Xử lý xong ác nô, sắp xếp xong chuyện Lương Nhị phu nhân, một chuỗi
chuyện ầm ĩ sau cơn mưa trời lại sáng, tỷ tỷ thân thể cũng càng ngày
càng phục hồi khỏi bệnh. Không biết bởi vì có tỷ phu ở bên người, hay là vì tính năng của thuốc, La Đại tiểu thư ngày càng rạng rỡ, La Đoạn hình như phải suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện một chút.
“Tỷ phu.”
Chi Tâm đang ngồi đối diện với một gốc hoa nhỏ bày tỏ hết nỗi vui sướng khi nương tử khỏe mạnh, quay ra sau thấy nàng, cười càng rực rỡ hơn, “Đoạn
nhi Đoạn nhi, Trân nhi hôm nay ăn một chén cơm nha, còn ăn canh đó!”
“Cho nên, tỷ phu thật vui vẻ?”
“Đúng vậy đúng vậy, Trân nhi không đau, Chi Tâm cũng không đau, Trân nhi khỏe hơn, Chi Tâm liền vui vẻ!”
Chính bởi vì phần toàn tâm toàn ý này, mới khiến cho tỷ tỷ thương yêu giao
phó sao? “Tỷ phu, ngươi và tỷ tỷ sẽ cùng đầu bạc đến già.”
“Ừ, Chi Tâm muốn cùng Trân nhi đến thật già thật già…”
Từ biệt tỷ phu luôn làm cho người ta vui vẻ, La Đoạn cười lúm đồng tiền
như hoa, lững thững đi dọc những bụi hoa, nhẹ nhàng sung sướng.
“Tiểu thư, ngài hình như đã hiểu rõ về hôn sự của Đại tiểu thư? Hơn nữa, ngài rất thích đại Cô gia phải không?” Hiệt nhi dò xét vẻ mặt chủ tử, hỏi.
Thật ra nàng đang hỏi thăm dùm tỷ muội tốt Hoàn Tố.
“Hiệt nhi,
trước giờ ta luôn cho rằng, hôn nhân giữa nam nữ nhất định phải môn đăng hộ đói, học thức xứng đôi, mới có lương duyên.”
“Cũng không
sai, nô tì thấy trong sách của tiểu thư đều là tài tử xứng giai nhân,
thư sinh xứng tiểu thư, trạng nguyên xứng công chúa….”
“Xì.” La
Đoạn nhẹ giọng phun đứt mơ mộng viễn vong của nha đầu, “Nếu cứ như ngươi nói, vậy người không phải tài tử, không phải giai nhân, không phải thư
sinh, không phải tiểu thư, không phải Trạng nguyên, không phải công chúa thì không nên vọng tưởng đến lương duyên phải không?”
“Chuyện này…” Hiệt Nhi ủy khuất vô cùng, “Thì trên sách viết vậy chớ sao.”
La Đoạn trắng mắt liếc nhìn nha đầu đã hết thuốc chữa này, tiếp tục nói những lời tâm đắc trong lòng mình:
“Môn đăng hộ đối, học thức xứng đôi, phu thê có thể sẽ hòa hợp và tương kính như tân, nhưng chắc gì đã có thể xông pha ra cứu người yêu trong lúc
hoạn nạn. Trên cõi đời này, chỉ một chữ ‘tình’ là không ai theo được, vô lý đến mức không giải nghĩa được. Rõ ràng, ngươi cho là mình tuyệt đối
sẽ không thích một ai, thế mà cứ lại đi thích, tựa như tỷ….”
“Tựa như tiểu thư với Chi Hành công tử!” Hiệt Nhi vui mừng rạo rực tiếp lời.
Lời này của nha đầu khiến cái miệng bén nhọn của chủ tử nghẹn tại chỗ, cũng làm người nào đó lúc này đang ngồi xổm quan sát sự sinh trưởng của cây
cỏ dưới một lùm hoa mẫu đơn kinh ngạc.
“Đồ nha đầu chết tiệt!”
Sau khi tỉnh hồn lại, La Đoạn đầu tiên là quét mắt nhìn xung quanh, để
chắc là không có ai nghe thấy, cắn răng cắn lợi nói, “Ngươi nói nhăng
nói cuội gì đó?”
