Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Khi Kỷ Mân Huyên tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đôi tay vốn không làm được gì.
Ngô Chí Dũng thấy anh tỉnh lập tức đi tới bên giường, “Em cảm thấy như thế nào, uống nước đi.”
Ngô Chí Dũng cầm cái muỗng múc nước cẩn thận đút cho Kỷ Mân Huyên uống, Kỷ Mân Huyên đã uống vài ngụm, không còn hơi sức hỏi: “Em sao vậy?”
“Tối hôm qua em nóng sốt, bây giờ đã hạ xuống.”
Kỷ Mân Huyên thế mới biết mình tại sao lại khó chịu như vậy, trước kia anh cũng thường nóng sốt, mỗi lần đều khiến cho người trong nhà người ngã ngựa đổ, hiện đang ở trong nhà người ta, cũng không biết có quấy rầy đến người khác không.
“Là một mình anh chăm sóc em sao?”
“Không phải, còn có bác sỹ Tô, nhiệt độ có thể hạ xuống hoàn toàn dựa vào cô ấy, em đói bụng không, buổi sáng bác sỹ Tô làm cháo dược thiện, dặn sau khi em tỉnh thì cho em uống.”
“Được, anh đi bưng đi.”
Kể từ ngày đó Kỷ Mân Huyên chính thức bắt đầu cuộc sống dưỡng thương.
Ở nhà họ Trương sắp xếp tất cả hoạt động đều do Tô Mặc Nhiên căn cứ tình huống thân thể của Kỷ Mân Huyên mà định ra, qua mỗi một khoảng thời gian còn có thể căn cứ tình trạng thân thể của anh tiến hành điều chỉnh đạt lấy kết quả tốt nhất.
Sáng sớm, Ngô Chí Dũng đẩy Kỷ Mân Huyên ra cửa tản bộ, hít thở không khí mới mẻ, sau khi về phòng lại tiến hành xoa bóp chân, căn cứ chẩn đoán bệnh của Tô Mặc Nhiên, dây thần kinh trên chân Kỷ Mân Huyên không bị hỏng, hoàn toàn có cơ hội có thể khôi phục, chỉ cần không ngừng kiên trì xoa bóp và điều dưỡng.
Buổi tối tiến hành ngâm nước thuốc và châm cứu, mấy ngày vừa mới bắt đầu, mỗi ngày ngâm nước thuốc xong, buổi tối cũng sẽ xuất hiện mức độ sốt cao khác nhau, nhưng thời gian phát tác càng lúc càng ngắn. Ước chừng sau một tuần lễ, thân thể của anh đã hoàn toàn thích ứng với liệu pháp này, không hề sinh ra phản ứng không tốt nữa. Tô Mặc Nhiên mới bắt đầu đổi nước tắm được điều chế từ vị thuốc bình thường thành vị thuốc trong không gian điều chế, tác dụng của thuốc càng thêm rõ ràng.
Một ngày ba bữa của Kỷ Mân Huyên cũng do Tô Mặc Nhiên chuẩn bị. Sáng sớm là cháo dược thiện thêm bánh bao nhỏ, có lúc phối với một ít bánh nhân thịt; buổi trưa là một chén cơm phối rau xào và một chén canh dược thiện tỉ mỉ chế biến; bữa ăn tối có đôi khi là cơm trộn có đôi khi là mì sợi, bình thường bữa ăn tối sẽ không bố trí dược thiện, ăn nhiều cũng không nhất định có lợi, số lượng vừa phải quan trọng nhất.
Trong lúc Kỷ Mân Huyên ở nhà họ Trương dưỡng thương, nhà họ Kỷ cách mỗi hai ngày sẽ có người đến thăm, mỗi lần người tới đều không giống nhau, mỗi người tới đều không hẹn mà cùng mang theo không ít thứ cho Kỷ Mân Huyên Tô Mặc Nhiên còn có nhà họ Trương.
Trong khoảng thời gian này các vị thuốc mà Tô Mặc Nhiên sử dụng để chữa bệnh cho Kỷ Mân Huyên trên căn bản cũng đều do nhà họ Kỷ cung cấp, nhà họ Kỷ còn đưa tới không ít vị thuốc thường dùng, để phòng ngừa bất cứ tình huống nào. Cô kiểm tra, những vị thuốc này có phẩm chất cũng không tệ, nhìn dáng dấp nhà họ Kỷ chắc tốn rất nhiều tâm tư mới thu thập được vị thuốc có phẩm chất tốt như vậy. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Kỷ Mân Huyên vào nhà họ Trương ở một tuần lễ, trường học chính thức tựu trường, mấy người Tô Mặc Nhiên cũng trở thành bạn học năm thứ hai đại học.
