Sơn Quỷ

Chương 2: Nghi Xương tầm ngoại thích - Thiết thủ sát cừu nhân

Sáng ngày đầu tháng hai, trước cửa Mục gia trang xuất hiện một chàng trai cao gầy, da ngăm đen, gương mặt có nét đẹp drư dàng của nữ nhân.

 

Chỉ khi chàng ta mở miệng nói, mới để lộ hai răng nanh sắc nhọn như răng sói.

 

Bộ y phục vải trên người tuy mới nhưng lại là của bậc lão nhân và không hợp với lứa tuổi của chàng trai.

 

Người này chính là Trầm Thiên Cơ. Chàng vâng theo di mệnh của Vô Tích Thần Y, tìm đến nhà ngoại tổ phụ nương náu. Không phải với thân phận của cháu ruột thất lạc, mà là một người bà con xa!

 

Thiên Cơ phải có thời gian làm quen với nếp sống loài người, và cũng để điều nghiên tình hình Bắc Đẩu môn.

 

Với vài nén vàng ít oi mà đôi dã nhân đã thu nhặt từ xác Trầm Thiên Toàn, chàng mua sắm y phục, giầy vải. Tất nhiên là theo mẫu bộ quần áo duy nhất trên người sư phụ Lý Dĩ.

 

Giờ đây, Thiên Cơ ngơ ngác, tần ngần đứng trước tòa Mục gia trang đồ sộ của ông bà ngoại. Đây là Cơ ngơi sang trọng và lớn nhất Nghi Xương. Mục lão Trang chủ là đại phú trong ngành kinh doanh thảo dược, cung cấp thuốc cho các dược phòng của cả vùng Hoa Nam, Hoa Trung.

 

Cuối cùng, Thiên Cơ cũng đủ dũng khí để gõ cửa. Một gã gia đinh ló ra hỏi :

 

- Túc hạ muốn hỏi ai?

 

Thiên Cơ theo lời của Lý Dĩ chỉ vẻ đáp :

 

- Tại hạ là Mục Thiên Cơ, quê Cam Châu, xin vào bái kiến Mục trang chủ!

 

Trang chủ Mục Nhật Tống cũng xuất xứ ở đất Cam nên gã gia đinh tưởng chàng là họ hàng ở quê xa, liền vui vẻ dẫn vào.

 

Vô Tích Thần Y vốn có họ với Trang chủ phu nhân nên đã mai mối Mục tiểu thư - mẹ Thiên Cơ - cho bằng hữu là Thiên Toàn. Chính vì vậy ông rất tỏ tường lai lịch của vợ chồng Trang chủ. Nay Thiên Cơ giả làm cháu họ xa của Mục Nhật Tống thì chẳng khó khăn gì! Hơn nữa, theo lời gã gia đinh thì ông bà ngoại chàng đều đã qua đời, chỉ còn lại trưởng nam là Mục Tử Phát, bào huynh của mẹ chàng. Lão chỉ về quê Cam Châu vài lần tất sẽ chẳng biết hết họ hàng.

 

Mục trang chủ và Mục phu nhân nghe nói có người ở cố quán ra thăm, mừng rỡ chào đón.

 

Thiên Cơ quỳ xuống lạy :

 

- Tiểu điệt Mục Thiên Cơ, cháu nội của Mục Bằng, xin bái kiến biểu thúc, biểu thẩm!

 

Mục Tử Phát cười ha hả :

 

- Không ngờ tứ thúc lại có một đứa cháu nội khôi ngô tuấn tú thế này!

 

Cháu mau đứng lên, lại đây để lão phu hỏi han chuyện quê hương!

 

Mục Tử Phát đã năm mươi hai, còn Mục phu nhân cũng năm mươi, nhờ sống cảnh giàu sang phú quí, lại tinh thông y dược nên vẫn còn tráng kiện, trẻ trung.

 

Mục phu nhân buột miệng hỏi lại :

 

- Ngươi cũng tên Thiên Cơ sao?

 

Mục trang chủ giật mình nhìn kỹ chàng trai, rồi lẩm bẩm :

 

- Lạ thật! Sao ngươi lại có nét giống với bào muội Kim Lan của lão phu, và trùng tên với con của nó nhỉ?

 

Thiên Cơ đáp :

 

- Tiểu điệt cũng là người họ Mục nên có giống biểu cô cũng là chuyện thường!

 

Mục Tử Phát hỏi han chuyện quê hương qua loa vì bản thân lão cũng chỉ biết vài người. Lão vui vẻ bảo :

 

- Hiền điệt đã tìm được đến đây thì cứ ở lại đây làm việc cho lão phu! Thế ngươi có những khả năng gì?

 

- Bẩm biểu thúc! Tiểu điệt học qua ngành dược thảo, có thể phân biệt thuốc tốt xấu!

 

Mục Tử Phát hân hoan nói :

 

- Hay lắm! Lão phu sẽ bố trí cho ngươi một công việc nhàn hạ ở kho dược thảo phía sau trang.

