Nói đến đây, mọi người trong Ngọc Anh điện này đều hiểu rõ, đã không có thai, thì làm sao có thể đẻ non được. Tạ tần lúc bấy giờ sắc mặt đã trắng bệch, cả người run rẩy. Mà Trần phi, thì lại tràn đầy ngạc nhiên, Tạ tần vậy mà lại mang thai giả, mang thai giả, tại sao lại mang thai giả?!
Trần phi có điểm luống cuống nhìn thái y quỳ trên đất, vậy trận địa nàng ta kết hợp với Tạ tần, chẳng phải vô dụng rồi sao?
Trần phi nheo mắt nhìn Tạ tần, trong mắt đầy ý hỏi, mà Tạ tần bây giờ chẳng thể đáp lại nàng ta, Tạ tần vẫn chìm trong nỗi lo sợ run rẩy vì mọi chuyện bại lộ. Mang thai giả mà Tạ tần này lại dám không nói với nàng ta, nàng ta đã an bài như vậy, giờ lộ ra tin tức Tạ tần mang thai giả, chẳng phải công sức của nàng ta đổ bể cả sao. Vậy thì Tạ tần đừng trách Trần phi nàng đổ hết mọi sự lên đầu nàng ta.
Trần phi nghĩ vậy, nheo mắt nhìn Tạ tần, hỏi:
- Tạ tần muội muội, có thật không?
Lời này hỏi cũng thật có lệ, sự việc đã rõ ràng, thái y đã nói như vậy, chẳng lẽ lại có thể là giả. Tạ tần chỉ im lặng cắn môi, run rẩy gật đầu một cái. Trần phi nhướng mày, quay ra nhìn thái y đang quỳ trên đất kia, hỏi:
- Có phải nhà ngươi giúp Tạ tần che giấu chuyện mang thai giả, cũng như cho Tạ tần dược vật làm ra biểu hiện giống như sanh non hay không?
Thái y cúi đầu, nhất nhất đáp lại:
- Vâng, là do hạ thần. Nhưng là do Tạ tần nương nương uy hiếp, hạ thần không thể làm khác.
Trần phi lúc bấy giờ lại nheo mắt nhìn thái y, hỏi tiếp:
- Vậy chuyện phấn xạ hương có liên quan đến ngươi không?
- Hạ thần không biết gì về chuyện phấn xạ hương.
Trần phi nâng môi, quay sang nói với Tạ tần:
- Tạ tần, phấn xạ hương là do ngươi tự bày ra phải không, mưu đồ hãm hại Lệ tần.
Tạ tần thấy Trần phi định đổ hết lỗi lầm lên nàng ta, cắn môi từ trên ghế đứng dậy, quỳ xuống dập đầu với Thục phi:
- Thục phi nương nương, chuyện xạ hương là do tần thiếp làm, nhưng tần thiếp không có chủ đích hãm hại, là do Trần phi tìm người tới mời tần thiếp hợp tác. Thục phi nương nương minh xét.
Thục phi cười nhạt, lần này Trần phi làm việc cũng quá nóng vội, thực ra lấy tính cách của Tạ tần, không cần Trần phi ngỏ lời hợp tác, Tạ tần cũng sẽ tự động tay động chân, mà đối tượng hãm hại, cũng sẽ không sai biệt lắm. Trần phi thấy hành động cắn ngược lại của Tạ tần, cũng không cảm thấy nôn nóng, ngược lại còn bình tĩnh nói:
- Tạ tần to gan, dám vu hãm bổn cung, bổn cung không hề tìm người hợp tác với ngươi, ngươi lại dám nói bổn cung cũng có một chân trong chuyện này.
Tạ tần biết lần này tội của mình khó thoát, chỉ mong sao sẽ được giảm nhẹ, bèn quyết tố cáo Trần phi đến cùng:
- Cung nữ của tần thiếp có thể làm chứng, hôm đó cung nữ ở Bích Vân cung tới đưa cho tần thiếp một cây trâm ngọc xinh đẹp, nói là tỏ ý hợp tác.
