Chính là bởi vì không có thời gian, anh không thể canh giữ ở bên cạnh Hạ Sơ mọi lúc, cho nên mới gấp gáp đánh báo cáo kết hôn, sớm trói cô ở bên người, anh mới yên tâm. Nhưng tối hôm đó lại có nhiệm vụ, không có thời gian thông báo cô. Gần một tuần không có liên lạc, anh có thể hiểu vì sao cô giận. Hơn nữa nhìn thấy cô được người khác gọi là "chị dâu", cô tựa hồ cũng rất vui lòng tiếp nhận. Nhưng đối mặt anh thì lại bày ra vẻ "khó chịu".
"Hạ Sơ, em biết tâm tư của anh."
"Tôi không biết!" Hạ Sơ nói lẽ thẳng khí hùng.
Mặt của Lương Mục Trạch đến gần Hạ Sơ từng chút, Hạ Sơ đã không còn đường lui ra sau, cả người dính sát ở trên ván cửa, mắt theo dõi anh. Trái tim đã sớm không theo sự khống chế của cô, tiết tấu tim đập đã hoàn toàn bị anh nắm trong tay. Bởi vì một câu nói của anh mà tim đập rộn lên, bởi vì một câu nói của anh mà đau lòng, lo lắng vì anh đi thi hành nhiệm vụ, lại kiêu ngạo vì anh thắng lợi trở về.
"Được rồi, Hạ Sơ."
Lương Mục Trạch nhẹ nhàng gọi tên của cô, Hạ Sơ theo bản năng cảm thấy, anh sẽ nói ra cái gì đó. Cô ngừng thở, giả bộ mình rất trấn định.
"Anh yêu em, muốn kết hôn với em." thanh âm Lương Mục Trạch trầm thấp từ tính, chậm rãi khạc ra một câu nói này, trên gương mặt hơi đen làm như có đỏ hồng nhàn nhạt.
Hạ Sơ có thể cảm thấy hô hấp của mình cũng đang run rẩy, từng chữ từng câu của anh nặng như ngàn vàng, nện vào trong tim của cô, để lại dấu vết không thể phai mờ. Nhưng lời của anh nói, không phải "Anh yêu em, em có yêu anh không? Có đồng ý lấy anh không?" Mà là "Anh muốn kết hôn với em". Cái gì đều là anh nghĩ, nhưng không nghĩ Hạ Sơ có đồng ý hay không. Hơn nữa, chỉ cần yêu, liền chuẩn bị trói người cả đời? Sướng chết anh.
"Tôi không muốn." Hạ Sơ nói rất kiên định. Trong nháy mắt mặt Lương Mục Trạch dài ra, tay ấn chặt bả vai cô càng dùng sức. Hiển nhiên, anh không ngờ Hạ Sơ lại lưu loát cự tuyệt thế. Anh, còn chưa đủ hiểu rõ suy nghĩ lo lắng của con gái.
"Nghe không? Tôi nói tôi không thích, cũng không muốn, hiện tại để tôi trở về, tôi còn có. . . ."
Lương Mục Trạch nghe không vô, dùng miệng chận cô lần nữa, nuốt luôn nửa câu sau của cô vào bụng. Đầu tiên là gặm cắn giống như trả thù, sau đó lại từ từ dịu dàng. Không phải hôn nhẹ như lần trước, mà đầu lưỡi tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất, làm như muốn khuấy lên long trời lở đất.
Hạ Sơ bị hôn đến đầu óc choáng váng, cả thân thể đều như mất đi hơi sức, cánh tay giắt trên người anh để chống đỡ mình. Hai thân thể nóng rực dính sát vào nhau, cả đầu óc cô trống rỗng, mềm nhũn "mặc anh xâm lược", không có hơi sức đẩy ra, càng không có hơi sức phản kháng. Tay của anh vuốt hông của cô, cách lớp quần áo thật dầy, làm như còn có thể cảm thấy bàn tay nóng rực như bàn ủi nóng của anh.
Không biết qua bao lâu, Lương Mục Trạch mới thoáng buông cô ra, trước khi buông cô ra lại còn không thỏa mãn cắn cắn cánh môi của cô, một dòng máu tanh tản ra trong miệng.
Hạ Sơ khóc, anh cư nhiên cắn môi cô chảy máu! Mắc cỡ chết người, không thể sống nữa ! ! !
