CHƯƠNG 37: GẶP LẠI MỘC BĂNG
Tô Đào ném cho cậu ta một cái nhìn trấn an.
"Mẹ nó mày là ai vậy? Ít xen vào việc của người khác đi!", đàn em đang ấn Triệu Tiêu mắng.
"Mẹ nó cậu mắng ai vậy?" Triệu Tiêu phun một bãi nướt bọt, đổi lấy cái nắm đấm.
Tô Đào nhíu mày, ánh mắt dừng ở chân hắn đặt trên mặt Triệu Tiêu.
"Chậc ~ đây không phải là Tô Đào Di Hoà sao?" Mộc Băng nghiến răng nghiến lợi đọc ra cái tên kia, ngày đó chuyện hắn ở căng tin học thuộc khái niệm chủ nghĩa xã hội đa lan truyền khắp Hoa Sơn, trở thành trò cười của Hoa Sơn.
Mấy ngày đó hắn cảm giác ai nhìn hắn đều là ở trong lòng chê cười hắn, lại không dám trực tiếp cười nhạo hắn, trong lòng vẫn nghẹn một cỗ tức giận không cách nào phát tác, cư nhiên lại để cho hắn gặp cô.
Thật sự mẹ nó có duyên phận.
Tô Đào ngẩng đầu, thấy hắn còn mặc đồng phục học sinh Hoa Sơn, lên tiếng, "Thi đại học trượt rồi à?"
Không có phòng bị, bị chế giễu. Mộc Băng nhất thời không kịp phản ứng, "Mày nói cái gì? "
"Lão đại, nó nói anh thi trượt đại học.", đàn em ở một bên lớn tiếng nhắc nhở, sợ Mộc Băng không nghe thấy.
Cổ họng Mộc Băng muốn phun ra một ngụm máu: "Cút! Ai mượn mày lắm miệng!?"
Tên đàn cảm thấy mình rất ủy khuất.
"Buông cậu ta ra.", thanh âm Tô Đào nhàn nhạt, mặt không chút thay đổi, trẻ con bây giờ sao lại nóng nảy như vậy!
"Hình như là cô gái trong căng tin..", một người khác đè cổ tay Triệu Tiêu nhỏ giọng nói thầm, ngày đó hắn ta cũng ở đấy, còn ồn ào kia mà.
Tuy rằng thanh âm của hắn rất nhỏ, nhưng con hẻm nhỏ này rất yên tĩnh, nghe rất rõ ràng.
Mộc Băng âm trầm trừng mắt nhìn hắn một cái.
"Triệu Tiêu, đánh nhau còn muốn một đứa con gái cứu mày, mày còn có phải là đàn ông hay không?"
Tô Đào nhìn bộ dáng nhếch nhác của hắn, híp mắt, "A, là ai ở căng tin Hoa Sơn khóc lóc cầu xin tha thứ? Không biết người này có tính là đàn ông hay không?"
Triệu Tiêu cũng nghe nói chuyện kia, "Nữ làm sao vậy? Đào Tử nhà tôi, một cô gái có thể đánh bại mày tới khóc!"
Ai là nhà cậu?
ETô Đào lấy điện thoại di động từ trong túi ra, trên màn hình nhấn vài cái, "Các người thả người ra, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát.", trên màn hình đã gọi ra số 110, thiếu chút nữa đã gọi.
Mộc Băng đè ngón tay, khớp xương vang lên, con ngươi âm trầm nhìn về phía Tô Đào.
Nửa chừng, hắn bỗng nhiên giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười đùa giỡn, "Được, nghe lời cậu! Lâm Tử thả Triệu Tiêu."
Người bị gọi là Lâm Tử, khó hiểu nhìn về phía hắn, cái này tính?
"Lão đại?"
Mộc Băng: "Thả! !"
Tô Đào đi qua đẩy hai người đè bẹp Triệu Tiêu ra, đỡ cậu ta từ trên mặt đất lên, "Anh không sao chứ?"
"Còn... Cũng ổn!"
