Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 22: Chương thứ hai mươi hai

Diệp Trùng tức giận, nỗi đau buốt bị xé nát vừa rồi vẫn còn trong lòng.

Không ngờ đối phương xảo quyệt như vậy, lại giở trò trong rừng. Mấy pháo vừa rồi nổ tạo mảnh đất trống kia lại là mồi nhử, trong khu rừng xung quanh mảnh đất trống đã sớm bị rải dày đặc mìn cảm ứng, tạo nên một vòng đai mìn cảm ứng rộng lớn, bản thân vừa tiếp cận vùng lân cận đã bị nổ tan xác. Càng khiến người ta khó tin là đối phương lại ngay khoảnh khắc Diệp Trùng tiếp xúc với mìn đã tóm được Diệp Trùng, mìn cảm ứng nổ kéo theo một dãy liên hoàn, Diệp Trùng dưới sự oanh kích kép của mìn cảm ứng và hỏa pháo, ngay cả tro cũng không còn. Trực tiếp xong đời!

Những người quan tâm "Hỏa pháo vô địch" ai cũng bị thủ pháp rải mìn kín kẽ làm người khác phải khen ngợi thuyết phục, mà 3 phát pháo nổ tạo mảnh đất trống không chỉ chính xác nổ tạo thành một vòng đai trống không hoàn chỉnh mà còn không hề kích hoạt một quả mìn cảm ứng nào, thể hiện năng lực khống chế hỏa pháo cực kỳ kinh người. Điều khiến người ta không thể tin được nhất là trong khoảnh khắc YC tiếp xúc với mìn, "Hỏa pháo vô địch" đó liền khóa chặt hắn, càng đáng sợ hơn là hỏa lực 8 luồng hỏa lực lại đồng thời bắn trúng YC, mà giữa hai người họ còn có 3 cây đại thụ đường kính 5 mét, trong tầm nhìn của "Hỏa pháo vô địch vốn không thể nhìn thấy hình dáng của YC!

Trận chiến này làm tên tuổi "Hỏa pháo vô địch" vang dội!

Trận chiến này, cũng làm cho phương hướng phát triển của phương pháp thi đấu càng đa dạng hóa hơn, vũ khí hỗ trợ lúc trước bị mọi người coi thường lại được mọi người coi trọng trở lại!

Đương nhiên, điều này cũng không liên quan đến Diệp Trùng. Hắn vẫn không nghĩ ra cách phá chiến thuật của "Hỏa pháo vô địch", đây thật sự là khắc tinh của quang giáp loại hình cận chiến! Diệp Trùng nhăn mặt, nhíu mày, vắt óc suy nghĩ!

Đột nhiên cảnh vật trước mặt thay đổi, hắn lại kỳ lạ xuất hiện ở nơi lạ khác.

Việc này, Diệp Trùng không cần suy nghĩ, dùng đầu ngón chân đoán cũng biết đây chắc là trò quỷ của Mục Thương!

Mục Thương sốt ruột nói: "Diệp tử, xem tin tức số 020242985." Giọng nói của Mục Thương mất đi sự thoải mái và bình tĩnh lúc trước, thêm một phần lo lắng.

Diệp Trùng đánh giá xung quanh, phát hiện đang ở đại sảnh của quảng trường, trước mặt là một bảng tin tức cuộn lên cuộn xuống. Diệp Trùng buồn bực nói: "Sao thế? Mục!"




- Ngươi coi thì biết! Ngữ điệu trầm trọng làm Diệp Trùng có cảm giác bất ổn.

Nhập vào chuỗi số, xuất hiện một mẩu tin, ngay khi vừa xem, Diệp Trùng sắc mặt xám xịt.

A Tú tới nhà Tôn Tuyết Lâm đã rất nhiều ngày. Cha mẹ của A Tú cũng chính là dì của Tôn Tuyết Lâm, chồng dì bị điều tới thiên hà Thiên La, đường sá xa xôi, hơn nữa trên đường cũng có chút không thái bình, A Tú liền được đưa tới nhà Tôn Tuyết Lâm, nhờ vợ chồng Tôn Hải Ninh chăm sóc hộ. Để tiện lợi, A Tú đã chuyển tới học cùng trường với Tôn Tuyết Lâm. Vợ chồng Tôn Hải Ninh đối với đứa cháu gái yếu đuối, hiền lành này rất thương yêu, chăm sóc rất tỉ mỉ. A Tú và Tôn Tuyết Lâm càng thân như chị em ruột, hai người như hình với bóng không rời.

