Sớm Yêu Trễ Cưới

Chương 50

Thích Giai vốn cảm thấy ở khoa phụ sản gặp được Lạc Hú không có gì kì quái, bây giờ phụ nữ trưởng thành ai mà chưa từng mặc bệnh phụ khoa. Hơn nữa cô xem bệnh viện phụ sản này có tính bảo mật mạnh mẽ, năng lực phục vụ cao nhất thành phố, Lạc Hú lựa chọn tới nơi này xem bệnh cũng không ngạc nhiên gì. Bất quá, khi Lạc Hú giữ chặt cô, bảo có chuyện muốn nói với cô, Thích Giai liền hiểu ra mình đã đoán sai.

 

Cô híp mắt, quan sát đánh giá Lạc Hú một lát, tầm mắt dời xuống, dừng ở cánh tay đang níu lấy cô.

 

Lạc Hú dường như cũng thấy không ổn, vội buông tay ra, bất quá ngữ khí vẫn cường ngạnh như trước, “Chúng ta tâm sự.”

 

“Tâm sự gì?” Thích Giai cười nhạt, “Lạc tiểu thư, chúng ta hình như không quen biết?”

 

“Cô…” Lạc Hú bị lời nói không lưu tình chút nào của Thích Giai làm cho gương mặt trắng bệch, liên tục hít sâu mới lên tiếng, “Là chuyện của Tiêu Mặc.”

 

Tiêu Mặc? Dùng xưng hô thân thiết như vậy ư? Thích Giai không hờn giận nhíu mày, lời nói mang vẻ khiêu khích, “Chuyện của anh ấy không cần cô tới nói cho tôi biết.”

 

“Thật không?” Lạc Hú cũng cao giọng, châm chọc nhìn cô, “Vậy cô đã biết anh ấy sắp bị sa thải chưa?”

 

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thích Giai, Lạc Hú liền chắc chắn cô nhất định không biết. Độ cong của khoé miệng cũng nhiều hơn, tươi cười chế giễu biến thành coi thường, thậm chí còn có thông cảm một chút, giống như kiểu đồng tình đối với người đầu ấp tay gối xảy ra chuyện lớn như vậy cũng chẳng hay biết gì. Nhưng mà khiến cô ta không dự đoán được chính là Thích Giai chỉ khiếp sợ một lát sau đó liền khôi phục bình thường, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng quét mắt một cái, đỡ thắt lưng, tiêu sái rời đi.

 

Việc này đổi lại khiến Lạc Hú kinh ngạc, “Cô không muốn biết vì sao ư?”

 

Thích Giai dừng chân, quay đầu mỉm cười, “Anh ấy nếu không muốn nói tôi biết, tôi vì sao phải biết chứ?”

 

Lạc Hú bị nụ cười và đáy mắt cảm giác hạnh phúc của cô đâm vào làm cả người khó chịu, cô ta nhớ tới lúc trước tức giận đã từng hỏi, “Merlin, anh ở đây bị địch bao vây tứ phía, cô ấy không có chuyện gì lại khiến cho anh chạy đi chạy lại thành phố C? Cô ấy có biết anh đang đánh trận đánh ác liệt không?”

 

Lâm Tiêu Mặc trả lời như thế nào? Anh cười, một bộ tư thái bảo hộ, nói, “Chuyện đó cô ấy không cần biết.”

 

Thấy bộ dáng luôn luôn cứng cỏi của Thích Giai, Lạc Hú bỗng nhiên cười tự giễu. Thật sự ứng với câu châm ngôn, hoàng đế không vội thái giám gấp, hai đương sự cũng không lo lắng, cô là người ngoài lại khẩn trương cái gì chứ. Nghĩ tới đó, cô ta liếc mắt nhìn Thích Giai, bị tức giận lan khắp người, cũng chưa đi được vài bước đã thay đổi chủ ý.

 

Lạc Hú quay đầu nhìn bụng lớn của Thích Giai, đáy mắt hiện lên vẻ gian ác, “Nếu không phải cô, anh ấy sẽ không rơi vào cục diện bị động như vậy.”

 

Hừ, Lâm Tiêu Mặc không muốn cho cô ta biết, muốn bảo vệ cô ta chặt chẽ, vậy mình cố tình phải nói cho Thích Giai biết cô ta mới là đầu sỏ gây nên.

 

Cũng không chờ Thích Giai đặt câu hỏi, Lạc Hú tiếp tục, “Nửa năm qua, anh ấy một mực nghỉ phép, căn bản không lòng dạ nào bận tâm nghiệp vụ công ty, doanh thu MH trượt 40%, ông chủ vô cùng không hài lòng, bây giờ công ty đối thủ lại giành người, mấy nhân viên đều muốn đổi nơi công tác, nếu không giữ được họ, anh ấy có thể cũng phải rời đi.”