Thục phi thuận theo Tạ tần, cho gọi cung nữ của Tạ tần đến làm chứng, nhưng xem biểu hiện bình tĩnh của Trần phi, chắc chắn đã dọn dẹp hết đường lui, nàng ta là người cẩn thận, tính toán đường lui của mình tỉ mỉ, luôn tính đến trường hợp mọi sự thất bại mà đổ bể, việc lần này đương nhiên cũng đã tính đến, xem ra, Tạ tần chỉ có thể chịu tội một mình mà thôi. Cung nữ đó được dẫn ra, Thục phi nhìn cung nữ đó, hỏi:
- Có phải mấy ngày hôm trước, người ở cung Trần phi tới đây tặng cho Tạ tần một cây trâm ngọc không?
Cung nữ đó cung kính đáp:
- Dạ vâng, thưa nương nương đúng vậy.
- Tạ tần nói cây trâm đó đưa tới với ý muốn mời Tạ tần hợp tác với Trần phi, có phải không?
Cung nữ đó tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó đáp lại:
- Thưa nương nương, cung nữ đó chỉ đưa tới cây trâm, nói là Trần phi có ý an ủi Tạ tần vừa mới mất đi đứa con.
Tạ tần trợn mắt nhìn cung nữ kia cắn ngược mình một cái, cả người run rẩy đầy vẻ không tin. Cung nữ kia là cung nữ hồi môn của nàng, vậy mà cũng vì vinh hoa phú quý mà cắn ngược lại nàng. Đáng giận!!!
Trận địa này bày ra, vậy mà Tạ tần lại trở thành người thua lớn nhất. Kẻ ban đầu nhắm đến là Lệ tần, giờ lại thành phi tần nhàn nhã nhất trong bốn phi tần đang ngồi trong Ngọc Anh điện. Nàng ta hoàn toàn ôm tâm trạng của người xem kịch ngoài lề, thầm thấy may mắn vì Thục phi công chính liêm minh, không hùa với Trần phi ác độc tàn nhẫn kia hãm hại nàng ta.
Nghĩ như vậy, Lệ tần lại có thiện cảm với Thục phi hơn một chút, nhưng nghĩ lại, Thục phi chính là sủng phi trong truyền thuyết của Hoàng thượng, còn là thanh mai trúc mã, phân lượng hơi lớn nha, nhưng dù sao, cũng không ảnh hưởng đến phần thiện cảm kia.
Lệ tần nào biết, nếu đúng với tính cách của Thục phi, thì cho dù Lệ tần có bị hãm hại thảm hơn nữa cũng sẽ không thèm nhúng tay, mắt lạnh mà nhìn. Chỉ là Thục phi, địa vị cao cao tại thượng, giờ lại phải đi che chở một phi tần nhỏ nhoi, chỉ hy vọng Hoàng thượng nể tình mà không quá gắt gao với mình. Như vậy, có phải, rất đáng thương, hay không?
Tạ tần phạm vào tội khi quân, lừa gạt Hoàng thượng, lại còn có mưu đồ hãm hại phi tần khác, nể tình Tạ tần là phi tử của Hoàng thượng, hầu hạ Hoàng thượng cũng xem như tận tâm tận lực, liền tha cho nàng ta một mạng, hỏi qua ý của Hoàng thượng, liền chỉ giáng nàng ta xuống làm Thường tại, nhưng cả đời không được phép ra khỏi Ngọc Anh điện.
Ngọc Anh điện, bây giờ có khác gì Lãnh cung đâu. Tạ tần giờ phút này đã mất hết sức sống, nghe thái giám tuyên đọc thánh chỉ, cả người chỉ cảm thấy lạnh ngắt, ánh mắt đờ đẫn hẳn đi.
Hoàng hậu bị cấm túc trong Chiêu Dương cung, nghe Tử Tình nói tin tức về vụ việc bày ra ở Ngọc Anh điện. Hoàng hậu cười nhạt, vuốt ve móng tay tinh xảo, giọng nói mang đầy vẻ lười nhác:
- Tạ tần này làm việc cũng thật không chu đáo, để lại dấu vết lớn như vậy bị Thục phi bắt được. Nhưng kể ra cũng kỳ lạ, Thục phi từ trước đến nay, với tính cách của nàng, hẳn là phải khoanh tay mắt lạnh đứng ngoài nhìn mới đúng, trời lay đất lở cũng không thay đổi mới phải. Thục phi cũng không phải người thích vịn vào vinh quang của phi tử thấp hơn để Hoàng thượng chú ý, nay lại che chở cho Lệ tần?
