Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 281: Sự kinh hồn táng đởm của Hải Liên

Diệp Trùng ngẩn người, hắn đột nhiên bị hỏi ngớ ra, trước mắt dường như đám người mình đều là quỷ nghèo, mỗi người ngay một cái túi cũng không có. Nhưng Diệp Trùng lại không có chút ngượng ngùng nào, tiền vẫn luôn không được hắn coi trọng, không có tiền hắn cũng cảm thấy là một việc rất đỗi bình thường. Diệp Trùng nói: “Ừm, về phương diện tiền bạc, chúng tôi hiện không hề có. Nếu như ngươi muốn tiền, cần phải đợi một khoảng thời gian chúng tôi mới có thể trả được.” Mục Thương từng nói qua, phần lớn mọi người đều có sự yêu thích và ham muốn đặc biệt đối với tiền bạc.

Hải Liên nhìn gã trước mặt, càng lúc càng cảm thấy mình nhìn không thấu. Khi hắn nói mình không có tiền, thần sắc hờ hững, không có bất cứ sự ngượng ngùng nào, giống như là kể một việc vô cùng bình thường vậy.

Ngữ khí của Hải Liên càng cung kính hơn: “Đối với tiền bạc, con người ta cũng không hề quá ham thích, nếu như có thể, tiên sinh tặng ta một cái toàn cốt quang giáp, ta sẽ cảm kích bất tận.” Loại người từng ra ngoài lăn lộn như như Hải Liên này, đương nhiên biết mở miệng đòi giá thì tự nhiên không thể quá thấp, như vậy thì mới có chỗ để trả giá.

Toàn cốt quang giáp, Diệp Trùng thở phào, điều này đối với hắn mà nói, không hề quá khó khăn. Diệp Trùng gật gật đầu: “Ừm, có thể. Nhưng chúng tôi không hề mang dư toàn cốt quang giáp ra ngoài, cho nên toàn cốt quang giáp mới, chúng tôi cần một thời gian nữa mới có thể cho ngươi.” Vô luận là chế tạo lại thì vẫn phải vận chuyển từ Tang gia thôn tới, đều cần phải có một khoảng thời gian.

- Không có vấn đề. Hải Liên sảng khoái đáp ứng, bộ dáng như sợ Diệp Trùng hối hận. Trời ạ, hắn hoàn toàn không ngờ Diệp Trùng sẽ đáp ứng, vốn dĩ trong kế hoạch của hắn, nếu như có thể có được một món linh kiện bằng xương thì đã thỏa mãn rồi. Ai biết đối phương lại không chút do dự mà đáp ứng chứ. Hắn hiện giờ hạnh phúc muốn gào lên.

Đừng nói đợi một khoảng thời gian, cho dù là vì toàn cốt quang giáp mà có khả năng mất mạng, hắn cũng sẽ không có chút do dự. Hơn nữa, quan sát tỉ mỉ biểu tình của đối phương, thần sắc đối phương thản nhiên, không giống dáng vẻ nói bậy. Điều quan trọng nhất là, hắn rất hiểu hoàn cảnh của mình trước mắt.

Chỉ nghĩ tới mình có thể có một cái toàn cốt quang giáp, Hải Liên đã hạnh phúc muốn hôn mê rồi. Toàn cốt quang giáp là khái niệm gì chứ? Nếu như lấy một cái toàn cốt quang giáp làm thù lao để thuê một sư sĩ tự do, Hải Liên không chút hoài nghi, nhất định sẽ có vô số cao thủ đỉnh cấp ùa tới như ong. Quang giáp tốt đối với sư sĩ mà nói, giống như kiếm đối với kiếm khách, người đẹp đối với mấy tay công tử bột, càng huống chi đây còn là toàn cốt quang giáp?

Từ bi thảm tới mừng rỡ, sự khác biệt đột nhiên này làm Hải Liên cũng cảm giác mình đang nằm mơ, một loại cảm giác hạnh phúc mạnh mẽ không chân thật bao vây lấy hắn. Nhưng may đây chỉ là một lời hứa của đối phương, nếu như đối phương hiện giờ cho hắn một cái toàn cốt quang giáp, hắn phỏng chừng mình chắc hẳn sẽ thẳng thừng mà hôn mê tại chỗ.

