Tại sao Mục không nhắc nhở?
Không kịp suy nghĩ, Diệp Trùng ngay khoảnh khắc Ngư bị đánh bay đi, tay cử động như gió! Tuy rằng 2 mắt Diệp Trùng hiện giờ bị ánh sáng mạnh kích thích, căn bản không cách nào nhìn thấy, nhưng nhờ vào sự quen thuộc vô cùng đối với quang giáp, thao tác của Diệp Trùng căn bản là không có chút ngập ngừng nào, vẫn như nước chảy mây trôi như vậy, tốc độ tay siêu cao không hề bởi vì 2 mắt tạm thời bị lòa mà giảm xuống chút nào.
Nếu như lúc này có người ở bên cạnh nhìn thấy, tuyệt đối là không tin đây là lần đầu tiên Diệp Trùng thử điều khiển chỉ thuần túy dựa vào cảm giác tay.
Vô tự ba hình khiêu dược!
Đây là kỹ xảo né tránh cao cấp Diệp Trùng biết duy nhất, Diệp Trùng gần như không hề suy nghĩ mà chọn thao tác quen thuộc nhất đối với hắn này!
Do 2 mắt không thấy, lần này ngay cả chính Diệp Trùng cũng không biết phải quẹo sang hướng nào, đây mới là Vô tự ba hình khiêu dược chân chính! Diệp Trùng thầm tính thời gian giữa mỗi lần mình đổi hướng trong lòng, cố gắng giảm thời gian này xuống.
Nơi này không hề là nơi hoang dã, mà là khu dân cư, nhà cửa san sát.
Diệp Trùng bay loạn lần này, với lại còn là dán sát mặt đất bay, lập tức tông hư vô số nhà cửa, mấy cái nhà này cố kết cấu gạch đá, vô cùng yếu ớt, sau khi bị tông liền bụi bay đầy trời. Chẳng qua Diệp Trùng 2 mắt không thấy, không cách nào lợi dụng hoàn cảnh với hắn mà nói vô cùng có lợi này.
Nhưng, Diệp Trùng không thể nhìn thấy, nhưng không có nghĩa là Diệp Trùng hoàn toàn không biết gì. Dù sao vẫn còn có Mục!
- Diệp tử, quẹo trái 30 độ! Mục và Diệp Trùng vẫn dựa vào sóng não liên hệ, so với nói chuyện còn nhanh hơn nhiều.
Thần kinh phản ứng siêu nhanh của Diệp Trùng lúc này thể hiện hết cỡ, chỉ dựa vào cảm giác tay, Diệp Trùng liền hoàn thành mấy thao tác này.
Diệp Trùng tập trung sự chú ý cao độ, đợi sự nhắc nhở tiếp theo của Mục! Chỗ dựa duy nhất mà Diệp Trùng có thể dựa vào hiện giờ chũng chính là Mục! Mục bây giờ chính là mắt của hắn!
- Ừ, cảm giác tay không tồi, góc độ sại lệch dưới 3 độ! Mục hiếm khi khen ngợi Diệp Trùng một lần.
Tập trung tinh thần chờ đợi hướng dẫn tiếp theo của Mục, Diệp Trùng không ngờ Mục trong lúc quan trọng như vậy lại vẫn có tâm tình đưa ra lời đánh giá này, không khỏi nảy sinh cảm giác khóc cười không xong. Chẳng lẽ Mục cũng bị Thương dạy hư rồi?
Tiếng nổ bên tai vẫn không ngừng lại, có thể thấy hỏa lực của kẻ địch mãnh liệt cỡ nào! Rốt cuộc là ai, muốn đưa mình vào chỗ chết?
Nhưng hiện giờ rõ ràng không phải là lúc nghĩ vấn đề này, Mục đột nhiên nói: "Chuẩn bị bị đánh trúng!"
Diệp Trùng khẽ run trong lòng, thân thể khe khẽ co lại. Bùm một tiếng lớn, toàn thân Diệp Trùng run lên, 2 tay đang đặt trên bàn điều khiển cảm nhận được sự chấn động mãnh liệt của Ngư!
