Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang

Chương 25

Sau ngày quốc khánh, diễn tập quân sự của đại quân sẽ lập tức bắt đầu. Lần này kích thước diễn tập tương đối lớn, do quân khu lớn của hai thành G và N tham gia, bao gồm ba quân hải lục không. Danh hiệu của quân khu G là Lam Quân, danh hiệu của quân khu N là Hồng Quân.
Bộ đội đặc chủng, đều có vai trò quan trọng trong mấy lần diễn tập quân sự. Mà đại đội đặc chủng của quân khu G, càng thêm danh chấn các quân khu lớn, quân khu N vì đề phòng chi bộ đội chỗ nào cũng nhúng tay trong truyền thuyết này, nên đã thiết lập trạm kiểm soát nghiêm mật trong vòng chu vi trăm dặm của các đồn trú.
Màn đêm buông xuống, một đồn trú của Lam Quân rất là yên tĩnh. Diễn tập quân sự như mũi tên ở trên dây, hết sức căng thẳng. Trong bóng đêm, hai mươi chiến sĩ thân hình cao lớn tập họp trước doanh. Trên mặt thoa thuốc màu võ trang, đeo ba lô vác súng võ trang đầy đủ chờ đợi mệnh lệnh.
"Nhiệm vụ tối nay, không cần tôi nói, tất cả mọi người đã rất rõ ràng." Một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đứng đối diện bọn họ, không lộ vẻ gì, môi mỏng chậm rãi khạc ra từng chữ từng câu, nói năng có khí phách ở khắp vùng đất rộng lớn. "Nếu như không may mắn bị bắt, kéo phù hiệu trên tay áo xuống, tử trận, thối lui khỏi diễn tập."
"Dẫu có chết không làm tù binh." 19 người trăm miệng một lời, thanh âm to rõ phá vỡ sự yên tĩnh trong đêm, nhất định, tối nay là một đêm không ngủ.
Một chiến sĩ đeo túi trang bị chạy tới, chào Lương Mục Trạch, "Báo cáo, máy bay chuẩn bị xong."
"Chuẩn bị lên đường."
"Vâng"
Bệnh viện của Hạ Sơ, là bệnh viện của Lam Quân sau khi chiến đầu, phải chuẩn bị thuốc men thật tốt. Mặc dù chỉ là diễn tập không phải chiến tranh thật, sẽ không có thương vong, nhưng ai cũng không thể bảo đảm không có ngoài ý muốn xảy ra. Vì để ngừa ngộ nhỡ, vẫn phải phái bác sĩ đến tiền tuyến. Mỗi khoa đề cử hai vị bác sĩ, Hạ Sơ bị chọn trong bất hạnh.
Các thầy thuốc đều không thích tham gia loại diễn tập này, mặc dù khí trời không nóng, nhưng phải ở trong rừng sâu núi thẳm mười ngày nửa tháng, thậm chí một tháng, quả là rất khó chịu. Hạ Sơ là người mới, không có bối cảnh không sao, chủ nhiệm khoa vừa ra lệnh liền có thể phái cô đến tiền tuyến. Mọi người còn có khuông có dạng an ủi Hạ Sơ: "Người trẻ tuổi, rèn luyện nhiều, chịu khổ chút, không có chỗ xấu."
Không có chỗ xấu sao cô không đi? Nhưng, Hạ Sơ trái lại rất vui lòng đi. Thứ nhất, có thể tránh được Bùi Du; thứ hai, không chừng có thể gặp được Lương Mục Trạch.
Diễn tập thuộc về hành động quân sự, mặc dù không tới cấp bậc bảo mật, nhưng Hạ Sơ cũng không nhắc một chữ với Bùi Du. Dù sao tham gia diễn tập, điện thoại di động của cô cũng phải chuyển qua trạng thái tắt máy. Nghe nói nếu như mở máy, rada của Hồng Quân sẽ lục soát vị trí trú đóng của họ, nói không chừng sẽ phái xe tăng hoặc là máy bay tới đây, cả bệnh viện bọn họ đều trở thành "Phế tích".
Đội trị liệu đi xe tải ngụy trang, thừa dịp bóng đêm tiến vào căn cứ địa phía sau Lam Quân. Mặc dù còn chưa có bắt đầu diễn tập, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, không có bắt đầu lại hơn hẳn bắt đầu, lúc này nếu như bắt được đội trị liệu của đối phương, cũng không ai trách Hồng Quân không đúng, trước chiến tranh không có đúng sai, bắt được chính là bắt được.
