Bản thân vậy mà vô tình đã hoàn thành huấn luyện!
Diệp Trùng nhất thời đầu óc chập mạch, vẫn không hoàn hồn lại, hắn vẫn không biết mình làm thế nào đạt được yêu cầu.
Diệp Trùng thử điều khiển Hắc điểu làm lại vài lần huấn luyện, kết quả đều đạt được yêu cầu. Diệp Trùng nghĩ mãi không hiểu, tới cùng là tại làm sao?
Thôi kệ, Diệp Trùng cả nửa ngày tìm không ra kết luận, đối với việc tìm nguyên nhân không hề quá quan tâm, chỉ cần thực lực được đề cao là được rồi. Quan trọng hơn là, tuần sau không phải ăn thức ăn hữu cơ lỏng.
Diệp Trùng dừng lại không tiếp tục, lập tức rời khỏi mạng mô phỏng, còn có huấn luyện bi thép đang chờ hắn. Từ sau khi Ôn Ni bị thương, huấn luyện bi thép lại bị Mục đưa lên lịch một lần nữa.
Nhưng qua lần huấn luyện này cũng làm Diệp Trùng hiểu một đạo lý, nhanh cũng không quyết định tất cả.
Tôn Tuyết Lâm nhẹ nhàng an ủi em họ Tú mặt trắng bệch vì sợ, trong lòng nàng không khỏi cảm ơn YC, may mà hắn tiếp được em họ Tú, nếu không, ai biết hậu quả sẽ thế nào. Nhưng vừa nghĩ lại vị trí của hắn còn xa hơn của mình nhưng lại còn nhanh hơn mình, Tôn Tuyết Lâm trong lòng ngầm run sợ, nhưng chút sợ hãi này lập tức bị sự hiếu kỳ mạnh mẽ làm phai nhạt đi. Thực lực của hắn thế nào lại tăng nhanh thế? Chẳng lẽ lần trước hắn thật sự che dấu thực lực?
Đôi mắt thoáng vẻ hoảng sợ, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp điềm tĩnh, mái tóc đen khoát ngang vai có chút rối loạn, dáng vẻ thanh mảnh run run, A Tú giống như một nụ hoa đang cực khổ vùng vẫy trong gió lạnh, làm người khác không khỏi sinh lòng thương hại.
Tôn Tuyết Lâm thương tiếc chỉnh lại tóc cho A Tú, A Tú không nhịn được nữa, vùi vào lòng Tôn Tuyết Lâm, khóc rấm rức. Tôn Tuyết Lâm yên lặng xoa nhẹ bờ vai A Tú, giống như một người chị lớn. Thật ra A Tú chỉ nhỏ hơn Tôn Tuyết Lâm mười mấy ngày, nhưng vì tính tình yếu đuối, từ nhỏ đã theo sau đít Tôn Tuyết Lâm (tác giả viết thế, không phải mình tự biên tự diễn nha). Tôn Tuyết Lâm cũng luôn rất thương đứa em họ chỉ thua mình mười mấy ngày này. Nàng tính cách quật cường, thêm sự chỉ dạy của cha, từ nhỏ đã không ai dám chọc, nàng vì thế mà trở thành thần bảo hộ của A Tú. Hai năm trước, dì hai chuyển nhà, A Tú và Tôn Tuyết Lâm cũng tách ra, nhưng trong lòng A Tú vẫn vô cùng ỷ lại người chị này.
Tôn Tuyết Lâm nhẹ giọng an ủi: “A Tú, đừng khóc, đừng khóc, chúng ta về nhà, ừ, về nhà trước đã!”
A Tú ngoan ngoãn gật đầu.
Tôn Tuyết Lâm ôm A Tú nhạt nhòa nước mắt rời mạng, trước khi đi còn nhìn lại căn phòng này một lần.
Hắn nhận ra ta không? Có phải gật đầu với ta không? Trong lòng Tôn Tuyết Lâm có chút buồn phiền.
--------------------
Ngày hôm sau, Diệp Trùng bắt đầu huấn luyện mới, nội dung huấn luyện khác, phòng cũng khác.