- Dừng! Mục đột nhiên hét to.
Huấn luyện cơ bản mà Diệp Trùng khổ luyện lúc này lại cứu Diệp Trùng 1 mạng. Ngư trong tình huống đang bay tốc độ cao bị bắn trúng nhưng vẫn không thoát được sự khống chế của Diệp Trùng, dừng lại một cách hoàn mỹ! Cho dù trong điều kiện này cũng không bắt bẻ được gì, nhưng dừng đột ngột có độ khó cao như vậy mang lại gánh nặng cho thân thể Diệp Trùng cũng lớn giống như vậy.
Phần đầu đột nhiên bị dồn máu làm Diệp Trùng hơi có chút choáng váng, chẳng qua loại cảm giác không thoải mái này rất mau biến mất! Diệp Trùng không biết, nếu như là sư sĩ bình thường, đột nhiên dừng gấp như vừa rồi, cực có khả năng lấy đi tính mạng của sư sĩ.
Oành! Bùm!
Tiếng nổ cách vị trị hiện tại của Diệp Trùng 5 mét về phía trước, gần như ngay khi Diệp Trùng vừa dừng lại. Từ chỗ cách vị trí hiện tại này của hắn 5 mét về phía trước mà tính thẳng tới nữa, trong phạm vi khoảng chừng 30 mét, bị vô số vũ khí năng lượng đánh tan thành một đống bột phấn!
Sóng khí do vụ nổ kịch liệt gây ra làm cho Ngư suýt nữa cũng đứng không vững.
Diệp Trùng cảm thấy sự đau đớn của 2 mắt giảm đi không ít, không khỏi thử hé mắt ra một chút, quang mang hơi sáng chui vào trong tầm nhìn của hắn. Tuy rằng vẫn không phải là quá rõ ràng, nhưng cũng có thể phân biệt đại khái, điều này làm Diệp Trùng vui mừng không thôi.
- Diệp tử, người hấp háy mắt vài cái! Mục nhắc nhở Diệp Trùng.
Diệp Trùng theo lời hấp háy vài cái, cảnh tượng trước mặt lập tức trở nên rõ ràng hơn vài phần. Diệp Trùng mừng rỡ, bây giờ hắn mới biết mắt thì ra lại yếu ớt như vậy, còn việc mất đi thị lực là việc đáng sợ đến mức nào. Chính trong mấy mươi giây ngắn ngủi vừa rồi, nếu như không phải bên cạnh còn có Mục, hắn gần như có cảm giác vận mệnh không hề nắm chắc được trong tay.
Bây giờ 2 mắt đã có thể thấy được, Diệp Trùng không khỏi tăng thêm lòng tin, điều này cũng đại biểu cho mình không phải là không có lực đánh một trận. Thứ phản chiếu vào mắt đầu tiên chính là một cái hố cực lớn ở trước mặt, còn mình chính là đang ở trong một tòa kiến trúc, mà một nửa tòa kiến trúc này đã hoàn toàn biết mất không thấy, phần một nửa còn lại này cũng xiêu xiêu muốn sập, bụi đá liên tục rơi xuống.
- Tình hình có chút không ổn! Ngay cả Mục trước giờ cũng chưa từng nói ra loại lời này, trong giọng nói cũng lộ ra vài phần lo lắng.
- Chuyện sao rồi? Diệp Trùng vội hỏi.
- Chúng ta bị bao vây rồi! Tổng cộng có 25 cái quang giáp, từ hình dáng và vũ khí mà phán đoán, chắc là quang giáp cấp bậc cỡ Bạch Khả trở lên của Hiệp hội sư sĩ. Điều rất không may là, đối phương hoàn toàn lợi dụng vũ khí tầm xa để thực hiện áp chế, muốn đột phá vòng vây, xác suất dưới 7%. Nhưng điều may mắn là đối phương hình như vẫn có ý muốn bắt sống ngươi! Lời của Mục làm Diệp Trùng lập tức giống như từ đầu tới chân bị tưới một bồn nước lạnh.
