Nương nương quay lưng về phía Hoàng Ly và Tố Ngưng, Hoàng Ly không thấy được sắc mặt của nương nương nữa, chỉ có thể nhìn thấy từng động tác thuần thục của nương nương, chậm rãi sắp xếp lại từng món đồ trang sức tinh xảo vào hộp. Từng động tác đều nhuần nhuyễn trôi chảy vô cùng, làm Hoàng Ly có ý định từ hành động của nương nương mà nhìn ra cảm xúc hiện giờ của người lại càng cảm thấy mờ mịt.
Hoàng Ly hơi nghiêng đầu nhìn sang Tố Ngưng, thấy Tố Ngưng cũng mang sắc mặt mơ hồ mờ mịt như mình. Nương nương gọi hai người họ vào, nhưng không vội sai bảo, vẫn chăm chút từng món trang sức một đặt vào hộp trang điểm, bình thản vô cùng, Hoàng Ly và Tố Ngưng lần đầu tiên đứng chờ đợi trong im lặng, chờ nương nương sai bảo mình.
Hoàng Ly thực sự không hiểu, cả nàng và Tố Ngưng đều chắc chắn nghe thấy tiếng nương nương khóc nức nở, Hoàng Ly tự nhận theo nương nương từ nhỏ, gần như không chuyện gì của nương nương mà nàng không biết, đây là lần đầu tiên, nàng thấy nương nương khóc dữ dội như vậy. Lần đầu tiên Hoàng Ly có suy nghĩ quá phận đối với thân phận của cung nữ, nàng thật muốn đọc xem, lá thư kia rốt cuộc viết gì, mà khiến cho nương nương trở nên như vậy.
Đứng đợi một lúc, Hoàng Ly nghe thấy tiếng nói dịu dàng của chủ tử vang lên trên đầu mình, hơi ngẩng đầu lên, đã thấy nương nương đóng lại hộp trang sức, mà trên ngón tay thường ngày đeo một chiếc nhẫn tinh xảo giờ đã trống không:
- Việc ngày hôm nay…đừng nói cho ai cả…
Hoàng Ly và Tố Ngưng đồng thanh đáp lại:
- Vâng, thưa nương nương, chúng nô tỳ hiểu rõ.
Hoàng Ly nghe nương nương nói vậy, trong lòng lại càng có cảm giác lo lắng mờ mịt, nàng theo nương nương từ nhỏ, nương nương đối xử với nàng rất tốt, tựa như tỷ muội trong nhà, nương nương đau buồn đến mức như vậy, hỏi sao lại không lo lắng.
Hoàng Ly vẫn còn mờ mịt nhìn ngón tay trắng nõn trống không của chủ tử, thì Thục phi ngồi bên bàn trang điểm lại đột nhiên lên tiếng:
- Đã đóng kín cửa chưa?
Hoàng Ly hơi giật mình, vội đáp:
- Dạ rồi thưa nương nương.
Nương nương chỉ “ừm” nhẹ một tiếng xem như đáp lại. Nương nương đã hỏi như vậy, nghĩa là nương nương sẽ không che giấu sự tình vừa rồi với nàng và Tố Ngưng. Hoàng Ly thầm thở phào nhẹ nhõm, chủ tử còn có thể nói ra, xem ra là chuyện chủ tử còn có khả năng tiếp thụ được.
- Tiến gần đến đây, ta sẽ nói nhỏ thôi.
Hoàng Ly và Tố Ngưng nghe vậy, tiến đến gần bàn trang điểm, đứng sau Thục phi. Bấy giờ Hoàng Ly mới hiểu, thì ra câu đầu tiên mà nương nương nói, không phải ý chỉ rằng các nàng không được phép nói ra việc nương nương khóc nức nở trong đại điện, mà là chuyện mà nương nương sắp nói đây.
