Vì muốn tuần tra tiến độ của các gia đình thợ nhuộm nên sáng sớm hôm đó
La Khởi đã xuất môn, vốn tính rằng nhanh nhanh đi cho xong khu vực này,
có thể quay về nhà trong vòng buổi sáng để lo liệu việc khác. Ai mà ngờ, bởi nàng chọn đi đường tắt vì muốn tiết kiệm thời gian nên thiếu chút
nữa là lên đường đến U Minh.
Nếu Hiệt Nhi mà không phản ứng
nhanh, xoay người nắm lại cánh tay trắng của chủ tử, giật nhẹ một cái để giảm lực rơi, thì cho dù hôm nay một sợi linh hồn của La Khởi có may
mắn giữ lại được thì sợ là cũng sẽ hoàn toàn thay đổi. Hiệt Nhi tuy tinh thông võ công nhưng lại không giỏi về khinh công, nên cũng rơi theo chủ tử vào trong động, cũng chỉ có thể dùng hết sức để che quanh thân nàng. Dù là như thế, hai thiếu nữ nhỏ nhắn vẫn bị ngất.
Do chân trái của La Khởi chạm mạnh xuống đất nên bị vỡ mắt cá chân, đau đớn mãnh liệt ngoài ý muốn làm nàng hôn mê sâu.
Hiệt Nhi lúc này lại đang còn nằm bên dưới, cũng chịu chấn động qúa mạnh,
thêm nữa lại nghe tiếng gãy xương của chủ tử, đau xót nên quýnh lên,
cũng mất đi ý thức. Nhưng mà không thể không tính đến công lao của tỳ nữ trung thành này, nhờ vào một thân công phu của nàng bao bọc che chở nên cả hai chủ tớ mới tránh được một kiếp hương tiêu ngọc vẫn, mà khoảnh
khắc lúc La Khởi rơi vào miệng động thì nàng đã dùng hết sức lực để ném
chiếc khăn ra, để tìm một con đường sống cho hai người.
***
“Quái! Rõ ràng La gia có xưởng in nhuộm của riêng mình, sao còn muốn tạo cơ
hội làm việc cho những gia đình thợ nhuộm này?” Cảm giác được giai nhân
trên lưng thỉnh thoảng nín thở cố nén đau đớn, Ngọc Vô Thụ vừa cẩn thận
dò bước trên đường núi, vừa hỏi.
“Nếu trời cao đã ân sủng cho La gia, lại được Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn của, hưởng thụ nhiều phú
quý, đương nhiên phải bận tâm đến sinh kế của người khác. Những gia đình sống phân tán nơi này toàn bộ đều nhờ vào nhuộm vải để nuôi sống gia
đình qua ngày, chỉ cần bọn họ nhuộm ra được cái gì, bất luận là tốt hay
xấu, La gia đều sẽ nhận”
“Đây là sự khác nhau giữa gian thương
và thương nhân lớn. Gian thương chỉ nhìn món lợi trước mắt, cho nên phát tài nhất thời. Thương nhân lớn suy nghĩ về lâu về dài, phần lớn là cả
một đời phú quý.”
“Nhị Hoàng tử quá khen.”
“Không cần phải khách khí, Tam tiểu thư.”
“La Khởi còn chưa tạ ơn Nhị Hoàng tử cứu mạng.”
“Cứu người là bản tính con người, Tam tiểu thư đừng khách khí.”
Hiệt Nhi đang đi bên cạnh giơ cao cây đuốc chiếu sáng con đường phía trước,
nghe bọn họ hai người đối đáp tương kính như tân với nhau như thế bèn
bật cười.
La Khởi trừng mắt ngầm liếc nha đầu một cái, “Sao Nhị Hoàng tử lại đến đây?”
“Đương nhiên là để tìm Tam tiểu thư.”
“Ngươi đến tìm ta?”
“Nếu không thì Tam tiểu thư cho rằng trong núi này có chỗ nào có phong cảnh
đẹp đến mức có thể làm cho tiểu sinh đêm đã khuya mà cũng quên trở về.”
“… Cám ơn!” một tiếng cảm ơn này là phát ra từ đáy lòng. Một hoàng tử cành vàng lá ngọc vì mình mà lặn lội đêm tối trong thâm sơn cùng cốc, đi
đường gập ghềnh, tiến vào động sâu, cứu mình một mạng, cõng trên lưng
xuống núi, nếu còn không biết cảm ơn thì thật là quá đáng.