Tiếng nổ vẫn không có dừng lại, hơn nữa còn đang từ từ tới gần bên này.
- Bọn chúng đang làm gì vậy? Diệp Trùng không hiểu hỏi.
Mục bình tĩnh nói: "Bọn chúng đang dọn dẹp chướng ngại vật của khu vực này, giảm không gian hoạt động của ngươi!"
Một chiêu này quả nhiên độc địa, ít nhất Diệp Trùng hiện giờ không nghĩ được có cách nào để phá giải đối phương từng bước ép tới.
Không cách nào để suy nghĩ, Diệp Trùng liền bắt đầu kiểm tra. Ngư thụ thương không nhẹ, cánh tay máy cầm cây trường thương laser đó không cánh mà bay, bất quá may mắn là phần chính của quang giáp không hề bị thương quá lớn.
Đối phương không cố kỵ chút nào, khu phố này đã trở thành địa ngục trần gian, khắp nơi là thi thể! Cư dân địa phương ở trên đường khóc than bỏ chạy, lại bị từng chùm tia hồng ngoại, tia laser vô tình xuyên qua. Cho dù là Diệp Trùng, là kẻ đã quen với sống chết, nhìn thấy loại cảnh tượng máu me này cũng không khỏi đau đớn trong lòng. Đưa mắt nhìn đi, phòng khám bệnh của bác sĩ Lộ đã sớm trở thành một cái hố khổng lồ, trong tình huống thế này, Diệp Trùng tin rằng, cho dù là mình, cũng không thể sống sót được.
Trên trời xung quanh đứng xem vô số quang giáp, nhưng không có 1 ai dám ra tay. Uy lực của quang giáp cấp bậc Bạch Khả trở lên của Hiệp hội sư sĩ, đủ làm người ta nhìn mà chùng chân, đừng nói chi ở đây còn là Quỹ hình khuyên hỗn loạn, không có trật tự, đầy chém giết!
Đây giống như một trường săn bắn, chỉ cần người đủ mạnh mẽ!
Không có địa hình che chắn, quang giáp cận chiến so với quang giáp tầm xa, đơn giản là không có chút ý nghĩa gì. Càng huống chi, đây còn là quang giáp công kích tầm xa mạnh mẽ nhất mà Diệp Trùng từng thấy qua. Hỏa lực cực mạnh, độ chính xác làm người ta sởn tóc gáy của chúng, làm Diệp Trùng ghi nhớ cực kỳ sâu sắc.
Nếu như là 1 cái, 2 cái, Diệp Trùng còn có lực đánh 1 trận, nhưng 25 cái theo như Mục nói, Diệp Trùng dám khẳng định, chỉ cần mình vừa lộ diện, tuyệt đối sẽ tấm bia cho tất cả hỏa lực, với biểu hiện lúc trước của Hiệp hội sư sĩ mà xét, xác suất không bắn trúng tuyệt đối sẽ không quá 1%.
Chẳng lẽ, lần này thật sự phải chết ở chỗ này?
Cho dù là trong tình huống này, Diệp Trùng cũng không có chút tuyệt vọng, bi quan nào, sống và chết, lúc ở hành tinh rác, hắn đã qua lại vô số lần, lần này cho dù là chết ở đây, cũng chẳng có gì kỳ lạ!
Tiếng nổ càng lúc càng tiến gần tới bên này, giống như đánh lên trái tim người ta!
Diệp Trùng đột nhiên nghĩ tới 1 vấn đề, liền hỏi Mục: "Mục, ngươi lần này tại sao không phát hiện ra đối phương?" Hắn không phải là trách tội Mục, chỉ là không ngờ lại có người có thể tránh được hệ thống quét hình của Mục, điều này làm Diệp Trùng vô cùng tò mò, với lại số lượng còn nhiều tới 25 cái.