Hoàng Ly nhìn nhan sắc xinh đẹp của chủ tử phản chiếu trong gương, bẩm sinh, chủ tử đã có một nhan sắc vô cùng kiều mị, là nét đẹp quyến rũ tận xương, đuôi mắt hơi nhếch lên trên, đôi mắt như hoa đào, mị nhãn như tơ. Khi chưa đến tuổi cập kê, phu nhân còn luôn luôn lo lắng cho chủ tử, sợ dung nhan của chủ tử xinh đẹp quá yêu mị, các danh môn thế gia thường thích thiếu nữ có dung mạo đoan trang, còn dung mạo xinh đẹp đến yêu mị như chủ tử, thường bị gán cho cái danh hồ ly, cho dù chủ tử đường đường là một tiểu thư khuê các, gia cảnh không tầm thường.
Hoàng Ly chưa bao giờ thấy chủ tử không xinh đẹp, cả thời khắc này cũng thế, nhưng Hoàng Ly lại cảm thấy, chủ tử giờ phút này, là giây phút chủ tử xinh đẹp nhất, xinh đẹp hơn cả chủ tử trong ngày đại điển phong phi. Hoàng Ly có chút run rẩy nghĩ… chẳng lẽ, ngày hôm nay Hoàng Ly cảm thấy nương nương xinh đẹp hơn… là bởi vì… nương nương đã thông suốt điều gì, trưởng thành hơn một chút, hay… là vì dung nhan của nương nương phảng phất thê lương.
Hoàng Ly có chút lo sợ với suy nghĩ nảy ra trong đầu mình, thê lương ư? Chủ tử, có bao giờ tồn tại cảm giác thê lương trên người đâu? Mặc dù tính tình nương nương bình bình đạm đạm, thản nhiên vô cùng, chỉ đứng trước người thân, cùng với Hoàng thượng, tính tình sáng sủa vô cùng. Nhưng từ trước đến giờ, hai chữ thê lương này, luôn luôn cách nương nương rất xa, từ thê lương này, vốn không thích hợp dùng trên người chủ tử mới phải.
- Hoàng Ly. Đừng lo lắng. Còn nữa… chủ tử nhà ngươi đã dạy ngươi bao nhiêu năm, cảm xúc của mình, phải giấu, hiểu không?
Hoàng Ly hơi sững người, thấy chủ tử nói với mình, khóe môi còn hơi cong lên. Hoàng Ly vội vàng đáp:
- Vâng, thưa nương nương, tạ ơn nương nương dạy bảo.
Hoàng Ly bấy giờ mới nhận ra, vừa rồi nàng nghĩ đến hai chữ thê lương đột nhiên nảy ra trong đầu kia mà cảm thấy hoảng hốt cùng sợ hãi, mà tất cả, đều biến thành lo lắng, cảm xúc tràn qua đáy mắt, chủ tử nhìn thấy cảm xúc hỗn loạn nơi đáy mắt nàng. Chủ tử, vẫn luôn như vậy.
Hoàng Ly thu lại hết cảm xúc. Bấy giờ chủ tử mới cất lời, giọng nói rất nhẹ, ánh mắt vẫn đặt ở dung nhan trong gương:
- Từ giờ khắc này, mọi chữ ta nói, đều không được phép tiết lộ ra ngoài.
Dừng một chút, Thục phi chậm rãi nói tiếp:
- Phương thuốc kia không có vấn đề gì cả… đó hoàn toàn là phương thuốc điều dưỡng thân thể. Nhưng thân thể ta, có còn gì để điều dưỡng nữa đâu, vì lần này ta gửi thư về nhà, mẹ ta đã nói ra sự thật. Thể chất của ta… là thể chất hàn bẩm sinh, nhưng không phải khó lòng có con… mà là… không thể có con.
Thời khắc này, lần đầu tiên Lưu Lạc Bình nói ra một lời nói dối vụng về như vậy.
Hoàng Ly nghe nương nương nói, càng về sau càng cảm thấy hoảng hốt, hoảng hốt xong, lại cảm thấy càng may mắn, may mắn sao cung nữ Tiểu Đào kia đã xuất hiện. Chủ tử cũng không giấu giếm các nàng chuyện Tiểu Đào có phương thuốc có thể điều dưỡng thân thể, hơn nữa nghe nói, cho dù người không thể có con bẩm sinh cũng có thể chữa khỏi. Thật may mắn, nếu không có Tiểu Đào xuất hiện, nương nương làm sao có thể sống tốt trong cung đây.
