Thục phi ở trong Khương Lạc cung đang có điểm vui mừng xen lẫn chờ mong, sinh thần của nàng đã sắp đến rồi, tuy rằng chỉ có Hoàng hậu mới được phép tổ chức tiệc sinh thần. Thục phi như nàng còn chưa đến lượt, nhưng cũng đủ để nàng vui vẻ. Sinh thần của nàng, Hoàng thượng chắc chắn sẽ nghỉ lại Khương Lạc cung, hơn nữa, nàng cũng rất chờ mong đại lễ của hắn. Còn có đại lễ của những nữ nhân khác gửi đến Khương Lạc cung của nàng, nàng liền mắt lạnh xem nhẹ đi.
Lưu Lạc Bình ôm tâm trạng như vậy, vô cùng chờ mong tiệc sinh thần sắp tới của mình. Từ sáng các cung đã đưa tới không ít quà tặng, đều là y phục trang sức linh tinh, không có thứ gì đáng nói, hơn nữa những đồ này Lưu Lạc Bình đều không dùng đến, đều để cho Tần ma ma ghi chép tổng hợp lại rồi cất toàn bộ vào khố phòng. Ai biết các nàng có bỏ thứ gì không sạch sẽ vào trong quà tặng hay không, đồ của nữ nhân Hậu cung đưa tới, vĩnh viễn không an toàn.
Hoàng thượng đương nhiên nhớ hôm nay là sinh nhật của Thục phi, hắn cũng đã nhớ ngày này từ lâu lắm rồi, liền đặc biệt cố gắng nhanh chóng giải quyết công vụ, sớm tới Khương Lạc cung.
Hoàng thượng dồn hết tâm ý phê duyệt tấu chương, rất nhanh đến buổi chiều đã hoàn tất, liền lập tức tới Khương Lạc cung. Thực ra hắn đã trù tính ngày này từ trước, nên từ mấy ngày trước đã cố gắng thức khuya hơn mọi ngày, sớm xử lý hết tấu chương, nên hôm nay mới có thể nhanh như vậy đã hoàn thành công vụ, có thời gian tới Khương Lạc cung.
Hoàng thượng từ xa đi tới, cũng không cho người truyền lời, trực tiếp đi vào, thấy Lưu Lạc Bình đang nằm trên giường thấp đọc sách, thời tiết tương đối nóng bức, lại chỉ ở trong cung, Lưu Lạc Bình ăn mặc rất đơn giản, còn có chút mỏng manh, nàng chỉ mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, trên đầu cũng chỉ cài một cây trâm hình hoa mai. Không trang điểm, nhưng dung nhan vẫn tú lệ xinh đẹp như thường.
Lưu Lạc Bình quay lưng về phía cửa, Hoàng thượng lại không cho người truyền lời, hoàn toàn không biết Hoàng thượng đã tới. Dù sao Lưu Lạc Bình cũng ôm suy nghĩ, hẳn là đến tối Hoàng thượng mới tới đây dùng mì trường thọ cùng nàng, nhân tiện mừng sinh thần của nàng, hoàn toàn không nghĩ Hoàng thượng phá lệ vì nàng, dồn sức xử lý công vụ nhanh chóng để tới Khương Lạc cung.
Nghe thấy có bước chân tiến vào, Lưu Lạc Bình liền cho rằng đó là Tố Ngưng, liền nhẹ giọng nói:
- Là Tố Ngưng sao, lấy cho ta ít hoa quả.
Nghĩ lại Lưu Lạc Bình mới thấy có điểm không đúng, bước chân của Tố Ngưng rất nhẹ, sao tiếng bước chân này lại có vẻ trầm ổn như nam nhân, trong đầu lướt qua một ý nghĩ kinh hãi, chẳng lẽ là Hoàng thượng. Vừa ngạc nhiên quay đầu ra, đã thấy trước mặt là một đĩa hoa quả, mà người cầm đĩa hoa quả kia chính là Hoàng thượng, trên mặt, trong mắt đầy ý cười.
