Diệp Trùng đứng trước một đội ngũ hình vuông chỉnh tề, người dẫn đội lại là Tang Phổ. Đội ngũ hình vuông do 500 người tạo thành này là lực lượng tinh nhuệ nhất của Tang gia thôn, bọn họ ai nấy đều là cao thủ trong cao thủ. Tất cả Lưu kim khai thác được của Tang gia thôn đều bị Diệp Trùng xài sạch, thay vào đó là trường mâu Lưu kim và đao Lưu kim trang bị toàn thân bọn họ. Loại trường mâu toàn bộ đều do Lưu kim chế tạo này hoàn toàn không giống Khổ mâu bọn họ dùng lúc trước, Lưu kim quặng hao phí cho mấy cây trường mâu này làm lão trưởng thôn Tang Đức đau lòng cả nửa ngày.
Năm trăm người đứng yên lặng như thế, một luồng khí lạnh lẽo tỏa về phía trước, Diệp Trùng vừa ý gật gật đầu. Chỉ có người đã trải qua rất nhiều lần vào sinh ra tử như hắn thế này mới hiểu được, luồng khí lạnh lẽo mà đội ngũ trước mắt này tỏa ra chỉ có trải qua vô số chiến đấu và giết chóc mới có thể hình thành, chỉ có người từng trải trận mạc thật sự mới có. Cho dù là mấy sư sĩ của bốn thế lực lớn cường đại nhất của năm thiên hà lớn hiện nay đứng ở chỗ này, cũng tuyệt không thể nào có loại khí thế này, bọn họ đã rất lâu không có trải qua chiến tranh rồi!
Còn mấy thôn dân này, ở trong điều kiện thô sơ thế này, mỗi ngày đều vẫn phải cùng với những dã thú còn mạnh mẽ hơn những biến dị sinh vật đó tranh sống tranh chết. Huấn luyện cực khổ từ bé, chiến đấu sinh tử trường kỳ, chiến sĩ hình thành như vậy, ở phương diện ý chí, Diệp Trùng không tin trên đời này còn có đội ngũ nào có thể làm được tới mức độ này.
Diệp Trùng chậm rãi mở miệng, giọng nói chậm chạp, lạnh lẽo: “Nhiệm vụ của chúng ta là săn bắt, mười ngày, chúng ta chỉ có thời gian mười ngày.” Đối với đội ngũ thế này, Diệp Trùng tin rằng không cần nói nhiều, hắn chỉ hạ lệnh trực tiếp, mà không giải thích tại sao. Mười ngày, đống thành phẩm đầu tiên chắc cũng ra rồi.
Áp lực tĩnh mịch gần như làm không khí xung quanh đều trở nên nặng nề hơn.
- A Phổ, ngươi chỉ huy.
- Vâng. Tang Phổ cong người nhận lệnh, Diệp Trùng gọi Hàm gia ra, chui vào trong buồng lái, bay thẳng lên không.
Ngẩng đầu nhìn Hàm gia trên không, trong mắt Tang Phổ lóe qua một tia ngưỡng mộ, nhưng khi cúi đầu liền trở nên sát khí đầy mặt, phẩy tay: “Xuất phát.”
Cả đội ngũ lập tức chia thành mấy mươi tiểu đội, mau chóng di động ra ngoài thôn. Đội ngũ năm trăm người tiến lên không có chút tiếng động nào, sự đan xen, hỗ trợ lẫn nhau giữa đội ngũ làm Diệp Trùng đang ở trên không mở rộng tầm mắt.
Đại quân dã thú bên ngoài thôn không hề chú ý tới Tang gia thôn, bọn chúng một lòng chỉ chạy như bay tới trước, nhưng vẫn có nhóm nhỏ dã thú tiến vào khe núi phía trước Tang gia thôn, mà mục tiêu của mấy người Diệp Trùng chính là mấy nhóm nhỏ dã thú này. Nhóm lớn dã thú bên ngoài đó, ai cũng không dám đi trêu chọc, nếu không, chỉ sợ vẫn chưa đợi được Thiết bức điểu tới, Tang gia thôn đã chìm ngập trong dòng thác lũ màu đen này rồi.