 

Lão cho thị tỳ gọi Tổng quản dược khố tên là Trần Sinh lên, giao phó Thiên Cơ.

 

Họ Trần tuổi độ sáu mươi, dáng người gầy gò, trán cao, mắt sắc như chim ưng, lúc nào cũng kè kè một chiếc toán bàn.

 

Trần Sinh đưa Thiên Cơ vào khu vực chứa thuốc phía sau trang bố trí ở chung với đám phu khuân vác và phơi phóng dược thảo. Ông lạnh lùng nói :

 

- Tuy ngươi là cháu họ của Trang chủ, nhưng nếu ỷ lại vào điều ấy mà lười biếng thì lão phu sẽ đuổi ngay!

 

Thiên Cơ lặng lẽ gật đầu. Kể từ hôm ấy, chàng trở thành một gia nhân cần mẫn và ít nói. Bọn phu biết chàng là cháu họ Trang chủ nên sinh lòng đố kỵ, cố tình đùn đẩy cho Thiên Cơ những bao thuốc nặng nề nhất, nhưng chàng vẫn thản nhiên mỉm cười.

 

Lúc không có việc, Thiên Cơ ngồi bất động hàng canh giờ để chiêm nghiệm những chiêu thức trong hai pho tuyệt học Phi Hoàn thất thập nhị thủ và Long Hổ thần thức.

 

Trưa ngày thứ tư, gã Đỗ Cẩn, trưởng toán phu khuân vác đến gạ chàng đánh bạc.

 

Thiên Cơ lắc đầu :

 

- Tiểu đệ không biết chơi!

 

Đỗ Cẩn nhăn mặt :

 

- Làm thân nam tử mà không biết cờ bạc thì có khác gì đàn bà! Hay là ngươi muốn để dành tiền cưới vợ?

 

Chàng chưa kịp đáp thì Tổng quản Trần Sinh xuất hiện :

 

- Đỗ Cẩn! Ngươi mau điều người ra sân trước dọn dẹp phân và nước tiểu. Thương lái ở Qúi Châu vừa mang đến một con gấu đen và một con Kim Tiền Báo!

 

Đỗ Cẩn cười đểu cáng, bảo Thiên Cơ :

 

- Ngươi không đánh bạc thì chịu khó làm việc này vậy!

 

Chàng thản nhiên đứng lên, đi theo Trần tổng quản. Mục gia trang được chia làm hai phần, ngăn cách bởi bức tường ngang cao vút, nơi cư trú của gia đình chủ nhân.

 

Phần sau chính là khu vực của những dãy nhà kho chứa thuốc sống, vòng quanh một sân gạch rộng.

 

Ngoài dược thảo, Mục gia trang còn kinh doanh cả những dược vị có trong cơ thể dã thú như: mật gấu, xương cọp, xương báo... chúng được đưa từ các nơi về, nhốt trong những dãy chuông kiên cố, chờ đưa lên kinh bán cho các đại thần, hay nhà quyền quý.

 

Người mua muốn bảo đảm độ xác thực nên thường mua thú sống về làm thịt, cũng có người đem về nuôi dưỡng để làm thú cảnh.

 

Lúc này, cả gia đình Mục trang chủ đều có mặt ở thềm đại sảnh để xem hai con thú dữ. Đây là lần đầu tiên Thiên Cơ thấy mặt tiểu thư Mục Lan Quỳnh, ái nữ của Mục Tử Phát, và là biểu tỷ của chàng.

 

Cạnh nàng là trượng phu Lưu Vân Khuyết, cùng đứa con gái bốn tuổi tên Tiểu Hà.

 

Hai chiếc cũi gỗ đã được đưa từ xe ngựa xuống sàn gạch. Hai con thú lồng lộn, phát ra những tiếng gầm gừ ghê rợn.

 

Khách hàng là một lão già đen nhèm, tai đeo vòng vàng, đang xun xoe ngã giá với Mục trang chủ. Lão cố xin thêm vài chục lượng để bù đắp cho nỗi gian khổ trên đường vận chuyển.

 

Bỗng Tiểu Hà rời thêm sảnh, thích thú chạy về phía hai chiếc lồng thú.

 

Cạnh lồng còn có sáu hán tử người Miêu nên chẳng ngại lắm vì họ sẽ không cho Tiểu Hà đến quá gần.

 

Chỉ mình Mục tiểu thư lo lắng chạy theo gọi :

 

- Hà nhi! Con không quay lại thì mẫu thân sẽ đánh đòn đấy!

 

Cô bé đã chạy được nửa đường còn cách cũi gỗ khoảng ba trượng. Nó dừng lại cười bảo :

 

- Chúng ở trong lồng đâu có gì mà mẫu thân phải sợ?

