Một hàng người dùng tốc độ đi bộ khá nhanh hướng tới trước, con Điện vĩ giác thú đó bị một người đàn ông vác trên vai. Mọi người đều yên lặng không nói gì, tâm tư của bọn họ đều đặt trên vật to lớn bay chậm rãi sau lưng mình.
Quang giáp, Tang Lăng biết vật to lớn này. Trong tông đường của Tang thôn cũng đặt bảy cái quang giáp, nhưng so với cái này, chúng cũ kỹ tới mức giống như từ đến từ thời viễn cổ. Trên thực tế, so sánh này không hề quá, bảy cái quang giáp đó lưu truyền tới giờ đã mới đời rồi, mỗi một người của Tang gia đều rất quen thuộc.
Quang giáp quả nhiên là có thể bay được. Tang Lăng liếc nhìn Hàm gia bay ở trên không, trong ánh mắt đầy ao ước. Trong truyền thuyết, quang giáp có thể bay được, nhưng tới tận hôm nay nàng mới thật sự chính mắt nhìn thấy một cái quang giáp đang bay. Bảy cái quang giáp trong tông đường đó, rất lâu trước đây, phương pháp điều khiển chúng đã bị thất truyền rồi. Chúng chỉ là một loại tượng trưng, là một tượng trưng cho sự phấn đấu không sợ nguy hiểm của tiền nhân.
Cảm giác mới mẻ của Tang Lăng không hề duy trì quá lâu, nàng bắt đầu lo lắng thương thế của Tang Phàm. Là bạn thanh mai trúc mã cùng lớn lên với ngài, nàng và Tang Phàm là một cặp được công nhận trong thôn. Tang Phàm ưu tú giống như nàng, trong lứa người trẻ tuổi, bọn họ là nhân tài kiệt xuất xứng đáng trong đám đó.
Điều này phải trách tên này! Tang Lăng nhịn không được, hầm hầm liếc nhìn Hàm gia. Trên thanh trủy thủ đó dính máu của Tam nhãn cự chương ngư (bạch tuộc khổng lồ ba mắt), chẳng trách con Điện vĩ giác thú này lại đột nhiên phát cuồng. Khí tức của Tam nhãn cự chương ngư, đối với loại dã thú có khứu giác linh mẫn này như Điện vĩ giác thú mà nói, chỉ cần một chút, liền sẽ làm cho nó kinh hoảng.
Bất quá, nếu như cuối cùng không phải cái quang giáp này ra tay, chỉ e Tang Phàm đã... Tang Lăng không khỏi không rét mà run. Huống chi đối phương còn lấy ra thuốc cứu chữa khẩn cấp để cấp cứu cho Tang Phàm, đối phương làm tới mức độ này, ai cũng không thể nói gì thêm. Thuốc cấp cứu của hắn thật là thần kỳ a. Chỉ uống một viên thuốc nhỏ xíu như thế, Tang Phàm gần như lập tức hít thở bình thường lại, tuy vẫn còn hôn mê, nhưng xem ra tình hình tốt hơn nhiều.
Cái quang giáp này thật là mạnh mẽ a! Tang Lăng không khỏi thán phục, lại có thể làm bị thương Tam nhãn cự chương ngư. Trước khi gặp được cái quang giáp này, nàng chưa từng nghĩ qua có thứ gì có thể gây nên thương hại nào đối với loại dã thú đỉnh cấp này.
Diệp Trùng ngồi trong buồng lái, gương mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn lại không bình tĩnh giống như biểu hiện hắn thể hiện ra.
Ngôn ngữ mà đám người nguyên thủy trong mắt hắn này nói không có chút khác biệt nào với hắn, giao lưu và trao đổi của hai bên không hề có vấn đề gì. Chẳng lẽ đây là ở trong một thiên vực lớn. Đây là suy nghĩ đầu tiên thoáng qua trong đầu Diệp Trùng. Mấy người này là đến từ một bộ lạc man rợ nào đó? Nhưng suy nghĩ này rất mau liền bị Diệp Trùng lật đổ.
Chỗ ngụy dị giống thế này, nếu như ở trong năm thiên hà lớn khẳng định là đã sớm bị người ta phát hiện rồi.
Từ trong trao đổi với bọn họ, Diệp Trùng biết bọn họ đến từ một chỗ gọi là Tang gia thôn. Làng mạc, vô nghi là một từ vựng khá xa lạ với Diệp Trùng, trong suy nghĩ của hắn, chắc là tên gọi của một thành phố.
Đối phương rõ ràng là rất cảnh giác, phòng bị rất nghiêm ngặt với Diệp Trùng. Không hề nói nhiều, điều này với Diệp Trùng mà nói, ngược lại rất bình thường. Nếu như là mình, chắc là còn cảnh giác hơn mấy người này. Vừa bắt đầu Diệp Trùng đã cho rằng bọn họ đến từ bộ lạc man rợ nào đó, không ngờ toàn bộ bọn họ đều biết quang giáp, điều này làm Diệp Trùng rất kinh ngạc.
Nhưng vũ khí và quần áo của bọn họ lại làm Diệp Trùng cảm thấy vô cùng nguyên thủy.
Hai bên không hề thực hiện trao đổi sâu hơn, theo như cách nói của người phụ nữ đó trong đội ngũ này, có vấn đề gì có thể đi hỏi trưởng thôn của bọn họ.
Trưởng thôn? Thật là một tên gọi có ý nghĩa.
