Phạm Trù chợt gào to: “Nói, vì sao mẹ ngươi lại nói như vậy?!”
“Mẹ, mẹ… Mẹ nhìn thấy… cha cùng nữ nhân khác ở Mai Khê…”
Cái gì? Trong nháy mắt, mặt Phạm Trù không còn một tia huyết sắc. Trân nhi nàng… Nàng thế nhưng đã nhìn thấy? Nàng…
Trước kia, hắn đánh chết cái nết không chừa, nhiều lần chọc cho Trân nhi vừa
khóc vừa quay về tộc. Nước mắt của Trân nhi cũng đã đả động làm hắn
thương yêu Trân nhi hơn, vì thế cuối cùng có một ngày quyết định đoạn
tuyệt tất cả nợ phong lưu, chuyên tâm đối đãi ái thê.
Mà hôm đó, Hồng Hồ dính dây dưa nhất tìm đến, mặc dù hắn trưng ra mắt lạnh lời
tuyệt, hay là hạ giọng dùng lời hay ý đẹp khuyên nhủ cũng không cắt được kẻ dây dưa kia, cho đến khi phải đáp ứng có một đêm hoan ái cuối cùng
với Hồng Hồ. Cho đến sau đó hắn mới phát giác nơi đang vui vẻ chính là
nới hắn bắt đầu quen biết với thê tử. Mắt thấy Hồng Hồ đắc ý cười quyến
rũ, dưới cơn nóng giận hắn ra tay đả thương ả ta, đúng lúc này, thanh âm thảm thiết của thê tử từ trên không trung truyền đến…
Có lẽ
Trân nhi tận mắt thấy tình cảnh kia, cho nên nàng từ đau lòng đã chuyển
thành tâm như tro tàn, một lòng muốn chết? Thân thể tàn phá nên hồn
phách cũng xuất khỏi thân thể mà bay tứ tán, thế nhưng sau khi thân thể
hồi phục tốt rồi mà hồn phách cũng không quay về? Gặp quỷ sai thu hồn
cũng chịu trói, uống canh Mạnh bà, nuốt Thu Tiên thảo, lập lời thề nặng, tất cả bởi vì nàng yêu mà không thể yêu?
Thật ra thì trước khi
chuyện xảy ra, hắn cũng không phải là không có nhận thấy.Tháng rộng ngày dài, nước mắt thê tử càng ngày càng ít, có lúc còn không đổ lệ, cũng
không nổi giận. Bởi vì thê tử bình tĩnh khác thường làm cho hắn cảm thấy lo sợ không yên, cho nên quyết định hồi tâm chuyển tính. Không ngờ
rằng, hết thảy lại bị huỷ bởi một lần giao hoan không chút niềm vui thú…
“Cha, người tổn thương mẹ sâu đậm đến không thể tưởng tượng được. Liệu người
có thể đền bù cho mẹ mà để cho ân công nương tử cùng ân công ân ái đến
già, an ổn vượt qua cả đời này hay không?” Phạm Dĩnh hỏi.
“Không thể nào!” Vẻ mặt Phạm Trù biến xanh lét, miệng khẳng định như đinh đóng cột, “Cha nợ mẫu thân của các ngươi, cha thừa nhận như vậy. Chỉ có đem
nàng trở lại, cha mới có thể chân chính bồi thường lại những thua thiệt
mà mẹ các ngươi phải chịu.”
“Nhưng, ân công nương tử và ân công yêu nhau sâu nặng, nàng đang sống rất vui vẻ…”
“Nhưng đó không phải là vui vẻ của mẹ các ngươi. Chỉ có khiến hồn nàng quay về thân thể cũ của chính nó, Trân nhi mới có thể chân chính trở về, mới có thể chân chính tiếp nhận bồi thường của cha cho nàng, mới có thể lần
nữa làm nàng vui vẻ như ngày xưa.”
Phạm Dĩnh vẫn cố gắng thuyết
phục phụ thân, “Cha, nữ nhân một khi đã thật sự chết tâm thì không thể
còn khả năng tro tàn lại cháy. Năm đó, Dĩnh nhi bị cái kẻ cổ hủ kia gây
thương tích, lúc cơ đốt da rách thì hết sức đau lòng như chết đi sống
lại, hơn nữa lại tận mắt chứng kiến mẹ rơi vào tình huống bi thảm, nên
lập tức trở nên tuyệt vọng đối với người kia. Cho nên, hiện tại dù hắn
cố gắng bù lại nhiều chuyện cũng không thể khiến con khôi phục tâm ý…”
“Hai tình hình trên dưới bất đồng, sao lại đánh đồng như thế được?” Phạm Trù phất tay áo cất bước, “Ngươi có thể không giúp đỡ phụ thân thì cũng
đừng nhúng tay vào chuyện này.”
“Aiz.” Phạm Dĩnh đã biết dù có
khuyên bảo cũng vô vọng, chỉ đành nhấc chân đuổi theo. Nếu muốn trợ giúp Ân công nương tử, chỉ còn có cách theo sát không rời phụ thân từng giây từng phút thôi.
Cách Vạn Uyển thành hơn một trăm dặm là An Nhàn trấn, ngoài trấn mười dặm có một biệt uyển của Lương gia đứng sừng sững ở nơi này. Chỗ này chính là chỗ mà lần này La Chẩn lựa chọn làm nơi
‘kết thúc’. Xung quanh yên lặng, cỏ cây vờn quanh theo gió, yên tĩnh
thanh nhã hết sức hợp lòng người.
“Hoàn Tố, vì chuyện của ta mà
ngươi cùng Phạm Trình cương nhau đến mức độ nào rồi?” La Chẩn tay khuấy
nồi cháo sữa nấu bằng phomat Tây Vực cho Bảo nhi, thuận miệng chất vấn
thiếp thân nha đầu gần đây đã khôi phục lại vị trí gần gũi sát sườn như
trước.
Hoàn Tố cẩn thận tỉ mỉ ủi lại áo choàng của tiểu thư, đáp: “Cương đến không thể cương nữa.”
La Chẩn cảm thấy bất ngờ, “Sao lại nghiêm trọng đến thế? Vì chuyện của ta
mà làm lỡ nhân duyên của ngươi, ngươi không thấy như vậy sẽ làm tiểu thư nhà ngươi áy náy sao?”
“Không phải bởi vì tiểu thư mà thôi đâu.” Hoàn Tố cắn môi dưới, trên mặt ngượng ngịu.
Đôi mày thanh tú của La Chẩn nhíu lại một đường, “Có chuyện muốn… nói với ta? Nhưng cũng không dự định nói với ta bây giờ?”
“Tiểu thư tính toán như thần.” Hoàn Tố nặng nề thở dài, đầu đẹp rũ xuống, “Người nhà của nô tỳ tìm được nô tỳ.”
La Chẩn hơi giật mình, “Người nhà của ngươi? Ta nhớ ngươi đã từng đề cập với ta, bọn họ là…”
“Đúng, chính là bọn họ. Bọn họ tìm được nô tỳ, muốn nô tỳ trở về. Nô tỳ không
thể không đáp ứng, bọn họ cũng không phải là những hiệp khách có lòng
nhân từ, nếu bởi vì ta mà đả thương tiểu thư, vậy đó là tội nghiệt của
Hoàn Tố.”
“Bọn họ lấy ta uy hiếp ngươi?”
Hoàn Tố cười
khổ, “Bọn họ mà thật sự muốn hành động một phen thì không phải chỉ ảnh
hưởng đến một mình tiểu thư. Nô tỳ biết, với bản lãnh của cô gia, bọn họ không thể đả thương được tiểu thư, nhưng những người khác ở Lương gia
hay thậm chí là người của La gia ở Ngọc Hạ quốc liền khó lòng mà phòng
bị.”
“Khi nào chuẩn bị đi?”
“Điều kiện để ta đáp ứng an
tâm theo bọn họ rời đi chính là ta phải giúp xong tiểu thư vượt qua cửa
ải khó khăn trước mắt này nhằm báo ân cứu mạng của tiểu thư. Vốn là muốn chờ chuyện qua rồi mới nói cho tiểu thư hay.”
“Nếu ngươi cũng không muốn trở về chỗ đó, ta có thể giúp ngươi…”
“Không cần, tiểu thư. Nô tỳ cùng bọn họ trở về, chạy thoát được nhiều năm như
vậy, trải qua được một cuộc sống thanh thản lâu như vậy, nô tỳ đã thấy
đủ rồi. Mặc dù nô tỳ cũng không có thiên phú, mặc dù đó là một ràng
buộc, nhưng nô tỳ nên chịu trách nhiệm. Là trách nhiệm của mình, sẽ phải đứng ra đảm nhiệm, đạo lý này nô tỳ học được từ tiểu thư.”
Nha
đầu này trước kia ngây ngô xốc nổi, có thể tiến bộ như ngày hôm nay đã
khiến cho La Chẩn mặc dù vui mừng, nhưng cũng buồn bã. Tiểu nha đầu này
mười hai tuổi đã đi theo nàng, hôm nay gần sáu năm, qua năm qua tháng,
tất cả những việc cấp bách trong khuê phòng, nhiều chuyện sinh hoạt của
phụ nữ, đều chưa từng thiếu mặt nha đầu này tham dự. Hai người danh
nghĩa là chủ tớ nhưng thật ra xem như là thân nhân, còn tưởng rằng có
thể làm bạn đến già, sao nháy mắt liền đến lúc chia cắt nhau ra?”
“Như vậy, ngươi cùng Phạm Trình…”
“Vốn là người không chung đường, nếu ta trở về nhà, vậy chuyện cả hai cùng
tồn tại lại càng không thể, càng không thể nào có tương lai.”