- Nếu như ngươi đã đồng ý, vậy thì bây giờ chúng ta thảo luận chuyện hợp tác giữa chúng ta. Giọng nói lạnh nhạt của Diệp Trùng lập tức lôi Hải Liên từ trong ảo tưởng trở về. Hải Liên lúc này mới hoàn hồn lại, cái quang giáp này, mình phải làm việc thì mới có thể lấy được.

- Ngài có yêu cầu gì, xin cứ dặn dò! Trước mặt sự hấp dẫn của toàn cốt quang giáp, Hải Liên không có bất cứ sức kháng cự nào, lấy thái độ cúi người trước giờ chưa từng có phố hợp.

Diệp Trùng không nhanh không chậm, nói: “Ừm, ở phương diện khác chúng tôi không hề có yêu cầu gì, chỉ hy vọng ngươi có thể làm trọn chức trách của một người hướng dẫn. Ngoài ra, không được tìm hiểu việc của chúng tôi, không được tiết lộ bất cứ tin tức nào có liên quan tới chúng tôi cho người khác, vô luận ngươi thực hiện hoạt động gì, phải có được sự đồng ý của chúng tôi trước. Ừm, đúng rồi, còn có một việc, thân phận mới của mấy người chúng tôi, toàn bộ do ngươi lo.”

Hải Liên cẩn thận lắng nghe, liên tục gật đầu. Mấy yêu cầu này không hề quá đáng, ngược lại hắn cảm thấy rất hợp lý. Mấy người Tang Phổ bên cạnh cũng cẩn thận lắng nghe, thế giới bên ngoài đối với bọn họ mà nói quả thật là quá xa lạ rồi.




Liếc nhìn mọi người một cái, Diệp Trùng tiếp tục nói: “Điều chúng ta phải làm hiện giờ là không được làm người khác chú ý, mọi thứ lấy an toàn làm đầu. Mọi kế hoạch của ngươi phải dựa trên điều này mà làm.” Tiếp theo hắn xoay mặt nói với mấy người Tang Phổ: “Đây cũng là quy tắc chuẩn cho hành động của các ngươi.”

- Vâng. Mấy người Tang Phổ cong người trả lời, giọng nói chỉnh tề thống nhất.

Hải Liên kính sợ nhìn Diệp Trùng, hắn làm sao cũng không hiểu, thiếu niên xem ra vô cùng trẻ tuổi này lại có uy tín cao như vậy trong lòng mấy người này. Hắn cũng bị tính kỷ luật mấy người này biểu hiện ra khuất phục. Hắn tin tưởng, trừ ba đại thế gia, chỉ nói tới tính kỷ luật, tin chắc rằng trong cả thiên hà Hà Việt cũng không có thế lực nào khác có thể làm tới trình độ này.

Diệp Trùng lạnh nhạt liếc nhìn Hải Liên một cái, nói: “Đã xác định giao dịch, hy vọng các hạ có thể tuân thủ. Nếu như các hạ vị phạm nội dung giao dịch, ta nghĩ, các hạ cũng nên biết hậu quả chứ.”

Trên lưng Hải Liên lập tức mồ hôi chảy ròng ròng. Mồ hôi lạnh men theo sống lưng im lặng chảy xuống, chảy thẳng xuống đốt sống cụt, hàn ý mãnh liệt từ đáy lòng bốc lên. Một câu nói nhẹ như không của Diệp Trùng giống như ngọn gió lạnh lẽo nhất trong mùa đông rét buốt.

Hải Liên vội vàng nói: “Tiên sinh xin yên tâm, tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực.” Trong lòng lại than thở, cái toàn cốt quang giáp này quả nhiên không phải dễ lấy như thế a.

Mấy người Tang Phổ, Tang Phàm lập tức truyền lời dặn dò của Diệp Trùng xuống. Đối với tất cả thôn dân của Tang gia, bọn họ quen săn bắt, quen pháp tắc tự nhiên, không ai hiểu rõ hơn Diệp Trùng những thói quen này sẽ tạo thành trở ngại thế nào đối với việc bọn họ bước vào xã hội loài người. Bởi vì hắn từng đi qua con đường này.

