- Gia gia, ai kêu người động tới hắn chứ? Trên mặt Thu Mạn lúc này hoàn toàn không có chút dáng vẻ phụ nữ thành thục nào, mà giống như một đứa bé gái, gương mặt giận dỗi. Gương mặt ngọc làm điên đảo vô số người đó đỏ lựng lên, nhìn thấy làm người ta cảm thấy đáng yêu nói không nên lời.
- Hừ, dám động tới cháu gái ta, không muốn sống rồi, cháu từ nhỏ tới lớn vẫn không có ai dám động tới một sợi lông của cháu. Tên đáng chết này lại dám làm gẫy tay cháu, cho hắn chết một vạn lần cũng còn sợ ít. Trên màn hình do máy liên lạc ở trên tường bắn ra, một ông lão tóc bạc trắng đang nổi giận đùng đùng, râu tóc dựng ngược.
Đây chính là ông nội của Thu Mạn, Thu Nguyên Liệt. Thu Mạn từ nhỏ, cha mẹ vì một lần ngoài ý muốn mà cùng chết đi, tới tận bây giờ, nàng đều sinh sống cùng với ông nội. Chỉ là mấy năm nay, nàng chủ động yêu cầu ra ngoài tham gia công việc, Thu Nguyên Liệt đắn đo một lượt liền đồng ý. Sở nghiên cứu này chính là chỗ để cho nàng dùng để luyện tay nghề.
Nhìn thấy ông nội như vậy, Thu Mạn cũng chỉ đành yên lặng, biết rõ tính khí ông nội, nàng hiểu, gã tên Cao Dã này chỉ e đã lành ít dữ nhiều rồi. Không ai hiểu rõ ông nội rốt cuộc là lợi hại thế nào hơn nàng.
Nhìn thấy vẻ mặt Thu Mạn không vui, Thu Nguyên Liệt không hề bận tâm. Đứa cháu gái này của mình mấy năm nay vẫn luôn khá bướng bỉnh, lần này để nó chịu thiệt thòi có lẽ đối với nó mà nói không hề là chuyện xấu.
Nhưng điều này không hề có nghĩa là lão chịu bỏ qua cho Diệp Trùng. Tên tiểu tử đáng chết này lại dám bẻ gãy tay của Mạn nhi, thật là làm lão quá tức giận. Từ nhỏ tới lớn, Mạn nhi căn bản chưa từng bị thương cho dù chỉ một chút, mà trước giờ, lão cũng thường vì vậy mà kiêu ngạo, nhưng bây giờ lại có người nhảy ra làm nên loại việc lão trước giờ vẫn cố tránh né, kêu lão làm sao không nổi trận lôi đình chứ. Vừa nghĩ tới sự đau đớn dữ dội khi tay của Mạn nhi bị bẻ gẫy, trong lòng Thu Nguyên Liệt liền nhói lên, vẻ giận trong mắt càng thêm nặng nề.
Qua một lúc lâu, Thu Nguyên Liệt mới từ từ bình tĩnh lại, lão ngồi trong phòng làm việc của mình, nghĩ xem lát nữa gặp mặt sẽ làm sao thu thập cái tên to gan lớn mật tên gọi Cao Dã kia.
Cao Dã? Trong lòng Thu Nguyên Liệt khẽ động, lão nhớ rằng Mạn nhi hình như từng để mình điều tra một người, hình như chính là người này. Nhưng lão cũng không để ý, liền giao cho thủ hạ đi làm. Tên Cao Dã này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Lại bẻ gãy tay của Mạn nhi? Đối với sức hút của Mạn nhi, lão hiểu rất rõ, mấy tên công tử đó, có ai vừa nhìn thấy Mạn nhi mà không như mấy tên mặt heo chảy nước dãi ròng ròng chứ? Tên này lại thật sự ra tay được!
