Edit + Beta: V-Emy
Vào đông Trầm Hoa điện càng lộ vẻ quạnh quẽ trống trải, trừ bỏ vài nụ mai chưa nở, đa số cây cối đều trơ trọi cành, không có nửa phiến lá làm bạn.
Thi Hiểu Nhiên trở lại chỗ ở lúc đầu, phát hiện nó rỗng tuếch, đồ của mình trước kia cũng không còn, nhớ lại ban đầu còn có hai kiện quần áo nàng cực độ thích cùng bộ bài độc nhất vô nhị tự làm, quả thực là có chút u oán.
Cố Bắc Viễn sắc mặt hơi đỏ,“Nàng thiếu cái gì cứ kêu quản sự đưa lại đây.”
Thi Hiểu Nhiên chân mày hạ xuống, thầm oán:“ sao chàng có thể ném hết đồ của ta?”
“Ta nghĩ nàng sẽ không trở lại.” Cố Bắc Viễn thanh âm rất nhẹ,“Đợi ta mang nàng đến khố phòng, bên kia có rất nhiều vật thú vị để ngắm, thích cái gì cứ việc chọn mang về là được.”
Thi Hiểu Nhiên gật gật đầu, cũ không đi, mới không tới, khố phòng Thất Dương Cung nàng còn chưa đi qua, kỳ trân dị bảo khẳng định sẽ khiến nàng đại khai nhãn giới.
Trên đường Thi Hiểu Nhiên hết sức tự nhiên dắt tay hắn, Cố Bắc Viễn cũng gắt gao nắm, độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến, trong lòng một mảnh thỏa mãn.
Không ngờ sau khi đi Thi Hiểu Nhiên cũng thật thất vọng, tuy rằng nơi nơi đều là trân bảo ngọc khí, nhưng chiếm đa số là đao kiếm cổ, cũng không phải thứ nàng có thể sử dụng đến, làm sao có cái gì gọi là thú vị, cuối cùng nàng cầm hai viên dạ minh châu phẫn nộ mà về.
So với khố phòng không thú vị, việc bọn thị nữ thay nhau bưng lên một bàn thức ăn diễm lệ càng khiến người ta hưng phấn, giò lợn ướp mật, thịt nai hầm, tôm to nướng cay, vịt quay vàng rượm……
Cố Bắc Viễn nhìn thoáng qua đồ ăn, hơi nhíu mi,“thức ăn là nàng gọi?”
“ừm. Đã lâu chưa được ăn món ăn đầu bếp nơi đây làm, tay nghề vẫn tốt như vậy, liếc mắt một cái là nhịn không được chảy nước miếng.” Thi Hiểu Nhiên vội vã ngồi xuống cạnh bàn, sau khi nàng trở lại Trầm Hoa điện, theo thói quen chạy tới gọi đồ ăn.
“ Thân thể nàng cần điều dưỡng, không nên ăn thức ăn đầy dầu mỡ hay chua cay.” Lại đối một bên thị nữ nói:“Dọn xuống đi.”
“Nhiều ngày nay ta đều ăn thức ăn nhạt nhẽo, giờ ăn không vô, sao điều dưỡng được?” Thi Hiểu Nhiên nhìn chén dĩa từng cái từng cái bị đem đi, vội vàng bưng nồi thịt nai hầm trước người lên, nồi có hơi nóng, liền vội vàng buông xuống, nhưng song chưởng vẫn bám chặt không cho người mang đi.
Cố Bắc Viễn mâu sắc mang theo chút ý cười, sợ nàng tự làm phỏng, cuối cùng thỏa hiệp:“Vậy để lại đi. Ta sai người an bài thực đơn cho nàng, chịu khó đợi một chút.”
Sau khi ăn xong có người bưng tới một bát thuốc, Thi Hiểu Nhiên nhìn thuốc đen mà chau mày, liếc chén thuốc một cái, lại liếc Cố Bắc Viễn một cái, bất mãn:“độc của ta không phải giải rồi sao? Sao còn phải uống thuốc chứ?”
“Đây là thuốc cho nàng điều dưỡng thân thể.”
“Chàng không nghe nói sao? Thuốc có ba phần độc, điều dưỡng thân thể sao lại uống thuốc chứ?” Thi Hiểu Nhiên cự tuyệt.
“Nàng trong khoảng thời gian này khẩu vị vẫn không tốt, uống thuốc trước rồi nói sau.”
“Thế cũng là uống thuốc, chàng không nghe nói có người uống thuốc Đông y lâu ngày bị bệnh bao tử sao? Hơn nữa chàng lại không cho ta ăn đồ ngon, chàng cho ta ăn có được không?”
Cố Bắc Viễn lúc trước vẫn không cảm thấy nàng nhanh mồm nhanh miệng, hôm nay lá gan nàng ngược lại lớn hơn không ít. Nhớ tới Tất Hàm từng nói tắm ôn tuyền giúp lưu thông máu, đối với nàng mới có lợi, liền dỗ:“Trên núi có ôn tuyền, nàng có muốn đi không?”
Thi Hiểu Nhiên cũng không biết thất Dương Sơn còn có ôn tuyền này, có chút hưng phấn,“Muốn, muốn!”
“Vậy nàng uống hết thuốc, ta liền mang nàng đi.” Cố Bắc Viễn bưng bát lên, đưa cho nàng.
Thi Hiểu Nhiên nhìn vẻ mặt kiên quyết của hắn, biết không có đường sống thương lượng, liền bày vẻ mặt đau khổ uống xong một nửa, đặt bát xuống, duỗi đầu lưỡi,“Đắng quá, đắng quá, uống không được, cho ta miếng mứt hoa quả.”
Tuy rằng nàng không uống hết, nhưng Cố Bắc Viễn cũng không muốn miễn cưỡng, liền lấy một miếng mứt hoa quả, đưa qua.
Thi Hiểu Nhiên không tiếp nhận mà ăn luôn trên tay hắn, còn hỏi:“Chúng ta khi nào thì đi ôn tuyền?”
Đầu lưỡi ẩm nóng đảo qua ngón tay, Cố Bắc Viễn trong lòng một trận khác thường, thu liễm thần sắc, nói:“Buổi chiều đi.”
“Vậy chàng có đi cùng ta không?” Thi Hiểu Nhiên trong đầu đột nhiên hiện ra cảnh mĩ nam đang tắm, nhìn chòng chọc hắn vài cái, dáng người này, thoát quần áo ra hẳn là nhất rồi.
Bất giác máu nóng dâng lên, Thi Hiểu Nhiên liền vỗ đầu một cái, sao tự nhiên mình lại giống sắc nữ thế?
