Thai nhi trong bụng Lưu Lạc Bình đã gần ba tháng, sắp không che giấu được nữa. nhưng nàng lại không thể cả ngày đều ở lỳ trong Khương Lạc cung, khi có việc liền ở trong Khương Lạc cung giả bệnh. Lưu Lạc Bình có điểm chán nản, hiện tại, nàng nghĩ ra, cũng chỉ có cách tự mình phạm lỗi, rồi bị cấm túc trong Khương Lạc cung. Mà người có thể khiến Hoàng thượng cấm túc nàng, hiện tại, xem chừng… chỉ có Lệ tần mà thôi…
Lưu Lạc Bình rũ mi, trong lòng âm thầm nói xin lỗi với Lệ tần, lần đầu tiên nàng chủ động ra tay hãm hại người, không nghĩ tới lại ra tay trên người đồng hương cùng xuyên qua. Nhưng dù sao nàng ta cũng sẽ được trả lại trong sạch, Hoàng thượng sẽ giải oan cho nàng, mà nếu Hoàng thượng không làm, nàng sẽ tự tạo điều kiện cho Trần phi bắt được sơ hở mà nàng để lại để tố cáo nàng. Hy vọng, một lần bôi nhọ thanh danh của mình, sẽ đổi được thứ xứng đáng.
Khi Tư Lạc Thành nhìn thấy thứ ám vệ đặt lên án thư của hắn, báo cáo với hắn rằng:
- Chủ tử, đây chính là thứ mà cung nữ Hoàng Ly bên người Thục phi sai người ở Lệ Y điện giấu vào Lệ Y điện.
Tư Lạc Thành phất tay cho ám vệ lui xuống, nhìn chằm chằm thứ đặt trên án thư, sai Tiểu Lý Tử đem đi đốt sạch. Hắn ở bên cạnh Lạc Nhi từ nhỏ, sao hắn không hiểu mục đích của việc nàng bày ra là gì. Nàng thực sự sợ hắn cướp đi đứa nhỏ của nàng đến vậy sao?
Tư Lạc Thành rũ mắt, nghe thấy Tiểu Lý Tử báo cáo đã xử lý thứ kia sạch sẽ. Đó là hình nhân nguyền rủa, trên đó cắm đầy kim thêu. Tuy rằng không có ghi ngày sinh tháng đẻ của người muốn nguyền rủa lên nhưng với tính cách trước đó của hắn, phát hiện ra thứ này, cho dù không ghi ngày sinh tháng đẻ của người muốn nguyền rủa lên, hắn cũng sẽ phạt người kia thực nặng.
Lạc Nhi lần đầu chủ động ra tay, không nghĩ tới lại bôi nhọ thanh danh của mình đến vậy, chặt đứt đường lui, đứa con thực sự quan trọng đến vậy với nàng ư? Cũng phải, đối với hắn, đứa con này cũng vô cùng quan trọng. Nhưng hắn không muốn vì đứa con mà nàng phải tính toán cẩn thận từng bước, lấy lòng hắn, rồi lại tự hãm hại mình. Nhưng nghĩ lại, chẳng phải tất cả đều là do hắn mà ra sao?
Tư Lạc Thành cười buồn.
Tiểu Lý Tử đứng một bên, nhìn Hoàng thượng, không biết hắn đang nghĩ gì.
Cũng đã lâu Khương Lạc cung không nghênh đón bước chân của Hoàng thượng.
Khi Lưu Lạc Bình thấy Tố Ngưng từ ngoài điện hốt hoảng chạy vào, còn mỉm cười dịu dàng, buông đồ thêu xuống một bên, bình tĩnh hỏi nàng:
- Có chuyện gì, sao Tố Ngưng lại vội vàng như vậy?