“Xin
Tam tiểu thư cứ thoải mái mà buông lỏng tinh thần, tiểu sinh đọc đủ thứ
sách thánh hiền nên xử sự quang minh lỗi lạc, nhất quyết sẽ không đòi
đáp lại ân hiệp nghĩa mà ép tiểu thư lấy thân báo đáp.”
Nghe ngữ điệu ngả ngớn này, La Khởi xấu hổ đến nhuộm hồng má phấn, “Đường đường là một hoàng tử, xin cẩn thận ngôn ngữ.”
“Ủa, tiểu sinh còn chưa đủ cẩn thận sao? Tuy rằng Tam tiểu thư thân nhỏ
người nhẹ, nhưng cần đi đường dài, không nặng cũng thành nặng.”
“Ngươi…” Sao người này miệng lưỡi xảo quyệt vậy? La Khởi tự biết mình không có
miệng lưỡi bén nhọn như Nhị tỷ, đơn giản là không nói thêm nữa.
“Tam tiểu thư tức giận đấy à?”
“Không có.”
“Rõ ràng tức giận lại nói không có, Tam tiểu thư không thẳng thắn thành khẩn với tiểu sinh rồi.”
“Ui—” Từ mắt cá chân được hắn băng bó sơ qua đột nhiên truyền đến một cơn đau nhức thấu xương, nàng cắn môi lại nhịn chờ cơn đau qua đi.
“Tam tiểu thư không nói lời nào nghĩa là chột dạ phải không? Chột dạ không sao, phải nhận sai mới đúng…”
La Khởi đột nhiên hiểu được vì sao nam nhân này suốt đường đi tìm hết
chuyện này đến chuyện kia để nói, luôn miệng trêu đùa. Có phải… hắn
không muốn để mình luôn dành toàn bộ lực chú ý đặt trên vết thương đúng
không?
Sự săn sóc cẩn thận này, sự che chở không biểu đạt bằng
lời nói này, như một làn gió vừa ôn nhu vừa nhẹ nhàng rót vào khe hở
trong tim của Tam tiểu thư, quanh quẩn không đi…
Mỹ nhân động tình.
***
La Khởi bị thương, dược khố Hoàng gia theo sự căn dặn của Ngọc Vô Thụ nên
dốc hết khố phòng ra mà chuyển đến nhà, cứ như là hiệu thuốc riêng của
La gia vậy. Tất cả các loại thuốc bổ: bổ thân, bổ khí, chắc xương liền
da v.v… đều được đem ra hết, khiến khuê phòng của Tam tiểu thư chất đầy
bình to lọ nhỏ muôn màu rực rỡ, nhìn mà muốn hoa cả mắt. Và cũng khiến
cho da mặt nàng càng thêm mỏng mềm, không ít lần bị Nhị tỷ nhà mình trêu đùa chế nhạo.
Mà Ngọc Vô Thụ lại dựa vào danh nghĩa là nghĩa tử La gia, công khai cách hai ba bữa là đến khuê phòng thăm người trong
lòng, hỏi han ân cần vô cùng. Hắn cơ trí đến thế thì làm sao mà không
thể phát hiện ra các dấu vết nho nhỏ chứng tỏ trái tim mỹ nhân đã từ từ
mở ra cho mình? Chẳng lẽ sẽ bỏ qua cơ hội theo đuổi tốt nhất bằng cách
thừa thắng xông lên “được đằng chân lân đằng đầu” hay sao?
Cách
hành động khoa trương không thèm che dấu thế này khiến cho tin tức Nhị
hoàng tử Hoàng gia lưu luyến ngưỡng mộ La gia Tam tiểu thư được đồn đại
truyền khắp thành Cao Duyên.
Nam quý phái, Nữ giàu có; nam thanh nữ tú, một đôi làm cho người ta đẹp mắt vừa lòng đến như vậy, nên rất
nhanh đã trở thành nhân vật chính trong đề tài được người ta bàn tán say sưa từ đầu đường đến cuối ngõ. Nhưng đồng thời, cũng đưa tới kẻ cố tình trút giận.
Một ngày nọ, đã qua buổi trưa, cửa hàng khá yên lặng vì không có khách, một tiểu nhị lau lau chùi chùi khắp nơi để quầy hàng sạch sẽ, La Khởi thì đang gảy bàn tính sau quầy. Đúng lúc này, có khách đến cửa.
“La Tam tiểu thư phải không?”