Kỷ Mân Huyên ở nhà họ Trương, nhà họ Trương cách trường học cũng không xa, mỗi lần đi học, ba người đều kết bạn mà đi. Bởi vì thân thể Kỷ Mân Huyên, bây giờ anh chỉ được phép lên lớp buổi sáng. Cũng may anh hết sức thông minh lại chăm chỉ, lúc ở nhà phần lớn thời gian cũng đọc sách, học tập không hề dừng lại, cho dù buổi chiều không đi học cũng sẽ không có chuyện đuổi không kịp tiến độ.
Chuyện Kỷ Mân Huyên ở nhà họ Trương chữa thương trong lớp không ai biết, bọn họ cũng không tình nguyện lộ ra, vì vậy hai người bọn họ ở trong phòng học vẫn duy trì trạng thái như trước, cũng không biểu hiện ra quen thuộc cỡ nào.
Sau một khoảng thời gian tựu trường, Từ Tường ngược lại thường xuyên đến nhà họ Trương ăn chực, anh và Kỷ Mân Huyên vốn quen biết, hai người hợp gu, trò chuyện hết sức quên mình.
Từ Tường ở lại nhà họ Trương ăn cơm phát hiện Tô Mặc Nhiên chuẩn bị dược thiện cho Kỷ Mân Huyên, nghe nói dược thiện cũng có thể chữa bệnh cảm thấy rất mới lạ. Nhớ tới ông nội mình có bệnh cũ bao tử cũng không muốn tiêm uống thuốc, người trong nhà đều cảm thấy rất nhức đầu, nếu dược thiện có thể trị bệnh không biết ông nội anh có thể ăn không.
Từ Tường nói một lần tình huống của ông nội anh với Tô Mặc Nhiên, Tô Mặc Nhiên viết cho thực đơn dược thiện, phía trên viết rõ nguyên liệu làm dược thiện và phương pháp nấu, chỉ cần dựa theo làm là có thể. Tô Mặc Nhiên để cho anh cầm về trước thử một chút, sau nửa tháng nếu không có hiệu quả lại trở lại tìm cô.
Sau khi về nhà Từ Tường lập tức giao thực đơn cho cha mẹ, mẹ Từ Tường lặng lẽ theo thực đơn nấu một nồi canh, lần đầu tiên chỉ múc một chén nhỏ cho ông nội Từ Tường uống, ông nội Từ Tường rất vui sướng uống hết, còn nói vị canh hôm nay rất ngon.
Nửa tháng sau, Từ Tường đến nhà họ Trương nói với Tô Mặc Nhiên dược thiện đó thật sự có hiệu quả, bệnh cũ bao tử của ông nội giảm bớt một chút, trong khoảng thời gian này không phát tác đau bao tử.
Tô Mặc Nhiên căn cứ tình huống anh nói lại một lần nữa đặt ra một loại dược thiện cho anh, để cho ông cụ đổi qua đổi lại ăn hai loại, dược thiện tác dụng chậm nhưng thắng ở chỗ không có tác dụng phụ. die nda nle equ ydo nn
Từ Tường cảm nhận được chỗ tốt của dược thiện, anh và Kỷ Mân Huyên âm thầm thương lượng một phen, cảm thấy đây là một mấu chốt buôn bán hiếm có. Cho nên hai người bọn họ tìm Tô Mặc Nhiên, muốn hợp tác với cô mở một nhà hàng, món ăn chiêu bài chính là dược thiện này.
“Hai anh định mở nhà hàng?” Tô Mặc Nhiên nghe được mục đích hai người tìm cô, không khỏi sững sờ một chút, hai người kia lại thiếu tiền xài?
“Đúng, tụi anh cảm thấy đây là một mấu chốt buôn bán rất tốt, người dân lấy ăn làm trời, nhà hàng chỉ cần kinh doanh tốt nhất định sẽ kiếm được tiền.” Từ Tường gật gật đầu nói.
Tô Mặc Nhiên không hiểu hỏi: “Hai anh còn thiếu tiền tiêu sao? Còn phải tự mình ra ngoài kiếm tiền?”