Hoàng hậu lấy làm kỳ lạ, nhưng không suy nghĩ kỹ, từ trước đến nay, nàng ta không ưa Thục phi, lại càng không thích Lệ tần. Lệ tần cho nàng ta một cảm giác uy hiếp mãnh liệt, mãnh liệt hơn cả Thục phi. Thục phi được Hoàng thượng sủng ái, nhưng chưa bao giờ giống như Lệ tần, liên tiếp sủng ái, liên tiếp che chở cùng bảo hộ.
Lại nói đến, cùng là tần, nhưng số phận thật khác nhau, nhìn Lệ tần phong quang vô hạn, lại nhìn sang Tạ tần, xám xịt không còn đường lui. Hoàng thượng cũng thật vô tình, lợi dụng con cờ này xong cũng không hề ngó ngang, phủi tay một cái liền vứt bỏ. Tạ tần thực đáng thương, bị lợi dụng, lợi dụng xong liền bị vứt bỏ hoàn toàn, không có cơ hội ngóc đầu lên được nữa.
Hoàng hậu nghĩ đến tình hình hiện tại của Lệ tần, chính là phong quang vô hạn, nhận muôn vàn sủng ái, lại nghĩ đến mình đường đường là Hoàng hậu, lại chưa thể có nổi một Hoàng tử dưới gối, điều này thực sự vô cùng đáng lo lắng. Thật may mắn là nàng ta đã hạ dược Lệ tần, để Lệ tần không thể hoài thai trong một năm, nếu không, nhìn tình hình Lệ tần được sủng ái liên tiếp thế kia, chẳng phải sớm muộn cũng sẽ hoài thai Long tự hay sao, đến lúc đó nàng ta càng được sủng ái, chắc gì còn đặt Hoàng hậu nàng vào mắt.
Hoàng hậu nắm chặt tay vịn, khẽ nhíu mày, cấm túc ba tháng, ba tháng, nghe có vẻ ngắn, nhưng thực sự không ngắn, tuy vậy ba tháng này đủ để Trần phi và Thục phi thay thế cọc ngầm của nàng ta, Lệ tần này số mệnh cũng thật lớn, liên tiếp được che chở.
Hoàng hậu hơi nghiêng đầu nhìn Tử Tình đứng bên cạnh, có chút ảm đạm xoa xoa bụng:
- Tử Tình, ngươi nói xem, đến khi nào ta mới hoài thai Hoàng tử đây.
Tử Tình ở bên cạnh mỉm cười nói:
- Nương nương không cần nóng vội, con cái là do lão thiên ban cho, sớm muộn gì nương nương cũng sẽ hoài thai, sinh ra một trưởng Hoàng tử khỏe mạnh xinh đẹp.
Hoàng hậu thừa biết đây chỉ là lời an ủi, nhưng nghe Tử Tình nói vậy, cũng cảm thấy thoải mái hơn không ít. Phải, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ có con, còn là Hoàng tử, là Trưởng Hoàng tử dòng chính, sinh ra liền có thân phận cao quý.
Hoàng hậu cười khẽ, ba tháng cấm túc này kết thúc, nàng ta chắc chắn phải tìm cách để có thai mới được.
Mà lúc này ở Hậu cung lại một lần nữa nổi lên tiếng xì xào, Tạ tần thế nhưng thực to gan, vì để tranh sủng mà cũng dám dùng dược liệu mang thai giả, ai ai cũng biết dùng dược liệu mang thai giả chính là phạm tội khi quân, lừa gạt thánh thượng, Tạ tần này, không biết là ăn phải gan hùm hay sao?
