Chương 55-4: Ngoại truyện nhỏ
Là ai nói, đứa trẻ dưới 7 tuổi, có thề nhìn thấy một thế giới khác nào đó.
Tô Tường và Triệu Xuân chỉ đau xót liếc nhìn nhau, ông đã sớm chuẩn bị tâm lý, bệnh của Tô Nhiên tới quá nhanh, bác sĩ dùng toàn lực, căn bản không trị được.
Bỗng nhiên Triệu Xuân đẩy phòng bệnh ra, lớn tiếng nói: "Bác sĩ, bác sĩ, mau đến xem con gái của tôi."
Cô đang ngủ, đang ngủ, đúng không, chỉ là đang ngủ thôi.
Tần Trạch đắp kín mền cho Tô Nhiên, vội vã chạy tới chỗ Tô Tường và Triệu Xuân, dùng ngón tay đặt lên môi mình "Xuỵt"
"Cô ấy chỉ là đang ngủ."
Ba Tô sửng sốt, ông thấy thân thể Tần Trạch cứng ngắc, cả người tản ra bi thương.
Đứa bé này...
Ba Tô lần nữa quay đầu nhìn về phía Tô Nhiên.
Đôi mắt nhắm chặt.
Đầu gối ướt một mảnh, là của con bé hay của thằng bé.
Hay là nước mắt của cả hai người bọn họ.
Thảm dính vết máu là của người nào.
Một mình đi ra Tần Trạch mình đi ra phòng bệnh, từng bước một, càng chạy càng xa, một chút màu đỏ từ khóe miệng của hắn tràn ra, nhiễm đỏ cả bầu trời.
Các bác vội vã tới, kiểm tra một phen, trầm trọng nói: "Bệnh nhân có thể sẽ biến thành... Người thực vật."
Hết thảy đều trở nên mơ hồ.
Thế nhưng bóng dáng của Tô Nhiên luôn nằm trong đầu Tần Trạch.
Lúc còn trẻ không biết gì, sáng sớm ánh mặt trời khẽ chiếu, cô như mỉm cười, đưa bánh kem vào tay anh, một năm rồi một năm, ngày qua ngày, ba năm trung học, mãi mãi cũng không gián đoạn.
Lần đầu tiên hẹn hò, cô mặc áo trắng quần dài, nhanh nhẹn như hoa sen mới nở, một khắc kia, trái tim của anh không ngừng rung động, nhìn cô tốt như vậy, anh cố ý nói: "Mặc đồ đồng phục học sinh vẫn đẹp hơn." Anh sợ người khác nhìn ra vẻ đẹp của cô, sẽ đến cướp lấy món quà mà ông trời ban cho anh.
Lần đầu tiên, cô quay đầu mỉm cười, nụ cười dịu dàng lại thêm tươi sáng, trong giây phút đó tim anh đập thình thịch.
Lần đầu tiên, đầu ngón tay đụng tới môi của cô, anh ảo não, vì sao không phải là môi của mình đụng vào chứ.
Vô số lần đầu tiên, đan vào thành ngọt ngào của chúng ta.
Còn nhớ, vào ngày đó, chúng ta nhìn nhau như năm tháng vô tận, thề ước: "Cùng nắm tay nhau, cùng sống đến bạc đầu."
Ngày hôm nay, em lại muốn trái ước hẹn sao?
Em ngủ, anh lại vội nấu cơm, vội rót rượu, cùng đi theo anh suốt bốn mùa, cùng nhau vẽ cúc, em nên biết, anh và em là một thể hoàn chỉnh, thiếu người nào, cũng sẽ không viên mãn.
Tô Nhiên... Em thật là đáng ghét mà!
Là ai nói, đứa trẻ dưới 7 tuổi, có thề nhìn thấy một thế giới khác nào đó.
Tô Tường và Triệu Xuân chỉ đau xót liếc nhìn nhau, ông đã sớm chuẩn bị tâm lý, bệnh của Tô Nhiên tới quá nhanh, bác sĩ dùng toàn lực, căn bản không trị được.
Bỗng nhiên Triệu Xuân đẩy phòng bệnh ra, lớn tiếng nói: "Bác sĩ, bác sĩ, mau đến xem con gái của tôi."
Cô đang ngủ, đang ngủ, đúng không, chỉ là đang ngủ thôi.
Tần Trạch đắp kín mền cho Tô Nhiên, vội vã chạy tới chỗ Tô Tường và Triệu Xuân, dùng ngón tay đặt lên môi mình "Xuỵt"
"Cô ấy chỉ là đang ngủ."
Ba Tô sửng sốt, ông thấy thân thể Tần Trạch cứng ngắc, cả người tản ra bi thương.
Đứa bé này...
Ba Tô lần nữa quay đầu nhìn về phía Tô Nhiên.
Đôi mắt nhắm chặt.
Đầu gối ướt một mảnh, là của con bé hay của thằng bé.
Hay là nước mắt của cả hai người bọn họ.
Thảm dính vết máu là của người nào.
Một mình đi ra Tần Trạch mình đi ra phòng bệnh, từng bước một, càng chạy càng xa, một chút màu đỏ từ khóe miệng của hắn tràn ra, nhiễm đỏ cả bầu trời.
Các bác vội vã tới, kiểm tra một phen, trầm trọng nói: "Bệnh nhân có thể sẽ biến thành... Người thực vật."
Hết thảy đều trở nên mơ hồ.
Thế nhưng bóng dáng của Tô Nhiên luôn nằm trong đầu Tần Trạch.
Lúc còn trẻ không biết gì, sáng sớm ánh mặt trời khẽ chiếu, cô như mỉm cười, đưa bánh kem vào tay anh, một năm rồi một năm, ngày qua ngày, ba năm trung học, mãi mãi cũng không gián đoạn.
Lần đầu tiên hẹn hò, cô mặc áo trắng quần dài, nhanh nhẹn như hoa sen mới nở, một khắc kia, trái tim của anh không ngừng rung động, nhìn cô tốt như vậy, anh cố ý nói: "Mặc đồ đồng phục học sinh vẫn đẹp hơn." Anh sợ người khác nhìn ra vẻ đẹp của cô, sẽ đến cướp lấy món quà mà ông trời ban cho anh.
Lần đầu tiên, cô quay đầu mỉm cười, nụ cười dịu dàng lại thêm tươi sáng, trong giây phút đó tim anh đập thình thịch.
Lần đầu tiên, đầu ngón tay đụng tới môi của cô, anh ảo não, vì sao không phải là môi của mình đụng vào chứ.
Vô số lần đầu tiên, đan vào thành ngọt ngào của chúng ta.
Còn nhớ, vào ngày đó, chúng ta nhìn nhau như năm tháng vô tận, thề ước: "Cùng nắm tay nhau, cùng sống đến bạc đầu."
Ngày hôm nay, em lại muốn trái ước hẹn sao?
Em ngủ, anh lại vội nấu cơm, vội rót rượu, cùng đi theo anh suốt bốn mùa, cùng nhau vẽ cúc, em nên biết, anh và em là một thể hoàn chỉnh, thiếu người nào, cũng sẽ không viên mãn.
Tô Nhiên... Em thật là đáng ghét mà!