Đúng vậy, nếu Hoàn Tố trở lại gánh vác trách nhiệm giữa đại gia tộc kia thì
lập tức sẽ trở thành đối thủ một mất một còn với Phạm Trình – thống lĩnh bắt yêu nhân. Trong phạm vi có thể thấy trước mắt, hai người này khó có thể có tương lai tươi sáng được.
Nghĩ kỹ lại, vốn là một mối
tình đầu nước chảy thành sông của một đôi thiếu niên, bỗng nhiên giữa
chừng lại biến thành kẻ thù không đội trời chung. Có khi tạo hoá thật là trêu người.
“Tướng công, vị này là bà vú ta mời về từ trấn trên. Về sau, mỗi ngày ba lần, kêu Hoàn Tố ôm Bảo Nhi đến để bà vú cho ăn. Thời gian còn lại,
lúc nào chàng muốn cũng có thể chơi với Bảo Nhi…”
“Chi Tâm không cần!”
Hử? La Chẩn đôi mi thanh tú khẽ chau lại, “Tướng công ý là đang muốn nói cho Trân Nhi biết là chàng không nghe lời?”
“… Chi Tâm nghe lời, nhưng là Chi Tâm muốn ở bên nương tử!”
La Chẩn phất tay, cho bà vú được quản gia biệt uyển tuyển chọn kỹ càng kia trước tiên lui xuống, lại kêu Hoàn Tố âm thầm điều tra xuất thân có
thật trong sạch, thể chất có khoẻ mạnh hay không; rồi quay qua kéo cái
đầu to của tướng công nhà nàng đang ủy khuất xuống, “Tướng công vẫn còn
lo lắng?”
“Chi Tâm sợ a.”
“Sợ cái gì? Sợ chàng không cứu được ta?”
“Không phải!” Chi Tâm phút chốc ngửa đầu, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ
kiên nghị, “Chi Tâm cứu được nương tử, Chi Tâm nhất định cứu được nương
tử!”
La Chẩn mỉm cười xinh đẹp, nâng mặt hắn khẽ hôn lên trán hắn, “Vậy tướng công còn lo lắng cái gì?”
Chi Tâm chui vào trong áo nương tử, meo meo oa oa nói: “Chi Tâm sợ nương tử đi… Không trở lại.”
La Chẩn vuốt lại sợi tóc trơn bóng của hắn, hưởng thụ cảm giác mềm mại giữa những ngón tay, hỏi: “Ta vì sao không trở lại?”
“… Phạm Trù đẹp hơn Chi Tâm, tài giỏi hơn Chi Tâm, Chi Tâm sợ nương tử nhớ tới trước kia thích hắn, sau đó không cần Chi Tâm…”
Thối ngốc tử! La Chẩn ngón tay mềm mại đang xoa lên lỗ tai như khối vàng của hắn bỗng dưng mạnh mẽ, hung hăng nhéo một cái.
“Đau nha!” Chi Tâm mắt to nhìn lên, thấy mặt nương tử bất vi sở động, lại ai oán thêm hai tiếng, “Nương tử, Chi Tâm đau nha, đau quá.”
“Đau
chết chàng, đáng đời!” La Chẩn ngón tay ngọc điểm điểm lên trán hắn,
“Lời ta nói chàng không nhớ rõ sao? Trân Nhi không cho phép Chi Tâm
không tin Trân Nhi.”
“Nhớ rõ a, nhớ rõ a, nhưng mà…” đôi mắt đẹp của nương tử nhìn thật nghiêm khắc, Chi Tâm sợ tới mức tự động im
tiếng, mấp máy đôi môi mỏng đỏ mọng, chớp chớp đôi mắt rưng rưng, tha
thiết nhìn nương tử.
Aiz—, nhìn bộ dáng ngốc tử này, làm cho
nàng lại thương lại yêu, không còn chút bực bội vừa nãy. “Mặc kệ thế
gian này có bao nhiêu nam tử so với tướng công thông minh hơn, tuấn tú
hơn, Trân Nhi cũng không quan tâm. Có thể làm cho Trân Nhi yêu thương
động lòng, chỉ có một mình tướng công.”
“Chỉ có Chi Tâm sao?”
La Chẩn vuốt cằm, tay mềm mại vỗ về hai má tướng công, “Đương nhiên, Trân
Nhi cũng không phải là không cầu hồi báo, Trân Nhi muốn đó là tướng công cũng chỉ có thể có một mình Trân Nhi. Mà điểm này, tướng công vẫn làm
rất khá.”
“Ừ, ừ, ừ.” Chi Tâm gật đầu như giã tỏi, “Chi Tâm chỉ cần nương tử a.”
“Cho nên, tướng công không cần lo lắng, chàng chỉ cần chờ Trân Nhi, nhớ rõ cứu Trân Nhi là tốt rồi.”
“A.” Chi Tâm buông xuống trái tim thấp thỏm nhiều ngày không yên, nằm ở
trong lòng nương tử đầy hương thơm, trong lòng không khỏi dao động, rối
loạn, hai tay lại không yên phận, rục rịch “Nương tử, Chi Tâm muốn…”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” La Chẩn má lúm xinh đẹp nghiêm khắc, đánh lùi ‘Lộc Sơn chi trảo’ của ngốc tử.
“Vì sao a… Ngày hôm qua nương tử ngủ với Bảo Nhi… Chi Tâm đều không có… Chi Tâm thật đáng thương…”
Tuy đã làm cha, làm mẹ rồi, nhưng mỗi lần nói về chuyện đó vẫn khiến La
Chẩn xấu hổ nhuộm hồng má phấn, “Sắc trời còn sáng, chàng cho dù muốn…
Cũng phải đợi cho buổi tối!”
“A, vậy Chi Tâm đi trải giường chiếu, Chi Tâm lên giường chờ nương tử. Trời vừa tối, nương tử nhất định phải tới a…”
Này… ngốc tử này!
Đoạn thời gian này, từ lúc La Chẩn thành thân tới nay là khoảng thời
gian thoải mái nhất. Mỗi ngày, trước mắt không có sổ sách cần phải kiểm
tra, không cần để ý quản sự bẩm báo, không cần tuần tra cửa hàng, không
cần xuất môn bàn bạc; hai mắt lặng lẽ, chỉ cần đem tướng công cùng Bảo
Nhi dỗ được vui vẻ, tức là mọi sự đại cát rồi.
Chính là nói việc giúp chồng dạy con, đối với La gia đại tiểu thư mà nói, thật sự là lần đầu tiên trải nghiệm.
“Hoàn Tố, nếu một ngày kia, ta chỉ sống cuộc sống như vậy, có được không?”
Hoàn Tố vừa đút canh trứng vào trong cái miệng nhỏ nhắn của Bảo nhi, vừa lắc đầu nói: “Không có khả năng, tiểu thư ngài không có khả năng sống cuộc
sống ‘sâu gạo’. Ngài hiện tại cảm thấy mới mẻ thú vị, đó là bởi vì thời
gian ngắn ngủi. Lâu ngày, ngài tất nhiên sẽ không chịu an phận ngồi yên. Tiểu thư đã quên, ngài là La gia đại tiểu thư — từ trong bụng mẹ đã
biết gảy bàn tính sao?”
“Ồ, nguyên lai nha đầu Hoàn Tố hiểu biết ta rõ như thế.” La Chẩn thở dài, “Nhưng trộm được nửa rãnh rỗi, tư vị
thật là tuyệt vời. Về sau, hàng năm ta chắc chắn sẽ giành ra vài ngày
như vậy để nghỉ ngơi, hưởng thụ.”
Hoàn Tố liếc nhìn chủ tử, nói: “Nếu thật là như thế, hóa ra là phải cảm ơn sự việc ngoài ý muốn lần
này? Nô tỳ phải niệm ba tiếng A di đà Phật mới được…”
“A a a…
Cạch… Bảo… Xích!” vì lúc Hoàn Tố cùng chủ tử nói chuyện, một muỗng canh
trứng dừng lại ở trước miệng Lương gia tiểu thiếu gia, Bảo Nhi oa oa
kháng nghị.
Hoàn Tố vội vàng đưa lên, nhìn thấy cái miệng nhỏ
nhắn nhu nhu của Bảo Nhi thật là ngọt ngào, buồn cười nói, “Tiểu tử này
dễ ăn dễ nuôi a, khó trách có thể lớn thành một tiểu tử béo đáng yêu thế này, làm cho Hoàn di di hận không thể cắn một ngụm giải hận a!”
“A…” Cái ăn trước mặt, Bảo nhi mở lớn miệng chỉ muốn ăn, không thèm để ý đến vị Hoàn di di nào đó.
“Thối bảo nhi, bây giờ đã muốn khoái hoạt sai sử Hoàn di di rồi, đợi Hoàn di di đi rồi, sợ là đảo mắt một cái ngươi đã quên ta.”
“Ngươi phải đi?”
“Đúng vậy.”
“Đi nơi nào?”
“Nên đi nơi nào thì đi nơi đó…” Hoàn Tố ngẩn người trừng mắt nhìn người trước mắt, “Ngươi —— ”
“Ngươi muốn đi đâu?” Phạm Trình cố chấp hỏi.
“Các ngươi đều đến đây sao?” Hoàn Tố cũng quan tâm hỏi chuyện khác.
“Ngươi não ngắn hay là lỗ tai kém, ta hỏi ngươi muốn đi đâu, ngươi lại trả lời cái gì.”
“Thối dã nhân, bổn cô nương cũng hỏi ngươi, ngươi như thế nào không đáp?”
“Khụ!” La Chẩn sợ đôi trẻ này sắp tới ly biệt mà còn ngại thể diện nói lời tổn thương, nên lên tiếng ngăn lại, “Người nhà Hoàn Tố tìm đến đây, nàng
phải theo người thân về nhà. Bên người Phạm Trình không có ai khác, xác
định chỉ có một người đến. Vấn đề đơn giản vậy mà cũng đáng để các ngươi ầm ỹ thành như thế?”