Diệp Trùng phát hiện một chỗ rất đặc biệt: đội ngũ này có tính kỷ luật rất rõ ràng. Phối hợp thành thạo, phân công hợp lý, điều này làm Diệp Trùng nghĩ tới môt danh từ, quân đội! Thí dụ như tiểu tổ tác chiến tiêu chuẩn của Tông sở, Diệp Trùng cảm thấy bọn họ và đội ngũ này có một loại khí chất vô cùng tương tự.
Điều này làm Diệp Trùng càng thêm nghi ngờ đối phương là đến từ bộ lạc nguyên thủy.
Thể chất của mấy người này càng làm Diệp Trùng chặc lưỡi kêu kỳ lạ, khối lượng của Điện vĩ giác thú cao bảy mét cứ nghĩ thì biết, nhưng người đàn ông vác nó đi đó lại rất thong dong, hơn nữa tốc độ tiến tới không hề rớt xuống chút nào.
Cuối cùng cũng tới được Tang gia thôn. Tang gia thôn nhỏ hơn tưởng tượng của Diệp Trùng rất nhiều, xung quanh thôn làng dựng lên tường vây cao sáu mét, chắc là chống lại sự tấn công của dã thú. Nhưng nếu như một cái quang giáp muốn công phá thôn làng như vậy, thực sự là đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn.
Không có thiết bị phòng không, không có thiết bị nhiễu từ, không có thiết bị tấn công tầm xa. Diệp Trùng mau chóng đưa ra đánh giá với cái thôn làng này, kết luận đưa ra cuối cùng là, nếu như mình muốn đi, vậy bọn họ nhất định cản không được mình. Điều này làm Diệp Trùng hơi an tâm trong lòng, tuy mấy người này đều là đồng loại của mình, hai bên giao lưu, trao đổi đều không thành vấn đề, nhưng Diệp Trùng vẫn không dám lơi lỏng.
Hệ thống quét hình đơn sơ trên Hàm gia lại phát huy năng lực lớn ở chỗ này, liên tục lập công.
Ước có mười vạn người, Diệp Trùng không khỏi lắc đầu, thành phố này quả thật là quá nhỏ rồi. Ở năm thiên hà lớn, tùy tiện một thành phố nào mà không có mấy triệu người, mọi thứ ở chỗ này đều vô cùng nguyên thủy, rõ ràn rành là một bộ lạc man rợ.
Sự trở về của mấy người Tang Lăng gây nên một trận huyên náo. Tang Phàm thụ thương làm mọi người cuống chân cuống tay một trận. Nhưng rất mau, hắn liền được đưa tới một căn nhà cỏ màu tím vô cùng nhỏ bé. Đang chuẩn bị tản đi, mọi người lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Hàm gia.
- Quang giáp, lại là quang giáp... Một thôn dân kích động đến nỗi không nói trôi chảy.
- Quả nhiên là quang giáp a... Âm thanh nhao nhao vang lên khắp nơi, nhưng tiếng nào cũng kinh ngạc vô cùng
Xung quanh chỗ đứng của Hàm gia, đứng đầy người đen lúc nhúc.
Khi Diệp Trùng đi ra từ Hàm gia, cả thôn lại xuất hiện một khoảng lặng tạm thời.
Nhưng khi Diệp Trùng thu Hàm gia vào công tắc không gian, mọi thôn dân đều bị dọa nhảy dựng lên. Một tên to lớn đột nhiên biến mất trước mặt mọi người, điều rất rất có sức chấn động.
Diệp Trùng rất mau liền phát hiện ra hoàn cảnh của mình, bản thân đã bị mọi người vây ở giữa, căn bản không cách nào đi ra.
- Mọi người nhường đường, nhường đường. Rất mau, trong đám người phân ra một con đường. Một ông lão dưới sự dìu đỡ của Tang Lăng từ từ đi tới gần trước mặt Diệp Trùng.
- Khụ, khụ, người trẻ tuổi, xin chào, ta là trưởng thôn Tang Đức của thôn này. Trưởng thôn ho liền hai tiếng, rồi mới từ từ mở miệng.
Đối với người già, Diệp Trùng trước giờ rất lễ phép, hắn hơi khom người: "Xin chào trưởng thôn, tôi là một sư sĩ lạc đường, hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ của ông."
Trưởng thôn Tang Đức gật đầu, tiếp theo nói với thôn dân xung quanh: "Giải tán đi. Đều giải tán đi." Lời trưởng thôn quả nhiên vô cùng có hiệu quả, mấy người này đều rất nghe lời giải tán, chỉ có một vài đứa trẻ ở một vài góc, vẫn tò mò len lén nhìn bên này.
- Mời vào nhà nói chuyện. Trưởng thôn Tang Đức dùng tay ra dấu mời.
Giao lưu của Diệp Trùng và trưởng thôn rất vui vẻ. Diệp Trùng cũng có được hiểu biết cơ bản về Tang gia thôn. Tang gia thôn là nơi con người sinh sống tập trung duy nhất ở đây. Tổ tiên của bọn họ nghe nói là vì tránh một trận tai họa khổng lồ mà bỏ chạy tới nơi này.
Một tộc bọn họ đã sinh sinh ở chỗ này được năm trăm năm rồi. Năm trăm năm trước, bọn họ đến từ một thiên hà gọi là Hà Việt.
Thiên hà Hà Việt? Đây là thiên hà nào? Chẳng lẽ tên gọi trước đây của một thiên hà nào đó trong năm thiên hà lớn? Năm trăm năm, một thiên hà đổi tên gọi cũng rất có khả năng. Nhưng Diệp Trùng cũng không dám xác thực chuyện này, có thể nói hắn hoàn toàn trống trơn đối với lịch sử của năm thiên hà lớn.
