Chương 35: Năm tháng vội vã, nửa năm trôi qua
Tiết xuân vừa qua Tô Nhiên rốt cuộc đã 15 tuổi, May Mắn cũng sinh năm chú con rất đáng yêu. Hai con màu vàng, hai con màu đen, chỉ có một chú chó duy nhất màu vàng trắng, đoán chừng là giống May Mắn mẹ của nó.
Mấy ngày nay, chó vàng luôn đi qua đi lại trước nhà Tô Nhiên, có lẽ là đau lòng cho vợ của nó.
Tô Nhiên sẽ để cho gia đình này đoàn tụ, nhìn hai chú chó tương thân tương ái, trong lòng cô cũng vui mừng theo.
Cơm tất niên ăn ở nhà bà ngoại, cùng nhau ăn cơm còn có gì út và bà cố.
Bởi vì nhà gì út và bà ngoại ở cùng một thôn, mà năm nay tới phiên ông ngoại chăm sóc bà cố. Bà cố năm nay 85 tuổi, nhưng đầu óc vẫn minh mẫn, đi đứng cũng linh hoạt, chỉ là mắc bệnh tim, vẫn luôn uống thuốc.
Bà cố đối với Tô Nhiên tốt nhất, luôn lấy tiền của mình cho Tô Nhiên dùng, có gì ăn ngon, cũng hầu như là để lại cho Tô Nhiên, bà cảm thấy Tô Nhiên sống khổ nhất, cho nên cũng thương cô nhất.
Chẳng qua là bà cố sống đến năm 91 tuổi, ngã một cái, sau đó mất, khi đó Tô Nhiên vẫn còn học đại học, cũng không có cơ hội hiếu kính bà cố, đây là nỗi tiếc nuối trong lòng Tô Nhiên.
Cho nên hiện tại chỉ cần Tô Nhiên có thời gian rãnh rỗi, sẽ cùng bà cố tâm sự, hoặc là mang cho bà cố mấy loại bánh ngọt mà bà thích ăn, nhìn dáng vẻ vui mừng của bà cố, trong lòng cô mới có điểm an ủi.
Đầu năm mồng một, bà nội tới gọi cô cùng đi bái Phật, còn có cô nhóc Đình Đình năm nay vừa lên lớp ba, và cậu nhóc trắng trẻo mập mạp, Tô Siêu.
Đối với với việc Tô Siêu và bà nội xuất hiện ở đây, là điều nằm ngoài dự liệu của Tô Nhiên, thím hai làm sao có thể đồng ý cho em họ cùng với bà nội người thím xem thường nhất đến đây.
"Bà nội, chú hai gần đây sức khỏe như thế nào?"
"Gần đây bà nhờ chị của bà ở thành phố A, là bà cô của cháu, tìm mấy thang thuốc bắc, nghe thím hai của cháu nói, rất có tác dụng, vì vậy sức khỏe của chú hai của cháu đã khá hơn, đã vội vàng đi làm việc, lễ mừng năm mới cũng không nghỉ ngơi." Bà nội đầy bụng oán hận.
Hoá ra là như vậy, không trách được Tô Siêu có thể tới nhà bà nội, thì ra là một mặt lấy lòng bà nội, tiếp tục để cho bà nội cho xin thuốc nhà thím ấy, mặt khác là để bà nội làm người trông trẻ miễn phí!
Tô Siêu lần này nhìn thấy Tô Nhiên, không hoạt bát như khi còn bé, mà có chút xấu hổ, không nói chuyện.
Tô Nhiên kinh hãi, đứa nhỏ này không phát triển theo khuynh hướng như trước đây.
"Siêu Siêu, đợi lát nữa lúc lạy Bồ tát, nhớ thành kính một chút, trong lòng nghĩ chuyện gì, có thể nói với Bồ Tát, Bồ Tát nghe được, nhất định sẽ giúp em thực hiện nguyện vọng ."
Đình Đình nghe thấy vậy, hưng phấn gật đầu: "Chị, thật sự như vậy sao?"
Tô Nhiên gật đầu.
"Vậy em nhất định phải cầu xin Bồ Tát, để cho em lần sau được một mình ăn cả một thùng KFC mới được!"