Trong mắt Mộc Băng hiện lên một tia tàn nhẫn, thừa dịp Tô Đào đỡ Triệu Tiêu đi ra ngoài, đột nhiên phát động công kích, bắt tay thành quyền đột nhiên đánh về phía gáy cô, mà Tô Đào cảm giác được người sau lưng không tốt, kéo Triệu Tiêu nhanh chóng né tránh, lúc xoay người nắm đấm của Mộc Băng cách mặt cô chỉ cách nửa ngón tay.
Tô Đào không nghĩ rằng lại hướng về phía cô, trong lòng đối với người này đã có phán đoán, Mộc Băng lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, ra tay tàn nhẫn, lần trước ở Hoa Sơn hắn buông tha cho cô như vậy, chỉ sợ là bởi vì ở trường học hắn không dễ hành động.
"Mộc Băng mẹ nó mày khi dễ tiểu cô nương, mày còn có phải là người hay không!" Triệu Tiêu hiển nhiên đã quên lần trước cậu cũng từng khi dễ Tô Đào.
Mộc Băng ngay cả một ánh mắt cũng không cho cậu, tiếp tục phát động công kích, Tô Đào mang theo người không tiện tiến công, chỉ có thể mang theo Triệu Tiêu né tránh, tên đàn em thấy lão đại động thủ lại không đánh được mục tiêu, liền muốn đi lên hỗ trợ.
Tô Đào đè Triệu Tiêu ngồi xổm sâu tránh thoát nắm đấm Mộc Băng đánh tới, nhân cơ hội đẩy Triệu Tiêu sang một bên, không còn gáng nặng, Tô Đào nhất thời thoải mái hẳn lên.
Chỉ thấy cô một tay cầm nắm đấm của Mộc Băng hướng về phía sau một lưng, khoé mắt quét tới tên đàn em nhào tới, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, nhanh chóng lắc người đến phía sau Mộc Băng kìm lấy cánh tay hắn, một cước đá về phía thắt lưng tên đàn em.
Một tên đàn em khác thấy thế cũng muốn tiến lên, trong tay hắn cầm một cây gậy, Tô Đào buông Mộc Băng ra, hai tay nắm tay, thân trên rẽ phải đá rơi gậy gỗ trong tay hắn, đồng thời thu hồi chân xoay người đá, động tác mạch lạc, liền mạch. "
Tô Đào cố lên! Gi3t chết bọn họ, gi3t chết cậu ta!", Triệu Tiêu không quên cổ vũ.
Tô Đào xuất chiêu rất có kỹ xảo, cô đánh người không đánh mặt, chuyên đánh đến chỗ yếu ớt trên người, vừa không trí mạng lại rất đau, đồng thời cô rất khéo léo, bên ngoài nhìn không ra thương tích.
Mộc Băng chịu thiệt thòi dưới tay Tô Đào, trước mắt hai tên đàn em bị đánh trên mặt đất kêu r3n, Triệu Tiêu đắc ý sắp lên trời, hắn cho dù hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không dám tùy tiện ra tay.
Tô Đào vỗ tay hai cái, cô thật sự không tình nguyện động thủ, luôn ép cô một thiếu niên một lòng muốn bảo vệ trật tự xã hội động thủ, nói chuyện không được sao!
"Đừng đánh nữa, tôi có chút hơi mệt."
"....", người bị ngược không phải là bọn họ sao?
"Còn muốn đánh a?!" Tô Đào có chút buồn bực, vẫn là báo cảnh sát đi!
Cứ tiếp tục đánh như vậy, cô không phải là một lo li nóng nảy!
Cái này không hợp với cô!
Tô Đào lấy điện thoại di động ra, còn chưa mở khóa, đàn em nằm trên mặt đất đã đầu hàng.
"Đại tỷ! Đại tỷ... Không đánh, không đánh!"
"Không đánh! Không thể đánh bại!" Huynh đệ phản bội, sắc mặt Mộc Băng đã không thể dùng từ khó coi để hình dung.
