Nguyễn Mộng cho rằng mình ăn mặc rất đúng mực, cho nên cô rất khó hiểu hai người đàn ông trước mặt nhìn cô làm gì. Nếu như không phải ánh mắt hai người đàn ông này quá mức, Nguyễn Mộng còn muốn giả bộ nửa ngu nửa sững sờ đi qua:
“Cái đó…”
Cô chỉ chỉ nồi:
“Cháo sắp tràn ra rồi.”
Vệ Cung Huyền liền vội vàng xoay người khuấy cháo.
Nguyễn Mộng muốn buông lỏng, đáng tiếc là ánh mắt của Ôn phó tổng vẫn chết dính trên người cô. Ánh mắt kia giống như đứa bé nhìn thấy con sâu… Phi, cô làm gì mà so sánh mình với con sâu.
Thật may là Vệ Cung Huyền rất nhanh liền nấu cháo xong. Nguyễn Mộng vội vàng tìm bao tay cách nhiệt nhấc nồi xuống, nửa đường lại bị Vệ Cung Huyền ngăn lại:
“Để anh.”
Cô sửng sốt một chút, mắt chớp chớp, ngây ngốc.
Bưng cháo ra ngoài, Vệ Cung Huyền hướng về phía bếp hô một tiếng:
“Bảo bối, lấy bát đũa mới, để Ôn Dư Thừa đem ra.”
Nguyễn Mộng đáp một tiếng, vội vàng lấy ra một bộ bát đũa sạch sẽ, muốn đem ra ngoài, lại bị Ôn Dư Thừa ngăn lại. Anh cười híp mắt nhìn cô, một bộ dáng rất ôn hoà, rất hiền lành, rất dễ thân cận:
“Để tôi đem ra, nếu không vậy bữa cơm này tôi còn chưa được tham ăn miếng nào liền bị người ta đuổi đi đó.”
Nói xong liền nhận lấy từ trong tay Nguyễn Mộng. Cô theo phía sau đi ra ngoài, có chút há hốc mồm.
Vệ Cung Huyền lại nâng một bên chân mày nhìn về phía cô. Nguyễn Mộng sợ hết hồn, vội vàng nhìn bàn ăn chút. A, cô quên mất. Sau nhớ lại, vội vã chạy nhanh vào nhà bếp, vội vàng đem hai ba món vẫn đặt trong lò vi ba bưng ra đặt trên bàn ăn, trên mặt mượt mà như bánh bao đông lại gần giống nụ cười sợ sệt.
Ôn Dư Thừa là hạng người tinh anh gì chứ, lập tức xác định vẻ mặt bên ngoài của cô quá kỳ quái rồi, giống như đứa bé hay thường bị người nhà thấy là đánh dữ dội. Bây giờ mặc dù không có đánh, nhưng dáng vẻ sợ sệt đó của cô giống như lập tức sẽ có một bàn tay hoặc một chiếc giày ném tới đây.
Thật sự là kỳ quái…Theo lý thuyết, cô hẳn không phải để ý cẩn thận mới phải. Nghe nói không phải vợ Vệ Cung Huyền rất có bản lãnh sao? Thủ đoạn cao, đến Vệ Cung Huyền cũng có thể lừa gạt. Hay nên nói thời gian rất lâu dài, viên bánh bao này mới ý thức được ban đầu mình làm sai?
Đừng nói đùa, đánh chết anh cũng không tin.
Khi anh thấy bánh bao rất vui vẻ bưng một phần thịt bò bít tết ngon lành cùng salad cà rốt lên thì kinh ngạc nhíu mày. Thì ra một bàn thức ăn này là chuẩn bị cho gã kia?
Người khác không biết, nhưng Ôn Dư Thừa anh rất rõ ràng, Vệ Cung Huyền tại sao lại ăn hai món này, còn không phải bởi vì người phụ nữ kia?
Chậc, viên bánh bao này cũng thật đáng thương, trăm phương ngàn kế gả cho Cung Huyền, còn phải mỗi ngày chịu bị hành hạ tinh thần như vậy, không bằng để cho anh chơi đùa, ít nhất sẽ không lãng phí đúng không?
Thấy Nguyễn Mộng bưng lên hai món ăn, đáy mắt Vệ Cung Huyền thoáng qua tia vô lực. Nhìn ánh mắt Nguyễn Mộng thấp thỏm nhìn anh, trong lòng thở dài…Rốt cuộc mình đã làm cái gì, khiến cho người phụ nữ này trở nên sợ hãi như vậy?
Anh đi đến, bưng hai cái mâm, đi thẳng đến thùng rác ném xuống.
Nguyễn Mộng “A…” một tiếng, sắc mặt rất ảo não.