Tô Nhiên cười, quả nhiên là đứa bé.
Tô Siêu đứng ở một bên nói thầm: "Trên thế giới là gì có Bồ Tát, đều là gạt người." Vừa đúng lúc bị Tô Nhiên nghe thấy, Tô Nhiên vung tay lên, gõ một cái thật mạnh lên đầu Tô Siêu.
"Có, nhất định là có." Kể từ khi Tô Nhiên trọng sinh, đã cảm thấy trên thế giới này nhất định có một lực lượng thần bí nào đó tồn tại.
Tô Siêu che đỉnh đầu, ủy khuất nói: "Trên sách nói, cũng không phải là một mình em nói."
"Hoàn toàn tin sách không bằng không xem sách." Tô Nhiên vỗ vỗ trên đầu Tô Siêu.
ồn ào một trận như thế ngược lại quan hệ của mấy người lại thay đổi tốt hơn, Tô Siêu nói chuyện với mọi người cũng nhiều hơn.
Tô Nhiên nhìn Tô Siêu cười hồn nhiên, nghĩ trong lòng: Siêu Siêu, chị chỉ có thể để cho em và bà nội hòa hợp hơn, cảm nhận được nhiều yêu thương hơn, những thứ khác, chị không thể ra sức, chỉ có thể dựa vào bản thân em mà thôi.
Mùa xuân trôi qua, chỉ chơp mắt, đã đến thời gian thi cấp ba.
Tô Nhiên, Tần Trạch còn có Từ Hải Dương, ba người đều được tuyển thẳng, trong khi những người khác lau mồ hôi một mình chen chúc để đi thi, thì lúc này ba người đang ngồi trong tiệm kem cùng nhau ăn kem.
"Tần Trạch, cậu được tuyển thẳng vào trường Nhất Trung, vậy còn muốn đi học ở trường quân đội nữa không?" Tô Nhiên ngồi ở đối diện Tần trạch hỏi.
Tần Trạch cắn một miếng kem thật lớn, thõa mãn nuốt xuống, sau đó ngẩng đầu nói: "Ừ, muốn đi trường quân đội, tư cách chọn tuyển của trường là xét điểm trúng tuyển vào trường Nhất Trung hoặc là được nhà trường tuyển thẳng vào Nhất Trung, thành tích thể năng của tớ cũng đạt tiêu chuẩn rồi, hết nghỉ hè, tớ sẽ vào trường quân đội."
"À ~" Tô Nhiên cúi đầu, sau đó nói: "Tớ vào nhà vệ sinh một lát."
Nói xong rời khỏi bàn.
Từ Hải Dương ngồi ở bên cạnh Tần Trạch, bất đắc dĩ nói: "Lúc nói chuyện cậu cũng không chịu để ý đến cảm thụ của người khác."
Tần Trạch nhìn bóng lưng Tô Nhiên rời đi, thở dài: "Sớm biết, muộn biết, đều giống nhau, trường quân đội tớ nhất định phải đi, không chỉ có thực hiện được mơ ước được làm quân nhân của tớ, hơn nữa. . . . . ."
Hơn nữa để có thể có tư cách, cùng Tô Nhiên ở chung một chỗ.
Từ Hải Dương nói: "Đáng tiếc, ba người chúng ta vốn dĩ có thể cùng học chung một trường cao trung."
Bàn tay Tần Trạch khoác lên bả vai Từ Hải Dương, cười lớn: "Cũng không phải là không trở lại, sau này mỗi tháng tớ có hai ngày nghỉ, đến lúc đó hẹn gặp mặt!"
Từ Hải Dương nhìn lướt qua Tần Trạch, ưu nhã ăn một miếng kem: "Cậu yên tâm để lại Tô Nhiên một mình đi học sao?"
Tần Trạch cười: "Không yên lòng, cho nên tớ muốn cầu xin cậu một chuyện."
"Cái gì?" Từ Hải Dương đột nhiên có không dự cảm không tốt.
"Giúp tớ trông chừng Tô Nhiên, đuổi đám ong bướm bên cạnh cậu ấy đi!" Vẻ mặt Tần Trạch đột nhiên trở nên dữ tợn, hung ác nuốt vào một miệng kem lớn.