Lưu Lạc Bình xấu hổ ngồi dậy, cũng quên cả thỉnh an, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ rõ vẻ rối rắm không biết nên làm thế nào. Hoàng thượng đặt đĩa hoa quả xuống bên cạnh, thuận thế ngồi xuống bên cạnh nàng, mỉm cười nói:
- Hôm nay là sinh nhật nàng, nàng thích gì cũng sẽ nghe nàng. Nếu nàng thích, trẫm hạ cố làm người hầu hạ nàng một ngày cũng được.
Lưu Lạc Bình thu mắt, xấu hổ rũ mi nói:
- Thần thiếp làm sao dám. Hoàng thượng đừng trêu thần thiếp.
Nghĩ lại mấy ngày trước nàng vẫn còn nghĩ tính kế xem xử lý Lệ quý nhân thế nào, phải xử lý nàng ta ra sao vì đã cướp Hoàng thượng từ tay nàng. Nhưng Hoàng thượng vẫn như cũ, vẫn sủng nàng, vẫn yêu chiều nàng như cũ, nếu như vậy, thì nàng còn đòi hỏi gì hơn nữa. Chẳng lẽ bắt hắn chỉ có vẻ mặt này với một mình nàng. Lưu Lạc Bình hơi lắc lắc đầu, quyết định không nghĩ nữa, hôm nay là sinh nhật nàng, liền bỏ hết mọi thứ sang một bên đi.
Lưu Lạc Bình nghĩ vậy, liền nở nụ cười đặc biệt vui vẻ, thuận thế chui vào lòng hắn, đầu dựa vào ngực hắn, mỉm cười khẽ, giọng nói đầy vẻ nũng nịu:
- Hoàng thượng nhớ hôm nay là ngày gì chứ?
Hoàng thượng cũng mỉm cười đáp lại nàng:
- Đương nhiên là nhớ. Nếu không, làm sao trẫm lại đến đây sớm đến vậy, hả?
Tiếng “hả” cuối cùng này dường như mang theo rất nhiều ý vị, Lưu Lạc Bình có điểm xấu hổ rúc vào ngực hắn, hờn dỗi nói:
- Nếu Hoàng thượng đến muộn hơn một tý, có phải sẽ không thấy mặt xấu của thần thiếp rồi không.
Hoàng thượng sủng nịnh xoa đầu nàng, khẽ đáp:
- Trẫm với nàng từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nàng có bao nhiêu tật xấu, chẳng lẽ trẫm còn chưa thấy hết ư?
Lưu Lạc Bình vui vẻ ở trong lòng hắn ngọ nguậy, không tiếp tục đề tài này nữa:
- Hoàng thượng, người cũng nhớ hôm nay là ngày gì mà. Mau tặng quà cho thần thiếp đi.
Hoàng thượng dùng ngón trỏ điểm nhẹ lên trán nàng, vẫn tràn đầy sủng nịnh:
- Nàng chỉ biết có quà thôi, không cần trẫm.
Lưu Lạc Bình ngẩng phắt đầu lên, phản bác:
- Đâu có, có Hoàng thượng mới có quà, không có Hoàng thượng thì quà cũng không thấy bóng dáng. Đương nhiên là Hoàng thượng quan trọng hơn rồi.
Hoàng thượng cũng không tiếp tục trêu đùa nàng nữa, sai bảo Tiểu Lý Tử đem một hộp gỗ vào. Hộp gỗ này rất tinh xảo, hoa văn trạm trổ đặc biệt tỉ mỉ, vừa nhìn liền biết người tạo ra nó vô cùng dụng tâm. Bên trên còn khắc một chữ “Lạc” vô cùng xinh đẹp, nhìn thủ pháp khắc chữ “Lạc” này, vô cùng giống với nét chữ của Hoàng thượng. Lưu Lạc Bình vô cùng thích thú khi phát hiện ra điều này, nhưng cũng không hỏi, để trong lòng là được rồi. Nhưng hộp gỗ này hơi nhỏ, ở cổ đại đều dùng hộp gỗ tương đối lớn để đựng đồ trang sức hay những thứ khác. Còn hộp gỗ nhỏ trước mắt này, ngược lại dáng vẻ lại có phần giống với hộp đựng nhẫn ở hiện đại.
