Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 133: Hành động của Tông sở

- Hử, ngươi muốn theo ta học kỹ năng này? Ông lão nhìn Diệp Trùng, trong lòng không khỏi động lòng. Sự tinh thông đối với quang giáp Diệp Trùng vừa biểu hiện ra làm ông lão rất tán thưởng hắn. Hắc tử ở bên cạnh mừng rỡ nhìn Diệp Trùng, nếu như Diệp Trùng có thể ở lại, vậy mình có thêm 1 người có thể thỉnh giáo rồi! Trước giờ đều là hắn tự mình mày mò, sư phụ ở phương diện này không giúp ích gì được cho hắn.

- Đúng! Diệp Trùng vững vàng trả lời. Vừa rồi hắn thương lượng với Mục, bây giờ đi Tông sở tham gia kiểm tra cấp 5 thật sự không phải là lúc, tình thế bên ngoài nhất định là vô cùng khẩn trương! Tùy tiện đi ra, vậy không nghi ngờ gì, là hành động vô cùng ngu xuẩn.

Diệp Trùng nghĩ không sai, tình thế bên ngoài giống như hắn tưởng tượng, vô cùng khẩn trương. Trong báo cáo Phượng Túc nộp cho Tông sở đã kể lại tỉ mỉ các tính năng của Thủ hộ và những suy đoán của mình, lập tức làm cho Tông sở cực kỳ coi trọng, mà từ trong miệng của mấy sư sĩ Hiệp hội sư sĩ bị bắt đó cũng lấy được chứng thực giống như vậy. Mệnh lệnh cuối cùng của thượng tầng Tông sở là không tiếc mọi giá cũng phải có được cái quang giáp có thể thay đổi triệt để thực lực của Quỹ hình khuyên này.

Tất cả dân cư của Quỹ hình khuyên kinh hoảng phát hiện, hình như đã xảy ra chuyện lớn gì rồi. Lực lượng to lớn của Tông sở Thuật thừa sư lần đầu tiên hoàn toàn triển hiện ra trước mặt mọi người, cho dù ở nơi hỗn loạn như Quỹ hình khuyên này, họ vẫn có thể thực hiện tìm kiếm rải thảm với nơi này. Không ai dám chống lại bọn họ, trước mắt có mấy tên ngạo mạn, ngỗ ngược không chịu hợp tác, kết quả cuối cùng rất thảm, làm cho mọi người ở sau không lạnh mà run! Thủ đoạn lãnh khốc như vậy, xuất hiện trong tay Tông sở trước giờ có phong cách ôn hòa, điều này cũng làm cho mọi người hiểu được quyết tâm lần này của Tông sở! Có mấy người đi trước làm gương, cũng không còn ai dám khiêu chiến quyền uy của Tông sở!

Trong thời gian khá dài cho tới sau khi việc này kết thúc, trật tự của Quỹ hình khuyên tốt tới mức làm người ta cho rằng sống ở Thiên đường.

Diệp Trùng không biết chút nào chuyện này, một mặt sự tìm kiếm của Tông sở vẫn chưa tới khu vực này, 1 phương diện khác, Diệp Trùng bình thường căn bản không ra khỏi cửa. Đương nhiên cũng không biết chút nào.

Sư phụ đồng ý làm Hắc tử vốn chân thật mừng khôn kể xiết, toét miệng cười ngây ngô, giống như chính mình được thu vào cửa vậy. Ngược lại, trên mặt Diệp Trùng nhìn không ra cao hứng và thất vọng, vẫn bình tình như thường, điều này làm ông lão thầm gật đầu. Tên đồ đệ này của mình sau này chắc thành chuyện lớn.

Thứ Diệp Trùng học đầu tiên chính là điêu khắc căn bản, ông lão vui vẻ phát hiện, tiến bộ của Diệp Trùng cực nhanh! Điêu khắc cơ bản, điểm cơ bản chính là khống chế sức mạnh, đây cũng là 1 trong những môn huấn luyện mà Mục vẫn luôn dạy Diệp Trùng, Diệp Trùng ở phương diện này tuyệt đối là mạnh mẽ vô cùng, không ai có thể hơn được. Đây mới là nguyên nhân căn bản hắn tiến bộ nhanh như vậy.

