Chúng phi tần bị bỏ lại thì người nào người nấy thi nhau giải tán về cung của mình, có kẻ nơm nớp lo sợ, có kẻ vui sướng khi người gặp họa.
Nghĩ lại ngay từ lúc nhận được lời mời đến thưởng hoa của Hoàng hậu, Lệ tần đã có dự cảm không tốt. Nhưng nàng ta không thể không đi, tránh cho bị người khác đàm tiếu nàng ta kiêu căng ngạo mạn.
Do dự một hồi vẫn là cắn răng chuẩn bị y phục đầu tóc, một đường đến Ngự hoa viên, biết ngay là không có chuyện gì tốt đẹp.
Hơn nữa vừa đặt chân đến Ngự hoa viên liền nhìn thấy bóng dáng Tưởng mỹ nhân, nói không ngạc nhiên là giả, hơn nữa từ sự việc nàng bị Tưởng mỹ nhân hãm hại, liền vô cùng không thích vị Tưởng mỹ nhân này.
Vậy mà Tưởng mỹ nhân này giống như đột nhiên đặc biệt thích nàng, cứ bám dính lấy nàng ta diễn mà tỷ muội tình thâm, hết tỷ tỷ này lại đến tỷ tỷ thế kia. Lệ tần phiền chán vô cùng, lại không thể mở lời mời Tưởng mỹ nhân đi chỗ khác.
Tưởng mỹ nhân da mặt cũng thật dày, thấy Lệ tần không nói gì, liền càng hăng hái bám dính lấy không buông, nói chuyện đông chuyện tây, Lệ tần cả quá trình phần lớn là trầm mặc, nhiều nhất thì nói được hai ba chữ “ừ”, “à”, “ờ” vỏn vẹn. Tưởng mỹ nhân cũng không thấy chán, một mình độc thoại. Người không biết còn tưởng Lệ tần nàng kiêu căng ngạo mạn, bây giờ thăng vị rồi thì không thèm để ý đến một mỹ nhân cỏn con như Tưởng mỹ nhân.
Lệ tần chính là cảm thấy phiền không thể nói hết. Tưởng mỹ nhân này lại còn càng kỳ cục, nói chuyện với một mình Lệ tần nàng còn chưa thấy đủ, thấy Trương tiệp dư đi ngang qua liền gọi một tiếng tỷ tỷ ngọt ngào, lại lôi kéo thêm Trương tiệp dư nói chuyện qua lại.
Trương tiệp dư cũng là một trong những tú nữ vào cung cùng đợt với Lệ tần, hơn nữa thông minh hơn Lệ tần rất nhiều. Trương tiệp dư là con gái nhà có gia thế, quy củ am hiểu không nói, mà thủ đoạn cũng không ít. Chỉ là đến nay vẫn không được sủng, các phi tần mới vào cung trước đó cũng từng đôi ba lần được Hoàng thượng sủng ái, nhưng Trương tiệp dư thì không, một lần cũng không.
Vì vậy Trương tiệp dư vô cùng không thích người được liên tiếp sủng ái như Lệ tần, vô cùng không vừa mắt, có thể nói là hận nghiến răng nghiến lợi. Không hiểu sao hôm nay lại đồng ý đứng chung một chỗ, còn cùng trò chuyện đôi ba điều với Tưởng mỹ nhân.
Lệ tần vốn không thích thú gì hai người này, nên cuộc trò chuyện của hai người này nàng ta không hề để tâm, chủ yếu đều quay đầu đi nhìn đông nhìn tây, lúc hai người kia đang nói đến đoạn cao trào, Lệ tần đang nhìn mặt Tây hồ gợn sóng lăn tăn. Chính lúc ấy là lúc Thục phi bị đẩy ngã.
Lệ tần không biết nói gì, thực sự là vừa khéo.
Khi Thục phi vừa ngã xuống, Tưởng mỹ nhân vô cùng hốt hoảng, mà Trương tiệp dư cũng là bộ dáng ngạc nhiên không hề giống giả bộ, Lệ tần cũng không nhìn ra nổi ai là người giả tạo. Hai nàng ta có biểu cảm vô cùng giống thật, chỉ trách Lệ tần là người ngoại tộc, không có tài năng nhìn sắc mặt người khác mà đoán suy nghĩ.