Cố Bắc Viễn không biết nàng vì sao làm ra cử chỉ này, kéo tay nàng,“Ta cùng nàng đi xem, ta ở bên ngoài chờ nàng. Nhưng mà nàng không thể chơi lâu.”
Buổi chiều Cố Bắc Viễn quả nhiên mang nàng đi, ôn tuyền hơi nước mờ mịt, hơi nóng hừng hực, Thi Hiểu Nhiên bước xuống, cả người lỗ chân lông đều nở ra. Trải qua dược liệu, thực liệu, ôn tuyền liệu, qua mấy ngày, thân thể Thi Hiểu Nhiên dần dần trở lại trạng thái trước kia.
Hoa mai* trên núi nở sớm, trước Trầm Hoa điện một gốc mai nở hoa phun son, hoa mai lấp ló. Thi Hiểu Nhiên liền muốn chiết một cành mai cắm ở trong phòng.
Cây mai này có chút tuổi, thân cây cứng cáp, cao ngạo tuyệt đẹp. Chỗ thấp chỉ chiết hai ba cành, nhìn chỗ cao hoa diễm như mây hồng, nở rất đẹp, Thi Hiểu Nhiên buông cành mai trên tay, đứng lên tảng đá lớn bên cạnh, kiễng chân, cánh tay duỗi tới lại duỗi tới, ôm lấy cành, dùng sức kéo lại.
Cành mai vừa gãy, Thi Hiểu Nhiên mất trọng tâm, cố nhích chân, vẫn không thể ổn định thân thể, liền ngã xuống tảng đá lớn, nhào ra mặt đất.
May mà nàng mặc xiêm y dày, tảng đá cũng chỉ cao ba thước, không bị trầy xước. Song trên mặt đất lại có lá đằng* rụng, trên cành đằng có những gai nhỏ, lúc Thi Hiểu Nhiên rơi xuống đất tay phải vừa vặn chống lên cành đằng, mấy cái gai này đều đâm vào lòng bàn tay nàng.
(*đằng: cây mây/ cây song)
Thi Hiểu Nhiên cũng không phải nữ tử yếu ớt, tay trái ôm cành mai, đi vào trong điện, thỉnh thoảng nhìn mấy cái gai nhỏ đâm trên tay, suy nghĩ xem làm thế nào để lấy ra.
Cố Bắc Viễn trên đường hồi điện vừa vặn bắt gặp, nhìn thấy nàng một thân bụi bùn, cũng nhìn thấy tay nàng, vội hỏi:“Làm sao vậy?”
“Không có gì, trên tay chỉ bị đâm mấy cái gai nhỏ.”
Cố Bắc Viễn bước nhanh tới, nắm lấy tay nàng nhìn kỹ,“Có phải nàng vừa ngã hay không? Trên người có bị thương không?”
“Không có, mặc dày như vậy, sao có thể bị thương được?”
“Về sau việc này kêu nha hoàn đến làm là được rồi.” Cố Bắc Viễn tiếp nhận cành mai nàng ôm, cùng nhau tiến điện.
Thi Hiểu Nhiên ngồi xuống ghế nhỏ cạnh bàn,“ không cần đâu, tự mình hái mới thú vị.”
“Thế thì bảo ta ở bên cạnh nhìn.” Nói xong tìm đến một cây châm bạc dài, ngồi xuống cạnh bên, nâng tay nàng, tỉ mỉ nhìn xem, lông mi dài hơi nhăn lại,“Về sau cẩn thận một chút.”
Cố Bắc Viễn cầm châm, mặt mày buông xuống, thần sắc chuyên chú, động tác nhẹ nhàng, tỉ mỉ lấy ra từng cái từng cái gai nhỏ.
Hai người kề cận, Thi Hiểu Nhiên nhìn hắn bên tráng mấy sợi tóc xỏa xuống, mâu sắc thanh thanh nhợt nhạt, làm cho lòng người tâm trí hoảng hốt. Chỉ nghe thanh âm gió mát ở bên tai,“Xong rồi, còn đau không?”
Thanh âm dường như nhập vào tim, trêu dậy một mảnh ngứa ngáy.
Cách mấy tấc, bạc môi như nước, trơn trơn sáng bóng, thần trí mê người, Thi Hiểu Nhiên tâm trí bay bổng, nhịn không được liền sáp đến hôn lên. Nàng vốn chỉ muốn chạm vào một chút, biết rõ một khi chạm tới cánh môi mềm mại kia sẽ giống như hít vào ma túy, nhưng rốt cuộc lại vô lực buông ra, một dòng điện chạy qua trong người, tê dại không chịu nổi. Môi hắn có chút lạnh, nhưng vừa nhuyễn lại vừa nhu, so với phù dung cao kia còn ngọt hơn vài phần, Thi Hiểu Nhiên như lạc vào mây mù, theo bản năng vươn đầu lưỡi ở trên môi hắn nhẹ nhàng liếm liếm.
Hai môi chạm vào nhau, Cố Bắc Viễn cả người run lên, giống như trúng phải độc, toàn thân không thể nhúc nhích. Hai mắt nữ tử mê ly, hắn chỉ liếc nhìn một cái, liền ngã vào trong đó. Xúc cảm mềm mại trên môi truyền khắp toàn thân, đầu lưỡi ấm áp trằn trọc trên môi, khơi dậy sự tê dại, ngứa ngáy trong lòng hắn. Đầu lưỡi kia dường như chưa thấy đủ, từng chút từng chút hướng vào phía trong, mút vào, liếm láp, cọ sát, tựa như muốn cạy mở chướng ngại, tìm được đồng bạn hai lưỡi liền giằng co triền miên.
Cố Bắc Viễn ý thức mơ hồ, không biết từ khi nào hai tay ôm chặt thắt lưng nàng, trên người như có lửa nhóm, khẽ hé môi muốn đáp lại, trầm mê như si mộng ảo, đầu óc hắn cuối cùng hiện lên một tia thanh minh, giống như sét đánh xẹt qua bầu trời đêm, Cố Bắc Viễn trong phút chốc sắc mặt chợt kinh biến, thân thủ đột nhiên đẩy nữ tử trước người ra.
Loảng xoảng một tiếng, ghế đổ, Thi Hiểu Nhiên ngã thật mạnh trên mặt đất, đuôi xương sống vừa vặn chạm đất, đau đến nước mắt suýt nữa rơi xuống, vẻ mặt mờ mịt kinh thố nhìn hắn.
Rõ ràng là kiều diễm mê tình, lại bị hắn biến thành như vậy. Trong ánh mắt Cố Bắc Viễn tràn ngập thống khổ, thấy trong mắt nàng đầy ánh nước, lại khiếp sợ hối hận, sững sờ tại chỗ, một mảnh bối rối.