Khi nhìn thấy tư liệu có liên quan tới Cao Dã, vẻ mặt Thu Nguyên Liệt dần dần trở nên ngưng trọng. Từ tư liệu của người này, giống như nhìn không ra bất cứ kẽ hở nào, mọi thứ đều đơn giản, rõ ràng, giống như không thể bình thường hơn. Nhưng Thu Nguyên Liệt là ai? Là một người thống lĩnh khoa tình báo trong tổ chức hơn 20 năm, làm sao lại nhìn không ra sự kỳ quặc trong đó chứ?
Tư liệu này quả thật quá hoàn mỹ, một loại hoàn mỹ đơn giản lại không thể bắt bẻ được. Không có ai có thể tìm thất bất cứ chỗ khả nghi nào trong đó, ngay cả bản thân Thu Nguyên Liệt, cũng tìm không thấy bất cứ chỗ khả nghi nào trong đó. Điều này mới thật sự làm Thu Nguyên Liệt cảm thấy cảnh giác.
Người này không đơn giản!
Mau chóng lấy ra đoạn ghi hình Mạn nhi bị hắn bẻ gãy tay đó, tuy Mạn nhi không hề ở bên cạnh lão, nhưng với năng lực của lão, Mạn nhi có giờ phút nào không ở dưới sự bảo vệ của lão, chỉ cần lão muốn, Mạn nhi có thể luôn ở trong tầm mắt của lão. Thu Nguyên Liệt cẩn thận quan sát đoạn ghi hình này, cả quá trình bất quá chỉ mười mấy giây, nhưng Thu Nguyên Liệt lại nhìn cả mười phút. Lão không ngừng điều chỉnh phương hướng, quan sát từng chi tiết một.
Càng xem, quang mang trong mắt lão càng mạnh!
Người này không đơn giản!
Nếu như vừa bắt đầu lão vẫn chỉ là suy đoán, hoặc giả nói là một loại trực giác, vậy thì bây giờ lão hoàn toàn có thể khẳng định một điểm này. Từ thân thủ gã này biểu hiện ra mà xét, đối phương khẳng định tinh thông võ thuật. Mà điều làm lão chân chính cảm thấy nguy hiểm là ánh mắt của gã đàn ông tên gọi Cao Dã này, ánh mắt trong khoảnh khắc tay của Mạn nhi sờ vào hắn, đồng tử đột ngột co rút lại lộ ra sát khí mãnh liệt. Thu Nguyên Liệt từng thấy qua người thế này, từng thấy qua ánh mắt thế này. Chỉ có mấy kẻ thân kinh bách chiến, đã hình thành bản năng chiến đấu đó mới có ánh mắt đáng sợ thế này.
Loại cao thủ này, cho dù là ở trong tổ chức, lão chẳng qua cũng chỉ gặp qua mấy người mà thôi.
Một người như vậy tuyệt không đơn giản như trên tư liệu của hắn thế này. Khí chất trải qua chiến đấu tẩy luyện ra không thể mô phỏng được, lão cũng hiểu rất rõ thực lực thủ hạ của mình. Nói thật, Liên minh tự do có thể cùng ba thế lực lớn còn lại sánh ngang, khoa tình báo đóng vai trò không thể thiếu ở trong đó. Một thân phận ngụy tạo đơn giản không cách nào thoát khỏi pháp nhãn của đám thủ hạ đó của mình, vậy thì chỉ có một loại khả năng, cũng tức là nói, tư liệu mà đám thủ hạ đó của mình lấy ra từ trung tâm thông tin nhân khẩu đã là giả rồi.
Thú vị a, thú vị a, tay của Thu Nguyên Liệt đặt trên bàn, ngón trỏ vô thức gõ nhẹ mặt bàn, khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh, lão đại thể có thể khẳng định, gã tên gọi là Cao Dã này chui vào sở nghiên cứu nhất định ôm ấp mục tiêu nào đó không thể nói với người khác.
Bất quá, cái sở nghiên cứu mà Mạn nhi chủ trì đó chẳng qua cũng chỉ là một cái vỏ rỗng thôi! Điều này làm lão vô cùng kỳ quái.
