Nhuế Băng ngồi trong tàu vũ trụ, nhìn trời sao sâu thẳm mê người ngoài cửa sổ, im lặng xuất thần! Cho dù ở chỗ này, nàng vẫn quần áo chỉnh tề ngồi ngay ngắn, bộ đồ luyện công màu trắng, mái tóc dài mềm mại như thác nước, trở thành 1 phong cảnh ưu mỹ nhất trên tàu vũ trụ. Khí chất hiên ngang đặc hữu của cao thủ cận chiến, phối hợp với dung mạo như thiên tiên của Nhuế Băng, lực sát thương phát tán ra tuyệt đối là kinh người. Nàng đã tống cổ ít nhất 7 nhóm người tới bắt chuyện. Đương nhiên có vài người trong đó có ý định dây dưa cù nhầy, Nhuế Băng tự nhiên để ý mà cho bọn họ 1 chút trừng phạt nho nhỏ!
Mấy người này lại làm nàng không tự chủ được mà nghĩ tới 1 người, người đàn ông đó và nàng lạnh lùng như nhau, hờ hững giống nhau! Hiện giờ, hắn đang ở đâu? Nghĩ tới mọi thứ lần đó, mặt ngọc như núi băng vạn năm không đổi của Nhuế Băng cuối cùng đã có sự thay đổi nho nhỏ, môi hơi cong lên và ánh mắt nhu hòa, làm trong lòng tất cả mọi người đang nhìn lén nàng như bị cái chùy lớn mạnh mẽ đập trúng 1 cái! Bọn họ không biết, bức họa tuyệt mỹ này đã không cách nào xóa nhòa trong lòng bọn họ!
Lập tức sẽ tới hành tinh Sí Phong, Nhuế Băng đã chuẩn bị tốt để xuống tàu. Nàng lần này là tới theo lời mời, trên hành tinh Sí Phong có vài võ đường, 1 nhà trong đó quen biết khá sâu với cha nàng, lần này mời nàng tới làm trọng tài, nàng cũng thật sự không cách nào cự tuyệt. Thêm vào đó, nàng cũng vô cùng tò mò, nàng không phải không biết giữa các lưu phái đều cử hành các hoạt động thế này, nhưng 1 là hiện giờ võ thuật suy bại, lấy hành tinh Lam Hải, nơi đặt võ đường của Nhuế gia, số lượng võ đường cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà số lượng đệ tử càng ít đến đáng thương, cho nên đã rất lâu không có cử hành hoạt động giao lưu giống như vậy. Hai là nàng từ nhỏ tới lớn, cũng chưa từng tham gia hoạt động như vậy, vẫn có vài phần tò mò đối với loại hoạt động này.
Ngoài ra, từ sau khi gặp được Diệp Trùng 2 năm trước, tới tận bây giờ vẫn chưa gặp qua đối thủ. Lúc giao thủ với Diệp Trùng, nàng mới vừa tìm thấy con đường của kỹ xảo cao cấp của gia đình, cho nên mới bị Diệp Trùng phá đi. Như nàng bây giờ đã không còn mê muội như ngày xưa, đánh 1 trận với Diệp Trùng tuy làm nàng bị thương khá nặng, nhưng cũng làm thực lực của nàng tăng lên 1 tầng, lại trải qua 2 năm luyện tập liên tục không biết mệt. Nàng hiện giờ mới chân chính đạt tới 1 cảnh giới mới, 1 cảnh giới mà cha nàng có thể cũng chưa đạt tới!
Nàng cũng muốn nhìn xem mấy cao thủ này trên hành tinh Sí Phong, bọn họ có thể mang tới cho mình sự vui mừng, ngạc nhiên gì chứ!
Một hành tinh du lịch như hành tinh Sí Phong này lại có nhiều võ đường đạo quán thế này, điều này làm nàng rất kinh ngạc! Hơn nữa nghe nói bọn họ còn đang dốc sức phát triển cận chiến quang giáp, càng làm nàng hơi cảm thấy hứng thú. Dường như hiệu quả của sự mở đầu này cực kỳ rõ ràng, nghe nói số lượng đệ tử của họ tăng mạnh, đối với những võ đường không có sự mở đầu đó, hầu hết đều cực kỳ điêu linh.