Phạm Trình ngẩn ngơ, “Về nhà? Nhà ngươi ở nơi nào?”
“Không cần ngươi…” quan tâm?
“Hoàn Tố.” Nha đầu kia, cả mặt, mày, mũi, ngay cả trên môi đều viết một chữ
“nhớ”, miệng còn cứng rắn như vậy làm gì? “Ngươi cùng Phạm Trình qua một bên, bình tâm tĩnh khí mà tâm sự đi. Về phần tán gẫu tới trình độ nào,
tùy ý ngươi, chỉ cần đừng giấu diếm tình cảm của mình.”
Dỗ tiểu
tử béo đang cự nự ôm đi, La Chẩn ôm con ngồi trên cái ghế bành nhỏ, đem
chỗ canh trứng còn lại đút vào cái miệng nhỏ nhắn tham ăn đang mở to,
“Bảo bối, khi con lớn lên, gặp được nữ tử mà trong lòng ngưỡng mộ, phải
học được thẳng thắn thành thực nha. Giống như của phụ thân của con,
thích chính là thích, cũng không che dấu tình cảm của mình, mới có thể
làm mẫu thân cảm động a…”
“Nguyên lai, chỉ cần thẳng thắn, liền có thể làm ngươi cảm động.”
La Chẩn chậm rãi quay đầu, lãnh đạm nói, “Nguyên lai, Phạm Trình cũng không đến một mình.”
“Một lần trước bị vây trong kết giới, Lương thiếu phu nhân từng có lại
ký ức kiếp trước, mặc dù đã dùng lời lẽ lãnh đạm đến mức tận cùng mà nói với Phạm Trù, nhưng vẫn không thể khiến cho Phạm Trù lui bước, nguyên
nhân không gì khác ngoài hai điều sau:
Một là, Phạm Trù tự lừa
mình dối người, cảm thấy La Chẩn cũng không hẳn là Tàng Trân, chỉ khi
linh hồn trở lại đúng với thể xác thì sẽ thấy kiều thê dịu dàng trở lại;
Hai là, Phạm Trù cho rằng sau khi thê tử hồi hồn trở về sẽ vẫn còn chưa
tiêu hết tức giận, hắn chỉ cần nhìn được gương mặt quen thuộc từng luôn
luôn thuận theo, ngoan hiền đối với chính mình kia thì sẽ luôn có biện
pháp để tìm về tình cảm ngày xưa.
Đối với một kẻ ngoan cố như
vậy, nếu không áp dụng phương pháp đặc biệt để khiến hắn hiểu được
chuyện cũ chỉ là chuyện cũ, hắn sẽ vĩnh viễn không thể nào buông tay đối với Lương thiếu phu nhân. Chẳng qua là dùng phương pháp này không khỏi
có mấy phần hung hiểm…”
“Khứ Ác gia gia, ngươi râu dài, nói cũng dài dòng, ngươi mau nói đi!”
“… Chi Tâm, ngươi rất thất lễ với Khứ Ác gia gia, như vậy không tốt…”
“Lão đầu đáng ghét, ngươi nói hay không?”
“… Khụ khụ khụ, nói nói nói. Kế sách duy nhất hiện giờ là cần Tàng Trân
chính miệng nói cho Phạm Trù duyên tình đã tận, khiến cho hắn hoàn toàn
chết tâm tuyệt vọng. Cho nên, Lương thiếu phu nhân đồng ý xa hồn, trở
lại trong thân thể Tàng Trân…”
“Lão đầu đáng ghét, Chi Tâm giật râu ngươi!”
“Ai da ai da, Chi Tâm, ngươi buông tay, Lương thiếu phu nhân, Lương thiếu phu nhân cứu mạng a…”
“Xì.” Tướng công này, đừng quá đáng yêu như vậy chứ, như thế sẽ làm cho người ta thích, bảo nàng phải làm sao bây giờ…
***
“Trân nhi!”
Đây là…
“Trân nhi, nàng tỉnh rồi sao?”
Thanh âm này là… La Chẩn rung lên một cái, mở mắt, động thân muốn ngồi dậy,
nhưng rồi lại vì toàn thân nặng nề nên ngã lại trên giường.
“Trân nhi không nên gấp. Bởi mấy trăm năm qua nàng vẫn nằm, hồn phách chẳng
qua chỉ mới quay về được ba ngày thôi nên vẫn không thể hoạt động như
thường được.”
Hồn về? La Chẩn nghĩ ra, mình, hay nói chính xác
hơn là hồn phách của mình, đã bị Phạm Trù đoạt lấy, hôm nay dựa vào thân thể mà tỉnh lại, vậy có nghĩa là…
“Nhưng đừng sợ, ta phối nhiều vị dược thảo cho nàng điều trị, không đến mười ngày, nàng đương nhiên
có thể xuống giường đi lại. Một tháng sau nàng đã có thể hành động tự
nhiên được rồi.”
“Ngươi…” Thanh âm gì kỳ vậy? Khàn khàn sàn sạt, giống như là tiếng bông vải bị xé rách.
“Cũng đừng vội nói chuyện, dù sao cũng do ngủ say nhiều năm như vậy, giọng nói này nhất thời vẫn chưa thể nghe theo nàng được.”
Cảm giác tay của hắn đặt ở trên trán nàng đang nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve, La Chẩn tuy rằng biết thân thể này cũng không phải thuộc về mình, nhưng vẫn không cách nào chịu đựng được sự đụng chạm của nam nhân khác. Chẳng qua là chỉ làm một động tác cau mày thôi cũng tốn rất nhiều khí lực,
nàng đành phải nhắm mắt không để ý tới.
“Trân nhi, trước tiên nàng ăn viên đan hoàn này, khôi phục cổ họng.”
La Chẩn nhắm mắt, không động cũng không nói.
“Trân nhi đừng cáu kỉnh, nếu không vi phu cũng không ngại lấy miệng mớm đâu…”
Nam nhân này, thủ đoạn phong lưu tinh xảo như thế, chả trách sẽ thành Hoa Quốc Tình Thánh. “… Ta… tự mình ăn.”
“Tốt, theo ý nàng.”
Trong mắt Phạm Trù đầy ý say đắm cưng chìu làm La Chẩn không rét mà run. Thì
ra, không có tình yêu thì bất kể có làm cho người ta cảm thấy sung sướng đến thế nào đi chăng nữa cũng chỉ có thể là gánh nặng. Vô tâm thì vô
tình, vô tình làm tâm lạnh, tâm cùng tình chặt chẽ không rời.
“Cha.” Hai phiến cửa gỗ được điêu khắc tinh xảo nhẹ nhàng chậm rãi mở ra, Phạm Dĩnh thướt tha lướt vào, “Mẹ đã tỉnh lại à?”
Mẹ? La Chẩn nhanh chóng nuốt viên thuốc vào trong cổ họng để tránh cho mình bị nó làm nghẹn chết.
“Dược của ngươi sắc kỹ rồi chứ?”
“Dạ kỹ rồi. Được rồi, để con cho mẹ uống vào. Cha trông chừng mẹ đã mười
mấy ngày rồi, giờ nên đi điều tức một chút, giao mẹ cho Dĩnh nhi chăm
sóc.”
Phạm Trù đưa mắt nhìn chăm chú vào đôi má lún đồng tiền
xinh đẹp chưa hết vẻ tái nhợt của kiều thê, đôi mắt đẹp vẫn còn khép
chặt, đôi mi thanh tú nhẹ chau đầy vẻ kháng cự, đáy lòng thở nhẹ một
tiếng. Tuy rằng không muốn, cũng không cam tâm, nhưng thời gian còn dài, cũng không thể ép nàng quá. “Cũng tốt, mẹ ngươi thích nhất nói chuyện
với ngươi, ngươi ở với nàng nhiều nhiều cũng tốt.”
Bóng người
cao dài đứng dậy, tiếng chân nhỏ dần, tiếng đóng cửa truyền đến, một lát sau, nghe Phạm Dĩnh nói thật nhỏ: “Cha ta đi rồi.”
La Chẩn mở
mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt phức tạp của Phạm Dĩnh, ngại ngùng cười nói: “Có thể tìm cái gương để ta nhìn một chút xem hình dáng mình bây giờ ra sao không?” Không biết vị đệ nhất mỹ nhân Hồ Tộc kia sinh ra nhan sắc
đẹp tới cỡ nào?
Phạm Dĩnh cười với nàng, ngón tay nhỏ nhắn như
lan, vừa phẩy một cái thì trong tay liền có một cái gương đồng mặt lăng
hoa, một tay đỡ La Chẩn nửa ngồi dậy để cho mặt soi vào trong kính.
…Ông trời ơi! Người trong kính này có thật là dung mạo hiện tại của mình
không? Bên cạnh mình đây đã có một khuôn mặt đẹp đến kinh thiên động địa rồi, vậy mà trong kính lại cũng phản chiếu một khuôn mặt đẹp đến quỷ
khóc thần sầu, chẳng trách thế nhân tất cả đều coi hồ ly tinh là thiên
địch của nữ nhân, thật vô cùng có lý đó chứ…
“Mặt của mẹ ta rất đẹp phải không? So với Phạm Dĩnh còn đẹp hơn phải không?”
“Mẹ ngươi đâu chỉ có khuôn mặt rất đẹp, mà ngay cả thanh âm tiếng nói cũng… Ủa, ta có thể nói chuyện như thường từ khi nào vậy?”
“Ngài vừa ăn xong dược hoàn, đương nhiên sẽ tốt lên.”
La Chẩn thở dài, thật thán phục nha. Thanh âm này uyển chuyển như oanh kêu yến hót, không cần nhìn dung mạo, chỉ cần cất tiếng thôi thì đã có thể
đem khớp xương nam nhân nhũn xuống mất ba phần rồi. “Chết dưới hoa mẫu
đơn, thành quỷ cũng phong lưu”, không biết cây mẫu đơn quốc sắc thiên
hương này đã làm cho bao nhiêu người cam nguyện thành quỷ rồi?