Nhìn bộ dáng của Tố Ngưng, rõ ràng vừa hốt hoảng chạy vội vàng về đây, mồ hôi vẫn còn rơi trên trán, khuôn mặt cũng hơi hồng hồng, Tố Ngưng dùng bộ dáng vô cùng gấp gáp nói với Lưu Lạc Bình:
- Thục phi nương nương, nô tỳ… nô tỳ… nô tỳ… nghe được tin tức. Hoàng thượng đêm nay sẽ ở lại Khương Lạc cung!!!
Lưu Lạc Bình sững sờ, bộ dáng bình tĩnh vừa rồi hoàn toàn mất hết không còn sót lại chút gì. Những từ ngữ vừa rồi không ngừng quanh quẩn trong đầu nàng.
Hoàng thượng…
Hoàng thượng…
Hoàng thượng đêm nay sẽ ở lại Khương Lạc cung…
Lưu Lạc Bình sững sờ, hoảng hốt, khuôn mặt đã tái nhợt đi không ít. Chỉ còn không ít lâu nữa, với kế hoạch của nàng, nàng đã có thể bị cấm túc trong Khương Lạc cung sáu tháng, như vậy tất cả đều sẽ ổn. Nhưng tại sao hôm nay Hoàng thượng đột nhiên lại tới Khương Lạc cung, chẳng phải…chẳng phải nên đến chỗ Lệ tần hay sao.
Nếu Hoàng thượng tới, nàng… sao còn giấu được nữa…
Lưu Lạc Bình còn chưa nghĩ ra cách khiến Hoàng thượng không ở lại qua đêm, thì phía bên ngoài đã truyền tới giọng nói the thé của tiểu thái giám:
- Hoàng thượng giá lâm.
Lưu Lạc Bình sững sờ đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, bàn tay cũng run rẩy, tin tức chân trước vừa truyền đến, chân sau Hoàng thượng liền tới, thời gian cũng chỉ vừa mới dùng bữa xong. Lưu Lạc Bình có chút hốt hoảng nghĩ, hành động của Hoàng thượng giống như đã dự trù sẵn mọi thứ, tới sớm như vậy, chính là vì vạch rõ mọi chuyện với nàng mà thôi.
Khi Tư Lạc Thành tiến vào, hắn vừa vặn nhìn thấy bộ dáng thất thần có chút hoảng hốt của Lưu Lạc Bình, trong lòng có điểm đau lòng. Hắn…thì ra hắn đã khiến nàng trở nên như vậy, sợ hắn, đến như vậy… Trong mắt Tư Lạc Thành thoáng hiện lên chút buồn rầu, nhưng nhanh chóng bị che phủ bởi sự lạnh nhạt ngụy tạo.
Hoàng Ly và Tố Ngưng bên cạnh thấy chủ tử luống cuống nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ cúi mặt lo lắng đứng sau, lại thấy chủ tử có điểm ngơ ngác nhìn Hoàng thượng, trong lòng cũng rối loạn như tơ vò, chủ tử nếu không hành lễ với Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng tức giận chẳng phải rất nguy hiểm hay sao. Nhưng hai nàng còn chưa có thân phận để lên tiếng, chỉ đành dùng ánh mắt sốt ruột nhìn chủ tử.
Lưu Lạc Bình sững sờ hồi lâu, khi giật mình tỉnh lại, thu hồi tâm trí, mới phát hiện ra Tư Lạc Thành đã đứng ngay trước mặt mình, mà dường như đã đứng đó được một lúc rồi. Lưu Lạc Bình vội vàng thu lại biểu cảm luống cuống, theo tiêu chuẩn khom người hành lễ:
- Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.
Tư Lạc Thành thấy nàng sợ hãi mình đến mức quên cả lễ nghi, làm sao nổi giận được như ý nghĩ của Lưu Lạc Bình hay hai nô tỳ Hoàng Ly, Tố Ngưng, hắn chỉ cảm thấy vô cùng chua xót, cùng với nồng đậm đau lòng.
Hắn tự tay đẩy khoảng cách giữa mình và nàng càng ngày càng xa cách, giờ, hắn thực sự cảm thấy hối hận.
Nhưng hối hận, hắn vẫn sẽ không thay đổi.