Mục tiêu của mỗi tiểu đội là một con dã thú, yểm trợ, tập kích, kiềm chế, hợp kích, dưới sự kết hợp của bọn họ, dã thú mau chóng bị tiêu diệt. Hiệu suất cao làm Diệp Trùng trố mắt nhìn, mà tố dưỡng chiến thuật cao siêu của mấy thôn dân này càng làm hắn không tự chủ được mà khen ngợi không thôi.
Điều này làm hắn nhớ tới hai đội ngũ, Hắc giác và Tông sở.
Bọn họ và sư sĩ của Hắc giác giống nhau, đều là cận chiến, tác chiến tập thể của bọn họ lại giống như Tông sở. Nhưng so với Tông sở, nguy hiểm vì không có quang giáp, sự ăn ý bọn họ tôi luyện ra từ trong sống chết rõ ràng là cao hơn một bậc, hơn nữa, tố dưỡng chiến thuật rõ ràng càng cao hơn.
Rất mau, công kích của bọn họ càng lúc càng trôi chảy, bắt đầu từ từ thích ứng với vũ khí mới trên tay, công kích của bọn họ trở nên càng thêm sắc bén.
Biểu hiện của mấy thôn dân làm Diệp Trùng nhìn thấy mà nhiệt huyết sôi trào, tay cử động một cái, Hàm gia ầm ầm chúi xuống.
Nhìn Hàm gia giống như thiên thần, mọi thôn dân đều lộ ra sự sùng kính từ tận đáy lòng, mà biểu hiện cử thế vô song tiếp theo càng làm mấy chiến sĩ tinh anh nhất của Tang gia thôn này trầm trồ liên tục, đây chính là uy lực của quang giáp ư?
Hai thanh trủy thủ màu xám dài 1,5 mét sắc bén vô cùng, không có con dã thú nào có thể chống được. Thân hình linh hoạt của Hàm gia, bước đi xảo diệu, bọn họ nhìn tới đắm đuối, mê li, thường một cái quang giáp Hàm gia có thể dọn gọn vài con dã thú. Sự nguy hiểm của vị tiên sinh này quả nhiên không có bao nhiêu khác biệt với trong truyền thuyết a, bóng xám của trủy thủ toát ra khí tức của thần chết, một kích trí mạng, vết thương của dã thú, cái nào cái nấy đều vị trí trí mạng đại loại như cổ, tim, tuyệt không xuất ra đao thứ hai. Mấy thôn dân đang xem xung quanh này, ai nấy đều lạnh sống cổ, trong lòng thầm kêu may mắn, may mà tiên sinh là người phe mình.
Dã thú ngã xuống không ai để ý tới, mọi người tiếp tục tìm kiếm dã thú vẫn còn hoạt động trong khe núi, săn giết vẫn tiếp tục tiến hành.
Mười ngày, do có Diệp Trùng tham gia, thêm vào trang bị vũ khí mới toàn bộ, chiến quả vô cùng phong phú, vượt xa ý liệu của mọi người. Ngày đầu tiên khi Tang Phổ tổ chức thôn dân tới vận chuyển thi thể mấy dã thú này, mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt dọa ngây người, thi thể dã thú đầy mặt đất, thậm chí có mấy thi thể còn ấm, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập cả khe núi.
Sau sự kinh ngạc ban đầu, mọi người đều mừng như điên. Đối với bọn họ mà nói, mấy dã thú đã chết này chính là thức ăn sau này, nhiều dã thú như vậy, đủ cho bọn họ dùng thời gian khá dài.
Mười ngày thoáng cái đã trôi qua, cả Tang gia thôn giống như sợi chỉ kéo căng vậy, bận rộn trước giờ chưa từng có. Mỗi người đều có gương mặt mệt mỏi, cặp mắt đỏ ké, nhưng không hề từ bỏ công việc trên tay mình để đi nghỉ ngơi, mọi người đều đang vì vận mệnh của mình, vận mệnh của người thân, vận mệnh của thôn mà phấn đấu, bọn họ không hề biết thứ mình đang làm trước mắt rốt cuộc là dùng làm gì, nhưng không ai lại nghi ngờ tính quyền uy của nó, bởi vì đây là mệnh lệnh do chính miệng tiên sinh nói ra.