La Chẩn cười với người trong kính một cái, lại thiếu chút nữa thì bị ánh
sáng tươi đẹp đột nhiên xuất hiện làm cho hoa mắt, “…Ta thật sự khó
hiểu, mỹ nhân như thế sao lại không giữ được tâm của nam nhân nhỉ? Chẳng lẽ những nữ tử bên ngoài của phụ thân ngươi còn kiều mị hơn gương mặt
này hay sao?”
Phạm Dĩnh ngẩn ra cứng đờ, nhất thời không biết đáp lại thế nào.
“Aiz, đáng tiếc, dung mạo thế này không nên rêu rao trên đường, nếu không, ta nghĩ sẽ làm cho muôn người đều đổ xô ra đường một phen để cảm thụ vẻ
đẹp nghiêng nước nghiêng thành.”
Đây là thanh âm của mẹ, dung
mạo của mẹ, thậm chí là linh hồn của mẹ, nhưng cách nói năng và khí chất lại khác mẹ một trời một vực, chẳng lẽ ký ức của một người lại quan
trọng thế sao? “Ngài… ngài trở lại trong thân thể này, chẳng lẽ ngay một chút cũng không thể nhớ lại được chuyện trước kia sao?”
“Có nhớ lại một chút.” Nàng thừa nhận, nàng vào thân thể này xong thì cũng có
nhớ lại được những chuyện cũ mà thân thể này đã chịu đựng qua, “Chẳng
qua, mặc dù có nhớ lại những chuyện kia, nhưng lại giống như là xem một
vở kịch, chỉ là chuyện của người khác mà thôi.”
La Chẩn nhẹ khép lại đôi mi thanh tú, tốt nhất là ở trước mặt gương thì đừng nên mở mắt, để miễn cho bị dung nhan mỹ lệ tâng bốc lòng người của Tây Thi trong
gương kia làm cho mê hoặc tâm thần. Nhỡ đâu đến cuối cùng, tuy Phạm Trù
không giữ lại được mình, nhưng chính gương mặt này lại làm cho mình lưu
luyến khó dời, tướng công đáng yêu của nàng chẳng phải sẽ khóc đến muốn
chết sao?
“Nương tử, nương tử, Chi Tâm muốn nương tử!”
Đã hơn mười ngày
nay, hai tay của Khứ Ác không phải giữ chặt lấy bộ râu dài mà mình thích nhất nữa, mà đổi lại là đem che hai lỗ tai như tránh sấm sét, “Chi Tâm, ngươi có thể đổi câu khác hay không?”
“Trân nhi, Trân nhi, Chi Tâm muốn Trân nhi!”
“…”
Hoàn Tố che miệng cười trộm, “Cô gia, nô tỳ ôm Bảo nhi đi đút ăn, ngài tới giúp tiểu thư lau người thay quần áo được không?”
“Ừ, Hoàn Hoàn, lúc ngươi đi cũng đem lão đầu đáng ghét đi luôn đi.”
“Đem?” Khứ Ác xác định tiểu bằng hữu Chi Tâm đúng là rất tức giận, “Chi Tâm,
ngươi đừng có ngày ngồi trông chừng nương tử nhà ngươi, mà nên đến phòng ấm bên kia ngó một chút, xem Thu Hồn thảo kia của ngươi…”
“Phong gia gia, Phong bá bá, Phong ca ca đáp ứng Chi Tâm rồi, nhất định sẽ làm cho Tiểu Hoàn tỷ tỷ nở hoa, bọn họ không giống lão đầu đáng ghét, đánh
không lại người ta nên sợ người ta!”
“Chi Tâm, bần đạo trịnh trọng nói cho ngươi biết, bần đạo không sợ Phạm Trù, chưa từng sợ qua!”
Chi Tâm hất đầu, vẻ không tin, chuyên tâm nhìn nương tử trên giường.
“Chi Tâm, ngươi phải tin tưởng bần đạo, nếu không bần đạo không truyền thụ pháp thuật cho ngươi…”
“Lão đầu đáng ghét, đi mau!”
“Ngươi muốn bần đạo đi? Bần đạo còn chưa nói xong với ngươi mà, không bằng
thừa dịp thời gian này nương tử của ngươi không có ở đây, ngươi cứ an
tâm hướng bần đạo học nghệ đi…”
“Đi ra, đi ra, Chi Tâm tắm rửa thay quần áo cho nương tử, ngươi muốn ở bên cạnh nhìn à?”
“…” Khứ Ác vuốt lỗ mũi, thối lui khỏi phòng của “đồ nhi” xấu tính này. Aiz, nhất định phải tìm một cơ hội để giáo huấn hắn phải biết tôn sư trọng
đạo, mặc dù danh phận thầy trò này hiện tại chẳng qua là do mình đơn
phương tình nguyện mà thôi.
……
“Khi Phạm Trù muốn bắt
Lương thiếu phu nhân đi thì Chi Tâm phải nhào tới ôm lấy Lương thiếu phu nhân, khiến cho Phạm Trù chỉ có thể lấy đi hồn phách của Lương thiếu
phu nhân mà thôi, để cho hắn phải gánh chịu tội danh cường đoạt hồn
phách của người đang sống.
Bần đạo sẽ nghĩ cách bảo vệ thân thể
Lương thiếu phu nhân, trong khi đó Lương thiếu phu nhân nhất định phải
lấy dung mạo của Tàng Trân nói thẳng trước mặt Phạm Trù rằng nàng đã hết tình đối với hắn. Chỉ như thế, mới có thể khiến hắn chết tâm…”
“Nếu hắn vẫn không thể chết tâm? Nếu hắn tính rằng bất kể thế nào đều phải vĩnh viễn giam giữ nàng tại đó?”
“Cường đoạt hồn phách người đang sống là tội nặng do phá hư luân hồi, đánh
loạn luân thường, nếu thời gian kéo dài, nha môn Âm ti nghe được tin,
tất nhiên phiền toái sẽ tới gõ cửa tìm hắn. Lúc đó hắn ‘ốc còn không
mang nổi mình ốc’ nữa là, còn thời gian đâu mà quấy rầy Lương thiếu phu
nhân.”
“Có khả năng pháp thuật của đạo trưởng không linh nghiệm
hay không, hoặc là pháp thuật của Phạm Trù quá cao, khiến nàng không trở về được?”
“… Bần đạo có thể đảm bảo, loại khả năng này cực kỳ nhỏ, bần đạo…”
“Khứ Ác gia gia là lão đầu hư đốn, ngay cả chuyện ‘tí teo’ mà cũng không được, Chi Tâm muốn nương tử!”
“Ai da, ai da, Chi Tâm, ngươi là hài tử xấu xa, sao cứ động một chút liền hạ thủ với râu bần đạo vậy?…”
“Aiz.” Tướng công này…
……
“Đang nghĩ tới ân công?”
La Chẩn ngước mắt gật đầu, “Đúng vậy.” Vốn tưởng rằng, nàng tới đây vẫn
còn có thể tâm linh tương thông cùng tướng công, nhưng cho đến nay bên
tai vẫn không hề có một chút tin tức gì, có thể biết ngay là đã tính
toán sai rồi. Nếu không phải là do thể xác này ngăn cản, thì chính là
Phạm Trù đã làm biện pháp gì đó ngăn trở sự tương trợ của Phong Thần.
“Yên tâm, ân công phúc trạch khôn cùng, có thần linh tương hộ, không bị gì đâu.”
“Ta tuyệt không lo lắng cho chàng, ngược lại, người đang ở bên cạnh chàng
tương đối làm cho người ta bận tâm hơn đó nha. Hiện tại, không chừng
chàng đang ép người ta đến muốn điên luôn. Bé ngoan một khi biến thành
trẻ hư sẽ càng làm cho người ta nhức đầu hơn mà.” Mỗi khi nhớ lại những
cảnh hắn giật râu của Khứ Ác, La Chẩn đều phải mỉm cười.
Khứ Ác
lão đạo rất nóng lòng muốn có được người tài, một lòng muốn nhận Chi Tâm làm đệ tử cuối cùng. Nhưng rồi không ngờ, một tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn đột nhiên hoá thân thành một con nhím nhỏ xù lông ương ngạnh, chỉnh một lão nhân mấy trăm tuổi đến phải oa oa kêu loạn lên…
“Ngài vừa
cười, mỗi khi nhớ tới ân công, ngài liền cười cực kỳ ôn nhu.” Phạm Dĩnh
đưa mắt nhìn chăm chú hình dáng ngũ quan từng thuộc về mẫu thân, nhưng
vẻ mặt và cảm giác hiện tại lạ lùng sao lại nghiễm nhiên khác xa, “Ta
hiểu được vì sao ngài phải theo cha trở lại. Nếu cha nhìn thấy ngài lấy
dung mạo của mẹ để đối xử thâm tình đến thế với những nam tử khác, nhất
định…”
La Chẩn nhíu mày, “Nhắc đến phụ thân ngươi, mấy ngày nay sao không thấy hắn xuất hiện?”
“Sau khi ngài tỉnh lại, hơi thở của linh hồn ngài sẽ tăng mạnh, cha đang
phải tăng cường kết giới bốn phía của Lang Hoàn phủ này.” Phạm Dĩnh che
miệng cười duyên, “Nếu cha biết ngài hỏi thăm hành tung của cha, tất
nhiên sẽ thụ sủng nhược kinh…”
“Ai hỏi thăm hành tung của ta?”
Một thân ảnh như quỳnh hoa ngọc lá, Phạm Trù giống như tiên nhân chợt
hiện ra, đôi mắt đẹp như hội tụ bao lớp sóng xuân cuồn cuộn thâm tình,
chân thành nhìn chăm chú vào đôi má lún đồng tiền tuyệt mỹ, “Trân nhi
nhớ tới ta?”