Khi ăn cơm, Tôn Hải Ninh đột nhiên đề cập tới việc học của A Tú: "A Tú, môn điều khiển quang giáp năm nay của các con vẫn phải thi đúng không?"

A Tú mới chuyển tới học, đối với việc này vẫn không rõ ràng, gương mặt xinh đẹp không khỏi hơi nghiêng, cặp mắt to như biết nói ngân ngấn nước cầu cứu Tôn Tuyết Lâm.

Tôn Tuyết Lâm gật gật đầu: "Phải thi! Đây là môn thi toàn trường!"

A Tú mếu máo, rõ ràng đối với quyết định này của trường học rất bất mãn, nhưng biểu hiện như vậy rõ ràng là vô cùng đáng yêu.

Mẹ Tôn Tuyết Lâm thương yêu gắp cho A Tú một món ăn, nhẹ nhàng nói: "Vậy con phải cố gắng nỗ lực rồi! Có thể nhờ Tuyết Lâm hướng dẫn con, à, ta nhớ lúc trước không phải có một thời gian các con ngày nào cũng lên căn cứ huấn luyện ý thức huấn luyện sao, cảm giác thế nào?"

Vừa đề cập tới căn cứ huấn luyện ý thức, mắt A Tú tối lại, vội vàng cúi đầu ăn cơm, cũng không nói gì. Sắc mặt Tôn Tuyết Lâm cũng vô cùng mất tự nhiên, không ngừng và cơm vào miệng.


Mẹ Tôn Tuyết Lâm kinh ngạc nói: "A, Tuyết Lâm, loại rau cần Ma Diệp (1) này không phải là con nhất mực không ăn sao? Hôm nay tại sao lại đổi tính vậy?"

Mặt Tôn Tuyết Lâm thoáng hồng, vội vàng mở to miệng và cơm, che dấu sự lúng túng của bản thân, ậm ừ trả lời.

A Tú vừa rồi vẫn còn sa sút không tự chủ che miệng cười trộm.

Tôn Hải Ninh không chú ý tới sự thay đổi nhỏ bé của tâm trạng hai người, cười nói: "Tuyết Lâm, tên YC lần trước con nói đó thật là một cao thủ đó nha!"

Tôn Tuyết Lâm và A Tú hai người thất thanh la lên, ngây ngốc nhìn Tôn Hải Ninh.

Tôn Hải Ninh nhắc nhở nói: "Không nhớ à? Chính là tên YC mà lần trước con nói dùng Hắc điểu mà có thể thực hiện Vô tự ba hình khiêu dược đó, không phải là con nói với cha sao?"

Tôn Tuyết Lâm không khỏi vội vàng hỏi: "YC đó thế nào?" Đôi mắt đẹp của A Tú không nháy nhìn chằm chằm Tôn Hải Ninh, vẻ mặt rõ ràng cực kỳ chú ý.

Tôn Hải Ninh thấy thành công thu hút sự chú ý của hai người, trong lòng đắc ý, liền ra vẻ không mặn không nhạt, cố ý đổi chủ đề, dụ hai người: "Ái chà chà, trong chén ta lại không có đồ ăn rồi, ừ, ta thích ăn nhất là món cá chua ngọt, món cá này mùi vị khá lắm! Ài!"


A Tú sửng sốt nhìn Tôn Hải Ninh, rõ ràng là đang bị choáng váng.

Tôn Tuyết Lâm sớm quen với trò này của cha, thò tay bưng một chén lớn cá chua ngọt trên bàn ăn, mau chóng trút tất cả cá chua ngọt vào chén của Tôn Hải Ninh, nước canh vậy mà một giọt cũng không rơi vãi, rõ ràng động tác này đã đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh.