Lời như "Diễn tập còn chưa có bắt đầu" tốt nhất đừng nói ra miệng, chiến tranh cũng không phải do hai bên thương thảo tốt thời gian mới bộc phát .
Cả người Hạ Sơ như bị rã ra, cái mông có thể tưng thành bốn cánh hoa, con đường núi này thật không phải dễ đi, nhất là ngồi ở trên một chiếc xe tải quân dụng, điều kiện kém hơn xe buýt rất nhiều, khó trách tất cả mọi người không muốn tới đấy.
Chợt có máy bay lướt qua đỉnh đầu họ, mặc dù tạp âm rất nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe. Hạ Sơ đã quen rồi, đi đường ban đêm lâu như vậy, đây đã không biết là lần thứ mấy họ gặp máy bay rồi.
Lương Mục Trạch dẫn theo hai mươi thủ hạ, ngồi máy bay lặng lẽ lẻn vào trận địa Hồng Quân. Trước khi bắt đầu diễn tập, có máy bay lui tới là rất bình thường, cho nên bọn họ thừa cơ hội tuyệt hảo này đi tới.
Hồng Quân phòng vệ sâm nghiêm đối với đại đội đặc chủng của Lam Quân, bọn họ không có biện pháp tiến công bằng đường bộ, chỉ có thể chọn máy bay. Mà rada của Hồng Quân sẽ quét xem máy bay của họ, cho nên kế tiếp mới là quan trọng nhất .
Đại đội đặc chủng có một nhóm quan quân chỉnh sửa máy vi tính cao cấp, phục chế làn sóng điện của Hồng Quân đến chiếc máy bay này, khi bị rada của Hồng Quân phát hiện thì có thể thông qua ống điện thoại nói rõ thân phận Hồng Quân của mình. Trong khoang điều khiển có các chiến sĩ ngụy trang kinh nghiệm phong phú, dễ dàng lừa dối trung tâm chỉ huy của Hồng Quân mắc câu, tự nhiên bay vào lãnh địa Hồng Quân.
Lương Mục Trạch nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, lại nhìn thời gian, ngồi thẳng đối mặt mọi người nói: "Đã đến lúc rồi, đeo tốt bao dù, chuẩn bị nhảy dù. Tôi dẫn tổ A, tổ B đi theo Hà Tiến, tối nay có gió có sương, sau khi rơi xuống đất phải nhanh chóng xác định vị trí, bắt đầu từ mục tiêu gần trước, có thể chia ra hành động. Nhớ, không cho phép đốt lửa, không cho phép sử dụng bất kỳ thiết bị điện tử hướng dẫn, lúc cần thiết, cắt đứt radio. Nếu như bị bắt" Lương Mục Trạch ngừng một chút, nhìn nhìn một vòng, mọi người quẹt màu nên đều nhìn không ra vẻ mặt, nhưng mắt vẫn lóe lên sáng rỡ Lương Mục Trạch vỗ vỗ cánh tay phải của mình, phía trên tay áo dán phù hiệu Lam Quân, "Kéo phù hiệu trên tay áo xuống. Đã nghe rõ chưa?"
"Hiểu."
Lương Mục Trạch tựa vào trên thủy tinh máy bay phía sau, xoa xoa lỗ tai, "Thanh âm quá nhỏ không nghe rõ."
"Hiểu!" 19 chàng trai, hắng giọng hô to, dùng sức như muốn xé vỡ cổ họng.
Máy bay trực thăng mở cửa khoang ra, mọi người tự động nhảy xuống từng bước từng bước. Mục tiêu của đại đội đặc chủng, không chỉ là tác chiến trên đất bằng, ma còn có thể lên trên, có thể xuống nước, thao tác máy bay xe tăng đại pháo máy vi tính, đều không thể không biết. Quân nhân đặc chủng thời đại mới, càng phải phát triển toàn diện.
Ở giai đoạn này, các đạo quân quan trọng đã lục tục ra tiền tuyến chuẩn bị tác chiến. Lam Quân phái ra hai phân đội nhỏ đột kích này chính là vì xâm nhập phía sau địch, đả kích nghiêm trọng các căn cứ địa trú đóng của quân khu Hồng Quân, khiến bộ đội tác chiến phía trước mất đi người tâm phúc, loạn hết phương hướng, việc này vô cùng có lợi để đánh chính diện Lam Quân.