Nghĩ đến đây, Lưu Lạc Bình đầy vẻ ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn. Hoàng thượng ngược lại cho nàng một nụ cười dịu dàng, chậm rãi mở hộp gỗ ra, bên trong quả thực là một chiếc nhẫn. Mà chiếc nhẫn này, cùng với chiếc nhẫn mà nàng nhìn thấy trước khi xuyên không giống y hệt. Chiếc nhẫn có đính một viên ngọc đỏ lớn, sắc đỏ kia vô cùng rực rỡ xinh đẹp.
Lưu Lạc Bình vô cùng ngạc nhiên, cùng bộ dáng ngơ ngác không khác nhau lắm.
Hoàng thượng nhìn bộ dáng ngơ ngác của nàng, trong lòng vô cùng vui vẻ, khe khẽ nói:
- Trẫm từng thấy nàng vẽ chiếc nhẫn này, đặt trong một hộp nhỏ, trẫm liền chiếu theo nó mà làm. Trẫm không hiểu rõ việc làm ra chiếc nhẫn này, nếu không trẫm sẽ tự làm, nhưng hộp gỗ này là trẫm khắc, còn có, một phần của chiếc nhẫn này cũng có công lao của trẫm.
Hắn thả chậm giọng nói:
- Nàng có thích không?
Lưu Lạc Bình cảm giác mắt mình hơi nóng lên, giọng có vẻ nghèn nghẹn:
- Hoàng thượng, thần thiếp xem nó được không?
Hoàng thượng gật đầu, Lưu Lạc Bình cầm lên chiếc nhẫn, quả nhiên giống vô cùng, thậm chí mặt trong đó cũng khắc một chữ “Lạc”. Hắn nói có một phần của hắn, liền chắc chắn là chữ “Lạc” này rồi. Nàng cảm động, thực sự rất cảm động, không nghĩ tới hắn để ý kỹ như vậy, thời điểm đó nàng cũng đã xuyên không đến đây lâu rồi, khoảng năm mười hai mười ba tuổi, chính là đột nhiên nhớ tới kiếp trước, mới vẽ ra một bức họa như vậy, vẽ xong cũng không để ý, liền thuận tay ném đi đâu không rõ. Không nghĩ tới hắn lại lấy được, còn nhớ kỹ đến bây giờ, tặng nàng thứ này.
Hoàng thượng thấy nàng cảm động như vậy, trong lòng như có một dòng nước mềm mại chảy qua. Hắn sẽ không nói cho nàng, hắn khắc chữ “Lạc”, mà không phải “Bình”, là bởi vì chữ “Lạc” này, ở trong tên hắn và tên nàng đều có, nàng đeo chiếc nhẫn này, hắn luôn ở bên nàng. Cho dù đến khi đó, nàng biết được sự thật.
Lưu Lạc Bình thích thú xem chiếc nhẫn trong tay, ánh mắt mong đợi nhìn Hoàng thượng, mấp máy môi khẽ hỏi:
- Hoàng thượng, ngài đeo cho thần thiếp được không?
Hoàng thượng sủng nịnh nhìn nàng:
- Được.
Bàn tay to lớn của hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, vuốt ve nhũng ngón tay thon dài của nàng, chậm rãi đeo chiếc nhẫn kia vào ngón tay nàng. Chiếc nhẫn ở trên làn da trắng nõn, viên ngọc đỏ tỏa ra ánh sáng dịu dàng, càng như đang vuốt ve, bao bọc làn da trắng nõn kia. Lưu Lạc Bình nhìn chiếc nhẫn, đột nhiên lại có cảm giác an tâm kỳ lạ, tựa như đeo vào, Hoàng thượng sẽ luôn ở bên nàng vậy.
Lưu Lạc Bình nhìn chiếc nhẫn xinh đẹp trên tay, lại ngẩng đầu lên nhìn Hoàng thượng, nở nụ cười dịu dàng, đuôi mắt xinh đẹp hơi rung động. Lưu Lạc Bình nghĩ lại, làm nũng hỏi:
- Hoàng thượng, như vậy là Hoàng thượng đặc cách cho thần thiếp đấy ư? Lỡ có phi tần nào bắt lỗi thiếp, nói là thiếp chỉ là phi, không có tư cách đeo trang sức màu đỏ. Hử?