Thỉnh cầu ở lại của Diệp Trùng, trưởng thôn Tang Đức rất sảng khoái nhận lời. Trong lòng trưởng thôn Tang Đức lão luyện đã cân nhắc rất rõ ràng, thiếu niên trước mắt này chính là một át chủ bài đánh nhau, có hắn, sự phòng hộ của thôn chắc chắn có thể nâng lên vài cấp. Đối với lai lịch của đối phương, trong mắt Tang Đức hoàn toàn không phải là vấn đề, đối phương nếu như muốn gây bất lợi cho thôn, vậy căn bản là không ai có thể cản được. Đã như thế, tại sao không xây dựng quan hệ tốt đẹp với hắn chứ?
Hơn nữa, phát triển 500 năm, thế giới bên ngoài đã sớm không biết phát triển tới mức nào, còn nơi này vẫn nguyên thủy như vậy, trước giờ, đây đều là nỗi đau ngầm lớn nhất trong lòng mỗi vị trưởng thôn. Mấy vị tổ tiên điều khiển quang giáp năm đó vì bảo vệ thôn dân, khi tới được nơi này, nhân viên chiến đấu phần lớn đều đã hy sinh, trong đó bao gồm tất cả kỹ sư công trình, điều này mới dẫn tới Tang gia thôn nguyên thủy như vậy. Với lại, chẳng qua bao lâu, sau khi tiêu hao hết năng lượng dự phòng, tất cả toàn bộ quang giáp đều thành sắt vụn. Tới giờ, không chỉ vấn đề năng lượng quang giáp vẫn không giải quyết được, ngay cả điều khiển quang giáp cũng đã không còn ai biết.
Bây giờ tới một người khách từ bên ngoài, một người khách từ bên ngoài tới điều khiển quang giáp, điều này làm hy vọng đã yên lặng năm trăm năm của tộc họ Tang lại nhìn thấy một tia sánh le lói một lần nữa.
Diệp Trùng lại không nghĩ nhiều như vậy, ở lại tạm thời vô nghi là lựa chọn sáng suốt nhất trước mắt, mình trước mắt hoàn toàn không biết đường trở về năm thiên hà lớn, quậy lung tung chỉ là một con đường chết. Tinh thể này có quá nhiều chỗ làm người ta cảm thấy không thể tin được. Mà bọn họ đã sinh sống ở đây hơn năm trăm năm rồi, khá hiểu rõ đối với chỗ này. Một điểm tối thiểu nhất, mình bây giờ không cần phát sầu vì vấn đề sinh tồn.
Diệp Trùng đi theo một thiếu niên tên gọi là Tang Phổ, tuổi tác của Tang Phổ không chênh lệch với hắn là bao, thân cao một mét bảy ở Tang gia thôn rõ ràng khá là vạm vỡ. Tính cách Tang Phổ trầm ổn, không nói nhiều, nhưng lại khá có uy tín trong lớp thanh niên, nghe nói hắn là trưởng thôn đời tiếp theo.
- Đây là quang giáp của mấy tiền bối. Trong lời nói của Tang Phổ đầy sự hoài niệm đối với những bậc tiền bối.
Bảy cái quang giáp gỉ sét loang lổ đặt trong tông đường. Mấy cái quang giáp này, cái nào cái nấy đều có thể hình khổng lồ, mỗi một cái đều cao tới hai mươi mét, cái nào cũng như người khổng lồ bằng thép. Vỏ giáp dày cộm làm chúng xem ra vô cùng cồng kềnh, giống như một cục sắt. Có thể nhìn ra được, trình độ chế tạo cơ giới đương thời vẫn khá lạc hậu, chỉ đành dùng cách tăng độ dày của vỏ giáp quang giáp để bảo vệ an toàn của sư sĩ trong quang giáp.
Quang giáp của năm trăm năm trước, đối với Diệp Trùng mà nói, vô nghi là rất có sức hấp dẫn. Sau khi biết được Tang gia thôn có bảy cái quang giáp của năm trăm năm trước, thỉnh cầu đầu tiên của hắn chính lại tham quan mấy cái quang giáp này, trưởng thôn Tang Đức cũng sảng khoái đồng ý. Cho dù là ở một số viện bảo tàng quang giáp ở năm thiên hà lớn, quang giáp nguyên thủy nhất cũng chẳng qua là của ba trăm năm trước. Mà giờ đây, trước mắt mình lại là bảy cái quang giáp của năm trăm năm trước, điều này thế nào lại làm Diệp Trùng không cao hứng chứ?
Kết cấu bên trong mấy cái quang giáp này vô cùng đơn giản, nguyên sơ, không có hệ thống đệm bằng áp suất chất lỏng, kết nối đường dây bên trong là theo kiểu kết nối kim loại mà không phải là kết nối quang giáp, không có hệ thống quét hình, chỉ có ra đa nguyên thủy…
Quang giáp thế này, cho dù so với quang giáp Hắc điểu cấp thấp nhất cũng thua kém quá xa, nhưng Diệp Trùng vẫn rất cao hứng. Trên thực tế, mỗi một kỹ sư công trình quang giáp nhìn thấy mấy cái quang giáp cấp bậc thủy tổ này đều phát sáng hai mắt, cơ hội thế này không phải mỗi người đều gặp được.
Mấy cái quang giáp này không thể nào mang lại cho Diệp Trùng ý tưởng gì mới, nhưng Diệp Trùng vẫn trèo lên trèo xuống, từ trong ra ngoài, tham quan hết một lượt. Trong ánh mắt chuyên nghiệp của hắn, quang giáp thế này đều đã không thể dùng thô sơ để hình dung rồi, nhưng tối với vật của năm trăm năm trước, vô luận là ai, cũng sẽ không quá khắt khe.