Tư Lạc Thành rũ mắt nhìn xuống mái đầu đen tuyền của Lưu Lạc Bình, nàng từ khi mang thai, ít khi ra khỏi cung, ở trong Khương Lạc cung cũng chỉ ăn diện đơn giản, đặc biệt vô cùng hạn chế đeo trâm cài, trên đầu chỉ búi một kiểu tóc đơn giản, cài một cây trâm nhẹ nhàng. Tư Lạc Thành nhẹ giọng nói:
- Thục phi mau đứng lên đi, nàng đang có thai, không cần hành lễ với trẫm.
Hai mắt Lưu Lạc Bình nãy giờ vẫn đặt trên nền đất đột nhiên mở to, cánh môi cũng run rẩy, không nói được gì, Hoàng thượng đã nói nàng bình thân, nhưng nàng vẫn duy trì tư thế thỉnh an như cũ, cả người phút chốc trở nên lạnh toát.
Hắn đã biết, hắn đã biết, hắn đã biết nàng mang thai, như vậy, bấy lâu này nàng che giấu, chẳng phải đều là công dã tràng, là làm trò trước mặt hắn hay sao.
Thục phi dù sao vẫn là Thục phi, là nữ nhân lâu năm trong Hậu cung, Lưu Lạc Bình thu hết cảm xúc trong mắt, trong mắt cũng chỉ còn lại lạnh nhạt giống như Tư Lạc Thành, nhưng chỉ có nàng biết, sau lưng nàng đã ướt đẫm một tầng mồ hôi lạnh, và tay nàng cũng vẫn còn có chút run rẩy.
Lưu Lạc Bình đứng đối diện với Tư Lạc Thành, nở nụ cười tao nhã, nụ cười giả tạo nàng được các ma ma giáo dưỡng mời từ trong cung ra dạy dỗ. Nụ cười này trước đây nàng chưa bao giờ dùng để đối diện với hắn, trước đây, nàng luôn đối diện với hắn bằng cảm xúc thật, nếu buồn sẽ không cố tỏ ra mình hạnh phúc. Khi nở nụ cười này với hắn, Lưu Lạc Bình có chút bi ai. Mà Tư Lạc Thành, khi nhìn thấy nụ cười kia của nàng, lại cảm thấy sửng sốt, nụ cười hắn luôn thấy nàng dành cho những người khác, giờ cũng dành cho hắn, nụ cười này, nàng từng nói sẽ không dùng với hắn, bởi vì… nụ cười này dành cho những người nàng không thực tâm.
Hắn… đã khiến nàng không thể tin tưởng hắn được nữa hay sao?
Lưu Lạc Bình nở nụ cười, hai mắt cong cong, đôi con ngươi sáng ngời, nhưng ý cười chẳng chạm đến nổi đáy mắt:
- Thần thiếp cũng mới biết gần đây, vốn định sai người báo cho Hoàng thượng nhưng chưa kịp, không ngờ Hoàng thượng cũng đã biết rồi.
Lưu Lạc Bình ngẩng đầu lên, đột nhiên lại thấy khóe miệng Tư Lạc Thành hơi nhếch, nụ cười nhạt nhẽo dường như mang hàm ý mỉa mai, giọng nói của hắn cũng vô cùng lạnh lẽo:
- Nàng cứ bình an sinh đứa con này ra đi. Trẫm đảm bảo với nàng. Nhưng với điều kiện, nàng không được động đến Như Nhi.
Hai mắt của Lưu Lạc Bình chợt tối lại, ánh sáng như lạc lõng trong con ngươi nàng. “Như Nhi”? Khuê danh của Lệ tần là Lệ Tâm Như, Hoàng thượng, thì ra Hoàng thượng thực thích Lệ tần, thích đến vậy, thích đến mức gọi là “Như nhi”, mà Hoàng thượng, vừa rồi, hình như còn gọi nàng là “Thục phi”. Trước kia, hắn đều gọi nàng là “Lạc Nhi”. Hốc mắt nàng hơi nóng lên, Lưu Lạc Bình cắn môi, cố ngăn không cho nước mắt tràn ra khỏi mi mắt, cũng càng cố gắng cho giọng nói không tràn đầy nghẹn ngào:
- Thần thiếp hiểu. Hy vọng Hoàng thượng giữ lời.