Từ Tường cười cười nói: “Không phải tụi anh thiếu tiền, thật ra mà nói tụi anh thật sự không thiếu tiền tiêu, nhưng nhiều tiền hơn nữa cũng là của nhà, tụi anh định tự lực cánh sinh một chút, hơn nữa về sau khi tốt nghiệp phải làm chút chuyện, hiện giờ vừa đúng có thể thử tay một chút, nhà như tụi anh không thể thiếu đi ăn tiệc, thay vì đi nhà người ta ăn còn không bằng tự mình mở một cái.”
“Vậy tìm em làm gì, các anh cũng không thiếu vốn gây dựng sự nghiệp.” Nghe lời Từ Tường nói cô lại càng không hiểu.
“Tụi anh tìm em cùng mở là bởi vì dược thiện của em, tụi anh cảm thấy nếu như làm dược thiện thành món ăn chiêu bài có thể sẽ là bước đột phá mới lạ trong rất nhiều tiệm cơm, nhà hàng phải có món đặc sắc của mình mới không dễ bị những tiệm cơm khác vượt qua đào thải, hơn nữa dược thiện không dễ bắt chước, những tiệm cơm khác muốn làm cũng không có cách nào.”
Kỷ Mân Huyên ngồi ở bên cạnh cũng mở miệng nói: “Bây giờ nguyên liệu y dược có hạn, nếu như biết rõ uống dược thiện có thể chữa bệnh, như vậy anh nghĩ sẽ càng có nhiều người tới ăn, dù sao từ xưa tới nay không có ai không tiếc mệnh.”
Tô Mặc Nhiên trầm ngâm nhìn Kỷ Mân Huyên ngồi bên cạnh: “Anh cũng muốn gia nhập?”
Kỷ Mân Huyên giơ ngón tay lên day chân mày, giọng trầm thấp nói: “Anh chỉ muốn ra ngoài rèn luyện một phen, mặc dù chân anh phế nhưng tim không phế.”
Nghe anh nói lời như vậy, Tô Mặc Nhiên chua xót trong lòng, cố làm ra vẻ dí dỏm cong một ngón tay lại, cúi người gõ lên chân Kỷ Mân Huyên một phát, “Đừng nản chí, chân của anh có phế hay không còn phải hỏi xem em có đồng ý không.”
“Ha ha, Kỷ Mân Huyên cậu yên tâm đi, có đại thần y Tô của chúng ta ở đây, muốn phế cũng không dễ dàng.” Từ Tường vỗ vỗ bờ vai của anh an ủi anh.
Tô Mặc Nhiên kiêu ngạo nâng cao đầu, nói: “Đó là đương nhiên.”
Kỷ Mân Huyên nhìn nụ cười của cô, ấm áp.
Cuối cùng Tô Mặc Nhiên đồng ý hùn vốn với bọn họ mở một nhà hàng, Kỷ Mân Huyên và Từ Tường ra tiền, Tô Mặc Nhiên phụ trách thực đơn, coi như dùng kỹ thuật nhập cổ. Chọn nền và trang trí cho nhà hàng đều do Từ Tường phụ trách, Kỷ Mân Huyên phụ trách quản lý, Tô Mặc Nhiên tỏ vẻ những thứ này cô đều không hiểu, trực tiếp chờ hoa hồng.
Cuối cùng nhà hàng do ba người hùn vốn, chia ba ba, một thành khác làm phần thưởng cho nhân viên sau này. Tô Mặc Nhiên cảm thấy cô có ba thành vẫn có phần chiếm tiện nghi, dù sao cô trừ viết hơn mười tờ thực đơn ra cũng không tham dự chuyện gì khác, còn cầm nhiều như vậy cảm thấy không thích hợp lắm. Nhưng hai người kia kiên trì khác thường, nói dược thiện của cô mới là tinh túy của nhà hàng, cầm ba thành cũng là việc nên làm, hết cách rồi, Tô Mặc Nhiên không thể làm gì khác hơn là da mặt dày nhận lấy.
Sau đó trong kế hoạch và xây dựng nhà hàng, Tô Mặc Nhiên cũng tích cực tham dự vào, đưa ra một vài phương thức kinh doanh của nhà hàng tương lai, ví dụ như chế độ hội viên.