Lệ tần cũng là ngạc nhiên không kém, suýt chút nữa quên mất quy củ trong cung mà há hốc mồm hốt hoảng.
Tưởng mỹ nhân nhìn Thục phi chính là bộ dáng vô cùng lo lắng, còn hỏi han không ít câu. Khi Thục phi đã được đưa về Khương Lạc cung, mà Hoàng hậu cũng đã phất tay áo rời đi rồi, Tưởng mỹ nhân vẫn bám lấy Lệ tần bày tỏ nỗi niềm lo lắng, mãi không nguôi ngoai. Không ngừng bám lấy tay áo Lệ tần mà bày tỏ:
- Tỷ tỷ, không biết Thục phi nương nương có sao không, muội muội thực sự lo lắng cho tỷ tỷ.
Lệ tần lười đáp lại nàng, chỉ ừ hử cho qua.
Tưởng mỹ nhân vẫn không buông tha, hai mắt long lanh đẫm nước, chỉ thiếu điều khóc ra nước mắt. Người không biết còn tưởng người bị hãm hại chính là nàng ta.
Lệ tần nhìn nàng ta, trong mắt có điểm nghi ngờ, làm gì mà nàng ta lo lắng thế, lo lắng như thể nàng ta mới là người bị hại vậy. Cho dù chúng phi tần khi thấy người khác bị thương như thế đều giả mù sa mưa mà than vãn mấy câu, nhưng mọi người cũng tản đi gần hết rồi, Tưởng mỹ nhân còn cần diễn nữa sao. Chẳng lẽ vì chính là nàng ta hãm hại nên mới hăng hái diễn xuất như vậy, để Lệ tần nàng đây làm chứng, nàng ta đau lòng như thế, nên không phải người hãm hại?
Lệ tần nghĩ nghĩ, lại thấy suy nghĩ của mình có vẻ vô cùng hợp lý, trong lòng liền có cảm giác Tưởng mỹ nhân là hung thủ chắc như đinh đóng cột.
Tưởng mỹ nhân lúc này vẫn quẩn quanh bên cạnh Lệ tần, ánh mắt đẫm nước xa xăm nhìn về hướng Khương Lạc cung, nhỏ giọng than thở:
- Lúc đó muội đang ngắm Tây hồ, không để ý đến, nếu muội muội để ý, liền biêt vì sao Thục phi ngã rồi. Khi đó, Thục phi hẳn là sẽ được trao trả công bằng.
Lệ tần nghĩ nghĩ, lại càng cảm thấy giả thiết hung thủ là Tưởng mỹ nhân của mình vô cùng hợp lý.
Mà Trương tiệp dư nãy giờ vẫn chưa trở về, đứng bên cạnh nhìn Tưởng mỹ nhân yểu điệu dịu dàng, vô cùng lo lắng, mắt lóe lên tia lạnh lẽo, khóe môi còn nhếch lên nụ cười chế giễu, thản nhiên nói:
- Hai muội muội cứ tiếp tục đứng đây tâm sự đi, tỷ tỷ mạn phép trở về trước.
Địa vị của Trương tiệp dư cao hơn Lệ tần và Tưởng mỹ nhân không chỉ một ít, ai dám ngăn cản nàng ta cơ chứ, nói như vậy cũng chỉ là làm màu thôi.
Lệ tần uyển chuyển khom người, nở nụ cười tao nhã đã thành thói quen trong Hậu cung:
- Tỷ tỷ đi thong thả.
Trương tiệp dư đi không xa, Lệ tần liền cảm thấy mình nên dứt cái đuôi Tưởng mỹ nhân này ra, liền quay sang nhìn nàng, mở lời:
- Tưởng mỹ nhân, trong Lệ Y điện của tỷ tỷ còn có chút chuyện chưa kịp xử lý, tỷ tỷ đi trước.