Mục giải thích: "Bọn họ chắc là sử dụng thiết bị đánh lừa quét hình đặc biệt, vô cùng tiên tiến, nhưng ta hoài nghi nó tịnh không phải là sản phẩm hoàn thiện, rất rõ ràng, phạm vi che phủ cực nhỏ, ngươi vừa bị đánh bay không tới 10 mét, ta liền phát giác ra vị trí của chúng. Chắc là bọn chúng biết trước vị trí của chúng ta, nếu không, tính khả dụng không lớn! Dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nhưng lần sử dụng này, không nghi ngờ gì, vô cùng thành công!"
- Còn có thứ như vậy ư? Diệp Trùng mở to mắt, có chút không thể tin.
- Ừ, chắc vẫn là sản phẩm thí nghiệm, trong kho số liệu của ta không có bất cứ tư liệu gì liên quan tới thứ vũ khí này! Mục suy đoán nói.
- Bọn họ hình như muốn bắt sống ta? Diệp Trùng có chút kỳ quái. Pháo đạn như thế này tuy rằng mạnh mẽ, nhưng hình như không phải nhắm vào việc giết mình, nếu không, loại bắn phá từ từ mà tới này hoàn toàn không cần thiết, Diệp Trùng vẫn còn nhớ rõ ràng bọn họ chắc là vẫn còn được trang bị loại vũ khí có lực sát thương cực lớn, súng từ nano, nhưng lại không thấy bọn họ sử dụng! Với lại, nếu muốn giết mình, người tới thế này cũng thật là có nhiều một chút!
- Từ dấu vết trước mắt, loại khả năng này rất lớn! Mục cũng vô cùng tán đồng.
- Vậy thì kỳ quái rồi, bọn họ vì sao muốn bắt sống ta? Việc Saberi lần trước, bọn họ giết ta còn có thể hiểu được, nhưng phí nhiều người như vậy tới bắt sống ta? Cách làm không có hiệu quả này không giống tác phong của bọn họ! Diệp Trùng lầm bầm tự nói, trong tình huống làm người ta tuyệt vọng này, đầu óc Diệp Trùng vẫn nguội lạnh như băng tuyết.
- Đích xác có chút kỳ quái, vậy chỉ có thể nói rõ là ngươi có giá trị bắt sống đối với bọn họ! Mục tiếp lời.
- Giá trị bắt sống? Có đạo lý! Vậy giá trị của ta đối với bọn họ rốt cuộc ở chỗ nào? Diệp Trùng cúi đầu suy nghĩ, nếu như có thể biết mục tiêu cuối cùng của đối phương, vậy mình càng có lợi, nói không chừng còn có thể tìm được một hy vọng sống trong đó. Diệp Trùng lục soát lại một lần nữa tất cả tao ngộ có liên quan đến Hiệp hội sư sĩ trong đầu, hy vọng có thể tìm được mục đích của đối phương.
Đột nhiên, trong đầu Diệp Trùng lóe lên một tia sáng, hắn bỗng nhiên nhớ lại lần trước, sau khi mình đánh lén chiến hạm của bọn họ, tất cả quang giáp của đối phương với dáng vẻ liều mạng, đuổi theo mình không tha. Mục tiêu của đối phương vốn dĩ là đại sư Fred, cho dù mình gây ra cho họ tổn hại có lớn hơn nữa, nhưng nếu như trong tình huống có thể hoàn thành nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ mới là nhiệm vụ hàng đầu của đối phương. Mà đối phương lại nỡ bỏ mục tiêu hàng đầu này để đuổi theo mình, mà loại hành vi này lại không phải là một người nào đó mà là gần như tất cả quang giáp đều đuổi theo mình. Vậy chỉ có thể nói rõ là bọn họ phát hiện giá trị của mình đối với họ vượt qua đại sư Fred thì mới làm ra loại hành vi đó!
Nhưng, giá trị của mình đối với họ rốt cuộc là ở chỗ nào?