Khi nhìn thấy thú triều, mọi người đều chết lặng trong lòng, rất nhiều người thậm chí cho rằng đã tới ngày tận thế, nhưng lúc này đây, tiên sinh, vị tiên sinh thần bí mà cường đại này lại mang lại hy vọng cho tất cả bọn họ.
Đối với vị tiên sinh trẻ tuổi này, trong lòng mọi người đều đầy sự kính trọng. Tiên sinh từ sáng sớm đã tự mình dẫn đội đi săn thú, buổi tối còn phải làm việc tới tận khuya.
Mười ngày, lượng lớn thành phẩm đầu tiên cuối cùng cũng ra lò. Trước mặt Diệp Trùng chất đầy các loại linh kiện, mỗi một loại linh kiện đều được phân loại chất thành đống, còn tất cả phụ tá của Diệp Trùng đều có dáng vẻ cung kính nghe Diệp Trùng giảng giải.
- Cái động cơ này lắp ráp vô cùng đơn giản, các người xem, chỗ này có một khe nhét thẻ hình chữ V. Nơi này... Diệp Trùng lần lượt lắp ráp mấy linh kiện bằng xương này thành từng động cơ một, do suy nghĩ tới điều kiện chỗ này, cái động cơ quang giáp này được Diệp Trùng đơn giản hóa rất nhiều.
Đây chính là kế hoạch của Diệp Trùng, lợi dụng lượng lớn nhân lực và vật liệu xương ở chỗ này, trong khoảng thời gian ngắn chế tạo thành lượng lớn toàn cốt quang giáp đơn giản, từ đó tiến hành một cuộc chiến bảo vệ Tang gia thôn.
Rất nhiều điều kiện ở nơi này được trời ưu đãi mới làm Diệp Trùng cho rằng kế hoạch này có khả năng thực hiện. Vật liệu xương ở nơi này dày mà cứng, tính năng tuyệt hảo, Diệp Trùng căn bản không cần thực hiện các loại xử lý ngâm tẩm với chúng. Mỗi thôn dân trưởng thành ở chỗ này về cơ bản đều có cơ sở điêu khắc xương, điều này cũng làm cho Diệp Trùng có lượng lớn nhân lực có thể chế tạo linh kiện bằng xương. Lượng lớn vật liệu xương bảo tồn liên tục mấy trăm năm làm Diệp Trùng hoàn toàn không cần thông qua săn giết dã thú để thu được vật liệu xương.
Điều quan trọng nhất là, nếu như không cách nào qua được cửa ải này, vậy thì căn bản là không thể nào qua được biển sương đỏ giải cứu Mục Thương, Diệp Trùng cũng chỉ có vắt hết đầu óc, nghĩ ra tất cả biện pháp mình có thể nghĩ ả.
Săn bắt mười ngày này, do sự tham gia của Diệp Trùng, thu được lượng lớn thịt, mấy thứ thịt này sau khi gia công đều được trữ lại. Sơn động dùng để trữ thức ăn đã sắp bị chất đầy hoàn toàn rồi, thêm vào Lam quả hai tháng nữa sẽ chín, mấy thứ thức ăn này đủ dùng thời gian kha khá. Săn bắt điên cuồng mười ngày này hoàn toàn tiêu hết sạch năng lượng của Hàm gia, nhưng Diệp Trùng hiện giờ lại không có thời gian quan tâm điều này. Hắn biết, một khi thật sự đợi tới lúc Thiết bức điểu tới, tác dụng một cái quang giáp của mình có thể tạo ra thật là nhỏ nhoi.
Vốn dĩ khi nhìn thấy hang tàng trữ, Diệp Trùng liền nghĩ tới nếu như dùng hang há không phải là một phương pháp tốt sao, sau này tìm được lão trưởng thôn Tang Đức mới biết, ở Thiên vực trì, trừ hang động do thiên nhiên hình thành, ở nơi này muốn đào một cái hang là cực kỳ khó khăn, Chất đất ở chỗ này đều cứng dị thường, hơn nữa càng xuống dưới càng cứng rắn, muốn đào được hang động đủ chứa được một trăm người cần phải phí khá nhiều thời gian. Với lại, đây vẫn là dưới tiền đề có công cụ Lưu kim, nếu như là lúc trước, vậy thì nghĩ cũng đừng hòng.