Tang Phổ hỏi: “Mấy cái quang giáp này vẫn còn có thể dùng không?” Trong ánh mắt nhìn Diệp Trùng của hắn có vài phần mong đợi. Bảy cái quang giáp này đã đặt ở chỗ này cả năm trăm năm rồi, trong mắt mọi thôn dân của Tang gia thôn, chúng chính là dũng sĩ chiến đấu, mà không phải là văn vật lịch sử.
Diệp Trùng lắc đầu: “Không thể dùng. Rỉ sét quá ghê gớm, một số khớp quan trọng do thiếu bảo dưỡng, đã bị rỉ tiêu rồi. Hơn nữa, thứ nó sử dụng là một loại nhiên liệu hữu cơ, ta không quen thuộc chúng.” Thực ra, một cái quang giáp tồn tại năm trăm năm mà vẫn có thể bảo tồn hoàn chỉnh thế này, trong mắt Diệp Trùng đã rất khó tin rồi.
Lời Diệp Trùng vô nghi làm Tang Phổ vô cùng thất vọng, Diệp Trùng thậm chí có thể nhìn rõ thần sắc thất vọng lóe lên trong mắt hắn. Nhưng đây là lời nói thực, Diệp Trùng cũng không thể làm gì.
Nói xong, Diệp Trùng lập tức nghĩ tới vấn đề năng lượng của Hàm gia. Năng lượng dự phòng đã tiêu hao gần hết, nếu như còn không tìm được cái nguồn năng lượng thích hợp mới, Hàm gia chỉ e cũng sẽ biến thành giống như mấy cái quang giáp được sắp xếp ở chỗ này.
Nhưng điều này cũng không gấp được, nơi này tự nhiên sẽ không thể có thiết bị bổ sung năng lượng cho mấy tấm năng lượng, con đường duy nhất chính là tìm thấy nguồn năng lượng thay thế mới.
Hiện giờ chỉ có cố gắng giảm thiểu số lần sử dụng Hàm gia, Hàm gia vẫn là sử dụng ở giây phút quan trọng nhất để giữ mạng thì tốt nhất.
Người ở đây, cho dù không dùng quang giáp không phải cũng sống tốt đó sao? Diệp Trùng không tin mình một khi mất đi quang giáp thì ngay cả năng lực sinh tồn cơ bản nhất cũng mất đi.
Rất mau đã tới thời gian ăn cơm. Tang Phổ dẫn Diệp Trùng tới nhà trưởng thôn Tang Đức. Diệp Trùng nhìn thấy người phụ nữ trong đội ngũ đã dẫn mình tới chỗ này đó. Diệp Trùng hơi gật đầu với nàng ta, rồi ngồi bên cạnh Tang Phổ.
Tang Phổ hừ mũi một tiếng, không để ý tới Diệp Trùng, cúi đầu ăn thức ăn trong chén của mình.
Đối phương đã không đoái hoài tới mình, Diệp Trùng cũng lười mở miệng. Hơi gật đầu ra dấu với trưởng thôn Tang Đức, trưởng thôn Tang Đức cười ha ha: “Nơi này rất thô sơ, cũng không có gì để chiêu đãi, tiên sinh cũng đứng trách!”
Loại cảnh đối thoại này đối với Diệp Trùng mà nói, đã có thể ứng phó tự nhiên: “Ông quá khách khí rồi, ông có thể gọi tôi là Diệp tử.”
Trưởng thôn Tang Đức cười ha ha nói: “Đã như vậy, ta sẽ gọi cậu là Diệp tử, cậu cũng đừng gọi lão già ta đây là ông gì ông nọ, cứ gọi ta là trưởng thôn đi.”
Trong chén trước mặt Diệp Trùng có một miếng thịt, còn có một đống trái nhỏ màu lam. Loại thịt này Diệp Trùng không biết là thịt của động vật nào, nhưng loại quả lam nhỏ này Diệp Trùng lại biết, trên bình nguyên bờ đối diện, khắp nơi đều là loại thực vật có loại quả lam nhỏ ở ngọn này.
Diệp Trùng không khỏi nhón lấy một quả lam nhỏ, đặt trước mặt cẩn thận quan sát. Không giống khi ở trên ngọn cây, nó lúc này đã mất đi loại quang mang màu lam nhạt đó.
Thấy Diệp Trùng vô cùng hứng thú với loại quả lam này, Tang Phổ giới thiệu: “Đây là thứ quan trọng nhất của chúng tôi, chúng tôi đều gọi nó là Lam quả. Ừm, ngươi thử đi, mùi vị không tồi. Miếng thịt thăn này chính là thịt của con Điện vĩ giác thú người giết chết hôm nay đó, thịt của Điện vĩ giác thú non mềm, mùi vị cũng không tồi."
Diệp Trùng bỏ một quả Lam quả vào trong miệng mình, một mùi thơm lập tức tỏa ra trong miệng, còn mang theo vị hơi ngọt. Diệp Trùng không khỏi lại bỏ thêm một quả. Trong mắt Diệp Trùng, nơi này tốt hơn hành tinh rác nhiều, khi hắn ở hành tinh rác, chưa từng ăn qua loại quả ngon miệng thế này.
Nhìn thấy Diệp Trùng ăn ngon miệng, trưởng thôn Tang Đức và Tang Phổ đều không khỏi bật cười, chỉ có Tang Lăng vẫn là dáng vẻ lạnh băng như thế.
Nhìn thấy thịt thăn trong chén, Diệp Trùng rút trủy thủ ra, đang chuẩn bị cắt xuống.
