【 Chu công tử, lần này ta tới là muốn nói với ngài, chuyện ngài để ta suy nghĩ ta đã suy nghĩ kỹ rồi, ngài mau chóng lấy ta làm tiểu thiếp đi.】
Mã Tiến Lương nhìn chủ tử của mình, thầm nghĩ chẳng lẽ loại chuyện này còn muốn lộ liễu nói cho Hoàng thượng? Vũ Hóa Điền nhìn ra Mã Tiến Lương không hiểu, nói: “Tây Hán mới bắt đầu đứng vững, lão già Vạn Dụ Lâu kia vẫn luôn như hổ rình mồi, nếu lén lút mang về, khó tránh khỏi sẽ khiến Đông xưởng nghi ngờ, không bằng chúng ta quang minh chính đại mang về.” Vũ Hóa Điền dừng một chút mới nói: “Chỉ nói Huyện lệnh bên này tặng con gái mình cho ta làm thiếp là được, chắc hẳn Hoàng thượng sẽ không quan tâm chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này đâu. Còn bên Huyện lệnh, ngày mai qua thông báo một tiếng.”
Mã Tiến Lương nghe xong sắc mặt liền thay đổi, cũng may có cái mặt nạ che cho nên nhìn không ra. Hắn lén quan sát chủ tử nhà mình, thầm nghĩ: Đốc chủ gần đây sao vậy, tìm kiếm ngọc hành trùng sinh thuật, lại chuẩn bị đủ thứ cưới vợ, chắc không phải là… Tư xuân đấy chứ? Nhưng lời này cho hắn thêm mấy lá gan hắn cũng không dám nói. Hắn nghĩ nghĩ lại nói: “Vậy Vạn quý phi…”
Vũ Hóa Điền nghe xong sa sầm mặt, nói: “Vạn quý phi ta sẽ tự nói, huống hồ việc này rất quan trọng, không thể để cô ta tùy hứng.”
Mã Tiến Lương thấy sắc mặt chủ tử không vui liền không dám nói nhiều, cung kính lui ra ngoài, chỉ để lại Vũ Hóa Điền một mình chuyên tâm lau nhẫn trên tay.
Ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ cô thức dậy, chuẩn bị xuống núi tìm thợ mộc. Vừa mở cửa đã thấy một tiểu thái giám trắng trẻo đứng trước cửa, người nọ đang giơ tay định gõ cửa thì cô đi ra. Tay hắn vẫn giơ trên không trung có vẻ buồn cười, sửng sốt một lúc mới nhớ ra chuyện mình định làm, hỏi: “Thần y định ra ngoài sao?”
Cô khẽ gật đầu nói: “Đại nhân nhà các ngươi hôm qua đập nát cái bàn duy nhất của ta rồi, ta chuẩn bị xuống núi tìm thợ mộc đóng cái mới.”
Tiểu thái giám cười nói: “Nô tài tới để chuyển lời Đốc chủ. Đốc chủ nói ít ngày nữa ngài sẽ sai người tới lấy thần y, xin thần y chuẩn bị trước. Nô tài tới báo tin vui cho thần y đây.”
Cô như bị sét đánh, thẫn thờ một lúc lâu, chờ khi cô hoàn hồn đã không thấy bóng dáng tiểu thái giám đâu. Cô ngửa mặt lên trời gào to: “Vui cái con mẹ nó! Thế sao ngươi không gả cho hắn đi! Có khác gì giết người không!” Tiếng hét phát ra từ tận đáy lòng này văng vẳng trong khe núi, hù sợ bao nhiêu chim thú. Hét xong, cô quyết định không thể để nửa đời sau của mình chôn vùi trong tay yêu nghiệt kia được, cô phải tự cứu lấy mình! Nghĩ vậy, cô chạy xuống núi nhanh như chớp.
Đến chân núi, cô chạy thẳng tới cửa nhà Huyện thái gia, nói với người gác cửa: “Vị tiểu ca này, ta tìm công tử nhà các ngươi có việc, có thể thông báo một tiếng không?”
Tiểu ca gác cửa cũng biết cô, biết cô rất có thể sẽ trở thành tiểu thiếp thứ sáu của công tử bọn họ, thế là nịnh nọt cười, nói: “Cô nương chờ một chút, tiểu nhân đi bẩm báo ngay.”
Không bao lâu sau cô liền nhìn thấy thân hình ục ịch của vị công tử thèm thuồng cô đã lâu xuất hiện trước mắt. Cô thay đổi thái độ lãnh đạm lúc trước, chủ động nghênh đón: “Chu công tử, lần này ta tới là muốn nói với ngài, chuyện ngài để ta suy nghĩ ta đã suy nghĩ kỹ rồi, ngài mau chóng lấy ta làm tiểu thiếp đi.”