Sau một lúc lâu, hắn mới lấy lại tinh thần, liền tới đỡ nàng,“Đau không? Có bị thương hay không?”
Thi Hiểu Nhiên một giây trước còn chìm đắm trong xuân phong, mộng đẹp, giây tiếp theo chỉ còn cơn đau nhức từ xương cốt truyền đến, quả thật là một giây trên thiên đường, một giây dưới địa ngục. Tuy rằng hành vi của mình có hơi lớn mật, nhưng chủ động hiến hôn lại bị đẩy ra, thế gian khó tìm được chuyện bi ai hơn thế này, dù cho da mặt nàng có dày như tường thành, cũng phải thua trước người này, cố nén lệ trong mắt,“Chàng không thích ta ư?”
Cố Bắc Viễn giật mình, liền biện giải:“Ta nào có không thích nàng?”
Hắn tham luyến xúc cảm ôn nhu trên môi, nhịn không được muốn đáp lại nàng, hận không thể nuốt trọn cả cái lưỡi kia vào, nhưng hắn không biết dưới dạng tình huống gì sẽ hại chết nàng, thân thể có thể tiếp xúc, song thân mật như vậy, hắn thật sự không nắm chắc.
Nếu độc thoát ra, nháy mắt trí mạng, như bát nước hắt ra, khó mà thu hồi. Một khắc tham luyến, nếu tạo thành hậu quả xấu, cho dù đâm cho đầu rơi máu chảy cũng vô pháp vãn hồi. Hắn thật sự sợ hãi, loại sự tình này, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cố Bắc Viễn hồi tưởng cảm giác như si như huyễn kia, nam nữ chi ái, quả nhiên mất hồn thực cốt. Khoảnh khắc ấy như đăng tiên cảnh hạnh phúc cuối cùng lại nặng nề rơi xuống, ngã cho đầy bụi đất, hóa thành một mảnh oán hận đối với chính thân thể mình. Về sau, hắn còn có thể tỉnh ngộ đúng lúc, đẩy nàng ra sao?
Nàng tốt đẹp như vậy, hắn chẳng lẽ muốn tự tay hủy diệt nàng mới cam tâm?
Thủy quang tràn ngập trong mắt nàng đâm vào ngực hắn sinh đau, cho dù chính hắn đủ lý trí, có thể bảo trì khoảng cách, chẳng lẽ muốn nàng ngày ngày thất vọng, cũng như hắn không thể viên mãn?
Cố Bắc Viễn trong mắt một mảnh giãy dụa bất lực,“Ta không muốn thích nàng…… Nàng coi như ta không thích nàng đi……” Cuối cùng dứt quyết buông hai tay, ưu tư đứng dậy,“Ta sẽ kêu Tất Hàm đưa nàng đi.”
Không liếc mắt một cái nhìn thêm tí nào nữa, hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài điện, chỉ để lại Thi Hiểu Nhiên một mình ngồi dưới đất, bên cạnh là cái ghế ngổn ngang.
Xương sống mới bắt đầu là một trận đau nhức, hiện nay không hề thấy đau, Thi Hiểu Nhiên chỉ không cầm được những giọt nước mắt rơi xuống.
Màn đêm buông xuống, ánh nến sáng khắp phòng như ban ngày, bên cạnh phân tán mai rơi thoảng hương thơm, cũng không người lưu luyến.
Giọt nến chảy xuống vô số, ngọn này đến ngọn khác tắt, cũng không có người châm tiếp, chỉ còn ánh sáng lờ mờ, nhu hòa từ dạ minh châu, Thi Hiểu Nhiên bọc áo lông cáo thật dày đang ghé trên bàn ngủ.
Cố Bắc Viễn buổi chiều sau khi tự rời đi tâm như du tiên, không buông xuống được lại cầu không thể, ở đỉnh núi nửa đêm gió thổi lạnh. Hồi điện nhìn đến cảnh này, trong lòng hắn là một trận đau buốt, không hiểu sao lại sinh ra mấy phần ấm áp, lập tức đánh thức nàng.
Mở hai mắt nhập nhèm, Thi Hiểu Nhiên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, lơ mơ nói:“Chàng đã trở lại.”
Một câu như lửa cháy lan ra đồng cỏ xua tan hắc ám trong lòng, Cố Bắc Viễn rốt cuộc không thể nhẫn tâm,“Sao không quay về ngủ? Hôm nay rất lạnh.” Sờ lên tay nàng, một mảnh lạnh lẽo, hắn liền kéo nàng vào trong lòng.
“Chàng muốn đưa ta đi sao?” Thi Hiểu Nhiên thanh âm mang theo vài phần suy sụp.
Hắn vạn không nghĩ tới nàng lúc này chờ hắn đến đêm khuya, hồi tưởng buổi chiều hắn vậy mà bỏ rơi nàng, hối hận đan xen, chỉnh lại áo lông cáo trên người nàng,“Lúc chiều có bị thương hay không?”
Thi Hiểu Nhiên lắc đầu.
Hắn nhìn nàng hai mắt như nước, chỉ cảm thấy ôn nhu thấm tâm, ôm nàng vào lòng,“nàng oán ta phải không?”
Thi Hiểu Nhiên gật gật đầu.
Ấm áp nhập hoài, lòng như được lấp đầy,“Nàng nên oán ta. Nàng thích ta, thật không?”
“ừm. nhưng chàng khi đó……”
Cố Bắc Viễn xoa xoa lưng nàng,“Ta thích nàng, không phải muốn làm tổn thương nàng, thích nàng cùng ta thân thiết, nhưng là……”
Cố Bắc Viễn cặp đồng tử trong sáng như nước tinh khiết, xuất hiện vết rạn nhỏ, hắn thở dài thật sâu,“Ta rất đặc biệt, không phải người bình thường, nói không chừng sẽ hại đến nàng. Về sau đừng làm chuyện như vậy, rất nguy hiểm.”
Thi Hiểu Nhiên có chút không rõ, mềm giọng hỏi:“chàng sợ độc chết ta mới đẩy ta ra sao? Là như vậy ư?”
“Ta không biết. Hậu quả rất nghiêm trọng, ta không dám tưởng tượng, lại không thể tùy tiện nếm thử. Ta độc tận xương tủy, thường nhân tới gần đều mất mạng. Nàng với ta ở cùng nhau cuối cùng sẽ rất nguy hiểm!” Cố Bắc Viễn thanh âm nặng nề.
Thi Hiểu Nhiên nhìn hắn trên mặt đau thương, trong lòng cũng khó chịu,“Ta với chàng ở cùng một chỗ rất vui vẻ, chàng đừng đưa ta đi được không?”
