Song Sinh

Chương 45

 

Cùng Chu Châu đi dạo phố hơn nửa ngày, đôi chân vừa mỏi vừa đau, vậy mà người kia còn chưa hài lòng kéo tôi đi dạo thêm mấy khu thương mại nữa, tôi phải hứa hẹn lần sau sẽ lại đi dạo với cô ấy mới có thể lấy được cơ hội thoát thân.

 

"Tổng giám đốc Lý đang họp ở trong phòng, cô có muốn uống chút gì không?" Thư ký Phùng nhìn tôi đẩy cửa phòng làm việc ra.

 

"Không cần, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một chút." Tôi đẩy cửa ra đi vào, cũng không có tinh thần gì mà nhìn vẻ mặt cô ấy là như thề nào khi nói những lời này với tôi. Tôi xoay người đóng kín cửa xách túi đi tới bên cạnh cửa phòng nghỉ ngơi đang khép hờ.

 

Thật là mệt quá, không ngờ Chu Châu cũng là người thường đi dạo phố, đi dạo lâu như vậy ngay cả nước cũng không uống một hớp mà cũng không nghe thấy cô ấy kêu một tiếng mệt, nhưng dù sao mua đồ cưới cũng là một việc vui, cho nên tôi có thể hiểu tâm trạng của cô ấy.

 

Tôi ném người lên giường nhỏ trong phòng nghỉ ngơi, nhắm mắt lại toàn thân cao thấp mệt rã rời. Máy điều hòa nhiệt độ thổi không khí lành lạnh vào người tôi, vuốt ve cơ thể nóng ran vì vừa từ bên ngoài trở về của tôi.

 

Dường như tôi đã vô thức ngủ thiếp đi, cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện mơ hồ mới đánh thức tôi từ trong cơn buồn ngủ tỉnh lại, tôi từ trên giường nhỏ đứng lên vuốt ve váy ngủ bị nhăn, thuận tay bới bới tóc có chút xốc xếch đi tới cạnh cửa khép hờ vừa định đẩy cửa đi ra ngoài thì từ trong khe cửa chợt nhìn thấy An Đằng với khuôn mặt nặng nề nhìn chằm chằm chỗ anh ngồi.

 

"Lý Ngự Chương, cậu. . . . . ." An Đằng đứng cách bàn làm việc không xa sắc mặt có chút nặng nề không tả được, giống như có chuyện gì rất quan trọng phải nói.

 

"An Đằng, có chuyện gì sao? Phương án vừa rồi mình cảm thấy còn có chút chỗ cần sửa." Tôi không nhìn thấy mặt của anh, nhưng nghe giọng nói thì hẳn là không có chuyện gì quá khó giải quyết.

 

"Mình. . . . . . , hôm nay mình. . . . . . ." An Đằng muốn nói lại thôi nhìn chằm chằm chỗ anh ngồi.

 

"Có chuyện gì không? Xem cái bộ dáng này của cậu? Có phải cậu lại làm Tiểu Nhã tức giận rồi hay không, nếu muốn dỗ Tiểu Nhã thì tìm Uyển Uyển không phải tốt hơn sao, nói với mình cũng không có tác dụng gì." Giọng nói mang theo vài phần hài hước, giống như hai người Tiểu Nhã và An Đằng thường ngày cũng hay gây gổ như vậy. An Đằng xoay người lại liếc mắt nhìn cửa lớn phòng làm việc đóng chặt, sau đó móc một chuỗi chìa khóa từ trong túi tiền ra đặt ở trên bàn làm việc.

 

"Cảm ơn, sáng sớm hôm nay ra cửa quên mang tài liệu theo, thật may có cậu dành chút thời gian đi lấy." Chuỗi chìa khóa để trên bàn treo một thiên sứ có bộ dạng giống y như đúc móc gắn chìa khóa trong tay tôi, tôi biết đây là chìa khóa của anh.

 

"Lý Ngự Chương, hôm nay mình đến nhà cậu. . . . . ." Hình như An Đằng muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.

 

"Mình biết, không phải hôm nay cậu đến nhà mình lấy tài liệu giúp mình sao?"