Vệ Cung Huyền xoay người, để cái mâm xuống, cầm tay Nguyễn Mộng kéo cô ngồi xuống mép bàn, nói cho cô biết:
“Anh nói lấy bát đũa, nhưng còn thiếu một phần, không phải em muốn Ôn phó tổng đến nhà ăn cơm mà ngồi nhìn không?”
Nguyễn Mộng sửng sốt:
“À? Em, em sao?”
Cô vội vã khoát tay:
“Em, em, em không cần…các anh cứ ăn. Em ăn ở trong bếp là được rồi…ha ha ha.”
Cười ha ha xong, cô lập tức che miệng mình, lại nghĩ trước đây không lâu, lúc Ôn Dư Thừa có nói với mình khi ai đó đang cười “ha ha” nhưng thật ra trong lòng suy nghĩ đang chửi tổ tông của người đối diện.
Cũng may Vệ Cung Huyền không biết những cách dùng từ kỳ kỳ quái quái trên web này, sờ sờ đầu cô, nói xin lỗi cô:
“Xin lỗi.”
Nhìn ánh mắt mờ mịt của Nguyễn Mộng, anh giải thích:
“Anh không nên vứt món ăn em làm, giữ lại ngày mai ăn không tồi.”
“Không phải…” Nguyễn Mộng nhỏ giọng nói.
“Cái gì?”
Cô đang nói cái gì? Thấy Nguyễn Mộng giống như sợ hết hồn, Vệ Cung Huyền vội vàng siết chặt tay cô:
“Không có việc gì, em nói đi.”
Nguyễn Mộng liếm môi một cái, đầu lưỡi màu hồng liếm láp cánh môi hơi khô, lại có một loại phong tình khác thường:
“Cái thùng rác đó… không phải dùng để đựng đồ ăn thừa…”
Ôn Dư Thừa nhịn cười không được, bị Vệ Cung Huyền hung hăng trừng mắt liếc. Anh kéo Nguyễn Mộng, để cho cô ngồi xuống, lắc đầu một cái:
“Em đừng để ý đến anh ta, anh ta có bệnh.”
Bị anh em bôi xấu danh dự, Ôn Dư Thừa lập tức không vui. Nói gì thế, Ôn thiếu hắn có bệnh tật gì? Đây là trần trụi nói xấu bạn! “Aizz, ta nói…”
Vệ Cung Huyền không để ý đến anh ta, chỉ múc chén cháo cho Nguyễn Mộng:
“Rất nóng, em cẩn thận một chút.”
Nói xong, lại tự múc cho mình một chén, thuận đường liếc Ôn Dư Thừa một cái:
“Chính mình tự đi vào phòng bếp lấy bát đũa, vừa rồi mới cầm, chắc cậu cũng biết ở đâu.”
Nguyễn Mộng nào dám a. Cô lập tức đứng lên, lại bị Vệ Cung Huyền ấn xuống. Ôn Dư Thừa lầu bầu một tiếng, vẫn buồn bã đi vào lấy.
Bữa cơm này thật là thống khổ nhất của Nguyễn Mộng từ kiếp trước đến kiếp này. Cô nhìn món ăn trước mặt, hoàn toàn không có ý muốn ăn. Cô vẫn thích ăn một mình… mà không phải cùng hai người đàn ông kỳ quái này.
Trong khi Ôn Dư Thừa vẫn không dời tầm mắt khỏi người cô, Nguyễn Mộng gắp thức ăn, cầm khăn giấy hoặc làm gì, anh đều dùng cặp mắt tựa rada nhìn cô chằm chằm.
Này không khoa học, thật không khoa học…Trong thế giới ở kiếp trước của Nguyễn Mộng hầu như không có người tên Ôn Dư Thừa này. Hiện tại, y đột nhiên ở đâu xuất hiện. Cô nên ứng đối như thế nào mới phải?
Vừa suy nghĩ vừa ăn cháo, Nguyễn Mộng còn tương đối nhức đầu nghĩ làm sao để dọn dẹp thức ăn bị Vệ Cung Huyền đổ vào thùng rác. Không làm sạch là không được, bây giờ là mùa hạ rồi, trừ khi muốn thối chết…
Cô ăn rất nhanh, cũng rất ít. Không bao lâu liền buông đũa muốn đi vào phòng bếp, lại bị Vệ Cung Huyền cản lại:
“Đi đâu?”
“À?” Cô nháy mắt mấy cái.
“Em ăn đủ rồi, các anh tiếp tục.”
“Mới ăn có một chút như vậy?”
Người đàn ông nhíu mi xinh đẹp:
“Ăn nhiều hơn chút nữa.”
Nguyễn Mộng không ngừng kêu khổ, cô thật ăn không vô được không? Hơn nữa còn phải uống thuốc.