Tưởng mỹ nhân này lại không buông tha, uyển chuyển nói:
- Muội muội bây giờ vẫn còn rất sợ hãi, không biết có thể đến Lệ Y điện của tỷ tỷ ngồi một chuyến được không ạ, muội muội cũng bớt sợ hãi hơn. Ở Lệ Y điện của tỷ tin tức cũng linh thông, nếu Thục phi đã tỉnh lại, hai chúng ta liền cùng đến thăm.
Lệ tần không hiểu Lệ Y điện của nàng có chỗ nào gọi là tin tức linh thông, lại càng không hiểu Tưởng mỹ nhân đến Lệ Y điện của nàng thì có gì mà sẽ an ổn tâm tình trở lại. Quan trọng nhất là Lệ tần không hiểu, hôm nay Tưởng mỹ nhân cứ quyết định bám dính lấy nàng là vì sao. Từ sau đợt Tưởng mỹ nhân bị cấm túc, Lệ tần không hề thấy Tưởng mỹ nhân nữa, hôm nay lại đột nhiên thấy Tưởng mỹ nhân, hơn nữa là đặc biệt được mời đến trong đám phi tần có phi vị tần trở lên.
Lệ tần ngẫm nghĩ, Hoàng hậu đột nhiên mời Tưởng mỹ nhân đến là vì sao, chẳng lẽ Hoàng hậu chính là người giật dây Tưởng mỹ nhân?
Lệ tần mải miết suy nghĩ, vào trong mắt Tưởng mỹ nhân chính là bộ dáng do dự không muốn cho nàng vào Lệ Y điện, bèn bày ra bộ dáng vô cùng ủy khuất nói:
- Chẳng lẽ tỷ tỷ vì vẫn còn giận muội muội chuyện trước kia nên mới không muốn muội muội đến Lệ Y điện của tỷ tỷ sao.
Tưởng mỹ nhân đã nói đến vậy, nếu Lệ tần không đồng ý thì lại trở thành kẻ hẹp hòi, bèn gật đầu một cách bừa bãi. Tưởng mỹ nhân một đường theo Lệ tần trở về Lệ Y điện.
Thấy Lệ tần gật đầu, Tưởng mỹ nhân nở nụ cười rực rỡ, ánh sáng trong mắt hơi lóe lên. Nữ nhân trong Hậu cung, bao giờ cũng phải chuẩn bị nhiều con đường cho mình, "thỏ khôn đào ba hang". Hoàng Hậu có vẻ có ý định nâng đỡ nàng ta, nhưng Trương Tiệp dư vẫn còn đó, bao phi tần khác vẫn còn đó, lỡ Hoàng Hậu không vừa mắt nàng ta nữa, đạp nàng ta xuống, đến lúc đó, nàng ta biết than với ai? Trong Hậu cung này, người có thể đối đầu với Hoàng Hậu chỉ có Thục phi và Trần Phi, nếu nàng ta có thể giúp Thục phi một ân huệ, thì chẳng phải cuộc sống về sau càng tốt đẹp sao. Tưởng mỹ nhân không quá thông minh, nhưng nàng ta cũng nhận ra thứ tình cảm mà Lệ tần dành cho Hoàng thượng. Người ngây thơ, đơn thuần, lúc không thể kìm nổi nữa, thì việc ra cũng có thể xảy ra cả. Tưởng mỹ nhân cười khẽ, bước chân đuổi theo Lệ tần, không nhanh không chậm.
Trở lại với Thục phi, Lưu Lạc Bình vừa được Hoàng Ly đỡ ngồi vào kiệu, buông rèm xuống, liền lập tức mở mắt, lấy trong tay áo bình nước linh tuyền, uống một ngụm nhỏ. Thực ra nếu muốn vết thương nhanh lành, thì nên trực tiếp dùng nước linh tuyền rửa vết thương, uống một chút ít vào người chỉ làm giảm bớt đau đớn. Nhưng lát nữa trở về Khương Lạc cung, dù gì vẫn phải mời thái y tới xem xét. Nếu thấy mình không có tổn thương gì thì chẳng hóa nàng nói dối, nên không vội dùng nước linh tuyền xử lý vết thương.