Phần lớn nhà võ thuật, ít nhiều có chút bảo thủ. Nhuế Băng tự nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng nàng cũng biết, nếu như không tìm kiếm 1 số sự phát triển khác, chỉ sợ cái chết của võ đường võ thuật sẽ không còn xa!
Nàng không có hoài bão lớn muốn mang việc phát dương quang đại võ thuật lại lọt vào tầm mắt của bọn họ gì đó, nàng chỉ là không muốn võ đường cha để lại tiêu vong trên tay mình!
Có lẽ, cũng có thể trong này tìm được con đường sinh tồn của võ đường nhà mình! Nàng có suy nghĩ của mình. Chẳng qua vừa nghĩ tới dáng vẻ lo lắng của Nhuế Tô và mẹ lúc mình phải đi xa nhà, trong lòng nàng không khỏi ấm áp.
Vừa đúng lúc này, tàu đã đi vào khu thông hành, nàng liền bắt đầu đứng dậy thu thập hành lý.
Nhấc hành lý đi tới đại sảnh dành cho hành khách của tàu, Nhuế Băng đang đợi con tàu dừng lại cuối cùng. Đột nhiên, 2 người ở chỗ không xa làm Nhuế Băng chú ý. Một nam một nữ, 2 người này đều có bộ dáng lạnh nhạt, người đàn ông đó không tự giác lộ ra khí tức nhanh nhẹn, dũng mãnh, thể hình như con báo tràn đầy lực bạo phát. Dáng người cô gái đứng bên cạnh hắn cao gầy, lại khác với gã đàn ông đó, thân hình nóng bỏng dưới sự tôn lên của bộ đồ bó sát lộ ra rõ ràng.
Hai người đều mặc 1 bộ đồ đen, bất giác, tất cả mọi người xung quanh đều cẩn thận giữ khoảng cách nhất định với 2 người. Điều này làm 2 người rất nổi bật. Nhưng điều làm Nhuế Băng chú ý lại không phải chỗ này, mà là khí tức 2 ngườ này không cẩn thận để lộ ra, làm nàng rất không thoải mái. kinh nghiệm cùng người khác giao thủ của Nhuế Băng rất phong phú, cảm giác sau khi kỹ xảo đại thành càng thêm linh mẫn, thường có 1 số thứ khó dùng lời nói thoáng qua trong lòng nàng.
Hai người cũng chú ý tới sự chú ý của Nhuế Băng đối với bọn họ. Gã đàn ông mặc đồ đen nhìn Nhuế Băng 1 cái rồi xoay mặt đi, như là không thấy. Còn người phụ nữ mặc đồ đen đó lại đánh giá Nhuế Băng 1 lượt từ trên xuống, cặp mắt như sao lạnh lộ ra vài phần khinh miệt.
Trong lòng Nhuế Băng không vui, nhưng cũng không để ý, tới loại trình độ này của nàng, đã không còn là vấn đề về mặt kỹ xảo đơn thuần nữa rồi, mà là có quan hệ mật thiết với sự tu dưỡng ý chí của cá nhân.
Tàu dừng lại, mọi người lục tục xuống tàu. Hai người đó lại đứng đó không động đậy, hơn nữa vị trí của 2 người đứng lại là nơi Nhuế Băng xuống tàu phải đi qua. Nhuế Băng nhấc hành lý, định xuống tàu. Khi đi qua bên cạnh 2 người, đột nhiên, khuỷu tay phải của cô gái áo đen đó giống như không cẩn thận vung ra phía ngoài!
Mắt Nhuế Băng biến lạnh, từ sau khi nàng thấy được sự ảo diệu của kỹ xảo cao cấp 2 năm trước, 6 giác quan của nàng liền trở nên linh mẫn vô cùng, luôn huyền diệu đến nổi làm bản thân nàng cũng nói không rõ. Đánh lén thế này với nàng mà nói, gần như không có gì khác biệt với tấn công chính diện. Tay trái vốn tự nhiên buông thõng của Nhuế Băng bỗng đưa lên trước, hơi cong lại thành hình cái chùy, nghênh đón!