"Nói sớm như vậy chẳng lẽ không phải tốt hơn sao?" Tô Đào ngữ khí có chút bất đắc dĩ, "Các cậu xếp hàng từng người, ngồi xổm xuống ôm đầu".
Đàn em: Làm thế nào hành động này có thể quen thuộc như vậy. Nhưng họ không dám không nghe.
Tô Đào hài lòng nhìn ba người ngồi xổm thành một hàng trước mắt, tự mình từ đầu ngõ mang theo một viên gạch ngồi xuống, "Đọc giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội."
Đàn em:...... Cái quái gì vậy?
Triệu Tiêu đã từng đọc, sau khi cười nhạo xong, cậu không ngại mở đầu cho bọn họ, "Giàu mạnh, dân chủ ,......."
Đàn em không được , đồng loạt nhìn về phía Mộc Băng, Mộc Băng nhớ tới một màn mình bị áp bách ở căng tin, không nghĩ tới lịch sử lại lặp lại.
Hai tên đàn em đi theo lão đại của mình dập đầu đọc giá trị cốt lõi chủ nghĩa xã hội.
Triệu Tiêu che miệng cười trộm bên cạnh, không nhịn được cười ra tiếng, Tô Đào liếc mắt nhìn cậu một cái, có cái gì mà buồn cười, "Nghiêm túc một chút."
Được rồi! Cậu ta sẽ nghiêm túc... Nhịn rất vất vả!
Người đi ngang qua có tò mò đứng ở đầu ngõ vây xem, nhìn thấy hình ảnh chính là ba thiếu niên bất lương nhuộm đầu vàng ngồi xổm thành một hàng, vừa nhu thuận vừa ủy khuất, đối diện ngồi một tiểu cô nương xinh đẹp bưng một bộ mặt hòa ái vui mừng liên tục gật đầu, phía sau còn có một nam hài mặt mũi bầm dập, nụ cười vặn vẹo.
Hình ảnh này không thể diễn tả được sự hài hòa.
"Nói một chút đi, các người xảy ra chuyện gì?" Mộc Băng hừ một tiếng, muốn đứng lên, không biết vì sao ánh mắt đối mặt với Tô Đào, đột nhiên có một loại cảm giác sợ hãi, đứng dậy đứng dậy một nửa hắn lại ngồi xổm xuống.
Đàn em ở một bên nhìn thấy động tác của hắn thân thể run lên, lão đại gan cũng quá lớn đi, còn dám đứng lên.
Bọn họ cũng không dám, ngồi xổm mới có cảm giác an toàn.
"Bọn họ khi dễ người, tôi cùng mấy huynh đệ ở sân bóng rổ chơi bóng rổ, bọn họ tới nhất định phải đuổi chúng tôi đi, còn đánh người của tôi, tôi không phục liền tìm bọn họ lý luận, bọn họ liền đem tôi đến đây, phía sau thì em đều nhìn thấy."
Nghe vậy Tô Đào có chút ngoài ý muốn, Triệu Tiêu là một trường bá, bình thường bên cạnh vây quanh không ít đàn em, sao lại bị đánh một mình, còn bị đánh thảm như vậy.
Triệu Tiêu nhìn ra suy nghĩ của Tô Đào, cười hắc hắc, "Từ lần trước được em dạy dỗ, tôi liền quyết tâm muốn trở thành một thanh niên xã hội chủ nghĩa tốt, hảo hảo học tập, mỗi ngày đều hướng lên trên."
Tô Đào vui mừng vỗ vỗ bả vai cậu.
Mộc Băng và đàn em: Không biết xấu hổ.
"Sân bóng rổ là khu chơi công cộng, đến trước được trước, các cậu muốn chơi có thể chờ bọn họ tan cuộc, không cần phải động thủ đánh người, như vậy là không đúng."
Tên đàn em vội vàng gật đầu. "Vâng vâng, chị nói đúng. Sau này chúng em sẽ không làm như vậy nữa."