Lưu Lạc Bình lúc này mới sa sầm mặt mày nghĩ lại tình cảnh khi đó. Lúc đó nàng đang đứng, tay vẫn đặt trên bụng, đột nhiên cảm thấy phía sau có một cánh tay đẩy mình về phía trước, không kịp trở tay mà chao đảo, lúc đó còn nhanh trí cùng tay chống lấy cơ thể để không bị ngã sấp xuống đã là vô cùng may mắn. Nên chính vì thế, không nói đến vết thương trên tay mà cánh tay cũng bị chịu lực không nhỏ, có điểm đau đớn.
Lúc đó nàng quan sát trên mặt đất có rất nhiều đá nhọn, bây giờ trong lòng bàn tay nàng còn bị găm vào không ít đá nhỏ sắc lẹm.
Đó là đất gần hồ, không thể nào tự nhiên lại xuất hiện đá nhọn, nhìn thế nào cũng giống như bị hãm hại. Mà lần trước vụ việc kiệu của nàng xảy ra vấn đề cũng là đá nhọn, lại là đá nhọn, phong cách có vẻ giống nhau.
Lưu Lạc Bình được đưa về Khương Lạc cung, được hai người Hoàng Ly và Tố Ngưng đỡ lên giường, một chốc sau thì tỉnh lại, vừa vặn thái y cũng đã tới cửa.
Thái y xem xét tay nàng, may mắn chỉ là bị thương ngoài da, tuy rằng có vì lực quá mạnh mà tổn thương đến một ít phần bên trong nhưng không đáng ngại. Quan trọng là đứa bé vẫn rất tốt, không bị ảnh hưởng gì.
Lưu Lạc Bình nghe thái y kết luận như vậy thầm thở phào nhẹ nhõm, cách một bức màn lên tiếng:
- Đa tạ Vương thái y.
Vương thái y nào dám nhận đa tạ của chủ tử, liền nói vài lời không dám, kê một ít thuốc, rồi được Hoàng Ly tiễn ra khỏi cửa. Trước khi đi còn nhận của Hoàng Ly một hồng bao không nhỏ.
Chân trước Vương thái y vừa ra khỏi, chân sau Hoàng thượng đã đến.
Nghĩ lại ngay từ lúc nhận được lời mời đến thưởng hoa của Hoàng hậu, Lệ tần đã có dự cảm không tốt. Nhưng nàng ta không thể không đi, tránh cho bị người khác đàm tiếu nàng ta kiêu căng ngạo mạn.
Do dự một hồi vẫn là cắn răng chuẩn bị y phục đầu tóc, một đường đến Ngự hoa viên, biết ngay là không có chuyện gì tốt đẹp.
Hơn nữa vừa đặt chân đến Ngự hoa viên liền nhìn thấy bóng dáng Tưởng mỹ nhân, nói không ngạc nhiên là giả, hơn nữa từ sự việc nàng bị Tưởng mỹ nhân hãm hại, liền vô cùng không thích vị Tưởng mỹ nhân này.
Vậy mà Tưởng mỹ nhân này giống như đột nhiên đặc biệt thích nàng, cứ bám dính lấy nàng ta diễn mà tỷ muội tình thâm, hết tỷ tỷ này lại đến tỷ tỷ thế kia. Lệ tần phiền chán vô cùng, lại không thể mở lời mời Tưởng mỹ nhân đi chỗ khác.
Tưởng mỹ nhân da mặt cũng thật dày, thấy Lệ tần không nói gì, liền càng hăng hái bám dính lấy không buông, nói chuyện đông chuyện tây, Lệ tần cả quá trình phần lớn là trầm mặc, nhiều nhất thì nói được hai ba chữ “ừ”, “à”, “ờ” vỏn vẹn. Tưởng mỹ nhân cũng không thấy chán, một mình độc thoại. Người không biết còn tưởng Lệ tần nàng kiêu căng ngạo mạn, bây giờ thăng vị rồi thì không thèm để ý đến một mỹ nhân cỏn con như Tưởng mỹ nhân.