“Nô tỳ làm gì có nói bậy.” Hiệt Nhi rất đắc ý,
“Tiểu thư ngài rõ ràng là đã thích Chi Hành công tử từ lâu rồi. Trước
đó, ngài tưởng hắn là vị hôn phu của đại tiểu thư, với tính tình của
ngài tất nhiên là sẽ không để cho bản thân suy nghĩ theo hướng kia.
Nhưng giờ thì đã không giống vậy nữa, vì thế, hạt xuân tâm trong lòng
ngài lại nảy mầm lần nữa….”
“Nha đầu chết tiệt kia, nha đầu thối tha!” La Đoạn má ửng đỏ, đôi mắt đẹp nổi giận, “Bổn tiểu thư đúng là đã quá dung túng ngươi rồi, để xem ta bắt ngươi cầu xin ta thế nào.”
Tiểu thư như ác hổ vồ mồi, nha đầu thân mình như chim én lẫn tránh, mồm
miệng vẫn không biết sống chết, “Tiểu thư, nô tì có nên nghĩ là ngài
đang xấu hổ không? Thật ra thì cũng có gì đâu chứ. Nô tì cũng không phải là người ngoài, ngài hào phóng thừa nhận thì có sao đâu.”
Có lý. Người nào đó âm thầm nói.
“Nha đầu chết tiệt ngươi còn dám nói nữa hả?”
“Chi Hành công tử rất tốt, y thuật tốt, tướng mạo đẹp, nhân phẩm lại càng không có chỗ nào phải chê, ngài còn xét nét gì chứ?”
Rất có lý. Người nào đó âm thầm gật đầu.
“Sao ngài không thử nghĩ xem, trong nhiều thế gia công tử đến phủ cầu hôn,
ngài có từng để ý ai đâu nào? Ở trong lòng ngài, người nào có thể bì kịp được Chi Hành công tử?”
Cực kỳ có lý… Hả, cầu hôn? Còn là thế gia? Ánh mắt người nào đó trở nên thâm trầm.
Thân hình mềm mại của La Đoạn đuổi chạy mệt đến thở hổn hển, xác định bằng
vào lực của mình có đuổi tiếp cũng chẳng bắt được, vì thế ngừng chân
lại, “Xem ra… Bổn tiểu thư không ra sát chiêu thì ngươi sẽ quên nên hầu
hạ chủ tử như thế nào phải không?”
Một tay xoa ngực, một tay phe phẩy quạt, từ từ đợi hơi thở ổn định, đôi môi xinh đẹp mở ra, “Chàng
trai trẻ tuổi khỏe mạnh mới mở quán trà trên đường Thuận Xương ở thành
Cao Duyên là ai nhỉ, A Lâm ca phải không?”
“Tiểu thư?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiệt nhi trong nháy mắt trước đây còn vô cùng đắc ý giờ đã lập tức suy sụp, “Sao ngài biết? Ngài…”
“Nếu như ngươi còn dám
nhiều lời ca ngợi tên ngốc mặt lạnh họ Lương kia thêm một chữ nữa, bổn
tiểu thư sẽ ngó lại trong đống công tử thế gia cầu hôn để chọn cho ngươi một mối hôn sự, rồi lấy thân phận nghĩa nữ của La gia cho ngươi nở mày
nở mặt xuất giá thì sao nhỉ?”
“Tiểu thư…” Tiểu nha đầu ngoan
ngoãn dính thân tới, biết vâng lời, “Nô tỳ không dám, tiểu thư ngài đại
nhân đại lượng, đừng so đo với nô tỳ…”
Xì, nha đầu thiếu dạy dỗ này! “Mau đỡ tiểu thư ta tìm nơi tốt ngắm hoa ngắm cảnh, tiểu thư ta cao hứng, có lẽ cũng không so đo.”
“Nô tỳ tuân lệnh.”
“Mắng ba lần ‘tên ngốc mặt lạnh như quá dưa’ cho ta nghe một chút.”
“Tiểu thư…”
“Không mắng?”
“Ngài vừa mới còn nói, không cho phép nô tỳ nói… một chữ.”
“Tiểu thư ta không cho phép ngươi nói thì không được nói, hiện giờ ta cho phép ngươi nói, ngươi đương nhiên phải nói. Mắng!”