Nếu như là gian tế của ba thế lực lớn còn lại, vậy thì cũng quá đần độn rồi, lão lắc lắc đầu, lập tức đẩy cái suy nghĩ buồn cười này ra khỏi đầu. Những kẻ cùng nghề với mình đó, giữa bọn họ đã đánh qua mấy lần, các bên có bao nhiêu cân lượng, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Tên này rốt cuộc là thuộc thế lực nào? Mục đích là gì? Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, điều Thu Nguyên Liệt lập tức nghĩ tới lại là điều này.
Hồi thần lại, lão không khỏi cười mỉa mai, mình nghĩ cũng quá nhiều rồi. Lập tức sẽ nhìn thấy tên đó, mọi thứ tự nhiên sẽ rõ ràng thôi. Hai mươi sư sĩ đi bắt một người. Nếu như vẫn bắt không được, vậy mấy tên đó đều có thể đem đi nuôi cá rồi. Hơn nữa, từ tư liệu hiện giờ mà xem, không hề có bất cứ dấu vết nào cho biết gã tên Cao Dã này là một sư sĩ, ngược lại, khả năng hắn là một võ thuật gia càng lớn hơn.
Nhưng cứ cho hắn là một sư sĩ cường đại đi, cũng tuyệt không thể nào chạy thoát khỏi nơi này. Nghĩ tới chỗ này, lão lập tức kết nối máy liên lạc, yêu cầu tất cả đơn vị tác chiến bước vào cảnh giới cấp hai.
Chính lúc lão đang cười thầm mình quá cẩn thận, bỗng, nụ cười trên mặt lão đột nhiên cứng lại.
Lão đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, một vấn đề rất có khả năng là trí mạng! Nếu như đối phương thật sự có thể sửa đổi số liệu của trung tâm thông tin nhân khẩu, vậy đối phương tuyệt đối có thể đứng trong hàng ngũ hôi vực lĩnh giả đỉnh cấp, không có ai hiểu rõ hơn lão năng lực có thể phát huy của một hôi vực lĩnh giả đỉnh cấp, bởi vì bản thân lão chính là một vị hôi vực lĩnh giả.
Hiểu rõ hôi vực lĩnh giả vĩnh viễn chỉ có hôi vực lĩnh giả.
Chính ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
- Hừ, dám động tới cháu gái ta, không muốn sống rồi, cháu từ nhỏ tới lớn vẫn không có ai dám động tới một sợi lông của cháu. Tên đáng chết này lại dám làm gẫy tay cháu, cho hắn chết một vạn lần cũng còn sợ ít. Trên màn hình do máy liên lạc ở trên tường bắn ra, một ông lão tóc bạc trắng đang nổi giận đùng đùng, râu tóc dựng ngược.
Đây chính là ông nội của Thu Mạn, Thu Nguyên Liệt. Thu Mạn từ nhỏ, cha mẹ vì một lần ngoài ý muốn mà cùng chết đi, tới tận bây giờ, nàng đều sinh sống cùng với ông nội. Chỉ là mấy năm nay, nàng chủ động yêu cầu ra ngoài tham gia công việc, Thu Nguyên Liệt đắn đo một lượt liền đồng ý. Sở nghiên cứu này chính là chỗ để cho nàng dùng để luyện tay nghề.
Nhìn thấy ông nội như vậy, Thu Mạn cũng chỉ đành yên lặng, biết rõ tính khí ông nội, nàng hiểu, gã tên Cao Dã này chỉ e đã lành ít dữ nhiều rồi. Không ai hiểu rõ ông nội rốt cuộc là lợi hại thế nào hơn nàng.
Nhìn thấy vẻ mặt Thu Mạn không vui, Thu Nguyên Liệt không hề bận tâm. Đứa cháu gái này của mình mấy năm nay vẫn luôn khá bướng bỉnh, lần này để nó chịu thiệt thòi có lẽ đối với nó mà nói không hề là chuyện xấu.