Hoàng thượng yêu thương xoa xoa hai má nàng, còn trịnh trọng lặp lại:
- Trẫm đích thân đặc cách cho nàng.
Cả chiều hôm đó Hoàng thượng ở Khương Lạc cung. Phi tần Hậu cung có ghen tỵ cũng không nói được gì, dù sao hôm nay cũng là sinh thần của Thục phi, Thục phi lại là lão nhân trong cung vốn đã được sủng ái từ trước. Biết được Hoàng thượng ở Khương Lạc cung, các phi tần dù muốn cũng không dám mượn cớ tặng quà mà đến Khương Lạc cung lượn lờ, liền chỉ sai hạ nhân gửi quà tới Khương Lạc cung chúc mừng, chủ yếu chính là các loại trang sức linh tinh.
Hoàng thượng tặng cũng chính là trang sức, nhưng đối với Lưu Lạc Bình, thì thứ trang sức mà Hoàng thượng tặng có phân lượng lớn hơn nhiều, không những vô cùng xinh đẹp, mà nó cũng mang ý nghĩa vô cùng lớn lao. Nó đại biểu cho việc Hoàng thượng vẫn luôn chú tâm tới nàng, vẫn luôn quan tâm tới nàng, còn để ý nàng như vậy. Nguyên nhân chủ yếu dù sao vẫn là do người tặng quà, trong lòng Thục phi, Hoàng thượng có phân lượng cao hơn những phi tần kia không chỉ một ít, đương nhiên là không đặt các nàng trong lòng.
Cả chiều hôm đó Hoàng thượng ở lại với Lưu Lạc Bình, cùng nàng trò chuyện, cùng nàng đi dạo, làm một số chuyện mà trước kia nàng rất thích làm. Hôm nay đặc biệt cao hứng, Lưu Lạc Bình còn vào bếp tự tay nấu một mâm bàn ăn lớn, đều là những món hắn thích ăn, cũng là những món nàng thích ăn, còn có thêm hai bát mì trường thọ.
Bữa tối Hoàng thượng đương nhiên cũng dùng ở Khương Lạc cung, hắn ngồi ở bên cạnh Lưu Lạc Bình, cùng nàng ăn mỳ trường thọ. Lưu Lạc Bình có cảm giác, hai người họ tựa như đôi vợ chồng bình thường, không có toan tính, không có mưu kế, không có thân phận và địa vị, không có bất cứ ngoại vật nào xen vào, chỉ thuần túy ở bên nhau, hạnh phúc giản đơn như vậy, nhưng nàng ước muốn bao lâu rồi, vẫn vĩnh viễn không đạt được.
Đêm đó cả Hoàng thượng và Lưu Lạc Bình đều đặc biệt nhiệt tình, cả hai tựa như hòa tan vào cơ thể nhau. Ngày hôm sau tỉnh dậy, Hoàng thượng còn đặc cách cho Lưu Lạc Bình không cần phải đi thỉnh an. Điều đó đối với Lưu Lạc Bình bị Hoàng thượng lăn qua lộn lại cả một đêm là một điều vô cùng vui sướng.
Dù sao bị hắn lăn đi lộn lại không biết bao nhiêu lần, sáng hôm sau nàng thức dậy thực sự rất mệt mỏi, cả người toàn vết xanh tím, eo cũng như sắp gãy. Mệt mỏi đến mức thường ngày đều thức dậy giúp Hoàng thượng sửa soạn mặc y phục lên triều cũng lười, liền ném hết cho hạ nhân, mình rúc ở trong chăn ngủ thiếp đi. Hoàng thượng trước khi rời đi còn hôn nhẹ lên trán nàng một cái.
Lưu Lạc Bình lờ mờ nhìn Hoàng thượng, nở nụ cười có điểm ngây ngô đơn thuần. Hoàng thượng rời đi còn nhẹ giọng nói:
- Ngủ đi, không cần thức dậy sớm.
Lưu Lạc Bình nhớ mình còn nhẹ giọng “Vâng” một tiếng, sau đó liền ngủ thẳng đến tận trưa.