 

Lan Quỳnh đã đến nơi tát yêu con gái rồi bồng lên. Bất ngờ, con gấu đen giận dữ húc mạnh vào cửa lồng làm tung chốt, rồi lao về phía Mục tiểu thư. Có lẽ nó đã quậy phá nhiều trên đường nên cũi gỗ yếu đi.

 

Mọi người kinh hãi thét lên nhưng chẳng thể làm gì được nữa. Lan Quỳnh sợ đến nhũn cả chân, chỉ biết ôm chặt con thơ mà chờ chết!

 

Trong lúc thập tử nhất sinh ấy, Mục tiểu thư bỗng nhận ra có bóng người lướt đến, ôm mình nhảy ra khỏi móng vuốt của ác thú. Lan Quỳnh có cảm giác như được một cơn lốc nhấc lên, cuốn bay đi.

 

Người này đặt nhẹ mẹ con tiểu thư xuống rồi tung mình ngược lại, đuổi theo con gấu.

 

Nó hụt mất mục tiêu ban đầu, thuận đà lao về phía thềm đại sảnh. Cả nhà đã nhốn nháo, kinh hoàng, đứng cả lên và bỏ chạy. Nhưng Mục phu nhân vì quá sợ hãi nên ngã vật xuống, chẳng sao di chuyển nổi nữa.

 

Tổng quản Trần Sinh vung chiếc bàn toán bằng thép đập vào đầu con vật, nhưng nó đã quạt ông bay sang một bên.

 

Con ác thú đứng dựng lên, gầm thét rồi chụp lấy Trang chủ phu nhân. Thời may, gã gia nhân áo xanh đã đến kịp, vung cước đá vào mõm con gấu. Cú đá ngàn cân đã đẩy bật ác thú ngã ngửa, rời khỏi thềm sảnh.

 

Mục trang chủ đã nhận ra đứa cháu nghèo hèn của mình, mừng rỡ thét lên :

 

- Thiên Cơ giỏi lắm!

 

Ông lật đật chạy đến đỡ phu nhân lên. Mọi người cũng đã hoàn hồn ló ra xem cảnh Thiên Cơ đánh gấu.

 

Chàng trai mảnh khảnh này đang liên tiếp giáng vào cơ thể của con vật những đòn quyền cước như sấm sét và miệng phát ra những âm thanh kỳ lạ Sau một hồi, con gấu mất hẳn vẻ hung hãn, đứng im nhìn Thiên Cơ với vẻ sợ hãi.

 

Chàng nắm chùm lông cổ, dẫn nó trở lại chuồng trước sự ngỡ ngàng, nghi hoặc của mọi người.

 

Lão thương nhân người Miêu vái dài, ánh mắt đầy vẻ tôn thờ :

 

- Tiểu huynh đệ quả là bậc thần nhân, biết cả cách nói chuyện với dã thú. Ở Miêu Cương, chỉ có mình đại pháp sư là có khả năng này!

 

Mục trang chủ bước đến, ôm Thiên Cơ mà cười ha hả :

 

- Cơ nhi! Cháu là đại ân nhân của cả nhà. Không ngờ họ Mục ta lại có một người thần dũng như ngươi.

 

Mục Lan Quỳnh cũng nghiêng mình thỏ thẻ :

 

- Ơn cứu mạng của biểu huynh, tiểu muội suốt đời ghi nhớ!

 

Đôi mắt nhung huyền của người thiếu phụ chan chứa niềm ngưỡng mộ, và dường như có chút đắm say, khiến Thiên Cơ rúng động.

 

Chàng lúng từng cúi đầu đáp lễ mà chẳng nói gì.

 

Tiểu Hà chạy đến nắm tay Thiên Cơ, nói ríu rít :

 

- Biểu bá còn giỏi hơn cả Võ Tòng trong đoàn hát tuồng. Hay là ta thả cả con báo kia ra để biểu bá đánh nó cho mọi người xem thử!

 

Cả nhà bật cười trước ý nghĩ ấy. Nhưng Lưu Vân Khuyết đã lạnh lùng mắng :

 

- Trẻ con chỉ nói bậy. Gấu chậm chạp nhưng báo thì nhanh nhẹn, thả ra ai mà bắt nổi!

 

Họ Lưu mặc cảm mình yếu đuối nên sinh lòng ganh ghét với Thiên Cơ!

 

Tiểu Hà bị cha mắng, lủi thủi chạy về bên mẹ, nước mắt lưng tròng.

 

Mục phu nhân cưng cháu bực bội trách :

 

- Sao hiền tế lại nặng lời với trẻ thơ như vậy?

 

Vân Khuyết vội cúi đầu nhận lỗi.

 

Sau sự kiện này, Thiên Cơ được hậu đãi như thượng khách. Mục trang chủ không cho chàng làm việc ở kho thuốc nữa, mà giao chức võ sư hộ viện, huấn luyện võ nghệ cho bọn gia nhân.