Triệu Tiêu: Lão đại uy vũ!
...
Tô Đào ném cho cậu ta một cái nhìn trấn an.
"Mẹ nó mày là ai vậy? Ít xen vào việc của người khác đi!", đàn em đang ấn Triệu Tiêu mắng.
"Mẹ nó cậu mắng ai vậy?" Triệu Tiêu phun một bãi nướt bọt, đổi lấy cái nắm đấm.
Tô Đào nhíu mày, ánh mắt dừng ở chân hắn đặt trên mặt Triệu Tiêu.
"Chậc ~ đây không phải là Tô Đào Di Hoà sao?" Mộc Băng nghiến răng nghiến lợi đọc ra cái tên kia, ngày đó chuyện hắn ở căng tin học thuộc khái niệm chủ nghĩa xã hội đa lan truyền khắp Hoa Sơn, trở thành trò cười của Hoa Sơn.
Mấy ngày đó hắn cảm giác ai nhìn hắn đều là ở trong lòng chê cười hắn, lại không dám trực tiếp cười nhạo hắn, trong lòng vẫn nghẹn một cỗ tức giận không cách nào phát tác, cư nhiên lại để cho hắn gặp cô.
Thật sự mẹ nó có duyên phận.
Tô Đào ngẩng đầu, thấy hắn còn mặc đồng phục học sinh Hoa Sơn, lên tiếng, "Thi đại học trượt rồi à?"
Không có phòng bị, bị chế giễu. Mộc Băng nhất thời không kịp phản ứng, "Mày nói cái gì? "
"Lão đại, nó nói anh thi trượt đại học.", đàn em ở một bên lớn tiếng nhắc nhở, sợ Mộc Băng không nghe thấy.
Cổ họng Mộc Băng muốn phun ra một ngụm máu: "Cút! Ai mượn mày lắm miệng!?"
Tên đàn cảm thấy mình rất ủy khuất.
"Buông cậu ta ra.", thanh âm Tô Đào nhàn nhạt, mặt không chút thay đổi, trẻ con bây giờ sao lại nóng nảy như vậy!
"Hình như là cô gái trong căng tin..", một người khác đè cổ tay Triệu Tiêu nhỏ giọng nói thầm, ngày đó hắn ta cũng ở đấy, còn ồn ào kia mà.
Tuy rằng thanh âm của hắn rất nhỏ, nhưng con hẻm nhỏ này rất yên tĩnh, nghe rất rõ ràng.
Mộc Băng âm trầm trừng mắt nhìn hắn một cái.
"Triệu Tiêu, đánh nhau còn muốn một đứa con gái cứu mày, mày còn có phải là đàn ông hay không?"
Tô Đào nhìn bộ dáng nhếch nhác của hắn, híp mắt, "A, là ai ở căng tin Hoa Sơn khóc lóc cầu xin tha thứ? Không biết người này có tính là đàn ông hay không?"
Triệu Tiêu cũng nghe nói chuyện kia, "Nữ làm sao vậy? Đào Tử nhà tôi, một cô gái có thể đánh bại mày tới khóc!"
Ai là nhà cậu?
ETô Đào lấy điện thoại di động từ trong túi ra, trên màn hình nhấn vài cái, "Các người thả người ra, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát.", trên màn hình đã gọi ra số 110, thiếu chút nữa đã gọi.
Mộc Băng đè ngón tay, khớp xương vang lên, con ngươi âm trầm nhìn về phía Tô Đào.
Nửa chừng, hắn bỗng nhiên giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười đùa giỡn, "Được, nghe lời cậu! Lâm Tử thả Triệu Tiêu."
Người bị gọi là Lâm Tử, khó hiểu nhìn về phía hắn, cái này tính?
"Lão đại?"
Mộc Băng: "Thả! !"
Tô Đào đi qua đẩy hai người đè bẹp Triệu Tiêu ra, đỡ cậu ta từ trên mặt đất lên, "Anh không sao chứ?"
"Còn... Cũng ổn!"