Hồi tưởng lại những trải qua lúc trước, nếu như không có Mục Thương, chỉ e mình đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi. Con đường này của mình không hề đẹp đẽ êm ái gì, mà là đi cùng với vô số chiến đấu sinh tử.

Xã hội loài người quả thật là quá phức tạp, hắn tới giờ vẫn vì cái này mà đau đầu. Lúc trước, hắn chỉ cần quăng mấy vấn đề này cho Mục Thương là được, nhưng bây giờ hắn lại không thể không tự mình suy nghĩ. Huống chi, giờ hắn không hề chỉ là một người, phía dưới hắn còn có cả năm ngàn người Tang tộc. Mỗi bước đi, hắn đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà là vô cùng thận trọng.

Tuy Diệp Trùng ở phương diện này không hề có sở trường, nhưng đối với tính toán, chịu sự ảnh hưởng to lớn của Mục, hắn cũng vô cùng tinh thông. Mệnh lệnh hắn ra lệnh trước mắt chính là lựa chọn được cho là tối ưu sau khi trải qua tính toán trong lòng hắn.

Thứ thế giới này có thể làm Diệp Trùng vì nó mà bỏ tính mạng ra chỉ có Mục Thương. Nhưng điều này không hề có nghĩa Diệp Trùng là một người không chịu trách nhiệm. Hắn sẽ nỗ lực hết sức mình để bảo đảm sự an toàn của năm ngàn người Tang tộc này, mặc dù hắn không hề vì bọn họ mà bỏ tính mạng của mình ra.


Diệp Trùng hỏi: “Ngươi đối với hoàn cảnh xung quanh có quen thuộc không?”

Hải Liên gật đầu nói: “Khá quen thuộc, tôi ở vành đai này đã lăn lộn vài năm.”

- Người tới chỗ này đông không? Diệp Trùng tiếp tục hỏi.

Hải Liên lắc đầu: “Không nhiều. Dã thú ở nơi này vô cùng hung hãn, hơn nữa hoàn cảnh vô cùng phức tạp. Trừ một vài thợ săn tự do, còn có một vài sư sĩ tới chỗ này để thực hiện tôi luyện thực chiến, bình thường căn bản là không có ai tới.”

Diệp Trùng đối với câu trả lời này khá vừa ý, người ít mới có thể làm cho xác suất mấy người Tang tộc ở dưới mình này bị phát hiện giảm mạnh. Năm ngàn người đột nhiên bước vào một thành phố nào đó, muốn không làm người ta chú ý cũng khó, càng huống chi mấy người này, ai nấy đều đầy sát khí.

- Vậy gần đây có chỗ nào lớn chút mà lại kín đáo không? Có thể chứa khoảng năm ngàn người. Diệp Trùng hỏi.

Năm ngàn người, Hải Liên giật mình một cái. Ai da, vốn hắn cho rằng chỉ có hai, ba ngàn người, không ngờ lại có hơn năm ngàn người. Đè nén sự kinh hãi trong lòng, suy nghĩ một hồi, hắn mới mở miệng: "Ừm, gần đây có một khe núi, vô cùng kín đáo, mà đất trống trong khe núi rất lớn, muốn chứa năm ngàn người tuyệt đối không thành vấn đề. Chỉ là dã thú ở chỗ đó cực kỳ nhiều, hơn nữa vô cùng hung hãn. Tôi lúc trước cũng chỉ ngẫu nhiên mới đi vào một lần, nhưng lần đó cũng suýt nữa mất mạng." Khi Hải Liên nói tới khe núi đó, trên mặt vẫn lộ ra vẻ vẫn còn khiếp sợ.

Dã thú? Diệp Trùng không tin dã thú chỗ nào lại hung hãn như dã thú của Thiên vực trì, sự đáng sợ của dã thú sinh trưởng dưới trọng lực cao như thế còn lâu dã thú bên ngoài này mới sánh được.

- Kêu bọn họ tập hợp. Trong lời nói của Diệp Trùng tự có sự lạnh nhạt mà uy nghiêm không cần phải nghi ngờ lúc thường. Bị ép đứng mũi chịu sào, Diệp Trùng cũng bắt đầu từ từ dung nhập vào vai diễn này. Từ điều này cũng chứng minh rằng không có người là lãnh tụ trời sinh, nhưng cũng không có người trời sinh làm không được lãnh tụ.