Bởi vì là ngày đầu tiên, tất cả động tác của Diệp Trùng vẫn còn rất vụng về, nhưng hắn vẫn tập trung tập luyện. Vùi đầu khổ luyện, Diệp Trùng căn bản không phát hiện có hai người khách không mời đi vào căn phòng, đứng một bên quan sát hắn rất lâu.
Tôn Tuyết Lâm kinh ngạc đến nỗi miệng có thể nhét vừa cả một quả trứng vịt, ngây người nhìn bóng dáng vụng về trên sân tập. Đây chẳng lẽ thật sự là YC hôm qua làm nàng sợ hãi hay sao? Nếu như nói nhìn thấy hắn tập luyện ở khu huấn luyện cơ sở đã làm cho Tôn Tuyết Lâm ngạc nhiên thì bây giờ khi nhìn thấy YC không chút cẩu thả làm những động tác mà nàng đã sớm làm từ hồi 8, 9 tuổi, hơn nữa nhìn những động tác vụng về như là mới học lần đầu này, trong lòng Tôn Tuyết Lâm kinh ngạc đến không thể kinh ngạc hơn được nữa.
Hắn chưa từng học qua các môn cơ sở ư? Nếu đã học qua, vậy thì tại sao hắn lại tới nơi này? Hơn nữa động tác của hắn tại sao vẫn còn vụng về như vậy? Nếu chưa học qua, hắn làm sao có thể hoàn thành Vô tự ba hình khiêu dược có độ khó cao như thế? May mắn ư?
Điều duy nhất Tôn Tuyết Lâm xác định là: hắn thật sự là một tên kỳ quái!
A Tú nhìn chằm chằm cái quang giáp Hắc điều đang vùi đầu tập luyện đó đến xuất thần, ánh mắt lấp lánh làm người khác không thể đoán được trong lòng nàng tới cùng là đang suy nghĩ cái gì.
Hai người một mực nhập thần đứng quan sát hình dáng không chút cẩu thả trên sân tập đó.
Rất lâu sau, Tôn Tuyết Lâm trở lại bình thường, nhìn thấy A Tú bên cạnh vẫn đang si ngốc bất động như vậy, không khỏi kỳ quái hỏi: “A Tú, em vì sao vẫn ở đây? Hôm nay không tập sao?” sau đó liền cười nhạo: “Không phải là hôm qua bị dọa sợ rồi chứ? Hôm nay không dám tập à?”
A Tú dường như giờ mới hoàn hồn, mặt đỏ bừng, bối rối nói: “A… Ừ… Em… Em… bắt đầu ngay đây!”
Nói xong liền lảo đảo điều khiển Hắc điểu bay xuống.
Nhìn Hắc điểu của A Tú lắc lư không ổn định trên không, lúc nào cũng có thể nguy hiểm rơi xuống, thật sự làm cho Tôn Tuyết Lâm vì nàng mà đổ đầy mồ hôi, miệng vẫn an ủi nói: “A Tú đừng sợ, không có gì đâu, chị đang đứng xem nè!”
Bay vào trong sân tập, A Tú ngỡ ngàng nhìn quanh, không biết làm gì.
Tôn Tuyết Lâm thấy A Tú không có phản ứng, kỳ quái nói: “A Tú, sao thế?”
A Tú giọng nghẹn ngào trả lời: “Tuyết Lâm, những gì học hôm qua, em… hình như… hình như… quên hết rồi!”
Tuyết Lâm nghe mà ngẩn cả người, không khỏi vỗ trán, dáng vẻ như muốn ngất đi.
Một lòng vì cái ăn của bản thân mà nỗ lực, Diệp Trùng hoàn toàn không chú ý đến trong phòng có thêm hai người, giả sử Tôn Tuyết Lâm và A Tú tới gần, chắc chắn có thể nghe thấy Diệp Trùng tự nói: “Ta muốn ăn thịt… ta muốn ăn thịt…”
---------------------------
Yêu cầu của Mục Thương thật sự là khắc nghiệt, Diệp Trùng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, đây tuyệt đối đều là cực hạn có thể đạt tới của Hắc điểu.
