Những ngày sau đó vô cùng bình yên không có dao động gì, chớp mắt Tô Đào đã lên tiểu học.
"Kết quả kiểm tra đã có rồi", lớp trưởng cầm một chồng bài thi bước vào lớp học.
Tiếng oán than trong lập tức nổi lên khắp nơi.
"Xong rồi, xong rồi".
"Mong là lần này ngàn vạn lần đừng để phụ huynh ký tên, mình thật sự không muốn bị đánh nữa đâu, mông mình hiện giờ vẫn còn đau đây này".
"Đây là bài kiểm tra trình độ, chắc chắn sẽ bắt phụ huynh ký tên thôi"
"Lần này người đứng nhất là ai thế", không biết là ai nói, trong lớp chớp mắt liền yên tĩnh một lát, đều chờ đợi nhìn vào lớp trưởng.
"Còn có thể là ai chứ, trăm phần trăm là Đào Tử nhà tôi", một giọng nói đầy tự hào vang lên, không phải Nhan Thanh Thanh thì còn có thể là ai.
Cả lớp: .
Lớp trưởng ho một cái, đọc ra một cái tên: "Tô Đào".
Không còn nghi ngờ gì nữa, thành tích của Tô Đào vẫn luôn rất tốt, từ trước đến nay chưa bao giờ rơi khỏi ngai vàng "số 1".
"Ahaha, mình biết chắc chắn là Đào Từ mà, Đào Từ là giỏi nhất, giỏi nhất luôn!", Nhan Thanh Thanh hưng phấn đứng bật dậy, vừa hò hét vừa chạy một vòng quanh lớp, kéo cho Tô Đào một làn sóng thù hận.
"Bạn ấy gian lận!"
Tô Đào tranh thủ giờ ra chơi lên lớp 6 tìm Cố Từ mượn bài thi Toán mới phát, đợi sau khi tan học in ra một bản rồi trả lại cho cậu. Sau khi mượn xong thì trở lại phòng học như thường lệ, vừa bước vào lớp liền nhạy bén phát hiện bầu không khí không giống bình thường lắm.
An tĩnh hơn không ít, cũng cẳng thẳng hơn mọi khi.
Giống như chiến trường vừa mới xảy ra chém giết vẫn còn lưu lại khói thuốc súng dày đặc.
Cô quay lại chỗ ngồi một cách khó hiểu, không nhịn được hỏi bạn cùng bàn là Nhan Thanh Thanh, "Mình vừa bỏ lỡ chuyện gì sao? Đây là bị làm sao vậy?"
Nhan Thanh Thanh tức giận hừ một tiếng, quyển sách trong tay bị cô vò nát.
Lát sau, Nhan Thanh Thanh lớn tiếng nói, "Còn không phải người nào đó, bản thân mình thi không tốt liền vu oan cho người khác gian lận", nói xong cô lấy từ trong ngăn kéo bàn ra bài kiểm tra của Tô Đào, chỉ vào 100 điểm trên bài thi, "Đào Tử, cậu lại thi được hạng nhất rồi"
Lúc nói đến hạng nhất còn cố tình kéo dài giọng nói.
"Nhan Thanh Thanh, ai mà không biết quan hệ của hai người tốt, tôi tận mắt chứng kiến, cậu đừng nói nhảm, tôi mới không vu oan cho cậu ta", Lưu Hàng đột nhiên đứng dậy nói.
"Hứ, Đào Tử nhà chúng tôi mỗi lần thi đều đứng nhất, bạn chính là không phục, bạn thi không tốt bằng người ta liền nói người ta gian lận, không biết xấu hổ", miệng của bạn nhỏ Nhan Thanh Thanh vẫn không chịu thua, "Nếu có bản lĩnh cậu cũng thi được hạng nhất đi!"
"Lưu Hàng, cậu chính là không ăn được nho liền nói nho chua"
Lưu Hàng đỏ bừng mặt, nửa ngày trời cũng không phát ra được tiếng nào.
Khóe miệng Tô Đào giật giật, nói cả ngày trời cuối cùng cũng nghe ra câu chuyện, đây là nói danh hiệu hạng nhất của mình danh không chính ngôn không thuận, mặc dù cô thi lần nào cũng đứng nhất nhưng cảm giác tồn tại trong lớp của cô luôn rất thấp, chỉ cần có thời gian cô đều sử dụng để học các môn của lớp trên.