La Khởi nhướn đôi mày cong như trăng mùng một, ngước mặt nhìn thẳng vào một khuôn mặt có thể được xem là xinh đẹp, “Ngươi là…”
Người vừa nói thản nhiên cười: “La Tam tiểu thư, có thể nói chuyện một chút được không?”
La Khởi đánh giá nữ tử trước mặt, vật liệu may mặc cao sang, kiểu dáng
thanh tịnh, cử chi đoan trang do được cố tâm bồi dưỡng, giữa lông mày
lại có một điểm như bị đè nén lâu ngày mà sinh ra rụt rè; rồi đưa mắt
nhìn ra phía sau của người này, trái phải là hai nha hoàn đi theo, trừng mắt nghênh mặt. Nàng liền lập tức kết luận: nữ tử trước mặt nhất định
là thiên kim của một vị quan lại quyền quý nào đó.
“Xin hỏi tiểu thư đến chọn vải vóc hay là đến may quần áo?”
Một nha hoàn cười nhạt quát: “Quần áo của Quận… tiểu thư nhà ta đều được sư phụ nổi tiếng nhất thành Cao Duyên cắt may, cần gì đến tiệm may nhỏ bé
của nhà ngươi!”
Thật đúng là chó cậy gần nhà, chủ tử chưa động, nô đã ra tay, Hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp, La Khởi cười nói:
“Ôi trời, ngươi nói tiểu thư nhà các ngươi còn tôn quý hơn cả Công chúa
Hoàng gia hay Vương phi phải không? Tiệm may nhà ta nhỏ thật nhưng hàng
năm đều vào cung may quần áo cho các quý nhân đấy.”
Nha hoàn vừa ra trận đã gặp bất lợi, mặt hết xanh lại đổi trắng.
“Tam tiểu thư không nên so đo với một nữ tỳ không kiến thức.” Giai nhân dịu dàng mềm mỏng.
La Khởi mỉm cười, “Cũng phải, không nên trách người không biết, bổn tiểu
thư luôn luôn rộng lượng, không thèm so đo với kẻ vô học.”
Đôi
mắt đẹp của giai nhân nhìn thẳng vào khuôn mjatw xinh đẹp của nàng, “Ta
hôm nay đến đây là muốn thổ lộ một chút chuyện trong lòng với Tam tiểu
thư, có thể tìm nơi yên lặng được không?”
“…” La Khởi nhịn không được đưa tay lên sờ sờ hai má mình, nhìn mặt mình bộ dáng tin cậy lắm
sao? “Vị tiểu thư này, dường như không nên bộc bạch tâm sự với người vốn không quen biết nha.”
“Thật xin lỗi!” trên mặt giai nhân hiện ý thẹn thùng, “Quên nói cho tam tiểu thư biết, ta là Văn Uyển Nhi.”
Văn Uyển Nhi? Người cũng như tên, được rồi. Nhưng mà, vẫn không quen nha. “Chào Văn tiểu thư.”
“Bây giờ có thể đi được chưa?”
“Cho dù biết danh biết tính rồi, nhưng hai ta vẫn là hai người chẳng quen
chẳng biết gì với nhau. Văn tiểu thư, ta nghĩ không ra liệu có lý do gì
mà ta và ngươi có thể cùng đi chỗ nào đó nói chuyện.”
Văn Uyển Nhi sửng sốt, “Ngươi không có nghe nói qua về ta?”
“Không có!”
“Hắn… không có đề cập về ta với ngươi? Một lần cũng không?”
“Một lần cũng không.”
“Hắn làm sao, làm sao lại….”
Khi thấy nàng ta bỗng nhiên lộ ra một dáng vẻ thương tâm vô cùng vì bị tổn
thương, La Khởi nhăn mày: nữ tử này không điên không ngốc, chẳng lẽ là…
người bị chứng bệnh mở tưởng viễn vông trong truyền thuyết đó sao?
“Phụ thân ta là Xương Lương vương.”
La Khởi cúi chào, “Thì ra là Quận chúa, thất lễ.”
“Ngươi vẫn không biết?… Dĩ nhiên rồi, hắn làm sao mà nhắc đến tên ta với ngươi được.” Văn Uyển Nhi cười thê lương.
“Ngươi…” không có bệnh đấy chứ?
Gương mặt thanh lệ của Văn Uyển Nhi đột nhiên trở nên lạnh lùng, lạnh nhạt nói:
“Nếu ta nói ta là hôn phu của Nhị Hoàng tử, Tam tiểu thư chắc sẽ không còn hồn nhiên giả điên không biết tình huống là gì chứ?”