 

Khi Trang chủ ra ngoài, Thiên Cơ được tháp tùng làm hộ vệ. Cô bé Tiểu Hà luôn quấn quít lấy chàng và đòi học võ. Lưu Vân Khuyết không đồng ý nhưng phu thê Trang chủ lại tán thành.

 

Địa điểm dạy võ cho Hà nhi là vườn hoa ở hậu viện. Do vậy, Mục tiểu thư luôn có mặt, tiếng là chăm sóc con thơ, nhưng thực ra là phục vụ luôn cho cả Thiên Cơ.

 

Nàng và cả thị tỳ Tiểu Cúc chuẩn bị trái cây, nước uống và khăn lau. Chồng nàng Lưu Vân Khuyết ghen hờn đến tím cả ruột gan mà không sao mở miệng được. Vả lại, gã bị ngập chìm trong việc kinh doanh của Mục gia trang nên cũng chẳng có thì giờ.

 

Vân Khuyết là nam tử của cố tri huyện Nghi Xương Lưu Trụ, bằng hữu của Mục trang chủ. Gã và Lan Quỳnh được chỉ phúc vi hôn nên trở thành chồng nàng. Do song thân đều đã mất, Vân Khuyết ở rể ở Mục gia trang, sau này thừa kế sản nghiệp dòng họ Mục.

 

Chính vì vậy mà người trong trang gọi Lan Quỳnh là tiểu thư, còn Vân Khuyết là thiếu gia! Nếu ở nhà gã thì danh xưng Lan Quỳnh sẽ là thiếu phu nhân!

 

Thân gởi rể cũng nhiều cay đắng, nhưng họ Lưu cố nhẫn nhục, chờ ngày cha mẹ vợ qua đời. Gã chẳng yêu thương gì Lan Quỳnh, nhưng sự có mặt của Thiên Cơ cũng là cái gai trong mắt.

 

Cuối tháng hai, Mục trang chủ gọi Thiên Cơ vào thư phòng, cạnh ông có cả Mục phu nhân. Tử Phát nghiêm nghị nói :

 

- Cơ nhi! Vợ chồng lão phu tặng ngươi năm trăm lượng vàng để tỏ lòng biết ơn.

 

Còn lương tháng sẽ là hai trăm lượng bạc!

 

Thiên Cơ kính cẩn từ chối :

 

- Bẩm thúc thẩm! Tiểu diệt may mắn được chút võ nghệ, dù đối với người ngoài cũng phải ra tay tương trợ, huống hồ gì chúng ta là thân thích? Số vàng này tiểu điệt quả không dám nhận! Còn mức lương hai trăm lượng, ngang với người phục vụ đã ba chục năm như Trần tổng quản, khiến lòng tiểu điệt rất áy náy. Công việc hàng ngày cũng nhàn hạ, tiểu điệt chỉ xin năm mươi lượng là đủ!

 

Mục phu nhân bật cười :

 

- Không ngờ trên đời lại có kẻ biết chê vàng bạc! Cơ nhi không nhận sẽ khiến lão thân buồn đấy!

 

Thiên Cơ lúng túng suy nghĩ, lát sau nói :

 

- Nếu vậy xin thúc thẩm gởi số vàng kia về Cam Châu, chia cho những người nghèo khó trong gióng họ, nhưng đừng nói là của tiểu điệt!

 

Mục trang chủ vỗ vai chàng cười khanh khách :

 

- May mà mỗi năm lão phu đều gởi vạn lượng vàng về quê giúp đỡ họ hàng, nếu không thì đã phải xấu hổ với ngươi rồi!

 

Ép mãi Thiên Cơ cũng không nhận, Mục phu nhân bèn nói :

 

- Thôi được! Sau này khi ngươi cưới vợ, chúng ta sẽ cấp vốn làm ăn!

 

Thiên Cơ lui ra, bà tư lự hỏi trượng phu :

 

- Tướng công nhận xét thế nào? Cơ nhi có đáng là người trung thực, khẳng khái hay chỉ đóng kịch mà thôi?

 

Mục Tử Phát mỉm cười :

 

- Phải chăng bà muốn nhận y làm nghĩa tử?

 

Mục phu nhân gật đầu :

 

- Tướng công quả là hiểu lòng thiếp! Lưu Vân Khuyết tính tình gian xảo, bần tiện.

 

Sau này thừa kế tất sẽ không tiếp tức giúp đỡ cho hai họ Mục, Lý ở Cam Châu. Chúng ta ở dưới suối vàng làm sao dám nhìn mặt tổ tiên?

 

Mục trang chủ vuốt râu tư lự :

 

- Chúng ta không có con trai! Giá mà Lan muội còn sống thì sau này có thể xin một đứa chuyển sang họ Mục để thừa kế!

 

Ông bỗng rùng mình hỏi vợ :

 

- Lạ thực! Sao càng ngày ta càng có cảm giác rằng Thiên Cơ rất giống bào muội Kim Lan? Bà có như vậy không?

