Chương 276: Ghen rồi?
Động tác Minh Vương chạy tới bỗng nhiên dừng lại, lắc lắc roi trong tay, nhìn lướt qua Tô Đào một cái: "Ngươi là ai? "
Đây là Minh Vương à?
Tô Đào từ đáy lòng cảm thấy Minh Vương không nên như vậy, trên mặt cô ta sẽ không xuất hiện biểu tình như vậy.
"Hỏi ngươi, ngươi là ai? Vì sao cùng bổn vương mặc một thân hồng y."
Trên mặt Minh Vương lộ ra vẻ mặt bất mãn, hiển nhiên rất tức giận Tô Đào vào ngày đặc biệt hôm nay cùng màu cô mặc.
"Tôi..." Tô Đào vừa há miệng, Lâm Cảnh từ bên cạnh kiệu đi tới, Minh Vương nhất thời bỏ lại cô, thân thiết kéo lên cánh tay Lâm Cảnh, "Phu quân, chúng ta đi động phòng đi."
Minh Vương này thật đúng là nhiệt tình phóng khoáng, còn chưa hành lễ đã vội vã đi động phòng, nhưng người vây quanh cũng không cảm thấy lời này của cô có bao nhiêu khác thường, ngược lại vỗ tay khen ngợi, còn có thúc giục bọn họ nhanh chóng đi.
Tô Đào bất giác c ắn môi dưới, nhìn chằm chằm móng vuốt Minh Vương ôm cánh tay Lâm Cảnh. Lâm Cảnh liếc cô ta một cái, buồn cười phất tay Minh Vương ra, "Phu nhân, vẫn nên hành lễ trước đi, đây là thị nhi ngồi dưới ta, cùng ta đến Minh giới."
Minh Vương sau khi nghe Lâm Cảnh nói, vẻ mặt mờ mịt, tựa hồ là không biết nên làm cái gì bây giờ, cuối cùng vẫn gật gật đầu, chỉ làm cho người ta cảm thấy cô ta không còn tươi sống như trước nữa.
Tô Đào cứ như vậy bị Lâm Cảnh lôi kéo ngồi vào trong kiệu, vừa mới ngồi vững liền cảm giác kiệu bị người nâng lên, nhạc khí tiếp tục tấu lên, bên ngoài kiệu truyền đến thanh âm chúc mừng.
Chỉ có điều kỳ lạ là những lời chúc mừng này cũng giống như cô đã nghe trước đây.
"Muốn hỏi cái gì?" Lâm Cảnh thấy vẻ mặt nghi vấn của cô, phất tay thiết lập cấm chế, phòng ngừa bị nghe lén, nhưng duy trì không được bao lâu, anh vốn chỉ khôi phục ba thành công lực, lại phá ảo cảnh một lần, đã có chút cố hết sức rồi.
"Tại sao khuôn mặt của anh trở thành một người khác, anh là ai? Anh và Trầm Ngô thượng thần.... Có phải là một không? Mối quan hệ của anh với Minh Vương là gì?" Tô Đào nhìn ánh mắt ang, rốt cục hỏi ra vấn đề quanh quẩn trong lòng.
Lâm Cảnh có chút giật mình khẽ mở to con ngươi, "Em biết Trầm?"
"Vâng, em biết một tiểu hồ ly, nó từng kể cho em nghe chuyện Minh vương kết hôn."
Lâm Cảnh rũ mắt cười cười, xem ra là con trai của thiếu chủ yêu tộc, không nghĩ tới bọn họ lại gặp lại.
Tô Đào: "Trả lời câu hỏi của em. "
Lâm Cảnh trấn an nắm lấy tay cô, kiên nhẫn trả lời từng người một, "Đây là dung mạo vốn có của anh, anh chính là Trầm Ngô, qnh và Minh Vương là quan hệ vợ chồng. "
"...... Vợ chồng. " Tô Đào mạnh mẽ rút tay ra, trong miệng nỉ non ra tiếng, trừng mắt nhìn anh một cái, xoay người đưa lưng về phía anh ngồi xuống.