“Mẹ, mẹ… Mẹ nhìn thấy… cha cùng nữ nhân khác ở Mai Khê…”
Cái gì? Trong nháy mắt, mặt Phạm Trù không còn một tia huyết sắc. Trân nhi nàng… Nàng thế nhưng đã nhìn thấy? Nàng…
Trước kia, hắn đánh chết cái nết không chừa, nhiều lần chọc cho Trân nhi vừa
khóc vừa quay về tộc. Nước mắt của Trân nhi cũng đã đả động làm hắn
thương yêu Trân nhi hơn, vì thế cuối cùng có một ngày quyết định đoạn
tuyệt tất cả nợ phong lưu, chuyên tâm đối đãi ái thê.
Mà hôm đó, Hồng Hồ dính dây dưa nhất tìm đến, mặc dù hắn trưng ra mắt lạnh lời
tuyệt, hay là hạ giọng dùng lời hay ý đẹp khuyên nhủ cũng không cắt được kẻ dây dưa kia, cho đến khi phải đáp ứng có một đêm hoan ái cuối cùng
với Hồng Hồ. Cho đến sau đó hắn mới phát giác nơi đang vui vẻ chính là
nới hắn bắt đầu quen biết với thê tử. Mắt thấy Hồng Hồ đắc ý cười quyến
rũ, dưới cơn nóng giận hắn ra tay đả thương ả ta, đúng lúc này, thanh âm thảm thiết của thê tử từ trên không trung truyền đến…
Có lẽ
Trân nhi tận mắt thấy tình cảnh kia, cho nên nàng từ đau lòng đã chuyển
thành tâm như tro tàn, một lòng muốn chết? Thân thể tàn phá nên hồn
phách cũng xuất khỏi thân thể mà bay tứ tán, thế nhưng sau khi thân thể
hồi phục tốt rồi mà hồn phách cũng không quay về? Gặp quỷ sai thu hồn
cũng chịu trói, uống canh Mạnh bà, nuốt Thu Tiên thảo, lập lời thề nặng, tất cả bởi vì nàng yêu mà không thể yêu?
Thật ra thì trước khi
chuyện xảy ra, hắn cũng không phải là không có nhận thấy.Tháng rộng ngày dài, nước mắt thê tử càng ngày càng ít, có lúc còn không đổ lệ, cũng
không nổi giận. Bởi vì thê tử bình tĩnh khác thường làm cho hắn cảm thấy lo sợ không yên, cho nên quyết định hồi tâm chuyển tính. Không ngờ
rằng, hết thảy lại bị huỷ bởi một lần giao hoan không chút niềm vui thú…
“Cha, người tổn thương mẹ sâu đậm đến không thể tưởng tượng được. Liệu người
có thể đền bù cho mẹ mà để cho ân công nương tử cùng ân công ân ái đến
già, an ổn vượt qua cả đời này hay không?” Phạm Dĩnh hỏi.
“Không thể nào!” Vẻ mặt Phạm Trù biến xanh lét, miệng khẳng định như đinh đóng cột, “Cha nợ mẫu thân của các ngươi, cha thừa nhận như vậy. Chỉ có đem
nàng trở lại, cha mới có thể chân chính bồi thường lại những thua thiệt
mà mẹ các ngươi phải chịu.”
“Nhưng, ân công nương tử và ân công yêu nhau sâu nặng, nàng đang sống rất vui vẻ…”
“Nhưng đó không phải là vui vẻ của mẹ các ngươi. Chỉ có khiến hồn nàng quay về thân thể cũ của chính nó, Trân nhi mới có thể chân chính trở về, mới có thể chân chính tiếp nhận bồi thường của cha cho nàng, mới có thể lần
nữa làm nàng vui vẻ như ngày xưa.”
Phạm Dĩnh vẫn cố gắng thuyết
phục phụ thân, “Cha, nữ nhân một khi đã thật sự chết tâm thì không thể
còn khả năng tro tàn lại cháy. Năm đó, Dĩnh nhi bị cái kẻ cổ hủ kia gây
thương tích, lúc cơ đốt da rách thì hết sức đau lòng như chết đi sống
lại, hơn nữa lại tận mắt chứng kiến mẹ rơi vào tình huống bi thảm, nên
lập tức trở nên tuyệt vọng đối với người kia. Cho nên, hiện tại dù hắn
cố gắng bù lại nhiều chuyện cũng không thể khiến con khôi phục tâm ý…”
“Hai tình hình trên dưới bất đồng, sao lại đánh đồng như thế được?” Phạm Trù phất tay áo cất bước, “Ngươi có thể không giúp đỡ phụ thân thì cũng
đừng nhúng tay vào chuyện này.”
“Aiz.” Phạm Dĩnh đã biết dù có
khuyên bảo cũng vô vọng, chỉ đành nhấc chân đuổi theo. Nếu muốn trợ giúp Ân công nương tử, chỉ còn có cách theo sát không rời phụ thân từng giây từng phút thôi.
Cách Vạn Uyển thành hơn một trăm dặm là An Nhàn trấn, ngoài trấn mười dặm có một biệt uyển của Lương gia đứng sừng sững ở nơi này. Chỗ này chính là chỗ mà lần này La Chẩn lựa chọn làm nơi
‘kết thúc’. Xung quanh yên lặng, cỏ cây vờn quanh theo gió, yên tĩnh
thanh nhã hết sức hợp lòng người.
“Hoàn Tố, vì chuyện của ta mà
ngươi cùng Phạm Trình cương nhau đến mức độ nào rồi?” La Chẩn tay khuấy
nồi cháo sữa nấu bằng phomat Tây Vực cho Bảo nhi, thuận miệng chất vấn
thiếp thân nha đầu gần đây đã khôi phục lại vị trí gần gũi sát sườn như
trước.
Hoàn Tố cẩn thận tỉ mỉ ủi lại áo choàng của tiểu thư, đáp: “Cương đến không thể cương nữa.”
La Chẩn cảm thấy bất ngờ, “Sao lại nghiêm trọng đến thế? Vì chuyện của ta
mà làm lỡ nhân duyên của ngươi, ngươi không thấy như vậy sẽ làm tiểu thư nhà ngươi áy náy sao?”
“Không phải bởi vì tiểu thư mà thôi đâu.” Hoàn Tố cắn môi dưới, trên mặt ngượng ngịu.
Đôi mày thanh tú của La Chẩn nhíu lại một đường, “Có chuyện muốn… nói với ta? Nhưng cũng không dự định nói với ta bây giờ?”
“Tiểu thư tính toán như thần.” Hoàn Tố nặng nề thở dài, đầu đẹp rũ xuống, “Người nhà của nô tỳ tìm được nô tỳ.”
La Chẩn hơi giật mình, “Người nhà của ngươi? Ta nhớ ngươi đã từng đề cập với ta, bọn họ là…”
“Đúng, chính là bọn họ. Bọn họ tìm được nô tỳ, muốn nô tỳ trở về. Nô tỳ không
thể không đáp ứng, bọn họ cũng không phải là những hiệp khách có lòng
nhân từ, nếu bởi vì ta mà đả thương tiểu thư, vậy đó là tội nghiệt của
Hoàn Tố.”
“Bọn họ lấy ta uy hiếp ngươi?”
Hoàn Tố cười
khổ, “Bọn họ mà thật sự muốn hành động một phen thì không phải chỉ ảnh
hưởng đến một mình tiểu thư. Nô tỳ biết, với bản lãnh của cô gia, bọn họ không thể đả thương được tiểu thư, nhưng những người khác ở Lương gia
hay thậm chí là người của La gia ở Ngọc Hạ quốc liền khó lòng mà phòng
bị.”
“Khi nào chuẩn bị đi?”
“Điều kiện để ta đáp ứng an
tâm theo bọn họ rời đi chính là ta phải giúp xong tiểu thư vượt qua cửa
ải khó khăn trước mắt này nhằm báo ân cứu mạng của tiểu thư. Vốn là muốn chờ chuyện qua rồi mới nói cho tiểu thư hay.”
“Nếu ngươi cũng không muốn trở về chỗ đó, ta có thể giúp ngươi…”
“Không cần, tiểu thư. Nô tỳ cùng bọn họ trở về, chạy thoát được nhiều năm như
vậy, trải qua được một cuộc sống thanh thản lâu như vậy, nô tỳ đã thấy
đủ rồi. Mặc dù nô tỳ cũng không có thiên phú, mặc dù đó là một ràng
buộc, nhưng nô tỳ nên chịu trách nhiệm. Là trách nhiệm của mình, sẽ phải đứng ra đảm nhiệm, đạo lý này nô tỳ học được từ tiểu thư.”
Nha
đầu này trước kia ngây ngô xốc nổi, có thể tiến bộ như ngày hôm nay đã
khiến cho La Chẩn mặc dù vui mừng, nhưng cũng buồn bã. Tiểu nha đầu này
mười hai tuổi đã đi theo nàng, hôm nay gần sáu năm, qua năm qua tháng,
tất cả những việc cấp bách trong khuê phòng, nhiều chuyện sinh hoạt của
phụ nữ, đều chưa từng thiếu mặt nha đầu này tham dự. Hai người danh
nghĩa là chủ tớ nhưng thật ra xem như là thân nhân, còn tưởng rằng có
thể làm bạn đến già, sao nháy mắt liền đến lúc chia cắt nhau ra?”
“Như vậy, ngươi cùng Phạm Trình…”
“Vốn là người không chung đường, nếu ta trở về nhà, vậy chuyện cả hai cùng
tồn tại lại càng không thể, càng không thể nào có tương lai.”
Đúng vậy, nếu Hoàn Tố trở lại gánh vác trách nhiệm giữa đại gia tộc kia thì
lập tức sẽ trở thành đối thủ một mất một còn với Phạm Trình – thống lĩnh bắt yêu nhân. Trong phạm vi có thể thấy trước mắt, hai người này khó có thể có tương lai tươi sáng được.