“…Mắng cái gi?” Khóe mắt Hiệt nhi len lén liếc nơi bụi hoa nào đó một cái. Cảm giác của kẻ tập võ đối với hoàn cảnh chung quanh tât nhiên là khác với
người khác chứ sao.
“Lương Chi Hành là một tên ngốc mặt lạnh như quả dưa nhìn cấn mắt cấn răng, đá lên cấn chân hư da, hư ruột, hư đầu, hư mặt!”
“Vậy…” Khóe mắt lại liếc, lại liếc, hắc…
Thấy nha đầu vẫn im re, “Hiệt nhi, A Lâm ca của ngươi…”
“Lương Chi Hành là…..tên ngốc mặt lạnh!”
Cũng không đi so đo chuyện nàng lập lờ cắt đầu ngắt đuôi, La Đoạn thản nhiên nói: “Mắng ba lần nữa.”
“Lương Chi Hành là…..tên ngốc mặt lạnh! Lương chi Hành là…..” Xin lỗi nha,
Lương Nhị công tử, ngài có thể trở thành cô gia nhà ta hay không cũng
chưa xác định, nhưng người trước mắt lại là chủ tử thật sự của Hiệt nhi, mấy câu mắng này, ngài chịu khổ nghe thêm mấy lần thôi nha.
Nha đầu thay mặt mắng, chủ tử vui vẻ. La Đoạn ngồi ở trên một đoạn ghế trúc dưới hàng trúc trong vườn, rãnh rỗi sinh nông nổi nói: “Thật ra thì tên ngốc kia cũng không phải là không có chỗ đáng khen, để bổn tiểu thư cẩn thận suy nghĩ một chút, có lẽ ngày nào đó tâm huyết lai láng thì có lẽ
sẽ coi trọng hắn.”
Muốn ta nói ‘rất vinh hạnh’ sao? Người nào đó hếch mặt khinh thường.
“Thôi như vầy đi, thấy Hiệt nhi nhà ngươi phí tâm tốn sức hết lòng nói ‘lời
hay tiếng đẹp’ cho hắn, sau này bổn tiểu thư có gặp hắn thì sẽ cho hắn
hai phần hoà nhã xem sao…”
Thật đúng là… Người nào đó nghiến răng trèo trẹo.
“Nói nhiều lời thế này, bổn tiểu thư khát nước rồi. Hiệt nhi, ngươi nhanh đi pha bình trà bằng nước thượng hạng cho tiểu thư ta uống, hiểu chưa.”
Hiệt nhi vô cùng cẩn thận hỏi lại, “Tiểu thư, ngài muôn nô tỳ tránh ra?”
“Không thì làm sao pha trà cho tiểu thư ta?”
“Tiểu thư, ngài thật sự muốn nô tỳ tránh ra hả?” cần hỏi rõ ràng một chút, để phòng ngừa sau này chủ tử bới móc phải không?
Đôi mắt đẹp như bồ đào ngâm nước của La Đoạn trừng lớn, “Nha đầu này, lại muốn tiểu thư ta đại khai sát giới hả?”
“Nô tỳ sẽ đi ngay, sẽ đi ngay, tiểu thư, ngài chờ nhé, nô tỳ cáo lui!” Đi
thì phải đi rồi, nhưng sẽ không đi xa, hắc hắc, có tuồng hay há bỏ qua
không xem… Có nên gọi một tiếng cho Hoàn Tố tới không nhỉ?
“Bách hoa hương, bách hoa tiêu, thua ta ba phần nhan sắc tuyệt trần trong
gương. Bách hoa mị, bách hoa yêu, thua ta nữ nhi dung mạo xinh đẹp nơi
khuê phòng…” Tỷ tỷ nhân duyên mỹ mãn, nơi này lại muôn hồng nghìn tía
khắp nơi, vì vậy, La gia Nhị tiểu thư ngâm nga bài hát, híp mắt lại, rất thích ý.
Bên tai nghe hình như có thanh âm xào xạc ở bụi hoa,
La Đoạn lên tiếng mềm mại nói, “Nha đầu ngoan, pha trà mang tới nhanh
như vậy à? Vậy mới đúng chứ, nghe lời thì tiểu thư ta mới có thể thương
ngươi…” Đôi mắt đẹp mở ra, lại đối diện với hai tròng mắt trong trẻo
nhưng lạnh lùng nhẹ nhàng chỉ cách có một tấc.
chuyện ầm ĩ sau cơn mưa trời lại sáng, tỷ tỷ thân thể cũng càng ngày
càng phục hồi khỏi bệnh. Không biết bởi vì có tỷ phu ở bên người, hay là vì tính năng của thuốc, La Đại tiểu thư ngày càng rạng rỡ, La Đoạn hình như phải suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện một chút.