Tang Phổ nhìn thấy trủy thủ trên tay Diệp Trùng, lập tức hai mắt phát sáng, vội nói: “Diệp tử, có thể cho ta xem món vũ khí này của ngươi không?”
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Quang giáp, Tang Lăng biết vật to lớn này. Trong tông đường của Tang thôn cũng đặt bảy cái quang giáp, nhưng so với cái này, chúng cũ kỹ tới mức giống như từ đến từ thời viễn cổ. Trên thực tế, so sánh này không hề quá, bảy cái quang giáp đó lưu truyền tới giờ đã mới đời rồi, mỗi một người của Tang gia đều rất quen thuộc.
Quang giáp quả nhiên là có thể bay được. Tang Lăng liếc nhìn Hàm gia bay ở trên không, trong ánh mắt đầy ao ước. Trong truyền thuyết, quang giáp có thể bay được, nhưng tới tận hôm nay nàng mới thật sự chính mắt nhìn thấy một cái quang giáp đang bay. Bảy cái quang giáp trong tông đường đó, rất lâu trước đây, phương pháp điều khiển chúng đã bị thất truyền rồi. Chúng chỉ là một loại tượng trưng, là một tượng trưng cho sự phấn đấu không sợ nguy hiểm của tiền nhân.
Cảm giác mới mẻ của Tang Lăng không hề duy trì quá lâu, nàng bắt đầu lo lắng thương thế của Tang Phàm. Là bạn thanh mai trúc mã cùng lớn lên với ngài, nàng và Tang Phàm là một cặp được công nhận trong thôn. Tang Phàm ưu tú giống như nàng, trong lứa người trẻ tuổi, bọn họ là nhân tài kiệt xuất xứng đáng trong đám đó.
Điều này phải trách tên này! Tang Lăng nhịn không được, hầm hầm liếc nhìn Hàm gia. Trên thanh trủy thủ đó dính máu của Tam nhãn cự chương ngư (bạch tuộc khổng lồ ba mắt), chẳng trách con Điện vĩ giác thú này lại đột nhiên phát cuồng. Khí tức của Tam nhãn cự chương ngư, đối với loại dã thú có khứu giác linh mẫn này như Điện vĩ giác thú mà nói, chỉ cần một chút, liền sẽ làm cho nó kinh hoảng.
Bất quá, nếu như cuối cùng không phải cái quang giáp này ra tay, chỉ e Tang Phàm đã... Tang Lăng không khỏi không rét mà run. Huống chi đối phương còn lấy ra thuốc cứu chữa khẩn cấp để cấp cứu cho Tang Phàm, đối phương làm tới mức độ này, ai cũng không thể nói gì thêm. Thuốc cấp cứu của hắn thật là thần kỳ a. Chỉ uống một viên thuốc nhỏ xíu như thế, Tang Phàm gần như lập tức hít thở bình thường lại, tuy vẫn còn hôn mê, nhưng xem ra tình hình tốt hơn nhiều.
Cái quang giáp này thật là mạnh mẽ a! Tang Lăng không khỏi thán phục, lại có thể làm bị thương Tam nhãn cự chương ngư. Trước khi gặp được cái quang giáp này, nàng chưa từng nghĩ qua có thứ gì có thể gây nên thương hại nào đối với loại dã thú đỉnh cấp này.
Diệp Trùng ngồi trong buồng lái, gương mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn lại không bình tĩnh giống như biểu hiện hắn thể hiện ra.
Ngôn ngữ mà đám người nguyên thủy trong mắt hắn này nói không có chút khác biệt nào với hắn, giao lưu và trao đổi của hai bên không hề có vấn đề gì. Chẳng lẽ đây là ở trong một thiên vực lớn. Đây là suy nghĩ đầu tiên thoáng qua trong đầu Diệp Trùng. Mấy người này là đến từ một bộ lạc man rợ nào đó? Nhưng suy nghĩ này rất mau liền bị Diệp Trùng lật đổ.
Chỗ ngụy dị giống thế này, nếu như ở trong năm thiên hà lớn khẳng định là đã sớm bị người ta phát hiện rồi.
Từ trong trao đổi với bọn họ, Diệp Trùng biết bọn họ đến từ một chỗ gọi là Tang gia thôn. Làng mạc, vô nghi là một từ vựng khá xa lạ với Diệp Trùng, trong suy nghĩ của hắn, chắc là tên gọi của một thành phố.
Đối phương rõ ràng là rất cảnh giác, phòng bị rất nghiêm ngặt với Diệp Trùng. Không hề nói nhiều, điều này với Diệp Trùng mà nói, ngược lại rất bình thường. Nếu như là mình, chắc là còn cảnh giác hơn mấy người này. Vừa bắt đầu Diệp Trùng đã cho rằng bọn họ đến từ bộ lạc man rợ nào đó, không ngờ toàn bộ bọn họ đều biết quang giáp, điều này làm Diệp Trùng rất kinh ngạc.
Nhưng vũ khí và quần áo của bọn họ lại làm Diệp Trùng cảm thấy vô cùng nguyên thủy.
Hai bên không hề thực hiện trao đổi sâu hơn, theo như cách nói của người phụ nữ đó trong đội ngũ này, có vấn đề gì có thể đi hỏi trưởng thôn của bọn họ.
Trưởng thôn? Thật là một tên gọi có ý nghĩa.
Diệp Trùng phát hiện một chỗ rất đặc biệt: đội ngũ này có tính kỷ luật rất rõ ràng. Phối hợp thành thạo, phân công hợp lý, điều này làm Diệp Trùng nghĩ tới môt danh từ, quân đội! Thí dụ như tiểu tổ tác chiến tiêu chuẩn của Tông sở, Diệp Trùng cảm thấy bọn họ và đội ngũ này có một loại khí chất vô cùng tương tự.