Nghĩ đến đây, Hoàng Ly không khỏi đỏ hồng hai mắt, mà nhìn sang Tố Ngưng bên cạnh, cũng là bộ dáng hai mắt rưng rưng. Hai người họ nhất loạt quỳ gối xuống sau lưng Thục phi, cũng không nói gì, chính là dùng bộ dáng kia an ủi nàng.
Thục phi ấy thế mà lại quay lại nhìn các nàng, nhoẻn miệng cười:
- Không sao cả. Tiểu Đào xuất hiện, cho ta một cơ hội, chỉ là biết được sự thực, lại nghĩ đến nếu Tiểu Đào không xuất hiện, tình cảnh của ta sẽ đến mức nào, liền không nhịn được khóc lâu như vậy mà thôi. Hiện tại, đã tốt hơn rồi…
Con người, nói dối vì bản thân, nói dối vì người khác. Nói dối vì ai cũng đều là kẻ nói dối tội nghiệp. Nhưng kẻ tự lừa mình dối người, nói dối vì người khác, nhưng cũng nói dối để tự phủ phận với chính bản thân, thì đã không còn là kẻ tội nghiệp nữa… mà trở thành kẻ bi ai nhất trên thế gian này…
Lưu Lạc Bình lại có cảm giác cổ họng mình nghèn nghẹn, thấp giọng nói, giọng nói cũng có điểm run rẩy:
- Được rồi, người cần an ủi là ta mà… giờ ta lại phải đi an ủi các ngươi sao… Ra ngoài chút đi, nhìn các ngươi như vậy, ta lại không kiềm chế được cảm xúc rồi…
Hoàng Ly và Tố Ngưng lui ra ngoài, không quên ngoái đầu liếc nhìn bóng dáng xinh đẹp vẫn ngồi bên bàn trang điểm kia.
Lưu Lạc Bình quay đầu nhìn mình trong gương, lại nở nụ cười, một giọt nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt, làm trôi đi vệt phấn trên mặt, sắc mặt hồng hào xinh đẹp nhưng ở tại vị trí mà giọt nước mắt đi qua, lại để lộ ra một làn da tái nhợt.
Nếu thực sự là bản thân nàng bẩm sinh không thể có con, nàng cũng sẽ không cảm thấy đau đớn như vậy…
Lưu Lạc Bình… ngươi thật đáng thương…
Hôm đó, Hoàng thượng ngủ lại Lệ Y điện. Giờ khắc này, Hậu cung chính là động một chút liền có thể nổ tung, Lệ tần độc chiếm Hoàng thượng cũng không phải ngày một ngày hai, đến cả Thục phi, vị sủng phi trước đó được Hoàng thượng yêu thương vô cùng cũng không địch nổi, Hoàng thượng mới ngủ lại Khương Lạc cung có một đêm, mà không biết đã ngủ ở chỗ Lệ tần bao nhiêu đêm rồi nữa. Hiện tại Hậu cung tạm thời mất đi cây cổ thụ là Hoàng hậu, nhưng Thục phi và Trần phi cũng không hề kém, hai nàng còn có quyền trong tay, chứ nhìn những cung phi vừa không được sủng, vừa không có quyền gì, mới cảm thấy buồn bã làm sao.
Hậu cung này, lúc nào cũng vậy, giống như trong nạn đói nhận được triều đình cứu trợ, kẻ có người không. Kẻ tranh đến sứt đầu mẻ trán không lấy được một nắm cơm, kẻ ngồi yên cũng có thể nhận được một nồi. Nhìn sao cũng giống như so sánh dân đen và quan lại. Nhưng Lệ tần này gia thế chẳng hiển hách, nên xem như, phi tần hậu cung là quan lại, lại thua trên Lệ tần sắp được ví như dân đen này.