Diệp Trùng một lần lại một lần làm đi làm lại huấn luyện cực kỳ nhàm chán này, hoàn toàn quên đi thời gian. Đợi đến khi Mục Thương nhắc nhở hắn thời gian đã tới, hắn mới phát giác bụng mình sớm đã đói đến nỗi da bụng liền với da lưng rồi.
Diệp Trùng lập tức rồi mạng.
Tôn Tuyết Lâm và A Tú lại ngạc nhiên nhìn chằm chằm nơi mà thân hình Diệp Trùng biến mất.
Từ đó về sau, trên khán đài sân tập của Diệp Trùng mỗi ngày đều có hai bóng người đứng ở xa xa nhìn hắn.
Diệp Trùng đương nhiên phát hiện được. Bất chấp lúc nào, ở đâu đều duy trì cảnh giác đã sớm trở thành bản năng sinh tồn của Diệp Trùng. Nhưng hai cái quang giáp chỉ đứng ở đó quan sát, trước giờ không làm phiền mình, không hề ảnh hưởng đến bản thân, Diệp Trùng cũng mặc kệ. Chỉ là Diệp Trùng không hiểu, bản thân tập không phải là cái gì quá cao thâm, hơn nữa cực kỳ nhàm chán, bọn họ vậy mà không cảm thấy phiền sao?
Nhưng, điều này chẳng liên quan gì mình, Diệp Trùng tự nhủ, nếu bản thân không cố hết sức, vậy thì chờ mà ăn thức ăn hữu cơ lỏng nhạt nhẽo vô vị như bùn kia đi.
Diệp Trùng cứ thế tiếp tục huấn luyện, Tôn Tuyết Lâm và A Tú cũng như vậy đứng xa mà nhìn. Hai bên cứ như có ký kết ngầm, không tiếp cận nhau, nhiều nhất có lúc chỉ gật đầu chào nhau.
Huấn luyện trong thực tế của Diệp Trùng cũng có đột phá rất lớn, huấn luyện bi thép cuối cùng cũng có thể kéo dài nửa tiếng với 10 viên bi, mà rèn luyện thân thể cũng bước sang giai đoạn mới. Diệp Trùng đối với việc đề thực lực bản thân có sự cảm thụ sâu sắc. Tốc độ chạy toàn lực của bản thân tăng 5 lần so với lúc trước, về phía sức mạnh thì tăng 7 lần so với trước, tốc độ của hai tay tang so với trước 11 lần, nhưng điều duy nhất làm người khác kinh ngạc là cân nặng của Diệp Trùng không hề tăng lên rõ rệt tí nào, ngay cả Mục Thương đối với việc này cũng chặc lưỡi nói lạ.
Diệp Trùng bây giờ nếu không điều khiển quang giáp, đã có thể săn bắt được một số sinh vật biến dị cấp thấp, mức độ mạnh mẽ biến thái của thân thể có thể thấy rõ.
Tay phải Diệp Trùng cầm một lưỡi dao sắc bén cực mỏng, tay trái cầm một cái chân chuột nướng thơm ngào ngạt, chỉ thấy Diệp Trùng khẽ vung cổ tay, liền cắt lấy một miếng thịt mỏng như cánh chuồn, gần như trong suốt, miếng thịt vừa mới rời khỏi cái chân liền cuộn lại, Diệp Trùng linh hoạt dùng mũi đao khẩy nhẹ, cuốn thịt giống như có mắt liền bay vào trong mồm hắn. Chỉ thấy tay của Diệp Trùng càng lúc càng nhanh, cuốn thịt đó như đạn súng máy liên tục bay vào trong miệng Diệp Trùng, mà nét mặt Diệp Trùng thì thật ngất ngây.
Diệp Trùng trong một lần vô tình phát hiện nếu như cắt thịt thật mỏng, liền có thể giữ lại mùi thơm nồng của thịt nướng, hơn nữa vô miệng liền tan ra, cực kỳ ngon, càng mỏng càng ngon.
Cái chân trên tay Diệp Trùng càng lúc càng nhỏ, chẳng lâu sau, chỉ còn lại một cái xương hoàn chỉnh, sạch sẽ như đã được rửa qua.
Diệp Trùng thở ra sảng khoái, thuận tay đem khúc xương trên tay quăng qua một bên, vươn người lười biếng, nói: “Mục, huấn luyện cơ sở của ta hôm qua đã hoàn thành tất cả rồi, vậy hôm nay làm gì?”