Điều này làm Diệp Trùng càng thêm nghi ngờ đối phương là đến từ bộ lạc nguyên thủy.
Thể chất của mấy người này càng làm Diệp Trùng chặc lưỡi kêu kỳ lạ, khối lượng của Điện vĩ giác thú cao bảy mét cứ nghĩ thì biết, nhưng người đàn ông vác nó đi đó lại rất thong dong, hơn nữa tốc độ tiến tới không hề rớt xuống chút nào.
Cuối cùng cũng tới được Tang gia thôn. Tang gia thôn nhỏ hơn tưởng tượng của Diệp Trùng rất nhiều, xung quanh thôn làng dựng lên tường vây cao sáu mét, chắc là chống lại sự tấn công của dã thú. Nhưng nếu như một cái quang giáp muốn công phá thôn làng như vậy, thực sự là đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn.
Không có thiết bị phòng không, không có thiết bị nhiễu từ, không có thiết bị tấn công tầm xa. Diệp Trùng mau chóng đưa ra đánh giá với cái thôn làng này, kết luận đưa ra cuối cùng là, nếu như mình muốn đi, vậy bọn họ nhất định cản không được mình. Điều này làm Diệp Trùng hơi an tâm trong lòng, tuy mấy người này đều là đồng loại của mình, hai bên giao lưu, trao đổi đều không thành vấn đề, nhưng Diệp Trùng vẫn không dám lơi lỏng.
Hệ thống quét hình đơn sơ trên Hàm gia lại phát huy năng lực lớn ở chỗ này, liên tục lập công.
Ước có mười vạn người, Diệp Trùng không khỏi lắc đầu, thành phố này quả thật là quá nhỏ rồi. Ở năm thiên hà lớn, tùy tiện một thành phố nào mà không có mấy triệu người, mọi thứ ở chỗ này đều vô cùng nguyên thủy, rõ ràn rành là một bộ lạc man rợ.
Sự trở về của mấy người Tang Lăng gây nên một trận huyên náo. Tang Phàm thụ thương làm mọi người cuống chân cuống tay một trận. Nhưng rất mau, hắn liền được đưa tới một căn nhà cỏ màu tím vô cùng nhỏ bé. Đang chuẩn bị tản đi, mọi người lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Hàm gia.
- Quang giáp, lại là quang giáp... Một thôn dân kích động đến nỗi không nói trôi chảy.
- Quả nhiên là quang giáp a... Âm thanh nhao nhao vang lên khắp nơi, nhưng tiếng nào cũng kinh ngạc vô cùng
Xung quanh chỗ đứng của Hàm gia, đứng đầy người đen lúc nhúc.
Khi Diệp Trùng đi ra từ Hàm gia, cả thôn lại xuất hiện một khoảng lặng tạm thời.
Nhưng khi Diệp Trùng thu Hàm gia vào công tắc không gian, mọi thôn dân đều bị dọa nhảy dựng lên. Một tên to lớn đột nhiên biến mất trước mặt mọi người, điều rất rất có sức chấn động.
Diệp Trùng rất mau liền phát hiện ra hoàn cảnh của mình, bản thân đã bị mọi người vây ở giữa, căn bản không cách nào đi ra.
- Mọi người nhường đường, nhường đường. Rất mau, trong đám người phân ra một con đường. Một ông lão dưới sự dìu đỡ của Tang Lăng từ từ đi tới gần trước mặt Diệp Trùng.
- Khụ, khụ, người trẻ tuổi, xin chào, ta là trưởng thôn Tang Đức của thôn này. Trưởng thôn ho liền hai tiếng, rồi mới từ từ mở miệng.
Đối với người già, Diệp Trùng trước giờ rất lễ phép, hắn hơi khom người: "Xin chào trưởng thôn, tôi là một sư sĩ lạc đường, hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ của ông."
Trưởng thôn Tang Đức gật đầu, tiếp theo nói với thôn dân xung quanh: "Giải tán đi. Đều giải tán đi." Lời trưởng thôn quả nhiên vô cùng có hiệu quả, mấy người này đều rất nghe lời giải tán, chỉ có một vài đứa trẻ ở một vài góc, vẫn tò mò len lén nhìn bên này.
- Mời vào nhà nói chuyện. Trưởng thôn Tang Đức dùng tay ra dấu mời.
Giao lưu của Diệp Trùng và trưởng thôn rất vui vẻ. Diệp Trùng cũng có được hiểu biết cơ bản về Tang gia thôn. Tang gia thôn là nơi con người sinh sống tập trung duy nhất ở đây. Tổ tiên của bọn họ nghe nói là vì tránh một trận tai họa khổng lồ mà bỏ chạy tới nơi này.
Một tộc bọn họ đã sinh sinh ở chỗ này được năm trăm năm rồi. Năm trăm năm trước, bọn họ đến từ một thiên hà gọi là Hà Việt.
Thiên hà Hà Việt? Đây là thiên hà nào? Chẳng lẽ tên gọi trước đây của một thiên hà nào đó trong năm thiên hà lớn? Năm trăm năm, một thiên hà đổi tên gọi cũng rất có khả năng. Nhưng Diệp Trùng cũng không dám xác thực chuyện này, có thể nói hắn hoàn toàn trống trơn đối với lịch sử của năm thiên hà lớn.