Quả nhiên, là một việc phí sức lại chẳng có kết quả tốt, nhưng mà, cậu. . . . . . Thích.
"Được." Từ Hải Dương đồng ý.
Tần Trạch hưng phấn vỗ bờ vai của cậu nói: "Người anh em tốt, thực sự cám ơn cậu, tớ biết rõ, cậu đối với Tô Nhiên có chút thành kiến, nhưng mà, cậu và cậu ấy tiếp xúc đã lâu, cũng biết, Tô Nhiên là một cô gái tốt đến mức nào mà."
Từ Hải Dương cười.
Tô Nhiên, người trong lòng của cậu, vậy mà lại dám để cho tình địch trông chừng cậu, còn cảm tạ tình địch như tớ nữa chứ, thật là một đứa ngốc, cậu rốt cuộc coi trọng cậu ta ở chỗ nào? Chẳng lẽ chính là sự ngốc nghếch này của cậu ta?
Sau khi Tô Nhiên trở về, thấy hai nam sinh đối diện với cô, nhìn cô, thần thần bí bí mà cười, đột nhiên cảm thấy sợ hãi trong lòng.
"Các cậu thừa dịp tớ không có ở đây, nghĩ ra trò xấu gì, tới chỉnh tớ sao?"
Hai người ăn ý giữ yên lặng, sau đó ra sức ăn kem.
Hắc hắc, Tô Nhiên, tớ muốn lấy tay túm chặt cậu. Tần Trạch tà ác suy nghĩ, chọn một ngày đẹp trời, ở một ngày đẹp trời nào đó đem những điều trong lòng của mình nói ra.
Tô Nhiên, ba năm trôi qua rất nhanh, cậu chắc chắn chờ rất sốt ruột đi ~~
Ôi chao, về nhà phải chuẩn bị một kế hoạch thật tốt, làm sao mới có thể tỏ tình một cách lãng mạn nhất để bắt lấy trái tìm của cô gái nhỏ?
Mua vài cuốn sách về nghiên cứu một chút mới được.
Tần Trạch vừa ăn kem, vừa dùng ánh mắt như con sói đang đói khát nhìn Tô Nhiên, nhìn đến mức Tô Nhiên sởn cả gai ốc lên, đứa nhỏ này rốt cuộc có âm mưu gì vậy~~
Xem ra mấy ngày này, cô phải cẩn thận.
Trời nóng rồi, trăng cũng càng sáng, là thời kỳ sắc lang xuất động tốt nhất ~~
Giữa tháng bảy, thành tích thi cấp ba công bố.
Lý Yến chắc chắn thi đậu Nhị Trung, nhớ kiếp trước, cậu ấy còn không đậu được Tứ Trung.
Mà Văn Phương lại có chút ngoài suy nghĩ và dự đoán của Tô Nhiên, lại trúng tuyển một trường Truyền thông ở Tỉnh A.
Tô Nhiên kinh ngạc hỏi: "Phương Phương, thành tích của cậu có thể đậu trường Nhị Trung mà"
Văn Phương cười ngọt ngào: “Tô Nhiên cậu nhớ không, cậu đã từng nói với tớ, đi học không phải là con đường duy nhất, đi theo hứng thú của mình, cố gắng đi thực hiện, sẽ đạt được đỉnh cao của cuộc sống, mà tớ lựa chọn hoạt họa (animation, anime)."
Tô Nhiên mỉm cười, Văn Phương đứa bé này nhìn thì dịu dàng im lặng, nhưng nội tâm lại rất mạnh mẽ, muốn buông tay trường Nhị Trung mà mọi người hâm mộ, lựa chọn nghề nghiệp không có tiếng tăm gì ở một trường kỹ thuật, như vậy cần bao nhiêu dũng khí đây.
"Cố gắng lên! Tớ tin tưởng cậu nhất định có thể làm ra thành tựu."
"Ừ." Văn Phương kiên định gật đầu, bởi vì đây là con đường mà cô lựa chọn.