Mấy ngày này cực khổ mà lại nhàm chán, nhưng Diệp Trùng đã bắt đầu quen, hơn nữa so với lúc trước cả ngày rãnh rỗi chẳng làm gì, loại cuộc sống này không nghi ngờ gì càng phong phú hơn. Bây giờ, một lúc không có mục tiêu, Diệp Trùng lại cảm thấy có chút ngỡ ngàng.
Đột nhiên, Diệp Trùng nhớ tới Ảnh Phượng và Hắc điểu đứng bên cạnh xem mình tập luyện, mọi người ngay cả một câu cũng chẳng nói, chỉ là có cơ hội ngẫu nhiên thì gật gật đầu. Về sau, cũng không biết có thể gặp lại họ không. Diệp Trùng bỗng nhiên có chút hoài niệm 2 người bạn vừa lạ vừa quen này. Ngày mai đi nói cho họ biết mình về sau không tới phòng huấn luyện nữa. Thôi đi, Diệp Trùng lập tức gạt bỏ ý nghĩ này. Bạn bè? Có lẽ chỉ có bản thân muốn, mình và người ta vốn không cùng một thế giới, chia tay như vậy có lẽ là một sự lựa chọn không tồi. Nếu như có thể rời khỏi hành tinh rác, mọi người nhất định có thể thành bạn bè được. Diệp Trùng không nhịn được suy nghĩ lung tung.
Mục Thương lạnh nhạt nói: “Thực chiến, tích lũy kinh nghiệm thực chiến nhất định, sau đó học kỹ xảo cao cấp”, cắt ngang ý nghĩ của Diệp Trùng.
Diệp Trùng hai mắt phát sáng: “Thực chiến? Quá tốt rồi, ta thích nhất là thực chiến. Cả ngày huấn luyện thật là chán muốn chết rồi.” Tâm trạng vừa rồi thoáng chốc như không.
Tập luyện lâu như vậy, cuối cùng có cơ hội ra tay không khỏi làm cho Diệp Trùng cực kỳ mong đợi.
Diệp Trùng nhất thời đầu óc chập mạch, vẫn không hoàn hồn lại, hắn vẫn không biết mình làm thế nào đạt được yêu cầu.
Diệp Trùng thử điều khiển Hắc điểu làm lại vài lần huấn luyện, kết quả đều đạt được yêu cầu. Diệp Trùng nghĩ mãi không hiểu, tới cùng là tại làm sao?
Thôi kệ, Diệp Trùng cả nửa ngày tìm không ra kết luận, đối với việc tìm nguyên nhân không hề quá quan tâm, chỉ cần thực lực được đề cao là được rồi. Quan trọng hơn là, tuần sau không phải ăn thức ăn hữu cơ lỏng.
Diệp Trùng dừng lại không tiếp tục, lập tức rời khỏi mạng mô phỏng, còn có huấn luyện bi thép đang chờ hắn. Từ sau khi Ôn Ni bị thương, huấn luyện bi thép lại bị Mục đưa lên lịch một lần nữa.
Nhưng qua lần huấn luyện này cũng làm Diệp Trùng hiểu một đạo lý, nhanh cũng không quyết định tất cả.
Tôn Tuyết Lâm nhẹ nhàng an ủi em họ Tú mặt trắng bệch vì sợ, trong lòng nàng không khỏi cảm ơn YC, may mà hắn tiếp được em họ Tú, nếu không, ai biết hậu quả sẽ thế nào. Nhưng vừa nghĩ lại vị trí của hắn còn xa hơn của mình nhưng lại còn nhanh hơn mình, Tôn Tuyết Lâm trong lòng ngầm run sợ, nhưng chút sợ hãi này lập tức bị sự hiếu kỳ mạnh mẽ làm phai nhạt đi. Thực lực của hắn thế nào lại tăng nhanh thế? Chẳng lẽ lần trước hắn thật sự che dấu thực lực?
Đôi mắt thoáng vẻ hoảng sợ, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp điềm tĩnh, mái tóc đen khoát ngang vai có chút rối loạn, dáng vẻ thanh mảnh run run, A Tú giống như một nụ hoa đang cực khổ vùng vẫy trong gió lạnh, làm người khác không khỏi sinh lòng thương hại.
