Sớm Yêu Trễ Cưới

Chương 39

Thích Giai quên mình đã chấm dứt cuộc gọi khi nào, cô chỉ nhớ rõ câu nói kia của Lâm Tiêu Mặc, “Em xem thường anh, cũng xem thường tình cảm của anh đối với em.”

 

Mấy năm nay, cô không phải chưa từng hối hận qua quyết định đó, cũng không ít lần tự hỏi bản thân, nếu thời gian quay lại, cô có thể thay đổi lựa chọn hay không. Nhưng dù là lúc cô nhớ anh nhất, đáp án của cô đều là phủ định. Cô thà rằng lựa chọn đi câu lạc bộ đêm làm công chúa cũng không muốn sự giúp đỡ của Lâm Tiêu Mặc, thừa nhận rằng cô không bỏ được tự tôn và kiêu ngạo của mình, người có thành tích học tập như Lâm Tiêu Mặc làm sao có khả năng đảm nhận trọng trách đặt trên người cô.

 

Nợ tiền trong nhà anh sao có thể trả hết? Năm vạn tiền bảo lãnh anh lấy gì để đóng? Nếu để anh biết, anh cũng chỉ có thể nhờ gia đình và ba mẹ giúp đỡ. Vậy ba mẹ anh sẽ đối với mình như thế nào? Ba mẹ đối với việc nhận cứu giúp của nhà thông gia tương lai sẽ có suy nghĩ gì? Bọn họ nhất định sẽ lo lắng, bởi dính dáng đến tiền bạc vật chất, con gái sẽ trở thành người tư thái thấp kém được nhận ân huệ, bọn họ nhất định sẽ lo cô không ngẩng đầu lên được.

 

Cô từng đem mọi chuyện đổ lỗi cho sự tự tôn, nhưng khi Lâm Tiêu Mặc dùng thanh âm bi thương chất vấn cô, “Tự tôn của em vì sao chỉ nhằm vào anh?”, cô bừng tỉnh nhận ra, tự tôn của cô bất quá chỉ là do tự ti, cô vẫn luôn cảm thấy cô bé lọ lem không xứng với hoàng tử, cho nên thà chết cũng không nhận trợ giúp của hoàng tử.

 

Cô bỗng nhiên có phần hiểu được sự tức giận và thương tâm của Lâm Tiêu Mặc đến từ đâu, không phải do cô che giấu, lại càng không phải không chịu nổi quãng thời gian trải qua ở câu lạc bộ đêm, mà là vô cùng đau đớn khi không được tín nhiệm và tán thành, khó trách anh nói, “Thích Giai, anh việc gì cũng không biết.”

 

Cô nhớ tới lời anh nói qua điện thoại, “Chúng ta thử suy nghĩ một chút, con đường tương lai sẽ đi thế nào?” Sau này? Họ sẽ có sau này sao? Cô rất sợ, sau này chính là không có về sau.

 

Thích Giai ôm lấy gối đầu của Lâm Tiêu Mặc cuộn mình trên giường ,khóc thật lâu, mắt và yết hầu vừa đau vừa sung, mũi cũng bị nghẽn, khó chịu gần như không thể hô hấp. Cô dùng sức hấp háy mũi, xoay người trên giường, khóc thút thít, khóc thút thít… Sau đó mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.

 

Trong mộng là một mảnh mưa bụi, cô đang ôm sách đứng dưới lầu giảng đường, ngơ ngác nhìn xa xa thân ảnh đang đi tới, tuy không thấy rõ mặt, cô vẫn biết đó chính là Lâm Tiêu Mặc. Anh đi từng bước đến gần mình, mắt có thể thấy rõ bộ dáng của anh, thân ảnh lại đột nhiên thay đổi phương hướng rời đi. Thích Giai vội vàng lắc đầu, trong lòng hô lớn, “Không, không thể để anh đi.” Cô kinh hoảng muốn chay đến ngăn anh lại, nhưng chân lại bị những thứ ngổn ngang trên mặt đất đột nhiên bám lấy, mặc kệ cô dùng sức giãy dụa thế nào đều không thoát được, cô muốn gọi, nhưng giọng nói cũng như bị che lại, không phát được âm thanh nào.