Lệ tần chính là cảm thấy phiền không thể nói hết. Tưởng mỹ nhân này lại còn càng kỳ cục, nói chuyện với một mình Lệ tần nàng còn chưa thấy đủ, thấy Trương tiệp dư đi ngang qua liền gọi một tiếng tỷ tỷ ngọt ngào, lại lôi kéo thêm Trương tiệp dư nói chuyện qua lại.
Trương tiệp dư cũng là một trong những tú nữ vào cung cùng đợt với Lệ tần, hơn nữa thông minh hơn Lệ tần rất nhiều. Trương tiệp dư là con gái nhà có gia thế, quy củ am hiểu không nói, mà thủ đoạn cũng không ít. Chỉ là đến nay vẫn không được sủng, các phi tần mới vào cung trước đó cũng từng đôi ba lần được Hoàng thượng sủng ái, nhưng Trương tiệp dư thì không, một lần cũng không.
Vì vậy Trương tiệp dư vô cùng không thích người được liên tiếp sủng ái như Lệ tần, vô cùng không vừa mắt, có thể nói là hận nghiến răng nghiến lợi. Không hiểu sao hôm nay lại đồng ý đứng chung một chỗ, còn cùng trò chuyện đôi ba điều với Tưởng mỹ nhân.
Lệ tần vốn không thích thú gì hai người này, nên cuộc trò chuyện của hai người này nàng ta không hề để tâm, chủ yếu đều quay đầu đi nhìn đông nhìn tây, lúc hai người kia đang nói đến đoạn cao trào, Lệ tần đang nhìn mặt Tây hồ gợn sóng lăn tăn. Chính lúc ấy là lúc Thục phi bị đẩy ngã.
Lệ tần không biết nói gì, thực sự là vừa khéo.
Khi Thục phi vừa ngã xuống, Tưởng mỹ nhân vô cùng hốt hoảng, mà Trương tiệp dư cũng là bộ dáng ngạc nhiên không hề giống giả bộ, Lệ tần cũng không nhìn ra nổi ai là người giả tạo. Hai nàng ta có biểu cảm vô cùng giống thật, chỉ trách Lệ tần là người ngoại tộc, không có tài năng nhìn sắc mặt người khác mà đoán suy nghĩ.
Lệ tần cũng là ngạc nhiên không kém, suýt chút nữa quên mất quy củ trong cung mà há hốc mồm hốt hoảng.
Tưởng mỹ nhân nhìn Thục phi chính là bộ dáng vô cùng lo lắng, còn hỏi han không ít câu. Khi Thục phi đã được đưa về Khương Lạc cung, mà Hoàng hậu cũng đã phất tay áo rời đi rồi, Tưởng mỹ nhân vẫn bám lấy Lệ tần bày tỏ nỗi niềm lo lắng, mãi không nguôi ngoai. Không ngừng bám lấy tay áo Lệ tần mà bày tỏ:
- Tỷ tỷ, không biết Thục phi nương nương có sao không, muội muội thực sự lo lắng cho tỷ tỷ.
Lệ tần lười đáp lại nàng, chỉ ừ hử cho qua.
Tưởng mỹ nhân vẫn không buông tha, hai mắt long lanh đẫm nước, chỉ thiếu điều khóc ra nước mắt. Người không biết còn tưởng người bị hãm hại chính là nàng ta.
Lệ tần nhìn nàng ta, trong mắt có điểm nghi ngờ, làm gì mà nàng ta lo lắng thế, lo lắng như thể nàng ta mới là người bị hại vậy. Cho dù chúng phi tần khi thấy người khác bị thương như thế đều giả mù sa mưa mà than vãn mấy câu, nhưng mọi người cũng tản đi gần hết rồi, Tưởng mỹ nhân còn cần diễn nữa sao. Chẳng lẽ vì chính là nàng ta hãm hại nên mới hăng hái diễn xuất như vậy, để Lệ tần nàng đây làm chứng, nàng ta đau lòng như thế, nên không phải người hãm hại?
Lệ tần nghĩ nghĩ, lại thấy suy nghĩ của mình có vẻ vô cùng hợp lý, trong lòng liền có cảm giác Tưởng mỹ nhân là hung thủ chắc như đinh đóng cột.