Tang Lăng cong người nhận lệnh mà đi.


Hiệu suất của Tang tộc quả nhiên cực cao, dưới tình huống không có thiết bị liên lạc vẫn có hiệu suất xuất sắc như vậy, quả thật làm người ta không khỏi khen ngợi không thôi.

Đội ngũ chỉnh tề năm ngàn người quả thật là hoành tráng, khí thế không lời ngưng tụ không phát ra, giống như có thực chất.

- Không xa có một khe núi. Chúng ta phải dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ dã thú ở trong đó. Tang Phổ dẫn đội. Đối với việc một lãnh tụ nên hạ lệnh thế nào, trong đầu Diệp Trùng căn bản là không có khái niệm, chỉ có thể giống như nói chuyện bình thường, mang nhiệm vụ nói ra.

- Vâng. Năm ngàn người đồng thời nhận lệnh.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Hải Liên đã trắng bệch ra. Mệnh lệnh với cái nhìn của hắn hoàn toàn không hề có bất cứ khí thế nào của Diệp Trùng lại làm cho khí thế của năm ngàn người trước mặt đột nhiên biến đổi. Nếu như nói năm ngàn người này vừa rồi vẫn chỉ là một thanh kiếm giấu ở trong bao, thì câu nói này của Diệp Trùng tương đương với việc đột nhiên rút thanh kiếm này ra.

Trận hình của năm ngàn người này không thay đổi tí nào, thậm chí biểu tình trên mặt mỗi người vẫn nghiêm túc giống như vừa rồi, nhưng một cỗ sát khí dữ dội tới cùng cực bổ thẳng tới trước mặt. Hải Liên nào đã thấy qua trận thế này, lập tức bị hoảng sợ tới mứt mặt không còn chút sắc.

Quả nhiên là một đám hung đồ a, Hải Liên lẩm bẩm trong lòng. Một người bạn của hắn từng cho hắn biết, loại biểu hiện trầm ổn như núi mà sát cơ dữ dội này chỉ trên người những kẻ thân kinh bách chiến, từ trong đống người chết bò ra thì mới có thể xuất hiện. Nhưng thiên hà Hà Việt đã bao nhiêu năm không xuất hiện chiến tranh rồi, làm sao có thể có loại chiến sĩ bách chiến chân chính này chứ? Điều làm hắn không thể tin được nhất là, trước mặt hắn, sư sĩ như vậy lại có tới năm ngàn người?

Bọn họ rốt cuộc là từ đâu tới? Đây là một vấn đề trong lòng Hải Liên tò mò nhất, nhưng may mà hắn rất hiểu hoàn cảnh của mình. Hắn cũng vẫn chưa tới mức bởi vì lòng tò mò mà nguyện ý đưa mạng mình ra.

Dưới sự chỉ dẫn của Hải Liên, hàng người Diệp Trùng rất mau liền tìm thấy khe núi mà Hải Liên nói đó.

Nhưng tiếp theo, sắc mặt Hải Liên lại một lần nữa bị biểu hiện của đám người ngày dọa cho không còn chút máu.

Đây, đây rõ ràng là đồ sát! Trời ạ, đây đều là một đám người gì vậy chứ? Bản thân từng suýt nữa bỏ mạng ở đây, bây giờ nhìn thấy người khác giống như chặt dưa, thái rau dọn dẹp sạch sẽ dã thú trong khe núi, Hải Liên phát hiện mình gần như ngay cả sức nói chuyện cũng không nâng lên nổi.

Hắn từng thấy qua sự phối hợp tuyệt vời của mấy sư sĩ đoàn nổi tiếng đó, nhưng đặt trước mặt đám người này, loại cảnh tượng đó hoàn toàn non nớt giống như trẻ con chơi đùa vậy. Đáng tiếc hắn không có chút dũng khí nào ghi lại cảnh tượng trước mắt, nếu không, hắn dám xác định, biểu hiện của đám người này nhất định sẽ tạo thành chấn động trước giờ chưa từng có, mà phối hợp của bọn họ 100% sẽ bị đưa vào sách giáo khoa tác chiến tập thể của sư sĩ.

