháng, Trần Y Vân khí thế như gió tiêu tán, chậm rãi đáp một câu:“Phải.”
Nam tử khuôn mặt tựa như băng, đã có một tia rạn nứt, sâu kín nhìn mây mù phương xa,“Ngươi cũng muốn đi?”
“Đúng thế! Nếu nhị cung chủ vô tình, ta cũng không nguyện ở lại quấy rầy Thất Dương Cung.” Trần Y Vân đáp lời, cũng không cân nhắc đến chữ “cũng” này từ đâu mà ra.
“Vậy thì đi đi.” Nam tử xoay người, bóng dáng tựa như bút phết không thành nét, một tiếng than nhẹ đến không thể nghe thấy, như lầm bầm lầu bầu:“Đi hết đi! Cái gì cũng đừng lưu lại!”
Trong nháy mắt liền biến mất tung tích, để lại Trần Y Vân vẻ mặt nghi hoặc, không rõ như thế nào lại đột nhiên vân khai vụ tán (mây tan sương tỏa), đơn giản như thế lại đạt được ước mơ tha thiết -tự do!
Đây là lần đầu tiên cũng có lẽ là cuối cùng nàng nhìn thấy vị phu quân trên danh nghĩa này, lời đồn đãi vụt ra trong đầu, Trần Y Vân đột nhiên hiểu được phần lãnh khí đầy người của nam tử này là từ đâu mà đến. Đó là do vô số ngày ngày đêm đêm cô đơn lắng đọng mà thành, là kiếp này vô vọng không thể chạm vào người khác, thâm thúy, cô độc như bầu trời đêm rộng lớn vô biên vô hạn, đi cùng với hắn cả đời, trọn đời không thể cứu rỗi.
Nhị cung chủ kỳ thật so với nàng mới thật sự đáng thương!
Một tiếng mảnh sứ vỡ rơi thanh thúy xuống đất đem nàng về thực tại, thì ra nàng lại đắm chìm bên trong hồi tưởng, chén trà trên tay vô ý rơi xuống, nha hoàn bên cạnh loay hoay thu dọn. Thi Hiểu Nhiên phía trước cũng không yên lòng, vội hỏi:“Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Trần Y Vân lấy ra khăn tay nhẹ nhàng lau nước đọng,“Cái kia.., nhị cung chủ như theo đúng như lời ngươi nói, thật sự là một người rất tốt.” Tuy nhiên không giống nàng ban đầu miêu tả ôn hòa thân thiện như vậy, thật ra là lạnh nhạt, thờ ơ.
“Hắn rất tốt, hắn cũng chuẩn ta rời đi.” Thi Hiểu Nhiên lẩm bẩm nói.
Trần Y Vân nhớ tới sự kiện chuyện trọng yếu, hỏi:“Hiểu Nhiên, ngươi có biết vì sao Cố Bắc Viễn không thể gần nữ sắc hay không?”
“Này, có thể là do luyện cái võ công gì đó đi?”
“Ra là ngươi không biết. Ngươi đi rồi ta mới nghe được đồn đãi, hắn không phải luyện võ công, mà là toàn thân mang kịch độc, bất luận kẻ nào cũng không thể tiếp cận. Nghe nói hắn mới trước đây bị người hãm hại, thật sự rất thảm, bị người ta lấy thân luyện độc, mặc dù không chết, song lại trở thành dược nhân. Sau đại cung chủ ra tay, mới cứu được hắn ra. Nhưng chỉ cần có người tới gần hắn, sẽ lập tức bị độc chết.”
“Không phải chứ? Nếu như vậy ta làm sao còn sống?” nghe thế nào cũng giống nói nhảm.
Trần Y Vân ánh mắt sáng ngời, vội vàng hỏi:“Ta đã nghĩ tới hỏi ngươi việc này, ngươi ở Trầm Hoa điện phụng dưỡng hắn, rốt cuộc có thể tới gần hắn bao nhiêu?”
“Rất gần, hắn còn đứng bên người dạy ta viết chữ.” Kỳ thật hắn còn đem ta ôm vào trong ngực, tuy nhiên việc này Thi Hiểu Nhiên nói ra sẽ dọa nàng ấy kinh hãi mất. Đoạn thời gian này sống ở Ngô châu, Thi Hiểu Nhiên cũng hiểu biết Đại Mục thế tục, nam nữ vẫn thực bảo thủ, giống như hôm nay trước công chúng Tống Tử Ngộ ôm Trần Y Vân, tuyệt đối là việc đồi phong bại tục, nhiễm bẩn trong sạch của nàng ấy– bất quá Trần Y Vân đã gả cho người, trong mắt thế nhân cũng không thể coi là trong sạch.