Bên này ba người bận rộn đến hừng hực khí thế, bên kia lại có người cảm thấy bất mãn, người bất mãn này chính là Tôn Hiểu Mỹ. d1en d4nl 3q21y d0n
Tôn Hiểu Mỹ nghe nói Tô Mặc Nhiên và Từ Tường Kỷ Mân Huyên cùng nhau hùn vốn mở ra một nhà hàng cảm thấy rất tức giận. Từ Tường và Kỷ Mân Huyên là ai? Mấy ngày nay thông qua Hoàng Dương vô hình trong lòng cô đã sớm rất rõ ràng, cho nên cô vô cùng rõ ràng, nếu như trèo lên đi nhờ xe hai người kia về sau nhất định sẽ vô cùng giàu có.
Tôn Hiểu Mỹ oán giận Tô Mặc Nhiên ở trong lòng, muốn mở nhà hàng cũng không tiết lộ một tiếng cho bọn họ, cũng tiện đầu tư vào trong, đến lúc đó coi như là một bà chủ nhỏ.
Tôn Hiểu Mỹ âm thầm oán trách với Liễu Nghiên Vũ, nói Tô Mặc Nhiên vào kinh thành biết bạn có tiền có thế liền không nhận bọn họ những người bạn cũ này, kiếm tiền cũng không nghĩ tới bọn họ một chút, nhất định chính là vong ơn phụ nghĩa.
Liễu Nghiên Vũ nghe Tôn Hiểu Mỹ nói, đột nhiên cảm thấy người bạn cô quen biết mấy năm này trở nên hết sức xa lạ. Tôn Hiểu Mỹ đã không phải Tôn Hiểu Mỹ đơn thuần lương thiện ban đầu nhiệt tình giúp người, không biết bắt đầu từ khi nào thay đổi thành khôn khéo đưa đẩy chậm rãi có tâm cơ.
Liễu Nghiên Vũ không cho rằng Tô Mặc Nhiên và mấy người Từ Tường cùng nhau mở nhà hàng nhất định phải nói cho các cô biết, vốn đây chính là chuyện riêng của Tô Mặc Nhiên, tại sao phải báo lại cho các cô, họ chỉ là bạn bè cũng không phải là cha mẹ cô ấy, người ta chuyện gì đều phải nói cho mình biết.
Lại nói, nhà hàng này cũng không phải bản thân Tô Mặc Nhiên muốn mở, là Từ Tường và Kỷ Mân Huyên muốn mở kéo Tô Mặc Nhiên theo, ông chủ lớn còn là hai người Từ Tường và Kỷ Mân Huyên, hai người kia đều là người quyền quý cũng không có liên quan gì đến Tôn Hiểu Mỹ bọn họ tại sao phải mang theo hai bọn họ đi cùng.
Liễu Nghiên Vũ cảm thấy kể từ sau khi Khuynh thành bắt đầu mỗi ngày lời đấu vàng, Tôn Hiểu Mỹ đã thành tiền vào trong mắt, nhìn cái gì đều là tiền, cũng sắp mê muội, cô ấy như vậy thật nguy hiểm.
Liễu Nghiên Vũ liền bắt đầu khuyên Tôn Hiểu Mỹ, nào có thể đoán được Tôn Hiểu Mỹ cũng không lĩnh tình, còn nói Liễu Nghiên Vũ cũng giống như Tô Mặc Nhiên, gả cho người có tiền cũng không để ý tới các cô những người bạn nghèo này, ngại nghèo yêu giàu, cãi nhau một trận lớn với Liễu Nghiên Vũ rồi chạy ra ngoài.
Sau đó Liễu Nghiên Vũ tương đối đau lòng, cô không hiểu tại sao Tôn Hiểu Mỹ lại trở nên lợi hại như thế.
Sau khi Tô Mặc Nhiên biết chuyện này liền an ủi Liễu Nghiên Vũ không nên thương tâm, trời muốn đổ mưa phụ nữ phải gả cho người, Tôn Hiểu Mỹ muốn thay đổi cô cản cũng không cản được.
Xế chiều hôm gây gổ, Tôn Hiểu Mỹ liền dẫn theo hai người bạn học tới đây, thu dọn đồ của mình chuyển ra khỏi nhà họ Trương.
Hai người Liễu Nghiên Vũ và Tô Mặc Nhiên mặc dù đau lòng, nhưng không ngăn trở hành động của Tôn Hiểu Mỹ, dù sao hiện giờ nói cái gì cũng đã muộn.
Vốn họ cho rằng Tôn Hiểu Mỹ dọn ra liền không có chuyện gì, nhưng không nghĩ chuyện lớn hơn ở phía sau.