Vị công tử kia nghe xong lời cô nói, sắc mặt thay đổi, cuối cùng quái dị, nói: “Không phải cô đã trèo được lên cành cao sao, còn tới tìm ta làm gì?”
Cô có chút khó chịu nhíu mày, không biết vì sao ở thời cổ đại thông tin chậm chạp này mà chuyện của mình lại truyền đi nhanh thế? Đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Cô chân thành nói với hắn: “Không phải ngài luôn nói ngài vừa gặp ta đã yêu ư, nhân lúc còn nóng ngài lấy ta đi. Ngài nhẫn tâm nhìn người mình yêu rơi vào tay quỷ dữ sao?” Cô vừa nói vừa khóc, thấy hắn không phản ứng, cô nhào tới ôm chân hắn, gào lên: “Ta không muốn gả cho một thái giám độc ác, hiện giờ chỉ có ngài mới có thể cứu được ta thôi, ngài không thể thấy chết mà không cứu được.” Dựa theo phim, Vũ Hóa Điền này sống không được bao lâu, cô sao có thể thủ tiết vì một gã thái giám? Quá hoang đường. ( Bạn nhận được một tấm CG Ôm đùi 1 )
“Cái gì mà thấy chết không cứu, nói ta nghe xem nào.” Cô nghe thấy một giọng nói vang lên phía sau mình, chủ nhân của giọng nói kia cô cũng quen. Chỉ không biết tại sao hắn lại ở đây.
Không đợi cô phản ứng, Chu công tử kia cũng đã hất cô ra, cúi đầu khom lưng đi đến trước mặt Vũ Hóa Điền, vẻ mặt nịnh bợ, nói: “Vũ đại nhân, đừng hiểu lầm, ta và xx cô nương không có gì cả.”
“xx?” Vũ Hóa Điền cũng không biết tên cô, bởi vậy hỏi lại một câu.
Chu công tử lại tính sai, tưởng hắn không thích người khác gọi thẳng khuê danh của cô, vội vàng sửa lời nói: “À, không không không, là Vũ phu nhân. Há há há…”
Nghe hắn gọi như vậy, mặt cô và Vũ Hóa Điền đều như ăn phải con ruồi. Lúc này, một ông già ốm tong teo đi tới tự mình đỡ cô đứng dậy, thân thiết nói: “Con gái, sao con lại ngồi dưới đất vậy? Mặt đất lạnh lắm. Nếu con muốn ngồi thì hãy sai nha hoàn kê cho cái đệm chứ.”
Cô nghe vậy, sợ hết hồn, vội vàng nhảy dựng lên, cung kính nói: “Chu Huyện lệnh, ngài nhận lầm người rồi.” Nói rồi cô nhìn lão từ trên xuống dưới một lượt, nói: “Có cần ta bắt mạch cho ngài không? Có bệnh thì nên chữa sớm.”
Ông già khô khan kia lại thân thiết xua tay nói, nói: “Con gái không thể nhận lung tung được, đúng không Vũ đại nhân? Há há há…” Tiếng cười kia không khác con trai lão là mấy. Nghe lão nói như thế, cô cũng hiểu ra, đây nhất định là do Vũ Hóa Điền an bài.
Vũ Hóa Điền dùng khóe mắt liếc cô, âm hiểm nói: “Sao vậy, hôn sự này thần y không hài lòng?”
Dưới ánh nắng mặt trời ấm áp cô lại rùng mình một cái, đầu lắc giống như trống bỏi, nói: “Không không không, không dám không hài lòng.”
“Không dám là tốt nhất.” Vũ Hóa Điền nói xong, lại ra lệnh: “Tuệ Dung, ngươi ở lại hầu hạ thần y. Sau này thần y sẽ ở lại huyện nha, sợ là có chút không quen nhà, ngươi chăm sóc cho cẩn thận.”
“Vâng, Đốc chủ.” Giữa đám người đi theo Vũ Hóa Điền có một cô gái uyển chuyển bước ra. Cô ta khẽ nhún người hành lễ với cô, nhỏ nhẹ nói: “Nô tỳ Tố Tuệ Dung, ra mắt phu nhân.”
Trong lòng cô oán thầm nói: Chăm sóc là giả, giám sát cô và nhà Huyện thái gia này mới là thật. Cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nha hoàn kia rùng mình một cái, nói: “Cô cứ gọi ta là thần y đi, phu nhân nghe không tự nhiên, hơn nữa ta còn chưa xuất giá.”
Tố Tuệ Dung cười nói: “Phu nhân nghe nhiều sẽ quen thôi ạ. Hơn nữa, chuyện Đốc chủ quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi, phu nhân không cần lo lắng nửa chừng xảy ra sai sót.”
Cô liếc mắt, quyết định không cãi với bọn họ, bên cạnh biến thái đều là biến thái, người bình thường như cô không hiểu nổi bọn họ.