Hạ Sơ mở tròn mắt nhìn chằm chằm Lương Mục Trạch, nhưng anh lại vô sỉ cười cười, Hạ Sơ càng tức giận! Đại não còn chưa nghe chỉ thị, thì hành động đã làm chủ tất cả. Cô nhón chân lên, hung hăng cắn Lương Mục Trạch một cái. Hơn nữa không cắn chỗ khác, mà cắn môi anh. Làm như phát tiết, trút hết toàn bộ tức giận xuống trên hàm răng, nhẫn tâm cắn. Cho tới khi có mùi máu tanh truyền đến, Hạ Sơ mới nhả ra.
Lương Mục Trạch hiển nhiên không ngờ Hạ Sơ sẽ chủ động hôn anh, mặc dù thành phần cắn tương đối lớn hơn. Hạ Sơ thừa dịp anh ngây ngẩn, đẩy anh ra mở cửa đi ra ngoài. Lúc này, anh không kịp giữ cô, trơ mắt nhìn cánh cửa còn vươn nhiệt độ của cô ở trước mắt. Vươn tay sờ sờ đôi môi, thật chảy máu.
Lương Mục Trạch nhìn máu dính trên ngón tay, cười yếu ớt, mặt mày quả thật tràn đầy vẻ hạnh phúc.
Hạ Sơ ra khỏi phòng làm việc liền vội vội vàng vàng tìm cầu thang, ai dè đụng phải Lý Chính Ủy. Cũng may, không phải Đổng đại đội trưởng.
"Tiểu Hạ? Sao cô ở đây?"
Hạ Sơ thiếu chút nữa phát bệnh tim, còn bị sợ hãi hoài như thế, thì không có bệnh cũng thành bệnh. "Tôi, tôi. . . . Đi vệ sinh, ha ha."
"Không phải cô nên ở phòng y tế sao?"
Hạ Sơ gật đầu, chuyển bước, lắp ba lắp bắp nói: "Đúng đúng, uh, ở đây, tôi tôi. . . . Đến nhà vệ sinh." Nói xong, không ở thêm một giây, nhanh chân bỏ chạy.
Lý Chính Ủy nhìn dáng vẻ gấp gáp cuống quít của Hạ Sơ, lại nghĩ tới, sáng sớm hôm nay Lương Mục Trạch đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ đã trở lại. Trong bụng liền hiểu rõ là chuyện gì. Thở dài cười cười, "Tiểu tử thúi!"
Hạ Sơ xác định môi mình không có gì đặc biệt, mới chạy thẳng về phòng kiểm tra sức khỏe để làm việc, vừa lúc đụng phải Lâm Hân đi ra ngoài. Con ngươi tròn của cô gái kia nhìn chằm chằm Hạ Sơ, "Sao hiện tại mới trở về?"
Hạ Sơ cảm thấy hơi ngại, bởi vì chuyện riêng làm trễ nãi công việc. "Buổi chiều cô nghỉ ngơi đi, để tôi làm."
"Thôi đi, đừng giả vờ với tôi, nhất định sẽ đưa tình với các anh, ‘ quân tẩu (chị dâu quân nhân) ’ đúng không?" Lâm Hân châm biếm.
Hạ Sơ không thèm chấp, dọn dẹp đồ trên bàn mình. Lâm Hân đặc biệt mất hứng liếc cô một cái, đi ra ngoài.
Tất cả các bác sĩ dùng cơm trong phòng ăn của đại đội đặc chủng, ăn cơm chung với các chiến sĩ. Hạ Sơ nhìn các chiến sĩ mặc trang phục rằn ri xếp thành một hàng vào phòng ăn, trước khi ăn cơm còn ca hát, không khỏi nhớ tới thời gian mình ở trường học. Thời điểm đó họ cũng giống những chiến sĩ này, thời gian đó rất đáng được hoài niệm.
Đại đội đặc chủng, bởi vì đều là tinh anh trong tinh anh, không giống bộ đội bình thường, bình thường đều có hơn trăm người. Bọn họ thì chỉ có năm sáu chục người, đại đội đặc chủng mặc dù là đơn vị cấp sư (cấp bậc thứ 8 trong 16 cấp bậc đơn vị của TQ, đứng đầu là thiếu tướng hoặc đại tá), nhưng toàn bộ nhân viên, cũng chẳng qua mấy trăm người mà thôi. Nhưng mấy trăm người này, đủ để phá hủy hơn phân nửa lực chiến đấu của quân địch, diễn tập chính là một ví dụ rất tốt.