Khi Kỷ Mân Huyên tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đôi tay vốn không làm được gì.
Ngô Chí Dũng thấy anh tỉnh lập tức đi tới bên giường, “Em cảm thấy như thế nào, uống nước đi.”
Ngô Chí Dũng cầm cái muỗng múc nước cẩn thận đút cho Kỷ Mân Huyên uống, Kỷ Mân Huyên đã uống vài ngụm, không còn hơi sức hỏi: “Em sao vậy?”
“Tối hôm qua em nóng sốt, bây giờ đã hạ xuống.”
Kỷ Mân Huyên thế mới biết mình tại sao lại khó chịu như vậy, trước kia anh cũng thường nóng sốt, mỗi lần đều khiến cho người trong nhà người ngã ngựa đổ, hiện đang ở trong nhà người ta, cũng không biết có quấy rầy đến người khác không.
“Là một mình anh chăm sóc em sao?”
“Không phải, còn có bác sỹ Tô, nhiệt độ có thể hạ xuống hoàn toàn dựa vào cô ấy, em đói bụng không, buổi sáng bác sỹ Tô làm cháo dược thiện, dặn sau khi em tỉnh thì cho em uống.”
“Được, anh đi bưng đi.”
Kể từ ngày đó Kỷ Mân Huyên chính thức bắt đầu cuộc sống dưỡng thương.
Ở nhà họ Trương sắp xếp tất cả hoạt động đều do Tô Mặc Nhiên căn cứ tình huống thân thể của Kỷ Mân Huyên mà định ra, qua mỗi một khoảng thời gian còn có thể căn cứ tình trạng thân thể của anh tiến hành điều chỉnh đạt lấy kết quả tốt nhất.
Sáng sớm, Ngô Chí Dũng đẩy Kỷ Mân Huyên ra cửa tản bộ, hít thở không khí mới mẻ, sau khi về phòng lại tiến hành xoa bóp chân, căn cứ chẩn đoán bệnh của Tô Mặc Nhiên, dây thần kinh trên chân Kỷ Mân Huyên không bị hỏng, hoàn toàn có cơ hội có thể khôi phục, chỉ cần không ngừng kiên trì xoa bóp và điều dưỡng.
Buổi tối tiến hành ngâm nước thuốc và châm cứu, mấy ngày vừa mới bắt đầu, mỗi ngày ngâm nước thuốc xong, buổi tối cũng sẽ xuất hiện mức độ sốt cao khác nhau, nhưng thời gian phát tác càng lúc càng ngắn. Ước chừng sau một tuần lễ, thân thể của anh đã hoàn toàn thích ứng với liệu pháp này, không hề sinh ra phản ứng không tốt nữa. Tô Mặc Nhiên mới bắt đầu đổi nước tắm được điều chế từ vị thuốc bình thường thành vị thuốc trong không gian điều chế, tác dụng của thuốc càng thêm rõ ràng.
Một ngày ba bữa của Kỷ Mân Huyên cũng do Tô Mặc Nhiên chuẩn bị. Sáng sớm là cháo dược thiện thêm bánh bao nhỏ, có lúc phối với một ít bánh nhân thịt; buổi trưa là một chén cơm phối rau xào và một chén canh dược thiện tỉ mỉ chế biến; bữa ăn tối có đôi khi là cơm trộn có đôi khi là mì sợi, bình thường bữa ăn tối sẽ không bố trí dược thiện, ăn nhiều cũng không nhất định có lợi, số lượng vừa phải quan trọng nhất.
Trong lúc Kỷ Mân Huyên ở nhà họ Trương dưỡng thương, nhà họ Kỷ cách mỗi hai ngày sẽ có người đến thăm, mỗi lần người tới đều không giống nhau, mỗi người tới đều không hẹn mà cùng mang theo không ít thứ cho Kỷ Mân Huyên Tô Mặc Nhiên còn có nhà họ Trương.
Trong khoảng thời gian này các vị thuốc mà Tô Mặc Nhiên sử dụng để chữa bệnh cho Kỷ Mân Huyên trên căn bản cũng đều do nhà họ Kỷ cung cấp, nhà họ Kỷ còn đưa tới không ít vị thuốc thường dùng, để phòng ngừa bất cứ tình huống nào. Cô kiểm tra, những vị thuốc này có phẩm chất cũng không tệ, nhìn dáng dấp nhà họ Kỷ chắc tốn rất nhiều tâm tư mới thu thập được vị thuốc có phẩm chất tốt như vậy. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Kỷ Mân Huyên vào nhà họ Trương ở một tuần lễ, trường học chính thức tựu trường, mấy người Tô Mặc Nhiên cũng trở thành bạn học năm thứ hai đại học.