Kim Đông còn có hoa hậu của lớp Kim Dao cũng thi đậu trường Nhất Trung, Tiểu Hoàng kém một chút nhưng mà cũng thi đậu Nhị Trung, đám người Mạc Mai Mai, Diêu Sàn Sàn thi không được khá, ngay đến cả Tam trung cũng không đậu được, nhưng mà người ta trong nhà có tiền, cuối cùng vẫn dùng tiền cho các cậu ấy vào tam trung.
Trung tâm bồi dưỡng Cẩm Tú, gần đây cực kỳ nào nhiệt, bởi vì tuyển sinh nhiều nhất là những người cùng cấp với Tô Nhiên, mà bọn họ đều nghe Tô Nhiên giảng bài, cho nên, từ Cẩm Tú có 20 người đậu Nhất Trung , 50 mấy người đậu Nhị Trung , còn lại cũng tối thiểu cũng đậu được Tứ Trung.
Đây chính là chuyện lạ nhất trong lịch sử từ trước tới nay, người học trong trung tâm bồi dưỡng, có một lịch sử chói lọi như vậy.
Tin tức oanh động cả khu Minh Tú, đầu đường cuối ngõ ai cũng thảo luận chuyện lạ của Cẩm Tú.
Ngay cả nhà báo của thành phố Giang Nam của cũng bị hấp dẫn tới đây, vì Cẩm Tú làm một bản tin chuyên đề, Cẩm Tú sau hai năm bình thường, chỉ qua một buổi sáng đã thành danh, báo chí ca ngợi rất nhiều, đã trở nên nổi tiếng.
Tô Nhiên quyết định dứt khoát thừa dịp lúc Cẩm Tú đang nổi tiếng, rèn sắt khi còn nóng, đến trung tâm thành phố mở một chi nhánh. Nói làm liền làm, Triệu Xuân mang theo một nhóm người xúc tiến làm.
Đợi đến đầu tháng 8, trung tâm bồi dưỡng Cẩm Tú ở Giang Nam đã đã bắt đầu ổn định, mà Triệu Xuân quyết định chuyển nhà đến khu vực này, dù sao ở thành phố so với khu vực xung quanh khu Minh Tú phát triển hơn nhiều.
Tuyển một nhóm thầy cô mới, sau đó để nhóm thấy cô cũ huấn luyện nghiệp vụ, bởi vì Cẩm Tú có phương pháp học tập của mình, hệ thống phương pháp này là cách đây hai năm Tô Nhiên cẩn thận suy nghĩ ra là truyền lại, đây là phương pháp học tập cực kỳ hiệu quả, đây cũng chính bảo vật giữ nhà của Cẩm Tú!
Nhìn tất cả bước vào quỹ đạo, Tô Nhiên lại bắt đầu nhàn rỗi.
bọn nhỏ của May Mắn cũng đã trưởng thành, từ lúc bốn tháng trước đều được tặng cho người ta, hiện tại chỉ còn lại một mình May Mắn, nó có lúc sẽ cùng chó vàng cùng đi tản bộ, chỉ là có nhiều lúc nó một mình nằm ở cửa phòng, chuyên chú nhìn phương xa.
Tô Nhiên phát hiện, từ lúc May Mắn làm mẹ rồi lại nhìn đứa bé lớn lên, sau đó rời khỏi mình, càng lúc càng trở nên an tĩnh và trầm mặc.
Cũng càng khiến cho cô đau lòng.
Tô Nhiên và May Mắn thường cùng nhau ngồi ở cửa phòng, nhìn trời chiều, nhìn cỏ đuôi chó, sau đó trời tối, mấy con đom đóm bay tới bay lui, hai người bọn họ cùng nhau đuổi theo đám đom đóm đang bay, cực kỳ lâu.
Thời gian nhanh đến cuối tháng 8, Tô Nhiên nhận được điện thoại của Tần Trạch.
"Ngày mai đi xem phim đi, thời gian cũ, ở địa điểm cũ gặp."
"Được."
Tô Nhiên đương nhiên là đồng ý, mấy ngày nay bởi vì bận rộn chuyện Cẩm Tú, nên không được gặp Tần Trạch nhiều, az, sau khi lên cao trung, chỉ sợ là một tháng gặp nhau cũng khó.