 

"Mình. . . . . . ! !"

 

"Chuyện gì à? Luôn ấp a ấp úng, không giống với tác phong thường ngày của cậu chút nào, hôm nay cậu thế nào? Có gì cứ nói đi!"

 

"Lý Ngự Chương, hôm nay mình đến nhà của cậu, mình phát hiện. . . . . ." An Đằng làm ra vẻ mặt quyết đánh đến cùng.

 

"Phát hiện ra đồ gì kỳ lạ sao?"

 

"Lý Ngự Chương, bọn mình đến nhà cậu rất nhiều lần, nhưng cho tới bây giờ trừ phòng khách ra bọn mình đều chưa từng bước vào hai gian phòng còn lại trong nhà cậu, nhưng bởi vì Tiểu Uyển ở căn phòng bên phải, cho nên bọn mình liền cho rằng cậu hẳn là ở căn phòng bên trái."

 

"Ý cậu là sao?" Tôi không nhìn thấy nét mặt anh, nhưng giọng nói của anh có một loại mùi vị không thể tả được, giống như đang kiềm nén thứ gì đó.

 

"Hôm nay lúc tìm tư liệu mình mở cửa phòng bên trái kia ra, đó là một phòng sách, sau đó ở gian phòng bên phải mình thấy một cái áo ngủ và áo sơ mi mà ngày hôm qua cậu mặc." Giọng nói giống như từ đáy lòng phát ra, có chút trầm thấp.

 

"Cậu muốn nói cái gì?"

 

"5 năm trước cậu và Tiểu Uyển trở về mừng năm mới, một năm kia sau khi chỉ có một mình cậu trở lại thì cậu liền thay đổi, ở trường học bốn năm cậu chưa từng có bạn gái, nhưng mà ở một năm kia khi cậu trở về thì cậu liền bắt đầu không ngừng quen bạn gái, có lúc còn đồng thời quen ba bốn cô, bây giờ mới nhớ tới, những nữ sinh trước kia mà cậu quen hoặc ít hoặc nhiều đều có một chút chỗ tương tự với Tiểu Uyển, đều là tóc dài, mắt hạnh, phong cách dịu dàng điềm đạm."

 

"Thật sao? An Đằng, không ngờ cậu quan sát kỹ thế này đấy."

 

"Lần đầu tiên mình thấy Tiểu Uyển, mình liền cảm thấy cô ấy và những cô gái cùng tuổi không giống nhau, có mấy phần thú vị không thể tả được, giống như đắm chìm trong trong luyến ái rồi lại cảm thấy khó xử, mình nhớ khi đó lúc Triệu Dật Hiên nói muốn theo đuổi Tiểu Uyển, mình còn nghĩ Tiểu Uyển đã có bạn trai. Nhưng quen biết mấy năm tuy mình và Tiểu Uyển gặp mặt nhau cũng không nhiều nhưng lại chưa từng thấy bên cạnh Tiểu Uyển có nam sinh khác, cũng chưa từng nghe cậu nói Tiểu Uyển đã có bạn trai, sau này Tiểu Uyển lại rời đi, sau khi cậu trở lại tìm bạn gái cũng có chút giống Tiểu Uyển, bọn mình luôn cảm thấy hình như cậu là bởi vì không quen không có em gái ở bên cạnh cho nên muốn tìm một chỗ dựa vào, ngày đó Tiểu Uyển trở về mình đến phòng nghỉ ngơi của cậu lại gặp cậu ôm Tiểu Uyển ngủ trên giường, trong lòng mặc dù có chút cảm thấy kỳ quái, nhưng nghĩ đến Tiểu Uyển vừa trở về mà tình cảm anh em các cậu lại luôn rất tốt cho nên cũng không có nghĩ gì khác, nhưng mà. . . . . ."

 

"An Đằng, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì."

 

"Lý Ngự Chương, cậu biết rõ mình muốn nói gì mà!"

 

"An Đằng, có một số việc biết rồi thì thôi, cũng không nhất định phải nói ra." Giọng anh không nóng không lạnh nghe không ra tâm trạng gì.