Thục phi không hề tiếp tục điều tra cái thai giả của Tạ tần, có phải do nàng ta dựng chuyện, hay do người khác hãm hại. Bởi vì nàng đã biết rõ người đứng sau màn là Hoàng thượng, nếu là Hoàng thượng, thì cho dù Hoàng hậu cũng không thể đối nghịch. Hoàng thượng đã làm, thì nàng cũng chỉ im lặng biết chuyện, tuyệt đối sẽ không động tay động chân vào kế hoạch của Hoàng thượng.
Thục phi rũ mắt, chỉ hy vọng, Hoàng thượng cho nàng an ổn sống trong cung, chỉ hy vọng, suy nghĩ của nàng là sai. Chỉ hy vọng, Hoàng thượng không hề muốn diệt Lưu gia, chỉ mong, chỉ mong là như vậy. Chỉ mong, nàng đang trong thời kỳ mang thai nên suy nghĩ nhiều, chỉ là suy nghĩ lung tung. Hy vọng là như vậy.
Hoàng Ly ở bên cạnh thấy chủ tử lộ ra vẻ mặt ảm đạm, không biết chủ tử buồn phiền chuyện gì, nhưng cũng vội vàng an ủi:
- Nương nương, trong bụng người còn có Hoàng tử, không thể buồn phiền, nếu không sẽ ảnh hưởng đến Hoàng tử trong bụng người.
Thục phi nghe Hoàng Ly nói vậy, gật đầu nhẹ nhàng “ừm” một cái, lộ ra nụ cười dịu dàng xinh đẹp, là nụ cười của một người sắp được làm mẹ.
Nghĩ đến đứa trẻ trong bụng, Lưu Lạc Bình liền cảm thấy vui vẻ, khẽ đặt tay lên vùng bụng bằng phẳng còn chưa nhô lên của mình, nở nụ cười khe khẽ, còn cùng trò chuyện với đứa trẻ chưa chào đời này, chỉ cần như vậy, đối với nàng, cũng đã là rất hạnh phúc.
Nhưng nghĩ đến, nàng cũng chỉ có thể che giấu cái thai được một thời gian, tiếp theo, nên làm thế nào đây. Lưu Lạc Bình khẽ lắc lắc đầu, tự nói với bản thân không nên suy nghĩ nhiều nữa, chuyện đến đâu thì hay đến đó vậy.
Trần phi có điểm luống cuống nhìn thái y quỳ trên đất, vậy trận địa nàng ta kết hợp với Tạ tần, chẳng phải vô dụng rồi sao?
Trần phi nheo mắt nhìn Tạ tần, trong mắt đầy ý hỏi, mà Tạ tần bây giờ chẳng thể đáp lại nàng ta, Tạ tần vẫn chìm trong nỗi lo sợ run rẩy vì mọi chuyện bại lộ. Mang thai giả mà Tạ tần này lại dám không nói với nàng ta, nàng ta đã an bài như vậy, giờ lộ ra tin tức Tạ tần mang thai giả, chẳng phải công sức của nàng ta đổ bể cả sao. Vậy thì Tạ tần đừng trách Trần phi nàng đổ hết mọi sự lên đầu nàng ta.
Trần phi nghĩ vậy, nheo mắt nhìn Tạ tần, hỏi:
- Tạ tần muội muội, có thật không?
Lời này hỏi cũng thật có lệ, sự việc đã rõ ràng, thái y đã nói như vậy, chẳng lẽ lại có thể là giả. Tạ tần chỉ im lặng cắn môi, run rẩy gật đầu một cái. Trần phi nhướng mày, quay ra nhìn thái y đang quỳ trên đất kia, hỏi:
- Có phải nhà ngươi giúp Tạ tần che giấu chuyện mang thai giả, cũng như cho Tạ tần dược vật làm ra biểu hiện giống như sanh non hay không?
Thái y cúi đầu, nhất nhất đáp lại:
- Vâng, là do hạ thần. Nhưng là do Tạ tần nương nương uy hiếp, hạ thần không thể làm khác.
Trần phi lúc bấy giờ lại nheo mắt nhìn thái y, hỏi tiếp:
- Vậy chuyện phấn xạ hương có liên quan đến ngươi không?