Đổng đại đội trưởng và Lý Chính Ủy cùng với lãnh đạo bệnh viện của Hạ Sơ ngồi ăn chung một bàn. Hạ Sơ và một đám bác sĩ y tá thì phân tán ở chung quanh.
Vị trí đối diện Hạ Sơ vừa lúc trống không. Mà Lương Mục Trạch mắt tinh chuẩn, bưng khay của mình chạy thẳng tới, ngồi xuống ở trước mặt cô, Hạ Sơ vừa ngẩng đầu lên, chưa chào hỏi đã "vụt" đỏ mặt, vội vàng vùi đầu lùa cơm, giả bộ không biết.
Lương Mục Trạch ngồi xuống liền trấn áp hết bác sĩ nữ và y tá nữ gần bàn, hoàn toàn "Kinh ngạc" rồi. Bộ đội đặc chủng không ít trai đẹp. Nhưng anh quả thật là người xuất chúng nổi bật nhất. Cao lớn đẹp trai, không hay nói cười, còn là thiếu tá tuổi trẻ tài cao. Khí chất giữa hai lông mày của anh, là người bình thường không có. Người không có chiến công nhất định không thể như thế.
Trong những người này, có một vài người từng tham gia diễn tập, nhận ra anh chính là vị thiếu tá nói trái tim mình không thoải mái ở trong bệnh viện, vả lại trước mắt bao người còn mặt mày đưa tình với Hạ Sơ.
Các đồng nghiệp bàn luận xôn xao, Hạ Sơ không phải không nghe được. Xem ra, giả bộ đà điểu thủy chung là biện pháp ngu nhất trên thế giới này.
Hai người vẫn rất an tĩnh ăn cơm. Chợt, một đôi đũa đưa vào cái dĩa của Hạ Sơ, trơ mắt nhìn anh gắp hết mấy miếng cà rốt mà cô lựa ra vào khay mình trước mặt mọi người.
"Anh đang làm gì?" Hạ Sơ nhỏ giọng, trong giọng nói có hơi tức giận.
"Không cần lãng phí lương thực." Người đối diện hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, rất cố chấp kẹp lấy cà rốt, quẳng ánh mắt khiếp người của Hạ Sơ ra sau đầu, càng coi những người khác là không khí.
Gắp hết cà rốt, lại gắp sườn kho tàu trong dĩa của mình cho Hạ Sơ.
"Đang làm gì đó?" Anh ghiền đổi à? Ngừng nghỉ một lát được không?? Hạ Sơ thật muốn điên rồi. Cô thừa nhận mình thích ăn sườn, cũng thừa nhận sườn kho tàu đại đội đặc chủng làm đích xác rất không tệ. Nhưng trắng trợn "Tỏ ân ái" ngay trước mọi người vậy làm gì?
Trả thù, đây là trả thù trắng trợn. Trả thù "Câu không thích cũng không muốn" của cô. Đại đội đặc chủng còn chưa đủ, hiện tại muốn làm cho người trong bệnh viện họ đều biết —— Hạ Sơ cô và Lương Mục Trạch là một nhà.
Chân của Hạ Sơ, hung hăng giẫm lên chân của Lương Mục Trạch. Nhưng anh mang giày quân nhân, vừa lớn vừa dày, giày gót nhỏ của cô vốn không hình thành được uy lực đối với anh. Cô cắn răng nghiến lợi đạp bắp chân anh, anh vẫn không nhúc nhích tiếp tục ăn cơm. Hạ Sơ hoàn toàn tức, cô thật không đấu lại Lương Mục Trạch, vô luận là đầu óc hay thể lực đều thế.
Không có nghỉ trưa, các bác sĩ lại tiến vào công việc. Cả buổi chiều, Hạ Sơ đều bận rộn, mà Lương Mục Trạch cũng phối hợp không có xuất hiện. Cho đến khi công việc kiểm tra sức khoẻ sắp kết thúc, đến phiên tất cả lãnh đạo cao cấp như doanh trưởng, trung đội trưởng, Đổng đại đội trưởng, Lý Chính Ủy kiểm tra sức khoẻ, anh mới xuất hiện.
Đổng Chí Cương đoạt vị trí trước mặt Hạ Sơ trước một bước, cố ý tranh giành với Lương Mục Trạch như đứa bé. Lương Mục Trạch nhún vai ngồi ở bên cạnh, việc này làm cho Lâm Hân kích động hỏng. Mặc dù bữa tiệc lớn này đã có chủ, nhưng có thể nói nhiều tiếp xúc nhiều, vẫn rất vui mừng, không chừng một giây kế tiếp hai người liền chia tay, vậy không phải cơ hội của cô tới rồi sao? !