Trong mắt Mộc Băng hiện lên một tia tàn nhẫn, thừa dịp Tô Đào đỡ Triệu Tiêu đi ra ngoài, đột nhiên phát động công kích, bắt tay thành quyền đột nhiên đánh về phía gáy cô, mà Tô Đào cảm giác được người sau lưng không tốt, kéo Triệu Tiêu nhanh chóng né tránh, lúc xoay người nắm đấm của Mộc Băng cách mặt cô chỉ cách nửa ngón tay.
Tô Đào không nghĩ rằng lại hướng về phía cô, trong lòng đối với người này đã có phán đoán, Mộc Băng lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, ra tay tàn nhẫn, lần trước ở Hoa Sơn hắn buông tha cho cô như vậy, chỉ sợ là bởi vì ở trường học hắn không dễ hành động.
"Mộc Băng mẹ nó mày khi dễ tiểu cô nương, mày còn có phải là người hay không!" Triệu Tiêu hiển nhiên đã quên lần trước cậu cũng từng khi dễ Tô Đào.
Mộc Băng ngay cả một ánh mắt cũng không cho cậu, tiếp tục phát động công kích, Tô Đào mang theo người không tiện tiến công, chỉ có thể mang theo Triệu Tiêu né tránh, tên đàn em thấy lão đại động thủ lại không đánh được mục tiêu, liền muốn đi lên hỗ trợ.
Tô Đào đè Triệu Tiêu ngồi xổm sâu tránh thoát nắm đấm Mộc Băng đánh tới, nhân cơ hội đẩy Triệu Tiêu sang một bên, không còn gáng nặng, Tô Đào nhất thời thoải mái hẳn lên.
Chỉ thấy cô một tay cầm nắm đấm của Mộc Băng hướng về phía sau một lưng, khoé mắt quét tới tên đàn em nhào tới, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, nhanh chóng lắc người đến phía sau Mộc Băng kìm lấy cánh tay hắn, một cước đá về phía thắt lưng tên đàn em.
Một tên đàn em khác thấy thế cũng muốn tiến lên, trong tay hắn cầm một cây gậy, Tô Đào buông Mộc Băng ra, hai tay nắm tay, thân trên rẽ phải đá rơi gậy gỗ trong tay hắn, đồng thời thu hồi chân xoay người đá, động tác mạch lạc, liền mạch. "
Tô Đào cố lên! Gi3t chết bọn họ, gi3t chết cậu ta!", Triệu Tiêu không quên cổ vũ.
Tô Đào xuất chiêu rất có kỹ xảo, cô đánh người không đánh mặt, chuyên đánh đến chỗ yếu ớt trên người, vừa không trí mạng lại rất đau, đồng thời cô rất khéo léo, bên ngoài nhìn không ra thương tích.
Mộc Băng chịu thiệt thòi dưới tay Tô Đào, trước mắt hai tên đàn em bị đánh trên mặt đất kêu r3n, Triệu Tiêu đắc ý sắp lên trời, hắn cho dù hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không dám tùy tiện ra tay.
Tô Đào vỗ tay hai cái, cô thật sự không tình nguyện động thủ, luôn ép cô một thiếu niên một lòng muốn bảo vệ trật tự xã hội động thủ, nói chuyện không được sao!
"Đừng đánh nữa, tôi có chút hơi mệt."
"....", người bị ngược không phải là bọn họ sao?
"Còn muốn đánh a?!" Tô Đào có chút buồn bực, vẫn là báo cảnh sát đi!
Cứ tiếp tục đánh như vậy, cô không phải là một lo li nóng nảy!
Cái này không hợp với cô!
Tô Đào lấy điện thoại di động ra, còn chưa mở khóa, đàn em nằm trên mặt đất đã đầu hàng.
"Đại tỷ! Đại tỷ... Không đánh, không đánh!"
"Không đánh! Không thể đánh bại!" Huynh đệ phản bội, sắc mặt Mộc Băng đã không thể dùng từ khó coi để hình dung.