Tiết xuân vừa qua Tô Nhiên rốt cuộc đã 15 tuổi, May Mắn cũng sinh năm chú con rất đáng yêu. Hai con màu vàng, hai con màu đen, chỉ có một chú chó duy nhất màu vàng trắng, đoán chừng là giống May Mắn mẹ của nó.
Mấy ngày nay, chó vàng luôn đi qua đi lại trước nhà Tô Nhiên, có lẽ là đau lòng cho vợ của nó.
Tô Nhiên sẽ để cho gia đình này đoàn tụ, nhìn hai chú chó tương thân tương ái, trong lòng cô cũng vui mừng theo.
Cơm tất niên ăn ở nhà bà ngoại, cùng nhau ăn cơm còn có gì út và bà cố.
Bởi vì nhà gì út và bà ngoại ở cùng một thôn, mà năm nay tới phiên ông ngoại chăm sóc bà cố. Bà cố năm nay 85 tuổi, nhưng đầu óc vẫn minh mẫn, đi đứng cũng linh hoạt, chỉ là mắc bệnh tim, vẫn luôn uống thuốc.
Bà cố đối với Tô Nhiên tốt nhất, luôn lấy tiền của mình cho Tô Nhiên dùng, có gì ăn ngon, cũng hầu như là để lại cho Tô Nhiên, bà cảm thấy Tô Nhiên sống khổ nhất, cho nên cũng thương cô nhất.
Chẳng qua là bà cố sống đến năm 91 tuổi, ngã một cái, sau đó mất, khi đó Tô Nhiên vẫn còn học đại học, cũng không có cơ hội hiếu kính bà cố, đây là nỗi tiếc nuối trong lòng Tô Nhiên.
Cho nên hiện tại chỉ cần Tô Nhiên có thời gian rãnh rỗi, sẽ cùng bà cố tâm sự, hoặc là mang cho bà cố mấy loại bánh ngọt mà bà thích ăn, nhìn dáng vẻ vui mừng của bà cố, trong lòng cô mới có điểm an ủi.
Đầu năm mồng một, bà nội tới gọi cô cùng đi bái Phật, còn có cô nhóc Đình Đình năm nay vừa lên lớp ba, và cậu nhóc trắng trẻo mập mạp, Tô Siêu.
Đối với với việc Tô Siêu và bà nội xuất hiện ở đây, là điều nằm ngoài dự liệu của Tô Nhiên, thím hai làm sao có thể đồng ý cho em họ cùng với bà nội người thím xem thường nhất đến đây.
"Bà nội, chú hai gần đây sức khỏe như thế nào?"
"Gần đây bà nhờ chị của bà ở thành phố A, là bà cô của cháu, tìm mấy thang thuốc bắc, nghe thím hai của cháu nói, rất có tác dụng, vì vậy sức khỏe của chú hai của cháu đã khá hơn, đã vội vàng đi làm việc, lễ mừng năm mới cũng không nghỉ ngơi." Bà nội đầy bụng oán hận.
Hoá ra là như vậy, không trách được Tô Siêu có thể tới nhà bà nội, thì ra là một mặt lấy lòng bà nội, tiếp tục để cho bà nội cho xin thuốc nhà thím ấy, mặt khác là để bà nội làm người trông trẻ miễn phí!
Tô Siêu lần này nhìn thấy Tô Nhiên, không hoạt bát như khi còn bé, mà có chút xấu hổ, không nói chuyện.
Tô Nhiên kinh hãi, đứa nhỏ này không phát triển theo khuynh hướng như trước đây.
"Siêu Siêu, đợi lát nữa lúc lạy Bồ tát, nhớ thành kính một chút, trong lòng nghĩ chuyện gì, có thể nói với Bồ Tát, Bồ Tát nghe được, nhất định sẽ giúp em thực hiện nguyện vọng ."
Đình Đình nghe thấy vậy, hưng phấn gật đầu: "Chị, thật sự như vậy sao?"
Tô Nhiên gật đầu.
"Vậy em nhất định phải cầu xin Bồ Tát, để cho em lần sau được một mình ăn cả một thùng KFC mới được!"