***
p.s: Lấy về rồi thịt =))))))))))
Mã Tiến Lương nhìn chủ tử của mình, thầm nghĩ chẳng lẽ loại chuyện này còn muốn lộ liễu nói cho Hoàng thượng? Vũ Hóa Điền nhìn ra Mã Tiến Lương không hiểu, nói: “Tây Hán mới bắt đầu đứng vững, lão già Vạn Dụ Lâu kia vẫn luôn như hổ rình mồi, nếu lén lút mang về, khó tránh khỏi sẽ khiến Đông xưởng nghi ngờ, không bằng chúng ta quang minh chính đại mang về.” Vũ Hóa Điền dừng một chút mới nói: “Chỉ nói Huyện lệnh bên này tặng con gái mình cho ta làm thiếp là được, chắc hẳn Hoàng thượng sẽ không quan tâm chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này đâu. Còn bên Huyện lệnh, ngày mai qua thông báo một tiếng.”
Mã Tiến Lương nghe xong sắc mặt liền thay đổi, cũng may có cái mặt nạ che cho nên nhìn không ra. Hắn lén quan sát chủ tử nhà mình, thầm nghĩ: Đốc chủ gần đây sao vậy, tìm kiếm ngọc hành trùng sinh thuật, lại chuẩn bị đủ thứ cưới vợ, chắc không phải là… Tư xuân đấy chứ? Nhưng lời này cho hắn thêm mấy lá gan hắn cũng không dám nói. Hắn nghĩ nghĩ lại nói: “Vậy Vạn quý phi…”
Vũ Hóa Điền nghe xong sa sầm mặt, nói: “Vạn quý phi ta sẽ tự nói, huống hồ việc này rất quan trọng, không thể để cô ta tùy hứng.”
Mã Tiến Lương thấy sắc mặt chủ tử không vui liền không dám nói nhiều, cung kính lui ra ngoài, chỉ để lại Vũ Hóa Điền một mình chuyên tâm lau nhẫn trên tay.
Ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ cô thức dậy, chuẩn bị xuống núi tìm thợ mộc. Vừa mở cửa đã thấy một tiểu thái giám trắng trẻo đứng trước cửa, người nọ đang giơ tay định gõ cửa thì cô đi ra. Tay hắn vẫn giơ trên không trung có vẻ buồn cười, sửng sốt một lúc mới nhớ ra chuyện mình định làm, hỏi: “Thần y định ra ngoài sao?”
Cô khẽ gật đầu nói: “Đại nhân nhà các ngươi hôm qua đập nát cái bàn duy nhất của ta rồi, ta chuẩn bị xuống núi tìm thợ mộc đóng cái mới.”
Tiểu thái giám cười nói: “Nô tài tới để chuyển lời Đốc chủ. Đốc chủ nói ít ngày nữa ngài sẽ sai người tới lấy thần y, xin thần y chuẩn bị trước. Nô tài tới báo tin vui cho thần y đây.”
Cô như bị sét đánh, thẫn thờ một lúc lâu, chờ khi cô hoàn hồn đã không thấy bóng dáng tiểu thái giám đâu. Cô ngửa mặt lên trời gào to: “Vui cái con mẹ nó! Thế sao ngươi không gả cho hắn đi! Có khác gì giết người không!” Tiếng hét phát ra từ tận đáy lòng này văng vẳng trong khe núi, hù sợ bao nhiêu chim thú. Hét xong, cô quyết định không thể để nửa đời sau của mình chôn vùi trong tay yêu nghiệt kia được, cô phải tự cứu lấy mình! Nghĩ vậy, cô chạy xuống núi nhanh như chớp.
Đến chân núi, cô chạy thẳng tới cửa nhà Huyện thái gia, nói với người gác cửa: “Vị tiểu ca này, ta tìm công tử nhà các ngươi có việc, có thể thông báo một tiếng không?”
Tiểu ca gác cửa cũng biết cô, biết cô rất có thể sẽ trở thành tiểu thiếp thứ sáu của công tử bọn họ, thế là nịnh nọt cười, nói: “Cô nương chờ một chút, tiểu nhân đi bẩm báo ngay.”
Không bao lâu sau cô liền nhìn thấy thân hình ục ịch của vị công tử thèm thuồng cô đã lâu xuất hiện trước mắt. Cô thay đổi thái độ lãnh đạm lúc trước, chủ động nghênh đón: “Chu công tử, lần này ta tới là muốn nói với ngài, chuyện ngài để ta suy nghĩ ta đã suy nghĩ kỹ rồi, ngài mau chóng lấy ta làm tiểu thiếp đi.”
Vị công tử kia nghe xong lời cô nói, sắc mặt thay đổi, cuối cùng quái dị, nói: “Không phải cô đã trèo được lên cành cao sao, còn tới tìm ta làm gì?”