"Nói sớm như vậy chẳng lẽ không phải tốt hơn sao?" Tô Đào ngữ khí có chút bất đắc dĩ, "Các cậu xếp hàng từng người, ngồi xổm xuống ôm đầu".
Đàn em: Làm thế nào hành động này có thể quen thuộc như vậy. Nhưng họ không dám không nghe.
Tô Đào hài lòng nhìn ba người ngồi xổm thành một hàng trước mắt, tự mình từ đầu ngõ mang theo một viên gạch ngồi xuống, "Đọc giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội."
Đàn em:...... Cái quái gì vậy?
Triệu Tiêu đã từng đọc, sau khi cười nhạo xong, cậu không ngại mở đầu cho bọn họ, "Giàu mạnh, dân chủ ,......."
Đàn em không được , đồng loạt nhìn về phía Mộc Băng, Mộc Băng nhớ tới một màn mình bị áp bách ở căng tin, không nghĩ tới lịch sử lại lặp lại.
Hai tên đàn em đi theo lão đại của mình dập đầu đọc giá trị cốt lõi chủ nghĩa xã hội.
Triệu Tiêu che miệng cười trộm bên cạnh, không nhịn được cười ra tiếng, Tô Đào liếc mắt nhìn cậu một cái, có cái gì mà buồn cười, "Nghiêm túc một chút."
Được rồi! Cậu ta sẽ nghiêm túc... Nhịn rất vất vả!
Người đi ngang qua có tò mò đứng ở đầu ngõ vây xem, nhìn thấy hình ảnh chính là ba thiếu niên bất lương nhuộm đầu vàng ngồi xổm thành một hàng, vừa nhu thuận vừa ủy khuất, đối diện ngồi một tiểu cô nương xinh đẹp bưng một bộ mặt hòa ái vui mừng liên tục gật đầu, phía sau còn có một nam hài mặt mũi bầm dập, nụ cười vặn vẹo.
Hình ảnh này không thể diễn tả được sự hài hòa.
"Nói một chút đi, các người xảy ra chuyện gì?" Mộc Băng hừ một tiếng, muốn đứng lên, không biết vì sao ánh mắt đối mặt với Tô Đào, đột nhiên có một loại cảm giác sợ hãi, đứng dậy đứng dậy một nửa hắn lại ngồi xổm xuống.
Đàn em ở một bên nhìn thấy động tác của hắn thân thể run lên, lão đại gan cũng quá lớn đi, còn dám đứng lên.
Bọn họ cũng không dám, ngồi xổm mới có cảm giác an toàn.
"Bọn họ khi dễ người, tôi cùng mấy huynh đệ ở sân bóng rổ chơi bóng rổ, bọn họ tới nhất định phải đuổi chúng tôi đi, còn đánh người của tôi, tôi không phục liền tìm bọn họ lý luận, bọn họ liền đem tôi đến đây, phía sau thì em đều nhìn thấy."
Nghe vậy Tô Đào có chút ngoài ý muốn, Triệu Tiêu là một trường bá, bình thường bên cạnh vây quanh không ít đàn em, sao lại bị đánh một mình, còn bị đánh thảm như vậy.
Triệu Tiêu nhìn ra suy nghĩ của Tô Đào, cười hắc hắc, "Từ lần trước được em dạy dỗ, tôi liền quyết tâm muốn trở thành một thanh niên xã hội chủ nghĩa tốt, hảo hảo học tập, mỗi ngày đều hướng lên trên."
Tô Đào vui mừng vỗ vỗ bả vai cậu.
Mộc Băng và đàn em: Không biết xấu hổ.
"Sân bóng rổ là khu chơi công cộng, đến trước được trước, các cậu muốn chơi có thể chờ bọn họ tan cuộc, không cần phải động thủ đánh người, như vậy là không đúng."
Tên đàn em vội vàng gật đầu. "Vâng vâng, chị nói đúng. Sau này chúng em sẽ không làm như vậy nữa."
Triệu Tiêu: Lão đại uy vũ!
...