Cho nên đối với các bạn cùng lớp cũng không để ý nhiều lắm, ngoại trừ bạn thân Nhan Thanh Thanh quen biết từ nhỏ ra, cũng rất ít người nói chuyện được vài câu với cô.
Nhìn Lưu Hàng, cô lúc này mới nhớ ra, cô đối với cái tên này có chút ấn tượng, hình như lần nào có kết quả thi cái tên phía sau cô chính là cái tên này.
"Mình không muốn ăn nho", bạn nhỏ Lưu Hàng nghểnh cổ cãi.
Việc này cùng với việc ăn nho có quan hệ sao!
"Ờ cái đó.."
Tô Đào đang muốn nói gì đó thì bị cắt ngang, "Cậu ăn cái gì cũng đều chua, cậu chính là bình giấm chua thành tinh"
Nghe những lời này của Nhan Thanh Thanh, Tô Đào nghĩ đến ngôn ngữ lưu hành trên mạng bảy tám năm sau, tinh chất chanh.
Còn có cả thơ nữa đó.
Quả chanh trên cây chanh, bạn và tôi dưới cây chanh
Ngồi trước cây chanh, chua một hồi lại một hồi.
Khi Tô Lê công bố chuyện yêu đương, có fan ở trên tường Weibo của anh đăng lên mấy dòng, lúc đó cô thấy thú vị nên đã lưu lại.
Cũng chính vì bản lãnh làm thơ này của người nào đó, ngọn lửa chiến tranh trong người cô đã cháy hừng hực.
"Tô Đào, hôm thi mình ngồi ngay bên cạnh cậu, bạn thậm chí còn không dùng giấy nháp mà lập tức viết vào bài thi, có phải cậu đã sớm biết được đáp án rồi hay không!"
Tô Đào hồi tưởng lại một chút, hình như lần kiểm tra toán này cậu ta ngồi cạnh cô, lúc đó trong đầu chỉ toàn nghĩ hôm đó mẹ sẽ làm món gì ngon cho cô, không để ý người bên cạnh lắm.
Nhan Thanh Thanh chống nạnh, dáng vẻ giống với gà mẹ bảo vệ gà con, "Cậu đừng nói lung tung, lại nói bậy bạ nữa mình sẽ đánh cậu đó".
Trong mắt cô, Tô Đào chính là thiên tài, lúc ở nhà trẻ đã có thể làm toán lớp 1, còn có thể thuộc lòng 300 bài thơ đường, Tam Tự kinh. Bài kiểm tra này cô còn được 90 điểm vậy thì Tô Đào được 100 cũng bình thường thôi.
Nói tóm lại ai nói xấu Tô Đào, cô sẽ đánh người đó!
Tô Đào chợt nở nụ cười, sau đó chậm rãi nói, "Thanh Thanh ngoan, đừng cãi nhau với cậu ta, có những lúc con người luôn muốn tìm cho mình một lý do để tự an ủi mình".
Nhan Thanh Thanh không hiểu gật gật đầu, cô không hiểu lắm Tô Đào nói cái gì, nhưng mà Tô Đào nói thì chắc chắn đúng, cô phải ủng hộ hết mình.
"Cậu là đồ gian lận, cậu chính là đồ gian lận!", Lưu Hàng phát điên, rõ ràng cậu đã chính mắt nhìn thấy Tô Đào trực tiếp viết đáp án vào bài thi.
Lúc đó còn nghĩ cô viết bậy vào bài thi, cậu thậm chí có thể nhìn thấy hạng nhất lần này chắc chắn là tên của mình, khi về nhà ba mẹ cũng không mắng cậu nữa.
Cậu không hề nghĩ tới hạng nhất lần này vẫn là Tô Đào.
Nếu không phải biết trước đáp án, sao Tô Đào có thể viết nhanh như vậy, còn không cần dùng đến nháp.
Cậu hiện giờ rất chắc chắn cô gian lận, hơn nữa người đạt hạng nhất phải là cậu mới đúng.
"Kêu la cái gì, thành cái chợ rồi hả!", chuông vào lớp vang lên, chủ nhiệm lớp từ bên ngoài bước vào, tiết học này là giờ của cô, nhìn thấy lớp học loạn hết cả lên, mặt cô liền đen sì.