“Không, em thật sự ăn no rồi… bụng căng cứng rồi?”
Tỏ rõ thật rất căng, còn vỗ vỗ cái bụng.
Vệ Cung Huyền cầm tay cô:
“Đừng vỗ nữa.”
Nhìn ánh mắt cô không giống nói dối, mới để cô đi.
“Em đi đi.”
Nguyễn Mộng lúc này như trút được gánh nặng, vội vàng cầm bộ bát đũa mình đã dùng qua chạy trốn vào phòng bếp.
Kế hoạch của cô là như thế này: Sau khi dọn dẹp xong, theo tình hình Vệ Cung Huyền, nhất định sẽ ở trong thư phòng xem văn kiện thật lâu, rồi mới trở lại phòng ngủ, đoạn thời gian này đủ để cô uống xong thuốc và dọn dẹp sạch sẽ.
Nhìn bánh bao biến mất ở trong bếp, Ôn Dư Thừa chép chép miệng:
“Không nghĩ tới cô ấy làm món ăn cũng không tệ lắm.”
Anh ta không kén ăn, cấp năm sao hay quán ven đường gì ăn cũng được. Nhưng cho dù như vậy, anh cũng có thể nhận ra tài nấu nướng của bánh bao rất tốt.
“Thật là bị cậu đánh bại. Ừ… Sau này mỗi ngày nhờ cô ấy làm thức ăn mang đến nhé… Nếu không tớ tới nhà các cậu ăn cũng được. Này, tớ nói, cậu sẽ không hẹp hòi đến mức không cho chứ? Cùng lắm trừ vào tiền lương của tớ là được.”
Mắt Vệ Cung Huyền nhíu lại:
“Ôn thiếu gia, đến một người giúp việc cậu cũng mời không nổi sao?”
“Hắc, ý tứ trong lời này giống như không thích ý kiến của tớ…”
Ôn Dư Thừa gõ một chiếc đũa, gắp đi miếng sườn xào chua ngọt cuối cùng trong mâm, gặm gặm rất không có hình tượng.
“Chính xác là mời không nổi, khủng hoảng tài chính mà, cậu cũng biết đó.”
Chưa gặp qua người nào không biết xấu hổ hơn anh ta! Vệ Cung Huyền liếc hành động này một cái, bảo Vệ tôm hấp dầu gần mình.
“Không được.”
“À.” Ôn Dư Thừa làm bộ hít hơi.
“Đúng rồi, tớ nói, bánh bao hình như không giống trước đây nhỉ?”
Vậy mà anh vốn còn muốn gây khó khăn, nhưng nhìn bộ dáng bánh bao tròn trịa thật sự quá nhút nhát. Ngay cả người không tim không phổi như anh còn nhìn ra, đừng nói với anh là người đàn ông trước mắt này bị mù.
“Cô ấy hình như rất sợ cậu.”
Nói rất sợ đã là nhẹ, thái độ này không khác gì đang ôm quả bom.
Vệ Cung Huyền nhấp một hớp canh: “Ừ.”
“? Cái gì?”
Tính nhiều chuyện nổi lên khiến người đàn ông lập tức nhích lại gần.
“Chẳng lẽ cậu có cách trị vợ, đem một phụ nữ béo vạm vỡ biến thành một bánh bao khiếp đảm?”
“Mình cũng rất muốn hiểu rõ là tại sao.”
Ánh mắt Vệ Cung Huyền phức tạp.
“Từ mấy ngày trước cô ấy trở nên có chút khác thường… Ừ, rất khác thường, nhưng rõ ràng là cô ấy mà.”
Anh không biết? Ừm, chỉ biết cô rất sợ anh, giống như anh trong nháy mắt biến thành thú dữ.
Ôn Dư Thừa sờ sờ cái cằm, cười đến rất đáng đánh đòn:
“Vậy cậu để cô ấy nấu cơm cho tôi nhé, tôi đảm bảo sẽ moi ra cho cậu.”
“Miễn.” Vệ Cung Huyền cũng không bị lừa.
“Cô ấy như vậy thì vô cùng tốt, mình rất thích.”
Thích? Anh nghe lầm sao? Hắn ta nói thích!
“Cậu thích cô ấy? Cậu thực sự thích cô ấy rồi?”
Tôi khinh nhá, anh không phải nhất trung nhất trinh, thủ thân như ngọc sao? Hơn nữa… thích ai không thích, lại cố tình thích bánh bao mập.
“Mình không nông cạn, khoe khoang giống như cậu.”
Uống cạn ngụm cuối cùng, Vệ Cung Huyền ưu nhã để đũa xuống:
“Cô ấy như vậy rất tốt, chỉ là loại thái độ coi mình như ôn thần làm mình rất không vui.”