Một tháng tiếp theo, Hoàng thượng vẫn sủng ái Lệ tần như cũ, thi thoảng mới đi tới các cung khác, nhưng số lần ít đến đáng thương. Lệ tần phong quang vô hạn, mà Hoàng thượng vô cùng bảo vệ Lệ tần, gặp chiêu phá chiêu, phi tần muốn hãm hại cũng khó khăn.
Hoàng Ly hơi nghiêng đầu nhìn sang Tố Ngưng, thấy Tố Ngưng cũng mang sắc mặt mơ hồ mờ mịt như mình. Nương nương gọi hai người họ vào, nhưng không vội sai bảo, vẫn chăm chút từng món trang sức một đặt vào hộp trang điểm, bình thản vô cùng, Hoàng Ly và Tố Ngưng lần đầu tiên đứng chờ đợi trong im lặng, chờ nương nương sai bảo mình.
Hoàng Ly thực sự không hiểu, cả nàng và Tố Ngưng đều chắc chắn nghe thấy tiếng nương nương khóc nức nở, Hoàng Ly tự nhận theo nương nương từ nhỏ, gần như không chuyện gì của nương nương mà nàng không biết, đây là lần đầu tiên, nàng thấy nương nương khóc dữ dội như vậy. Lần đầu tiên Hoàng Ly có suy nghĩ quá phận đối với thân phận của cung nữ, nàng thật muốn đọc xem, lá thư kia rốt cuộc viết gì, mà khiến cho nương nương trở nên như vậy.
Đứng đợi một lúc, Hoàng Ly nghe thấy tiếng nói dịu dàng của chủ tử vang lên trên đầu mình, hơi ngẩng đầu lên, đã thấy nương nương đóng lại hộp trang sức, mà trên ngón tay thường ngày đeo một chiếc nhẫn tinh xảo giờ đã trống không:
- Việc ngày hôm nay…đừng nói cho ai cả…
Hoàng Ly và Tố Ngưng đồng thanh đáp lại:
- Vâng, thưa nương nương, chúng nô tỳ hiểu rõ.
Hoàng Ly nghe nương nương nói vậy, trong lòng lại càng có cảm giác lo lắng mờ mịt, nàng theo nương nương từ nhỏ, nương nương đối xử với nàng rất tốt, tựa như tỷ muội trong nhà, nương nương đau buồn đến mức như vậy, hỏi sao lại không lo lắng.
Hoàng Ly vẫn còn mờ mịt nhìn ngón tay trắng nõn trống không của chủ tử, thì Thục phi ngồi bên bàn trang điểm lại đột nhiên lên tiếng:
- Đã đóng kín cửa chưa?
Hoàng Ly hơi giật mình, vội đáp:
- Dạ rồi thưa nương nương.
Nương nương chỉ “ừm” nhẹ một tiếng xem như đáp lại. Nương nương đã hỏi như vậy, nghĩa là nương nương sẽ không che giấu sự tình vừa rồi với nàng và Tố Ngưng. Hoàng Ly thầm thở phào nhẹ nhõm, chủ tử còn có thể nói ra, xem ra là chuyện chủ tử còn có khả năng tiếp thụ được.
- Tiến gần đến đây, ta sẽ nói nhỏ thôi.
Hoàng Ly và Tố Ngưng nghe vậy, tiến đến gần bàn trang điểm, đứng sau Thục phi. Bấy giờ Hoàng Ly mới hiểu, thì ra câu đầu tiên mà nương nương nói, không phải ý chỉ rằng các nàng không được phép nói ra việc nương nương khóc nức nở trong đại điện, mà là chuyện mà nương nương sắp nói đây.
Hoàng Ly nhìn nhan sắc xinh đẹp của chủ tử phản chiếu trong gương, bẩm sinh, chủ tử đã có một nhan sắc vô cùng kiều mị, là nét đẹp quyến rũ tận xương, đuôi mắt hơi nhếch lên trên, đôi mắt như hoa đào, mị nhãn như tơ. Khi chưa đến tuổi cập kê, phu nhân còn luôn luôn lo lắng cho chủ tử, sợ dung nhan của chủ tử xinh đẹp quá yêu mị, các danh môn thế gia thường thích thiếu nữ có dung mạo đoan trang, còn dung mạo xinh đẹp đến yêu mị như chủ tử, thường bị gán cho cái danh hồ ly, cho dù chủ tử đường đường là một tiểu thư khuê các, gia cảnh không tầm thường.