Lưu Lạc Bình cố gắng biểu hiện bình thường hết mức, nhưng từng cử chỉ của nàng đều không thoát khỏi hai mắt Tư Lạc Thành, hắn hiểu rõ, lòng nàng đau đớn. Mà giờ phút này, thấy nàng đau đớn, hắn cũng đau đớn không kém gì nàng. Như Nhi ư? Hắn chưa bao giờ gọi nàng ta như vậy, lần đầu mở miệng chính là để diễn trò cho Lạc Nhi xem, chỉ có hắn biết, từ Như Nhi kia nói ra miệng có bao nhiêu gượng gạo cùng chán ghét.
Hắn từ trước đến nay, cũng chỉ gọi một người duy nhất như vậy, Lạc Nhi của hắn.
Lưu Lạc Bình nói ra lời đáp ứng này, trong lòng tràn ngập chua xót, thì ra Lệ Tâm Như đã có vị trí quan trọng như vậy trong lòng Hoàng thượng, nàng ghen tỵ chứ, sự ghen tỵ nổi lên nồng đậm trong lòng nàng. Nhưng nàng vẫn còn lý trí, chẳng thà giữ lại đứa con này, đáp ứng Hoàng thượng, hy vọng Hoàng thượng nể tình nàng đã đáp ứng mà sẽ không vứt bỏ nàng, vẫn có thể đối xử tốt với nàng như trước, còn hơn là dùng cách hãm hại của những nữ nhân Hậu cung ghen tỵ, để đổi lấy sự chán ghét của hắn.
So ra, việc hắn chán ghét nàng, còn khiến nàng đau khổ hơn việc hắn yêu thích nữ nhân khác.
Cùng là người xuyên không, cuối cùng nàng lại thua cuộc.
Đêm đó, Hoàng thượng cũng không ở lại Khương Lạc cung, cũng không tới cung của vị phi tử nào thị tẩm nữa, xử lý công vụ rồi ngủ ở Càn Thanh cung.
Lưu Lạc Bình rũ mi, trong lòng âm thầm nói xin lỗi với Lệ tần, lần đầu tiên nàng chủ động ra tay hãm hại người, không nghĩ tới lại ra tay trên người đồng hương cùng xuyên qua. Nhưng dù sao nàng ta cũng sẽ được trả lại trong sạch, Hoàng thượng sẽ giải oan cho nàng, mà nếu Hoàng thượng không làm, nàng sẽ tự tạo điều kiện cho Trần phi bắt được sơ hở mà nàng để lại để tố cáo nàng. Hy vọng, một lần bôi nhọ thanh danh của mình, sẽ đổi được thứ xứng đáng.
Khi Tư Lạc Thành nhìn thấy thứ ám vệ đặt lên án thư của hắn, báo cáo với hắn rằng:
- Chủ tử, đây chính là thứ mà cung nữ Hoàng Ly bên người Thục phi sai người ở Lệ Y điện giấu vào Lệ Y điện.
Tư Lạc Thành phất tay cho ám vệ lui xuống, nhìn chằm chằm thứ đặt trên án thư, sai Tiểu Lý Tử đem đi đốt sạch. Hắn ở bên cạnh Lạc Nhi từ nhỏ, sao hắn không hiểu mục đích của việc nàng bày ra là gì. Nàng thực sự sợ hắn cướp đi đứa nhỏ của nàng đến vậy sao?