Nhưng điều này không hề có nghĩa là lão chịu bỏ qua cho Diệp Trùng. Tên tiểu tử đáng chết này lại dám bẻ gãy tay của Mạn nhi, thật là làm lão quá tức giận. Từ nhỏ tới lớn, Mạn nhi căn bản chưa từng bị thương cho dù chỉ một chút, mà trước giờ, lão cũng thường vì vậy mà kiêu ngạo, nhưng bây giờ lại có người nhảy ra làm nên loại việc lão trước giờ vẫn cố tránh né, kêu lão làm sao không nổi trận lôi đình chứ. Vừa nghĩ tới sự đau đớn dữ dội khi tay của Mạn nhi bị bẻ gẫy, trong lòng Thu Nguyên Liệt liền nhói lên, vẻ giận trong mắt càng thêm nặng nề.
Qua một lúc lâu, Thu Nguyên Liệt mới từ từ bình tĩnh lại, lão ngồi trong phòng làm việc của mình, nghĩ xem lát nữa gặp mặt sẽ làm sao thu thập cái tên to gan lớn mật tên gọi Cao Dã kia.
Cao Dã? Trong lòng Thu Nguyên Liệt khẽ động, lão nhớ rằng Mạn nhi hình như từng để mình điều tra một người, hình như chính là người này. Nhưng lão cũng không để ý, liền giao cho thủ hạ đi làm. Tên Cao Dã này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Lại bẻ gãy tay của Mạn nhi? Đối với sức hút của Mạn nhi, lão hiểu rất rõ, mấy tên công tử đó, có ai vừa nhìn thấy Mạn nhi mà không như mấy tên mặt heo chảy nước dãi ròng ròng chứ? Tên này lại thật sự ra tay được!
Khi nhìn thấy tư liệu có liên quan tới Cao Dã, vẻ mặt Thu Nguyên Liệt dần dần trở nên ngưng trọng. Từ tư liệu của người này, giống như nhìn không ra bất cứ kẽ hở nào, mọi thứ đều đơn giản, rõ ràng, giống như không thể bình thường hơn. Nhưng Thu Nguyên Liệt là ai? Là một người thống lĩnh khoa tình báo trong tổ chức hơn 20 năm, làm sao lại nhìn không ra sự kỳ quặc trong đó chứ?
Tư liệu này quả thật quá hoàn mỹ, một loại hoàn mỹ đơn giản lại không thể bắt bẻ được. Không có ai có thể tìm thất bất cứ chỗ khả nghi nào trong đó, ngay cả bản thân Thu Nguyên Liệt, cũng tìm không thấy bất cứ chỗ khả nghi nào trong đó. Điều này mới thật sự làm Thu Nguyên Liệt cảm thấy cảnh giác.
Người này không đơn giản!
Mau chóng lấy ra đoạn ghi hình Mạn nhi bị hắn bẻ gãy tay đó, tuy Mạn nhi không hề ở bên cạnh lão, nhưng với năng lực của lão, Mạn nhi có giờ phút nào không ở dưới sự bảo vệ của lão, chỉ cần lão muốn, Mạn nhi có thể luôn ở trong tầm mắt của lão. Thu Nguyên Liệt cẩn thận quan sát đoạn ghi hình này, cả quá trình bất quá chỉ mười mấy giây, nhưng Thu Nguyên Liệt lại nhìn cả mười phút. Lão không ngừng điều chỉnh phương hướng, quan sát từng chi tiết một.
Càng xem, quang mang trong mắt lão càng mạnh!
Người này không đơn giản!
Nếu như vừa bắt đầu lão vẫn chỉ là suy đoán, hoặc giả nói là một loại trực giác, vậy thì bây giờ lão hoàn toàn có thể khẳng định một điểm này. Từ thân thủ gã này biểu hiện ra mà xét, đối phương khẳng định tinh thông võ thuật. Mà điều làm lão chân chính cảm thấy nguy hiểm là ánh mắt của gã đàn ông tên gọi Cao Dã này, ánh mắt trong khoảnh khắc tay của Mạn nhi sờ vào hắn, đồng tử đột ngột co rút lại lộ ra sát khí mãnh liệt. Thu Nguyên Liệt từng thấy qua người thế này, từng thấy qua ánh mắt thế này. Chỉ có mấy kẻ thân kinh bách chiến, đã hình thành bản năng chiến đấu đó mới có ánh mắt đáng sợ thế này.