Khi Lưu Lạc Bình tỉnh dậy, Hoàng Ly và Tố Ngưng vô cùng ăn ý tiến vào, giúp nàng sửa soạn lại, còn đem cả bồn tắm lớn vào. Lưu Lạc Bình sửa soạn xong xuôi, chính là vừa vặn đến giờ dùng ngọ thiện, không thể trách nàng, thực sự là quá mệt mỏi mà.
Lưu Lạc Bình ôm tâm trạng như vậy, vô cùng chờ mong tiệc sinh thần sắp tới của mình. Từ sáng các cung đã đưa tới không ít quà tặng, đều là y phục trang sức linh tinh, không có thứ gì đáng nói, hơn nữa những đồ này Lưu Lạc Bình đều không dùng đến, đều để cho Tần ma ma ghi chép tổng hợp lại rồi cất toàn bộ vào khố phòng. Ai biết các nàng có bỏ thứ gì không sạch sẽ vào trong quà tặng hay không, đồ của nữ nhân Hậu cung đưa tới, vĩnh viễn không an toàn.
Hoàng thượng đương nhiên nhớ hôm nay là sinh nhật của Thục phi, hắn cũng đã nhớ ngày này từ lâu lắm rồi, liền đặc biệt cố gắng nhanh chóng giải quyết công vụ, sớm tới Khương Lạc cung.
Hoàng thượng dồn hết tâm ý phê duyệt tấu chương, rất nhanh đến buổi chiều đã hoàn tất, liền lập tức tới Khương Lạc cung. Thực ra hắn đã trù tính ngày này từ trước, nên từ mấy ngày trước đã cố gắng thức khuya hơn mọi ngày, sớm xử lý hết tấu chương, nên hôm nay mới có thể nhanh như vậy đã hoàn thành công vụ, có thời gian tới Khương Lạc cung.
Hoàng thượng từ xa đi tới, cũng không cho người truyền lời, trực tiếp đi vào, thấy Lưu Lạc Bình đang nằm trên giường thấp đọc sách, thời tiết tương đối nóng bức, lại chỉ ở trong cung, Lưu Lạc Bình ăn mặc rất đơn giản, còn có chút mỏng manh, nàng chỉ mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, trên đầu cũng chỉ cài một cây trâm hình hoa mai. Không trang điểm, nhưng dung nhan vẫn tú lệ xinh đẹp như thường.
Lưu Lạc Bình quay lưng về phía cửa, Hoàng thượng lại không cho người truyền lời, hoàn toàn không biết Hoàng thượng đã tới. Dù sao Lưu Lạc Bình cũng ôm suy nghĩ, hẳn là đến tối Hoàng thượng mới tới đây dùng mì trường thọ cùng nàng, nhân tiện mừng sinh thần của nàng, hoàn toàn không nghĩ Hoàng thượng phá lệ vì nàng, dồn sức xử lý công vụ nhanh chóng để tới Khương Lạc cung.
Nghe thấy có bước chân tiến vào, Lưu Lạc Bình liền cho rằng đó là Tố Ngưng, liền nhẹ giọng nói:
- Là Tố Ngưng sao, lấy cho ta ít hoa quả.
Nghĩ lại Lưu Lạc Bình mới thấy có điểm không đúng, bước chân của Tố Ngưng rất nhẹ, sao tiếng bước chân này lại có vẻ trầm ổn như nam nhân, trong đầu lướt qua một ý nghĩ kinh hãi, chẳng lẽ là Hoàng thượng. Vừa ngạc nhiên quay đầu ra, đã thấy trước mặt là một đĩa hoa quả, mà người cầm đĩa hoa quả kia chính là Hoàng thượng, trên mặt, trong mắt đầy ý cười.
Lưu Lạc Bình xấu hổ ngồi dậy, cũng quên cả thỉnh an, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ rõ vẻ rối rắm không biết nên làm thế nào. Hoàng thượng đặt đĩa hoa quả xuống bên cạnh, thuận thế ngồi xuống bên cạnh nàng, mỉm cười nói:
- Hôm nay là sinh nhật nàng, nàng thích gì cũng sẽ nghe nàng. Nếu nàng thích, trẫm hạ cố làm người hầu hạ nàng một ngày cũng được.