Nghĩ kỹ lại, vốn là một mối
tình đầu nước chảy thành sông của một đôi thiếu niên, bỗng nhiên giữa
chừng lại biến thành kẻ thù không đội trời chung. Có khi tạo hoá thật là trêu người.
“Tướng công, vị này là bà vú ta mời về từ trấn trên. Về sau, mỗi ngày ba lần, kêu Hoàn Tố ôm Bảo Nhi đến để bà vú cho ăn. Thời gian còn lại,
lúc nào chàng muốn cũng có thể chơi với Bảo Nhi…”
“Chi Tâm không cần!”
Hử? La Chẩn đôi mi thanh tú khẽ chau lại, “Tướng công ý là đang muốn nói cho Trân Nhi biết là chàng không nghe lời?”
“… Chi Tâm nghe lời, nhưng là Chi Tâm muốn ở bên nương tử!”
La Chẩn phất tay, cho bà vú được quản gia biệt uyển tuyển chọn kỹ càng kia trước tiên lui xuống, lại kêu Hoàn Tố âm thầm điều tra xuất thân có
thật trong sạch, thể chất có khoẻ mạnh hay không; rồi quay qua kéo cái
đầu to của tướng công nhà nàng đang ủy khuất xuống, “Tướng công vẫn còn
lo lắng?”
“Chi Tâm sợ a.”
“Sợ cái gì? Sợ chàng không cứu được ta?”
“Không phải!” Chi Tâm phút chốc ngửa đầu, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ
kiên nghị, “Chi Tâm cứu được nương tử, Chi Tâm nhất định cứu được nương
tử!”
La Chẩn mỉm cười xinh đẹp, nâng mặt hắn khẽ hôn lên trán hắn, “Vậy tướng công còn lo lắng cái gì?”
Chi Tâm chui vào trong áo nương tử, meo meo oa oa nói: “Chi Tâm sợ nương tử đi… Không trở lại.”
La Chẩn vuốt lại sợi tóc trơn bóng của hắn, hưởng thụ cảm giác mềm mại giữa những ngón tay, hỏi: “Ta vì sao không trở lại?”
“… Phạm Trù đẹp hơn Chi Tâm, tài giỏi hơn Chi Tâm, Chi Tâm sợ nương tử nhớ tới trước kia thích hắn, sau đó không cần Chi Tâm…”
Thối ngốc tử! La Chẩn ngón tay mềm mại đang xoa lên lỗ tai như khối vàng của hắn bỗng dưng mạnh mẽ, hung hăng nhéo một cái.
“Đau nha!” Chi Tâm mắt to nhìn lên, thấy mặt nương tử bất vi sở động, lại ai oán thêm hai tiếng, “Nương tử, Chi Tâm đau nha, đau quá.”
“Đau
chết chàng, đáng đời!” La Chẩn ngón tay ngọc điểm điểm lên trán hắn,
“Lời ta nói chàng không nhớ rõ sao? Trân Nhi không cho phép Chi Tâm
không tin Trân Nhi.”
“Nhớ rõ a, nhớ rõ a, nhưng mà…” đôi mắt đẹp của nương tử nhìn thật nghiêm khắc, Chi Tâm sợ tới mức tự động im
tiếng, mấp máy đôi môi mỏng đỏ mọng, chớp chớp đôi mắt rưng rưng, tha
thiết nhìn nương tử.
Aiz—, nhìn bộ dáng ngốc tử này, làm cho
nàng lại thương lại yêu, không còn chút bực bội vừa nãy. “Mặc kệ thế
gian này có bao nhiêu nam tử so với tướng công thông minh hơn, tuấn tú
hơn, Trân Nhi cũng không quan tâm. Có thể làm cho Trân Nhi yêu thương
động lòng, chỉ có một mình tướng công.”
“Chỉ có Chi Tâm sao?”
La Chẩn vuốt cằm, tay mềm mại vỗ về hai má tướng công, “Đương nhiên, Trân
Nhi cũng không phải là không cầu hồi báo, Trân Nhi muốn đó là tướng công cũng chỉ có thể có một mình Trân Nhi. Mà điểm này, tướng công vẫn làm
rất khá.”
“Ừ, ừ, ừ.” Chi Tâm gật đầu như giã tỏi, “Chi Tâm chỉ cần nương tử a.”
“Cho nên, tướng công không cần lo lắng, chàng chỉ cần chờ Trân Nhi, nhớ rõ cứu Trân Nhi là tốt rồi.”
“A.” Chi Tâm buông xuống trái tim thấp thỏm nhiều ngày không yên, nằm ở
trong lòng nương tử đầy hương thơm, trong lòng không khỏi dao động, rối
loạn, hai tay lại không yên phận, rục rịch “Nương tử, Chi Tâm muốn…”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” La Chẩn má lúm xinh đẹp nghiêm khắc, đánh lùi ‘Lộc Sơn chi trảo’ của ngốc tử.
“Vì sao a… Ngày hôm qua nương tử ngủ với Bảo Nhi… Chi Tâm đều không có… Chi Tâm thật đáng thương…”
Tuy đã làm cha, làm mẹ rồi, nhưng mỗi lần nói về chuyện đó vẫn khiến La
Chẩn xấu hổ nhuộm hồng má phấn, “Sắc trời còn sáng, chàng cho dù muốn…
Cũng phải đợi cho buổi tối!”
“A, vậy Chi Tâm đi trải giường chiếu, Chi Tâm lên giường chờ nương tử. Trời vừa tối, nương tử nhất định phải tới a…”
Này… ngốc tử này!
Đoạn thời gian này, từ lúc La Chẩn thành thân tới nay là khoảng thời
gian thoải mái nhất. Mỗi ngày, trước mắt không có sổ sách cần phải kiểm
tra, không cần để ý quản sự bẩm báo, không cần tuần tra cửa hàng, không
cần xuất môn bàn bạc; hai mắt lặng lẽ, chỉ cần đem tướng công cùng Bảo
Nhi dỗ được vui vẻ, tức là mọi sự đại cát rồi.
Chính là nói việc giúp chồng dạy con, đối với La gia đại tiểu thư mà nói, thật sự là lần đầu tiên trải nghiệm.
“Hoàn Tố, nếu một ngày kia, ta chỉ sống cuộc sống như vậy, có được không?”
Hoàn Tố vừa đút canh trứng vào trong cái miệng nhỏ nhắn của Bảo nhi, vừa lắc đầu nói: “Không có khả năng, tiểu thư ngài không có khả năng sống cuộc
sống ‘sâu gạo’. Ngài hiện tại cảm thấy mới mẻ thú vị, đó là bởi vì thời
gian ngắn ngủi. Lâu ngày, ngài tất nhiên sẽ không chịu an phận ngồi yên. Tiểu thư đã quên, ngài là La gia đại tiểu thư — từ trong bụng mẹ đã
biết gảy bàn tính sao?”
“Ồ, nguyên lai nha đầu Hoàn Tố hiểu biết ta rõ như thế.” La Chẩn thở dài, “Nhưng trộm được nửa rãnh rỗi, tư vị
thật là tuyệt vời. Về sau, hàng năm ta chắc chắn sẽ giành ra vài ngày
như vậy để nghỉ ngơi, hưởng thụ.”
Hoàn Tố liếc nhìn chủ tử, nói: “Nếu thật là như thế, hóa ra là phải cảm ơn sự việc ngoài ý muốn lần
này? Nô tỳ phải niệm ba tiếng A di đà Phật mới được…”
“A a a…
Cạch… Bảo… Xích!” vì lúc Hoàn Tố cùng chủ tử nói chuyện, một muỗng canh
trứng dừng lại ở trước miệng Lương gia tiểu thiếu gia, Bảo Nhi oa oa
kháng nghị.
Hoàn Tố vội vàng đưa lên, nhìn thấy cái miệng nhỏ
nhắn nhu nhu của Bảo Nhi thật là ngọt ngào, buồn cười nói, “Tiểu tử này
dễ ăn dễ nuôi a, khó trách có thể lớn thành một tiểu tử béo đáng yêu thế này, làm cho Hoàn di di hận không thể cắn một ngụm giải hận a!”
“A…” Cái ăn trước mặt, Bảo nhi mở lớn miệng chỉ muốn ăn, không thèm để ý đến vị Hoàn di di nào đó.
“Thối bảo nhi, bây giờ đã muốn khoái hoạt sai sử Hoàn di di rồi, đợi Hoàn di di đi rồi, sợ là đảo mắt một cái ngươi đã quên ta.”
“Ngươi phải đi?”
“Đúng vậy.”
“Đi nơi nào?”
“Nên đi nơi nào thì đi nơi đó…” Hoàn Tố ngẩn người trừng mắt nhìn người trước mắt, “Ngươi —— ”
“Ngươi muốn đi đâu?” Phạm Trình cố chấp hỏi.
“Các ngươi đều đến đây sao?” Hoàn Tố cũng quan tâm hỏi chuyện khác.
“Ngươi não ngắn hay là lỗ tai kém, ta hỏi ngươi muốn đi đâu, ngươi lại trả lời cái gì.”
“Thối dã nhân, bổn cô nương cũng hỏi ngươi, ngươi như thế nào không đáp?”
“Khụ!” La Chẩn sợ đôi trẻ này sắp tới ly biệt mà còn ngại thể diện nói lời tổn thương, nên lên tiếng ngăn lại, “Người nhà Hoàn Tố tìm đến đây, nàng
phải theo người thân về nhà. Bên người Phạm Trình không có ai khác, xác
định chỉ có một người đến. Vấn đề đơn giản vậy mà cũng đáng để các ngươi ầm ỹ thành như thế?”
Phạm Trình ngẩn ngơ, “Về nhà? Nhà ngươi ở nơi nào?”