La Khởi đã xuất môn, vốn tính rằng nhanh nhanh đi cho xong khu vực này,
có thể quay về nhà trong vòng buổi sáng để lo liệu việc khác. Ai mà ngờ, bởi nàng chọn đi đường tắt vì muốn tiết kiệm thời gian nên thiếu chút
nữa là lên đường đến U Minh.
Nếu Hiệt Nhi mà không phản ứng
nhanh, xoay người nắm lại cánh tay trắng của chủ tử, giật nhẹ một cái để giảm lực rơi, thì cho dù hôm nay một sợi linh hồn của La Khởi có may
mắn giữ lại được thì sợ là cũng sẽ hoàn toàn thay đổi. Hiệt Nhi tuy tinh thông võ công nhưng lại không giỏi về khinh công, nên cũng rơi theo chủ tử vào trong động, cũng chỉ có thể dùng hết sức để che quanh thân nàng. Dù là như thế, hai thiếu nữ nhỏ nhắn vẫn bị ngất.
Do chân trái của La Khởi chạm mạnh xuống đất nên bị vỡ mắt cá chân, đau đớn mãnh liệt ngoài ý muốn làm nàng hôn mê sâu.
Hiệt Nhi lúc này lại đang còn nằm bên dưới, cũng chịu chấn động qúa mạnh,
thêm nữa lại nghe tiếng gãy xương của chủ tử, đau xót nên quýnh lên,
cũng mất đi ý thức. Nhưng mà không thể không tính đến công lao của tỳ nữ trung thành này, nhờ vào một thân công phu của nàng bao bọc che chở nên cả hai chủ tớ mới tránh được một kiếp hương tiêu ngọc vẫn, mà khoảnh
khắc lúc La Khởi rơi vào miệng động thì nàng đã dùng hết sức lực để ném
chiếc khăn ra, để tìm một con đường sống cho hai người.
***
“Quái! Rõ ràng La gia có xưởng in nhuộm của riêng mình, sao còn muốn tạo cơ
hội làm việc cho những gia đình thợ nhuộm này?” Cảm giác được giai nhân
trên lưng thỉnh thoảng nín thở cố nén đau đớn, Ngọc Vô Thụ vừa cẩn thận
dò bước trên đường núi, vừa hỏi.
“Nếu trời cao đã ân sủng cho La gia, lại được Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn của, hưởng thụ nhiều phú
quý, đương nhiên phải bận tâm đến sinh kế của người khác. Những gia đình sống phân tán nơi này toàn bộ đều nhờ vào nhuộm vải để nuôi sống gia
đình qua ngày, chỉ cần bọn họ nhuộm ra được cái gì, bất luận là tốt hay
xấu, La gia đều sẽ nhận”
“Đây là sự khác nhau giữa gian thương
và thương nhân lớn. Gian thương chỉ nhìn món lợi trước mắt, cho nên phát tài nhất thời. Thương nhân lớn suy nghĩ về lâu về dài, phần lớn là cả
một đời phú quý.”
“Nhị Hoàng tử quá khen.”
“Không cần phải khách khí, Tam tiểu thư.”
“La Khởi còn chưa tạ ơn Nhị Hoàng tử cứu mạng.”
“Cứu người là bản tính con người, Tam tiểu thư đừng khách khí.”
Hiệt Nhi đang đi bên cạnh giơ cao cây đuốc chiếu sáng con đường phía trước,
nghe bọn họ hai người đối đáp tương kính như tân với nhau như thế bèn
bật cười.
La Khởi trừng mắt ngầm liếc nha đầu một cái, “Sao Nhị Hoàng tử lại đến đây?”
“Đương nhiên là để tìm Tam tiểu thư.”
“Ngươi đến tìm ta?”
“Nếu không thì Tam tiểu thư cho rằng trong núi này có chỗ nào có phong cảnh
đẹp đến mức có thể làm cho tiểu sinh đêm đã khuya mà cũng quên trở về.”
“… Cám ơn!” một tiếng cảm ơn này là phát ra từ đáy lòng. Một hoàng tử cành vàng lá ngọc vì mình mà lặn lội đêm tối trong thâm sơn cùng cốc, đi
đường gập ghềnh, tiến vào động sâu, cứu mình một mạng, cõng trên lưng
xuống núi, nếu còn không biết cảm ơn thì thật là quá đáng.