Thỉnh cầu ở lại của Diệp Trùng, trưởng thôn Tang Đức rất sảng khoái nhận lời. Trong lòng trưởng thôn Tang Đức lão luyện đã cân nhắc rất rõ ràng, thiếu niên trước mắt này chính là một át chủ bài đánh nhau, có hắn, sự phòng hộ của thôn chắc chắn có thể nâng lên vài cấp. Đối với lai lịch của đối phương, trong mắt Tang Đức hoàn toàn không phải là vấn đề, đối phương nếu như muốn gây bất lợi cho thôn, vậy căn bản là không ai có thể cản được. Đã như thế, tại sao không xây dựng quan hệ tốt đẹp với hắn chứ?
Hơn nữa, phát triển 500 năm, thế giới bên ngoài đã sớm không biết phát triển tới mức nào, còn nơi này vẫn nguyên thủy như vậy, trước giờ, đây đều là nỗi đau ngầm lớn nhất trong lòng mỗi vị trưởng thôn. Mấy vị tổ tiên điều khiển quang giáp năm đó vì bảo vệ thôn dân, khi tới được nơi này, nhân viên chiến đấu phần lớn đều đã hy sinh, trong đó bao gồm tất cả kỹ sư công trình, điều này mới dẫn tới Tang gia thôn nguyên thủy như vậy. Với lại, chẳng qua bao lâu, sau khi tiêu hao hết năng lượng dự phòng, tất cả toàn bộ quang giáp đều thành sắt vụn. Tới giờ, không chỉ vấn đề năng lượng quang giáp vẫn không giải quyết được, ngay cả điều khiển quang giáp cũng đã không còn ai biết.
Bây giờ tới một người khách từ bên ngoài, một người khách từ bên ngoài tới điều khiển quang giáp, điều này làm hy vọng đã yên lặng năm trăm năm của tộc họ Tang lại nhìn thấy một tia sánh le lói một lần nữa.
Diệp Trùng lại không nghĩ nhiều như vậy, ở lại tạm thời vô nghi là lựa chọn sáng suốt nhất trước mắt, mình trước mắt hoàn toàn không biết đường trở về năm thiên hà lớn, quậy lung tung chỉ là một con đường chết. Tinh thể này có quá nhiều chỗ làm người ta cảm thấy không thể tin được. Mà bọn họ đã sinh sống ở đây hơn năm trăm năm rồi, khá hiểu rõ đối với chỗ này. Một điểm tối thiểu nhất, mình bây giờ không cần phát sầu vì vấn đề sinh tồn.
Diệp Trùng đi theo một thiếu niên tên gọi là Tang Phổ, tuổi tác của Tang Phổ không chênh lệch với hắn là bao, thân cao một mét bảy ở Tang gia thôn rõ ràng khá là vạm vỡ. Tính cách Tang Phổ trầm ổn, không nói nhiều, nhưng lại khá có uy tín trong lớp thanh niên, nghe nói hắn là trưởng thôn đời tiếp theo.
- Đây là quang giáp của mấy tiền bối. Trong lời nói của Tang Phổ đầy sự hoài niệm đối với những bậc tiền bối.
Bảy cái quang giáp gỉ sét loang lổ đặt trong tông đường. Mấy cái quang giáp này, cái nào cái nấy đều có thể hình khổng lồ, mỗi một cái đều cao tới hai mươi mét, cái nào cũng như người khổng lồ bằng thép. Vỏ giáp dày cộm làm chúng xem ra vô cùng cồng kềnh, giống như một cục sắt. Có thể nhìn ra được, trình độ chế tạo cơ giới đương thời vẫn khá lạc hậu, chỉ đành dùng cách tăng độ dày của vỏ giáp quang giáp để bảo vệ an toàn của sư sĩ trong quang giáp.
Quang giáp của năm trăm năm trước, đối với Diệp Trùng mà nói, vô nghi là rất có sức hấp dẫn. Sau khi biết được Tang gia thôn có bảy cái quang giáp của năm trăm năm trước, thỉnh cầu đầu tiên của hắn chính lại tham quan mấy cái quang giáp này, trưởng thôn Tang Đức cũng sảng khoái đồng ý. Cho dù là ở một số viện bảo tàng quang giáp ở năm thiên hà lớn, quang giáp nguyên thủy nhất cũng chẳng qua là của ba trăm năm trước. Mà giờ đây, trước mắt mình lại là bảy cái quang giáp của năm trăm năm trước, điều này thế nào lại làm Diệp Trùng không cao hứng chứ?
Kết cấu bên trong mấy cái quang giáp này vô cùng đơn giản, nguyên sơ, không có hệ thống đệm bằng áp suất chất lỏng, kết nối đường dây bên trong là theo kiểu kết nối kim loại mà không phải là kết nối quang giáp, không có hệ thống quét hình, chỉ có ra đa nguyên thủy…
Quang giáp thế này, cho dù so với quang giáp Hắc điểu cấp thấp nhất cũng thua kém quá xa, nhưng Diệp Trùng vẫn rất cao hứng. Trên thực tế, mỗi một kỹ sư công trình quang giáp nhìn thấy mấy cái quang giáp cấp bậc thủy tổ này đều phát sáng hai mắt, cơ hội thế này không phải mỗi người đều gặp được.
Mấy cái quang giáp này không thể nào mang lại cho Diệp Trùng ý tưởng gì mới, nhưng Diệp Trùng vẫn trèo lên trèo xuống, từ trong ra ngoài, tham quan hết một lượt. Trong ánh mắt chuyên nghiệp của hắn, quang giáp thế này đều đã không thể dùng thô sơ để hình dung rồi, nhưng tối với vật của năm trăm năm trước, vô luận là ai, cũng sẽ không quá khắt khe.