 

Thích Giai chăm chú nhìn cái liếc mắt căm tức không bình thường của Lạc Hú, suy nghĩ mục đích thật sự của cô ta.

 

“Cô muốn tôi làm gì?” Cô mặt không chút thay đổi hỏi.

 

Thẳng thắn của cô làm cho Lạc Hú kinh sợ trong chớp mắt, được một lát mới tự phụ nói, “Tôi có thể giúp anh ấy xoay chuyển thế cục.”

 

Thích Giai nâng mắt, cười nhạt.

 

“Cô không tin?” Thanh âm Lạc Hú cao hơn mấy độ.

 

Thích Giai lắc đầu, chậm rãi nói, “Không, tôi tin. Nhưng tôi tin anh ấy hơn.”

 

“Có ý gì?” Lạc Hú khó hiểu.

 

Thích Giai đặt tay lên bụng, ý cười càng sâu, “Tôi tin năng lực của anh ấy, cô có thể xoay chuyển thế cục, anh ấy vì sao không thể? Hơn nữa…” Cô dừng một chút, có chút kiêu ngạo nói, “Anh ấy nếu thật sự bị sa thải, bằng năng lực và điều kiện của anh ấy, tôi nghĩ tổn thất lớn nhất chính là MH.”

 

“A, nói thật đơn giản, cô có biết anh ấy cho tới hôm nay đạt được vị trí này đã trả giá bao nhiêu cố gắng không? Anh ấy ở New York và HongKong dốc sức vất vả vì công việc mới có thể đạt được địa vị hiện nay?” Lạc Hú kích động chỉ trích, “Cô cái gì cũng không biết, khiến cho anh ấy dễ dàng mất đi, cô căn bản không xứng ở bên anh ấy, cô…”

 

“Cô có điều kiện gì?” Thích Giai cắt ngang lời cô, nghiêng nhìn về phía Lạc Hú.

 

“Rời khỏi anh ấy.” lạc Hú lời ít ý nhiều.

 

Thích Giai hơi nhíu mày, hiểu được đây mới là mục đích chính của Lạc Hú. Quả thật cô không có tham dự những năm tháng phát triển sự nghiệp của Lâm Tiêu Mặc, nhưng cô có thể tưởng tượng được anh vì thành tích hôm nay đã trả giá bao nhiêu gian khổ? Nhưng mà… rời đi?

 

Cô kéo ra một nụ cười, chỉ chỉ bụng mình, hỏi, “Cô cảm thấy có thể được sao?”

 

“Chỉ cần cô muốn.” Lạc Hú trào phúng nhìn cô, “Tôi cũng muốn biết, anh ấy hy sinh cho cô nhiều như vậy, cô có thể hồi đáp bao nhiêu?”

 

Thích Giai nhíu mày càng chặt, tựa hồ đang tự hỏi lời đề nghị của Lạc Hú. Qua một hồi lâu, cô mới lắc đầu cười, không nhanh không chậm nói, “Tôi không muốn.”

 

“Cô…” Lạc Hú khó thở trừng cô, “Cô rất ích kỉ.”

 

“Tình yêu vốn là ích kỉ.” Thích Giai cười châm biếm, đáp, “Hơn nữa, ích kỉ hay không là chuyện của tôi và anh ấy.”

 

“Hơn nữa, tôi tự nhận hiểu anh hơn cô.” Thích Giai tự tin nói, “Có lẽ, chức vụ hôm nay anh ấy mất đi sẽ mất mát, có lẽ anh cuối cùng không thể tìm được công việc tốt như vậy, nhưng việc này có quan hệ gì? Cô nghĩ rằng tôi và con tôi, tình cảm chúng tôi vẫn không bằng một phần sự nghiệp?”

 

“Cô rất xem thường anh ấy, cô cũng xem thường tôi.” Thích Giai lạnh lùng nói, “Ngoài tử biệt, đời này tôi quyết định ở bên anh ấy, muốn tôi rời đi?”

 

 

Cô dừng một chút, nâng cằm, chậm rãi phun ra hai chữ, “Không thể.”

 

Trên đường về nhà, Thích Giai nhớ tới trước khi Lạc Hú rời đi còn để lại câu nói lỗ mãng tức giận, “Cô đừng hối hận.”

 

Hối hận? Cô cười cười, nếu cô đáp ứng thỉnh cầu cẩu huyết của Lạc Hú, vậy cô mới có thể hối hận cả đời.

 

Về đến nhà, cô uống bát canh gà của dì trước, lại ngồi trên sôpha chờ Lâm Tiêu Mặc về cùng nhau ăn cơm, cũng như mọi khi, chờ một hồi cô liền ngủ mất.