Hạ Sơ vẫn dặn dò Đổng Chí Cương, cai thuốc, rượu, thịt như cũ. Kiểm tra xong, Đổng Chí Cương an vị nói chuyện với Hạ Sơ, cho đến khi Lương Mục Trạch đi, anh mới đi. Hạ Sơ nháy nháy mắt với Đổng Chí Cương, bày tỏ cảm tạ. Nếu không, cô mà kiểm tra cho Lương Mục Trạch, không chừng lại xảy ra chuyện gì làm trò cười cho thiên hạ đấy.
Toàn bộ công việc kết thúc, đã quá thời gian ăn cơm của quân khu. Đổng đại đội trưởng và Lý Chính Ủy lôi kéo lãnh đạo của Hạ Sơ, nói năm trước đều qua giờ ăn cơm, năm nay nói gì cũng phải ở lại một buổi; còn nói, hôm nay đoàn nghệ thuật quân khu muốn sẽ đến diễn xuất, có thể thuận tiện xem biểu diễn. Lãnh đạo thật sự từ chối không được, miễn cưỡng đồng ý ở lại.
Hạ Sơ bình thường, còn những người khác thì đặc biệt hưng phấn vì có thể ở lâu một đêm. Có thể ở lâu hơn với quân nhân ưu tú nhất Trung Quốc.
Đoàn nghệ thuật biểu diễn ở trong thính phòng lớn, sau khi ăn xong Hạ Sơ đi theo mọi người cùng xem biểu diễn. Từ sau khi vào thính phòng, cô liền cảm thấy có chút không được tự nhiên, cảm thấy có người đi theo cô, đi đau cũng đi theo. Nhưng nghiêng đầu chỉ nhìn thấy một đám chiến sĩ trẻ, nên không chút để ý, đi theo mọi người ngồi xuống. Vị trí của Hạ Sơ ở gần lối đi nhỏ, bên cạnh còn có một chỗ trống. Một thượng sĩ ngồi ở bên cạnh, tư thế đoan chánh, mắt nhìn phía trước.
Hạ Sơ nhìn thấy Lương Mục Trạch ở hàng trước nhất, đội cái mũ nồi màu đen, nếu như không phải gương mặt của anh rất khác người khác, nhiều cái đầu giống nhau thế, muốn nhận ra anh thật không phải một chuyện dễ dàng. Hạ Sơ cười cười nói nói với các đồng nghiệp bên cạnh, Thính phòng lớn không hề giống các thính phòng khác, từng dãy chiến sĩ ngồi nghiêm chỉnh, không nói lời nào cũng không cười, chỉ chờ tiết mục bắt đầu.
Đèn lớn trong thính phòng bị tắt, đều là mờ tối, người bên cạnh đứng lên, đổi thành một người khác. Nhờ vào ánh đèn hơi yếu trên sân khấu, Hạ Sơ thấy rõ người bên cạnh, Lương Mục Trạch.
"Sao anh đuổi người ta đi?"
Lương Mục Trạch nói, "Đây là của anh."
"Vị trí của anh ở trước mặt, tôi nhìn thấy."
Lương Mục Trạch gật đầu, trong mắt nở nụ cười, "Cách xa như vậy cũng có thể nhìn ra, Hạ Sơ, em quả nhiên quan tâm anh."
Hai tay của Hạ Sơ nắm chặt thành quyền, hạ quyết tâm không để ý tới anh. Nhìn sân khấu, chờ tiết mục bắt đầu.
Lương Mục Trạch nhìn thấy tay trắng nõn của cô nắm thành quyền để ở bên cạnh, liền đưa một "bàn tay tội ác" tới, bàn tay to bao quanh hết quả đấm của cô, đặt ở trên chân mình.
Hạ Sơ luống cuống, nhìn chung quanh, xác định không có người khác chú ý, mới nhỏ giọng nói: "Anh điên rồi? Buông tay."
Lương Mục Trạch không nhìn cô, môi mỏng nhẹ nhàng khạc ra hai chữ, nhưng kiên định khác thường. "Không buông."
Hạ Sơ giùng giằng. Lương Mục Trạch nhô đầu ra, dựa vào rất gần lỗ tai cô nói, "Đừng giãy giụa vô ích, anh chết cũng sẽ không buông tay!"