Loại cao thủ này, cho dù là ở trong tổ chức, lão chẳng qua cũng chỉ gặp qua mấy người mà thôi.
Một người như vậy tuyệt không đơn giản như trên tư liệu của hắn thế này. Khí chất trải qua chiến đấu tẩy luyện ra không thể mô phỏng được, lão cũng hiểu rất rõ thực lực thủ hạ của mình. Nói thật, Liên minh tự do có thể cùng ba thế lực lớn còn lại sánh ngang, khoa tình báo đóng vai trò không thể thiếu ở trong đó. Một thân phận ngụy tạo đơn giản không cách nào thoát khỏi pháp nhãn của đám thủ hạ đó của mình, vậy thì chỉ có một loại khả năng, cũng tức là nói, tư liệu mà đám thủ hạ đó của mình lấy ra từ trung tâm thông tin nhân khẩu đã là giả rồi.
Thú vị a, thú vị a, tay của Thu Nguyên Liệt đặt trên bàn, ngón trỏ vô thức gõ nhẹ mặt bàn, khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh, lão đại thể có thể khẳng định, gã tên gọi là Cao Dã này chui vào sở nghiên cứu nhất định ôm ấp mục tiêu nào đó không thể nói với người khác.
Bất quá, cái sở nghiên cứu mà Mạn nhi chủ trì đó chẳng qua cũng chỉ là một cái vỏ rỗng thôi! Điều này làm lão vô cùng kỳ quái.
Nếu như là gian tế của ba thế lực lớn còn lại, vậy thì cũng quá đần độn rồi, lão lắc lắc đầu, lập tức đẩy cái suy nghĩ buồn cười này ra khỏi đầu. Những kẻ cùng nghề với mình đó, giữa bọn họ đã đánh qua mấy lần, các bên có bao nhiêu cân lượng, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Tên này rốt cuộc là thuộc thế lực nào? Mục đích là gì? Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, điều Thu Nguyên Liệt lập tức nghĩ tới lại là điều này.
Hồi thần lại, lão không khỏi cười mỉa mai, mình nghĩ cũng quá nhiều rồi. Lập tức sẽ nhìn thấy tên đó, mọi thứ tự nhiên sẽ rõ ràng thôi. Hai mươi sư sĩ đi bắt một người. Nếu như vẫn bắt không được, vậy mấy tên đó đều có thể đem đi nuôi cá rồi. Hơn nữa, từ tư liệu hiện giờ mà xem, không hề có bất cứ dấu vết nào cho biết gã tên Cao Dã này là một sư sĩ, ngược lại, khả năng hắn là một võ thuật gia càng lớn hơn.
Nhưng cứ cho hắn là một sư sĩ cường đại đi, cũng tuyệt không thể nào chạy thoát khỏi nơi này. Nghĩ tới chỗ này, lão lập tức kết nối máy liên lạc, yêu cầu tất cả đơn vị tác chiến bước vào cảnh giới cấp hai.
Chính lúc lão đang cười thầm mình quá cẩn thận, bỗng, nụ cười trên mặt lão đột nhiên cứng lại.
Lão đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, một vấn đề rất có khả năng là trí mạng! Nếu như đối phương thật sự có thể sửa đổi số liệu của trung tâm thông tin nhân khẩu, vậy đối phương tuyệt đối có thể đứng trong hàng ngũ hôi vực lĩnh giả đỉnh cấp, không có ai hiểu rõ hơn lão năng lực có thể phát huy của một hôi vực lĩnh giả đỉnh cấp, bởi vì bản thân lão chính là một vị hôi vực lĩnh giả.
Hiểu rõ hôi vực lĩnh giả vĩnh viễn chỉ có hôi vực lĩnh giả.
Chính ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451