Tô Nhiên cười, quả nhiên là đứa bé.
Tô Siêu đứng ở một bên nói thầm: "Trên thế giới là gì có Bồ Tát, đều là gạt người." Vừa đúng lúc bị Tô Nhiên nghe thấy, Tô Nhiên vung tay lên, gõ một cái thật mạnh lên đầu Tô Siêu.
"Có, nhất định là có." Kể từ khi Tô Nhiên trọng sinh, đã cảm thấy trên thế giới này nhất định có một lực lượng thần bí nào đó tồn tại.
Tô Siêu che đỉnh đầu, ủy khuất nói: "Trên sách nói, cũng không phải là một mình em nói."
"Hoàn toàn tin sách không bằng không xem sách." Tô Nhiên vỗ vỗ trên đầu Tô Siêu.
ồn ào một trận như thế ngược lại quan hệ của mấy người lại thay đổi tốt hơn, Tô Siêu nói chuyện với mọi người cũng nhiều hơn.
Tô Nhiên nhìn Tô Siêu cười hồn nhiên, nghĩ trong lòng: Siêu Siêu, chị chỉ có thể để cho em và bà nội hòa hợp hơn, cảm nhận được nhiều yêu thương hơn, những thứ khác, chị không thể ra sức, chỉ có thể dựa vào bản thân em mà thôi.
Mùa xuân trôi qua, chỉ chơp mắt, đã đến thời gian thi cấp ba.
Tô Nhiên, Tần Trạch còn có Từ Hải Dương, ba người đều được tuyển thẳng, trong khi những người khác lau mồ hôi một mình chen chúc để đi thi, thì lúc này ba người đang ngồi trong tiệm kem cùng nhau ăn kem.
"Tần Trạch, cậu được tuyển thẳng vào trường Nhất Trung, vậy còn muốn đi học ở trường quân đội nữa không?" Tô Nhiên ngồi ở đối diện Tần trạch hỏi.
Tần Trạch cắn một miếng kem thật lớn, thõa mãn nuốt xuống, sau đó ngẩng đầu nói: "Ừ, muốn đi trường quân đội, tư cách chọn tuyển của trường là xét điểm trúng tuyển vào trường Nhất Trung hoặc là được nhà trường tuyển thẳng vào Nhất Trung, thành tích thể năng của tớ cũng đạt tiêu chuẩn rồi, hết nghỉ hè, tớ sẽ vào trường quân đội."
"À ~" Tô Nhiên cúi đầu, sau đó nói: "Tớ vào nhà vệ sinh một lát."
Nói xong rời khỏi bàn.
Từ Hải Dương ngồi ở bên cạnh Tần Trạch, bất đắc dĩ nói: "Lúc nói chuyện cậu cũng không chịu để ý đến cảm thụ của người khác."
Tần Trạch nhìn bóng lưng Tô Nhiên rời đi, thở dài: "Sớm biết, muộn biết, đều giống nhau, trường quân đội tớ nhất định phải đi, không chỉ có thực hiện được mơ ước được làm quân nhân của tớ, hơn nữa. . . . . ."
Hơn nữa để có thể có tư cách, cùng Tô Nhiên ở chung một chỗ.
Từ Hải Dương nói: "Đáng tiếc, ba người chúng ta vốn dĩ có thể cùng học chung một trường cao trung."
Bàn tay Tần Trạch khoác lên bả vai Từ Hải Dương, cười lớn: "Cũng không phải là không trở lại, sau này mỗi tháng tớ có hai ngày nghỉ, đến lúc đó hẹn gặp mặt!"
Từ Hải Dương nhìn lướt qua Tần Trạch, ưu nhã ăn một miếng kem: "Cậu yên tâm để lại Tô Nhiên một mình đi học sao?"
Tần Trạch cười: "Không yên lòng, cho nên tớ muốn cầu xin cậu một chuyện."
"Cái gì?" Từ Hải Dương đột nhiên có không dự cảm không tốt.
"Giúp tớ trông chừng Tô Nhiên, đuổi đám ong bướm bên cạnh cậu ấy đi!" Vẻ mặt Tần Trạch đột nhiên trở nên dữ tợn, hung ác nuốt vào một miệng kem lớn.