 

Mục phu nhân gật đầu :

 

- Thiếp cũng vậy! Nhưng chắc chỉ là sự trùng hợp! Việc quan trọng là phải dò xét tư cách của Cơ nhi, nếu y xứng đáng thì chúng ta sẽ nhận làm con nuôi!

 

Mục trang chủ cũng tán thành, cho gọi bọn nữ tỳ thân tín vào dặn dò. Từ nay, nhất cử nhất động của Thiên Cơ sẽ được giám sát và báo lại với phu nhân!

 

Bốn ngày sau, Lưu Vân Khuyết đến báo với Mục trang chủ rằng đêm qua tử trong phòng gã đã bị mở. Kẻ trộm đã lấy đi số vàng ba trăm lượng. Gã kết luận :

 

- Bẩm nhạc phụ! Gia nhân trong nhà đều phục vụ đã lâu năm, tuyệt đối chẳng dám làm càn! Mong người để ý đến những kẻ mới vào làm!

 

Trang chủ biết gã ám chỉ Thiên Cơ vì chỉ có chàng là người mới đến. Ông cười nhạt :

 

- Hiền tế yên tâm! Lão phu sẽ quyết tìm cho ra kẻ cắp!

 

Ông cho gã lui rồi gọi phu nhân vào. Nghe Mục Tử Phát kể lại, bà thở dài :

 

- Sáng nay, bọn nữ tỳ bảo lại rằng đêm qua Thiên Cơ vượt tường ra ngoài, đi đến giữa canh tư mới về phòng Gã đi đâu và làm gì thiếp chẳng biết nhưng chắc chắn là y không có đến phòng của vợ chồng Quỳnh nhi. Vả lại, Thiên Cơ không nhận vàng của chúng ta thì lấy trộm ba trăm lượng làm gì?

 

Mục trang chủ trầm ngâm :

 

- Rõ ràng là Vân Khuyết đã đoán ra ý định của chúng ta nên vu vạ để loại trừ Thiên Cơ! Nhưng hành vi của Cơ nhi cũng rất đáng ngờ, lão phu phải hỏi cho rõ mới được!

 

Ông bảo tỳ nữ đi gọi Thiên Cơ, chàng vào đến, kính cẩn đứng chờ sai bảo. Trang chủ đuổi ả nữ tỳ ra rồi mới nói :

 

- Cơ nhi! Đêm đêm ngươi vượt tường ra ngoài để làm gì? Phải chăng ngươi ẩn mình ở Mục gia trang để mưu đồ chuyện mờ ám, làm ô danh dòng họ Mục?

 

Thiên Cơ biết việc đã lộ, chàng rầu rĩ đáp :

 

- Bẩm thúc thẩm! Tiểu diệt mang nặng một mối huyết cừu với một kẻ trong thành Nghi Xương này, nên thường đến đấy rình rập chứ chẳng làm gì xấu xa cả!

 

Mục phu nhân hiếu kỳ hỏi :

 

- Kẻ ấy là ai vậy?

 

- Bẩm biểu thẩm! Lão ta chính là Bắc Đẩu môn chủ Trầm Hạo Liệt!

 

Mục Tử Phát kinh hãi :

 

- Họ Trầm là thông gia với Mục gia thanh sao lại có thù oán với ngươi? Hơn nữa, thế lực của lão hùng mạnh nhất võ lâm, ngươi chạm đến chỉ thiệt thân và liên lụy đến chúng ta mà thôi!

 

Thiên Cơ lạnh lùng nói :

 

- Tiểu điệt cũng biết vậy nhưng thù sâu chẳng thể bỏ qua! Việc này có thể liên lụy đến Mục gia trang, vì vậy tiểu điệt xin rời khỏi đây!

 

Chàng quỳ xuống lạy ba lạy, định lui ra thì bị Tử Phát cản lại :

 

- Song thân ngươi là nông dân, suốt đời không ra khỏi mảnh ruộng khô cằn ở đất Cam, sao lại bị Trầm Hạo Liệt giết được? Cuối năm kia, lão phu cho người đem vàng về quê phân phát, nghe nói họ chết vì bệnh thương hàn kia mà?

 

Thiên Cơ lúng túng biện bạch :

 

- Tiểu điệt đâu nói về song thân, họ Trầm là kẻ sư thù!

 

Mục trang chủ gật gù :

 

- A! Ra thế!

 

Chợt ông nghiến răng nói :

 

- Bao năm nay lão phu nghi ngờ Trầm Hạo Liệt âm mưu giết gia đình Thiên Toàn để đoạt lấy cơ nghiệp Bắc Đẩu môn, nhưng vì không có bằng cớ nên đành ôm hận.

 

Nếu ngươi đủ tài điều tra sự thật thì lão phu sẽ ủng hộ đến cùng! Với thế lực của Mục gia trang thì lúc ấy họ Trầm có là minh chủ võ lâm cũng không thoát khỏi tội chết!