Không kịp suy nghĩ, Diệp Trùng ngay khoảnh khắc Ngư bị đánh bay đi, tay cử động như gió! Tuy rằng 2 mắt Diệp Trùng hiện giờ bị ánh sáng mạnh kích thích, căn bản không cách nào nhìn thấy, nhưng nhờ vào sự quen thuộc vô cùng đối với quang giáp, thao tác của Diệp Trùng căn bản là không có chút ngập ngừng nào, vẫn như nước chảy mây trôi như vậy, tốc độ tay siêu cao không hề bởi vì 2 mắt tạm thời bị lòa mà giảm xuống chút nào.
Nếu như lúc này có người ở bên cạnh nhìn thấy, tuyệt đối là không tin đây là lần đầu tiên Diệp Trùng thử điều khiển chỉ thuần túy dựa vào cảm giác tay.
Vô tự ba hình khiêu dược!
Đây là kỹ xảo né tránh cao cấp Diệp Trùng biết duy nhất, Diệp Trùng gần như không hề suy nghĩ mà chọn thao tác quen thuộc nhất đối với hắn này!
Do 2 mắt không thấy, lần này ngay cả chính Diệp Trùng cũng không biết phải quẹo sang hướng nào, đây mới là Vô tự ba hình khiêu dược chân chính! Diệp Trùng thầm tính thời gian giữa mỗi lần mình đổi hướng trong lòng, cố gắng giảm thời gian này xuống.
Nơi này không hề là nơi hoang dã, mà là khu dân cư, nhà cửa san sát.
Diệp Trùng bay loạn lần này, với lại còn là dán sát mặt đất bay, lập tức tông hư vô số nhà cửa, mấy cái nhà này cố kết cấu gạch đá, vô cùng yếu ớt, sau khi bị tông liền bụi bay đầy trời. Chẳng qua Diệp Trùng 2 mắt không thấy, không cách nào lợi dụng hoàn cảnh với hắn mà nói vô cùng có lợi này.
Nhưng, Diệp Trùng không thể nhìn thấy, nhưng không có nghĩa là Diệp Trùng hoàn toàn không biết gì. Dù sao vẫn còn có Mục!
- Diệp tử, quẹo trái 30 độ! Mục và Diệp Trùng vẫn dựa vào sóng não liên hệ, so với nói chuyện còn nhanh hơn nhiều.
Thần kinh phản ứng siêu nhanh của Diệp Trùng lúc này thể hiện hết cỡ, chỉ dựa vào cảm giác tay, Diệp Trùng liền hoàn thành mấy thao tác này.
Diệp Trùng tập trung sự chú ý cao độ, đợi sự nhắc nhở tiếp theo của Mục! Chỗ dựa duy nhất mà Diệp Trùng có thể dựa vào hiện giờ chũng chính là Mục! Mục bây giờ chính là mắt của hắn!
- Ừ, cảm giác tay không tồi, góc độ sại lệch dưới 3 độ! Mục hiếm khi khen ngợi Diệp Trùng một lần.
Tập trung tinh thần chờ đợi hướng dẫn tiếp theo của Mục, Diệp Trùng không ngờ Mục trong lúc quan trọng như vậy lại vẫn có tâm tình đưa ra lời đánh giá này, không khỏi nảy sinh cảm giác khóc cười không xong. Chẳng lẽ Mục cũng bị Thương dạy hư rồi?
Tiếng nổ bên tai vẫn không ngừng lại, có thể thấy hỏa lực của kẻ địch mãnh liệt cỡ nào! Rốt cuộc là ai, muốn đưa mình vào chỗ chết?
Nhưng hiện giờ rõ ràng không phải là lúc nghĩ vấn đề này, Mục đột nhiên nói: "Chuẩn bị bị đánh trúng!"
Diệp Trùng khẽ run trong lòng, thân thể khe khẽ co lại. Bùm một tiếng lớn, toàn thân Diệp Trùng run lên, 2 tay đang đặt trên bàn điều khiển cảm nhận được sự chấn động mãnh liệt của Ngư!