“Tỷ phu.”
Chi Tâm đang ngồi đối diện với một gốc hoa nhỏ bày tỏ hết nỗi vui sướng khi nương tử khỏe mạnh, quay ra sau thấy nàng, cười càng rực rỡ hơn, “Đoạn
nhi Đoạn nhi, Trân nhi hôm nay ăn một chén cơm nha, còn ăn canh đó!”
“Cho nên, tỷ phu thật vui vẻ?”
“Đúng vậy đúng vậy, Trân nhi không đau, Chi Tâm cũng không đau, Trân nhi khỏe hơn, Chi Tâm liền vui vẻ!”
Chính bởi vì phần toàn tâm toàn ý này, mới khiến cho tỷ tỷ thương yêu giao
phó sao? “Tỷ phu, ngươi và tỷ tỷ sẽ cùng đầu bạc đến già.”
“Ừ, Chi Tâm muốn cùng Trân nhi đến thật già thật già…”
Từ biệt tỷ phu luôn làm cho người ta vui vẻ, La Đoạn cười lúm đồng tiền
như hoa, lững thững đi dọc những bụi hoa, nhẹ nhàng sung sướng.
“Tiểu thư, ngài hình như đã hiểu rõ về hôn sự của Đại tiểu thư? Hơn nữa, ngài rất thích đại Cô gia phải không?” Hiệt nhi dò xét vẻ mặt chủ tử, hỏi.
Thật ra nàng đang hỏi thăm dùm tỷ muội tốt Hoàn Tố.
“Hiệt nhi,
trước giờ ta luôn cho rằng, hôn nhân giữa nam nữ nhất định phải môn đăng hộ đói, học thức xứng đôi, mới có lương duyên.”
“Cũng không
sai, nô tì thấy trong sách của tiểu thư đều là tài tử xứng giai nhân,
thư sinh xứng tiểu thư, trạng nguyên xứng công chúa….”
“Xì.” La
Đoạn nhẹ giọng phun đứt mơ mộng viễn vong của nha đầu, “Nếu cứ như ngươi nói, vậy người không phải tài tử, không phải giai nhân, không phải thư
sinh, không phải tiểu thư, không phải Trạng nguyên, không phải công chúa thì không nên vọng tưởng đến lương duyên phải không?”
“Chuyện này…” Hiệt Nhi ủy khuất vô cùng, “Thì trên sách viết vậy chớ sao.”
La Đoạn trắng mắt liếc nhìn nha đầu đã hết thuốc chữa này, tiếp tục nói những lời tâm đắc trong lòng mình:
“Môn đăng hộ đối, học thức xứng đôi, phu thê có thể sẽ hòa hợp và tương kính như tân, nhưng chắc gì đã có thể xông pha ra cứu người yêu trong lúc
hoạn nạn. Trên cõi đời này, chỉ một chữ ‘tình’ là không ai theo được, vô lý đến mức không giải nghĩa được. Rõ ràng, ngươi cho là mình tuyệt đối
sẽ không thích một ai, thế mà cứ lại đi thích, tựa như tỷ….”
“Tựa như tiểu thư với Chi Hành công tử!” Hiệt Nhi vui mừng rạo rực tiếp lời.
Lời này của nha đầu khiến cái miệng bén nhọn của chủ tử nghẹn tại chỗ, cũng làm người nào đó lúc này đang ngồi xổm quan sát sự sinh trưởng của cây
cỏ dưới một lùm hoa mẫu đơn kinh ngạc.
“Đồ nha đầu chết tiệt!”
Sau khi tỉnh hồn lại, La Đoạn đầu tiên là quét mắt nhìn xung quanh, để
chắc là không có ai nghe thấy, cắn răng cắn lợi nói, “Ngươi nói nhăng
nói cuội gì đó?”