 

Thiên Cơ cảm động, không ngờ cậu mình lại tha thiết báo thù cho em gái như vậy! Chàng khẳng khái đáp :

 

- Biểu thúc an tâm! Tiểu diệt quyết chẳng khinh xuất lộ diện, gây họa cho Mục gia trang!

 

Mục phu nhân cười bảo :

 

- Cơ nhi canh phòng trang viện, sao lại để cho đạo tặc vào phòng Lưu thiếu gia lấy đi ba trăm lượng vàng?

 

Thiên Cơ thản nhiên đáp :

 

- Tiểu điệt sẽ cho Kim Tiền Báo đánh hơi, tìm ra tên trộm, hoặc tài vật!

 

Mục Tử Phát thở dài :

 

- Người lấy thì lão phu đã đoán ra, ngươi chỉ cần tìm tài vật mà thôi! Nhà ta vô phúc nên mới có một chàng rể như Lưu Vân Khuyết!

 

Thiên Cơ nghiêm giọng :

 

- Biểu thúc đã biết thì tiểu điệt cũng chẳng dám giấu nữa. Lưu thiếu gia hiện đang lén lút đi lại với một nữrmôn đồ xinh đẹp của Bắc Đẩu môn. Có lần, gã còn được Trầm Hạo Liệt tiếp chuyện rất lâu!

 

Mục Tử Phát biến sắc :

 

- Gã biết ta căm ghét họ Trầm sao lại còn giao du làm gì nhỉ? Hay là Hạo Liệt định mượn tay Vân Khuyết để chiếm đoạt luôn tài sản này?

 

Mục phu nhân vội can gián :

 

- Tướng công đừng nóng nảy! Cứ điều tra cho rõ thực hư rồi hãy hành động!

 

Ba người bàn bạc hồi lâu rồi đi ra ngoài vườn. Thiên Cơ đến dãy chuồng sắt, dắt Kim Tiền Báo ra. Con vật hung ác nhất rừng ngoan ngoãn đi cạnh chàng như chú mèo nhà.

 

Gia nhân, tỳ nữ trong trang xúm lại xem cảnh tượng hấp dẫn có một không hai này. Xưa nay họ chỉ thấy chó đánh hơi chứ chưa hề nghe nói việc dùng ác thú để truy án. Họ đâu biết rằng khứu giác của loài báo còn tinh nhạy gấp mấy lần chó săn!

 

Người thích thú nhất là Tiểu Hà. Cô bé lon ton chạy đến định vuốt ve con vật.

 

Thiên Cơ vội cản lại và an ủi :

 

- Con báo này dã tính rất mạnh, trừ ta ra không ai được đến gần. Vài tháng nữa nó sinh con, ta sẽ huấn luyện một chú để tặng Hà nhi!

 

Lan Quỳnh thích thú ồ lên :

 

- Sao biểu huynh biết nó đang mang thai?

 

Hà nhi cướp lời đáp :

 

- Mẫu thân hỏi lạ! Chính nó nói cho biểu bá biết đấy!

 

Cả nhà bật cười nhưng lại nghĩ cô bé có lý. Thiên Cơ thông hiểu ngôn ngữ, tập tính của dã thú, tất phải nghe được!

 

Chàng cười đáp :

 

- Hà nhi nói không sai! Khi mang thai, con báo này có những âm thanh cử chỉ thể hiện điều ấy!

 

Thiên Cơ nắm chặt dây thiết luyện, dắt Kim Tiền Báo vào chỗ để túi tiền.

 

Trong ngăn tủ chỉ còn lại vài nén bạc mười lượng, do tên đạo tặc chê ít không thèm lấy!

 

Lan Quỳnh nói ngay :

 

- Số vàng ba trăm lượng kia được bỏ trong túi lụa, nằm ở mé hữu của ngăn tủ!

 

Tiểu muội chẳng bao giờ khóa tủ nên tên trộm kia mới lấy được dễ dàng như vậy!

 

Thiên Cơ gật đầu, ôm con báo lên, để nó vào đánh hơi vị trí của túi vàng!

 

Con vật hít ngửi một hồi, quay ra ngoài vườn. Nó tiến nhanh đến hòn giả sơn lớn nhất, gầm gừ đắc ý vì đã tìm ra tang vật!

 

Hòn non bộ này cao hai trượng, trên sườn có những lỗ sâu giả làm hang động thiên nhiên. Túi vàng được giấu ở đấy.

 

Mọi người reo hò thán phục tài dạy thú của Thiên Cơ. Đỗ Cẩn, trưởng toán phu kho thuốc gãi chiếc đầu hói, cười hề hề :

 

- Sao Mục sư phụ không tìm luôn tên trộm để mọi người được yên lòng, khỏi phải nghi hoặc lẫn nhau?

 

Thiên Cơ dạy võ cho họ nên hắn gọi chàng là sư phụ.