Chủ nhiệm lớp Hướng Hồng vẫn luôn nghiêm khắc, bạn học trong lớp đa phần đều sợ cô, cho nên tất cả đều ngoan ngoãn về chỗ ngồi.
"Lưu Hàng, em đang náo loạn cái gì", ánh mắt cô ấy sắc nhọn nhìn về phía cậu ta.
Lưu Hàng cho rằng bản thân mình đã nắm chắc phần thắng, có lý chẳng sợ nói: "Thưa cô, lần kiểm tra toán lần này Tô Đào đã gian lận".
Chép bài?
Tô Đào ngẩng đầu nhìn về phía Tô Đào, ánh mắt Tô Đào bình tĩnh không một chút sợ sệt, ngẫm nghĩ trong lòng một lát, "Không có chứng cứ thì đừng vu oan cho bạn học".
Lưu Hàng: "Cô giáo, là chính mắt con nhìn thấy, cậu ấy ngay cả nháp cũng không dùng trực tiếp viết đáp án vào bài thi. Nếu không phải biết trước đáp án thì sao có thể viết nhanh như vậy".
Hướng Hồng nhớ lại ngày thi hôm đó, Tô Đào đã nộp bài trước nửa tiếng.
Nhìn ánh mắt của cô chủ nhiệm, Tô Đào liền biết cô ấy đang nghĩ gì, "Thật ngại quá bạn học Lưu Hàng, mình không có chép bài. Mặc dù mình không được thông minh lắm nhưng mình biết tính nhẩm đương nhiên không cần giấy nháp".
Nếu ngay cả cộng trừ hai số đơn giản mà cô cũng không làm được vậy không bằng cô đi chết cho rồi.
Nhan Thanh Thanh nhỏ giọng nói: "Mặc dù Tô Đào không phải rất thông minh nhưng vừa khéo bạn ấy lại thông minh hơn Lưu Hàng một chút", sau đó ở trong lòng bổ sung thêm Đào Từ rất thông minh, thông minh hơn Lưu Hàng rất nhiều.
Mặc dù giọng cô rất nhỏ nhưng đều bị mọi người nghe thấy, Lưu Hàng bị chọc tức sôi máu, trừng mắt nhìn cô, "Lời của cậu là có ý gì chứ".
Nhan Thanh Thanh: "Ý chính là cậu rất ngốc".
"Kết quả kiểm tra đã có rồi", lớp trưởng cầm một chồng bài thi bước vào lớp học.
Tiếng oán than trong lập tức nổi lên khắp nơi.
"Xong rồi, xong rồi".
"Mong là lần này ngàn vạn lần đừng để phụ huynh ký tên, mình thật sự không muốn bị đánh nữa đâu, mông mình hiện giờ vẫn còn đau đây này".
"Đây là bài kiểm tra trình độ, chắc chắn sẽ bắt phụ huynh ký tên thôi"
"Lần này người đứng nhất là ai thế", không biết là ai nói, trong lớp chớp mắt liền yên tĩnh một lát, đều chờ đợi nhìn vào lớp trưởng.
"Còn có thể là ai chứ, trăm phần trăm là Đào Tử nhà tôi", một giọng nói đầy tự hào vang lên, không phải Nhan Thanh Thanh thì còn có thể là ai.
Cả lớp: .
Lớp trưởng ho một cái, đọc ra một cái tên: "Tô Đào".
Không còn nghi ngờ gì nữa, thành tích của Tô Đào vẫn luôn rất tốt, từ trước đến nay chưa bao giờ rơi khỏi ngai vàng "số 1".
"Ahaha, mình biết chắc chắn là Đào Từ mà, Đào Từ là giỏi nhất, giỏi nhất luôn!", Nhan Thanh Thanh hưng phấn đứng bật dậy, vừa hò hét vừa chạy một vòng quanh lớp, kéo cho Tô Đào một làn sóng thù hận.
"Bạn ấy gian lận!"
Tô Đào tranh thủ giờ ra chơi lên lớp 6 tìm Cố Từ mượn bài thi Toán mới phát, đợi sau khi tan học in ra một bản rồi trả lại cho cậu. Sau khi mượn xong thì trở lại phòng học như thường lệ, vừa bước vào lớp liền nhạy bén phát hiện bầu không khí không giống bình thường lắm.
An tĩnh hơn không ít, cũng cẳng thẳng hơn mọi khi.
Giống như chiến trường vừa mới xảy ra chém giết vẫn còn lưu lại khói thuốc súng dày đặc.