- Dừng! Mục đột nhiên hét to.
Huấn luyện cơ bản mà Diệp Trùng khổ luyện lúc này lại cứu Diệp Trùng 1 mạng. Ngư trong tình huống đang bay tốc độ cao bị bắn trúng nhưng vẫn không thoát được sự khống chế của Diệp Trùng, dừng lại một cách hoàn mỹ! Cho dù trong điều kiện này cũng không bắt bẻ được gì, nhưng dừng đột ngột có độ khó cao như vậy mang lại gánh nặng cho thân thể Diệp Trùng cũng lớn giống như vậy.
Phần đầu đột nhiên bị dồn máu làm Diệp Trùng hơi có chút choáng váng, chẳng qua loại cảm giác không thoải mái này rất mau biến mất! Diệp Trùng không biết, nếu như là sư sĩ bình thường, đột nhiên dừng gấp như vừa rồi, cực có khả năng lấy đi tính mạng của sư sĩ.
Oành! Bùm!
Tiếng nổ cách vị trị hiện tại của Diệp Trùng 5 mét về phía trước, gần như ngay khi Diệp Trùng vừa dừng lại. Từ chỗ cách vị trí hiện tại này của hắn 5 mét về phía trước mà tính thẳng tới nữa, trong phạm vi khoảng chừng 30 mét, bị vô số vũ khí năng lượng đánh tan thành một đống bột phấn!
Sóng khí do vụ nổ kịch liệt gây ra làm cho Ngư suýt nữa cũng đứng không vững.
Diệp Trùng cảm thấy sự đau đớn của 2 mắt giảm đi không ít, không khỏi thử hé mắt ra một chút, quang mang hơi sáng chui vào trong tầm nhìn của hắn. Tuy rằng vẫn không phải là quá rõ ràng, nhưng cũng có thể phân biệt đại khái, điều này làm Diệp Trùng vui mừng không thôi.
- Diệp tử, người hấp háy mắt vài cái! Mục nhắc nhở Diệp Trùng.
Diệp Trùng theo lời hấp háy vài cái, cảnh tượng trước mặt lập tức trở nên rõ ràng hơn vài phần. Diệp Trùng mừng rỡ, bây giờ hắn mới biết mắt thì ra lại yếu ớt như vậy, còn việc mất đi thị lực là việc đáng sợ đến mức nào. Chính trong mấy mươi giây ngắn ngủi vừa rồi, nếu như không phải bên cạnh còn có Mục, hắn gần như có cảm giác vận mệnh không hề nắm chắc được trong tay.
Bây giờ 2 mắt đã có thể thấy được, Diệp Trùng không khỏi tăng thêm lòng tin, điều này cũng đại biểu cho mình không phải là không có lực đánh một trận. Thứ phản chiếu vào mắt đầu tiên chính là một cái hố cực lớn ở trước mặt, còn mình chính là đang ở trong một tòa kiến trúc, mà một nửa tòa kiến trúc này đã hoàn toàn biết mất không thấy, phần một nửa còn lại này cũng xiêu xiêu muốn sập, bụi đá liên tục rơi xuống.
- Tình hình có chút không ổn! Ngay cả Mục trước giờ cũng chưa từng nói ra loại lời này, trong giọng nói cũng lộ ra vài phần lo lắng.
- Chuyện sao rồi? Diệp Trùng vội hỏi.
- Chúng ta bị bao vây rồi! Tổng cộng có 25 cái quang giáp, từ hình dáng và vũ khí mà phán đoán, chắc là quang giáp cấp bậc cỡ Bạch Khả trở lên của Hiệp hội sư sĩ. Điều rất không may là, đối phương hoàn toàn lợi dụng vũ khí tầm xa để thực hiện áp chế, muốn đột phá vòng vây, xác suất dưới 7%. Nhưng điều may mắn là đối phương hình như vẫn có ý muốn bắt sống ngươi! Lời của Mục làm Diệp Trùng lập tức giống như từ đầu tới chân bị tưới một bồn nước lạnh.