Hoàng Ly chưa bao giờ thấy chủ tử không xinh đẹp, cả thời khắc này cũng thế, nhưng Hoàng Ly lại cảm thấy, chủ tử giờ phút này, là giây phút chủ tử xinh đẹp nhất, xinh đẹp hơn cả chủ tử trong ngày đại điển phong phi. Hoàng Ly có chút run rẩy nghĩ… chẳng lẽ, ngày hôm nay Hoàng Ly cảm thấy nương nương xinh đẹp hơn… là bởi vì… nương nương đã thông suốt điều gì, trưởng thành hơn một chút, hay… là vì dung nhan của nương nương phảng phất thê lương.
Hoàng Ly có chút lo sợ với suy nghĩ nảy ra trong đầu mình, thê lương ư? Chủ tử, có bao giờ tồn tại cảm giác thê lương trên người đâu? Mặc dù tính tình nương nương bình bình đạm đạm, thản nhiên vô cùng, chỉ đứng trước người thân, cùng với Hoàng thượng, tính tình sáng sủa vô cùng. Nhưng từ trước đến giờ, hai chữ thê lương này, luôn luôn cách nương nương rất xa, từ thê lương này, vốn không thích hợp dùng trên người chủ tử mới phải.
- Hoàng Ly. Đừng lo lắng. Còn nữa… chủ tử nhà ngươi đã dạy ngươi bao nhiêu năm, cảm xúc của mình, phải giấu, hiểu không?
Hoàng Ly hơi sững người, thấy chủ tử nói với mình, khóe môi còn hơi cong lên. Hoàng Ly vội vàng đáp:
- Vâng, thưa nương nương, tạ ơn nương nương dạy bảo.
Hoàng Ly bấy giờ mới nhận ra, vừa rồi nàng nghĩ đến hai chữ thê lương đột nhiên nảy ra trong đầu kia mà cảm thấy hoảng hốt cùng sợ hãi, mà tất cả, đều biến thành lo lắng, cảm xúc tràn qua đáy mắt, chủ tử nhìn thấy cảm xúc hỗn loạn nơi đáy mắt nàng. Chủ tử, vẫn luôn như vậy.
Hoàng Ly thu lại hết cảm xúc. Bấy giờ chủ tử mới cất lời, giọng nói rất nhẹ, ánh mắt vẫn đặt ở dung nhan trong gương:
- Từ giờ khắc này, mọi chữ ta nói, đều không được phép tiết lộ ra ngoài.
Dừng một chút, Thục phi chậm rãi nói tiếp:
- Phương thuốc kia không có vấn đề gì cả… đó hoàn toàn là phương thuốc điều dưỡng thân thể. Nhưng thân thể ta, có còn gì để điều dưỡng nữa đâu, vì lần này ta gửi thư về nhà, mẹ ta đã nói ra sự thật. Thể chất của ta… là thể chất hàn bẩm sinh, nhưng không phải khó lòng có con… mà là… không thể có con.
Thời khắc này, lần đầu tiên Lưu Lạc Bình nói ra một lời nói dối vụng về như vậy.
Hoàng Ly nghe nương nương nói, càng về sau càng cảm thấy hoảng hốt, hoảng hốt xong, lại cảm thấy càng may mắn, may mắn sao cung nữ Tiểu Đào kia đã xuất hiện. Chủ tử cũng không giấu giếm các nàng chuyện Tiểu Đào có phương thuốc có thể điều dưỡng thân thể, hơn nữa nghe nói, cho dù người không thể có con bẩm sinh cũng có thể chữa khỏi. Thật may mắn, nếu không có Tiểu Đào xuất hiện, nương nương làm sao có thể sống tốt trong cung đây.