- Hạ thần không biết gì về chuyện phấn xạ hương.
Trần phi nâng môi, quay sang nói với Tạ tần:
- Tạ tần, phấn xạ hương là do ngươi tự bày ra phải không, mưu đồ hãm hại Lệ tần.
Tạ tần thấy Trần phi định đổ hết lỗi lầm lên nàng ta, cắn môi từ trên ghế đứng dậy, quỳ xuống dập đầu với Thục phi:
- Thục phi nương nương, chuyện xạ hương là do tần thiếp làm, nhưng tần thiếp không có chủ đích hãm hại, là do Trần phi tìm người tới mời tần thiếp hợp tác. Thục phi nương nương minh xét.
Thục phi cười nhạt, lần này Trần phi làm việc cũng quá nóng vội, thực ra lấy tính cách của Tạ tần, không cần Trần phi ngỏ lời hợp tác, Tạ tần cũng sẽ tự động tay động chân, mà đối tượng hãm hại, cũng sẽ không sai biệt lắm. Trần phi thấy hành động cắn ngược lại của Tạ tần, cũng không cảm thấy nôn nóng, ngược lại còn bình tĩnh nói:
- Tạ tần to gan, dám vu hãm bổn cung, bổn cung không hề tìm người hợp tác với ngươi, ngươi lại dám nói bổn cung cũng có một chân trong chuyện này.
Tạ tần biết lần này tội của mình khó thoát, chỉ mong sao sẽ được giảm nhẹ, bèn quyết tố cáo Trần phi đến cùng:
- Cung nữ của tần thiếp có thể làm chứng, hôm đó cung nữ ở Bích Vân cung tới đưa cho tần thiếp một cây trâm ngọc xinh đẹp, nói là tỏ ý hợp tác.
Thục phi thuận theo Tạ tần, cho gọi cung nữ của Tạ tần đến làm chứng, nhưng xem biểu hiện bình tĩnh của Trần phi, chắc chắn đã dọn dẹp hết đường lui, nàng ta là người cẩn thận, tính toán đường lui của mình tỉ mỉ, luôn tính đến trường hợp mọi sự thất bại mà đổ bể, việc lần này đương nhiên cũng đã tính đến, xem ra, Tạ tần chỉ có thể chịu tội một mình mà thôi. Cung nữ đó được dẫn ra, Thục phi nhìn cung nữ đó, hỏi:
- Có phải mấy ngày hôm trước, người ở cung Trần phi tới đây tặng cho Tạ tần một cây trâm ngọc không?
Cung nữ đó cung kính đáp:
- Dạ vâng, thưa nương nương đúng vậy.
- Tạ tần nói cây trâm đó đưa tới với ý muốn mời Tạ tần hợp tác với Trần phi, có phải không?
Cung nữ đó tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó đáp lại:
- Thưa nương nương, cung nữ đó chỉ đưa tới cây trâm, nói là Trần phi có ý an ủi Tạ tần vừa mới mất đi đứa con.
Tạ tần trợn mắt nhìn cung nữ kia cắn ngược mình một cái, cả người run rẩy đầy vẻ không tin. Cung nữ kia là cung nữ hồi môn của nàng, vậy mà cũng vì vinh hoa phú quý mà cắn ngược lại nàng. Đáng giận!!!
Trận địa này bày ra, vậy mà Tạ tần lại trở thành người thua lớn nhất. Kẻ ban đầu nhắm đến là Lệ tần, giờ lại thành phi tần nhàn nhã nhất trong bốn phi tần đang ngồi trong Ngọc Anh điện. Nàng ta hoàn toàn ôm tâm trạng của người xem kịch ngoài lề, thầm thấy may mắn vì Thục phi công chính liêm minh, không hùa với Trần phi ác độc tàn nhẫn kia hãm hại nàng ta.
Nghĩ như vậy, Lệ tần lại có thiện cảm với Thục phi hơn một chút, nhưng nghĩ lại, Thục phi chính là sủng phi trong truyền thuyết của Hoàng thượng, còn là thanh mai trúc mã, phân lượng hơi lớn nha, nhưng dù sao, cũng không ảnh hưởng đến phần thiện cảm kia.