Một cái xương rồng trong tay trái của Diệp Trùng, Diệp Trùng tập trung tinh thần, tay phải nắm dao khắc, hoặc cắt thẳng, hoặc khắc ngang, nhưng mỗi 1 dao đều rõ nét vô cùng, tay trái cầm xương lại không chút động đậy. Vẻ mặt ông lão sau lưng không khỏi lộ ra vài phần khen ngợi, Hắc tử ở bên cạnh Diệp Trùng lại không nháy mắt nhìn chằm chằm dao trên tay Diệp Trùng, thở mạnh cũng không dám. Tiểu Niếp Niếp bụm chặt cái miệng nhỏ nhắn, tò mò nhìn xương rồng trên tay Diệp Trùng từ từ thành hình. Từ sau khi Diệp Trùng bái ông lão làm thầy, ngày ngày đều ở lỳ trong vòng làm việc dưới đất. Còn tiểu Niếp Niếp thì giống như một đứa con ghẻ, luôn luôn theo sau người Diệp Trùng.

Xương rồng cứng rắn không chút cản trở con dao khắc của Diệp Trùng, mỗi 1 dao của Diệp Trùng hạ xuống, bột xương lả tả rơi xuống. Diệp Trùng nhẹ nhàng buông dao khắc trên tay xuống, dáng vẻ như thường, không có chút dao động nào. Tay trái của hắn vân vê một con Bách Phệ Thử sống động như thật, đây cũng là một trong những sinh vật mà hắn quen thuộc nhất. Hắc tử ở một bên thở phào một hơi, hưng phấn nói: "Ha, sư đệ quả nhiên là thiên tài, mới có mấy ngày, mà đã lợi hại như vậy rồi!"




Vừa lúc Thương thay phiên, ở trong lòng Diệp Trùng, với giọng nói vô cùng khinh thường nói: "Chuyện nhỏ xé ra to! Chút trình độ này cũng coi là thiên tài? Thật là tầm nhìn hạn hẹp!" Đương nhiên, Diệp Trùng đối với lời nói này của Thương tự nhiên coi như không thấy.

Tiểu Niếp Niếp trèo lên bàn, đoạt lấy con Bách Phệ Thử đó từ tay Diệp Trùng, thích không nỡ buông tay!

Ông lão trong lòng cực kỳ mãn ý, vẻ mặt lại rất bình đạm, nói: "Ừ, miễn cưỡng đạt, vẫn cần phải rèn luyện thêm nhiều. Từ hôm nay bắt đầu, ngươi có thể học điêu khắc bằng máy!"

Dừng một chút, thấy sức chú ý của Diệp Trùng chuyển sang chỗ mình, ông lão mới tiếp tục nói: "Điêu khắc tay chỉ là khi gia công một vài linh kiện nhỏ hoặc là bộ phận của linh kiện lớn nào đó mới dùng tới nhiều, tuyệt đại đa số thời gian đều là điêu khắc bằng máy, điêu khắc bằng máy không hề khó, thậm chí vô cùng đơn giản. Khó là khó ở chỗ nắm bắt được vật liệu xương, cái này cần tích lũy kinh nghiệm. Hiện nay nhiệm vụ mỗi ngày của ngươi chính là làm quen mỗi một loại vật liệu xương ở đây, phải làm cho thật quen thuộc, ta cũng sẽ dạy ngươi phân biệt điểm khác biệt giữa chúng. Đây mới là chỗ tinh hoa của Cốt tượng sư..."

Đột nhiên, máy báo có khách trên tường reo lên, cắt ngang lời nói của ông lão. Hắc tử vội vàng chạy đi, sau khi nối máy, xoay người lại lớn tiếng nói với ông lão: "Sư phụ, là Nghiêm thúc thúc!"

Ông lão khẽ nhíu mày, nói với Hắc tử: "Hử, ngươi đi đón hắn vào đây!"

Hắc tử vâng lời, rồi chạy ra ngoài.

Ông lão thấp giọng tự nói: "Kỳ quái, hắn lúc này tới làm gì?"

Không lâu sau, Hắc tử liền dẫn theo 1 đại hán đi vào.