Nhìn thấy thành phẩm cuối cùng lắp ráp thành, Diệp Trùng cũng không xác định thứ này rốt cuộc có thể tiếp nhận được tất cả hy vọng của mình hay không.
Đây không thể gọi là quang giáp, từ ánh mắt chuyên nghiệp của Diệp Trùng mà xét. Do không có quang não, Diệp Trùng hoàn toàn không thể chế tạo quang giáp thật sự. Linh cảm của Diệp Trùng đến từ quang giáp đua tốc độ, loại quang giáp chuyên môn vì tốc độ mà sinh ra đó. Từ góc độ không khí động lực học mà xem, nếu như đơn thuần vì tốc độ, tạo hình của quang giáp không hề là lựa chọn tối ưu.
Ý tưởng thiết kế của Diệp Trùng rất đơn giản, đầu tiên chính là phải chế tạo đơn giản, thứ hai là phải có khả năng bay, thứ ba chính là phải có sức công kích nhất định.
Chính là dưới sự thôi thúc của suy nghĩ như thế, Diệp Trùng mới thiết kế ra một loại sản phẩm mới như vậy.
Trên thân khoang chính hẹp dài hình giọt nước khảm bốn mảnh xương được mài cực kỳ sắc bén, giống như bốn miếng lá cây khảm trên một giọt nước, mà ở đỉnh chóp của khoang, mâu xương nhọn hoắc chỉ thẳng phía trước. Mũi mâu xương này có thể thay đổi, mà bộ phận nối liền nó đã được xử lý gia cố.
Trong thứ này không có bất cứ liên kết mạch quang nào, đều là sử dụng kết nối cơ giới nguyên thủy nhất.
Tuy trên lý luận, quái vật này hoàn toàn có thể bay, nhưng Diệp Trùng rất hoài nghi nó có phải là thật sự có thể đảm nhiệm được không. Nhìn xung quanh, hình như nhiệm vụ bay đầu tiên này trừ mình ra cũng không có ai khác rồi.
Mở khoang ra, thiết bị khí áp đơn giản đối với Diệp Trùng mà nói vẫn không thành vấn đề, điều Diệp Trùng khá vừa ý đối với thứ này chính là hệ thống giảm xóc bằng áp suất chất lỏng, Tang Phàm trong lúc vô tình tìm thấy một loại dung dịch có tính năng giảm xóc khá tốt.
Thứ này có thể bảo vệ an toàn của người điều khiển ở một mức độ nhất định, Diệp Trùng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Năm trăm người đứng yên lặng như thế, một luồng khí lạnh lẽo tỏa về phía trước, Diệp Trùng vừa ý gật gật đầu. Chỉ có người đã trải qua rất nhiều lần vào sinh ra tử như hắn thế này mới hiểu được, luồng khí lạnh lẽo mà đội ngũ trước mắt này tỏa ra chỉ có trải qua vô số chiến đấu và giết chóc mới có thể hình thành, chỉ có người từng trải trận mạc thật sự mới có. Cho dù là mấy sư sĩ của bốn thế lực lớn cường đại nhất của năm thiên hà lớn hiện nay đứng ở chỗ này, cũng tuyệt không thể nào có loại khí thế này, bọn họ đã rất lâu không có trải qua chiến tranh rồi!
Còn mấy thôn dân này, ở trong điều kiện thô sơ thế này, mỗi ngày đều vẫn phải cùng với những dã thú còn mạnh mẽ hơn những biến dị sinh vật đó tranh sống tranh chết. Huấn luyện cực khổ từ bé, chiến đấu sinh tử trường kỳ, chiến sĩ hình thành như vậy, ở phương diện ý chí, Diệp Trùng không tin trên đời này còn có đội ngũ nào có thể làm được tới mức độ này.
Diệp Trùng chậm rãi mở miệng, giọng nói chậm chạp, lạnh lẽo: “Nhiệm vụ của chúng ta là săn bắt, mười ngày, chúng ta chỉ có thời gian mười ngày.” Đối với đội ngũ thế này, Diệp Trùng tin rằng không cần nói nhiều, hắn chỉ hạ lệnh trực tiếp, mà không giải thích tại sao. Mười ngày, đống thành phẩm đầu tiên chắc cũng ra rồi.