 

Nhìn thấy bóng người đi xa dần, Thích Giai gấp đến độ rơi nước mắt, khi bóng dáng hoàn toàn bị chôn vùi trong mưa bụi, cô chỉ có thể tuyệt vọng ngồi xổm xuống, khóc lóc van xin, “Đừng đi.”

 

Cô cứ khóc như vậy, tựa như ngày đó họ chia tay, trong mưa khóc đến tê tâm liệt phế. Ngay khi cô khổ sở không thể giữ lại Lâm Tiêu Mặc, bên tai dường như có một thanh âm đang nói, “Đừng sợ, là mơ thôi.”

 

Đúng, khẳng định là mơ. Tỉnh lại thì tốt rồi.

 

Thích Giai cố sức muốn mở to mắt, thậm chí hoảng hốt cảm thấy mình đã gần tỉnh lại, nhưng ý thức rõ ràng nhắc nhở cô vẫn đang ở trong mơ. Cô cứ như vậy không ngừng giãy dụa, bối rối, hoang mang… Cho đến lúc tiếng chuông chói tai vang lên, đột nhiên cắt ngang cảnh tượng hư ảo trong mơ, đưa cô thoát khỏi trạng thái mê man.

 

Thích Giai mở to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm trần nhà, trái tim đập thình thịch, cô nhẹ nhàng nâng tay, chặn lại lồng ngực đang phập phồng, khóe miệng hiện lên nụ cười thư thái. Đồng thời di động ở bên gối vang lên không ngừng cũng nhắc nhở cô, cô không phải đang nằm mơ.

 

Thích Giai dùng nửa phần tinh thần tập trung lại, chờ đến khi nhớ đến việc phải nhận điện thoại, tiếng chuông đã ngừng. Cô trở người ,cầm lấy di động, trên màn hình là một cái tên quen thuộc.

 

Nhấn nút gọi đi, cô khẽ kêu, “Mẹ.” Chất giọng khàn khàn như chiêng bị hỏng khiến Thích Giai hoảng sợ. Đang nghĩ nên như thế nào tìm cớ giấu mẹ thì đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc.

 

Phút chốc, tim Thích Giai nhảy dựng, “Mẹ, đã xảy ra chuyện gì?”

 

“Bệnh của ba con… lại tái phát.” Mẹ nói xong lời này đã khóc không thành tiếng.

 

Thích Giai ngây người vài giây, ngồi bêt xuống, cố chống lại cơn chóng mặt mãnh liệt, kích động hỏi, “Tại sao có thể như vậy? Bác sỹ không phải đã nói trong năm năm sẽ không có vấn đề gì sao? Vì sao lại tái phát?”

 

Thích Giai chất vấn mẹ, nhưng chỉ nhận được tiếng khóc thảm thiết bi thương. Cô khó chịu đến mức muốn hét lên với mẹ, “Không được khóc.” Nhưng cô biết, cô không thể làm vậy, cô không thể loạn, nhất định không thể loạn.

 

Hít một hơi thật sâu, Thích Giai nhỏ giọng, “Mẹ, mẹ trước hết đừng khóc, nói cho con biết bác sỹ nói sao?”

 

Thích mẹ tiếp tục khóc thút thít vài cái mới khôi phục cảm xúc, sau đó đem lời nói của bác sỹ thuật lại cho con gái, “Gan có bóng mờ, đề nghị chúng ta đi kiểm tra, nhưng bác sỹ nói…”

 

“Bác sỹ nói sao?” Thích Giai cắt ngang tiếng khóc của mẹ, hỏi vấn đề mấu chốt nhất.