Kỷ Mân Huyên ở nhà họ Trương, nhà họ Trương cách trường học cũng không xa, mỗi lần đi học, ba người đều kết bạn mà đi. Bởi vì thân thể Kỷ Mân Huyên, bây giờ anh chỉ được phép lên lớp buổi sáng. Cũng may anh hết sức thông minh lại chăm chỉ, lúc ở nhà phần lớn thời gian cũng đọc sách, học tập không hề dừng lại, cho dù buổi chiều không đi học cũng sẽ không có chuyện đuổi không kịp tiến độ.
Chuyện Kỷ Mân Huyên ở nhà họ Trương chữa thương trong lớp không ai biết, bọn họ cũng không tình nguyện lộ ra, vì vậy hai người bọn họ ở trong phòng học vẫn duy trì trạng thái như trước, cũng không biểu hiện ra quen thuộc cỡ nào.
Sau một khoảng thời gian tựu trường, Từ Tường ngược lại thường xuyên đến nhà họ Trương ăn chực, anh và Kỷ Mân Huyên vốn quen biết, hai người hợp gu, trò chuyện hết sức quên mình.
Từ Tường ở lại nhà họ Trương ăn cơm phát hiện Tô Mặc Nhiên chuẩn bị dược thiện cho Kỷ Mân Huyên, nghe nói dược thiện cũng có thể chữa bệnh cảm thấy rất mới lạ. Nhớ tới ông nội mình có bệnh cũ bao tử cũng không muốn tiêm uống thuốc, người trong nhà đều cảm thấy rất nhức đầu, nếu dược thiện có thể trị bệnh không biết ông nội anh có thể ăn không.
Từ Tường nói một lần tình huống của ông nội anh với Tô Mặc Nhiên, Tô Mặc Nhiên viết cho thực đơn dược thiện, phía trên viết rõ nguyên liệu làm dược thiện và phương pháp nấu, chỉ cần dựa theo làm là có thể. Tô Mặc Nhiên để cho anh cầm về trước thử một chút, sau nửa tháng nếu không có hiệu quả lại trở lại tìm cô.
Sau khi về nhà Từ Tường lập tức giao thực đơn cho cha mẹ, mẹ Từ Tường lặng lẽ theo thực đơn nấu một nồi canh, lần đầu tiên chỉ múc một chén nhỏ cho ông nội Từ Tường uống, ông nội Từ Tường rất vui sướng uống hết, còn nói vị canh hôm nay rất ngon.
Nửa tháng sau, Từ Tường đến nhà họ Trương nói với Tô Mặc Nhiên dược thiện đó thật sự có hiệu quả, bệnh cũ bao tử của ông nội giảm bớt một chút, trong khoảng thời gian này không phát tác đau bao tử.
Tô Mặc Nhiên căn cứ tình huống anh nói lại một lần nữa đặt ra một loại dược thiện cho anh, để cho ông cụ đổi qua đổi lại ăn hai loại, dược thiện tác dụng chậm nhưng thắng ở chỗ không có tác dụng phụ. die nda nle equ ydo nn
Từ Tường cảm nhận được chỗ tốt của dược thiện, anh và Kỷ Mân Huyên âm thầm thương lượng một phen, cảm thấy đây là một mấu chốt buôn bán hiếm có. Cho nên hai người bọn họ tìm Tô Mặc Nhiên, muốn hợp tác với cô mở một nhà hàng, món ăn chiêu bài chính là dược thiện này.
“Hai anh định mở nhà hàng?” Tô Mặc Nhiên nghe được mục đích hai người tìm cô, không khỏi sững sờ một chút, hai người kia lại thiếu tiền xài?
“Đúng, tụi anh cảm thấy đây là một mấu chốt buôn bán rất tốt, người dân lấy ăn làm trời, nhà hàng chỉ cần kinh doanh tốt nhất định sẽ kiếm được tiền.” Từ Tường gật gật đầu nói.
Tô Mặc Nhiên không hiểu hỏi: “Hai anh còn thiếu tiền tiêu sao? Còn phải tự mình ra ngoài kiếm tiền?”