Tôn Tuyết Lâm thương tiếc chỉnh lại tóc cho A Tú, A Tú không nhịn được nữa, vùi vào lòng Tôn Tuyết Lâm, khóc rấm rức. Tôn Tuyết Lâm yên lặng xoa nhẹ bờ vai A Tú, giống như một người chị lớn. Thật ra A Tú chỉ nhỏ hơn Tôn Tuyết Lâm mười mấy ngày, nhưng vì tính tình yếu đuối, từ nhỏ đã theo sau đít Tôn Tuyết Lâm (tác giả viết thế, không phải mình tự biên tự diễn nha). Tôn Tuyết Lâm cũng luôn rất thương đứa em họ chỉ thua mình mười mấy ngày này. Nàng tính cách quật cường, thêm sự chỉ dạy của cha, từ nhỏ đã không ai dám chọc, nàng vì thế mà trở thành thần bảo hộ của A Tú. Hai năm trước, dì hai chuyển nhà, A Tú và Tôn Tuyết Lâm cũng tách ra, nhưng trong lòng A Tú vẫn vô cùng ỷ lại người chị này.
Tôn Tuyết Lâm nhẹ giọng an ủi: “A Tú, đừng khóc, đừng khóc, chúng ta về nhà, ừ, về nhà trước đã!”
A Tú ngoan ngoãn gật đầu.
Tôn Tuyết Lâm ôm A Tú nhạt nhòa nước mắt rời mạng, trước khi đi còn nhìn lại căn phòng này một lần.
Hắn nhận ra ta không? Có phải gật đầu với ta không? Trong lòng Tôn Tuyết Lâm có chút buồn phiền.
--------------------
Ngày hôm sau, Diệp Trùng bắt đầu huấn luyện mới, nội dung huấn luyện khác, phòng cũng khác.
Bởi vì là ngày đầu tiên, tất cả động tác của Diệp Trùng vẫn còn rất vụng về, nhưng hắn vẫn tập trung tập luyện. Vùi đầu khổ luyện, Diệp Trùng căn bản không phát hiện có hai người khách không mời đi vào căn phòng, đứng một bên quan sát hắn rất lâu.
Tôn Tuyết Lâm kinh ngạc đến nỗi miệng có thể nhét vừa cả một quả trứng vịt, ngây người nhìn bóng dáng vụng về trên sân tập. Đây chẳng lẽ thật sự là YC hôm qua làm nàng sợ hãi hay sao? Nếu như nói nhìn thấy hắn tập luyện ở khu huấn luyện cơ sở đã làm cho Tôn Tuyết Lâm ngạc nhiên thì bây giờ khi nhìn thấy YC không chút cẩu thả làm những động tác mà nàng đã sớm làm từ hồi 8, 9 tuổi, hơn nữa nhìn những động tác vụng về như là mới học lần đầu này, trong lòng Tôn Tuyết Lâm kinh ngạc đến không thể kinh ngạc hơn được nữa.
Hắn chưa từng học qua các môn cơ sở ư? Nếu đã học qua, vậy thì tại sao hắn lại tới nơi này? Hơn nữa động tác của hắn tại sao vẫn còn vụng về như vậy? Nếu chưa học qua, hắn làm sao có thể hoàn thành Vô tự ba hình khiêu dược có độ khó cao như thế? May mắn ư?
Điều duy nhất Tôn Tuyết Lâm xác định là: hắn thật sự là một tên kỳ quái!
A Tú nhìn chằm chằm cái quang giáp Hắc điều đang vùi đầu tập luyện đó đến xuất thần, ánh mắt lấp lánh làm người khác không thể đoán được trong lòng nàng tới cùng là đang suy nghĩ cái gì.
Hai người một mực nhập thần đứng quan sát hình dáng không chút cẩu thả trên sân tập đó.
Rất lâu sau, Tôn Tuyết Lâm trở lại bình thường, nhìn thấy A Tú bên cạnh vẫn đang si ngốc bất động như vậy, không khỏi kỳ quái hỏi: “A Tú, em vì sao vẫn ở đây? Hôm nay không tập sao?” sau đó liền cười nhạo: “Không phải là hôm qua bị dọa sợ rồi chứ? Hôm nay không dám tập à?”