Cô quay lại chỗ ngồi một cách khó hiểu, không nhịn được hỏi bạn cùng bàn là Nhan Thanh Thanh, "Mình vừa bỏ lỡ chuyện gì sao? Đây là bị làm sao vậy?"
Nhan Thanh Thanh tức giận hừ một tiếng, quyển sách trong tay bị cô vò nát.
Lát sau, Nhan Thanh Thanh lớn tiếng nói, "Còn không phải người nào đó, bản thân mình thi không tốt liền vu oan cho người khác gian lận", nói xong cô lấy từ trong ngăn kéo bàn ra bài kiểm tra của Tô Đào, chỉ vào 100 điểm trên bài thi, "Đào Tử, cậu lại thi được hạng nhất rồi"
Lúc nói đến hạng nhất còn cố tình kéo dài giọng nói.
"Nhan Thanh Thanh, ai mà không biết quan hệ của hai người tốt, tôi tận mắt chứng kiến, cậu đừng nói nhảm, tôi mới không vu oan cho cậu ta", Lưu Hàng đột nhiên đứng dậy nói.
"Hứ, Đào Tử nhà chúng tôi mỗi lần thi đều đứng nhất, bạn chính là không phục, bạn thi không tốt bằng người ta liền nói người ta gian lận, không biết xấu hổ", miệng của bạn nhỏ Nhan Thanh Thanh vẫn không chịu thua, "Nếu có bản lĩnh cậu cũng thi được hạng nhất đi!"
"Lưu Hàng, cậu chính là không ăn được nho liền nói nho chua"
Lưu Hàng đỏ bừng mặt, nửa ngày trời cũng không phát ra được tiếng nào.
Khóe miệng Tô Đào giật giật, nói cả ngày trời cuối cùng cũng nghe ra câu chuyện, đây là nói danh hiệu hạng nhất của mình danh không chính ngôn không thuận, mặc dù cô thi lần nào cũng đứng nhất nhưng cảm giác tồn tại trong lớp của cô luôn rất thấp, chỉ cần có thời gian cô đều sử dụng để học các môn của lớp trên.
Cho nên đối với các bạn cùng lớp cũng không để ý nhiều lắm, ngoại trừ bạn thân Nhan Thanh Thanh quen biết từ nhỏ ra, cũng rất ít người nói chuyện được vài câu với cô.
Nhìn Lưu Hàng, cô lúc này mới nhớ ra, cô đối với cái tên này có chút ấn tượng, hình như lần nào có kết quả thi cái tên phía sau cô chính là cái tên này.
"Mình không muốn ăn nho", bạn nhỏ Lưu Hàng nghểnh cổ cãi.
Việc này cùng với việc ăn nho có quan hệ sao!
"Ờ cái đó.."
Tô Đào đang muốn nói gì đó thì bị cắt ngang, "Cậu ăn cái gì cũng đều chua, cậu chính là bình giấm chua thành tinh"
Nghe những lời này của Nhan Thanh Thanh, Tô Đào nghĩ đến ngôn ngữ lưu hành trên mạng bảy tám năm sau, tinh chất chanh.
Còn có cả thơ nữa đó.
Quả chanh trên cây chanh, bạn và tôi dưới cây chanh
Ngồi trước cây chanh, chua một hồi lại một hồi.
Khi Tô Lê công bố chuyện yêu đương, có fan ở trên tường Weibo của anh đăng lên mấy dòng, lúc đó cô thấy thú vị nên đã lưu lại.
Cũng chính vì bản lãnh làm thơ này của người nào đó, ngọn lửa chiến tranh trong người cô đã cháy hừng hực.
"Tô Đào, hôm thi mình ngồi ngay bên cạnh cậu, bạn thậm chí còn không dùng giấy nháp mà lập tức viết vào bài thi, có phải cậu đã sớm biết được đáp án rồi hay không!"
Tô Đào hồi tưởng lại một chút, hình như lần kiểm tra toán này cậu ta ngồi cạnh cô, lúc đó trong đầu chỉ toàn nghĩ hôm đó mẹ sẽ làm món gì ngon cho cô, không để ý người bên cạnh lắm.
Nhan Thanh Thanh chống nạnh, dáng vẻ giống với gà mẹ bảo vệ gà con, "Cậu đừng nói lung tung, lại nói bậy bạ nữa mình sẽ đánh cậu đó".