 

Mục trang chủ nói ngay :

 

- Các ngươi yên tâm! Không có ai là kẻ trộm cả. Lão phu muốn thử tài Cơ nhi nên mới lấy túi vàng giấu vào đây.

 

Lan Quỳnh biết cha mình đang che giấu cho ai đó, vì ông không bao giờ bước chân vào phòng vợ chồng nàng Tiểu Hà bỗng kéo nàng cúi xuống thì thầm vào tai.

 

- Không phải ngoại công đâu! Đêm qua hài nhi thấy phụ thân mở tủ đấy!

 

Lan Quỳnh choáng váng, vội gượng cười :

 

- Đúng rồi! Phụ thân ngươi và ngoại công cùng hợp tác bày ra trò này đấy mà!

 

Tối hôm ấy, Lưu Vân Khuyết từ cửa hiệu trong thành về trang. Nghe gia nhân bàn tán chuyện tìm vàng ban sáng, tái mặt đi thẳng vào phòng riêng.

 

Ba hôm sau, có một nữ nhân tuổi hai mươi đến Mục gia trang, xưng là Lưu Thanh Xuân, biểu muội của Lưu thiếu gia, xin vào bái kiến.

 

Vân Khuyết mừng rỡ ra đón vào. Anh em hàn huyên hồi lâu, họ Lưu lên thưa với phu thê Trang chủ, xin cho biểu muội được ở lại làm nữ tỳ, vì nàng mồ côi cả song thân không nơi nương tựa.

 

Mục Tử Phát là người nhân hậu nên nhận lời. Thanh Xuân quê ở Quảng Đông, giỏi nghề nấu nướng, được bố trí vào việc phụ bếp.

 

Nàng tươi tắn, lanh lợi nên chinh phục được cảm tình của mọi người. Bọn gia đinh thì ngơ ngẩn trước thân hình nảy nở của Thanh Xuân.

 

Gần giữa tháng ba, theo thông lệ hàng năm, Bắc Đẩu môn bởi thiệp mời thông gia, là phu thê Mục trang chủ, đến dự đám giỗ của Trầm Thiên Toàn và vợ con.

 

Thường thì Mục trang chủ không đi, chỉ cho Trần tổng quản đại diện.

 

Năm nay, ông quyết định có mặt, sau khi đã bàn bạc với Thiên Cơ.

 

Sáng ngày mười hai, Mục Tử Phát rời trang, xe song mã của ông được hộ tống bởi Thiên Cơ và Tổng quản Trần Sinh.

 

Họ Trần nguyên là một cao thủ hắc đạo, ba mươi năm trước thọ thương, lạc vào Mục gia trang, được lão Trang chủ Mục Nhật Tống cứu mạng. Trần Sinh cảm ân ấy, ở lại giúp việc cho họ Mục. Ông là người duy nhất biết việc Thiên Cơ và Mục Tử Phát muốn giết Trầm Hạo Liệt.

 

Tổng đàn Bắc Đẩu môn nằm cạnh bờ Bắc Trường Giang, chiếm trọn một khuôn viện rộng đến vài chục mẫu.

 

Ngoài đại sảnh hai tầng đồ sộ, còn có hàng trăm tiểu xá xinh đẹp. Cơ ngơi này được xây dựng bởi số của hồi môn to tát mà cố Môn chủ phu nhân Mục Kim Lan mang về khi lấy Thiên Toàn.

 

Tử Phát là người Cơ trí nên đã thầm đoán ra nguyên nhân cái chết của em gái và chồng con. Ông căm thù Hạo Liệt nhưng chẳng để lộ ra.

 

Nay Lưu Vân Khuyết đã lén lút giao du với Bắc Đẩu môn, tất sẽ tiết lộ mối ác cảm ấy! Tuy nhiên, Mục Tử Phát không hề sợ hãi vì ông là người giàu có nhất Hoa Nam, được đỡ đầu bởi những đại thần thế lực nhất triều đình.

 

Trầm Hạo Liệt thu thuế hầu hết những doanh nghiệp, tiểu hiệu trong vùng nhưng không bao giờ dám đụng đến cơ sở của họ Mục. Người ngoài tưởng Bắc Đẩu môn nghĩ tình thông gia nhưng thật ra Trầm Hạo Liệt e ngại quyền lực của Mục gia trang.

 

Nay nghe đệ tử báo rằng có Mục trang chủ giá lâm, Hạo Liệt vội rảo bước nghênh đón. Lão hơn Tử Phát hai tuổi nhưng theo vai vế Thiên Toàn, phải gọi họ Mục bằng anh, Hạo Liệt vòng tay, cúi đầu :

 

- Không ngờ Mục lão gia lại hạ cố đến dự đám giỗ, tiểu đệ vô cùng cảm kích!