Tưởng mỹ nhân lúc này vẫn quẩn quanh bên cạnh Lệ tần, ánh mắt đẫm nước xa xăm nhìn về hướng Khương Lạc cung, nhỏ giọng than thở:
- Lúc đó muội đang ngắm Tây hồ, không để ý đến, nếu muội muội để ý, liền biêt vì sao Thục phi ngã rồi. Khi đó, Thục phi hẳn là sẽ được trao trả công bằng.
Lệ tần nghĩ nghĩ, lại càng cảm thấy giả thiết hung thủ là Tưởng mỹ nhân của mình vô cùng hợp lý.
Mà Trương tiệp dư nãy giờ vẫn chưa trở về, đứng bên cạnh nhìn Tưởng mỹ nhân yểu điệu dịu dàng, vô cùng lo lắng, mắt lóe lên tia lạnh lẽo, khóe môi còn nhếch lên nụ cười chế giễu, thản nhiên nói:
- Hai muội muội cứ tiếp tục đứng đây tâm sự đi, tỷ tỷ mạn phép trở về trước.
Địa vị của Trương tiệp dư cao hơn Lệ tần và Tưởng mỹ nhân không chỉ một ít, ai dám ngăn cản nàng ta cơ chứ, nói như vậy cũng chỉ là làm màu thôi.
Lệ tần uyển chuyển khom người, nở nụ cười tao nhã đã thành thói quen trong Hậu cung:
- Tỷ tỷ đi thong thả.
Trương tiệp dư đi không xa, Lệ tần liền cảm thấy mình nên dứt cái đuôi Tưởng mỹ nhân này ra, liền quay sang nhìn nàng, mở lời:
- Tưởng mỹ nhân, trong Lệ Y điện của tỷ tỷ còn có chút chuyện chưa kịp xử lý, tỷ tỷ đi trước.
Tưởng mỹ nhân này lại không buông tha, uyển chuyển nói:
- Muội muội bây giờ vẫn còn rất sợ hãi, không biết có thể đến Lệ Y điện của tỷ tỷ ngồi một chuyến được không ạ, muội muội cũng bớt sợ hãi hơn. Ở Lệ Y điện của tỷ tin tức cũng linh thông, nếu Thục phi đã tỉnh lại, hai chúng ta liền cùng đến thăm.
Lệ tần không hiểu Lệ Y điện của nàng có chỗ nào gọi là tin tức linh thông, lại càng không hiểu Tưởng mỹ nhân đến Lệ Y điện của nàng thì có gì mà sẽ an ổn tâm tình trở lại. Quan trọng nhất là Lệ tần không hiểu, hôm nay Tưởng mỹ nhân cứ quyết định bám dính lấy nàng là vì sao. Từ sau đợt Tưởng mỹ nhân bị cấm túc, Lệ tần không hề thấy Tưởng mỹ nhân nữa, hôm nay lại đột nhiên thấy Tưởng mỹ nhân, hơn nữa là đặc biệt được mời đến trong đám phi tần có phi vị tần trở lên.
Lệ tần ngẫm nghĩ, Hoàng hậu đột nhiên mời Tưởng mỹ nhân đến là vì sao, chẳng lẽ Hoàng hậu chính là người giật dây Tưởng mỹ nhân?
Lệ tần mải miết suy nghĩ, vào trong mắt Tưởng mỹ nhân chính là bộ dáng do dự không muốn cho nàng vào Lệ Y điện, bèn bày ra bộ dáng vô cùng ủy khuất nói:
- Chẳng lẽ tỷ tỷ vì vẫn còn giận muội muội chuyện trước kia nên mới không muốn muội muội đến Lệ Y điện của tỷ tỷ sao.
Tưởng mỹ nhân đã nói đến vậy, nếu Lệ tần không đồng ý thì lại trở thành kẻ hẹp hòi, bèn gật đầu một cách bừa bãi. Tưởng mỹ nhân một đường theo Lệ tần trở về Lệ Y điện.