Để lại cái gáy cho anh.
Cái quái gì vậy!!!
Đều đã kết hôn, còn đến quyến rũ cô, nói cái gì tìm cô rất nhiều năm, nói cái gì cho tới bây giờ đều chỉ có cô, chờ ra khỏi ảo cảnh này, quay xong bộ phim này liền cùng anh tới chết già không qua lại.
Về phần cảnh hôn hay gì đó, coi như bị chó cắn.
Tô Đào càng nghĩ càng tức giận, ngay cả sau gáy cũng không muốn lưu lại cho anh, liền muốn nhảy xuống kiệu.
Nào ngờ vừa xoay người, đã bị Lâm Cảnh kéo cổ tay nhét vào trong ngực, ánh mắt anh trêu tức, không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt cô: "Ghen rồi?"
Tô Đào tức giận không muốn phản ứng hắn, giãy dụa muốn thoát ly trong ngực anh.
Nhưng giãy dụa thế nào cũng vô dụng, ngay cả khoảng cách một centimet cũng không có kéo dài, cô tựa như bị đóng đinh trên người anh vậy, nghĩ trước kia cô chưa từng nếm qua thiệt thòi trên người, hiện tại thật đúng là có chút nghẹn khuất.
"Không có." Hai chữ này mạnh mẽ nói ra miệng, mặc cho ai cũng nghe ra một tia bướng bỉnh.
"Trước kia anh vắt hết óc muốn em ghen một chút, em cũng sẽ không ghen, hiện giờ lại để cho anh chờ đến, vì phu tâm rất an ủi."
Tô Đào cúi đầu một bộ dáng ai cũng không muốn để ý tới, một lát sau nàng mới phản ứng lại, "Anh vừa mới nói cái gì?"
Ngẩng đầu liền đối diện với một đôi mắt sáng quắc, thâm tình nhìn cô.
Động tác Minh Vương chạy tới bỗng nhiên dừng lại, lắc lắc roi trong tay, nhìn lướt qua Tô Đào một cái: "Ngươi là ai? "
Đây là Minh Vương à?
Tô Đào từ đáy lòng cảm thấy Minh Vương không nên như vậy, trên mặt cô ta sẽ không xuất hiện biểu tình như vậy.
"Hỏi ngươi, ngươi là ai? Vì sao cùng bổn vương mặc một thân hồng y."
Trên mặt Minh Vương lộ ra vẻ mặt bất mãn, hiển nhiên rất tức giận Tô Đào vào ngày đặc biệt hôm nay cùng màu cô mặc.
"Tôi..." Tô Đào vừa há miệng, Lâm Cảnh từ bên cạnh kiệu đi tới, Minh Vương nhất thời bỏ lại cô, thân thiết kéo lên cánh tay Lâm Cảnh, "Phu quân, chúng ta đi động phòng đi."
Minh Vương này thật đúng là nhiệt tình phóng khoáng, còn chưa hành lễ đã vội vã đi động phòng, nhưng người vây quanh cũng không cảm thấy lời này của cô có bao nhiêu khác thường, ngược lại vỗ tay khen ngợi, còn có thúc giục bọn họ nhanh chóng đi.
Tô Đào bất giác c ắn môi dưới, nhìn chằm chằm móng vuốt Minh Vương ôm cánh tay Lâm Cảnh. Lâm Cảnh liếc cô ta một cái, buồn cười phất tay Minh Vương ra, "Phu nhân, vẫn nên hành lễ trước đi, đây là thị nhi ngồi dưới ta, cùng ta đến Minh giới."
Minh Vương sau khi nghe Lâm Cảnh nói, vẻ mặt mờ mịt, tựa hồ là không biết nên làm cái gì bây giờ, cuối cùng vẫn gật gật đầu, chỉ làm cho người ta cảm thấy cô ta không còn tươi sống như trước nữa.