Tiếng nổ vẫn không có dừng lại, hơn nữa còn đang từ từ tới gần bên này.
- Bọn chúng đang làm gì vậy? Diệp Trùng không hiểu hỏi.
Mục bình tĩnh nói: "Bọn chúng đang dọn dẹp chướng ngại vật của khu vực này, giảm không gian hoạt động của ngươi!"
Một chiêu này quả nhiên độc địa, ít nhất Diệp Trùng hiện giờ không nghĩ được có cách nào để phá giải đối phương từng bước ép tới.
Không cách nào để suy nghĩ, Diệp Trùng liền bắt đầu kiểm tra. Ngư thụ thương không nhẹ, cánh tay máy cầm cây trường thương laser đó không cánh mà bay, bất quá may mắn là phần chính của quang giáp không hề bị thương quá lớn.
Đối phương không cố kỵ chút nào, khu phố này đã trở thành địa ngục trần gian, khắp nơi là thi thể! Cư dân địa phương ở trên đường khóc than bỏ chạy, lại bị từng chùm tia hồng ngoại, tia laser vô tình xuyên qua. Cho dù là Diệp Trùng, là kẻ đã quen với sống chết, nhìn thấy loại cảnh tượng máu me này cũng không khỏi đau đớn trong lòng. Đưa mắt nhìn đi, phòng khám bệnh của bác sĩ Lộ đã sớm trở thành một cái hố khổng lồ, trong tình huống thế này, Diệp Trùng tin rằng, cho dù là mình, cũng không thể sống sót được.
Trên trời xung quanh đứng xem vô số quang giáp, nhưng không có 1 ai dám ra tay. Uy lực của quang giáp cấp bậc Bạch Khả trở lên của Hiệp hội sư sĩ, đủ làm người ta nhìn mà chùng chân, đừng nói chi ở đây còn là Quỹ hình khuyên hỗn loạn, không có trật tự, đầy chém giết!
Đây giống như một trường săn bắn, chỉ cần người đủ mạnh mẽ!
Không có địa hình che chắn, quang giáp cận chiến so với quang giáp tầm xa, đơn giản là không có chút ý nghĩa gì. Càng huống chi, đây còn là quang giáp công kích tầm xa mạnh mẽ nhất mà Diệp Trùng từng thấy qua. Hỏa lực cực mạnh, độ chính xác làm người ta sởn tóc gáy của chúng, làm Diệp Trùng ghi nhớ cực kỳ sâu sắc.
Nếu như là 1 cái, 2 cái, Diệp Trùng còn có lực đánh 1 trận, nhưng 25 cái theo như Mục nói, Diệp Trùng dám khẳng định, chỉ cần mình vừa lộ diện, tuyệt đối sẽ tấm bia cho tất cả hỏa lực, với biểu hiện lúc trước của Hiệp hội sư sĩ mà xét, xác suất không bắn trúng tuyệt đối sẽ không quá 1%.
Chẳng lẽ, lần này thật sự phải chết ở chỗ này?
Cho dù là trong tình huống này, Diệp Trùng cũng không có chút tuyệt vọng, bi quan nào, sống và chết, lúc ở hành tinh rác, hắn đã qua lại vô số lần, lần này cho dù là chết ở đây, cũng chẳng có gì kỳ lạ!
Tiếng nổ càng lúc càng tiến gần tới bên này, giống như đánh lên trái tim người ta!
Diệp Trùng đột nhiên nghĩ tới 1 vấn đề, liền hỏi Mục: "Mục, ngươi lần này tại sao không phát hiện ra đối phương?" Hắn không phải là trách tội Mục, chỉ là không ngờ lại có người có thể tránh được hệ thống quét hình của Mục, điều này làm Diệp Trùng vô cùng tò mò, với lại số lượng còn nhiều tới 25 cái.