“Nô tỳ làm gì có nói bậy.” Hiệt Nhi rất đắc ý,
“Tiểu thư ngài rõ ràng là đã thích Chi Hành công tử từ lâu rồi. Trước
đó, ngài tưởng hắn là vị hôn phu của đại tiểu thư, với tính tình của
ngài tất nhiên là sẽ không để cho bản thân suy nghĩ theo hướng kia.
Nhưng giờ thì đã không giống vậy nữa, vì thế, hạt xuân tâm trong lòng
ngài lại nảy mầm lần nữa….”
“Nha đầu chết tiệt kia, nha đầu thối tha!” La Đoạn má ửng đỏ, đôi mắt đẹp nổi giận, “Bổn tiểu thư đúng là đã quá dung túng ngươi rồi, để xem ta bắt ngươi cầu xin ta thế nào.”
Tiểu thư như ác hổ vồ mồi, nha đầu thân mình như chim én lẫn tránh, mồm
miệng vẫn không biết sống chết, “Tiểu thư, nô tì có nên nghĩ là ngài
đang xấu hổ không? Thật ra thì cũng có gì đâu chứ. Nô tì cũng không phải là người ngoài, ngài hào phóng thừa nhận thì có sao đâu.”
Có lý. Người nào đó âm thầm nói.
“Nha đầu chết tiệt ngươi còn dám nói nữa hả?”
“Chi Hành công tử rất tốt, y thuật tốt, tướng mạo đẹp, nhân phẩm lại càng không có chỗ nào phải chê, ngài còn xét nét gì chứ?”
Rất có lý. Người nào đó âm thầm gật đầu.
“Sao ngài không thử nghĩ xem, trong nhiều thế gia công tử đến phủ cầu hôn,
ngài có từng để ý ai đâu nào? Ở trong lòng ngài, người nào có thể bì kịp được Chi Hành công tử?”
Cực kỳ có lý… Hả, cầu hôn? Còn là thế gia? Ánh mắt người nào đó trở nên thâm trầm.
Thân hình mềm mại của La Đoạn đuổi chạy mệt đến thở hổn hển, xác định bằng
vào lực của mình có đuổi tiếp cũng chẳng bắt được, vì thế ngừng chân
lại, “Xem ra… Bổn tiểu thư không ra sát chiêu thì ngươi sẽ quên nên hầu
hạ chủ tử như thế nào phải không?”
Một tay xoa ngực, một tay phe phẩy quạt, từ từ đợi hơi thở ổn định, đôi môi xinh đẹp mở ra, “Chàng
trai trẻ tuổi khỏe mạnh mới mở quán trà trên đường Thuận Xương ở thành
Cao Duyên là ai nhỉ, A Lâm ca phải không?”
“Tiểu thư?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiệt nhi trong nháy mắt trước đây còn vô cùng đắc ý giờ đã lập tức suy sụp, “Sao ngài biết? Ngài…”
“Nếu như ngươi còn dám
nhiều lời ca ngợi tên ngốc mặt lạnh họ Lương kia thêm một chữ nữa, bổn
tiểu thư sẽ ngó lại trong đống công tử thế gia cầu hôn để chọn cho ngươi một mối hôn sự, rồi lấy thân phận nghĩa nữ của La gia cho ngươi nở mày
nở mặt xuất giá thì sao nhỉ?”
“Tiểu thư…” Tiểu nha đầu ngoan
ngoãn dính thân tới, biết vâng lời, “Nô tỳ không dám, tiểu thư ngài đại
nhân đại lượng, đừng so đo với nô tỳ…”
Xì, nha đầu thiếu dạy dỗ này! “Mau đỡ tiểu thư ta tìm nơi tốt ngắm hoa ngắm cảnh, tiểu thư ta cao hứng, có lẽ cũng không so đo.”
“Nô tỳ tuân lệnh.”
“Mắng ba lần ‘tên ngốc mặt lạnh như quá dưa’ cho ta nghe một chút.”
“Tiểu thư…”
“Không mắng?”
“Ngài vừa mới còn nói, không cho phép nô tỳ nói… một chữ.”
“Tiểu thư ta không cho phép ngươi nói thì không được nói, hiện giờ ta cho phép ngươi nói, ngươi đương nhiên phải nói. Mắng!”