Lệ tần nào biết, nếu đúng với tính cách của Thục phi, thì cho dù Lệ tần có bị hãm hại thảm hơn nữa cũng sẽ không thèm nhúng tay, mắt lạnh mà nhìn. Chỉ là Thục phi, địa vị cao cao tại thượng, giờ lại phải đi che chở một phi tần nhỏ nhoi, chỉ hy vọng Hoàng thượng nể tình mà không quá gắt gao với mình. Như vậy, có phải, rất đáng thương, hay không?
Tạ tần phạm vào tội khi quân, lừa gạt Hoàng thượng, lại còn có mưu đồ hãm hại phi tần khác, nể tình Tạ tần là phi tử của Hoàng thượng, hầu hạ Hoàng thượng cũng xem như tận tâm tận lực, liền tha cho nàng ta một mạng, hỏi qua ý của Hoàng thượng, liền chỉ giáng nàng ta xuống làm Thường tại, nhưng cả đời không được phép ra khỏi Ngọc Anh điện.
Ngọc Anh điện, bây giờ có khác gì Lãnh cung đâu. Tạ tần giờ phút này đã mất hết sức sống, nghe thái giám tuyên đọc thánh chỉ, cả người chỉ cảm thấy lạnh ngắt, ánh mắt đờ đẫn hẳn đi.
Hoàng hậu bị cấm túc trong Chiêu Dương cung, nghe Tử Tình nói tin tức về vụ việc bày ra ở Ngọc Anh điện. Hoàng hậu cười nhạt, vuốt ve móng tay tinh xảo, giọng nói mang đầy vẻ lười nhác:
- Tạ tần này làm việc cũng thật không chu đáo, để lại dấu vết lớn như vậy bị Thục phi bắt được. Nhưng kể ra cũng kỳ lạ, Thục phi từ trước đến nay, với tính cách của nàng, hẳn là phải khoanh tay mắt lạnh đứng ngoài nhìn mới đúng, trời lay đất lở cũng không thay đổi mới phải. Thục phi cũng không phải người thích vịn vào vinh quang của phi tử thấp hơn để Hoàng thượng chú ý, nay lại che chở cho Lệ tần?
Hoàng hậu lấy làm kỳ lạ, nhưng không suy nghĩ kỹ, từ trước đến nay, nàng ta không ưa Thục phi, lại càng không thích Lệ tần. Lệ tần cho nàng ta một cảm giác uy hiếp mãnh liệt, mãnh liệt hơn cả Thục phi. Thục phi được Hoàng thượng sủng ái, nhưng chưa bao giờ giống như Lệ tần, liên tiếp sủng ái, liên tiếp che chở cùng bảo hộ.
Lại nói đến, cùng là tần, nhưng số phận thật khác nhau, nhìn Lệ tần phong quang vô hạn, lại nhìn sang Tạ tần, xám xịt không còn đường lui. Hoàng thượng cũng thật vô tình, lợi dụng con cờ này xong cũng không hề ngó ngang, phủi tay một cái liền vứt bỏ. Tạ tần thực đáng thương, bị lợi dụng, lợi dụng xong liền bị vứt bỏ hoàn toàn, không có cơ hội ngóc đầu lên được nữa.
Hoàng hậu nghĩ đến tình hình hiện tại của Lệ tần, chính là phong quang vô hạn, nhận muôn vàn sủng ái, lại nghĩ đến mình đường đường là Hoàng hậu, lại chưa thể có nổi một Hoàng tử dưới gối, điều này thực sự vô cùng đáng lo lắng. Thật may mắn là nàng ta đã hạ dược Lệ tần, để Lệ tần không thể hoài thai trong một năm, nếu không, nhìn tình hình Lệ tần được sủng ái liên tiếp thế kia, chẳng phải sớm muộn cũng sẽ hoài thai Long tự hay sao, đến lúc đó nàng ta càng được sủng ái, chắc gì còn đặt Hoàng hậu nàng vào mắt.