A Tú dường như giờ mới hoàn hồn, mặt đỏ bừng, bối rối nói: “A… Ừ… Em… Em… bắt đầu ngay đây!”
Nói xong liền lảo đảo điều khiển Hắc điểu bay xuống.
Nhìn Hắc điểu của A Tú lắc lư không ổn định trên không, lúc nào cũng có thể nguy hiểm rơi xuống, thật sự làm cho Tôn Tuyết Lâm vì nàng mà đổ đầy mồ hôi, miệng vẫn an ủi nói: “A Tú đừng sợ, không có gì đâu, chị đang đứng xem nè!”
Bay vào trong sân tập, A Tú ngỡ ngàng nhìn quanh, không biết làm gì.
Tôn Tuyết Lâm thấy A Tú không có phản ứng, kỳ quái nói: “A Tú, sao thế?”
A Tú giọng nghẹn ngào trả lời: “Tuyết Lâm, những gì học hôm qua, em… hình như… hình như… quên hết rồi!”
Tuyết Lâm nghe mà ngẩn cả người, không khỏi vỗ trán, dáng vẻ như muốn ngất đi.
Một lòng vì cái ăn của bản thân mà nỗ lực, Diệp Trùng hoàn toàn không chú ý đến trong phòng có thêm hai người, giả sử Tôn Tuyết Lâm và A Tú tới gần, chắc chắn có thể nghe thấy Diệp Trùng tự nói: “Ta muốn ăn thịt… ta muốn ăn thịt…”
---------------------------
Yêu cầu của Mục Thương thật sự là khắc nghiệt, Diệp Trùng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, đây tuyệt đối đều là cực hạn có thể đạt tới của Hắc điểu.
Diệp Trùng một lần lại một lần làm đi làm lại huấn luyện cực kỳ nhàm chán này, hoàn toàn quên đi thời gian. Đợi đến khi Mục Thương nhắc nhở hắn thời gian đã tới, hắn mới phát giác bụng mình sớm đã đói đến nỗi da bụng liền với da lưng rồi.
Diệp Trùng lập tức rồi mạng.
Tôn Tuyết Lâm và A Tú lại ngạc nhiên nhìn chằm chằm nơi mà thân hình Diệp Trùng biến mất.
Từ đó về sau, trên khán đài sân tập của Diệp Trùng mỗi ngày đều có hai bóng người đứng ở xa xa nhìn hắn.
Diệp Trùng đương nhiên phát hiện được. Bất chấp lúc nào, ở đâu đều duy trì cảnh giác đã sớm trở thành bản năng sinh tồn của Diệp Trùng. Nhưng hai cái quang giáp chỉ đứng ở đó quan sát, trước giờ không làm phiền mình, không hề ảnh hưởng đến bản thân, Diệp Trùng cũng mặc kệ. Chỉ là Diệp Trùng không hiểu, bản thân tập không phải là cái gì quá cao thâm, hơn nữa cực kỳ nhàm chán, bọn họ vậy mà không cảm thấy phiền sao?
Nhưng, điều này chẳng liên quan gì mình, Diệp Trùng tự nhủ, nếu bản thân không cố hết sức, vậy thì chờ mà ăn thức ăn hữu cơ lỏng nhạt nhẽo vô vị như bùn kia đi.
Diệp Trùng cứ thế tiếp tục huấn luyện, Tôn Tuyết Lâm và A Tú cũng như vậy đứng xa mà nhìn. Hai bên cứ như có ký kết ngầm, không tiếp cận nhau, nhiều nhất có lúc chỉ gật đầu chào nhau.
Huấn luyện trong thực tế của Diệp Trùng cũng có đột phá rất lớn, huấn luyện bi thép cuối cùng cũng có thể kéo dài nửa tiếng với 10 viên bi, mà rèn luyện thân thể cũng bước sang giai đoạn mới. Diệp Trùng đối với việc đề thực lực bản thân có sự cảm thụ sâu sắc. Tốc độ chạy toàn lực của bản thân tăng 5 lần so với lúc trước, về phía sức mạnh thì tăng 7 lần so với trước, tốc độ của hai tay tang so với trước 11 lần, nhưng điều duy nhất làm người khác kinh ngạc là cân nặng của Diệp Trùng không hề tăng lên rõ rệt tí nào, ngay cả Mục Thương đối với việc này cũng chặc lưỡi nói lạ.
