Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân

Chương 74

Tô Đào nhận cung tên từ tay Lâm Cảnh, mặc dù không biết lý do nhưng cô vẫn làm theo.

Hai mũi tên một trước một sau bắn ra, tất cả đều trúng đích.

"Tô Đào, cậu giỏi thật đó, trước kia cậu từng là vận động viên hả?"

Nguyện Tư Nguyên lao ra từ khu nghỉ ngơi, ôm lấy cánh tay của Tô Đào cũng không thể trách tại sao cô nghĩ như vậy, mũi tên nào Tô Đào bắn ra đều trúng đích, ngoài vận động viên chuyên nghiệp thì ai có thể lợi hại như vậy.

Hơn nữa cũng có rất nhiều nghệ sĩ xuất thân là vận động viên chuyên nghiệp mà.

"Không phải, trước đó mình từng luyện qua", kiếp trước từng luyện không ít, để rèn luyện độ chính xác mà cô còn không mang đồ bảo vệ tay, thường xuyên bị chày xước, luyện suốt mấy năm liền làm tay cô trở nên bị chai sần.

"Woa, chỉ luyện qua mà đã lợi hại như vậy rồi",

Phó Nhiêu cũng đi qua đó chúc mừng cô.

Fan của Tô Đào biết hôm nay là trận chung kết nên họ đến không ít.

[Đào Tử! Đào Tử! Đào Tử!]

[Aaaaaaaa, tôi biết là cô ấy sẽ thắng mà]

[Tô Đào em yêu chịiiiii! Aaaaaaaa]

[Đẹp trai quá đi! Nước mắt của mị sắp rơi luôn rồi]

Khu bình luận còn kích động hơn cả hiện trường thực tế.

[Mũi tên cuối cùng thật sự là mị phải nín thở luôn á]

[Chị em đâu, bắn pháo điiii]

[Đào Tử đẹp quá]

[Quá đẹp]

[Muốn xem Đào Tử đóng phim cổ trang]

[Tiểu bảo bối Đào Đào là lợi hại nhất]

Lâm Cảnh lúc này đang đứng ở khu vực trao giải, trên tay cầm huy chương vàng cười cười nhìn cô, thấy cô được Nguyện Tư Nguyên và Phó Nhiêu hộ tống qua đó, anh hơi nghiêng đầu, lắc lắc chiếc huy chương trên tay với cô.

Tô Đào ngẩng đầu lên nhìn anh liền bị chói mắt bởi nụ cười của anh.

Giống như có hào quang ở đằng sau vậy.

Tô Đứng trên bục giảng giống như một bé học sinh tiểu học đang đợi giáo viên của mình trao giải thưởng vậy, cô hơi cúi đầu xuống để Lâm Cảnh đeo huy chương cho mình.

Dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy khiến Lâm Cảnh phải dùng hết sức kiềm chế ý muốn sờ đầu cô.

Tô Đào sờ sờ huy chương mấy cái, một giây sau, dưới ánh mắt của Lâm Cảnh, cô cầm huy chương lên.. cắn một cái.

Tay Lâm Cảnh đang muốn hạ xuống dừng lại luôn trên không.

"Ý.. Giả sao", Tô Đào vô thức nhỏ giọng nói, sau đó chà chà huy chương vào quần áo hai cái biểu thị ghét bỏ.

Nguyện Tư Nguyên có chút sững sờ, "Tô Đào, cậu có ngốc không vậy?", sao có thể là thật chứ, tổ tiết mục cũng không có hào phóng như vậy đâu.

Phó Nhiêu: "Chiếc huy chương vàng này chắc chắn chưa được khử trùng"

Tô Đào: "..."

Chắc không có độc đâu nhỉ?

Nhưng cắn thì cũng cắn rồi, trúng độc thì trúng vậy!

Trao giải xong, mấy người bọn họ cùng nhau chụp một tấm ảnh.

Lâm Cảnh dở khóc dở cười, sau đó đưa tay ra trước mặt cô.

Tô Đào nhìn anh ấy, ý.. ý gì đây?

"Em có muốn cùng xuống hay không?", Lâm Cảnh cười nói.

Bục trao giải không thấp, vừa rồi lúc chụp ảnh nhân viên đã bỏ bớt mấy bậc thang ở hông ra, anh sợ cô đi sẽ bị vấp.

"Cảm ơn Lâm lão sư", Tô Đào đặt tay lên cánh tay của anh ấy, một chân cố gắng chạm xuống đất, nói thật là cô chỉ muốn nhảy phát xuống cho xong*.