 

“Bác sỹ nói, mười phần là ung thư khuếch tán.”

 

“Nghĩa là chưa có chẩn đoán chính xác?” Thích Giai cẩn thận dò hỏi.

 

“Ừ.” Thích mẹ nức nở nói, “Giai Giai, mẹ còn chưa dám nói với ba con, mẹ sợ sau khi ông biết…”

 

Chưa chẩn đoán chính xác nghĩa là còn hy vọng. Thích Giai thở dài một hơi, nói, “Mẹ, trước tiên mẹ đừng nói với ba, chờ con về nói sau.”

 

“Khi nào thì con về?” Thích mẹ giờ phút này đã hoang mang lo sợ, nghe được con gái muốn về, giống như thở dài nhẹ nhõm, “Mẹ sợ mình không giấu được.”

 

“Hôm nay.” Thích Giai quyết đoán nói, “Con hôm nay sẽ về.”

 

Buông điện thoại, Thích Giai bằng tốc độ nhanh nhất gọi điện đến công ty hàng không đặt vé máy bay, xin phép Tô Hà rồi thu dọn hành lý đơn giản. Nhưng trong lúc vội vàng sơ suất, cho đến khi ra cửa lớn, cô mới phát hiện di động để quên trong phòng ngủ, càng không hay chính là, cô buổi chiều vào cửa lo lắng nói cho Lâm Tiêu Mặc chân tướng mọi chuyện, cái chìa khóa không bỏ lại trong túi, bị để trên bàn cơm.

 

Thích Giai vỗ vỗ đầu, gấp đến độ nước mắt tuôn ra. Một cái chìa khóa nhà khác ở trong tay Lâm Tiêu Mặc, nhưng chờ anh từ Hàng Châu trở về có kịp không?

 

Không được, vẫn nên đến sân bay trước. Khi xuống thang máy, Thích Giai bỗng nghĩ tới hẳn là nên báo với Lâm Tiêu Mặc một chút, bất quá cô sao không tài nào nhớ nổi số điện thoại của anh, cô tự giễu lắc đầu, anh mắng đúng, cô căn bản không phải người bạn gái đủ tư cách. Nếu không, như thế nào mà ngay cả số điện thoại của người mình yêu cũng không nhớ được?

 

Thích Giai cười khổ bước ra khỏi thang máy, gọi nhờ điện thoại của bảo vệ, bấm dãy số đã thuộc nằm lòng, “Sư huynh, ba em bệnh tái phát, em phải lập tức trở về, bây giờ đang chuẩn bị ra sân bay. Nhưng di động và chìa khóa đều để quên trong nhà, anh có thể giúp em liên lạc với Lâm Tiêu Mặc không. Em…” Cô dừng một chút mới nói, “Em không nhớ rõ số của anh ấy.”

 

Giang Thừa Vũ sửng sốt, cũng không nói thêm gì, chỉ hỏi, “Chuyến bay mấy giờ?”

 

“7h45 tối.”

 

“Anh đưa em đi.”

 

“Không cần, em bắt xe nhanh hơn.”

 

Giang Thừa Vũ trầm ngâm một lát, nói, “Cũng được, nhưng em tới nơi thì chờ anh.”

 

Thích Giai vừa định nói không cần, Giang Thừa Vũ đã lên tiếng, “Em cần di động.”

 

 

Giang Thừa Vũ tới sân bay sớm hơn cả Thích Giai. Thích Giai vừa xuống xe taxi đã thấy anh một thân thường phục đứng chờ ở cửa, thấy cô lập tức tới chào đón, tiếp nhận túi hành lý, lại đem di động nhét vào tay cô, “Đây là số riêng của anh, em cầm lấy, đến nơi nhớ gọi trước cho người nhà, để tránh bọn họ lo lắng.”

 

“Cám…”

 

Từ cám ơn Thích Giai còn chưa kịp nói ra đã bị Giang Thừa Vũ cắt ngang, “Không cần nói với anh lời này.”