Thấy Lệ tần gật đầu, Tưởng mỹ nhân nở nụ cười rực rỡ, ánh sáng trong mắt hơi lóe lên. Nữ nhân trong Hậu cung, bao giờ cũng phải chuẩn bị nhiều con đường cho mình, "thỏ khôn đào ba hang". Hoàng Hậu có vẻ có ý định nâng đỡ nàng ta, nhưng Trương Tiệp dư vẫn còn đó, bao phi tần khác vẫn còn đó, lỡ Hoàng Hậu không vừa mắt nàng ta nữa, đạp nàng ta xuống, đến lúc đó, nàng ta biết than với ai? Trong Hậu cung này, người có thể đối đầu với Hoàng Hậu chỉ có Thục phi và Trần Phi, nếu nàng ta có thể giúp Thục phi một ân huệ, thì chẳng phải cuộc sống về sau càng tốt đẹp sao. Tưởng mỹ nhân không quá thông minh, nhưng nàng ta cũng nhận ra thứ tình cảm mà Lệ tần dành cho Hoàng thượng. Người ngây thơ, đơn thuần, lúc không thể kìm nổi nữa, thì việc ra cũng có thể xảy ra cả. Tưởng mỹ nhân cười khẽ, bước chân đuổi theo Lệ tần, không nhanh không chậm.
Trở lại với Thục phi, Lưu Lạc Bình vừa được Hoàng Ly đỡ ngồi vào kiệu, buông rèm xuống, liền lập tức mở mắt, lấy trong tay áo bình nước linh tuyền, uống một ngụm nhỏ. Thực ra nếu muốn vết thương nhanh lành, thì nên trực tiếp dùng nước linh tuyền rửa vết thương, uống một chút ít vào người chỉ làm giảm bớt đau đớn. Nhưng lát nữa trở về Khương Lạc cung, dù gì vẫn phải mời thái y tới xem xét. Nếu thấy mình không có tổn thương gì thì chẳng hóa nàng nói dối, nên không vội dùng nước linh tuyền xử lý vết thương.
Lưu Lạc Bình lúc này mới sa sầm mặt mày nghĩ lại tình cảnh khi đó. Lúc đó nàng đang đứng, tay vẫn đặt trên bụng, đột nhiên cảm thấy phía sau có một cánh tay đẩy mình về phía trước, không kịp trở tay mà chao đảo, lúc đó còn nhanh trí cùng tay chống lấy cơ thể để không bị ngã sấp xuống đã là vô cùng may mắn. Nên chính vì thế, không nói đến vết thương trên tay mà cánh tay cũng bị chịu lực không nhỏ, có điểm đau đớn.
Lúc đó nàng quan sát trên mặt đất có rất nhiều đá nhọn, bây giờ trong lòng bàn tay nàng còn bị găm vào không ít đá nhỏ sắc lẹm.
Đó là đất gần hồ, không thể nào tự nhiên lại xuất hiện đá nhọn, nhìn thế nào cũng giống như bị hãm hại. Mà lần trước vụ việc kiệu của nàng xảy ra vấn đề cũng là đá nhọn, lại là đá nhọn, phong cách có vẻ giống nhau.
Lưu Lạc Bình được đưa về Khương Lạc cung, được hai người Hoàng Ly và Tố Ngưng đỡ lên giường, một chốc sau thì tỉnh lại, vừa vặn thái y cũng đã tới cửa.
Thái y xem xét tay nàng, may mắn chỉ là bị thương ngoài da, tuy rằng có vì lực quá mạnh mà tổn thương đến một ít phần bên trong nhưng không đáng ngại. Quan trọng là đứa bé vẫn rất tốt, không bị ảnh hưởng gì.
Lưu Lạc Bình nghe thái y kết luận như vậy thầm thở phào nhẹ nhõm, cách một bức màn lên tiếng:
- Đa tạ Vương thái y.
Vương thái y nào dám nhận đa tạ của chủ tử, liền nói vài lời không dám, kê một ít thuốc, rồi được Hoàng Ly tiễn ra khỏi cửa. Trước khi đi còn nhận của Hoàng Ly một hồng bao không nhỏ.
Chân trước Vương thái y vừa ra khỏi, chân sau Hoàng thượng đã đến.