“Nàng tốt nhất vẫn nên rời đi. Ta khác người như vậy, cuối cùng cũng không cho nàng được gì cả”
“Ta không cần cái gì, kỳ thật ta cũng khác người.” Thi Hiểu Nhiên nhìn nhìn hắn, thật cẩn thận nói:“Ta vẫn không dám nói, nói ra sợ người khác không tin, nói ta là đồ điên, lại sợ người khác tin, lại nghĩ ta là yêu quái.”
“Làm sao vậy?” Cố Bắc Viễn ôm nàng lên đùi.
Thi Hiểu Nhiên cúi ánh mắt, nói:“Kỳ thật ta không phải người của thế giới này. Ta là người của thế giới khác, so với nơi này cũng không khác biệt lắm, nhưng tiên tiến hơn rất nhiều, cũng cởi mở hơn một chút. Có một ngày ta mới từ cửa hàng mua sắm đi ra, sau đó bị sét đánh trúng, lại trợn mắt đi tới nơi này.”
“Chàng có nhớ lần đầu tiên ta gặp chàng ở núi Đại Lang hay không? chính ngày đó ta đột nhiên đến Đại Mục. Đương lúc ở núi rừng ta đang thật sự sợ hãi, liền gặp được chàng.”
Cố Bắc Viễn thần sắc kinh dị, nghe qua có chút không thể tưởng tượng được, nhưng lần đó xác thực áo quần của nàng quả là lố lăng, không phải loại phục sức mà hắn biết, lời nói cử chỉ cũng có chút lạ.
“Có phải là chàng không tin? Cho rằng ta nổi điên?”
“Không có. Nàng thật sự đột nhiên đi tới Đại Mục?” Cố Bắc Viễn hình như có chút đăm chiêu.
“Ừm. Ở nơi đó chúng ta gọi là xuyên qua.” Thi Hiểu Nhiên hơi gật đầu, tiếp theo nàng đem sự việc trước sau kể lại một lần.
“ thế giới to lớn, không thiếu điều kì lạ, nguyên lai đúng là cái dạng này.” Cố Bắc Viễn lúc trước từng phái người tra qua lai lịch của nàng, nhưng cái gì cũng không tra ra được, tựa như là nàng đột nhiên xuất hiện ở núi Đại Lang. Nếu thật sự là như thế, hắn đã thông suốt, cũng có thể giải thích vì sao nàng đặc biệt như thế.
Thấy hắn có thể tiếp nhận lai lịch của mình, Thi Hiểu Nhiên không hề cố kỵ, thanh âm run nhẹ,“Ta ở trong này thật sự rất sợ, không quen bất cứ một ai, không có gì để dựa vào, cái gì cũng không biết, nơi này hết thảy với ta mà nói đều rất xa lạ. Không dám nhiều lời, sợ nói sai một chữ liền gặp phải phiền toái; Không dám tùy tiện, sợ sơ suất một cái là toi mạng …… Đến nơi này, ta buổi tối ngủ cũng không an ổn, cả ngày thấp thỏm đề phòng……” Nàng không phải là nữ cường nhân gì, một người xuyên qua đến thế giới xa lạ, tất cả sợ hãi đều bị nàng giấu ở đáy lòng.
“Được rồi, không sợ, có ta ở đây.” Cố Bắc Viễn trong lòng run lên, ôm nàng càng chặt.
“Nơi này người có võ công, nơi này có thể tùy tiện liền giết người, ta ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, tìm kế sinh nhai thì bị người ta bán. Ta vẫn nói với chính mình là phải kiên cường, muốn cố gắng thích ứng hết thảy nơi này, nhưng đối với chính mình trong lòng vẫn là trống rỗng.” Thi Hiểu Nhiên sắc mặt nhất thời buồn bã, dốc hết tâm sự đáy lòng nói ra:“Chàng là người đầu tiên ta gặp được ở nơi đây, thời điểm ta với chàng cùng một chỗ, trong lòng thực bình yên, ta vẫn rất thích ở bên chàng. Chỉ là ban đầu chàng nói chàng đã có vài lão bà, ta cũng không dám quá mức thân cận chàng. Nơi đó của ta mỗi nam nhân chỉ có thể cưới một nữ nhân, hai người tương thân tương ái……”
Ngón tay thon dài của Cố Bắc Viễn nhẹ phẩy trên gương mặt nàng, trong mắt tràn ánh sáng rực rỡ,“Mặc kệ về sau thế nào, đều chỉ có nàng ở bên cạnh ta. Nàng từ đâu tới đây không quan trọng, có lẽ nàng chính là vì ta mà đến.”
“Vậy chàng còn muốn đưa ta đi sao?” Thi Hiểu Nhiên ngửa đầu hỏi.
Nàng nói ra bí mật lớn nhất của mình, Cố Bắc Viễn sinh ra một loại trách nhiệm, một loại thỏa mãn,“Không tiễn nàng đi nữa, ta chỉ là sợ nàng ghét bỏ ta, sợ hại chết nàng, nếu thực sự có ngày đó, ta sẽ suy sụp mất.”
Hắn đặt hai tay nàng vào lòng bàn tay, vẫn lạnh như vậy, nhẹ nhàng thúc giục nội lực đưa vào trong cơ thể nàng.
Hai tay dán vào nhau, càng giống như hai trái tim kề sát một chỗ. Một dòng nước ấm theo bàn tay lan ra khắp cơ thể, Thi Hiểu Nhiên trong lòng ấm áp, nói:“Không phải nói có biện pháp giải độc sao? Chúng ta cùng đi tìm, nhất định có thể tìm được.”
“Ừm, sẽ tìm được.” Hắn cho tới bây giờ không để chuyện giải độc trong lòng, vào lúc đêm khuya không khí muốn đóng băng thế này, lần đầu tiên hắn muốn giải độc, muốn được gần nàng.
“Về sau không phải sợ, muốn cái gì cứ nói.”
Thi Hiểu Nhiên nhẹ gật đầu.
“Không cần chờ ta trễ thế này, nghỉ sớm một chút.”
Thi Hiểu Nhiên trong lòng bình thản an ổn, mí mắt cũng không nhịn được mà khép lại, cuộn mình vào lòng hắn, mơ mơ màng màng.
Cố Bắc Viễn thấy nàng như thế, không cần phải nhiều lời nữa, ôm lấy nàng đang mơ màng đặt lên giường.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nữ chủ khẳng định muốn nói lai lịch cho nam chủ, không thẳng thắn thành khẩn với nhau, làm sao có được tín nhiệm.
Mọi người yên tâm, một ngày nào đó nữ chủ sẽ bị nam chủ ăn, hay là nam chủ bị nữ chủ ăn, mọi người thích như thế nào?