Tư Lạc Thành rũ mắt, nghe thấy Tiểu Lý Tử báo cáo đã xử lý thứ kia sạch sẽ. Đó là hình nhân nguyền rủa, trên đó cắm đầy kim thêu. Tuy rằng không có ghi ngày sinh tháng đẻ của người muốn nguyền rủa lên nhưng với tính cách trước đó của hắn, phát hiện ra thứ này, cho dù không ghi ngày sinh tháng đẻ của người muốn nguyền rủa lên, hắn cũng sẽ phạt người kia thực nặng.
Lạc Nhi lần đầu chủ động ra tay, không nghĩ tới lại bôi nhọ thanh danh của mình đến vậy, chặt đứt đường lui, đứa con thực sự quan trọng đến vậy với nàng ư? Cũng phải, đối với hắn, đứa con này cũng vô cùng quan trọng. Nhưng hắn không muốn vì đứa con mà nàng phải tính toán cẩn thận từng bước, lấy lòng hắn, rồi lại tự hãm hại mình. Nhưng nghĩ lại, chẳng phải tất cả đều là do hắn mà ra sao?
Tư Lạc Thành cười buồn.
Tiểu Lý Tử đứng một bên, nhìn Hoàng thượng, không biết hắn đang nghĩ gì.
Cũng đã lâu Khương Lạc cung không nghênh đón bước chân của Hoàng thượng.
Khi Lưu Lạc Bình thấy Tố Ngưng từ ngoài điện hốt hoảng chạy vào, còn mỉm cười dịu dàng, buông đồ thêu xuống một bên, bình tĩnh hỏi nàng:
- Có chuyện gì, sao Tố Ngưng lại vội vàng như vậy?
Nhìn bộ dáng của Tố Ngưng, rõ ràng vừa hốt hoảng chạy vội vàng về đây, mồ hôi vẫn còn rơi trên trán, khuôn mặt cũng hơi hồng hồng, Tố Ngưng dùng bộ dáng vô cùng gấp gáp nói với Lưu Lạc Bình:
- Thục phi nương nương, nô tỳ… nô tỳ… nô tỳ… nghe được tin tức. Hoàng thượng đêm nay sẽ ở lại Khương Lạc cung!!!
Lưu Lạc Bình sững sờ, bộ dáng bình tĩnh vừa rồi hoàn toàn mất hết không còn sót lại chút gì. Những từ ngữ vừa rồi không ngừng quanh quẩn trong đầu nàng.
Hoàng thượng…
Hoàng thượng…
Hoàng thượng đêm nay sẽ ở lại Khương Lạc cung…
Lưu Lạc Bình sững sờ, hoảng hốt, khuôn mặt đã tái nhợt đi không ít. Chỉ còn không ít lâu nữa, với kế hoạch của nàng, nàng đã có thể bị cấm túc trong Khương Lạc cung sáu tháng, như vậy tất cả đều sẽ ổn. Nhưng tại sao hôm nay Hoàng thượng đột nhiên lại tới Khương Lạc cung, chẳng phải…chẳng phải nên đến chỗ Lệ tần hay sao.
Nếu Hoàng thượng tới, nàng… sao còn giấu được nữa…
Lưu Lạc Bình còn chưa nghĩ ra cách khiến Hoàng thượng không ở lại qua đêm, thì phía bên ngoài đã truyền tới giọng nói the thé của tiểu thái giám:
- Hoàng thượng giá lâm.
Lưu Lạc Bình sững sờ đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, bàn tay cũng run rẩy, tin tức chân trước vừa truyền đến, chân sau Hoàng thượng liền tới, thời gian cũng chỉ vừa mới dùng bữa xong. Lưu Lạc Bình có chút hốt hoảng nghĩ, hành động của Hoàng thượng giống như đã dự trù sẵn mọi thứ, tới sớm như vậy, chính là vì vạch rõ mọi chuyện với nàng mà thôi.
Khi Tư Lạc Thành tiến vào, hắn vừa vặn nhìn thấy bộ dáng thất thần có chút hoảng hốt của Lưu Lạc Bình, trong lòng có điểm đau lòng. Hắn…thì ra hắn đã khiến nàng trở nên như vậy, sợ hắn, đến như vậy… Trong mắt Tư Lạc Thành thoáng hiện lên chút buồn rầu, nhưng nhanh chóng bị che phủ bởi sự lạnh nhạt ngụy tạo.