 

“Trong di động có lưu số của một người tên Lí Bác, là bạn học của anh ở thành đô, em tới nơi anh ta sẽ sắp xếp xe đưa em về huyện Y.”

 

“Mặt khác, nếu trong huyện không thể chẩn đoán chính xác thì mau chóng chuyển đến thành phố C, hoặc trực tiếp đến thành phố B. Bệnh viện Vũ Cảnh là bệnh viện về gan tốt nhất trong nước, anh đã nhờ người liên hệ…”

 

Nghe anh an bài mọi chuyện đâu vào đấy, tâm Thích Giai dần dần bình ổn, cô gật đầu, ghi nhớ lời anh nói.

 

Giúp cô đăng ký vé máy bay, Giang Thừa Vũ thấy còn chút thời gian, liền dẫn cô đến cửa hàng Đông Ký ở trên lầu, gọi một phần ăn, đặt ở trước mặt cô, “Ăn một chút, buổi tối còn phải ngồi xe.”

 

“Ân.” Cô cầm thìa nhựa, ăn một miếng cơm trắng, nhưng ăn một lúc nước mắt liền rơi xuống, rơi vào trong bát.

 

“Đừng lo lắng, không có việc gì đâu.” Giang Thừa Vũ vỗ vỗ tay cô, khuyên giải, “Bây giờ em nhất định không thể suy sụp, họ còn cần em.”

 

Thích Giai khóc gật đầu, thì thào lặp lại, “Đúng, em không thể suy sụp, không thể suy sụp!”

 

Ăn cơm xong, anh đưa cô qua trạm kiểm tra, dặn dò, “Nhớ kỹ, tới nơi thì gọi điện cho anh.”

 

“Ân” Cô tiếp nhận hành lý tiến vào trong.

 

Trên máy bay, Thích Giai muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng khi nhắm mắt lại là tất cả hình ảnh hỗn độn, ba cô, Lâm Tiêu Mặc, Giang Thừa Vũ… Thậm chí còn có ba cầm thú kia, hiện lên kỳ lạ, không ngừng quấy nhiễu đầu óc cô. Cô không cách nào nghỉ ngơi, đành phải uống hết ly nước này đến ly khác.

 

Hơn ba giờ bay là quãng thời gian bay lâu nhất trong cả đời cô cảm thấy. Máy bay vừa đáp, cô liền khẩn trương mở di động, tin nhắn của Lí Bác và Giang Thừa Vũ đến cùng lúc.

 

“Xin chào, tôi là bạn của Thừa Vũ, tôi đã đến sân bay, tới nơi hãy liên hệ với tôi.”

 

“Đừng sợ, mặc kệ xảy ra chuyện gì đều còn có anh.”

 

Thích Giai nhìn chằm chằm màn hình, hốc mắt nóng lên. Thời gian thật sự trùng hợp đến đáng sợ, 8 năm trước cô bất lực ngồi xổm trong đồn công an, là Giang Thừa Vũ nói với cô, “Đừng sợ.”; 8 năm sau khi cô hoang mang lo sợ, lại là anh nói với mình, “Đừng sợ.”

 

Cô lau khoé mắt, không để nước mắt rơi xuống, trong đám đông gửi tin trả lời lại Lí Bác, “Xin chào, tôi đã tới nơi.”

 

Cô không có gửi hành lý mang theo, cho nên sau khi xuống máy bay thì đi thẳng ra ngoài. Mới ra khỏi sân bay, lập tức có người chào đón tự giới thiệu, “Tôi là Lí Bác.”

 

“Anh Lí, làm phiền anh rồi.” Thích Giai cảm ơn chân thành.

 

Lí bác tiếp nhận túi hành lý, dẫn cô hướng đến một chiếc xe thương vụ, “Tôi cũng học đại học P, cứ gọi tôi là sư huynh.”