Nhưng tiến vào phía sau địch tác chiến, tất cả thiết bị tác chiến cao cấp phải cự tuyệt hết, chỉ có thể chọn lựa phương án tác chiến nguyên thủy nhất, phải đi bộ hành quân, dùng la bàn phân biệt phương hướng rõ ràng, dùng bản đồ vùng núi, để tránh cho Hồng Quân nhúng tay điều tra.
Tác chiến phía sau địch không chỉ khảo sát năng lực tác chiến của các tiến sĩ, còn khảo nghiệm thân thể của bọn họ và sự chịu đựng của tinh thần. Xem họ có thể không ngủ mấy ngày, có thể dùng lương thực tác chiến lót dạ, còn phải luôn giữ vững cảnh giác hay không.
Tổ A nhanh chóng tập họp sau khi đáp đất 10 phút. Lương Mục Trạch nhìn trạng thái tinh thần và trang bị của mọi người, phân phó Điền Dũng dẫn hai người đi hướng bắc dò đường. Những người khác theo sau đó.
Nửa giờ sau, Điền Dũng thở hổn hển, trong mắt lóe sáng rỡ, "Doanh trưởng, có đường, phía trước mười dặm, đoàn điều tra của Hồng Quân."

Lương Mục Trạch suy nghĩ trong chốc lát, tiếp đó hơi tà ác nhếch khóe miệng, hỏi thăm: "Đoàn điều tra của Hồng Quân, đi không?"
Điền Dũng tức, nhổ nước miếng nói: "Đi, doanh trưởng, giết chết đám này chúng ta sẽ hành quân nhẹ nhõm hơn nhiều rồi."
"Doanh trưởng, cho bọn họ biết đại đội đặc chủng Lam Quân không phải bài biện."
"Đúng, doanh trưởng, đoàn điều tra chó má, để cho bọn họ hy sinh trước chiến tranh."
"Đúng đó, doanh trưởng, không cần suy tính."
Mọi người ồn ào lộn xộn nói xong, nhưng ý nghĩa chính là "bụp" đoàn điều tra của Hồng Quân!
"Các cậu có nghĩ đên, khi chúng ta "bụp" đoàn điều tra của họ, đại đội đặc chủng của bọn họ cũng có thể có thể công kích đoàn điều tra của chúng ta." Lương Mục Trạch hỏi mọi người.
Một hàng trưởng gãi ót nói: "Doanh trưởng, đừng quản nhiều như vậy, coi như báo thù cho Lam Quân chúng ta."
"Đúng vậy doanh trưởng."
Lương Mục Trạch rất hài lòng, sựkích động nhiệt tình của mọi người bị kích thích triệt để, chỉ cần gắng giữ tỉnh táo, cuộc chiến tranh này anh có thể bảo đảm toàn thắng. Lưu loát đứng lên từ dưới đất, dãn gân cốt một cái, đội nón an toàn, tuyên bố: "Đi bộ hành quân, mục tiêu phía trước, đoàn điều tra của Hồng Quân."
Các chiến sĩ đều rất hưng phấn, mới vừa há mồm muốn hô cái gì, Lương Mục Trạch đã sớm biết tính họ, ngăn lại trước "Buổi tối khuya, ở trên địa bàn Hồng Quân người ta, tất cả đàng hoàng một chút cho tôi, làm chim sợ thì sao? Lão tử còn chuẩn bị ăn chim cút đấy."
Các chiến sĩ bắt đầu buồn cười, hài lòng lại hưng phấn.
Đến gần 0 giờ, Lương Mục Trạch dẫn theo phân đội nhỏ tới đoàn điều tra của Hồng Quân. Mỗi người khoác áo choàng cỏ ngụy trang trên người, nằm rạp ở trong bụi cỏ bên ngoài đoàn điều tra dùng kính viễn vọng của súng bắn tỉa quan sát động tĩnh đoàn điều tra. Lương Mục Trạch chờ lính canh đổi ca, nhẹ nhàng phất tay, Tiếu Đằng và một chiến sĩ khác lĩnh mệnh, nhẹ nhàng lao ra buội cỏ như thỏ.
