"Này! Tinh Tinh, tại sao cậu lại gọi cô ta tới đây?" Tôi lấy sách tham khảo tiếng Anh che mặt mình, hạ thấp giọng hỏi Tinh Tinh cũng đang lấy sách che mặt.
"Mình cũng đâu muốn mang cô ta tới đâu chứ, cậu cũng biết nhà mình ở lầu trên, nhà cô ta lầu dưới, mình vừa ra khỏi cửa liền gặp cô ta, sau đó cô ta cứ nhất định đi theo mình tới đây, mình cũng không có biện pháp nào khác!"
"Lý ca ca ơi~, đề này phải làm sao vậy ạ~, em không biết làm~, anh dạy em được không?~~"
Tôi và Tinh Tinh đồng thời ở cái nơi gần 38 độ C- là tuần nóng nhất trong tháng sáu này mà rùng mình một hồi, La Thiến Nhi này là đang diễn phim Hồng Kông hay là hôm nay uống lộn thuốc, nếu không thì là do kì thi tốt nghiệp trung học sắp tới, tạo ra áp lực tinh thần quá lớn mà đầu óc có chút không được bình thường. Mọi ngày cô ta luôn nói chuyện ầm ầm ĩ ĩ , hôm nay thế nào lại đột nhiên đổi thành nhỏ nhẹ như vậy. Còn nữa, hình như cô ta còn ra đời sớm hơn tôi bảy tháng, anh ấy mặc dù là anh tôi, nhưng anh ấy và tôi vẫn là cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh đó nha!
"Lý ca ca~, anh định thi trường đại học nào?" Trước mặt La Thiến Nhi mặc dù là để sách tham khảo toán học, nhưng rõ ràng tâm tư của cô ta lại không có ở trên đó.
"Đại học A" Anh hai vùi đầu xem một cuốn sách tham khảo tiếng Anh, không ngẩng đầu trả lời.
"Đại học A sao, trường đó em nghe nói nổi tiếng lắm, vậy em cũng sẽ thi đại học A." Hai tay La Thiến Nhi nâng ở trước ngực bộ dạng một lòng một dạ hướng tới.
"Phụt!" Tôi và Tinh Tinh đều thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết. Đại hoc A, La Thiến Nhi muốn thi trường đại học A, không thể nào, nếu điểm thi của cô ấy có thể vào đại học A, thì trừ phi trời mưa ngập đất, heo bay lên trời.
"Uyển Uyển, mấy ngữ pháp vừa rồi anh nói với em, em đã hiểu rõ chưa?"
Anh một tay kéo cuốn sách tham khảo tiếng Anh che trước mặt tôi xuống mặt bàn.
"Em đã hiểu, mà anh à, mấy cái ngữ pháp này có bao nhiêu % là sẽ ra thi?"
"89%."
"Ồ!" Tôi cầm sách tham khảo tiếp tục xem những ngữ pháp trọng điểm anh vừa dạy. Từ nhỏ đến lớn mỗi lần gặp phải thi học kỳ đều là anh hai giúp tôi phạm vi ra thi, không biết là do anh ấy tham gia các loại cuộc thi quá nhiều hay là tham khảo mấy quyển sách đề thi mấy năm trước của giáo viên, mà mỗi lần thi đều có thể đoán được ít nhất sáu bảy phần mười, và cũng chính vì sáu bảy phần mười này mà làm tôi từ nhỏ đến lớn không bao giờ rớt trong các loại thi học kỳ.
"Tinh Tinh, La Thiến Nhi, bye bye!" Tôi kéo tay anh hai từ thư viện đi ra. Cứ tưởng là sẽ được vui vẻ, thả lỏng tinh thần học tập, vậy mà ai ngờ lại bởi vì La Thiến Nhi gia nhập mà hiện giờ trong đầu tôi đều toàn là giọng điệu õng ẹo nổi da gà của cô ấy.
Gần sáu giờ rưỡi chúng tôi mới về đến nhà, mẹ cũng đã sớm làm xong thức ăn chờ chúng tôi về. Tôi theo thói quen trước giờ ngồi ở góc khuất nhất trên bàn cơm.
"Tiểu Chương muốn thi đậu đại học A chắc là không có vấn đề nhỉ!" Bàn tay đang gắp thức ăn của ông nội chợt dừng lại, vừa hỏi anh hai ngồi bên cạnh.
"Dạ, không thành vấn đề!"
"Không hổ là cháu đức tôn của Lý Đại Quân ta, có tự tin!" Ông nội vui mừng mà gật gật đầu .
"Tiểu Uyển, hai ngày nay con lại đi quấy rầy anh con nữa đúng không?" Mẹ đột nhiên nhàn nhạt phun ra một câu.
"Không có, con không có quấy rầy anh hai, con chỉ toàn ở trong phòng học bài thôi!" Tôi cúi đầu thật thấp.