“Không cần ngươi…” quan tâm?
“Hoàn Tố.” Nha đầu kia, cả mặt, mày, mũi, ngay cả trên môi đều viết một chữ
“nhớ”, miệng còn cứng rắn như vậy làm gì? “Ngươi cùng Phạm Trình qua một bên, bình tâm tĩnh khí mà tâm sự đi. Về phần tán gẫu tới trình độ nào,
tùy ý ngươi, chỉ cần đừng giấu diếm tình cảm của mình.”
Dỗ tiểu
tử béo đang cự nự ôm đi, La Chẩn ôm con ngồi trên cái ghế bành nhỏ, đem
chỗ canh trứng còn lại đút vào cái miệng nhỏ nhắn tham ăn đang mở to,
“Bảo bối, khi con lớn lên, gặp được nữ tử mà trong lòng ngưỡng mộ, phải
học được thẳng thắn thành thực nha. Giống như của phụ thân của con,
thích chính là thích, cũng không che dấu tình cảm của mình, mới có thể
làm mẫu thân cảm động a…”
“Nguyên lai, chỉ cần thẳng thắn, liền có thể làm ngươi cảm động.”
La Chẩn chậm rãi quay đầu, lãnh đạm nói, “Nguyên lai, Phạm Trình cũng không đến một mình.”
“Một lần trước bị vây trong kết giới, Lương thiếu phu nhân từng có lại
ký ức kiếp trước, mặc dù đã dùng lời lẽ lãnh đạm đến mức tận cùng mà nói với Phạm Trù, nhưng vẫn không thể khiến cho Phạm Trù lui bước, nguyên
nhân không gì khác ngoài hai điều sau:
Một là, Phạm Trù tự lừa
mình dối người, cảm thấy La Chẩn cũng không hẳn là Tàng Trân, chỉ khi
linh hồn trở lại đúng với thể xác thì sẽ thấy kiều thê dịu dàng trở lại;
Hai là, Phạm Trù cho rằng sau khi thê tử hồi hồn trở về sẽ vẫn còn chưa
tiêu hết tức giận, hắn chỉ cần nhìn được gương mặt quen thuộc từng luôn
luôn thuận theo, ngoan hiền đối với chính mình kia thì sẽ luôn có biện
pháp để tìm về tình cảm ngày xưa.
Đối với một kẻ ngoan cố như
vậy, nếu không áp dụng phương pháp đặc biệt để khiến hắn hiểu được
chuyện cũ chỉ là chuyện cũ, hắn sẽ vĩnh viễn không thể nào buông tay đối với Lương thiếu phu nhân. Chẳng qua là dùng phương pháp này không khỏi
có mấy phần hung hiểm…”
“Khứ Ác gia gia, ngươi râu dài, nói cũng dài dòng, ngươi mau nói đi!”
“… Chi Tâm, ngươi rất thất lễ với Khứ Ác gia gia, như vậy không tốt…”
“Lão đầu đáng ghét, ngươi nói hay không?”
“… Khụ khụ khụ, nói nói nói. Kế sách duy nhất hiện giờ là cần Tàng Trân
chính miệng nói cho Phạm Trù duyên tình đã tận, khiến cho hắn hoàn toàn
chết tâm tuyệt vọng. Cho nên, Lương thiếu phu nhân đồng ý xa hồn, trở
lại trong thân thể Tàng Trân…”
“Lão đầu đáng ghét, Chi Tâm giật râu ngươi!”
“Ai da ai da, Chi Tâm, ngươi buông tay, Lương thiếu phu nhân, Lương thiếu phu nhân cứu mạng a…”
“Xì.” Tướng công này, đừng quá đáng yêu như vậy chứ, như thế sẽ làm cho người ta thích, bảo nàng phải làm sao bây giờ…
***
“Trân nhi!”
Đây là…
“Trân nhi, nàng tỉnh rồi sao?”
Thanh âm này là… La Chẩn rung lên một cái, mở mắt, động thân muốn ngồi dậy,
nhưng rồi lại vì toàn thân nặng nề nên ngã lại trên giường.
“Trân nhi không nên gấp. Bởi mấy trăm năm qua nàng vẫn nằm, hồn phách chẳng
qua chỉ mới quay về được ba ngày thôi nên vẫn không thể hoạt động như
thường được.”
Hồn về? La Chẩn nghĩ ra, mình, hay nói chính xác
hơn là hồn phách của mình, đã bị Phạm Trù đoạt lấy, hôm nay dựa vào thân thể mà tỉnh lại, vậy có nghĩa là…
“Nhưng đừng sợ, ta phối nhiều vị dược thảo cho nàng điều trị, không đến mười ngày, nàng đương nhiên
có thể xuống giường đi lại. Một tháng sau nàng đã có thể hành động tự
nhiên được rồi.”
“Ngươi…” Thanh âm gì kỳ vậy? Khàn khàn sàn sạt, giống như là tiếng bông vải bị xé rách.
“Cũng đừng vội nói chuyện, dù sao cũng do ngủ say nhiều năm như vậy, giọng nói này nhất thời vẫn chưa thể nghe theo nàng được.”
Cảm giác tay của hắn đặt ở trên trán nàng đang nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve, La Chẩn tuy rằng biết thân thể này cũng không phải thuộc về mình, nhưng vẫn không cách nào chịu đựng được sự đụng chạm của nam nhân khác. Chẳng qua là chỉ làm một động tác cau mày thôi cũng tốn rất nhiều khí lực,
nàng đành phải nhắm mắt không để ý tới.
“Trân nhi, trước tiên nàng ăn viên đan hoàn này, khôi phục cổ họng.”
La Chẩn nhắm mắt, không động cũng không nói.
“Trân nhi đừng cáu kỉnh, nếu không vi phu cũng không ngại lấy miệng mớm đâu…”
Nam nhân này, thủ đoạn phong lưu tinh xảo như thế, chả trách sẽ thành Hoa Quốc Tình Thánh. “… Ta… tự mình ăn.”
“Tốt, theo ý nàng.”
Trong mắt Phạm Trù đầy ý say đắm cưng chìu làm La Chẩn không rét mà run. Thì
ra, không có tình yêu thì bất kể có làm cho người ta cảm thấy sung sướng đến thế nào đi chăng nữa cũng chỉ có thể là gánh nặng. Vô tâm thì vô
tình, vô tình làm tâm lạnh, tâm cùng tình chặt chẽ không rời.
“Cha.” Hai phiến cửa gỗ được điêu khắc tinh xảo nhẹ nhàng chậm rãi mở ra, Phạm Dĩnh thướt tha lướt vào, “Mẹ đã tỉnh lại à?”
Mẹ? La Chẩn nhanh chóng nuốt viên thuốc vào trong cổ họng để tránh cho mình bị nó làm nghẹn chết.
“Dược của ngươi sắc kỹ rồi chứ?”
“Dạ kỹ rồi. Được rồi, để con cho mẹ uống vào. Cha trông chừng mẹ đã mười
mấy ngày rồi, giờ nên đi điều tức một chút, giao mẹ cho Dĩnh nhi chăm
sóc.”
Phạm Trù đưa mắt nhìn chăm chú vào đôi má lún đồng tiền
xinh đẹp chưa hết vẻ tái nhợt của kiều thê, đôi mắt đẹp vẫn còn khép
chặt, đôi mi thanh tú nhẹ chau đầy vẻ kháng cự, đáy lòng thở nhẹ một
tiếng. Tuy rằng không muốn, cũng không cam tâm, nhưng thời gian còn dài, cũng không thể ép nàng quá. “Cũng tốt, mẹ ngươi thích nhất nói chuyện
với ngươi, ngươi ở với nàng nhiều nhiều cũng tốt.”
Bóng người
cao dài đứng dậy, tiếng chân nhỏ dần, tiếng đóng cửa truyền đến, một lát sau, nghe Phạm Dĩnh nói thật nhỏ: “Cha ta đi rồi.”
La Chẩn mở
mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt phức tạp của Phạm Dĩnh, ngại ngùng cười nói: “Có thể tìm cái gương để ta nhìn một chút xem hình dáng mình bây giờ ra sao không?” Không biết vị đệ nhất mỹ nhân Hồ Tộc kia sinh ra nhan sắc
đẹp tới cỡ nào?
Phạm Dĩnh cười với nàng, ngón tay nhỏ nhắn như
lan, vừa phẩy một cái thì trong tay liền có một cái gương đồng mặt lăng
hoa, một tay đỡ La Chẩn nửa ngồi dậy để cho mặt soi vào trong kính.
…Ông trời ơi! Người trong kính này có thật là dung mạo hiện tại của mình
không? Bên cạnh mình đây đã có một khuôn mặt đẹp đến kinh thiên động địa rồi, vậy mà trong kính lại cũng phản chiếu một khuôn mặt đẹp đến quỷ
khóc thần sầu, chẳng trách thế nhân tất cả đều coi hồ ly tinh là thiên
địch của nữ nhân, thật vô cùng có lý đó chứ…
“Mặt của mẹ ta rất đẹp phải không? So với Phạm Dĩnh còn đẹp hơn phải không?”
“Mẹ ngươi đâu chỉ có khuôn mặt rất đẹp, mà ngay cả thanh âm tiếng nói cũng… Ủa, ta có thể nói chuyện như thường từ khi nào vậy?”
“Ngài vừa ăn xong dược hoàn, đương nhiên sẽ tốt lên.”
La Chẩn thở dài, thật thán phục nha. Thanh âm này uyển chuyển như oanh kêu yến hót, không cần nhìn dung mạo, chỉ cần cất tiếng thôi thì đã có thể
đem khớp xương nam nhân nhũn xuống mất ba phần rồi. “Chết dưới hoa mẫu
đơn, thành quỷ cũng phong lưu”, không biết cây mẫu đơn quốc sắc thiên
hương này đã làm cho bao nhiêu người cam nguyện thành quỷ rồi?