Lưu Lạc Bình thu mắt, xấu hổ rũ mi nói:
- Thần thiếp làm sao dám. Hoàng thượng đừng trêu thần thiếp.
Nghĩ lại mấy ngày trước nàng vẫn còn nghĩ tính kế xem xử lý Lệ quý nhân thế nào, phải xử lý nàng ta ra sao vì đã cướp Hoàng thượng từ tay nàng. Nhưng Hoàng thượng vẫn như cũ, vẫn sủng nàng, vẫn yêu chiều nàng như cũ, nếu như vậy, thì nàng còn đòi hỏi gì hơn nữa. Chẳng lẽ bắt hắn chỉ có vẻ mặt này với một mình nàng. Lưu Lạc Bình hơi lắc lắc đầu, quyết định không nghĩ nữa, hôm nay là sinh nhật nàng, liền bỏ hết mọi thứ sang một bên đi.
Lưu Lạc Bình nghĩ vậy, liền nở nụ cười đặc biệt vui vẻ, thuận thế chui vào lòng hắn, đầu dựa vào ngực hắn, mỉm cười khẽ, giọng nói đầy vẻ nũng nịu:
- Hoàng thượng nhớ hôm nay là ngày gì chứ?
Hoàng thượng cũng mỉm cười đáp lại nàng:
- Đương nhiên là nhớ. Nếu không, làm sao trẫm lại đến đây sớm đến vậy, hả?
Tiếng “hả” cuối cùng này dường như mang theo rất nhiều ý vị, Lưu Lạc Bình có điểm xấu hổ rúc vào ngực hắn, hờn dỗi nói:
- Nếu Hoàng thượng đến muộn hơn một tý, có phải sẽ không thấy mặt xấu của thần thiếp rồi không.
Hoàng thượng sủng nịnh xoa đầu nàng, khẽ đáp:
- Trẫm với nàng từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nàng có bao nhiêu tật xấu, chẳng lẽ trẫm còn chưa thấy hết ư?
Lưu Lạc Bình vui vẻ ở trong lòng hắn ngọ nguậy, không tiếp tục đề tài này nữa:
- Hoàng thượng, người cũng nhớ hôm nay là ngày gì mà. Mau tặng quà cho thần thiếp đi.
Hoàng thượng dùng ngón trỏ điểm nhẹ lên trán nàng, vẫn tràn đầy sủng nịnh:
- Nàng chỉ biết có quà thôi, không cần trẫm.
Lưu Lạc Bình ngẩng phắt đầu lên, phản bác:
- Đâu có, có Hoàng thượng mới có quà, không có Hoàng thượng thì quà cũng không thấy bóng dáng. Đương nhiên là Hoàng thượng quan trọng hơn rồi.
Hoàng thượng cũng không tiếp tục trêu đùa nàng nữa, sai bảo Tiểu Lý Tử đem một hộp gỗ vào. Hộp gỗ này rất tinh xảo, hoa văn trạm trổ đặc biệt tỉ mỉ, vừa nhìn liền biết người tạo ra nó vô cùng dụng tâm. Bên trên còn khắc một chữ “Lạc” vô cùng xinh đẹp, nhìn thủ pháp khắc chữ “Lạc” này, vô cùng giống với nét chữ của Hoàng thượng. Lưu Lạc Bình vô cùng thích thú khi phát hiện ra điều này, nhưng cũng không hỏi, để trong lòng là được rồi. Nhưng hộp gỗ này hơi nhỏ, ở cổ đại đều dùng hộp gỗ tương đối lớn để đựng đồ trang sức hay những thứ khác. Còn hộp gỗ nhỏ trước mắt này, ngược lại dáng vẻ lại có phần giống với hộp đựng nhẫn ở hiện đại.
Nghĩ đến đây, Lưu Lạc Bình đầy vẻ ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn. Hoàng thượng ngược lại cho nàng một nụ cười dịu dàng, chậm rãi mở hộp gỗ ra, bên trong quả thực là một chiếc nhẫn. Mà chiếc nhẫn này, cùng với chiếc nhẫn mà nàng nhìn thấy trước khi xuyên không giống y hệt. Chiếc nhẫn có đính một viên ngọc đỏ lớn, sắc đỏ kia vô cùng rực rỡ xinh đẹp.