Cô có chút khó chịu nhíu mày, không biết vì sao ở thời cổ đại thông tin chậm chạp này mà chuyện của mình lại truyền đi nhanh thế? Đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Cô chân thành nói với hắn: “Không phải ngài luôn nói ngài vừa gặp ta đã yêu ư, nhân lúc còn nóng ngài lấy ta đi. Ngài nhẫn tâm nhìn người mình yêu rơi vào tay quỷ dữ sao?” Cô vừa nói vừa khóc, thấy hắn không phản ứng, cô nhào tới ôm chân hắn, gào lên: “Ta không muốn gả cho một thái giám độc ác, hiện giờ chỉ có ngài mới có thể cứu được ta thôi, ngài không thể thấy chết mà không cứu được.” Dựa theo phim, Vũ Hóa Điền này sống không được bao lâu, cô sao có thể thủ tiết vì một gã thái giám? Quá hoang đường. ( Bạn nhận được một tấm CG Ôm đùi 1 )
“Cái gì mà thấy chết không cứu, nói ta nghe xem nào.” Cô nghe thấy một giọng nói vang lên phía sau mình, chủ nhân của giọng nói kia cô cũng quen. Chỉ không biết tại sao hắn lại ở đây.
Không đợi cô phản ứng, Chu công tử kia cũng đã hất cô ra, cúi đầu khom lưng đi đến trước mặt Vũ Hóa Điền, vẻ mặt nịnh bợ, nói: “Vũ đại nhân, đừng hiểu lầm, ta và xx cô nương không có gì cả.”
“xx?” Vũ Hóa Điền cũng không biết tên cô, bởi vậy hỏi lại một câu.
Chu công tử lại tính sai, tưởng hắn không thích người khác gọi thẳng khuê danh của cô, vội vàng sửa lời nói: “À, không không không, là Vũ phu nhân. Há há há…”
Nghe hắn gọi như vậy, mặt cô và Vũ Hóa Điền đều như ăn phải con ruồi. Lúc này, một ông già ốm tong teo đi tới tự mình đỡ cô đứng dậy, thân thiết nói: “Con gái, sao con lại ngồi dưới đất vậy? Mặt đất lạnh lắm. Nếu con muốn ngồi thì hãy sai nha hoàn kê cho cái đệm chứ.”
Cô nghe vậy, sợ hết hồn, vội vàng nhảy dựng lên, cung kính nói: “Chu Huyện lệnh, ngài nhận lầm người rồi.” Nói rồi cô nhìn lão từ trên xuống dưới một lượt, nói: “Có cần ta bắt mạch cho ngài không? Có bệnh thì nên chữa sớm.”
Ông già khô khan kia lại thân thiết xua tay nói, nói: “Con gái không thể nhận lung tung được, đúng không Vũ đại nhân? Há há há…” Tiếng cười kia không khác con trai lão là mấy. Nghe lão nói như thế, cô cũng hiểu ra, đây nhất định là do Vũ Hóa Điền an bài.
Vũ Hóa Điền dùng khóe mắt liếc cô, âm hiểm nói: “Sao vậy, hôn sự này thần y không hài lòng?”
Dưới ánh nắng mặt trời ấm áp cô lại rùng mình một cái, đầu lắc giống như trống bỏi, nói: “Không không không, không dám không hài lòng.”
“Không dám là tốt nhất.” Vũ Hóa Điền nói xong, lại ra lệnh: “Tuệ Dung, ngươi ở lại hầu hạ thần y. Sau này thần y sẽ ở lại huyện nha, sợ là có chút không quen nhà, ngươi chăm sóc cho cẩn thận.”
“Vâng, Đốc chủ.” Giữa đám người đi theo Vũ Hóa Điền có một cô gái uyển chuyển bước ra. Cô ta khẽ nhún người hành lễ với cô, nhỏ nhẹ nói: “Nô tỳ Tố Tuệ Dung, ra mắt phu nhân.”
Trong lòng cô oán thầm nói: Chăm sóc là giả, giám sát cô và nhà Huyện thái gia này mới là thật. Cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nha hoàn kia rùng mình một cái, nói: “Cô cứ gọi ta là thần y đi, phu nhân nghe không tự nhiên, hơn nữa ta còn chưa xuất giá.”
Tố Tuệ Dung cười nói: “Phu nhân nghe nhiều sẽ quen thôi ạ. Hơn nữa, chuyện Đốc chủ quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi, phu nhân không cần lo lắng nửa chừng xảy ra sai sót.”
Cô liếc mắt, quyết định không cãi với bọn họ, bên cạnh biến thái đều là biến thái, người bình thường như cô không hiểu nổi bọn họ.
***
p.s: Lấy về rồi thịt =))))))))))