Những lời này, khiến Hạ Sơ hoàn toàn an tĩnh. Cúi đầu ngồi yên, mặc anh đẩy quả đấm của cô ra, nắm chặt với mười ngón tay của anh, mặc anh xoa tay của cô như chơi đùa.
"Hạ Sơ, em biết tâm tư của anh."
"Tôi không biết!" Hạ Sơ nói lẽ thẳng khí hùng.
Mặt của Lương Mục Trạch đến gần Hạ Sơ từng chút, Hạ Sơ đã không còn đường lui ra sau, cả người dính sát ở trên ván cửa, mắt theo dõi anh. Trái tim đã sớm không theo sự khống chế của cô, tiết tấu tim đập đã hoàn toàn bị anh nắm trong tay. Bởi vì một câu nói của anh mà tim đập rộn lên, bởi vì một câu nói của anh mà đau lòng, lo lắng vì anh đi thi hành nhiệm vụ, lại kiêu ngạo vì anh thắng lợi trở về.
"Được rồi, Hạ Sơ."
Lương Mục Trạch nhẹ nhàng gọi tên của cô, Hạ Sơ theo bản năng cảm thấy, anh sẽ nói ra cái gì đó. Cô ngừng thở, giả bộ mình rất trấn định.
"Anh yêu em, muốn kết hôn với em." thanh âm Lương Mục Trạch trầm thấp từ tính, chậm rãi khạc ra một câu nói này, trên gương mặt hơi đen làm như có đỏ hồng nhàn nhạt.
Hạ Sơ có thể cảm thấy hô hấp của mình cũng đang run rẩy, từng chữ từng câu của anh nặng như ngàn vàng, nện vào trong tim của cô, để lại dấu vết không thể phai mờ. Nhưng lời của anh nói, không phải "Anh yêu em, em có yêu anh không? Có đồng ý lấy anh không?" Mà là "Anh muốn kết hôn với em". Cái gì đều là anh nghĩ, nhưng không nghĩ Hạ Sơ có đồng ý hay không. Hơn nữa, chỉ cần yêu, liền chuẩn bị trói người cả đời? Sướng chết anh.
"Tôi không muốn." Hạ Sơ nói rất kiên định. Trong nháy mắt mặt Lương Mục Trạch dài ra, tay ấn chặt bả vai cô càng dùng sức. Hiển nhiên, anh không ngờ Hạ Sơ lại lưu loát cự tuyệt thế. Anh, còn chưa đủ hiểu rõ suy nghĩ lo lắng của con gái.
"Nghe không? Tôi nói tôi không thích, cũng không muốn, hiện tại để tôi trở về, tôi còn có. . . ."
Lương Mục Trạch nghe không vô, dùng miệng chận cô lần nữa, nuốt luôn nửa câu sau của cô vào bụng. Đầu tiên là gặm cắn giống như trả thù, sau đó lại từ từ dịu dàng. Không phải hôn nhẹ như lần trước, mà đầu lưỡi tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất, làm như muốn khuấy lên long trời lở đất.
Hạ Sơ bị hôn đến đầu óc choáng váng, cả thân thể đều như mất đi hơi sức, cánh tay giắt trên người anh để chống đỡ mình. Hai thân thể nóng rực dính sát vào nhau, cả đầu óc cô trống rỗng, mềm nhũn "mặc anh xâm lược", không có hơi sức đẩy ra, càng không có hơi sức phản kháng. Tay của anh vuốt hông của cô, cách lớp quần áo thật dầy, làm như còn có thể cảm thấy bàn tay nóng rực như bàn ủi nóng của anh.
Không biết qua bao lâu, Lương Mục Trạch mới thoáng buông cô ra, trước khi buông cô ra lại còn không thỏa mãn cắn cắn cánh môi của cô, một dòng máu tanh tản ra trong miệng.
Hạ Sơ khóc, anh cư nhiên cắn môi cô chảy máu! Mắc cỡ chết người, không thể sống nữa ! ! !
Hạ Sơ mở tròn mắt nhìn chằm chằm Lương Mục Trạch, nhưng anh lại vô sỉ cười cười, Hạ Sơ càng tức giận! Đại não còn chưa nghe chỉ thị, thì hành động đã làm chủ tất cả. Cô nhón chân lên, hung hăng cắn Lương Mục Trạch một cái. Hơn nữa không cắn chỗ khác, mà cắn môi anh. Làm như phát tiết, trút hết toàn bộ tức giận xuống trên hàm răng, nhẫn tâm cắn. Cho tới khi có mùi máu tanh truyền đến, Hạ Sơ mới nhả ra.