Lưu Lạc Bình vô cùng ngạc nhiên, cùng bộ dáng ngơ ngác không khác nhau lắm.
Hoàng thượng nhìn bộ dáng ngơ ngác của nàng, trong lòng vô cùng vui vẻ, khe khẽ nói:
- Trẫm từng thấy nàng vẽ chiếc nhẫn này, đặt trong một hộp nhỏ, trẫm liền chiếu theo nó mà làm. Trẫm không hiểu rõ việc làm ra chiếc nhẫn này, nếu không trẫm sẽ tự làm, nhưng hộp gỗ này là trẫm khắc, còn có, một phần của chiếc nhẫn này cũng có công lao của trẫm.
Hắn thả chậm giọng nói:
- Nàng có thích không?
Lưu Lạc Bình cảm giác mắt mình hơi nóng lên, giọng có vẻ nghèn nghẹn:
- Hoàng thượng, thần thiếp xem nó được không?
Hoàng thượng gật đầu, Lưu Lạc Bình cầm lên chiếc nhẫn, quả nhiên giống vô cùng, thậm chí mặt trong đó cũng khắc một chữ “Lạc”. Hắn nói có một phần của hắn, liền chắc chắn là chữ “Lạc” này rồi. Nàng cảm động, thực sự rất cảm động, không nghĩ tới hắn để ý kỹ như vậy, thời điểm đó nàng cũng đã xuyên không đến đây lâu rồi, khoảng năm mười hai mười ba tuổi, chính là đột nhiên nhớ tới kiếp trước, mới vẽ ra một bức họa như vậy, vẽ xong cũng không để ý, liền thuận tay ném đi đâu không rõ. Không nghĩ tới hắn lại lấy được, còn nhớ kỹ đến bây giờ, tặng nàng thứ này.
Hoàng thượng thấy nàng cảm động như vậy, trong lòng như có một dòng nước mềm mại chảy qua. Hắn sẽ không nói cho nàng, hắn khắc chữ “Lạc”, mà không phải “Bình”, là bởi vì chữ “Lạc” này, ở trong tên hắn và tên nàng đều có, nàng đeo chiếc nhẫn này, hắn luôn ở bên nàng. Cho dù đến khi đó, nàng biết được sự thật.
Lưu Lạc Bình thích thú xem chiếc nhẫn trong tay, ánh mắt mong đợi nhìn Hoàng thượng, mấp máy môi khẽ hỏi:
- Hoàng thượng, ngài đeo cho thần thiếp được không?
Hoàng thượng sủng nịnh nhìn nàng:
- Được.
Bàn tay to lớn của hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, vuốt ve nhũng ngón tay thon dài của nàng, chậm rãi đeo chiếc nhẫn kia vào ngón tay nàng. Chiếc nhẫn ở trên làn da trắng nõn, viên ngọc đỏ tỏa ra ánh sáng dịu dàng, càng như đang vuốt ve, bao bọc làn da trắng nõn kia. Lưu Lạc Bình nhìn chiếc nhẫn, đột nhiên lại có cảm giác an tâm kỳ lạ, tựa như đeo vào, Hoàng thượng sẽ luôn ở bên nàng vậy.
Lưu Lạc Bình nhìn chiếc nhẫn xinh đẹp trên tay, lại ngẩng đầu lên nhìn Hoàng thượng, nở nụ cười dịu dàng, đuôi mắt xinh đẹp hơi rung động. Lưu Lạc Bình nghĩ lại, làm nũng hỏi:
- Hoàng thượng, như vậy là Hoàng thượng đặc cách cho thần thiếp đấy ư? Lỡ có phi tần nào bắt lỗi thiếp, nói là thiếp chỉ là phi, không có tư cách đeo trang sức màu đỏ. Hử?
Hoàng thượng yêu thương xoa xoa hai má nàng, còn trịnh trọng lặp lại:
- Trẫm đích thân đặc cách cho nàng.