Bộp nhẹ 1 tiếng, trong chớp mắt, đầu khuỷu tay của 2 người chính xác đụng vào nhau. Cô gái áo đen a nhẹ 1 tiếng, chân bước lùi ra sau. Ngược lại Nhuế Băng vững vàng bất động. Gã đàn ông bên cạnh thấy vậy, hơi bước nhẹ qua phải phía trước, thò tay kéo, cô gái áo đen cũng thuận thế nằm trong lòng đồng bọn.
Hai người giao thủ cực kỳ kín đáo, xung quanh không ai chú ý. Vẻ kinh ngạc trên mặt cô gái áo đen đó chưa tan, còn gã đàn ông lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhuế Băng. Nhuế Băng bình tĩnh không sợ, nghênh đón ánh mắt đối phương. Gã đàn ông áo đen đột nhiên dùng mũi hừ lạnh 1 tiếng, lôi cô gái áo đen rời tàu trước.
Vẻ mặt Nhuế Băng trấn định như thường, trong lòng lại vô cùng chấn kinh. Khuỷu tay của nàng vừa rồi xem ra vô ý đụng trúng vị trí khuỷu tay phải của đối phương, lại là bộ vị có thể làm cho đối phương lập tức bị tê tay, nhưng không ngờ mình tuy đánh trúng khuỷu tay của đối phương, nhưng lại bị đối phương né được vị trí này. Hơn nữa sức mạnh của đối phương rất lớn, đã gần như ngang ngửa với mình, nếu như không phải mình dùng kỹ xảo vận kình đặc biệt, chỉ sợ cũng chịu không được mà lùi ra sau giống cô gái đó.
Mà điều làm Nhuế Băng kinh hãi là, nàng phát giác ra sức mạnh của đối phương đơn thuần là sức mạnh của nhục thể! Phải biết rằng, phụ nữ vốn trời sinh ở mặt sức mạnh không như nam giới, mà sức mạnh cô gái áo đen đó vừa mới biểu hiện ra lại làm Nhuế Băng có chút hoài nghi giới tính của nàng ta! Sức mạnh thật cường hãn!
Đợi Nhuế Băng xuống tàu, 2 người đã không thấy bóng dáng. Trong khu thông hành, Nhuế Băng rất mau liền tìm thấy người tới đón tiếp mình.
Nhuế Băng xách hành lý đi tới trước 1 người trung niên mặc áo ngoài màu nâu, râu dài rậm rạp, khẽ cong người, nói: "Hoa thúc!" Vị Hoa thúc này là bạn thân của cha nàng, lúc trước thường tới nhà nàng, cho nên Nhuế Băng vừa nhìn liền có thể nhận ra!
Hoa thúc vui mừng nói: "Băng nhi lớn vậy rồi sao! Hoa thúc giờ cũng không nhận ra! Mẹ cháu tốt chứ?"
- Rất tốt! Nhuế Băng hơi khom lưng, nói đơn giản.
Hoa thúc cười ha ha: "Băng nhi vẫn y như lúc trước a!" Nói xong liền xoay người, quát với đệ tử sau lưng hắn: "Đây chính là sư tỷ Nhuế Băng của các ngươi, còn không chào hỏi sư tỷ của các ngươi!"
Mấy đệ tử sau lưng ông ta này, ai nấy lộ ra vẻ mặt vui mừng, không ngờ sư tỷ Nhuế Băng sư phụ thường khen ngợi lại xinh đẹp như vậy, không ai không sáng rực 2 mắt, chỉnh tề hành lễ: "Chào sư tỷ!" Giọng nói cùng vang lên, làm người đi đường đều liếc sang.
Nhuế Băng hơi khom lưng trả lễ: "Chào các sư đệ!" Giọng nói vẫn lạnh lùng như trước.