Mà lực sát thương của phi hành khí có hình dáng quái dị đó làm trong lòng hắn như chứa một cục băng vậy, tỏa ra khí lạnh. Trong khí núi máu thịt bắn tung tóe, tiếng kêu thảm thiết, thê lương của dã thú vang lên khắp nơi. Cách đánh dã man, tanh máu làm sư sĩ cũng coi như thấy qua không ít việc đời như hắn phải đập mạnh nhịp tim.




Cho dù là họ Diệp vẫn luôn được công nhận là có cách chiến đấu dã man của thiên hà, so với đám người trước mắt này, ở trình độ dã man cũng chỉ có thể coi như là nhân vật không ra gì. Họ Diệp chẳng qua cũng chỉ thích đánh xáp lá cà, nào giống đám người này, hoàn toàn dựa vào tốc độ cao đâm ngang ủi dọc, không có bất cứ hoa hòe.

Nhưng phối hợp của bọn họ thường thường tinh diệu vô bì, làm Hải Liên cảm thấy quái dị không nói nên lời. Cảnh tượng trước mắt giống như một đại hán mặt đen mọc đầy râu ria thô cứng, vung vẩy hai cây chùy sắt to lớn vô cùng, miệng liên tục phát ra tiếng gầm như sấm sét, nhưng chiêu thức múa ra lại tinh tế, thanh thoát như thêu hoa vậy, mâu thuẫn tới mức làm người ta phun máu.

Công việc thanh lý thực hiện rất nhanh, cả hành động chỉ phái ra năm trăm người, trước hiệu suất kinh người như thế, Hải Liên cảm thấy cho dù là người bới móc nhất cũng hoàn toàn không còn lời gì để nói.

Nhìn thấy thi thể dã thú đầy đất, hai mắt Hải Liên bắn đầy lục quang (thèm thuồng), mấy thứ này đều là tiền đó a! Nếu đám người này đều đi làm thợ săn tự do, phỏng chừng thợ săn khác cũng chỉ có đổi nghề thôi.

Diệp Trùng cũng đi tới trước một cái xác dã thú, lấy ra trủy thủ của mình, rạch da thịt ra, tự mình kiểm tra chất xương của dã thú một chút, không khỏi lắc lắc đầu. Nếu như là trước khi tiến vào Thiên vực trì, loại vật liệu xương này trong mắt hắn có thể coi như là vật liệu xương loại ưu. Nhưng ánh mắt hiện giờ đã bị nuôi lên cao rồi, loại vật liệu xương này quả thật khó mà lọt vào mắt hắn, so với vật liệu xương của Thiên vực trì thì thua kém quá xa.

Vật liệu xương vẫn là Thiên vực trì tốt a!

Động tác điêu luyện, hoàn toàn miễn dịch với thi thể của Diệp Trùng, làm Hải Liên ở một bên hiểu rõ vị thiếu niên được coi là tiên sinh này khẳng định cũng là đi ra từ gió tanh mưa máu.

Dựng trại dã ngoại thế nào, bố trí cảnh giới thế nào... Diệp Trùng chẳng biết tí gì, do đó hắn dứt khoát mang toàn bộ công việc này quăng cho Tang Phổ.

Một nơi hoang dã của hành tinh Lạc Huyền. Một đoàn người mau chóng đi tới trước, tốc độ tiến tới của đám người này cực nhanh, ai nấy nhanh như sao băng.

Đám người này chính là mấy người Diệp Trùng. Sắp xếp phần lớn đội ngũ xong, sau khi dặn dò một lượt, Diệp Trùng liền dự định tự mình tới hành tinh Lạc Huyền gần nhất xem thử, kẻ đi cùng còn có mấy người Tang Phàm. Tang Phổ lại bị lưu lại, đề phòng xảy ra biến cố. Dặn dò của Diệp Trùng cho bọn họ là, chú ý che giấu, đừng để người khác phát hiện, nhưng nếu như bị người ta phát hiện, vậy thì một người cũng không được lưu lại. Mệnh lệnh này làm Hải Liên ở một bên không khỏi lạnh run.

Diệp Trùng dẫn theo tám người, thêm vào mình và Hải Liên, tổng cộng là mười người. Đồng hành cùng Diệp Trùng bao gồm Tang Phàm, Tang Lăng, mấy người còn lại đều là cao thủ tinh nhuệ nhất như Tang Hỏa, Tang Thiết.

Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

back top