Vào đông Trầm Hoa điện càng lộ vẻ quạnh quẽ trống trải, trừ bỏ vài nụ mai chưa nở, đa số cây cối đều trơ trọi cành, không có nửa phiến lá làm bạn.
Thi Hiểu Nhiên trở lại chỗ ở lúc đầu, phát hiện nó rỗng tuếch, đồ của mình trước kia cũng không còn, nhớ lại ban đầu còn có hai kiện quần áo nàng cực độ thích cùng bộ bài độc nhất vô nhị tự làm, quả thực là có chút u oán.
Cố Bắc Viễn sắc mặt hơi đỏ,“Nàng thiếu cái gì cứ kêu quản sự đưa lại đây.”
Thi Hiểu Nhiên chân mày hạ xuống, thầm oán:“ sao chàng có thể ném hết đồ của ta?”
“Ta nghĩ nàng sẽ không trở lại.” Cố Bắc Viễn thanh âm rất nhẹ,“Đợi ta mang nàng đến khố phòng, bên kia có rất nhiều vật thú vị để ngắm, thích cái gì cứ việc chọn mang về là được.”
Thi Hiểu Nhiên gật gật đầu, cũ không đi, mới không tới, khố phòng Thất Dương Cung nàng còn chưa đi qua, kỳ trân dị bảo khẳng định sẽ khiến nàng đại khai nhãn giới.
Trên đường Thi Hiểu Nhiên hết sức tự nhiên dắt tay hắn, Cố Bắc Viễn cũng gắt gao nắm, độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến, trong lòng một mảnh thỏa mãn.
Không ngờ sau khi đi Thi Hiểu Nhiên cũng thật thất vọng, tuy rằng nơi nơi đều là trân bảo ngọc khí, nhưng chiếm đa số là đao kiếm cổ, cũng không phải thứ nàng có thể sử dụng đến, làm sao có cái gì gọi là thú vị, cuối cùng nàng cầm hai viên dạ minh châu phẫn nộ mà về.
So với khố phòng không thú vị, việc bọn thị nữ thay nhau bưng lên một bàn thức ăn diễm lệ càng khiến người ta hưng phấn, giò lợn ướp mật, thịt nai hầm, tôm to nướng cay, vịt quay vàng rượm……
Cố Bắc Viễn nhìn thoáng qua đồ ăn, hơi nhíu mi,“thức ăn là nàng gọi?”
“ừm. Đã lâu chưa được ăn món ăn đầu bếp nơi đây làm, tay nghề vẫn tốt như vậy, liếc mắt một cái là nhịn không được chảy nước miếng.” Thi Hiểu Nhiên vội vã ngồi xuống cạnh bàn, sau khi nàng trở lại Trầm Hoa điện, theo thói quen chạy tới gọi đồ ăn.
“ Thân thể nàng cần điều dưỡng, không nên ăn thức ăn đầy dầu mỡ hay chua cay.” Lại đối một bên thị nữ nói:“Dọn xuống đi.”
“Nhiều ngày nay ta đều ăn thức ăn nhạt nhẽo, giờ ăn không vô, sao điều dưỡng được?” Thi Hiểu Nhiên nhìn chén dĩa từng cái từng cái bị đem đi, vội vàng bưng nồi thịt nai hầm trước người lên, nồi có hơi nóng, liền vội vàng buông xuống, nhưng song chưởng vẫn bám chặt không cho người mang đi.
Cố Bắc Viễn mâu sắc mang theo chút ý cười, sợ nàng tự làm phỏng, cuối cùng thỏa hiệp:“Vậy để lại đi. Ta sai người an bài thực đơn cho nàng, chịu khó đợi một chút.”
Sau khi ăn xong có người bưng tới một bát thuốc, Thi Hiểu Nhiên nhìn thuốc đen mà chau mày, liếc chén thuốc một cái, lại liếc Cố Bắc Viễn một cái, bất mãn:“độc của ta không phải giải rồi sao? Sao còn phải uống thuốc chứ?”
“Đây là thuốc cho nàng điều dưỡng thân thể.”
“Chàng không nghe nói sao? Thuốc có ba phần độc, điều dưỡng thân thể sao lại uống thuốc chứ?” Thi Hiểu Nhiên cự tuyệt.
“Nàng trong khoảng thời gian này khẩu vị vẫn không tốt, uống thuốc trước rồi nói sau.”
“Thế cũng là uống thuốc, chàng không nghe nói có người uống thuốc Đông y lâu ngày bị bệnh bao tử sao? Hơn nữa chàng lại không cho ta ăn đồ ngon, chàng cho ta ăn có được không?”
Cố Bắc Viễn lúc trước vẫn không cảm thấy nàng nhanh mồm nhanh miệng, hôm nay lá gan nàng ngược lại lớn hơn không ít. Nhớ tới Tất Hàm từng nói tắm ôn tuyền giúp lưu thông máu, đối với nàng mới có lợi, liền dỗ:“Trên núi có ôn tuyền, nàng có muốn đi không?”
Thi Hiểu Nhiên cũng không biết thất Dương Sơn còn có ôn tuyền này, có chút hưng phấn,“Muốn, muốn!”
“Vậy nàng uống hết thuốc, ta liền mang nàng đi.” Cố Bắc Viễn bưng bát lên, đưa cho nàng.
Thi Hiểu Nhiên nhìn vẻ mặt kiên quyết của hắn, biết không có đường sống thương lượng, liền bày vẻ mặt đau khổ uống xong một nửa, đặt bát xuống, duỗi đầu lưỡi,“Đắng quá, đắng quá, uống không được, cho ta miếng mứt hoa quả.”
Tuy rằng nàng không uống hết, nhưng Cố Bắc Viễn cũng không muốn miễn cưỡng, liền lấy một miếng mứt hoa quả, đưa qua.
Thi Hiểu Nhiên không tiếp nhận mà ăn luôn trên tay hắn, còn hỏi:“Chúng ta khi nào thì đi ôn tuyền?”
Đầu lưỡi ẩm nóng đảo qua ngón tay, Cố Bắc Viễn trong lòng một trận khác thường, thu liễm thần sắc, nói:“Buổi chiều đi.”
“Vậy chàng có đi cùng ta không?” Thi Hiểu Nhiên trong đầu đột nhiên hiện ra cảnh mĩ nam đang tắm, nhìn chòng chọc hắn vài cái, dáng người này, thoát quần áo ra hẳn là nhất rồi.
Bất giác máu nóng dâng lên, Thi Hiểu Nhiên liền vỗ đầu một cái, sao tự nhiên mình lại giống sắc nữ thế?