Đại hán này dáng người khá cao, thân thể khỏe mạnh, đường nét khuôn mặt cứng rắn, ánh mắt sắc bén, cái nhấc tay, giơ chân đều làm cho người ta cảm giác tràn đầy sức mạnh. Trong lòng Diệp Trùng máy động, là một cao thủ! Kinh nghiệm của Diệp Trùng bây giờ có thể nói là khá phong phú, chỉ từ thể hình và động tác của đại hán trước mặt, Diệp Trùng liền phán đoán rằng đối phương không dễ trêu vào. Diệp Trùng đoán đúng rồi, đại hán họ Nghiêm này tên là Nghiêm Bỉnh Tuyên, là cập tuần của khu này.

Đại hán đó vừa bước vào, ánh mắt quét qua một lượt bên trong, khi thấy Diệp Trùng, khẽ lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hắc tử nhìn dáng vẻ, dường như khá không thích tên họ Nghiêm này, tự mình dẫn tiểu Niếp Niếp sang chơi một bên.

Ông lão mở miệng nói: "Tiểu Nghiêm a, lần này tới khẳng định là có việc gì rồi!" Lập tức xoay mặt nói với Diệp Trùng: "Diệp tử, đây là cập tuần của Tông sở gần chỗ này, hắn chính là một cao thủ! Ngươi gọi là Nghiêm thúc thúc đi! Sau này ngươi vẫn còn rất nhiều chỗ phải nương nhờ hắn đó!" Tiếp theo lại xoay mặt nói với Nghiêm Bỉnh Tuyên: "Đây là đồ đệ ta mới thu, khá là tinh thông quang giáp, sau này vẫn cần tiểu Nghiêm ngươi chiếu cố nhiều đó!"

Nghiêm Bỉnh Tuyên vội khiêm tốn nói: "Cát sư phụ ngài quá khách khí rồi! Ngài chính là người Tông sở chỉ đích danh phải bảo vệ thật tốt! Bảo vệ ngài là nhiệm vụ của tôi. Chỉ cần trong phạm vi năng lực của ta thì đương nhiên là không có vấn đề!" Giọng nói Nghiêm Bỉnh Tuyên cung kính, nghe ra dường như cũng rất êm tai, thật ra lời này không hề hào nhoáng như vẻ bề ngoài, nếu như hắn không muốn, chỉ cần nói không nằm ở trong phạm vi năng lực của hắn liền có thể nhẹ nhàng thoái thác.

Diệp Trùng lúc này mới biết sư phụ thì ra họ Cát.

Ông lão lớn tuổi thành tinh, làm sao mà không hiểu đạo lý bên trong, chẳng qua bản thân ông lão cũng chỉ là thuận miệng mà nói thôi.

Nghiêm Bỉnh Tuyên vẻ mặt khen ngợi: "Không ngờ tiểu huynh đệ trẻ tuổi mà lại có thể nhận được khen ngợi của Cát lão thế này, tiền đồ không thể hạn lượng được a!"

Diệp Trùng lãnh đạm đáp lời: "Nào có! Ta vẫn có rất nhiều thứ phải học!"


- Tiểu Nghiêm, lần này tới rốt cuộc là vì chuyện gì? Đối với loại khách sáo này của Nghiêm Bỉnh Tuyên, ông lão có chút không nhẫn nại được.

- Ngài vẫn không biết ư, bên ngoài đã loạn dữ dội lắm rồi! Nghiêm Bỉnh Tuyên nói với vẻ thần bí.

Ông lão nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì?"

- Nghe nói là có 2 người trộm một món đồ của Tông sở, hiện giờ thượng tầng Tông sở hầm hầm nổi giận, ài, xui xẻo chính là xui xẻo ở chỗ xảy ra trên hành tinh này của chúng ta. Hiện nay tàu vũ trụ đi các hành tinh khác đều đã ngừng bay rồi. Cấp trên muốn chúng ta tìm kiếm từng nhà, người ở trên nổi giận thì xong rồi, phải làm việc còn không phải là người ở dưới chúng ta sao! Nghiêm Bỉnh Tuyên vừa ra vẻ oán than, vừa ngấm ngầm quan sát 2 người.