Hoàng Ly và Tố Ngưng bên cạnh thấy chủ tử luống cuống nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ cúi mặt lo lắng đứng sau, lại thấy chủ tử có điểm ngơ ngác nhìn Hoàng thượng, trong lòng cũng rối loạn như tơ vò, chủ tử nếu không hành lễ với Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng tức giận chẳng phải rất nguy hiểm hay sao. Nhưng hai nàng còn chưa có thân phận để lên tiếng, chỉ đành dùng ánh mắt sốt ruột nhìn chủ tử.
Lưu Lạc Bình sững sờ hồi lâu, khi giật mình tỉnh lại, thu hồi tâm trí, mới phát hiện ra Tư Lạc Thành đã đứng ngay trước mặt mình, mà dường như đã đứng đó được một lúc rồi. Lưu Lạc Bình vội vàng thu lại biểu cảm luống cuống, theo tiêu chuẩn khom người hành lễ:
- Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.
Tư Lạc Thành thấy nàng sợ hãi mình đến mức quên cả lễ nghi, làm sao nổi giận được như ý nghĩ của Lưu Lạc Bình hay hai nô tỳ Hoàng Ly, Tố Ngưng, hắn chỉ cảm thấy vô cùng chua xót, cùng với nồng đậm đau lòng.
Hắn tự tay đẩy khoảng cách giữa mình và nàng càng ngày càng xa cách, giờ, hắn thực sự cảm thấy hối hận.
Nhưng hối hận, hắn vẫn sẽ không thay đổi.
Tư Lạc Thành rũ mắt nhìn xuống mái đầu đen tuyền của Lưu Lạc Bình, nàng từ khi mang thai, ít khi ra khỏi cung, ở trong Khương Lạc cung cũng chỉ ăn diện đơn giản, đặc biệt vô cùng hạn chế đeo trâm cài, trên đầu chỉ búi một kiểu tóc đơn giản, cài một cây trâm nhẹ nhàng. Tư Lạc Thành nhẹ giọng nói:
- Thục phi mau đứng lên đi, nàng đang có thai, không cần hành lễ với trẫm.
Hai mắt Lưu Lạc Bình nãy giờ vẫn đặt trên nền đất đột nhiên mở to, cánh môi cũng run rẩy, không nói được gì, Hoàng thượng đã nói nàng bình thân, nhưng nàng vẫn duy trì tư thế thỉnh an như cũ, cả người phút chốc trở nên lạnh toát.
Hắn đã biết, hắn đã biết, hắn đã biết nàng mang thai, như vậy, bấy lâu này nàng che giấu, chẳng phải đều là công dã tràng, là làm trò trước mặt hắn hay sao.
Thục phi dù sao vẫn là Thục phi, là nữ nhân lâu năm trong Hậu cung, Lưu Lạc Bình thu hết cảm xúc trong mắt, trong mắt cũng chỉ còn lại lạnh nhạt giống như Tư Lạc Thành, nhưng chỉ có nàng biết, sau lưng nàng đã ướt đẫm một tầng mồ hôi lạnh, và tay nàng cũng vẫn còn có chút run rẩy.
Lưu Lạc Bình đứng đối diện với Tư Lạc Thành, nở nụ cười tao nhã, nụ cười giả tạo nàng được các ma ma giáo dưỡng mời từ trong cung ra dạy dỗ. Nụ cười này trước đây nàng chưa bao giờ dùng để đối diện với hắn, trước đây, nàng luôn đối diện với hắn bằng cảm xúc thật, nếu buồn sẽ không cố tỏ ra mình hạnh phúc. Khi nở nụ cười này với hắn, Lưu Lạc Bình có chút bi ai. Mà Tư Lạc Thành, khi nhìn thấy nụ cười kia của nàng, lại cảm thấy sửng sốt, nụ cười hắn luôn thấy nàng dành cho những người khác, giờ cũng dành cho hắn, nụ cười này, nàng từng nói sẽ không dùng với hắn, bởi vì… nụ cười này dành cho những người nàng không thực tâm.