Áp lực tĩnh mịch gần như làm không khí xung quanh đều trở nên nặng nề hơn.
- A Phổ, ngươi chỉ huy.
- Vâng. Tang Phổ cong người nhận lệnh, Diệp Trùng gọi Hàm gia ra, chui vào trong buồng lái, bay thẳng lên không.
Ngẩng đầu nhìn Hàm gia trên không, trong mắt Tang Phổ lóe qua một tia ngưỡng mộ, nhưng khi cúi đầu liền trở nên sát khí đầy mặt, phẩy tay: “Xuất phát.”
Cả đội ngũ lập tức chia thành mấy mươi tiểu đội, mau chóng di động ra ngoài thôn. Đội ngũ năm trăm người tiến lên không có chút tiếng động nào, sự đan xen, hỗ trợ lẫn nhau giữa đội ngũ làm Diệp Trùng đang ở trên không mở rộng tầm mắt.
Đại quân dã thú bên ngoài thôn không hề chú ý tới Tang gia thôn, bọn chúng một lòng chỉ chạy như bay tới trước, nhưng vẫn có nhóm nhỏ dã thú tiến vào khe núi phía trước Tang gia thôn, mà mục tiêu của mấy người Diệp Trùng chính là mấy nhóm nhỏ dã thú này. Nhóm lớn dã thú bên ngoài đó, ai cũng không dám đi trêu chọc, nếu không, chỉ sợ vẫn chưa đợi được Thiết bức điểu tới, Tang gia thôn đã chìm ngập trong dòng thác lũ màu đen này rồi.
Mục tiêu của mỗi tiểu đội là một con dã thú, yểm trợ, tập kích, kiềm chế, hợp kích, dưới sự kết hợp của bọn họ, dã thú mau chóng bị tiêu diệt. Hiệu suất cao làm Diệp Trùng trố mắt nhìn, mà tố dưỡng chiến thuật cao siêu của mấy thôn dân này càng làm hắn không tự chủ được mà khen ngợi không thôi.
Điều này làm hắn nhớ tới hai đội ngũ, Hắc giác và Tông sở.
Bọn họ và sư sĩ của Hắc giác giống nhau, đều là cận chiến, tác chiến tập thể của bọn họ lại giống như Tông sở. Nhưng so với Tông sở, nguy hiểm vì không có quang giáp, sự ăn ý bọn họ tôi luyện ra từ trong sống chết rõ ràng là cao hơn một bậc, hơn nữa, tố dưỡng chiến thuật rõ ràng càng cao hơn.
Rất mau, công kích của bọn họ càng lúc càng trôi chảy, bắt đầu từ từ thích ứng với vũ khí mới trên tay, công kích của bọn họ trở nên càng thêm sắc bén.
Biểu hiện của mấy thôn dân làm Diệp Trùng nhìn thấy mà nhiệt huyết sôi trào, tay cử động một cái, Hàm gia ầm ầm chúi xuống.
Nhìn Hàm gia giống như thiên thần, mọi thôn dân đều lộ ra sự sùng kính từ tận đáy lòng, mà biểu hiện cử thế vô song tiếp theo càng làm mấy chiến sĩ tinh anh nhất của Tang gia thôn này trầm trồ liên tục, đây chính là uy lực của quang giáp ư?
Hai thanh trủy thủ màu xám dài 1,5 mét sắc bén vô cùng, không có con dã thú nào có thể chống được. Thân hình linh hoạt của Hàm gia, bước đi xảo diệu, bọn họ nhìn tới đắm đuối, mê li, thường một cái quang giáp Hàm gia có thể dọn gọn vài con dã thú. Sự nguy hiểm của vị tiên sinh này quả nhiên không có bao nhiêu khác biệt với trong truyền thuyết a, bóng xám của trủy thủ toát ra khí tức của thần chết, một kích trí mạng, vết thương của dã thú, cái nào cái nấy đều vị trí trí mạng đại loại như cổ, tim, tuyệt không xuất ra đao thứ hai. Mấy thôn dân đang xem xung quanh này, ai nấy đều lạnh sống cổ, trong lòng thầm kêu may mắn, may mà tiên sinh là người phe mình.