Nghĩ đến đây, Hoàng Ly không khỏi đỏ hồng hai mắt, mà nhìn sang Tố Ngưng bên cạnh, cũng là bộ dáng hai mắt rưng rưng. Hai người họ nhất loạt quỳ gối xuống sau lưng Thục phi, cũng không nói gì, chính là dùng bộ dáng kia an ủi nàng.
Thục phi ấy thế mà lại quay lại nhìn các nàng, nhoẻn miệng cười:
- Không sao cả. Tiểu Đào xuất hiện, cho ta một cơ hội, chỉ là biết được sự thực, lại nghĩ đến nếu Tiểu Đào không xuất hiện, tình cảnh của ta sẽ đến mức nào, liền không nhịn được khóc lâu như vậy mà thôi. Hiện tại, đã tốt hơn rồi…
Con người, nói dối vì bản thân, nói dối vì người khác. Nói dối vì ai cũng đều là kẻ nói dối tội nghiệp. Nhưng kẻ tự lừa mình dối người, nói dối vì người khác, nhưng cũng nói dối để tự phủ phận với chính bản thân, thì đã không còn là kẻ tội nghiệp nữa… mà trở thành kẻ bi ai nhất trên thế gian này…
Lưu Lạc Bình lại có cảm giác cổ họng mình nghèn nghẹn, thấp giọng nói, giọng nói cũng có điểm run rẩy:
- Được rồi, người cần an ủi là ta mà… giờ ta lại phải đi an ủi các ngươi sao… Ra ngoài chút đi, nhìn các ngươi như vậy, ta lại không kiềm chế được cảm xúc rồi…
Hoàng Ly và Tố Ngưng lui ra ngoài, không quên ngoái đầu liếc nhìn bóng dáng xinh đẹp vẫn ngồi bên bàn trang điểm kia.
Lưu Lạc Bình quay đầu nhìn mình trong gương, lại nở nụ cười, một giọt nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt, làm trôi đi vệt phấn trên mặt, sắc mặt hồng hào xinh đẹp nhưng ở tại vị trí mà giọt nước mắt đi qua, lại để lộ ra một làn da tái nhợt.
Nếu thực sự là bản thân nàng bẩm sinh không thể có con, nàng cũng sẽ không cảm thấy đau đớn như vậy…
Lưu Lạc Bình… ngươi thật đáng thương…
Hôm đó, Hoàng thượng ngủ lại Lệ Y điện. Giờ khắc này, Hậu cung chính là động một chút liền có thể nổ tung, Lệ tần độc chiếm Hoàng thượng cũng không phải ngày một ngày hai, đến cả Thục phi, vị sủng phi trước đó được Hoàng thượng yêu thương vô cùng cũng không địch nổi, Hoàng thượng mới ngủ lại Khương Lạc cung có một đêm, mà không biết đã ngủ ở chỗ Lệ tần bao nhiêu đêm rồi nữa. Hiện tại Hậu cung tạm thời mất đi cây cổ thụ là Hoàng hậu, nhưng Thục phi và Trần phi cũng không hề kém, hai nàng còn có quyền trong tay, chứ nhìn những cung phi vừa không được sủng, vừa không có quyền gì, mới cảm thấy buồn bã làm sao.
Hậu cung này, lúc nào cũng vậy, giống như trong nạn đói nhận được triều đình cứu trợ, kẻ có người không. Kẻ tranh đến sứt đầu mẻ trán không lấy được một nắm cơm, kẻ ngồi yên cũng có thể nhận được một nồi. Nhìn sao cũng giống như so sánh dân đen và quan lại. Nhưng Lệ tần này gia thế chẳng hiển hách, nên xem như, phi tần hậu cung là quan lại, lại thua trên Lệ tần sắp được ví như dân đen này.
Một tháng tiếp theo, Hoàng thượng vẫn sủng ái Lệ tần như cũ, thi thoảng mới đi tới các cung khác, nhưng số lần ít đến đáng thương. Lệ tần phong quang vô hạn, mà Hoàng thượng vô cùng bảo vệ Lệ tần, gặp chiêu phá chiêu, phi tần muốn hãm hại cũng khó khăn.