Võ đường của Hoa thúc là võ đường lớn nhất hành tinh Sí Phong, gọi là võ đường Thiên Hoa, bên trong cực kỳ náo nhiệt. Bởi vì đưa vào nguyên tố cận chiến quang giáp, võ đường xây dựng cực lớn, bên trong có khu cận chiến quang giáp chuyên dụng. Nhưng bởi vì cận chiến quang giáp vẫn không thành thục, khu này cũng chỉ mở ra cho 1 số đệ tử có trình độ khá cao, nhưng biểu diễn cận chiến quang giáp mỗi tuần sẽ thu hút rất đông khách tham quan, so với cận chiến quang giáp của mạng mô phỏng, biểu diễn ở nơi này càng kích thích, đẹp mắt hơn, rất được giới trẻ yêu thích, rất nhiều người chính vì coi biểu diễn này mới tới võ đường Thiên Hoa học nghệ!
Võ đường Thiên Hoa dưới sự kinh doanh của Hoa thúc, thịnh vượng phát đạt, vài đệ tử dưới tay cũng vô cùng xuất sắc, không chỉ kỹ xảo cận chiến cao siêu, mà hầu hết còn tinh thông điều khiển quang giáp, thành trợ thủ đắc lực của ông ta.
Võ đường Thiên Hoa, cơ sở vật chất cao cấp, học viên càng có số lượng đông đảo, khi thấy 1 cô gái cực kỳ xinh đẹp cùng với đường chủ đi vào, mà theo sau lưng lại là các vị sư huynh bình thường khó mà gặp được, không khỏi nhao nhao xoay mặt lại. Nhưng bởi vì sư huynh ở bên cạnh la mắng, bọn họ không dám dừng động tác trên tay, chỉ là trái tim đã sớm bay đi mất rồi.
Tin tức 1 người đẹp tuyệt thế tới võ đường càng như là có chân, rất mau, gần như tất cả học viên đều biết.
Đối với Nhuế Băng, Hoa thúc nhiệt tình chiêu đãi không nói, mấy người đệ tử dưới tay cũng không ai không tận tâm ra sức, nhưng Nhuế Băng vẫn lạnh băng sắc mặt, giống như băng lạnh vạn năm không đổi trên núi cao. Nhưng Nhuế Băng tuy rằng lạnh lùng, nhưng hành vi, cử chỉ có chuẩn mực, chưa từng có hành vị quá phận gì, làm mấy tên đệ tử càng có thêm vài phần hảo cảm với nàng.
Diệp Trùng mỗi ngày vẫn trải qua cuộc sống đơn thuần, Lam Dị Hành thấy hắn tuy thiên phú không tốt, nhưng làm người khắc khổ, động tác dạy hôm đó tuy lúc đó luôn có sai sót, nhưng qua hôm sau lại có thể làm được không chút cẩu thả. Thế là mỗi ngày ông ta đều dạy Diệp Trùng 1 số động tác, kỹ xảo , sau đó liền bỏ hắn lại, 1 mình rời đi.
Diệp Trùng lúc này đã lĩnh ngộ càng ngày càng sâu sắc, bình thường ở trước mặt Lam Dị Hành làm sai chẳng qua vì che giấu mà thôi. Rời khỏi hành tinh rác, hắn sớm đã không phải thiếu niên vốn dĩ cái gì cũng không hiểu đó, vô luận là ở đâu, biểu hiện xuất sắc thường dễ bị người khác chú ý. Mà điều hắn hiện giờ không hy vọng nhất chính là bị người ta chú ý, hắn chỉ hy vọng mình có thể không lộ ra chút dấu vết nào trước khi tìm thấy Vương Vi Hành.
Theo lý giải của hắn đối với võ thuật càng ngày càng sâu sắc, trình độ cận chiến quang giáp cũng phát triển, đây là điều hắn không ngờ tới.
Chỉ là, người của Hắc giác chắc là cũng đã tới hành tinh Sí Phong rồi, nhìn mưa bay lất phất bên ngoài cửa sổ, Diệp Trùng không khỏi có chút xuất thần!