Lương Mục Trạch hiển nhiên không ngờ Hạ Sơ sẽ chủ động hôn anh, mặc dù thành phần cắn tương đối lớn hơn. Hạ Sơ thừa dịp anh ngây ngẩn, đẩy anh ra mở cửa đi ra ngoài. Lúc này, anh không kịp giữ cô, trơ mắt nhìn cánh cửa còn vươn nhiệt độ của cô ở trước mắt. Vươn tay sờ sờ đôi môi, thật chảy máu.
Lương Mục Trạch nhìn máu dính trên ngón tay, cười yếu ớt, mặt mày quả thật tràn đầy vẻ hạnh phúc.
Hạ Sơ ra khỏi phòng làm việc liền vội vội vàng vàng tìm cầu thang, ai dè đụng phải Lý Chính Ủy. Cũng may, không phải Đổng đại đội trưởng.
"Tiểu Hạ? Sao cô ở đây?"
Hạ Sơ thiếu chút nữa phát bệnh tim, còn bị sợ hãi hoài như thế, thì không có bệnh cũng thành bệnh. "Tôi, tôi. . . . Đi vệ sinh, ha ha."
"Không phải cô nên ở phòng y tế sao?"
Hạ Sơ gật đầu, chuyển bước, lắp ba lắp bắp nói: "Đúng đúng, uh, ở đây, tôi tôi. . . . Đến nhà vệ sinh." Nói xong, không ở thêm một giây, nhanh chân bỏ chạy.
Lý Chính Ủy nhìn dáng vẻ gấp gáp cuống quít của Hạ Sơ, lại nghĩ tới, sáng sớm hôm nay Lương Mục Trạch đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ đã trở lại. Trong bụng liền hiểu rõ là chuyện gì. Thở dài cười cười, "Tiểu tử thúi!"
Hạ Sơ xác định môi mình không có gì đặc biệt, mới chạy thẳng về phòng kiểm tra sức khỏe để làm việc, vừa lúc đụng phải Lâm Hân đi ra ngoài. Con ngươi tròn của cô gái kia nhìn chằm chằm Hạ Sơ, "Sao hiện tại mới trở về?"
Hạ Sơ cảm thấy hơi ngại, bởi vì chuyện riêng làm trễ nãi công việc. "Buổi chiều cô nghỉ ngơi đi, để tôi làm."
"Thôi đi, đừng giả vờ với tôi, nhất định sẽ đưa tình với các anh, ‘ quân tẩu (chị dâu quân nhân) ’ đúng không?" Lâm Hân châm biếm.
Hạ Sơ không thèm chấp, dọn dẹp đồ trên bàn mình. Lâm Hân đặc biệt mất hứng liếc cô một cái, đi ra ngoài.
Tất cả các bác sĩ dùng cơm trong phòng ăn của đại đội đặc chủng, ăn cơm chung với các chiến sĩ. Hạ Sơ nhìn các chiến sĩ mặc trang phục rằn ri xếp thành một hàng vào phòng ăn, trước khi ăn cơm còn ca hát, không khỏi nhớ tới thời gian mình ở trường học. Thời điểm đó họ cũng giống những chiến sĩ này, thời gian đó rất đáng được hoài niệm.
Đại đội đặc chủng, bởi vì đều là tinh anh trong tinh anh, không giống bộ đội bình thường, bình thường đều có hơn trăm người. Bọn họ thì chỉ có năm sáu chục người, đại đội đặc chủng mặc dù là đơn vị cấp sư (cấp bậc thứ 8 trong 16 cấp bậc đơn vị của TQ, đứng đầu là thiếu tướng hoặc đại tá), nhưng toàn bộ nhân viên, cũng chẳng qua mấy trăm người mà thôi. Nhưng mấy trăm người này, đủ để phá hủy hơn phân nửa lực chiến đấu của quân địch, diễn tập chính là một ví dụ rất tốt.
Đổng đại đội trưởng và Lý Chính Ủy cùng với lãnh đạo bệnh viện của Hạ Sơ ngồi ăn chung một bàn. Hạ Sơ và một đám bác sĩ y tá thì phân tán ở chung quanh.