Từ nhỏ đến lớn không có ai đối với anh như vậy, tất cả mọi người coi anh như con cưng của trời. Cho tới bây giờ, không có người có thể bài xích anh như vậy.
Dùng chiếc đũa trên tay, đem miếng sườn đã gặm sạch vứt xuống mâm:
“Cậu không sợ cô ấy cố ý lấy lui làm tiến?”
“Thôi đi, cậu xem bộ dáng cô ấy giống như lấy lui làm tiến sao? Cậu quá đề cao cô ấy rồi.”
Lau miệng, Vệ Cung Huyền đứng lên. “Ăn xong thì rửa chén đi.”
Ôn Dư Thừa sửng sốt: “Mình là khách mà!”
“Phải, là khách không mời mà đến.”
Vệ Cung Huyền cười giả dối:
“Muốn rửa hay muốn tôi đá cậu ra ngoài bây giờ?”
“Phi… Đây có tính là quá bắt nạt người khác không? Mình cảm thấy bánh bao kia chắc chắn thích rửa chén hơn mình.”
Muốn đại thiếu gia quanh năm mười ngón tay không dính nước như anh rửa chén? Có lầm hay không? Chưa từng nghe qua quân tử tránh xa nhà bếp sao?!
Vệ Cung Huyền cất bước đi vào phòng bếp, sau khi nghe được hắn nói thì đứng lại, xoay người, cười như không cười nhìn anh:
“Không được khi dễ cô ấy.”
Nói đùa sao…Vậy thì có thể khi dễ anh sao?! Ôn Dư Thừa oán giận, cả người phát ra oán khí mãnh liệt, quả thật so ra vượt qua cả Trinh Tử đợi N năm ở trong chuông đồng.
Nguyễn Mộng đang ngồi ở trên ghế trong phòng bếp, nâng má mơ hồ nhìn phương xa. Ánh mắt không có tiêu điểm, cả khi Vệ Cung Huyền đi tới trước măt cô cũng không thấy rõ.
Trọng sinh đối với cô mà nói, không chỉ là đi lại con đường trước kia một lần nữa, mà còn là một biến số. Nhưng biến số này rốt cuộc là tốt hay xấu, Nguyễn Mộng cũng không rõ ràng, cô cũng không biết nên đi hỏi người nào, thậm chí ngay cả mình vì sao lại trọng sinh cũng không biết.
Ấn theo thời gian mà nói đại khái còn ba bốn tháng nữa con trai sẽ xuất hiện.
Nguyễn Mộng sờ sờ bụng mình, lúc này đây cô nhất định phải điều dưỡng thật tốt, giảm bớt thịt béo trên người. Kiếp trước lúc mang thai bác sĩ đã nói, cô quá mập sẽ tạo ảnh hưởng xấu đối với thai nhi, đời này cô nhất định phải bồi thường cho con trai, có lẽ cô không cho nó được gia đình hòa thuận, ít nhất cũng phải cho nó một người mẹ dịu dàng.
Nguyễn Mộng nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của con trai lúc mình chết kiếp trước, mặc dù tràn đầy thờ ơ, nhưng tựa hồ cô lại nghe được tiếng trong khóc đáy lòng đứa bé đang rơi lệ.
Lúc mới sinh, nó rất thích ở gần cô, mỗi ngày đều quấn quýt muốn cô ôm, rất biết điều rất hiểu chuyện, đứng thứ nhất cuộc thi nào cũng muốn nói với cô đầu tiên.
Là chính cô tự tay đem con trai đẩy ra.
Lần này sẽ không, nhất định sẽ không. Cô nhất định sẽ làm người mẹ tốt nhất, dịu dàng nhất, cho nó tình yêu tốt nhất trên thế giới.
Đứa bé của cô… Cô sống lại, vậy đứa bé của kiếp trước thì sao? Cuộc sống về sau của nó sẽ như thế nào? Người phụ nữ kia có đối xử tốt với nó không?
Vệ Cung Huyền cùng người phụ nữ kia có đứa bé, cô lại chết, địa vị của nó sẽ không bị uy hiếp chứ?
Nguyễn Mộng không phải ngu ngốc, cô ghét người phụ nữ kia là có nguyên nhân, chỉ là không ai tin tưởng cô mà thôi. Ở trong mắt những người kia, những chuyện cô làm, chẳng qua đều là lần lượt bị hãm hại thôi.
Cô không đấu lại người phụ nữ kia, đây là chuyện không còn cách nào khác. Chồng cùng con trai ở kiếp trước bị người ta cướp đi, đời này cô không cưỡng cầu nữa, cũng tuyệt đối không cho bất cứ ai cướp đứa bé của cô một lần nữa.