Cả chiều hôm đó Hoàng thượng ở Khương Lạc cung. Phi tần Hậu cung có ghen tỵ cũng không nói được gì, dù sao hôm nay cũng là sinh thần của Thục phi, Thục phi lại là lão nhân trong cung vốn đã được sủng ái từ trước. Biết được Hoàng thượng ở Khương Lạc cung, các phi tần dù muốn cũng không dám mượn cớ tặng quà mà đến Khương Lạc cung lượn lờ, liền chỉ sai hạ nhân gửi quà tới Khương Lạc cung chúc mừng, chủ yếu chính là các loại trang sức linh tinh.
Hoàng thượng tặng cũng chính là trang sức, nhưng đối với Lưu Lạc Bình, thì thứ trang sức mà Hoàng thượng tặng có phân lượng lớn hơn nhiều, không những vô cùng xinh đẹp, mà nó cũng mang ý nghĩa vô cùng lớn lao. Nó đại biểu cho việc Hoàng thượng vẫn luôn chú tâm tới nàng, vẫn luôn quan tâm tới nàng, còn để ý nàng như vậy. Nguyên nhân chủ yếu dù sao vẫn là do người tặng quà, trong lòng Thục phi, Hoàng thượng có phân lượng cao hơn những phi tần kia không chỉ một ít, đương nhiên là không đặt các nàng trong lòng.
Cả chiều hôm đó Hoàng thượng ở lại với Lưu Lạc Bình, cùng nàng trò chuyện, cùng nàng đi dạo, làm một số chuyện mà trước kia nàng rất thích làm. Hôm nay đặc biệt cao hứng, Lưu Lạc Bình còn vào bếp tự tay nấu một mâm bàn ăn lớn, đều là những món hắn thích ăn, cũng là những món nàng thích ăn, còn có thêm hai bát mì trường thọ.
Bữa tối Hoàng thượng đương nhiên cũng dùng ở Khương Lạc cung, hắn ngồi ở bên cạnh Lưu Lạc Bình, cùng nàng ăn mỳ trường thọ. Lưu Lạc Bình có cảm giác, hai người họ tựa như đôi vợ chồng bình thường, không có toan tính, không có mưu kế, không có thân phận và địa vị, không có bất cứ ngoại vật nào xen vào, chỉ thuần túy ở bên nhau, hạnh phúc giản đơn như vậy, nhưng nàng ước muốn bao lâu rồi, vẫn vĩnh viễn không đạt được.
Đêm đó cả Hoàng thượng và Lưu Lạc Bình đều đặc biệt nhiệt tình, cả hai tựa như hòa tan vào cơ thể nhau. Ngày hôm sau tỉnh dậy, Hoàng thượng còn đặc cách cho Lưu Lạc Bình không cần phải đi thỉnh an. Điều đó đối với Lưu Lạc Bình bị Hoàng thượng lăn qua lộn lại cả một đêm là một điều vô cùng vui sướng.
Dù sao bị hắn lăn đi lộn lại không biết bao nhiêu lần, sáng hôm sau nàng thức dậy thực sự rất mệt mỏi, cả người toàn vết xanh tím, eo cũng như sắp gãy. Mệt mỏi đến mức thường ngày đều thức dậy giúp Hoàng thượng sửa soạn mặc y phục lên triều cũng lười, liền ném hết cho hạ nhân, mình rúc ở trong chăn ngủ thiếp đi. Hoàng thượng trước khi rời đi còn hôn nhẹ lên trán nàng một cái.
Lưu Lạc Bình lờ mờ nhìn Hoàng thượng, nở nụ cười có điểm ngây ngô đơn thuần. Hoàng thượng rời đi còn nhẹ giọng nói:
- Ngủ đi, không cần thức dậy sớm.
Lưu Lạc Bình nhớ mình còn nhẹ giọng “Vâng” một tiếng, sau đó liền ngủ thẳng đến tận trưa.
Khi Lưu Lạc Bình tỉnh dậy, Hoàng Ly và Tố Ngưng vô cùng ăn ý tiến vào, giúp nàng sửa soạn lại, còn đem cả bồn tắm lớn vào. Lưu Lạc Bình sửa soạn xong xuôi, chính là vừa vặn đến giờ dùng ngọ thiện, không thể trách nàng, thực sự là quá mệt mỏi mà.