Trần Y Vân không nói chuyện, chỉ nhìn nàng thật lâu, ở trong đầu cứ tự hỏi, cuối cùng mới nói:“Ta cuối cùng cũng hiểu được ngươi -một nha hoàn vì sao ở Thất Dương Cung lại sống dễ chịu như vậy. Nghe đồn chỉ cần bất luận kẻ nào tới gần nhị cung chủ trong vòng ba thước, độc khí màu đen trên người hắn sẽ phun ra, giống quỷ quái Tu La địa ngục chủ động tập kích người tới, nháy mắt chí tử. Người tới gần hắn không một ai còn sống.”
Nàng nhợt nhạt cười cười, nói:“Ngươi thật đúng là một cái ngoại lệ, trách không được lại bị bắt đi!”
Màu đen, độc khí, Thi Hiểu Nhiên nhớ tới ngày ấy ở bờ sông từng nhìn thấy trên người Cố Bắc Viễn có nhiều lần sương mù màu đen tỏa ra, rất là dọa người, lúc ấy còn tưởng rằng hắn công phu quá cao, sát khí tụ hình, nguyên lai là độc khí……
Giống như một cơn lốc, xua tan sương mù mờ mịt, hết thảy thông suốt. Đây là vì sao nha hoàn ở Trầm Hoa điện vô luận bưng trà hay mang đồ ăn đều đứng xa xa buông đồ xuống rồi bước đi; Vì sao mọi người đều nhìn mặt hắn mà lo lắng; Vì sao vô luận là Cố Nam Viễn hay Tất Hàm đều bảo trì khoảng cách với hắn; Vì sao người ở Thất Dương Cung lần đầu tiên nhìn thấy nàng luôn bày ra vẻ mặt kinh ngạc; Vì sao Cố Bắc Viễn làm ra vẻ không xem mỹ nhân bậc nhất trong Lạc Hà Cung, lại cố tình cùng nàng nói cười……
“Hiểu Nhiên, ngươi thể chất như thế nào đặc biệt như thế? Trước kia có trải qua cái gì đặc biệt không?” Trần Y Vân hỏi.
“A, không, ta cũng không biết vì sao như vậy.” Thi Hiểu Nhiên hốt hoảng, hiện tại còn chưa tiêu hóa xong sự thật Cố Bắc Viễn không thể thân cận người. Đại khái là do nàng từ nhỏ ăn tam tụ tình?, sau khi lớn lên mỗi ngày ăn mấy chục loại hóa học, chất phụ gia, đối với độc vật có sức chống cự càng mạnh. Nếu không thì chính là xuyên qua thời không, xác thực đều là trải nghiệm đặc biệt.
Trần Y Vân thấy nàng hình như có điều giấu diếm, đoán rằng nhất định là đang thương tâm, nói:“Ngươi đừng nghĩ nhiều, hiện tại chúng ta không phải rời khỏi nơi đó rồi sao? Ngươi cũng quá an ổn bình an, về sau hảo hảo mà sống, tìm nam nhân tốt mà gả cho. Cả đời an nhàn thản nhiên, mới là hạnh phúc của nữ nhân.”
“Ưm”, Thi Hiểu Nhiên hàm hồ đáp, trong lòng ngũ vị trộn lẫn, cực độ không phải tư vị.
Đoạn thời gian này, Thi Hiểu Nhiên cố ý không nghĩ tới Cố Bắc Viễn nữa, không phải không nghĩ, mà là không dám nghĩ. Không dám nghĩ đến bóng dáng hắn bị ánh chiều tà kéo dài tịch mịch, vắng lặng. Không dám nghĩ đến hắn bị gió thổi bay, tựa hồ mỗi một cơn gió thổi qua đều mang theo mất mát mãnh liệt. Không dám nghĩ đến hắn mang theo băng hàn thấu xương cay đắng cười khổ…… Hiện tại, tất cả như thủy triều dâng lên trong lòng, kinh động toàn thân khiến nàng rét run, kinh hãi đau lòng!
Nhớ tới núi Đại Lang lần đầu gặp mặt, hắn một thân khí chất cao ngạo lỗi lạc. Ở Trầm Hoa điện, ít lời thiếu ngữ, hời hợt như ánh trăng. Khi tĩnh như ao trong suối vắng, khi động giống như một trận gió lốc. Chính là cuối cùng, đều hóa thành bờ Lăng Giang, bóng dáng nặng nề, đen đặc giống như mực, trầm trọng như núi.
Cho đến lúc này, nàng mới hiểu được vẻ tươi cười kia vì sao lại thê lương như thế, nàng là người duy nhất hắn có thể thân cận, nhưng cũng rời xa hắn. Ngày ấy hắn tiến đến, không có lòng muốn giết chết nàng. Hắn chỉ muốn mang nàng trở về thôi.
Hiện tại, nàng không bao giờ trở lại Trích Tinh Phong nữa, người đầu tiên nàng nhìn thấy trên thế giới này không bao giờ muốn đến gặp nàng nữa!
Nhất giang hàn thủy hướng đông lưu, đem cười vui cùng bi thương này chôn vùi với nhau!
- – – – – – – – – -
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người nếu có ý kiến xin cứ việc đề ra!
~ Hết chương 24 ~