Tô Đào cứ như vậy bị Lâm Cảnh lôi kéo ngồi vào trong kiệu, vừa mới ngồi vững liền cảm giác kiệu bị người nâng lên, nhạc khí tiếp tục tấu lên, bên ngoài kiệu truyền đến thanh âm chúc mừng.
Chỉ có điều kỳ lạ là những lời chúc mừng này cũng giống như cô đã nghe trước đây.
"Muốn hỏi cái gì?" Lâm Cảnh thấy vẻ mặt nghi vấn của cô, phất tay thiết lập cấm chế, phòng ngừa bị nghe lén, nhưng duy trì không được bao lâu, anh vốn chỉ khôi phục ba thành công lực, lại phá ảo cảnh một lần, đã có chút cố hết sức rồi.
"Tại sao khuôn mặt của anh trở thành một người khác, anh là ai? Anh và Trầm Ngô thượng thần.... Có phải là một không? Mối quan hệ của anh với Minh Vương là gì?" Tô Đào nhìn ánh mắt ang, rốt cục hỏi ra vấn đề quanh quẩn trong lòng.
Lâm Cảnh có chút giật mình khẽ mở to con ngươi, "Em biết Trầm?"
"Vâng, em biết một tiểu hồ ly, nó từng kể cho em nghe chuyện Minh vương kết hôn."
Lâm Cảnh rũ mắt cười cười, xem ra là con trai của thiếu chủ yêu tộc, không nghĩ tới bọn họ lại gặp lại.
Tô Đào: "Trả lời câu hỏi của em. "
Lâm Cảnh trấn an nắm lấy tay cô, kiên nhẫn trả lời từng người một, "Đây là dung mạo vốn có của anh, anh chính là Trầm Ngô, qnh và Minh Vương là quan hệ vợ chồng. "
"...... Vợ chồng. " Tô Đào mạnh mẽ rút tay ra, trong miệng nỉ non ra tiếng, trừng mắt nhìn anh một cái, xoay người đưa lưng về phía anh ngồi xuống.
Để lại cái gáy cho anh.
Cái quái gì vậy!!!
Đều đã kết hôn, còn đến quyến rũ cô, nói cái gì tìm cô rất nhiều năm, nói cái gì cho tới bây giờ đều chỉ có cô, chờ ra khỏi ảo cảnh này, quay xong bộ phim này liền cùng anh tới chết già không qua lại.
Về phần cảnh hôn hay gì đó, coi như bị chó cắn.
Tô Đào càng nghĩ càng tức giận, ngay cả sau gáy cũng không muốn lưu lại cho anh, liền muốn nhảy xuống kiệu.
Nào ngờ vừa xoay người, đã bị Lâm Cảnh kéo cổ tay nhét vào trong ngực, ánh mắt anh trêu tức, không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt cô: "Ghen rồi?"
Tô Đào tức giận không muốn phản ứng hắn, giãy dụa muốn thoát ly trong ngực anh.
Nhưng giãy dụa thế nào cũng vô dụng, ngay cả khoảng cách một centimet cũng không có kéo dài, cô tựa như bị đóng đinh trên người anh vậy, nghĩ trước kia cô chưa từng nếm qua thiệt thòi trên người, hiện tại thật đúng là có chút nghẹn khuất.
"Không có." Hai chữ này mạnh mẽ nói ra miệng, mặc cho ai cũng nghe ra một tia bướng bỉnh.
"Trước kia anh vắt hết óc muốn em ghen một chút, em cũng sẽ không ghen, hiện giờ lại để cho anh chờ đến, vì phu tâm rất an ủi."
Tô Đào cúi đầu một bộ dáng ai cũng không muốn để ý tới, một lát sau nàng mới phản ứng lại, "Anh vừa mới nói cái gì?"
Ngẩng đầu liền đối diện với một đôi mắt sáng quắc, thâm tình nhìn cô.