“Xin
Tam tiểu thư cứ thoải mái mà buông lỏng tinh thần, tiểu sinh đọc đủ thứ
sách thánh hiền nên xử sự quang minh lỗi lạc, nhất quyết sẽ không đòi
đáp lại ân hiệp nghĩa mà ép tiểu thư lấy thân báo đáp.”
Nghe ngữ điệu ngả ngớn này, La Khởi xấu hổ đến nhuộm hồng má phấn, “Đường đường là một hoàng tử, xin cẩn thận ngôn ngữ.”
“Ủa, tiểu sinh còn chưa đủ cẩn thận sao? Tuy rằng Tam tiểu thư thân nhỏ
người nhẹ, nhưng cần đi đường dài, không nặng cũng thành nặng.”
“Ngươi…” Sao người này miệng lưỡi xảo quyệt vậy? La Khởi tự biết mình không có
miệng lưỡi bén nhọn như Nhị tỷ, đơn giản là không nói thêm nữa.
“Tam tiểu thư tức giận đấy à?”
“Không có.”
“Rõ ràng tức giận lại nói không có, Tam tiểu thư không thẳng thắn thành khẩn với tiểu sinh rồi.”
“Ui—” Từ mắt cá chân được hắn băng bó sơ qua đột nhiên truyền đến một cơn đau nhức thấu xương, nàng cắn môi lại nhịn chờ cơn đau qua đi.
“Tam tiểu thư không nói lời nào nghĩa là chột dạ phải không? Chột dạ không sao, phải nhận sai mới đúng…”
La Khởi đột nhiên hiểu được vì sao nam nhân này suốt đường đi tìm hết
chuyện này đến chuyện kia để nói, luôn miệng trêu đùa. Có phải… hắn
không muốn để mình luôn dành toàn bộ lực chú ý đặt trên vết thương đúng
không?
Sự săn sóc cẩn thận này, sự che chở không biểu đạt bằng
lời nói này, như một làn gió vừa ôn nhu vừa nhẹ nhàng rót vào khe hở
trong tim của Tam tiểu thư, quanh quẩn không đi…
Mỹ nhân động tình.
***
La Khởi bị thương, dược khố Hoàng gia theo sự căn dặn của Ngọc Vô Thụ nên
dốc hết khố phòng ra mà chuyển đến nhà, cứ như là hiệu thuốc riêng của
La gia vậy. Tất cả các loại thuốc bổ: bổ thân, bổ khí, chắc xương liền
da v.v… đều được đem ra hết, khiến khuê phòng của Tam tiểu thư chất đầy
bình to lọ nhỏ muôn màu rực rỡ, nhìn mà muốn hoa cả mắt. Và cũng khiến
cho da mặt nàng càng thêm mỏng mềm, không ít lần bị Nhị tỷ nhà mình trêu đùa chế nhạo.
Mà Ngọc Vô Thụ lại dựa vào danh nghĩa là nghĩa tử La gia, công khai cách hai ba bữa là đến khuê phòng thăm người trong
lòng, hỏi han ân cần vô cùng. Hắn cơ trí đến thế thì làm sao mà không
thể phát hiện ra các dấu vết nho nhỏ chứng tỏ trái tim mỹ nhân đã từ từ
mở ra cho mình? Chẳng lẽ sẽ bỏ qua cơ hội theo đuổi tốt nhất bằng cách
thừa thắng xông lên “được đằng chân lân đằng đầu” hay sao?
Cách
hành động khoa trương không thèm che dấu thế này khiến cho tin tức Nhị
hoàng tử Hoàng gia lưu luyến ngưỡng mộ La gia Tam tiểu thư được đồn đại
truyền khắp thành Cao Duyên.
Nam quý phái, Nữ giàu có; nam thanh nữ tú, một đôi làm cho người ta đẹp mắt vừa lòng đến như vậy, nên rất
nhanh đã trở thành nhân vật chính trong đề tài được người ta bàn tán say sưa từ đầu đường đến cuối ngõ. Nhưng đồng thời, cũng đưa tới kẻ cố tình trút giận.
Một ngày nọ, đã qua buổi trưa, cửa hàng khá yên lặng vì không có khách, một tiểu nhị lau lau chùi chùi khắp nơi để quầy hàng sạch sẽ, La Khởi thì đang gảy bàn tính sau quầy. Đúng lúc này, có khách đến cửa.
“La Tam tiểu thư phải không?”
