Ăn cơm tối xong, coi TV một lúc, tôi đi tắm rửa xong liền dựa vào trước ngực anh nhìn gương mặt anh.
“Uyển Uyển, em đang nhìn gì vậy?” Thấy tôi nhìn anh không chớp mắt, anh đặt quyển sách trong tay xuống, đưa tay vuốt vuốt mái tóc còn hơi ướt của tôi.
“Anh, em rất nhớ anh, thật sự rất nhớ.” Tôi đưa tay ôm cổ anh, mặt ghé sát vào cổ anh.
“Anh cũng rất nhớ em.” Anh nghiêng đầu hôn vào bên tóc mai của tôi.
“5 năm này em đã sống như thế nào? Sao lại đổ bệnh tới mức gầy trơ xương thế này?” Anh vuốt ve thân thể gầy tong teo của tôi, khẽ cau mày.
“Lúc mới qua đó em còn chưa thích ứng được, không quen giường, hơn nữa lại không được ôm anh ngủ, nên buổi tối không ngủ được, một hai lần cứ như vậy không ngủ được cho nên có một ngày không cẩn thận ngất xỉu, sau đó bác sĩ nói em bị bệnh nghiêm trọng cần phải chữa trị, thật ra cũng không nghiêm trọng lắm.” Tôi nói ra bệnh tình đã khiến tôi suýt mất mạng nhẹ nhàng cứ như đang nói về bệnh cảm lạnh thông thường vậy.
“Uyển Uyển, bà cả có tốt với em không?”
“Rất tốt, bà cả tốt với em nhất.” Nhớ tới người bà ba tháng trước đã qua đời vì bệnh, hốc mắt tôi liền ửng đỏ.
“Đừng nghĩ quá nhiều, đi ngủ sớm đi.” Anh kéo chăn lên cao qua vai tôi, để tôi tiếp tục nằm trong ngực anh.
“Vâng.” Tôi nhìn đồng hồ báo thức, thấy cũng tới giờ ngủ, tôi xuống giường lấy lọ thuốc từ trong hành lý ra, đổ ra hai viên thuốc ngủ.
“Uyển Uyển.” Anh nhìn chằm chằm thuốc trong tay tôi, ánh mắt đầy bất mãn. Được rồi, được rồi, tôi bỏ lại hai viên thuốc vào hộp, cất vào đống hành lý ngổn ngang, đồ trong valy căn bản đều sắp xếp xong, tôi nhìn cái túi còn dư lại trong valy, suy nghĩ nên để chỗ nào. Tôi xoay người chú ý tới cuốn sách anh đang đọc, tiểu thuyết tiếng anh, tôi dùng tốc độ nhanh nhất kéo ngăn tủ đầu giường ra bỏ cái túi vào đó, rồi thật nhanh đẩy ngăn kéo lại như cũ. Sau đó chui vào trong chăn, tiếp tục nằm trong ngực anh.
“Uyển Uyển, vừa rồi em bỏ cái gì vào trong túi vậy?”
“À, không có… Không có gì, mấy tờ giấy thôi mà.” Tôi không ngờ anh lại chú ý tôi bỏ đồ vào ngăn tủ.
“Anh xem chút có được không?” Anh rướn người lên muốn lấy.
“Anh, không có gì đâu… Chỉ có mấy tờ giấy thôi mà.” Tôi giữ người anh lại không cho anh lấy cái túi giấy trong valy.
“Uyển Uyển.” Anh vẫn kiên trì.
“Nhìn đi, nhìn đi, anh cứ nhìn cho thỏa mãn đi.” Tôi tức giận lấy túi giấy trong ngăn kéo ra, ném về phía anh, sau đó xoay lưng lại không để ý tới anh. Tôi nghe thấy tiếng túi giấy bị mở ra, nghe tiếng tờ giấy lật sột soạt, qua một lúc lâu, đèn ngủ được tắt đi, căn phòng rơi vào tối tăm, cơ thể ấm áp dán vào lưng tôi, đôi tay vòng qua ôm lấy tôi.
“Tại sao không nói? Tại sao không gọi điện về?” Giọng anh tràn ngập đau lòng, tôi xoay người lại sau đó vùi mình vào ngực anh. Mặt chôn trước ngực anh, giọng buồn buồn: “Lúc em ngất xỉu được đưa tới bệnh viện, tỉnh lại, bác sĩ nói với em đã mất rồi, lúc đó em biết rồi còn làm được gì, đứa nhỏ cứ như vậy mà mất đi sao?!” Tôi đưa tay sờ bụng, nơi đó đã từng có một sinh linh bé bỏng tồn tại.
“Uyển Uyển…”
“Đã qua rồi, hơn nữa cũng là chuyện năm năm trước, bây giờ không phải em đã trở về rồi sao?!” Tôi đưa tay ra vuốt chân mày đang chau lại của anh. Nơi đó giống như tôi nghĩ, đang nhăn chặt lại.