Hắn… đã khiến nàng không thể tin tưởng hắn được nữa hay sao?
Lưu Lạc Bình nở nụ cười, hai mắt cong cong, đôi con ngươi sáng ngời, nhưng ý cười chẳng chạm đến nổi đáy mắt:
- Thần thiếp cũng mới biết gần đây, vốn định sai người báo cho Hoàng thượng nhưng chưa kịp, không ngờ Hoàng thượng cũng đã biết rồi.
Lưu Lạc Bình ngẩng đầu lên, đột nhiên lại thấy khóe miệng Tư Lạc Thành hơi nhếch, nụ cười nhạt nhẽo dường như mang hàm ý mỉa mai, giọng nói của hắn cũng vô cùng lạnh lẽo:
- Nàng cứ bình an sinh đứa con này ra đi. Trẫm đảm bảo với nàng. Nhưng với điều kiện, nàng không được động đến Như Nhi.
Hai mắt của Lưu Lạc Bình chợt tối lại, ánh sáng như lạc lõng trong con ngươi nàng. “Như Nhi”? Khuê danh của Lệ tần là Lệ Tâm Như, Hoàng thượng, thì ra Hoàng thượng thực thích Lệ tần, thích đến vậy, thích đến mức gọi là “Như nhi”, mà Hoàng thượng, vừa rồi, hình như còn gọi nàng là “Thục phi”. Trước kia, hắn đều gọi nàng là “Lạc Nhi”. Hốc mắt nàng hơi nóng lên, Lưu Lạc Bình cắn môi, cố ngăn không cho nước mắt tràn ra khỏi mi mắt, cũng càng cố gắng cho giọng nói không tràn đầy nghẹn ngào:
- Thần thiếp hiểu. Hy vọng Hoàng thượng giữ lời.
Lưu Lạc Bình cố gắng biểu hiện bình thường hết mức, nhưng từng cử chỉ của nàng đều không thoát khỏi hai mắt Tư Lạc Thành, hắn hiểu rõ, lòng nàng đau đớn. Mà giờ phút này, thấy nàng đau đớn, hắn cũng đau đớn không kém gì nàng. Như Nhi ư? Hắn chưa bao giờ gọi nàng ta như vậy, lần đầu mở miệng chính là để diễn trò cho Lạc Nhi xem, chỉ có hắn biết, từ Như Nhi kia nói ra miệng có bao nhiêu gượng gạo cùng chán ghét.
Hắn từ trước đến nay, cũng chỉ gọi một người duy nhất như vậy, Lạc Nhi của hắn.
Lưu Lạc Bình nói ra lời đáp ứng này, trong lòng tràn ngập chua xót, thì ra Lệ Tâm Như đã có vị trí quan trọng như vậy trong lòng Hoàng thượng, nàng ghen tỵ chứ, sự ghen tỵ nổi lên nồng đậm trong lòng nàng. Nhưng nàng vẫn còn lý trí, chẳng thà giữ lại đứa con này, đáp ứng Hoàng thượng, hy vọng Hoàng thượng nể tình nàng đã đáp ứng mà sẽ không vứt bỏ nàng, vẫn có thể đối xử tốt với nàng như trước, còn hơn là dùng cách hãm hại của những nữ nhân Hậu cung ghen tỵ, để đổi lấy sự chán ghét của hắn.
So ra, việc hắn chán ghét nàng, còn khiến nàng đau khổ hơn việc hắn yêu thích nữ nhân khác.
Cùng là người xuyên không, cuối cùng nàng lại thua cuộc.
Đêm đó, Hoàng thượng cũng không ở lại Khương Lạc cung, cũng không tới cung của vị phi tử nào thị tẩm nữa, xử lý công vụ rồi ngủ ở Càn Thanh cung.