Từ Tường cười cười nói: “Không phải tụi anh thiếu tiền, thật ra mà nói tụi anh thật sự không thiếu tiền tiêu, nhưng nhiều tiền hơn nữa cũng là của nhà, tụi anh định tự lực cánh sinh một chút, hơn nữa về sau khi tốt nghiệp phải làm chút chuyện, hiện giờ vừa đúng có thể thử tay một chút, nhà như tụi anh không thể thiếu đi ăn tiệc, thay vì đi nhà người ta ăn còn không bằng tự mình mở một cái.”
“Vậy tìm em làm gì, các anh cũng không thiếu vốn gây dựng sự nghiệp.” Nghe lời Từ Tường nói cô lại càng không hiểu.
“Tụi anh tìm em cùng mở là bởi vì dược thiện của em, tụi anh cảm thấy nếu như làm dược thiện thành món ăn chiêu bài có thể sẽ là bước đột phá mới lạ trong rất nhiều tiệm cơm, nhà hàng phải có món đặc sắc của mình mới không dễ bị những tiệm cơm khác vượt qua đào thải, hơn nữa dược thiện không dễ bắt chước, những tiệm cơm khác muốn làm cũng không có cách nào.”
Kỷ Mân Huyên ngồi ở bên cạnh cũng mở miệng nói: “Bây giờ nguyên liệu y dược có hạn, nếu như biết rõ uống dược thiện có thể chữa bệnh, như vậy anh nghĩ sẽ càng có nhiều người tới ăn, dù sao từ xưa tới nay không có ai không tiếc mệnh.”
Tô Mặc Nhiên trầm ngâm nhìn Kỷ Mân Huyên ngồi bên cạnh: “Anh cũng muốn gia nhập?”
Kỷ Mân Huyên giơ ngón tay lên day chân mày, giọng trầm thấp nói: “Anh chỉ muốn ra ngoài rèn luyện một phen, mặc dù chân anh phế nhưng tim không phế.”
Nghe anh nói lời như vậy, Tô Mặc Nhiên chua xót trong lòng, cố làm ra vẻ dí dỏm cong một ngón tay lại, cúi người gõ lên chân Kỷ Mân Huyên một phát, “Đừng nản chí, chân của anh có phế hay không còn phải hỏi xem em có đồng ý không.”
“Ha ha, Kỷ Mân Huyên cậu yên tâm đi, có đại thần y Tô của chúng ta ở đây, muốn phế cũng không dễ dàng.” Từ Tường vỗ vỗ bờ vai của anh an ủi anh.
Tô Mặc Nhiên kiêu ngạo nâng cao đầu, nói: “Đó là đương nhiên.”
Kỷ Mân Huyên nhìn nụ cười của cô, ấm áp.
Cuối cùng Tô Mặc Nhiên đồng ý hùn vốn với bọn họ mở một nhà hàng, Kỷ Mân Huyên và Từ Tường ra tiền, Tô Mặc Nhiên phụ trách thực đơn, coi như dùng kỹ thuật nhập cổ. Chọn nền và trang trí cho nhà hàng đều do Từ Tường phụ trách, Kỷ Mân Huyên phụ trách quản lý, Tô Mặc Nhiên tỏ vẻ những thứ này cô đều không hiểu, trực tiếp chờ hoa hồng.
Cuối cùng nhà hàng do ba người hùn vốn, chia ba ba, một thành khác làm phần thưởng cho nhân viên sau này. Tô Mặc Nhiên cảm thấy cô có ba thành vẫn có phần chiếm tiện nghi, dù sao cô trừ viết hơn mười tờ thực đơn ra cũng không tham dự chuyện gì khác, còn cầm nhiều như vậy cảm thấy không thích hợp lắm. Nhưng hai người kia kiên trì khác thường, nói dược thiện của cô mới là tinh túy của nhà hàng, cầm ba thành cũng là việc nên làm, hết cách rồi, Tô Mặc Nhiên không thể làm gì khác hơn là da mặt dày nhận lấy.
Sau đó trong kế hoạch và xây dựng nhà hàng, Tô Mặc Nhiên cũng tích cực tham dự vào, đưa ra một vài phương thức kinh doanh của nhà hàng tương lai, ví dụ như chế độ hội viên.