 

"Nhưng có một số việc coi như cậu không để ý, thì chẳng lẽ những người khác cũng sẽ không để ý sao, coi như cậu không suy nghĩ cho mình thì cũng nên vì Tiểu Uyển mà suy nghĩ một chút chứ, các cô gái khác cùng tuổi cô ấy không phải đang yêu thì chính là đã kết hôn sinh con rồi, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm để cô ấy che che giấu giấu sống như vậy cả đời sao?" An Đằng đứng lên tay chống trên bàn làm việc giọng nói có chút kích động.

 

"An Đằng, có một số việc không phải như cậu nghĩ."

 

"Lý Ngự Chương, mình đã nói đến nước này rồi, cậu là người thông minh, mình không hy vọng đến lúc đó cậu không chỉ hại bản thân mình mà còn liên lụy đến Tiểu Uyển." An Đằng nói xong xoay người kéo cửa phòng làm việc xông ra ngoài. Tôi đứng ở cạnh khe cửa nghe An Đằng và anh nói chuyện xong, sự bất an lo lắng ở trong lòng từng chút từng chút một mở rộng, chuyện dấu diếm gần mười năm rốt cuộc cũng bị người phát hiện, chúng tôi nên làm gì đây, anh sẽ làm như thế nào, tôi lại nên làm như thế nào?

 

"Uyển Uyển, ra đi!" Giọng anh vững vàng truyền đến, tôi sợ hết hồn, làm sao anh lại biết tôi núp ở cửa nghe lén chứ.

 

"Anh. . . . . . , làm sao anh biết em ở bên trong." Tôi đẩy cửa phòng nghỉ ngơi ra đi tới bên cạnh anh.

 

"Chắc là thần giao cách cảm, anh vừa bước vào phòng làm việc liền cảm thấy em ở đây rồi." Anh vươn tay kéo tôi ngồi lên đùi anh sau đó ôm tôi vào lòng.

 

"Anh à, An Đằng phát hiện rồi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Tôi kề mặt ở trước ngực anh lắng nghe nhịp tim trầm ổn của anh, lo lắng trong lòng vừa rồi hình như cũng đã biến mất không thấy tăm hơi.

 

"Uyển Uyển, em cảm thấy uất ức sao?" Anh đưa tay vuốt ve gò má thoạt nhìn rất mềm mịn của tôi. Tôi lắc đầu một cái, đây là con đường tôi tự mình lựa chọn, làm sao mà tôi lại cảm thấy uất ức được chứ. Nếu như thật sự hối hận hay cảm thấy uất ức gì đó, vậy thì tôi cũng sẽ không trở lại mà đã sớm nghe theo sắp xếp của bà cả gả cho cháu trai của bạn tốt của bà rồi.

 

Hôn lễ của Chu Châu được làm theo kiểu phương Tây, trên thảm cỏ xanh rộng lớn bày từng hàng bàn ăn dài, phía trên là tiệc đứng được chuẩn bị tỉ mỉ, tôi đứng ở một bên nhìn Chu Châu mặc áo cưới bằng lụa trắng, dáng vẻ vui mừng hớn hở đến có chút mất hồn.

 

"Uyển Uyển, ăn chút trái cây lót dạ trước đi."

 

"Ừm." Tôi vươn tay nhận lấy cái dĩa được đưa tới trước mặt tôi, lúc tôi vươn tay ra giữa không trung thì có một ánh sáng bạc chói mắt thoáng xẹt qua, một chiếc nhẫn kim cương làm bằng bạch kim hoàn mỹ được thiết kế lịch sự tao nhã đeo trên ngón áp út của tôi.

 

Tôi đưa tay vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón vô danh, đã đủ rồi, cả đời này có lẽ tôi sẽ không thể giống như những người khác mặc áo lụa trắng, nhưng ít nhất tôi cũng có được một đêm cầu hôn lãng mạn, nhớ lại đêm hôm đó lúc anh đeo chiếc nhẫn này vào giữa kẽ tay của tôi, những lời ngọt ngào kia chắc chắn sẽ làm cho tôi mãn nguyện hạnh phúc cả đời mỗi khi nhớ lại.

back top