Trong mắt cô, Tô Đào chính là thiên tài, lúc ở nhà trẻ đã có thể làm toán lớp 1, còn có thể thuộc lòng 300 bài thơ đường, Tam Tự kinh. Bài kiểm tra này cô còn được 90 điểm vậy thì Tô Đào được 100 cũng bình thường thôi.
Nói tóm lại ai nói xấu Tô Đào, cô sẽ đánh người đó!
Tô Đào chợt nở nụ cười, sau đó chậm rãi nói, "Thanh Thanh ngoan, đừng cãi nhau với cậu ta, có những lúc con người luôn muốn tìm cho mình một lý do để tự an ủi mình".
Nhan Thanh Thanh không hiểu gật gật đầu, cô không hiểu lắm Tô Đào nói cái gì, nhưng mà Tô Đào nói thì chắc chắn đúng, cô phải ủng hộ hết mình.
"Cậu là đồ gian lận, cậu chính là đồ gian lận!", Lưu Hàng phát điên, rõ ràng cậu đã chính mắt nhìn thấy Tô Đào trực tiếp viết đáp án vào bài thi.
Lúc đó còn nghĩ cô viết bậy vào bài thi, cậu thậm chí có thể nhìn thấy hạng nhất lần này chắc chắn là tên của mình, khi về nhà ba mẹ cũng không mắng cậu nữa.
Cậu không hề nghĩ tới hạng nhất lần này vẫn là Tô Đào.
Nếu không phải biết trước đáp án, sao Tô Đào có thể viết nhanh như vậy, còn không cần dùng đến nháp.
Cậu hiện giờ rất chắc chắn cô gian lận, hơn nữa người đạt hạng nhất phải là cậu mới đúng.
"Kêu la cái gì, thành cái chợ rồi hả!", chuông vào lớp vang lên, chủ nhiệm lớp từ bên ngoài bước vào, tiết học này là giờ của cô, nhìn thấy lớp học loạn hết cả lên, mặt cô liền đen sì.
Chủ nhiệm lớp Hướng Hồng vẫn luôn nghiêm khắc, bạn học trong lớp đa phần đều sợ cô, cho nên tất cả đều ngoan ngoãn về chỗ ngồi.
"Lưu Hàng, em đang náo loạn cái gì", ánh mắt cô ấy sắc nhọn nhìn về phía cậu ta.
Lưu Hàng cho rằng bản thân mình đã nắm chắc phần thắng, có lý chẳng sợ nói: "Thưa cô, lần kiểm tra toán lần này Tô Đào đã gian lận".
Chép bài?
Tô Đào ngẩng đầu nhìn về phía Tô Đào, ánh mắt Tô Đào bình tĩnh không một chút sợ sệt, ngẫm nghĩ trong lòng một lát, "Không có chứng cứ thì đừng vu oan cho bạn học".
Lưu Hàng: "Cô giáo, là chính mắt con nhìn thấy, cậu ấy ngay cả nháp cũng không dùng trực tiếp viết đáp án vào bài thi. Nếu không phải biết trước đáp án thì sao có thể viết nhanh như vậy".
Hướng Hồng nhớ lại ngày thi hôm đó, Tô Đào đã nộp bài trước nửa tiếng.
Nhìn ánh mắt của cô chủ nhiệm, Tô Đào liền biết cô ấy đang nghĩ gì, "Thật ngại quá bạn học Lưu Hàng, mình không có chép bài. Mặc dù mình không được thông minh lắm nhưng mình biết tính nhẩm đương nhiên không cần giấy nháp".
Nếu ngay cả cộng trừ hai số đơn giản mà cô cũng không làm được vậy không bằng cô đi chết cho rồi.
Nhan Thanh Thanh nhỏ giọng nói: "Mặc dù Tô Đào không phải rất thông minh nhưng vừa khéo bạn ấy lại thông minh hơn Lưu Hàng một chút", sau đó ở trong lòng bổ sung thêm Đào Từ rất thông minh, thông minh hơn Lưu Hàng rất nhiều.
Mặc dù giọng cô rất nhỏ nhưng đều bị mọi người nghe thấy, Lưu Hàng bị chọc tức sôi máu, trừng mắt nhìn cô, "Lời của cậu là có ý gì chứ".
Nhan Thanh Thanh: "Ý chính là cậu rất ngốc".