La Khởi nhướn đôi mày cong như trăng mùng một, ngước mặt nhìn thẳng vào một khuôn mặt có thể được xem là xinh đẹp, “Ngươi là…”
Người vừa nói thản nhiên cười: “La Tam tiểu thư, có thể nói chuyện một chút được không?”
La Khởi đánh giá nữ tử trước mặt, vật liệu may mặc cao sang, kiểu dáng
thanh tịnh, cử chi đoan trang do được cố tâm bồi dưỡng, giữa lông mày
lại có một điểm như bị đè nén lâu ngày mà sinh ra rụt rè; rồi đưa mắt
nhìn ra phía sau của người này, trái phải là hai nha hoàn đi theo, trừng mắt nghênh mặt. Nàng liền lập tức kết luận: nữ tử trước mặt nhất định
là thiên kim của một vị quan lại quyền quý nào đó.
“Xin hỏi tiểu thư đến chọn vải vóc hay là đến may quần áo?”
Một nha hoàn cười nhạt quát: “Quần áo của Quận… tiểu thư nhà ta đều được sư phụ nổi tiếng nhất thành Cao Duyên cắt may, cần gì đến tiệm may nhỏ bé
của nhà ngươi!”
Thật đúng là chó cậy gần nhà, chủ tử chưa động, nô đã ra tay, Hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp, La Khởi cười nói:
“Ôi trời, ngươi nói tiểu thư nhà các ngươi còn tôn quý hơn cả Công chúa
Hoàng gia hay Vương phi phải không? Tiệm may nhà ta nhỏ thật nhưng hàng
năm đều vào cung may quần áo cho các quý nhân đấy.”
Nha hoàn vừa ra trận đã gặp bất lợi, mặt hết xanh lại đổi trắng.
“Tam tiểu thư không nên so đo với một nữ tỳ không kiến thức.” Giai nhân dịu dàng mềm mỏng.
La Khởi mỉm cười, “Cũng phải, không nên trách người không biết, bổn tiểu
thư luôn luôn rộng lượng, không thèm so đo với kẻ vô học.”
Đôi
mắt đẹp của giai nhân nhìn thẳng vào khuôn mjatw xinh đẹp của nàng, “Ta
hôm nay đến đây là muốn thổ lộ một chút chuyện trong lòng với Tam tiểu
thư, có thể tìm nơi yên lặng được không?”
“…” La Khởi nhịn không được đưa tay lên sờ sờ hai má mình, nhìn mặt mình bộ dáng tin cậy lắm
sao? “Vị tiểu thư này, dường như không nên bộc bạch tâm sự với người vốn không quen biết nha.”
“Thật xin lỗi!” trên mặt giai nhân hiện ý thẹn thùng, “Quên nói cho tam tiểu thư biết, ta là Văn Uyển Nhi.”
Văn Uyển Nhi? Người cũng như tên, được rồi. Nhưng mà, vẫn không quen nha. “Chào Văn tiểu thư.”
“Bây giờ có thể đi được chưa?”
“Cho dù biết danh biết tính rồi, nhưng hai ta vẫn là hai người chẳng quen
chẳng biết gì với nhau. Văn tiểu thư, ta nghĩ không ra liệu có lý do gì
mà ta và ngươi có thể cùng đi chỗ nào đó nói chuyện.”
Văn Uyển Nhi sửng sốt, “Ngươi không có nghe nói qua về ta?”
“Không có!”
“Hắn… không có đề cập về ta với ngươi? Một lần cũng không?”
“Một lần cũng không.”
“Hắn làm sao, làm sao lại….”
Khi thấy nàng ta bỗng nhiên lộ ra một dáng vẻ thương tâm vô cùng vì bị tổn
thương, La Khởi nhăn mày: nữ tử này không điên không ngốc, chẳng lẽ là…
người bị chứng bệnh mở tưởng viễn vông trong truyền thuyết đó sao?
“Phụ thân ta là Xương Lương vương.”
La Khởi cúi chào, “Thì ra là Quận chúa, thất lễ.”
“Ngươi vẫn không biết?… Dĩ nhiên rồi, hắn làm sao mà nhắc đến tên ta với ngươi được.” Văn Uyển Nhi cười thê lương.
“Ngươi…” không có bệnh đấy chứ?
Gương mặt thanh lệ của Văn Uyển Nhi đột nhiên trở nên lạnh lùng, lạnh nhạt nói:
“Nếu ta nói ta là hôn phu của Nhị Hoàng tử, Tam tiểu thư chắc sẽ không còn hồn nhiên giả điên không biết tình huống là gì chứ?”