Cố Bắc Viễn không biết nàng vì sao làm ra cử chỉ này, kéo tay nàng,“Ta cùng nàng đi xem, ta ở bên ngoài chờ nàng. Nhưng mà nàng không thể chơi lâu.”
Buổi chiều Cố Bắc Viễn quả nhiên mang nàng đi, ôn tuyền hơi nước mờ mịt, hơi nóng hừng hực, Thi Hiểu Nhiên bước xuống, cả người lỗ chân lông đều nở ra. Trải qua dược liệu, thực liệu, ôn tuyền liệu, qua mấy ngày, thân thể Thi Hiểu Nhiên dần dần trở lại trạng thái trước kia.
Hoa mai* trên núi nở sớm, trước Trầm Hoa điện một gốc mai nở hoa phun son, hoa mai lấp ló. Thi Hiểu Nhiên liền muốn chiết một cành mai cắm ở trong phòng.
Cây mai này có chút tuổi, thân cây cứng cáp, cao ngạo tuyệt đẹp. Chỗ thấp chỉ chiết hai ba cành, nhìn chỗ cao hoa diễm như mây hồng, nở rất đẹp, Thi Hiểu Nhiên buông cành mai trên tay, đứng lên tảng đá lớn bên cạnh, kiễng chân, cánh tay duỗi tới lại duỗi tới, ôm lấy cành, dùng sức kéo lại.
Cành mai vừa gãy, Thi Hiểu Nhiên mất trọng tâm, cố nhích chân, vẫn không thể ổn định thân thể, liền ngã xuống tảng đá lớn, nhào ra mặt đất.
May mà nàng mặc xiêm y dày, tảng đá cũng chỉ cao ba thước, không bị trầy xước. Song trên mặt đất lại có lá đằng* rụng, trên cành đằng có những gai nhỏ, lúc Thi Hiểu Nhiên rơi xuống đất tay phải vừa vặn chống lên cành đằng, mấy cái gai này đều đâm vào lòng bàn tay nàng.
(*đằng: cây mây/ cây song)
Thi Hiểu Nhiên cũng không phải nữ tử yếu ớt, tay trái ôm cành mai, đi vào trong điện, thỉnh thoảng nhìn mấy cái gai nhỏ đâm trên tay, suy nghĩ xem làm thế nào để lấy ra.
Cố Bắc Viễn trên đường hồi điện vừa vặn bắt gặp, nhìn thấy nàng một thân bụi bùn, cũng nhìn thấy tay nàng, vội hỏi:“Làm sao vậy?”
“Không có gì, trên tay chỉ bị đâm mấy cái gai nhỏ.”
Cố Bắc Viễn bước nhanh tới, nắm lấy tay nàng nhìn kỹ,“Có phải nàng vừa ngã hay không? Trên người có bị thương không?”
“Không có, mặc dày như vậy, sao có thể bị thương được?”
“Về sau việc này kêu nha hoàn đến làm là được rồi.” Cố Bắc Viễn tiếp nhận cành mai nàng ôm, cùng nhau tiến điện.
Thi Hiểu Nhiên ngồi xuống ghế nhỏ cạnh bàn,“ không cần đâu, tự mình hái mới thú vị.”
“Thế thì bảo ta ở bên cạnh nhìn.” Nói xong tìm đến một cây châm bạc dài, ngồi xuống cạnh bên, nâng tay nàng, tỉ mỉ nhìn xem, lông mi dài hơi nhăn lại,“Về sau cẩn thận một chút.”
Cố Bắc Viễn cầm châm, mặt mày buông xuống, thần sắc chuyên chú, động tác nhẹ nhàng, tỉ mỉ lấy ra từng cái từng cái gai nhỏ.
Hai người kề cận, Thi Hiểu Nhiên nhìn hắn bên tráng mấy sợi tóc xỏa xuống, mâu sắc thanh thanh nhợt nhạt, làm cho lòng người tâm trí hoảng hốt. Chỉ nghe thanh âm gió mát ở bên tai,“Xong rồi, còn đau không?”
Thanh âm dường như nhập vào tim, trêu dậy một mảnh ngứa ngáy.
Cách mấy tấc, bạc môi như nước, trơn trơn sáng bóng, thần trí mê người, Thi Hiểu Nhiên tâm trí bay bổng, nhịn không được liền sáp đến hôn lên. Nàng vốn chỉ muốn chạm vào một chút, biết rõ một khi chạm tới cánh môi mềm mại kia sẽ giống như hít vào ma túy, nhưng rốt cuộc lại vô lực buông ra, một dòng điện chạy qua trong người, tê dại không chịu nổi. Môi hắn có chút lạnh, nhưng vừa nhuyễn lại vừa nhu, so với phù dung cao kia còn ngọt hơn vài phần, Thi Hiểu Nhiên như lạc vào mây mù, theo bản năng vươn đầu lưỡi ở trên môi hắn nhẹ nhàng liếm liếm.
Hai môi chạm vào nhau, Cố Bắc Viễn cả người run lên, giống như trúng phải độc, toàn thân không thể nhúc nhích. Hai mắt nữ tử mê ly, hắn chỉ liếc nhìn một cái, liền ngã vào trong đó. Xúc cảm mềm mại trên môi truyền khắp toàn thân, đầu lưỡi ấm áp trằn trọc trên môi, khơi dậy sự tê dại, ngứa ngáy trong lòng hắn. Đầu lưỡi kia dường như chưa thấy đủ, từng chút từng chút hướng vào phía trong, mút vào, liếm láp, cọ sát, tựa như muốn cạy mở chướng ngại, tìm được đồng bạn hai lưỡi liền giằng co triền miên.
Cố Bắc Viễn ý thức mơ hồ, không biết từ khi nào hai tay ôm chặt thắt lưng nàng, trên người như có lửa nhóm, khẽ hé môi muốn đáp lại, trầm mê như si mộng ảo, đầu óc hắn cuối cùng hiện lên một tia thanh minh, giống như sét đánh xẹt qua bầu trời đêm, Cố Bắc Viễn trong phút chốc sắc mặt chợt kinh biến, thân thủ đột nhiên đẩy nữ tử trước người ra.
Loảng xoảng một tiếng, ghế đổ, Thi Hiểu Nhiên ngã thật mạnh trên mặt đất, đuôi xương sống vừa vặn chạm đất, đau đến nước mắt suýt nữa rơi xuống, vẻ mặt mờ mịt kinh thố nhìn hắn.
Rõ ràng là kiều diễm mê tình, lại bị hắn biến thành như vậy. Trong ánh mắt Cố Bắc Viễn tràn ngập thống khổ, thấy trong mắt nàng đầy ánh nước, lại khiếp sợ hối hận, sững sờ tại chỗ, một mảnh bối rối.