Quả nhiên, là một việc phí sức lại chẳng có kết quả tốt, nhưng mà, cậu. . . . . . Thích.
"Được." Từ Hải Dương đồng ý.
Tần Trạch hưng phấn vỗ bờ vai của cậu nói: "Người anh em tốt, thực sự cám ơn cậu, tớ biết rõ, cậu đối với Tô Nhiên có chút thành kiến, nhưng mà, cậu và cậu ấy tiếp xúc đã lâu, cũng biết, Tô Nhiên là một cô gái tốt đến mức nào mà."
Từ Hải Dương cười.
Tô Nhiên, người trong lòng của cậu, vậy mà lại dám để cho tình địch trông chừng cậu, còn cảm tạ tình địch như tớ nữa chứ, thật là một đứa ngốc, cậu rốt cuộc coi trọng cậu ta ở chỗ nào? Chẳng lẽ chính là sự ngốc nghếch này của cậu ta?
Sau khi Tô Nhiên trở về, thấy hai nam sinh đối diện với cô, nhìn cô, thần thần bí bí mà cười, đột nhiên cảm thấy sợ hãi trong lòng.
"Các cậu thừa dịp tớ không có ở đây, nghĩ ra trò xấu gì, tới chỉnh tớ sao?"
Hai người ăn ý giữ yên lặng, sau đó ra sức ăn kem.
Hắc hắc, Tô Nhiên, tớ muốn lấy tay túm chặt cậu. Tần Trạch tà ác suy nghĩ, chọn một ngày đẹp trời, ở một ngày đẹp trời nào đó đem những điều trong lòng của mình nói ra.
Tô Nhiên, ba năm trôi qua rất nhanh, cậu chắc chắn chờ rất sốt ruột đi ~~
Ôi chao, về nhà phải chuẩn bị một kế hoạch thật tốt, làm sao mới có thể tỏ tình một cách lãng mạn nhất để bắt lấy trái tìm của cô gái nhỏ?
Mua vài cuốn sách về nghiên cứu một chút mới được.
Tần Trạch vừa ăn kem, vừa dùng ánh mắt như con sói đang đói khát nhìn Tô Nhiên, nhìn đến mức Tô Nhiên sởn cả gai ốc lên, đứa nhỏ này rốt cuộc có âm mưu gì vậy~~
Xem ra mấy ngày này, cô phải cẩn thận.
Trời nóng rồi, trăng cũng càng sáng, là thời kỳ sắc lang xuất động tốt nhất ~~
Giữa tháng bảy, thành tích thi cấp ba công bố.
Lý Yến chắc chắn thi đậu Nhị Trung, nhớ kiếp trước, cậu ấy còn không đậu được Tứ Trung.
Mà Văn Phương lại có chút ngoài suy nghĩ và dự đoán của Tô Nhiên, lại trúng tuyển một trường Truyền thông ở Tỉnh A.
Tô Nhiên kinh ngạc hỏi: "Phương Phương, thành tích của cậu có thể đậu trường Nhị Trung mà"
Văn Phương cười ngọt ngào: “Tô Nhiên cậu nhớ không, cậu đã từng nói với tớ, đi học không phải là con đường duy nhất, đi theo hứng thú của mình, cố gắng đi thực hiện, sẽ đạt được đỉnh cao của cuộc sống, mà tớ lựa chọn hoạt họa (animation, anime)."
Tô Nhiên mỉm cười, Văn Phương đứa bé này nhìn thì dịu dàng im lặng, nhưng nội tâm lại rất mạnh mẽ, muốn buông tay trường Nhị Trung mà mọi người hâm mộ, lựa chọn nghề nghiệp không có tiếng tăm gì ở một trường kỹ thuật, như vậy cần bao nhiêu dũng khí đây.
"Cố gắng lên! Tớ tin tưởng cậu nhất định có thể làm ra thành tựu."
"Ừ." Văn Phương kiên định gật đầu, bởi vì đây là con đường mà cô lựa chọn.