A Tú trợn mắt, há mồm nhìn hai người diễn trò, còn vợ Tôn Hải Ninh thì cười cười nhìn, rõ ràng đã coi như chuyện thường.

Tôn Hải Ninh gắp một miếng cá, nhấm nháp, nhắm mắt ngây ngất nói: "Ôi chao, mùi vị này thật là thơm nha, chậc chậc..."

Đến khi mở mắt, liền nhìn thấy hai mắt Tôn Tuyết Lâm hung dữ nhìn chằm chằm mình, tay phải đang bưng cái chén khẽ run, ngấm ngầm có chút dấu hiệu bất ổn, trong lòng Tôn Hải Ninh run run, không thể chơi quá lửa a, liền vội nói: "Tên YC này nha, a, các con không biết sao? Bây giờ trên mạng lan truyền rất dữ dội, băng ghi hình trận đấu của hắn trở thành thứ hấp dẫn nhất đó, ta cũng xem mấy trận, chậc, chậc... kỹ thuật thật là không tệ! Ô..."

Binh một tiếng, Tôn Hải Ninh nằm ngửa hình chữ đại (大) trên mặt đất, trên mặt úp một cái chén lớn, tiếng ô ô vang lên dưới cái chén.

A! A Tú thất thanh la lên, hai tay che kín miệng, sắc mặt kinh ngạc.

Tôn Tuyết Lâm làm mặt quỷ của Tôn Hải Ninh, lôi A Tú chạy vô phòng, để lại một chuỗi cười lanh lảnh.

Giọng nói mẹ Tôn Tuyết Lâm vang lên phía sau: "Ăn xong cơm hãy đi chứ!"

Tôn Tuyết Lâm lớn tiếng nói: "Chúng con ăn no rồi!"

Mẹ Tôn Tuyết Lâm cười mắng yêu: "Đám nhỏ này, thật là!"




- Bà xã, giúp ta lấy cái chén trên mặt xuống... Con bé này ra tay thật độc a!

- Ai biểu ông giỡn nó như thế, đáng đời!

- Trời ơi, kiểu tóc của ta... ô...

- Hi hi...

Thì ra hắn vẫn trong khu thực chiến, hai người nhìn nhau cười, vội vội vàng vàng lên mạng mô phỏng.

Nhìn băng ghi hình của hắn, hai người như mê như say, không ngờ hắn đã thay quang giáp, cử chỉ càng trở nên thành thục hơn. Người ngoài như A Tú chỉ cảm thấy động tác của YC rất dễ nhìn, chỉ Tôn Tuyết Lâm mới hiểu rõ YC mấy ngày này có tiến bộ lớn cỡ nào, càng khâm phục trí tuệ hắn thể hiện trong các trận đấu.

- A Tú, chúng ta ngày mai cũng đi xem hắn thi đấu đi!

- Ừ! A Tú ra sức gật đầu.

Bọn họ không biết, lúc này ở một nơi xa xôi vạn dặm, Diệp Trùng đang phải đối mặt mối nguy hiểm lớn nhất từ trước đến nay.

(1): Nguyên văn: 麻叶芹: Ma Diệp Cần: Ma Diệp là một loại lá Hồng Ma đặc hữu của Triều Sán (潮汕). Lúc trước không dùng để ăn, vỏ cây bện thành dây thừng. Hiện nay không còn dùng để bện dây thừng nữa, nhưng Ma Diệp làm món ăn lại phát dương quang đại, có mùi vị rất ngon, rau xanh quý nhất trong bốn mùa một năm chính là Ma Diệp. Ma Diệp chính là ngọn của cây Hồng Ma khi còn rất non hái xuống để ăn. Vì vậy, cây Hồng Ma không thể lớn được nên không thể làm dây thừng được. Quán ăn ở Triều Sán đều có món này. Cách làm như sau: Ma Diệp nhúng vào nước sôi khoảng 80 độ một chút, vớt ra để nguội, tỏi, phù dung chiên tới hơi đỏ, thêm đậu hủ chiên cho thơm, cho Ma Diệp vào xào là ăn được.

back top