Sau một lúc lâu, hắn mới lấy lại tinh thần, liền tới đỡ nàng,“Đau không? Có bị thương hay không?”
Thi Hiểu Nhiên một giây trước còn chìm đắm trong xuân phong, mộng đẹp, giây tiếp theo chỉ còn cơn đau nhức từ xương cốt truyền đến, quả thật là một giây trên thiên đường, một giây dưới địa ngục. Tuy rằng hành vi của mình có hơi lớn mật, nhưng chủ động hiến hôn lại bị đẩy ra, thế gian khó tìm được chuyện bi ai hơn thế này, dù cho da mặt nàng có dày như tường thành, cũng phải thua trước người này, cố nén lệ trong mắt,“Chàng không thích ta ư?”
Cố Bắc Viễn giật mình, liền biện giải:“Ta nào có không thích nàng?”
Hắn tham luyến xúc cảm ôn nhu trên môi, nhịn không được muốn đáp lại nàng, hận không thể nuốt trọn cả cái lưỡi kia vào, nhưng hắn không biết dưới dạng tình huống gì sẽ hại chết nàng, thân thể có thể tiếp xúc, song thân mật như vậy, hắn thật sự không nắm chắc.
Nếu độc thoát ra, nháy mắt trí mạng, như bát nước hắt ra, khó mà thu hồi. Một khắc tham luyến, nếu tạo thành hậu quả xấu, cho dù đâm cho đầu rơi máu chảy cũng vô pháp vãn hồi. Hắn thật sự sợ hãi, loại sự tình này, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cố Bắc Viễn hồi tưởng cảm giác như si như huyễn kia, nam nữ chi ái, quả nhiên mất hồn thực cốt. Khoảnh khắc ấy như đăng tiên cảnh hạnh phúc cuối cùng lại nặng nề rơi xuống, ngã cho đầy bụi đất, hóa thành một mảnh oán hận đối với chính thân thể mình. Về sau, hắn còn có thể tỉnh ngộ đúng lúc, đẩy nàng ra sao?
Nàng tốt đẹp như vậy, hắn chẳng lẽ muốn tự tay hủy diệt nàng mới cam tâm?
Thủy quang tràn ngập trong mắt nàng đâm vào ngực hắn sinh đau, cho dù chính hắn đủ lý trí, có thể bảo trì khoảng cách, chẳng lẽ muốn nàng ngày ngày thất vọng, cũng như hắn không thể viên mãn?
Cố Bắc Viễn trong mắt một mảnh giãy dụa bất lực,“Ta không muốn thích nàng…… Nàng coi như ta không thích nàng đi……” Cuối cùng dứt quyết buông hai tay, ưu tư đứng dậy,“Ta sẽ kêu Tất Hàm đưa nàng đi.”
Không liếc mắt một cái nhìn thêm tí nào nữa, hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài điện, chỉ để lại Thi Hiểu Nhiên một mình ngồi dưới đất, bên cạnh là cái ghế ngổn ngang.
Xương sống mới bắt đầu là một trận đau nhức, hiện nay không hề thấy đau, Thi Hiểu Nhiên chỉ không cầm được những giọt nước mắt rơi xuống.
Màn đêm buông xuống, ánh nến sáng khắp phòng như ban ngày, bên cạnh phân tán mai rơi thoảng hương thơm, cũng không người lưu luyến.
Giọt nến chảy xuống vô số, ngọn này đến ngọn khác tắt, cũng không có người châm tiếp, chỉ còn ánh sáng lờ mờ, nhu hòa từ dạ minh châu, Thi Hiểu Nhiên bọc áo lông cáo thật dày đang ghé trên bàn ngủ.
Cố Bắc Viễn buổi chiều sau khi tự rời đi tâm như du tiên, không buông xuống được lại cầu không thể, ở đỉnh núi nửa đêm gió thổi lạnh. Hồi điện nhìn đến cảnh này, trong lòng hắn là một trận đau buốt, không hiểu sao lại sinh ra mấy phần ấm áp, lập tức đánh thức nàng.
Mở hai mắt nhập nhèm, Thi Hiểu Nhiên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, lơ mơ nói:“Chàng đã trở lại.”
Một câu như lửa cháy lan ra đồng cỏ xua tan hắc ám trong lòng, Cố Bắc Viễn rốt cuộc không thể nhẫn tâm,“Sao không quay về ngủ? Hôm nay rất lạnh.” Sờ lên tay nàng, một mảnh lạnh lẽo, hắn liền kéo nàng vào trong lòng.
“Chàng muốn đưa ta đi sao?” Thi Hiểu Nhiên thanh âm mang theo vài phần suy sụp.
Hắn vạn không nghĩ tới nàng lúc này chờ hắn đến đêm khuya, hồi tưởng buổi chiều hắn vậy mà bỏ rơi nàng, hối hận đan xen, chỉnh lại áo lông cáo trên người nàng,“Lúc chiều có bị thương hay không?”
Thi Hiểu Nhiên lắc đầu.
Hắn nhìn nàng hai mắt như nước, chỉ cảm thấy ôn nhu thấm tâm, ôm nàng vào lòng,“nàng oán ta phải không?”
Thi Hiểu Nhiên gật gật đầu.
Ấm áp nhập hoài, lòng như được lấp đầy,“Nàng nên oán ta. Nàng thích ta, thật không?”
“ừm. nhưng chàng khi đó……”
Cố Bắc Viễn xoa xoa lưng nàng,“Ta thích nàng, không phải muốn làm tổn thương nàng, thích nàng cùng ta thân thiết, nhưng là……”
Cố Bắc Viễn cặp đồng tử trong sáng như nước tinh khiết, xuất hiện vết rạn nhỏ, hắn thở dài thật sâu,“Ta rất đặc biệt, không phải người bình thường, nói không chừng sẽ hại đến nàng. Về sau đừng làm chuyện như vậy, rất nguy hiểm.”
Thi Hiểu Nhiên có chút không rõ, mềm giọng hỏi:“chàng sợ độc chết ta mới đẩy ta ra sao? Là như vậy ư?”
“Ta không biết. Hậu quả rất nghiêm trọng, ta không dám tưởng tượng, lại không thể tùy tiện nếm thử. Ta độc tận xương tủy, thường nhân tới gần đều mất mạng. Nàng với ta ở cùng nhau cuối cùng sẽ rất nguy hiểm!” Cố Bắc Viễn thanh âm nặng nề.
Thi Hiểu Nhiên nhìn hắn trên mặt đau thương, trong lòng cũng khó chịu,“Ta với chàng ở cùng một chỗ rất vui vẻ, chàng đừng đưa ta đi được không?”