Tang Phổ hỏi: “Mấy cái quang giáp này vẫn còn có thể dùng không?” Trong ánh mắt nhìn Diệp Trùng của hắn có vài phần mong đợi. Bảy cái quang giáp này đã đặt ở chỗ này cả năm trăm năm rồi, trong mắt mọi thôn dân của Tang gia thôn, chúng chính là dũng sĩ chiến đấu, mà không phải là văn vật lịch sử.
Diệp Trùng lắc đầu: “Không thể dùng. Rỉ sét quá ghê gớm, một số khớp quan trọng do thiếu bảo dưỡng, đã bị rỉ tiêu rồi. Hơn nữa, thứ nó sử dụng là một loại nhiên liệu hữu cơ, ta không quen thuộc chúng.” Thực ra, một cái quang giáp tồn tại năm trăm năm mà vẫn có thể bảo tồn hoàn chỉnh thế này, trong mắt Diệp Trùng đã rất khó tin rồi.
Lời Diệp Trùng vô nghi làm Tang Phổ vô cùng thất vọng, Diệp Trùng thậm chí có thể nhìn rõ thần sắc thất vọng lóe lên trong mắt hắn. Nhưng đây là lời nói thực, Diệp Trùng cũng không thể làm gì.
Nói xong, Diệp Trùng lập tức nghĩ tới vấn đề năng lượng của Hàm gia. Năng lượng dự phòng đã tiêu hao gần hết, nếu như còn không tìm được cái nguồn năng lượng thích hợp mới, Hàm gia chỉ e cũng sẽ biến thành giống như mấy cái quang giáp được sắp xếp ở chỗ này.
Nhưng điều này cũng không gấp được, nơi này tự nhiên sẽ không thể có thiết bị bổ sung năng lượng cho mấy tấm năng lượng, con đường duy nhất chính là tìm thấy nguồn năng lượng thay thế mới.
Hiện giờ chỉ có cố gắng giảm thiểu số lần sử dụng Hàm gia, Hàm gia vẫn là sử dụng ở giây phút quan trọng nhất để giữ mạng thì tốt nhất.
Người ở đây, cho dù không dùng quang giáp không phải cũng sống tốt đó sao? Diệp Trùng không tin mình một khi mất đi quang giáp thì ngay cả năng lực sinh tồn cơ bản nhất cũng mất đi.
Rất mau đã tới thời gian ăn cơm. Tang Phổ dẫn Diệp Trùng tới nhà trưởng thôn Tang Đức. Diệp Trùng nhìn thấy người phụ nữ trong đội ngũ đã dẫn mình tới chỗ này đó. Diệp Trùng hơi gật đầu với nàng ta, rồi ngồi bên cạnh Tang Phổ.
Tang Phổ hừ mũi một tiếng, không để ý tới Diệp Trùng, cúi đầu ăn thức ăn trong chén của mình.
Đối phương đã không đoái hoài tới mình, Diệp Trùng cũng lười mở miệng. Hơi gật đầu ra dấu với trưởng thôn Tang Đức, trưởng thôn Tang Đức cười ha ha: “Nơi này rất thô sơ, cũng không có gì để chiêu đãi, tiên sinh cũng đứng trách!”
Loại cảnh đối thoại này đối với Diệp Trùng mà nói, đã có thể ứng phó tự nhiên: “Ông quá khách khí rồi, ông có thể gọi tôi là Diệp tử.”
Trưởng thôn Tang Đức cười ha ha nói: “Đã như vậy, ta sẽ gọi cậu là Diệp tử, cậu cũng đừng gọi lão già ta đây là ông gì ông nọ, cứ gọi ta là trưởng thôn đi.”
Trong chén trước mặt Diệp Trùng có một miếng thịt, còn có một đống trái nhỏ màu lam. Loại thịt này Diệp Trùng không biết là thịt của động vật nào, nhưng loại quả lam nhỏ này Diệp Trùng lại biết, trên bình nguyên bờ đối diện, khắp nơi đều là loại thực vật có loại quả lam nhỏ ở ngọn này.
Diệp Trùng không khỏi nhón lấy một quả lam nhỏ, đặt trước mặt cẩn thận quan sát. Không giống khi ở trên ngọn cây, nó lúc này đã mất đi loại quang mang màu lam nhạt đó.
Thấy Diệp Trùng vô cùng hứng thú với loại quả lam này, Tang Phổ giới thiệu: “Đây là thứ quan trọng nhất của chúng tôi, chúng tôi đều gọi nó là Lam quả. Ừm, ngươi thử đi, mùi vị không tồi. Miếng thịt thăn này chính là thịt của con Điện vĩ giác thú người giết chết hôm nay đó, thịt của Điện vĩ giác thú non mềm, mùi vị cũng không tồi."
Diệp Trùng bỏ một quả Lam quả vào trong miệng mình, một mùi thơm lập tức tỏa ra trong miệng, còn mang theo vị hơi ngọt. Diệp Trùng không khỏi lại bỏ thêm một quả. Trong mắt Diệp Trùng, nơi này tốt hơn hành tinh rác nhiều, khi hắn ở hành tinh rác, chưa từng ăn qua loại quả ngon miệng thế này.
Nhìn thấy Diệp Trùng ăn ngon miệng, trưởng thôn Tang Đức và Tang Phổ đều không khỏi bật cười, chỉ có Tang Lăng vẫn là dáng vẻ lạnh băng như thế.
Nhìn thấy thịt thăn trong chén, Diệp Trùng rút trủy thủ ra, đang chuẩn bị cắt xuống.
Tang Phổ nhìn thấy trủy thủ trên tay Diệp Trùng, lập tức hai mắt phát sáng, vội nói: “Diệp tử, có thể cho ta xem món vũ khí này của ngươi không?”
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451