Vị trí đối diện Hạ Sơ vừa lúc trống không. Mà Lương Mục Trạch mắt tinh chuẩn, bưng khay của mình chạy thẳng tới, ngồi xuống ở trước mặt cô, Hạ Sơ vừa ngẩng đầu lên, chưa chào hỏi đã "vụt" đỏ mặt, vội vàng vùi đầu lùa cơm, giả bộ không biết.
Lương Mục Trạch ngồi xuống liền trấn áp hết bác sĩ nữ và y tá nữ gần bàn, hoàn toàn "Kinh ngạc" rồi. Bộ đội đặc chủng không ít trai đẹp. Nhưng anh quả thật là người xuất chúng nổi bật nhất. Cao lớn đẹp trai, không hay nói cười, còn là thiếu tá tuổi trẻ tài cao. Khí chất giữa hai lông mày của anh, là người bình thường không có. Người không có chiến công nhất định không thể như thế.
Trong những người này, có một vài người từng tham gia diễn tập, nhận ra anh chính là vị thiếu tá nói trái tim mình không thoải mái ở trong bệnh viện, vả lại trước mắt bao người còn mặt mày đưa tình với Hạ Sơ.
Các đồng nghiệp bàn luận xôn xao, Hạ Sơ không phải không nghe được. Xem ra, giả bộ đà điểu thủy chung là biện pháp ngu nhất trên thế giới này.
Hai người vẫn rất an tĩnh ăn cơm. Chợt, một đôi đũa đưa vào cái dĩa của Hạ Sơ, trơ mắt nhìn anh gắp hết mấy miếng cà rốt mà cô lựa ra vào khay mình trước mặt mọi người.
"Anh đang làm gì?" Hạ Sơ nhỏ giọng, trong giọng nói có hơi tức giận.
"Không cần lãng phí lương thực." Người đối diện hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, rất cố chấp kẹp lấy cà rốt, quẳng ánh mắt khiếp người của Hạ Sơ ra sau đầu, càng coi những người khác là không khí.
Gắp hết cà rốt, lại gắp sườn kho tàu trong dĩa của mình cho Hạ Sơ.
"Đang làm gì đó?" Anh ghiền đổi à? Ngừng nghỉ một lát được không?? Hạ Sơ thật muốn điên rồi. Cô thừa nhận mình thích ăn sườn, cũng thừa nhận sườn kho tàu đại đội đặc chủng làm đích xác rất không tệ. Nhưng trắng trợn "Tỏ ân ái" ngay trước mọi người vậy làm gì?
Trả thù, đây là trả thù trắng trợn. Trả thù "Câu không thích cũng không muốn" của cô. Đại đội đặc chủng còn chưa đủ, hiện tại muốn làm cho người trong bệnh viện họ đều biết —— Hạ Sơ cô và Lương Mục Trạch là một nhà.
Chân của Hạ Sơ, hung hăng giẫm lên chân của Lương Mục Trạch. Nhưng anh mang giày quân nhân, vừa lớn vừa dày, giày gót nhỏ của cô vốn không hình thành được uy lực đối với anh. Cô cắn răng nghiến lợi đạp bắp chân anh, anh vẫn không nhúc nhích tiếp tục ăn cơm. Hạ Sơ hoàn toàn tức, cô thật không đấu lại Lương Mục Trạch, vô luận là đầu óc hay thể lực đều thế.
Không có nghỉ trưa, các bác sĩ lại tiến vào công việc. Cả buổi chiều, Hạ Sơ đều bận rộn, mà Lương Mục Trạch cũng phối hợp không có xuất hiện. Cho đến khi công việc kiểm tra sức khoẻ sắp kết thúc, đến phiên tất cả lãnh đạo cao cấp như doanh trưởng, trung đội trưởng, Đổng đại đội trưởng, Lý Chính Ủy kiểm tra sức khoẻ, anh mới xuất hiện.
Đổng Chí Cương đoạt vị trí trước mặt Hạ Sơ trước một bước, cố ý tranh giành với Lương Mục Trạch như đứa bé. Lương Mục Trạch nhún vai ngồi ở bên cạnh, việc này làm cho Lâm Hân kích động hỏng. Mặc dù bữa tiệc lớn này đã có chủ, nhưng có thể nói nhiều tiếp xúc nhiều, vẫn rất vui mừng, không chừng một giây kế tiếp hai người liền chia tay, vậy không phải cơ hội của cô tới rồi sao? !