Bên này ba người bận rộn đến hừng hực khí thế, bên kia lại có người cảm thấy bất mãn, người bất mãn này chính là Tôn Hiểu Mỹ. d1en d4nl 3q21y d0n
Tôn Hiểu Mỹ nghe nói Tô Mặc Nhiên và Từ Tường Kỷ Mân Huyên cùng nhau hùn vốn mở ra một nhà hàng cảm thấy rất tức giận. Từ Tường và Kỷ Mân Huyên là ai? Mấy ngày nay thông qua Hoàng Dương vô hình trong lòng cô đã sớm rất rõ ràng, cho nên cô vô cùng rõ ràng, nếu như trèo lên đi nhờ xe hai người kia về sau nhất định sẽ vô cùng giàu có.
Tôn Hiểu Mỹ oán giận Tô Mặc Nhiên ở trong lòng, muốn mở nhà hàng cũng không tiết lộ một tiếng cho bọn họ, cũng tiện đầu tư vào trong, đến lúc đó coi như là một bà chủ nhỏ.
Tôn Hiểu Mỹ âm thầm oán trách với Liễu Nghiên Vũ, nói Tô Mặc Nhiên vào kinh thành biết bạn có tiền có thế liền không nhận bọn họ những người bạn cũ này, kiếm tiền cũng không nghĩ tới bọn họ một chút, nhất định chính là vong ơn phụ nghĩa.
Liễu Nghiên Vũ nghe Tôn Hiểu Mỹ nói, đột nhiên cảm thấy người bạn cô quen biết mấy năm này trở nên hết sức xa lạ. Tôn Hiểu Mỹ đã không phải Tôn Hiểu Mỹ đơn thuần lương thiện ban đầu nhiệt tình giúp người, không biết bắt đầu từ khi nào thay đổi thành khôn khéo đưa đẩy chậm rãi có tâm cơ.
Liễu Nghiên Vũ không cho rằng Tô Mặc Nhiên và mấy người Từ Tường cùng nhau mở nhà hàng nhất định phải nói cho các cô biết, vốn đây chính là chuyện riêng của Tô Mặc Nhiên, tại sao phải báo lại cho các cô, họ chỉ là bạn bè cũng không phải là cha mẹ cô ấy, người ta chuyện gì đều phải nói cho mình biết.
Lại nói, nhà hàng này cũng không phải bản thân Tô Mặc Nhiên muốn mở, là Từ Tường và Kỷ Mân Huyên muốn mở kéo Tô Mặc Nhiên theo, ông chủ lớn còn là hai người Từ Tường và Kỷ Mân Huyên, hai người kia đều là người quyền quý cũng không có liên quan gì đến Tôn Hiểu Mỹ bọn họ tại sao phải mang theo hai bọn họ đi cùng.
Liễu Nghiên Vũ cảm thấy kể từ sau khi Khuynh thành bắt đầu mỗi ngày lời đấu vàng, Tôn Hiểu Mỹ đã thành tiền vào trong mắt, nhìn cái gì đều là tiền, cũng sắp mê muội, cô ấy như vậy thật nguy hiểm.
Liễu Nghiên Vũ liền bắt đầu khuyên Tôn Hiểu Mỹ, nào có thể đoán được Tôn Hiểu Mỹ cũng không lĩnh tình, còn nói Liễu Nghiên Vũ cũng giống như Tô Mặc Nhiên, gả cho người có tiền cũng không để ý tới các cô những người bạn nghèo này, ngại nghèo yêu giàu, cãi nhau một trận lớn với Liễu Nghiên Vũ rồi chạy ra ngoài.
Sau đó Liễu Nghiên Vũ tương đối đau lòng, cô không hiểu tại sao Tôn Hiểu Mỹ lại trở nên lợi hại như thế.
Sau khi Tô Mặc Nhiên biết chuyện này liền an ủi Liễu Nghiên Vũ không nên thương tâm, trời muốn đổ mưa phụ nữ phải gả cho người, Tôn Hiểu Mỹ muốn thay đổi cô cản cũng không cản được.
Xế chiều hôm gây gổ, Tôn Hiểu Mỹ liền dẫn theo hai người bạn học tới đây, thu dọn đồ của mình chuyển ra khỏi nhà họ Trương.
Hai người Liễu Nghiên Vũ và Tô Mặc Nhiên mặc dù đau lòng, nhưng không ngăn trở hành động của Tôn Hiểu Mỹ, dù sao hiện giờ nói cái gì cũng đã muộn.
Vốn họ cho rằng Tôn Hiểu Mỹ dọn ra liền không có chuyện gì, nhưng không nghĩ chuyện lớn hơn ở phía sau.