La Chẩn cười với người trong kính một cái, lại thiếu chút nữa thì bị ánh
sáng tươi đẹp đột nhiên xuất hiện làm cho hoa mắt, “…Ta thật sự khó
hiểu, mỹ nhân như thế sao lại không giữ được tâm của nam nhân nhỉ? Chẳng lẽ những nữ tử bên ngoài của phụ thân ngươi còn kiều mị hơn gương mặt
này hay sao?”
Phạm Dĩnh ngẩn ra cứng đờ, nhất thời không biết đáp lại thế nào.
“Aiz, đáng tiếc, dung mạo thế này không nên rêu rao trên đường, nếu không, ta nghĩ sẽ làm cho muôn người đều đổ xô ra đường một phen để cảm thụ vẻ
đẹp nghiêng nước nghiêng thành.”
Đây là thanh âm của mẹ, dung
mạo của mẹ, thậm chí là linh hồn của mẹ, nhưng cách nói năng và khí chất lại khác mẹ một trời một vực, chẳng lẽ ký ức của một người lại quan
trọng thế sao? “Ngài… ngài trở lại trong thân thể này, chẳng lẽ ngay một chút cũng không thể nhớ lại được chuyện trước kia sao?”
“Có nhớ lại một chút.” Nàng thừa nhận, nàng vào thân thể này xong thì cũng có
nhớ lại được những chuyện cũ mà thân thể này đã chịu đựng qua, “Chẳng
qua, mặc dù có nhớ lại những chuyện kia, nhưng lại giống như là xem một
vở kịch, chỉ là chuyện của người khác mà thôi.”
La Chẩn nhẹ khép lại đôi mi thanh tú, tốt nhất là ở trước mặt gương thì đừng nên mở mắt, để miễn cho bị dung nhan mỹ lệ tâng bốc lòng người của Tây Thi trong
gương kia làm cho mê hoặc tâm thần. Nhỡ đâu đến cuối cùng, tuy Phạm Trù
không giữ lại được mình, nhưng chính gương mặt này lại làm cho mình lưu
luyến khó dời, tướng công đáng yêu của nàng chẳng phải sẽ khóc đến muốn
chết sao?
“Nương tử, nương tử, Chi Tâm muốn nương tử!”
Đã hơn mười ngày
nay, hai tay của Khứ Ác không phải giữ chặt lấy bộ râu dài mà mình thích nhất nữa, mà đổi lại là đem che hai lỗ tai như tránh sấm sét, “Chi Tâm, ngươi có thể đổi câu khác hay không?”
“Trân nhi, Trân nhi, Chi Tâm muốn Trân nhi!”
“…”
Hoàn Tố che miệng cười trộm, “Cô gia, nô tỳ ôm Bảo nhi đi đút ăn, ngài tới giúp tiểu thư lau người thay quần áo được không?”
“Ừ, Hoàn Hoàn, lúc ngươi đi cũng đem lão đầu đáng ghét đi luôn đi.”
“Đem?” Khứ Ác xác định tiểu bằng hữu Chi Tâm đúng là rất tức giận, “Chi Tâm,
ngươi đừng có ngày ngồi trông chừng nương tử nhà ngươi, mà nên đến phòng ấm bên kia ngó một chút, xem Thu Hồn thảo kia của ngươi…”
“Phong gia gia, Phong bá bá, Phong ca ca đáp ứng Chi Tâm rồi, nhất định sẽ làm cho Tiểu Hoàn tỷ tỷ nở hoa, bọn họ không giống lão đầu đáng ghét, đánh
không lại người ta nên sợ người ta!”
“Chi Tâm, bần đạo trịnh trọng nói cho ngươi biết, bần đạo không sợ Phạm Trù, chưa từng sợ qua!”
Chi Tâm hất đầu, vẻ không tin, chuyên tâm nhìn nương tử trên giường.
“Chi Tâm, ngươi phải tin tưởng bần đạo, nếu không bần đạo không truyền thụ pháp thuật cho ngươi…”
“Lão đầu đáng ghét, đi mau!”
“Ngươi muốn bần đạo đi? Bần đạo còn chưa nói xong với ngươi mà, không bằng
thừa dịp thời gian này nương tử của ngươi không có ở đây, ngươi cứ an
tâm hướng bần đạo học nghệ đi…”
“Đi ra, đi ra, Chi Tâm tắm rửa thay quần áo cho nương tử, ngươi muốn ở bên cạnh nhìn à?”
“…” Khứ Ác vuốt lỗ mũi, thối lui khỏi phòng của “đồ nhi” xấu tính này. Aiz, nhất định phải tìm một cơ hội để giáo huấn hắn phải biết tôn sư trọng
đạo, mặc dù danh phận thầy trò này hiện tại chẳng qua là do mình đơn
phương tình nguyện mà thôi.
……
“Khi Phạm Trù muốn bắt
Lương thiếu phu nhân đi thì Chi Tâm phải nhào tới ôm lấy Lương thiếu phu nhân, khiến cho Phạm Trù chỉ có thể lấy đi hồn phách của Lương thiếu
phu nhân mà thôi, để cho hắn phải gánh chịu tội danh cường đoạt hồn
phách của người đang sống.
Bần đạo sẽ nghĩ cách bảo vệ thân thể
Lương thiếu phu nhân, trong khi đó Lương thiếu phu nhân nhất định phải
lấy dung mạo của Tàng Trân nói thẳng trước mặt Phạm Trù rằng nàng đã hết tình đối với hắn. Chỉ như thế, mới có thể khiến hắn chết tâm…”
“Nếu hắn vẫn không thể chết tâm? Nếu hắn tính rằng bất kể thế nào đều phải vĩnh viễn giam giữ nàng tại đó?”
“Cường đoạt hồn phách người đang sống là tội nặng do phá hư luân hồi, đánh
loạn luân thường, nếu thời gian kéo dài, nha môn Âm ti nghe được tin,
tất nhiên phiền toái sẽ tới gõ cửa tìm hắn. Lúc đó hắn ‘ốc còn không
mang nổi mình ốc’ nữa là, còn thời gian đâu mà quấy rầy Lương thiếu phu
nhân.”
“Có khả năng pháp thuật của đạo trưởng không linh nghiệm
hay không, hoặc là pháp thuật của Phạm Trù quá cao, khiến nàng không trở về được?”
“… Bần đạo có thể đảm bảo, loại khả năng này cực kỳ nhỏ, bần đạo…”
“Khứ Ác gia gia là lão đầu hư đốn, ngay cả chuyện ‘tí teo’ mà cũng không được, Chi Tâm muốn nương tử!”
“Ai da, ai da, Chi Tâm, ngươi là hài tử xấu xa, sao cứ động một chút liền hạ thủ với râu bần đạo vậy?…”
“Aiz.” Tướng công này…
……
“Đang nghĩ tới ân công?”
La Chẩn ngước mắt gật đầu, “Đúng vậy.” Vốn tưởng rằng, nàng tới đây vẫn
còn có thể tâm linh tương thông cùng tướng công, nhưng cho đến nay bên
tai vẫn không hề có một chút tin tức gì, có thể biết ngay là đã tính
toán sai rồi. Nếu không phải là do thể xác này ngăn cản, thì chính là
Phạm Trù đã làm biện pháp gì đó ngăn trở sự tương trợ của Phong Thần.
“Yên tâm, ân công phúc trạch khôn cùng, có thần linh tương hộ, không bị gì đâu.”
“Ta tuyệt không lo lắng cho chàng, ngược lại, người đang ở bên cạnh chàng
tương đối làm cho người ta bận tâm hơn đó nha. Hiện tại, không chừng
chàng đang ép người ta đến muốn điên luôn. Bé ngoan một khi biến thành
trẻ hư sẽ càng làm cho người ta nhức đầu hơn mà.” Mỗi khi nhớ lại những
cảnh hắn giật râu của Khứ Ác, La Chẩn đều phải mỉm cười.
Khứ Ác
lão đạo rất nóng lòng muốn có được người tài, một lòng muốn nhận Chi Tâm làm đệ tử cuối cùng. Nhưng rồi không ngờ, một tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn đột nhiên hoá thân thành một con nhím nhỏ xù lông ương ngạnh, chỉnh một lão nhân mấy trăm tuổi đến phải oa oa kêu loạn lên…
“Ngài vừa
cười, mỗi khi nhớ tới ân công, ngài liền cười cực kỳ ôn nhu.” Phạm Dĩnh
đưa mắt nhìn chăm chú hình dáng ngũ quan từng thuộc về mẫu thân, nhưng
vẻ mặt và cảm giác hiện tại lạ lùng sao lại nghiễm nhiên khác xa, “Ta
hiểu được vì sao ngài phải theo cha trở lại. Nếu cha nhìn thấy ngài lấy
dung mạo của mẹ để đối xử thâm tình đến thế với những nam tử khác, nhất
định…”
La Chẩn nhíu mày, “Nhắc đến phụ thân ngươi, mấy ngày nay sao không thấy hắn xuất hiện?”
“Sau khi ngài tỉnh lại, hơi thở của linh hồn ngài sẽ tăng mạnh, cha đang
phải tăng cường kết giới bốn phía của Lang Hoàn phủ này.” Phạm Dĩnh che
miệng cười duyên, “Nếu cha biết ngài hỏi thăm hành tung của cha, tất
nhiên sẽ thụ sủng nhược kinh…”
“Ai hỏi thăm hành tung của ta?”
Một thân ảnh như quỳnh hoa ngọc lá, Phạm Trù giống như tiên nhân chợt
hiện ra, đôi mắt đẹp như hội tụ bao lớp sóng xuân cuồn cuộn thâm tình,
chân thành nhìn chăm chú vào đôi má lún đồng tiền tuyệt mỹ, “Trân nhi
nhớ tới ta?”