 

Lâm Tiêu Mặc vào cửa liền nhìn thấy Thích Giai tựa trên sôpha, khoé miệng anh hơi nâng lên, để cặp xuống vào phòng ngủ lấy tấm chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người cô.

 

Cũng không biết là do dì chăm sóc tốt, hay điều kiện sức khoẻ, cô không giống như những phụ nữ có thai khác, Thích Giai mang thai đến giờ cơ hồ không xuất hiện chứng phù, nám hay nốt đậu do hoocmôn, hết thảy đều không tới gây nhiễu cô, ngược lại khuôn mặt trắng nõn thêm vài phần hồng hào, thoạt nhìn rất khoẻ mạnh, đặc biệt cánh môi hé mở kia, đỏ hồng mềm mại đến mê người.

 

Hầu kết Lâm Tiêu Mặc giật giật, màu mắt ngày càng trầm, hô hấp phát ra càng dồn dập, anh cúi người, ngậm lấy đôi môi xinh đẹp mềm mại kia, có chút ngọt, có chút mặn, tựa hồ còn có vị canh gà nhàn nhạt…

 

Thích Giai ngủ, trong mộng chỉ cảm thấy môi được phủ lên một thứ lành lạnh, mềm mềm gì đó, phản xạ có điều kiện muốn xoay đầu tránh né thứ quấy nhiễu giấc ngủ này, tiếc rằng thứ kia lại giống như dính chặt trên môi, mặc kệ cô trốn thế nào cũng không thoát được. Cô căm tức nâng tay gạt thứ đáng ghét gì đó ra, ai đó dự đoán được tay mới vừa đưa tới đã vững vàng bị tóm, lực đạo làm càn trên cánh môi phút chốc cũng tăng lên, vừa rồi là chạm vào như vẽ tranh biến thành liếm liếm, cuối cùng thành gặm cắn.

 

“A…” Cô há miệng kháng nghi, làm để cho người kia thừa cơ. Đầu lưỡi ướt át tiến vào khoang miệng, bám trụ lưỡi cô mà hung hăng chơi đùa, hút lấy, không để cô lùi bước, lại càng không cho phép cô kháng cự, mãi đến khi cô nghẹn đỏ mặt sắp hít thở không thông, anh mới buông tha cô.

 

Vừa được tự do, Thích Giai liền vung tay nện lên bả vai anh, yêu kiều nói, “Đáng ghét!”

 

Ngón cái mơn trớn đôi môi đỏ mọng sưng vù kia, Lâm Tiêu Mặc vô lại hỏi, “Làm sao đáng ghét?”

 

Thích Giai cho anh cái nhìn xem thường, làm bộ muốn đứng lên, tiếc rằng mang thai, lại bị hôn đến thở không xong, ngồi dậy quá mạnh, choáng váng đầu liền ngồi xuống lại.

 

Lâm Tiêu Mặc nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, tức giận phàn nàn, “Đã nói với em bao nhiêu lần là phải đứng lên từ từ, nhưng nghe không vào sao? Em không phải muốn hù chết anh chứ?”

 

Thích Giai đáp lại anh một ánh mắt xem thường, sau khi dựa vào anh ngồi thẳng lưng, ngang ngược làm nũng, “Ai doạ ai? Anh hỏi cũng không hỏi liền hôn em, em mới bị hù chết.”

 

“Đúng đúng, là anh không đúng.” Lâm Tiêu Mặc vội chịu tội, giải thích, “Chồng thân vợ là đạo lý hiển nhiên, muốn thân liền thân, sao phải cần xin chỉ thị?”

 

Thích Giai biết anh cố tình nói, cũng không phản bác, chỉ cười dịu dàng. Ngón tay dọc theo hai má tuấn lãng của anh trượt xuống chân cằm, hầu kết, lại nghịch ngợm xâm nhập vào trong áo sơmi để mở của anh, sau đó đè nén hơi thở nói, “Hình như là không cần xin chỉ thi, em đây sờ sờ, hôn nhẹ hẳn là không có việc gì đi…”

 

Lâm Tiêu Mặc hấp khí, không dám tin nhìn chằm chằm vào cái tay đang trượt vào trong quần kia, cắn răng cảnh cáo, “Đừng nháo!”

 

Vật gì đó trên tay phản ứng làm cho Thích Giai rất đắc ý. Cô cười duyên nhìn anh, ngón tay dường như vô tình lướt qua, còn nghịch ngợm dùng móng tay khẽ chạm vào thứ đã sớm nóng lên kia, dẫn tới Lâm Tiêu Mặc liên tục hít sâu.