"Không có? Ngày đó trước khi đi mẹ có vào phòng đổi chăn cho con, hôm nay mẹ về, chăn trên giường vẫn y nguyên như cũ, thẳng thóm không có người dung qua, vậy mà con còn nói không có sao. Bây giờ đang là thời gian quan trọng của anh con, anh con còn phải thi vào trường đại học A nữa, con đừng có hở một chút là đi quấy rầy thằng bé, anh con là học trường danh giáo, chứ không như con. Lúc trước anh con phải tốn biết bao nhiêu sức lực mới có cơ hội cho con vào cấp ba của trường trung học T, con lại giở tính cáu kỉnh không đi, mà lại muốn học cái trường trung học rách nát kia, anh con còn khuyên mẹ chiều theo tính con, giờ thì nhìn xem giấy báo điểm của con kìa, năm nay thi tốt nghiệp trung học, đừng nói là đại học A, mà ngay cả đại học hạng bét cũng đừng mong vào được." Chiếc đũa bập một phát đập xuống bàn cơm, ngón tay không ngừng xỉa vào đầu của tôi. Tôi cầm chén cúi đầu. Vẫn luôn là như vậy, từ nhỏ đã là thế này, tại sao đã nhiều năm như vậy mà tôi vẫn không thể quen được, nước mắt lăn theo sườn mặt rơi vào trong chén.
"Mẹ, mẹ ăn cơm trước đi, mấy ngày nay ra ngoài mẹ cũng đã mệt mỏi rồi. Thật ra thì Uyển Uyển cũng không phải là quá kém, chỉ là thỉnh thoảng không cẩn thận, lần này thi chỉ cần tỉ mỉ một chút, tuy rằng cũng không chắc chắn sẽ đậu được trường đại học A, nhưng thi đậu trường sư phạm hoặc kinh tế ở thành phố A cũng không phải là vấn đề lớn." Anh hai đè tay mẹ đang giơ lên xuống, đặt đôi đũa vào trong tay bà.
"Ừ, vậy con giải thích cho em nó một chút, suốt ngày chỉ biết chơi, nếu đến lúc đó thi không đậu thì xem mẹ như thế nào trị con." Một câu cuối cùng là hướng về phía tôi nói.
"Mẹ yên tâm! Uyển Uyển ăn cơm xong chưa? Không phải em nói hôm nay có một đề toán không biết làm sao? Đến phòng anh dạy cho em." Anh hai gở cái chén và đôi đũa trong tay tôi ra để xuống bàn cơm, dắt tay tôi đi lên lầu hai. Một giây khi cửa được khóa lại, tôi liền vùi đầu vào trước ngực anh hai, nước mắt không ngừng chảy xuống.
"Anh hai, em không phải do mẹ sinh ra, mà là nhặt được đúng không?" Lúc nào trong lòng tôi cũng luôn không ngừng tự hỏi mình như vậy, đều là được mẹ sinh ra, nhưng tại sao chết tiệt trong mắt mẹ vĩnh viễn cũng chỉ có mỗi mình anh hai, ba cũng vậy, ông nội cũng thế, mọi người đều thế.
"Đừng nghĩ lung tung, em đương nhiên là do mẹ sinh ra!" Anh hai kéo cánh tay tôi đang vòng bên hông anh xuống, dắt tôi đến bên giường ngồi xuống.
"Anh à, anh nói xem nếu như ngay từ đầu em không được sinh ra có phải là tốt hơn không?" Khóc hơn nửa buổi tối, tôi nằm ở trên giường cả người uể oải. Tôi loáng thoáng nghe được dường như anh hai mở cửa đi ra ngoài nói với mẹ gì đó, sau đó trở về phòng khóa cửa lại.
"Uyển Uyển, em tắm đi rồi trở về ngủ tiếp!" Anh hai chỉ chỉ phòng vệ sinh bên cạnh. Cả nhà cũng chỉ có phòng ông nội và phòng anh hai là có phòng vệ sinh riêng, ngay cả ba và mẹ cũng phải dùng phòng vệ sinh trên hành lang lầu hai. Tôi nhận lấy áo ngủ anh hai đưa đi vào phòng vệ sinh, mở vòi phun, để cho nước ấm lau đi nước mắt ràn rụa và vết mồ hôi toàn thân.
Lần nữa nằm lại trên giường tôi nghiêng đầu nhìn anh hai đang tựa vào trên gối đầu xem đề thi toán năm ngoái "Anh à, nếu tối nay em vẫn còn ngủ ở đây thì mẹ có thể lại. . . . "
"Không biết, nhưng anh đã nói với mẹ phòng kia của em nằm ở hướng tây lại không có máy điều hòa không khí, buổi tối làm cho em nóng đến không chịu nổi, trong khoảng thời gian thi tốt nghiệp trung học này cứ để em ngủ ở đây, tránh cho nghỉ ngơi không tốt lại ảnh hưởng đến thi cử."
Chỉ nói mấy câu hời hợt lại có thể bù được khoảng 100 - 1000 câu nếu đổi lại tôi phải nói trước mặt mẹ. Tôi dựa nửa người vào gối đầu "Anh hai, nếu không có anh thì em phải làm sao đây?"
Anh hai đưa tay dịu dàng vuốt tóc tôi.
"Uyển Uyển, lần này tất cả nguyện vọng em đều điền trường đại học ở thành phố A đi!" Anh hai đột nhiên phun ra một câu như vậy.
"Tại sao? Trường ở đây học không tốt sao?" Trường đại học ở thành phố A khó thi đậu hơn trường đại học ở đây nhiều.
"Anh không yên tâm để em ở nhà một mình!"
"Được, vậy em sẽ chỉ điền trường ở thành phố A!" Tôi cũng không muốn cùng anh hai tách ra. Coi như không học cùng một trường, nhưng ở cùng một thành phố thì thỉnh thoảng cũng có thể cùng nhau ăn cơm, uống trà tâm sự gì đó.