 

“Sư huynh.” Thích Giai nghe theo, lên xe anh.

 

Ngồi trên xe cô mới phát hiện, ngoài Lí Bác còn có một người lái xe. Dường như biết được nghi vấn của cô, Lí Bác giải thích, “Đây là sư phó Lưu, từ thành phố C đến huyện Y phải mất hơn năm giờ, buổi tối một người lái xe mệt rã rời, tôi và anh ấy thay nhau.”

 

“Tôi cũng có bằng lái.” Thích Giai nói.

 

Lí Bác khép cửa xe, cười cười, “Thừa Vũ đặc biệt giao phó, không thể để em lái xe, em cứ ngồi ở phía sau ngủ một lúc, đến đường cao tốc sẽ gọi em.”

 

Thích Giai nhắm mắt lại, cô mơ hồ nghĩ, khó khăn hơn cũng đã sống qua, không gì là không qua được, mình nhất định có thể cố gắng tiếp.

 

Không biết ngủ bao lâu, mơ hồ cảm giác xe dừng lại, cô cả kinh sợ hãi, ngồi thẳng dậy, “Tới rồi?”

 

Lí Bác xoay người, trả lời, “Chưa, nhưng đã đi được nửa đường, tôi và Lưu sư phó thay phiên.”

 

Thích Giai thấy vẻ mệt mỏi của người lái xe, cảm kích nói, “Thật sự rất cảm ơn mọi người.”

 

Xe lại khởi động, Thích Giai một chút cũng không buồn ngủ. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dãy núi xa xa trong bóng đêm mơ hồ chỉ có thể thấy hình dáng, ước chừng đã ra khỏi khu xuyên Tây, trên đường cao tốc không nhìn thấy được chiếc xe nào, chỉ có đèn xe của bọn họ trong bóng đêm tối đen, tạo ra một dãy sáng trắng bệch, cô độc, âm u đến sợ hãi, khiến cô ôm chặt tay, rùng mình một cái.

 

Xe đến huyện Y đã là nửa đêm, Thích Giai an bài Lí Bác và Lưu sư phó dừng chân ở khách sạn tốt nhất huyện, tự mình bắt taxi về nhà.

 

Xe đi một nửa, mơ hồ nghe được tiếng còi hiệu truyền đến dồn dập, âm thanh ngày càng gần, không bao lâu một chiếc xe cứu thương lướt nhanh qua bọn họ. Nhìn đèn đỏ trên đỉnh chiếc xe đó, trong đầu Thích Giai đột nhiên xẹt qua một ý niệm đáng sợ, cô cuống quýt lấy điện thoại ra, gọi cho mẹ, gọi không được, lại gọi tiếp, vẫn không ai nghe máy.

 

Lòng Thích Giai hồi hộp, đưa người về phía trước ghế, lớn tiếng nói, “Bác tài, chạy nhanh chút.”

 

Người tài xế dường như cũng nhìn ra điểm khác thường của cô, giẫm chân ga, xe lao nhanh đi, không lâu sau đã đến dưới lầu khu nhà tập thể ba mẹ cô ở.

 

Thích Giai trả 50 đồng tiền mặt, vội vàng rời đi, nói với tài xế nhưng không quay đầu lại, “Tiền không cần thối.” Khi cô chạy đến, đèn trong khu nhà cơ hồ đều sáng, trong sân cũng đứng đầy người. Thích Giai đang muốn đi lên lầu nhà mình đã bị một người giữ lại, “Giai Giai, là con sao?”

 

Thích Giai quay đầu, nhận ra đối phương là dì Trương dưới lầu nhà mình, “Dì, là con, có phải nhà của con…”

 

Dì Trương không đợi cô hỏi xong, liền nói đáp án cho cô, “Giai Giai, ba con nôn ra rất nhiều máu, vừa mới được xe cứu thương đưa đi, ở bệnh viện huyện, con đi nhanh lên.”

back top