 

Là tay lão luyện chốn thương trường, nên Tử Phát dễ dàng nặn ra một nụ cười rạng rỡ và vẻ mặt chân thành :

 

- Trầm môn chủ quá lời! Lão phu vì bận kiếm Cơm nên mấy năm trước không sao dứt ra mà đến được. Nay việc buôn bán đã giao cả cho Vân Khuyết, rảnh rang lo vun đắp những mối giao tình, đê lúc về già không cô độc! Từ nay lão phu sẽ thường xuyên lui tới quấy nhiễu, chỉ sợ Trầm gia chán ngán đấy thôi!

 

Trầm Hạo Liệt cười khanh khách :

 

- Mục lão ca có lòng thì tiểu đệ nguyện xả thân phụng hầu!

 

Tử Phát mỉm cười bí ẩn giới thiệu hai tay tùng :

 

- Đây là Trần huynh, đại công thần của Mục gia, còn đây là Thiên Cơ, cháu họ của lão phu, vừa ở Cam Châu đến!

 

Hạo Liệt gật đầu :

 

- Trần huynh thì tiểu đệ đã gặp nhiều lần. Nhưng còn chàng trai này phải chăng là người có tài hàng phục hổ báo, danh lừng khắp thành Nghi Xương?

 

Mục Tử Phát tự hào đáp :

 

- Đúng thế! Họ Mục chỉ giỏi nghề buôn bán, làm quan, nhưng Cơ nhi lại trọng võ hơn học văn, học được chút công phu quyền cước! Mong Môn chủ chỉ bảo thêm cho!

 

Chủ khách đã vào đến khu bàn tiệc trước thềm đại sảnh. Mục trang chủ và hai hộ vệ được xếp ngồi ở dãy bàn danh dự, gần những nhân vật quan trọng nhất võ lâm. Sau khi thắp hương cho người chết. Các phái giang hồ đều cử đại biểu đến dự, để tỏ lòng thân hữu. Tất nhiên quan lại Hồ Bắc cũng được mời.

 

Thiên Cơ bất động như con thú rình mồi, âm thầm quan sát Trầm Hạo Liệt, lão là chú ruột của chàng nên dung mạo chắc là có những nét của cha chàng. Gương mặt đoan chính và bộ râu ba chòm đạo mạo kia không phải là của kẻ ác.

 

Chàng có thể đánh một đòn bất ngờ để giết Trầm Hạo Liệt. Tuy nhiên, trước khi biết chắc lão có tội, Thiên Cơ không thể ra tay.

 

Tuy luôn khẳng định Hạo Liệt là kẻ chủ mưu, nhưng Lý thần y vẫn dặn dò Thiên Cơ phải xác minh cẩn thận để khỏi phải hối hận vì giết oan người vô tội.

 

Đúng ra thì Thiên Cơ đã tìm đến Phù Lăng để giết Bang chủ Thất Tinh bang Khổng Chích trước. Do Lý Dĩ biết họ Khổng có bảo y hộ thân không sợ đao kiếm, thủ hạ đông đảo, nên không cho Thiên Cơ đi Tứ Xuyên. Ông bắt chàng chứng minh cho bằng được vai trò của Trầm Hạo Liệt trong vụ án. Nếu lão có tội thì giết đi và dùng lực lượng Bắc Đẩu môn mà tiêu diệt Thất Tinh bang. Còn như lão Vô tội thì chàng thú thực lai lịch, rồi cùng lão liên thủ mà báo thù.

 

Hôm nay, Mục trang chủ đưa chàng đến đây để làm quen với Trầm Hạo Liệt, sau này mượn cớ học thêm võ nghệ mà tiềm nhập Bắc Đẩu môn. Vào được sào huyệt, Thiên Cơ mới có điều kiện thẩm tra nhân cách của chú mình.

 

Nhưng kế hoạch này bất ngờ đảo lộn khi ngoài cổng Tổng đàn vang lên tiếng xướng danh :

 

- Thất Tinh bang chủ giá lâm!

 

Thiên Cơ nhìn ra, thấy một đại hán vằm vỡ, tuổi độ năm mươi, những bắp thịt cường tráng nổi hằn lên dưới bộ võ phục đen bằng gấm thượng hạng.

 

Họ Khổng vểnh hàm râu cọp, oai vệ bước vào, theo sau là hai thủ hạ to như Hộ pháp.

 

Bắc Đẩu môn Trầm Hạo Liệt vội ra đón, miệng cười tươi rói.

 

Thiên Cơ nhíu mày suy nghĩ, biết đây là vơ hội hiếm có để giết kẻ thù.

 

Nhưng chàng phải ra tay ngay trong bữa tiệc, vì Khổng Chích đến đây bằng thuyền, tất còn nhiều thủ hạ ngoài bến đậu sau Trầm gia trang.

 

Muốn làm được điều này, chàng cần có sự giúp đỡ của Mục Tử Phát. Thiên Cơ hạ giọng nói với lão :

 

- Biểu thúc! Lão Thất Tinh bang chủ này cũng là kẻ đại cừu của tiểu điệt. Mong người tìm cách khiêu khích để lão ta chịu so tài với tiểu điệt!

back top