Diệp Trùng bây giờ nếu không điều khiển quang giáp, đã có thể săn bắt được một số sinh vật biến dị cấp thấp, mức độ mạnh mẽ biến thái của thân thể có thể thấy rõ.
Tay phải Diệp Trùng cầm một lưỡi dao sắc bén cực mỏng, tay trái cầm một cái chân chuột nướng thơm ngào ngạt, chỉ thấy Diệp Trùng khẽ vung cổ tay, liền cắt lấy một miếng thịt mỏng như cánh chuồn, gần như trong suốt, miếng thịt vừa mới rời khỏi cái chân liền cuộn lại, Diệp Trùng linh hoạt dùng mũi đao khẩy nhẹ, cuốn thịt giống như có mắt liền bay vào trong mồm hắn. Chỉ thấy tay của Diệp Trùng càng lúc càng nhanh, cuốn thịt đó như đạn súng máy liên tục bay vào trong miệng Diệp Trùng, mà nét mặt Diệp Trùng thì thật ngất ngây.
Diệp Trùng trong một lần vô tình phát hiện nếu như cắt thịt thật mỏng, liền có thể giữ lại mùi thơm nồng của thịt nướng, hơn nữa vô miệng liền tan ra, cực kỳ ngon, càng mỏng càng ngon.
Cái chân trên tay Diệp Trùng càng lúc càng nhỏ, chẳng lâu sau, chỉ còn lại một cái xương hoàn chỉnh, sạch sẽ như đã được rửa qua.
Diệp Trùng thở ra sảng khoái, thuận tay đem khúc xương trên tay quăng qua một bên, vươn người lười biếng, nói: “Mục, huấn luyện cơ sở của ta hôm qua đã hoàn thành tất cả rồi, vậy hôm nay làm gì?”
Mấy ngày này cực khổ mà lại nhàm chán, nhưng Diệp Trùng đã bắt đầu quen, hơn nữa so với lúc trước cả ngày rãnh rỗi chẳng làm gì, loại cuộc sống này không nghi ngờ gì càng phong phú hơn. Bây giờ, một lúc không có mục tiêu, Diệp Trùng lại cảm thấy có chút ngỡ ngàng.
Đột nhiên, Diệp Trùng nhớ tới Ảnh Phượng và Hắc điểu đứng bên cạnh xem mình tập luyện, mọi người ngay cả một câu cũng chẳng nói, chỉ là có cơ hội ngẫu nhiên thì gật gật đầu. Về sau, cũng không biết có thể gặp lại họ không. Diệp Trùng bỗng nhiên có chút hoài niệm 2 người bạn vừa lạ vừa quen này. Ngày mai đi nói cho họ biết mình về sau không tới phòng huấn luyện nữa. Thôi đi, Diệp Trùng lập tức gạt bỏ ý nghĩ này. Bạn bè? Có lẽ chỉ có bản thân muốn, mình và người ta vốn không cùng một thế giới, chia tay như vậy có lẽ là một sự lựa chọn không tồi. Nếu như có thể rời khỏi hành tinh rác, mọi người nhất định có thể thành bạn bè được. Diệp Trùng không nhịn được suy nghĩ lung tung.
Mục Thương lạnh nhạt nói: “Thực chiến, tích lũy kinh nghiệm thực chiến nhất định, sau đó học kỹ xảo cao cấp”, cắt ngang ý nghĩ của Diệp Trùng.
Diệp Trùng hai mắt phát sáng: “Thực chiến? Quá tốt rồi, ta thích nhất là thực chiến. Cả ngày huấn luyện thật là chán muốn chết rồi.” Tâm trạng vừa rồi thoáng chốc như không.
Tập luyện lâu như vậy, cuối cùng có cơ hội ra tay không khỏi làm cho Diệp Trùng cực kỳ mong đợi.