Hai người không tiếng động cẩn thận bước qua sau lưng hai chiến sĩ đang đứng nghiêm, hai người đồng thời che miệng chiến sĩ từ phía sau lưng, thừa dịp bất ngờ, một cái tay khác cướp đi súng lục của họ. Tiếu Đằng nhẹ giọng nói bên tai chiến sĩ: "Thật ngại quá huynh đệ, cậu tử trận." Nói xong, xé toang phù hiệu trên tay áo Hồng Quân của anh ta, tuyên bố anh ta hy sinh.
Hai người Tiếu Đằng kéo tù bình Hồng Quân ra, cởi y phục của họ thay vào, lính đặc biệt của Lam Quân biến thành binh điều tra Hồng Quân. Tiếp dùng dây lưng cột hai người vào trên cây, những chiêu tổn hại này đều là doanh trưởng của bọn họ giao cho anh.
"Cái gì, chúng tôi đều tử trận, y phục cũng bị lấy, trói chúng tôi lỏng chút được không?" Một chiến sĩ trong đó chưa từ bỏ ý định hỏi.
Tiếu Đằng vỗ ót, nói: "Ai u, tôi thật đã quên. Phải chặn miệng cậu luôn, khó bảo toàn cậu la lên" liếc chiến hữu của mình một cái, hiểu ý nhau nói: "Cởi vớ ra! ! !"
"Đừng, đừng mà anh em! !"
Tiếu Đằng cười hăng hái, "Anh em, yên tâm, không phải thuốc mê, không có việc gì."
Khi hai người Tiếu Đằng đánh trận đầu, mười người tổ A nối đuôi tiến vào chỗ trú đóng của đoàn điều tra Hồng Quân. Mọi người chia đầu hành động, Lương Mục Trạch dẫn một tiểu đội trưởng và Điền Dũng chạy thẳng tới lều chính của đoàn điều tra. Dùng khăn tay thấm thuốc mê, đánh ngã chiến sĩ canh gác, lãnh đạo trong phòng trực, là một Thượng tá và hai Trung tá, Điền Dũng dùng súng lục gắn ống hãm thanh chĩa vào họ.
Thượng tá giận, hắng giọng kêu: "Các cậu làm gì? Còn chưa bắt đầu diễn tập đấy."
Lương Mục Trạch một tay giơ súng đi tới, "Sếp, đây là chiến tranh, không có bắt đầu, các vị, tử trận." Nói xong, nhẫn tâm xé toang phù hiệu trên tay áo Thượng tá.
Tuy Thượng tá nổi giận trong bụng, nhưng cũng không có lời nào để nói, không thể làm gì.
Một hàng trưởng phát hiện đồ tốt trong máy vi tính ở phòng chỉ huy, cả bản đồ phân bộ trận địa quân sự của Hồng Quân, bao gồm vị trí các đồn trú, thậm chí còn có địa điểm thiết lập các trạm kiểm soát, thời gian tuần tra. Có những bản đồ này, bọn họ có thể qua lại tự nhiên trong trận địa của Hồng Quân. Một hàng trưởng được Điền Dũng giúp đỡ, vẽ lại bản đồ đơn giản, vui vẻ giao bản đồ cho Lương Mục Trạch. Trước khi đi, còn thuận tiện lấy mấy quả táo trên bàn, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Cả đoàn điều tra đang ngủ, bị một phân đội nhỏ của đại đội đặc chủng Lam Quân diệt gọn. Vì không đánh thức mộng đẹp của mọi người, bọn họ chỉ để lại một câu trước mọi người: "Thật sự ngại quá, các cậu hy sinh. Đại đội đặc chủng Lam Quân để lại."
Hoàn thành nhiệm vụ, tổ A không có nghỉ ngơi ở trong màn đêm, tiếp tục mục tiêu hành quân kế tiếp.
Khi phân đội nhỏ của đại đội đặc chủng Lam Quân kéo dài đột kích phá hư ở bên trong, thì diễn tập cũng chính thức bắt đầu. Lúc này, Hồng Quân đã tổn thất một đoàn điều tra, một đoàn phòng ngự, trung tâm hậu cần và trạm ra đa. Hồng Quân có ưu thế, tố chất không quân và thiết bị của họ đều trội hơn Lam Quân, vừa đúng trở thành sự đả kích mạnh mẽ cho Lam Quân. Trong một đêm, sư bộ quan trọng nào đó của Lam Quân tổn thất thảm trọng.

back top