“Nàng tốt nhất vẫn nên rời đi. Ta khác người như vậy, cuối cùng cũng không cho nàng được gì cả”
“Ta không cần cái gì, kỳ thật ta cũng khác người.” Thi Hiểu Nhiên nhìn nhìn hắn, thật cẩn thận nói:“Ta vẫn không dám nói, nói ra sợ người khác không tin, nói ta là đồ điên, lại sợ người khác tin, lại nghĩ ta là yêu quái.”
“Làm sao vậy?” Cố Bắc Viễn ôm nàng lên đùi.
Thi Hiểu Nhiên cúi ánh mắt, nói:“Kỳ thật ta không phải người của thế giới này. Ta là người của thế giới khác, so với nơi này cũng không khác biệt lắm, nhưng tiên tiến hơn rất nhiều, cũng cởi mở hơn một chút. Có một ngày ta mới từ cửa hàng mua sắm đi ra, sau đó bị sét đánh trúng, lại trợn mắt đi tới nơi này.”
“Chàng có nhớ lần đầu tiên ta gặp chàng ở núi Đại Lang hay không? chính ngày đó ta đột nhiên đến Đại Mục. Đương lúc ở núi rừng ta đang thật sự sợ hãi, liền gặp được chàng.”
Cố Bắc Viễn thần sắc kinh dị, nghe qua có chút không thể tưởng tượng được, nhưng lần đó xác thực áo quần của nàng quả là lố lăng, không phải loại phục sức mà hắn biết, lời nói cử chỉ cũng có chút lạ.
“Có phải là chàng không tin? Cho rằng ta nổi điên?”
“Không có. Nàng thật sự đột nhiên đi tới Đại Mục?” Cố Bắc Viễn hình như có chút đăm chiêu.
“Ừm. Ở nơi đó chúng ta gọi là xuyên qua.” Thi Hiểu Nhiên hơi gật đầu, tiếp theo nàng đem sự việc trước sau kể lại một lần.
“ thế giới to lớn, không thiếu điều kì lạ, nguyên lai đúng là cái dạng này.” Cố Bắc Viễn lúc trước từng phái người tra qua lai lịch của nàng, nhưng cái gì cũng không tra ra được, tựa như là nàng đột nhiên xuất hiện ở núi Đại Lang. Nếu thật sự là như thế, hắn đã thông suốt, cũng có thể giải thích vì sao nàng đặc biệt như thế.
Thấy hắn có thể tiếp nhận lai lịch của mình, Thi Hiểu Nhiên không hề cố kỵ, thanh âm run nhẹ,“Ta ở trong này thật sự rất sợ, không quen bất cứ một ai, không có gì để dựa vào, cái gì cũng không biết, nơi này hết thảy với ta mà nói đều rất xa lạ. Không dám nhiều lời, sợ nói sai một chữ liền gặp phải phiền toái; Không dám tùy tiện, sợ sơ suất một cái là toi mạng …… Đến nơi này, ta buổi tối ngủ cũng không an ổn, cả ngày thấp thỏm đề phòng……” Nàng không phải là nữ cường nhân gì, một người xuyên qua đến thế giới xa lạ, tất cả sợ hãi đều bị nàng giấu ở đáy lòng.
“Được rồi, không sợ, có ta ở đây.” Cố Bắc Viễn trong lòng run lên, ôm nàng càng chặt.
“Nơi này người có võ công, nơi này có thể tùy tiện liền giết người, ta ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, tìm kế sinh nhai thì bị người ta bán. Ta vẫn nói với chính mình là phải kiên cường, muốn cố gắng thích ứng hết thảy nơi này, nhưng đối với chính mình trong lòng vẫn là trống rỗng.” Thi Hiểu Nhiên sắc mặt nhất thời buồn bã, dốc hết tâm sự đáy lòng nói ra:“Chàng là người đầu tiên ta gặp được ở nơi đây, thời điểm ta với chàng cùng một chỗ, trong lòng thực bình yên, ta vẫn rất thích ở bên chàng. Chỉ là ban đầu chàng nói chàng đã có vài lão bà, ta cũng không dám quá mức thân cận chàng. Nơi đó của ta mỗi nam nhân chỉ có thể cưới một nữ nhân, hai người tương thân tương ái……”
Ngón tay thon dài của Cố Bắc Viễn nhẹ phẩy trên gương mặt nàng, trong mắt tràn ánh sáng rực rỡ,“Mặc kệ về sau thế nào, đều chỉ có nàng ở bên cạnh ta. Nàng từ đâu tới đây không quan trọng, có lẽ nàng chính là vì ta mà đến.”
“Vậy chàng còn muốn đưa ta đi sao?” Thi Hiểu Nhiên ngửa đầu hỏi.
Nàng nói ra bí mật lớn nhất của mình, Cố Bắc Viễn sinh ra một loại trách nhiệm, một loại thỏa mãn,“Không tiễn nàng đi nữa, ta chỉ là sợ nàng ghét bỏ ta, sợ hại chết nàng, nếu thực sự có ngày đó, ta sẽ suy sụp mất.”
Hắn đặt hai tay nàng vào lòng bàn tay, vẫn lạnh như vậy, nhẹ nhàng thúc giục nội lực đưa vào trong cơ thể nàng.
Hai tay dán vào nhau, càng giống như hai trái tim kề sát một chỗ. Một dòng nước ấm theo bàn tay lan ra khắp cơ thể, Thi Hiểu Nhiên trong lòng ấm áp, nói:“Không phải nói có biện pháp giải độc sao? Chúng ta cùng đi tìm, nhất định có thể tìm được.”
“Ừm, sẽ tìm được.” Hắn cho tới bây giờ không để chuyện giải độc trong lòng, vào lúc đêm khuya không khí muốn đóng băng thế này, lần đầu tiên hắn muốn giải độc, muốn được gần nàng.
“Về sau không phải sợ, muốn cái gì cứ nói.”
Thi Hiểu Nhiên nhẹ gật đầu.
“Không cần chờ ta trễ thế này, nghỉ sớm một chút.”
Thi Hiểu Nhiên trong lòng bình thản an ổn, mí mắt cũng không nhịn được mà khép lại, cuộn mình vào lòng hắn, mơ mơ màng màng.
Cố Bắc Viễn thấy nàng như thế, không cần phải nhiều lời nữa, ôm lấy nàng đang mơ màng đặt lên giường.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nữ chủ khẳng định muốn nói lai lịch cho nam chủ, không thẳng thắn thành khẩn với nhau, làm sao có được tín nhiệm.
Mọi người yên tâm, một ngày nào đó nữ chủ sẽ bị nam chủ ăn, hay là nam chủ bị nữ chủ ăn, mọi người thích như thế nào?