Hạ Sơ vẫn dặn dò Đổng Chí Cương, cai thuốc, rượu, thịt như cũ. Kiểm tra xong, Đổng Chí Cương an vị nói chuyện với Hạ Sơ, cho đến khi Lương Mục Trạch đi, anh mới đi. Hạ Sơ nháy nháy mắt với Đổng Chí Cương, bày tỏ cảm tạ. Nếu không, cô mà kiểm tra cho Lương Mục Trạch, không chừng lại xảy ra chuyện gì làm trò cười cho thiên hạ đấy.
Toàn bộ công việc kết thúc, đã quá thời gian ăn cơm của quân khu. Đổng đại đội trưởng và Lý Chính Ủy lôi kéo lãnh đạo của Hạ Sơ, nói năm trước đều qua giờ ăn cơm, năm nay nói gì cũng phải ở lại một buổi; còn nói, hôm nay đoàn nghệ thuật quân khu muốn sẽ đến diễn xuất, có thể thuận tiện xem biểu diễn. Lãnh đạo thật sự từ chối không được, miễn cưỡng đồng ý ở lại.
Hạ Sơ bình thường, còn những người khác thì đặc biệt hưng phấn vì có thể ở lâu một đêm. Có thể ở lâu hơn với quân nhân ưu tú nhất Trung Quốc.
Đoàn nghệ thuật biểu diễn ở trong thính phòng lớn, sau khi ăn xong Hạ Sơ đi theo mọi người cùng xem biểu diễn. Từ sau khi vào thính phòng, cô liền cảm thấy có chút không được tự nhiên, cảm thấy có người đi theo cô, đi đau cũng đi theo. Nhưng nghiêng đầu chỉ nhìn thấy một đám chiến sĩ trẻ, nên không chút để ý, đi theo mọi người ngồi xuống. Vị trí của Hạ Sơ ở gần lối đi nhỏ, bên cạnh còn có một chỗ trống. Một thượng sĩ ngồi ở bên cạnh, tư thế đoan chánh, mắt nhìn phía trước.
Hạ Sơ nhìn thấy Lương Mục Trạch ở hàng trước nhất, đội cái mũ nồi màu đen, nếu như không phải gương mặt của anh rất khác người khác, nhiều cái đầu giống nhau thế, muốn nhận ra anh thật không phải một chuyện dễ dàng. Hạ Sơ cười cười nói nói với các đồng nghiệp bên cạnh, Thính phòng lớn không hề giống các thính phòng khác, từng dãy chiến sĩ ngồi nghiêm chỉnh, không nói lời nào cũng không cười, chỉ chờ tiết mục bắt đầu.
Đèn lớn trong thính phòng bị tắt, đều là mờ tối, người bên cạnh đứng lên, đổi thành một người khác. Nhờ vào ánh đèn hơi yếu trên sân khấu, Hạ Sơ thấy rõ người bên cạnh, Lương Mục Trạch.
"Sao anh đuổi người ta đi?"
Lương Mục Trạch nói, "Đây là của anh."
"Vị trí của anh ở trước mặt, tôi nhìn thấy."
Lương Mục Trạch gật đầu, trong mắt nở nụ cười, "Cách xa như vậy cũng có thể nhìn ra, Hạ Sơ, em quả nhiên quan tâm anh."
Hai tay của Hạ Sơ nắm chặt thành quyền, hạ quyết tâm không để ý tới anh. Nhìn sân khấu, chờ tiết mục bắt đầu.
Lương Mục Trạch nhìn thấy tay trắng nõn của cô nắm thành quyền để ở bên cạnh, liền đưa một "bàn tay tội ác" tới, bàn tay to bao quanh hết quả đấm của cô, đặt ở trên chân mình.
Hạ Sơ luống cuống, nhìn chung quanh, xác định không có người khác chú ý, mới nhỏ giọng nói: "Anh điên rồi? Buông tay."
Lương Mục Trạch không nhìn cô, môi mỏng nhẹ nhàng khạc ra hai chữ, nhưng kiên định khác thường. "Không buông."
Hạ Sơ giùng giằng. Lương Mục Trạch nhô đầu ra, dựa vào rất gần lỗ tai cô nói, "Đừng giãy giụa vô ích, anh chết cũng sẽ không buông tay!"
Những lời này, khiến Hạ Sơ hoàn toàn an tĩnh. Cúi đầu ngồi yên, mặc anh đẩy quả đấm của cô ra, nắm chặt với mười ngón tay của anh, mặc anh xoa tay của cô như chơi đùa.