 

“Không muốn sống nữa sao?” Anh khàn giọng hỏi, trong con ngươi là màu ngấm ngầm chịu đựng dục vọng.

 

“Phải.” Thích Giai sảng khoái trả lời, lại giảo hoạt cười, “Cho nên… Chúng ta ăn cơm thôi.”

 

Nói xong, cô cố ý ở nơi mẫn cảm nhất kia đích thực nhéo một cái, thành công khiến cho Lâm Tiêu Mặc rên rỉ. Nhìn thấy anh mạnh mẽ căng chặt cơ thể, Thích Giai đắc ý cười cười, vừa định rút tay ra chụp mông chạy lấy người, lại bị anh gắt gao đè lại, thấp giọng quát ra lệnh, “Không được đi, giúp anh làm xong.”

 

“Không được, em đói bụng.”

 

“Ngoan, anh cũng đói bụng, cho anh ăn no trước.” Anh cầm lấy tay cô trượt đến chỗ nóng bỏng kia, rất rõ ràng ám thị mình rốt cuộc là đói làm sao.

 

Thấy anh kéo quần xuống, Thích Giai cuống quýt hướng phòng bếp nhìn nhìn, nhắc nhở, “Dì ở đây.”

 

“Vậy nhanh lên.” Anh cắn vành tai cô thúc giục, “Vợ, sờ đi, nó thật khó chịu.”

 

Thích Giai không nghĩ tới chỉ đùa một chút lại khơi mào thuốc súng, nhưng thật sự không dám ở phòng khách chơi đùa với anh, nếu như dì bỗng nhiên đi ra, cô thế nào cũng phải xấu hổ muốn chết. Bất quá nhìn người đàn ông vùi đầu bên gáy cô, cũng hiểu được nếu không làm theo ý anh, không chừng anh lại làm ra chuyện quá giới hạn nào nữa. Vì thế, đành phải lấy lòng nói, “Vào phòng ngủ được không?”

 

“Ở đây không tốt sao?” Anh cắn cổ cô, xấu xa nói, “Nơi này càng kích thích.”

 

Thích Giai trở mình mắt trợn trắng, đẩy đầu anh uy hiếp, “Hoặc là phòng ngủ, hoặc là tự anh giải quyết.”

 

“Không được, anh muốn em.” Lâm Tiêu Mặc nói xong, mặc quần, xoay người ôm cô vào phòng ngủ, khi đi ngang qua phòng bếp, anh gào lên với dì một câu, “Dì, Thích Giai mệt muốn ngủ trước, cháu giúp cô ấy, dì làm cơm xong cứ đi trước đi.”

 

Tiếp đó… Thích Giai thật bi thảm. Đầu tiên là năm ngón tay mỏi nhừ, anh vẫn cứng rắn không xong, tiếp theo lại bị đùa nghịch tư thế xấu hổ, khép hai chân lại để anh ma xát ở giữa hai chân, cũng không biết có phải kìm nén lâu lắm không, bắp đùi Thích Giai sớm bị ma xát ướt một mảnh, nên đi ra vẫn không được. Đến cuối cùng, cô thật sự mệt quá làm liều, liền cúi đầu xuống, xuất ra thủ đoạn phải dùng ở đảo quốc nhỏ đó, há mồm không lưu loát bao lấy thứ nóng bỏng thật lớn kia, không ngờ, còn chưa kịp có động tác gì, người nào đó liền kích động đẩy đầu cô ra, chất lỏng liền hùng dũng phun ra…

 

Sau đó, Lâm Tiêu Mặc ôm cô nhớ lại ý vị tốt đẹp vừa rồi, nghĩ đến ôn nhuận kia, bao bọc trơn ướt cùng hai má lõm xuống của cô, bụng căng thẳng, Lâm tiểu đệ vừa phóng thích lại có xu thế sống lại. Cúi đầu nhìn sắc mặt ửng hồng của Thích Giai, biết không thể làm cho cô quá mệt mỏi, cho nên chỉ nhẹ vỗ về lưng cô, câu được câu không nói chuyện phiếm, “Hôm nay kiểm tra thế nào?”

 

Nói đến con, Thích Giai đang mệt mỏi bỗng tinh thần tỉnh táo, ngửa đầu, đem kết quả kiểm tra và lời nói của bác sĩ báo cáo lại với Lâm Tiêu Mặc, nói xong lời cuối, lại nghĩ tới chuyện buổi chiều, bất chợt ngừng câu chuyện.

 

Lâm Tiêu Mặc thấy thần sắc cô bất thường, vội lo lắng hỏi, “Sao vậy?”

 

Cô nhìn anh, suy nghĩ thật lâu mới nói ra, “Buổi chiều gặp qua Lạc Hú.”

back top