Hoàng hậu nắm chặt tay vịn, khẽ nhíu mày, cấm túc ba tháng, ba tháng, nghe có vẻ ngắn, nhưng thực sự không ngắn, tuy vậy ba tháng này đủ để Trần phi và Thục phi thay thế cọc ngầm của nàng ta, Lệ tần này số mệnh cũng thật lớn, liên tiếp được che chở.
Hoàng hậu hơi nghiêng đầu nhìn Tử Tình đứng bên cạnh, có chút ảm đạm xoa xoa bụng:
- Tử Tình, ngươi nói xem, đến khi nào ta mới hoài thai Hoàng tử đây.
Tử Tình ở bên cạnh mỉm cười nói:
- Nương nương không cần nóng vội, con cái là do lão thiên ban cho, sớm muộn gì nương nương cũng sẽ hoài thai, sinh ra một trưởng Hoàng tử khỏe mạnh xinh đẹp.
Hoàng hậu thừa biết đây chỉ là lời an ủi, nhưng nghe Tử Tình nói vậy, cũng cảm thấy thoải mái hơn không ít. Phải, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ có con, còn là Hoàng tử, là Trưởng Hoàng tử dòng chính, sinh ra liền có thân phận cao quý.
Hoàng hậu cười khẽ, ba tháng cấm túc này kết thúc, nàng ta chắc chắn phải tìm cách để có thai mới được.
Mà lúc này ở Hậu cung lại một lần nữa nổi lên tiếng xì xào, Tạ tần thế nhưng thực to gan, vì để tranh sủng mà cũng dám dùng dược liệu mang thai giả, ai ai cũng biết dùng dược liệu mang thai giả chính là phạm tội khi quân, lừa gạt thánh thượng, Tạ tần này, không biết là ăn phải gan hùm hay sao?
Thục phi không hề tiếp tục điều tra cái thai giả của Tạ tần, có phải do nàng ta dựng chuyện, hay do người khác hãm hại. Bởi vì nàng đã biết rõ người đứng sau màn là Hoàng thượng, nếu là Hoàng thượng, thì cho dù Hoàng hậu cũng không thể đối nghịch. Hoàng thượng đã làm, thì nàng cũng chỉ im lặng biết chuyện, tuyệt đối sẽ không động tay động chân vào kế hoạch của Hoàng thượng.
Thục phi rũ mắt, chỉ hy vọng, Hoàng thượng cho nàng an ổn sống trong cung, chỉ hy vọng, suy nghĩ của nàng là sai. Chỉ hy vọng, Hoàng thượng không hề muốn diệt Lưu gia, chỉ mong, chỉ mong là như vậy. Chỉ mong, nàng đang trong thời kỳ mang thai nên suy nghĩ nhiều, chỉ là suy nghĩ lung tung. Hy vọng là như vậy.
Hoàng Ly ở bên cạnh thấy chủ tử lộ ra vẻ mặt ảm đạm, không biết chủ tử buồn phiền chuyện gì, nhưng cũng vội vàng an ủi:
- Nương nương, trong bụng người còn có Hoàng tử, không thể buồn phiền, nếu không sẽ ảnh hưởng đến Hoàng tử trong bụng người.
Thục phi nghe Hoàng Ly nói vậy, gật đầu nhẹ nhàng “ừm” một cái, lộ ra nụ cười dịu dàng xinh đẹp, là nụ cười của một người sắp được làm mẹ.
Nghĩ đến đứa trẻ trong bụng, Lưu Lạc Bình liền cảm thấy vui vẻ, khẽ đặt tay lên vùng bụng bằng phẳng còn chưa nhô lên của mình, nở nụ cười khe khẽ, còn cùng trò chuyện với đứa trẻ chưa chào đời này, chỉ cần như vậy, đối với nàng, cũng đã là rất hạnh phúc.
Nhưng nghĩ đến, nàng cũng chỉ có thể che giấu cái thai được một thời gian, tiếp theo, nên làm thế nào đây. Lưu Lạc Bình khẽ lắc lắc đầu, tự nói với bản thân không nên suy nghĩ nhiều nữa, chuyện đến đâu thì hay đến đó vậy.