Diệp Trùng khẽ động trong lòng, quả nhiên không ra ngoài ý liệu của mình, đây khẳng định là nói mình và Mục, chẳng qua lại khoác cho mình cái danh tên trộm, thật là vô sỉ. Chẳng qua vẻ mặt Diệp Trùng lại cực kỳ bình tĩnh, Thương lúc này nhảy vọt ra, vội vàn nói: "Diệp tử, không được tỏ ra quá bình tĩnh, phải hơi tỏ ra vẻ kinh ngạc là tốt nhất!" Nghe lời, Diệp Trùng hơi tỏ ra dáng vẻ kinh ngạc, ngược lại, lại vô cùng thích hợp.

Ông lão bỗng thay đổi nét mặt: "Lại còn có người dám trộm đồ của Tông sở sao?"

Thấy vẻ mặt 2 người đều rất bình thường, Nghiêm Bỉnh Tuyên lúc này mới thả lỏng, cười khổ nói: "Còn không phải sao? Hai người này cũng thật là gan tày trời. Khi 2 người này ngồi quang giáp bỏ chạy, bị người của Tông sở phát hiện, trong đó 1 cái quang giáp 4 tay 2 mặt bị đánh cho tàn phế rồi, Cát lão, ngài có hay không nhìn thấy qua cái quang giáp giống như vậy?"

Diệp Trùng khẽ động trong lòng, cố gắng bảo trì sự trấn định trên mặt.

- Bốn tay 2 mặt? Quang giáp cổ quái như vậy? Không có! Quang giáp cổ quái thế này, ta nếu như thấy qua, chắc là sẽ nhớ! Ông lão lắc lắc đầu. Trong lòng Diệp Trùng không khỏi thầm khen may mắn, may mà Hắc tử và tiểu Niếp Niếp không ở đây, bọn họ đã thấy qua Ngư, nếu như ở đây chỉ e sẽ lộ ra dấu vết.

- Ài, phải a! Chỗ lớn thế này muốn tìm ra 2 người, đây không phải là tìm kim đáy biển sao? Nghiêm Bỉnh Tuyên kiềm không được kể khổ với ông lão.




Ông lão gật đầu: "Đích xác không dễ dàng!"

Nghiêm Bỉnh Tuyên từ trong lòng lấy ra 1 quả cầu kim loại lóe lên ánh sáng xanh, xin lỗi với ông lão nói: "Lão gia tử, mạo phạm rồi, ta đây cũng là làm cho có thôi!"

Ông lão phẩy phẩy tay, không để ý nói: "Không sao, điều này nên mà!" Thấy Diệp Trùng tò mò nhìn chằm chằm quả cầu kim loại đó, liền giải thích với hắn: "Đây là đồ chuyên dụng của Cập tuần bọn họ, gọi là quả cầu quét hình sự sống, chỉ cần là vật sống, vậy tuyệt không thoát được sự quét hình của nó! Như vậy thì có thể kiểm tra có người hoặc động vật ẩn trốn hay không. Hiểu chưa?"

Diệp Trùng lúc này mới bừng tỉnh ngộ: "Hiểu rồi!"

Một lỗ nhỏ trên bề mặt quả cầu quét hình sự sống phát ra một màn ánh sáng, trên đó có 5 điểm xanh lá. Nghiêm Bỉnh Tuyên đếm một lúc, thêm mình nữa, vừa đủ 5 người, rồi vừa bỏ quả cầu quét hình sự sống vào trong lòng vừa cười nói: "Không có gì rồi! Lần này làm phiền Cát lão rồi!"

- Không có gì! Ông lão không để ý nói.

Nghiêm Bỉnh Tuyên nói: "Dù sao cũng không có chuyện gì, vậy ta cũng phải cáo từ rồi!"

- Hắc tử! Ông lão cao giọng hét, Hắc tử vội chạy tới, ông lão liền nói: "Ngươi tiễn Nghiêm thúc thúc ra ngoài! Tiểu Nghiêm a, ta không tiễn ngươi!"

Nghiêm Bỉnh Tuyên vội vàng nói: "Không cần! không cần! Cát lão người bận rộn!" Nói xong liền theo cầu thang đi vào mà rời đi.

Đột nhiên, Nghiêm Bỉnh Tuyên dừng chân, phát ra một tiếng kinh ngạc: "Ý"

Chẳng lẽ có biến cố gì? Vừa bình tĩnh lại, trái tim Diệp Trùng lại đập loạn lên!

back top