“…Mắng cái gi?” Khóe mắt Hiệt nhi len lén liếc nơi bụi hoa nào đó một cái. Cảm giác của kẻ tập võ đối với hoàn cảnh chung quanh tât nhiên là khác với
người khác chứ sao.
“Lương Chi Hành là một tên ngốc mặt lạnh như quả dưa nhìn cấn mắt cấn răng, đá lên cấn chân hư da, hư ruột, hư đầu, hư mặt!”
“Vậy…” Khóe mắt lại liếc, lại liếc, hắc…
Thấy nha đầu vẫn im re, “Hiệt nhi, A Lâm ca của ngươi…”
“Lương Chi Hành là…..tên ngốc mặt lạnh!”
Cũng không đi so đo chuyện nàng lập lờ cắt đầu ngắt đuôi, La Đoạn thản nhiên nói: “Mắng ba lần nữa.”
“Lương Chi Hành là…..tên ngốc mặt lạnh! Lương chi Hành là…..” Xin lỗi nha,
Lương Nhị công tử, ngài có thể trở thành cô gia nhà ta hay không cũng
chưa xác định, nhưng người trước mắt lại là chủ tử thật sự của Hiệt nhi, mấy câu mắng này, ngài chịu khổ nghe thêm mấy lần thôi nha.
Nha đầu thay mặt mắng, chủ tử vui vẻ. La Đoạn ngồi ở trên một đoạn ghế trúc dưới hàng trúc trong vườn, rãnh rỗi sinh nông nổi nói: “Thật ra thì tên ngốc kia cũng không phải là không có chỗ đáng khen, để bổn tiểu thư cẩn thận suy nghĩ một chút, có lẽ ngày nào đó tâm huyết lai láng thì có lẽ
sẽ coi trọng hắn.”
Muốn ta nói ‘rất vinh hạnh’ sao? Người nào đó hếch mặt khinh thường.
“Thôi như vầy đi, thấy Hiệt nhi nhà ngươi phí tâm tốn sức hết lòng nói ‘lời
hay tiếng đẹp’ cho hắn, sau này bổn tiểu thư có gặp hắn thì sẽ cho hắn
hai phần hoà nhã xem sao…”
Thật đúng là… Người nào đó nghiến răng trèo trẹo.
“Nói nhiều lời thế này, bổn tiểu thư khát nước rồi. Hiệt nhi, ngươi nhanh đi pha bình trà bằng nước thượng hạng cho tiểu thư ta uống, hiểu chưa.”
Hiệt nhi vô cùng cẩn thận hỏi lại, “Tiểu thư, ngài muôn nô tỳ tránh ra?”
“Không thì làm sao pha trà cho tiểu thư ta?”
“Tiểu thư, ngài thật sự muốn nô tỳ tránh ra hả?” cần hỏi rõ ràng một chút, để phòng ngừa sau này chủ tử bới móc phải không?
Đôi mắt đẹp như bồ đào ngâm nước của La Đoạn trừng lớn, “Nha đầu này, lại muốn tiểu thư ta đại khai sát giới hả?”
“Nô tỳ sẽ đi ngay, sẽ đi ngay, tiểu thư, ngài chờ nhé, nô tỳ cáo lui!” Đi
thì phải đi rồi, nhưng sẽ không đi xa, hắc hắc, có tuồng hay há bỏ qua
không xem… Có nên gọi một tiếng cho Hoàn Tố tới không nhỉ?
“Bách hoa hương, bách hoa tiêu, thua ta ba phần nhan sắc tuyệt trần trong
gương. Bách hoa mị, bách hoa yêu, thua ta nữ nhi dung mạo xinh đẹp nơi
khuê phòng…” Tỷ tỷ nhân duyên mỹ mãn, nơi này lại muôn hồng nghìn tía
khắp nơi, vì vậy, La gia Nhị tiểu thư ngâm nga bài hát, híp mắt lại, rất thích ý.
Bên tai nghe hình như có thanh âm xào xạc ở bụi hoa,
La Đoạn lên tiếng mềm mại nói, “Nha đầu ngoan, pha trà mang tới nhanh
như vậy à? Vậy mới đúng chứ, nghe lời thì tiểu thư ta mới có thể thương
ngươi…” Đôi mắt đẹp mở ra, lại đối diện với hai tròng mắt trong trẻo
nhưng lạnh lùng nhẹ nhàng chỉ cách có một tấc.