*Chỗ này mọi người cứ tượng tượng cảnh xuống xe ngựa ý, Lâm Cảnh đỡ ở dưới, còn Tô Đào đang cố bước xuống kiểu thục nữ))

Lâm Cảnh sợ cô không thể đứng vững, tay còn lại cẩn thận đỡ ở phía sau cho cô.

May mắn là hạ đất an toàn.

Lúc này nhân viên mới đem bậc thang nhỏ ra thì đã xong rồi, thấy Tô Đào đã đứng ở dưới bục thì lặng lẽ thu hồi bậc lại.

"Không cần cảm ơn", cô vĩnh viễn không cần nói cảm ơn với anh.

Bất kể là chuyện gì.

Ơn cứu mạng, há có thể nói cảm ơn là xong.

Khu bình luận

[Cảnh ca dịu dàng quá đi]

[Lâm Cảnh thân sĩ* quá đi, quá tuyệt]

*Kiểu người phong độ

[Anh ơi, em không cho phép anh chạm vào nữ nhân khác!]

[Mị muốn hồn xuyên vào người Tô Đào]

[Muốn có một người bạn trai như vậy á]

[Vợ Lâm Cảnh* khen tôi đi]

*Có lẽ là một anh trai nào đó á

[Đừng có ghen tị nữa, đi weibo nhìn xem lý lịch sáng chói của tiểu tỷ tỷ kìa]

[Mợ nó mợ nó mợ nó!]

Tô Đào không biết lúc này khu bình luận đang chua lòm hết cả lên, sau khi xuống khỏi bục cô liền đi thay quần áo.

Tô Đào chuẩn bị hai bộ quần áo giống hệt nhau, một thân mồ hôi khiến cô có hơi khó chịu.

Đối diện với phòng thay đồ là khu nghỉ ngơi.

Cửa phòng chờ mở toang, Tô Đào từ phòng thay đồ nhìn sang thấy có người đang ngồi trên sô pha lướt điện thoại với vẻ mặt khó chịu, nghe thấy động tĩnh ở ngoài cửa liền ngẩng đầu.

Là Nhiễm Hi.

Không phải cô ấy đang không thoải mái sao?

Nhìn dáng vẻ này của cô hình như có chút sinh long hoạt hổ nha.

Nhiễm Hi liếc Tô Đào một cái, vứt điện thoại lên bàn rồi quay lưng lại.

Người đại diện vội vàng tiến lên an ủi cô ta, "Đừng tức giận, tức giận khiến cơ thể không tốt, như vậy không đáng nha"

Buổi tối còn phải ghi hình đó nha, cô như vậy có thể kiểm soát biểu hiện của mình sao?

Nhiễm Hi không trả lời, hừ một cái.

Tô Đào biết điều không đi qua đó nữa, dù có ngốc đến đâu thì cũng biết là cô ta đang giả bệnh, giúp Tô Lê phản hắc nhiều năm như vậy, chỉ cần nghĩ một chút liền biết ý đồ của Nhiễm Hi.

Đột nhiên cô lại hiểu vì sao Lâm Cảnh muốn mình bắn hai mũi tên còn lại, có lẽ anh ấy đã nhìn ra mánh khóe của Nhiễm Hi, thậm chí sau khi nhìn thấu còn nghĩ được cả cách đối phó.

Dù sao thì, cô cũng phải nói một tiếng cảm ơn anh.

Nhưng có một việc cô nghĩ không ra, quán quân của một chương trình thể thao giải trí quan trọng đến như vậy sao?

Ngay cả huy chương vàng cũng là được mạ cho có màu vàng thôi.

Cô quay người rời đi, còn phải tham dự lễ bế mạc nữa đó.

Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, Nhiễm Hi đứng dậy đóng mạnh cửa, bực bội ra mặt, càng nghĩ đến cảnh tượng phát sóng trực tiếp vừa rồi càng thấy tức hơn, dựa vào cái gì mà Lâm Cảnh lại đối xử tốt với Tô Đào như vậy mà cô ta ngay cả nói cố lên cũng không được.

Hôm nay cô cố ý ăn mặc đẹp như vậy là vì ai chứ! Cô chỉ muốn được một lần đứng gần anh ấy thôi, ngoại trừ bộ phim năm đó, anh ấy đã từ chối hết những lần muốn tiếp cận của cô.

Tô Đào nghe thấy tiếng đóng cửa lớn như vậy nhưng bước chân cũng không hề dừng lại.

back top