Mục giải thích: "Bọn họ chắc là sử dụng thiết bị đánh lừa quét hình đặc biệt, vô cùng tiên tiến, nhưng ta hoài nghi nó tịnh không phải là sản phẩm hoàn thiện, rất rõ ràng, phạm vi che phủ cực nhỏ, ngươi vừa bị đánh bay không tới 10 mét, ta liền phát giác ra vị trí của chúng. Chắc là bọn chúng biết trước vị trí của chúng ta, nếu không, tính khả dụng không lớn! Dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nhưng lần sử dụng này, không nghi ngờ gì, vô cùng thành công!"
- Còn có thứ như vậy ư? Diệp Trùng mở to mắt, có chút không thể tin.
- Ừ, chắc vẫn là sản phẩm thí nghiệm, trong kho số liệu của ta không có bất cứ tư liệu gì liên quan tới thứ vũ khí này! Mục suy đoán nói.
- Bọn họ hình như muốn bắt sống ta? Diệp Trùng có chút kỳ quái. Pháo đạn như thế này tuy rằng mạnh mẽ, nhưng hình như không phải nhắm vào việc giết mình, nếu không, loại bắn phá từ từ mà tới này hoàn toàn không cần thiết, Diệp Trùng vẫn còn nhớ rõ ràng bọn họ chắc là vẫn còn được trang bị loại vũ khí có lực sát thương cực lớn, súng từ nano, nhưng lại không thấy bọn họ sử dụng! Với lại, nếu muốn giết mình, người tới thế này cũng thật là có nhiều một chút!
- Từ dấu vết trước mắt, loại khả năng này rất lớn! Mục cũng vô cùng tán đồng.
- Vậy thì kỳ quái rồi, bọn họ vì sao muốn bắt sống ta? Việc Saberi lần trước, bọn họ giết ta còn có thể hiểu được, nhưng phí nhiều người như vậy tới bắt sống ta? Cách làm không có hiệu quả này không giống tác phong của bọn họ! Diệp Trùng lầm bầm tự nói, trong tình huống làm người ta tuyệt vọng này, đầu óc Diệp Trùng vẫn nguội lạnh như băng tuyết.
- Đích xác có chút kỳ quái, vậy chỉ có thể nói rõ là ngươi có giá trị bắt sống đối với bọn họ! Mục tiếp lời.
- Giá trị bắt sống? Có đạo lý! Vậy giá trị của ta đối với bọn họ rốt cuộc ở chỗ nào? Diệp Trùng cúi đầu suy nghĩ, nếu như có thể biết mục tiêu cuối cùng của đối phương, vậy mình càng có lợi, nói không chừng còn có thể tìm được một hy vọng sống trong đó. Diệp Trùng lục soát lại một lần nữa tất cả tao ngộ có liên quan đến Hiệp hội sư sĩ trong đầu, hy vọng có thể tìm được mục đích của đối phương.
Đột nhiên, trong đầu Diệp Trùng lóe lên một tia sáng, hắn bỗng nhiên nhớ lại lần trước, sau khi mình đánh lén chiến hạm của bọn họ, tất cả quang giáp của đối phương với dáng vẻ liều mạng, đuổi theo mình không tha. Mục tiêu của đối phương vốn dĩ là đại sư Fred, cho dù mình gây ra cho họ tổn hại có lớn hơn nữa, nhưng nếu như trong tình huống có thể hoàn thành nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ mới là nhiệm vụ hàng đầu của đối phương. Mà đối phương lại nỡ bỏ mục tiêu hàng đầu này để đuổi theo mình, mà loại hành vi này lại không phải là một người nào đó mà là gần như tất cả quang giáp đều đuổi theo mình. Vậy chỉ có thể nói rõ là bọn họ phát hiện giá trị của mình đối với họ vượt qua đại sư Fred thì mới làm ra loại hành vi đó!
Nhưng, giá trị của mình đối với họ rốt cuộc là ở chỗ nào?