Dã thú ngã xuống không ai để ý tới, mọi người tiếp tục tìm kiếm dã thú vẫn còn hoạt động trong khe núi, săn giết vẫn tiếp tục tiến hành.
Mười ngày, do có Diệp Trùng tham gia, thêm vào trang bị vũ khí mới toàn bộ, chiến quả vô cùng phong phú, vượt xa ý liệu của mọi người. Ngày đầu tiên khi Tang Phổ tổ chức thôn dân tới vận chuyển thi thể mấy dã thú này, mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt dọa ngây người, thi thể dã thú đầy mặt đất, thậm chí có mấy thi thể còn ấm, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập cả khe núi.
Sau sự kinh ngạc ban đầu, mọi người đều mừng như điên. Đối với bọn họ mà nói, mấy dã thú đã chết này chính là thức ăn sau này, nhiều dã thú như vậy, đủ cho bọn họ dùng thời gian khá dài.
Mười ngày thoáng cái đã trôi qua, cả Tang gia thôn giống như sợi chỉ kéo căng vậy, bận rộn trước giờ chưa từng có. Mỗi người đều có gương mặt mệt mỏi, cặp mắt đỏ ké, nhưng không hề từ bỏ công việc trên tay mình để đi nghỉ ngơi, mọi người đều đang vì vận mệnh của mình, vận mệnh của người thân, vận mệnh của thôn mà phấn đấu, bọn họ không hề biết thứ mình đang làm trước mắt rốt cuộc là dùng làm gì, nhưng không ai lại nghi ngờ tính quyền uy của nó, bởi vì đây là mệnh lệnh do chính miệng tiên sinh nói ra.
Khi nhìn thấy thú triều, mọi người đều chết lặng trong lòng, rất nhiều người thậm chí cho rằng đã tới ngày tận thế, nhưng lúc này đây, tiên sinh, vị tiên sinh thần bí mà cường đại này lại mang lại hy vọng cho tất cả bọn họ.
Đối với vị tiên sinh trẻ tuổi này, trong lòng mọi người đều đầy sự kính trọng. Tiên sinh từ sáng sớm đã tự mình dẫn đội đi săn thú, buổi tối còn phải làm việc tới tận khuya.
Mười ngày, lượng lớn thành phẩm đầu tiên cuối cùng cũng ra lò. Trước mặt Diệp Trùng chất đầy các loại linh kiện, mỗi một loại linh kiện đều được phân loại chất thành đống, còn tất cả phụ tá của Diệp Trùng đều có dáng vẻ cung kính nghe Diệp Trùng giảng giải.
- Cái động cơ này lắp ráp vô cùng đơn giản, các người xem, chỗ này có một khe nhét thẻ hình chữ V. Nơi này... Diệp Trùng lần lượt lắp ráp mấy linh kiện bằng xương này thành từng động cơ một, do suy nghĩ tới điều kiện chỗ này, cái động cơ quang giáp này được Diệp Trùng đơn giản hóa rất nhiều.
Đây chính là kế hoạch của Diệp Trùng, lợi dụng lượng lớn nhân lực và vật liệu xương ở chỗ này, trong khoảng thời gian ngắn chế tạo thành lượng lớn toàn cốt quang giáp đơn giản, từ đó tiến hành một cuộc chiến bảo vệ Tang gia thôn.
Rất nhiều điều kiện ở nơi này được trời ưu đãi mới làm Diệp Trùng cho rằng kế hoạch này có khả năng thực hiện. Vật liệu xương ở nơi này dày mà cứng, tính năng tuyệt hảo, Diệp Trùng căn bản không cần thực hiện các loại xử lý ngâm tẩm với chúng. Mỗi thôn dân trưởng thành ở chỗ này về cơ bản đều có cơ sở điêu khắc xương, điều này cũng làm cho Diệp Trùng có lượng lớn nhân lực có thể chế tạo linh kiện bằng xương. Lượng lớn vật liệu xương bảo tồn liên tục mấy trăm năm làm Diệp Trùng hoàn toàn không cần thông qua săn giết dã thú để thu được vật liệu xương.