Kim Đông còn có hoa hậu của lớp Kim Dao cũng thi đậu trường Nhất Trung, Tiểu Hoàng kém một chút nhưng mà cũng thi đậu Nhị Trung, đám người Mạc Mai Mai, Diêu Sàn Sàn thi không được khá, ngay đến cả Tam trung cũng không đậu được, nhưng mà người ta trong nhà có tiền, cuối cùng vẫn dùng tiền cho các cậu ấy vào tam trung.
Trung tâm bồi dưỡng Cẩm Tú, gần đây cực kỳ nào nhiệt, bởi vì tuyển sinh nhiều nhất là những người cùng cấp với Tô Nhiên, mà bọn họ đều nghe Tô Nhiên giảng bài, cho nên, từ Cẩm Tú có 20 người đậu Nhất Trung , 50 mấy người đậu Nhị Trung , còn lại cũng tối thiểu cũng đậu được Tứ Trung.
Đây chính là chuyện lạ nhất trong lịch sử từ trước tới nay, người học trong trung tâm bồi dưỡng, có một lịch sử chói lọi như vậy.
Tin tức oanh động cả khu Minh Tú, đầu đường cuối ngõ ai cũng thảo luận chuyện lạ của Cẩm Tú.
Ngay cả nhà báo của thành phố Giang Nam của cũng bị hấp dẫn tới đây, vì Cẩm Tú làm một bản tin chuyên đề, Cẩm Tú sau hai năm bình thường, chỉ qua một buổi sáng đã thành danh, báo chí ca ngợi rất nhiều, đã trở nên nổi tiếng.
Tô Nhiên quyết định dứt khoát thừa dịp lúc Cẩm Tú đang nổi tiếng, rèn sắt khi còn nóng, đến trung tâm thành phố mở một chi nhánh. Nói làm liền làm, Triệu Xuân mang theo một nhóm người xúc tiến làm.
Đợi đến đầu tháng 8, trung tâm bồi dưỡng Cẩm Tú ở Giang Nam đã đã bắt đầu ổn định, mà Triệu Xuân quyết định chuyển nhà đến khu vực này, dù sao ở thành phố so với khu vực xung quanh khu Minh Tú phát triển hơn nhiều.
Tuyển một nhóm thầy cô mới, sau đó để nhóm thấy cô cũ huấn luyện nghiệp vụ, bởi vì Cẩm Tú có phương pháp học tập của mình, hệ thống phương pháp này là cách đây hai năm Tô Nhiên cẩn thận suy nghĩ ra là truyền lại, đây là phương pháp học tập cực kỳ hiệu quả, đây cũng chính bảo vật giữ nhà của Cẩm Tú!
Nhìn tất cả bước vào quỹ đạo, Tô Nhiên lại bắt đầu nhàn rỗi.
bọn nhỏ của May Mắn cũng đã trưởng thành, từ lúc bốn tháng trước đều được tặng cho người ta, hiện tại chỉ còn lại một mình May Mắn, nó có lúc sẽ cùng chó vàng cùng đi tản bộ, chỉ là có nhiều lúc nó một mình nằm ở cửa phòng, chuyên chú nhìn phương xa.
Tô Nhiên phát hiện, từ lúc May Mắn làm mẹ rồi lại nhìn đứa bé lớn lên, sau đó rời khỏi mình, càng lúc càng trở nên an tĩnh và trầm mặc.
Cũng càng khiến cho cô đau lòng.
Tô Nhiên và May Mắn thường cùng nhau ngồi ở cửa phòng, nhìn trời chiều, nhìn cỏ đuôi chó, sau đó trời tối, mấy con đom đóm bay tới bay lui, hai người bọn họ cùng nhau đuổi theo đám đom đóm đang bay, cực kỳ lâu.
Thời gian nhanh đến cuối tháng 8, Tô Nhiên nhận được điện thoại của Tần Trạch.
"Ngày mai đi xem phim đi, thời gian cũ, ở địa điểm cũ gặp."
"Được."
Tô Nhiên đương nhiên là đồng ý, mấy ngày nay bởi vì bận rộn chuyện Cẩm Tú, nên không được gặp Tần Trạch nhiều, az, sau khi lên cao trung, chỉ sợ là một tháng gặp nhau cũng khó.