Điều quan trọng nhất là, nếu như không cách nào qua được cửa ải này, vậy thì căn bản là không thể nào qua được biển sương đỏ giải cứu Mục Thương, Diệp Trùng cũng chỉ có vắt hết đầu óc, nghĩ ra tất cả biện pháp mình có thể nghĩ ả.
Săn bắt mười ngày này, do sự tham gia của Diệp Trùng, thu được lượng lớn thịt, mấy thứ thịt này sau khi gia công đều được trữ lại. Sơn động dùng để trữ thức ăn đã sắp bị chất đầy hoàn toàn rồi, thêm vào Lam quả hai tháng nữa sẽ chín, mấy thứ thức ăn này đủ dùng thời gian kha khá. Săn bắt điên cuồng mười ngày này hoàn toàn tiêu hết sạch năng lượng của Hàm gia, nhưng Diệp Trùng hiện giờ lại không có thời gian quan tâm điều này. Hắn biết, một khi thật sự đợi tới lúc Thiết bức điểu tới, tác dụng một cái quang giáp của mình có thể tạo ra thật là nhỏ nhoi.
Vốn dĩ khi nhìn thấy hang tàng trữ, Diệp Trùng liền nghĩ tới nếu như dùng hang há không phải là một phương pháp tốt sao, sau này tìm được lão trưởng thôn Tang Đức mới biết, ở Thiên vực trì, trừ hang động do thiên nhiên hình thành, ở nơi này muốn đào một cái hang là cực kỳ khó khăn, Chất đất ở chỗ này đều cứng dị thường, hơn nữa càng xuống dưới càng cứng rắn, muốn đào được hang động đủ chứa được một trăm người cần phải phí khá nhiều thời gian. Với lại, đây vẫn là dưới tiền đề có công cụ Lưu kim, nếu như là lúc trước, vậy thì nghĩ cũng đừng hòng.
Nhìn thấy thành phẩm cuối cùng lắp ráp thành, Diệp Trùng cũng không xác định thứ này rốt cuộc có thể tiếp nhận được tất cả hy vọng của mình hay không.
Đây không thể gọi là quang giáp, từ ánh mắt chuyên nghiệp của Diệp Trùng mà xét. Do không có quang não, Diệp Trùng hoàn toàn không thể chế tạo quang giáp thật sự. Linh cảm của Diệp Trùng đến từ quang giáp đua tốc độ, loại quang giáp chuyên môn vì tốc độ mà sinh ra đó. Từ góc độ không khí động lực học mà xem, nếu như đơn thuần vì tốc độ, tạo hình của quang giáp không hề là lựa chọn tối ưu.
Ý tưởng thiết kế của Diệp Trùng rất đơn giản, đầu tiên chính là phải chế tạo đơn giản, thứ hai là phải có khả năng bay, thứ ba chính là phải có sức công kích nhất định.
Chính là dưới sự thôi thúc của suy nghĩ như thế, Diệp Trùng mới thiết kế ra một loại sản phẩm mới như vậy.
Trên thân khoang chính hẹp dài hình giọt nước khảm bốn mảnh xương được mài cực kỳ sắc bén, giống như bốn miếng lá cây khảm trên một giọt nước, mà ở đỉnh chóp của khoang, mâu xương nhọn hoắc chỉ thẳng phía trước. Mũi mâu xương này có thể thay đổi, mà bộ phận nối liền nó đã được xử lý gia cố.
Trong thứ này không có bất cứ liên kết mạch quang nào, đều là sử dụng kết nối cơ giới nguyên thủy nhất.
Tuy trên lý luận, quái vật này hoàn toàn có thể bay, nhưng Diệp Trùng rất hoài nghi nó có phải là thật sự có thể đảm nhiệm được không. Nhìn xung quanh, hình như nhiệm vụ bay đầu tiên này trừ mình ra cũng không có ai khác rồi.
Mở khoang ra, thiết bị khí áp đơn giản đối với Diệp Trùng mà nói vẫn không thành vấn đề, điều Diệp Trùng khá vừa ý đối với thứ này chính là hệ thống giảm xóc bằng áp suất chất lỏng, Tang Phàm trong lúc vô tình tìm thấy một loại dung dịch có tính năng giảm xóc khá tốt.
Thứ này có thể bảo vệ an toàn của người điều khiển ở một mức độ nhất định, Diệp Trùng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451