Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 308: Nhất dạ bạo phú

Hơn sáu trăm người ba đại thế gia bị giết, không ai sống sót! Sự chấn nhiếp của tin tức này không gì so sánh được, với tốc độ trước giờ chưa từng có trong khoảnh khắc liền truyền đi cả thiên hà. Người truyền ra tin tức này là những người ngồi xe bay đuổi theo tới sau đó, hơn nữa, thảm trạng trong khe núi lúc đó bị người ta ghi lại. Đoạn ghi hình này cũng trở thành đoạn ghi hình có nhiều người xem nhất trong liên tục một tháng.

Đoạn ghi hình máu tanh vô bì dường như kể lại cho mọi người sự thảm liệt của trận chiến đấu đó, còn có sự lãnh khốc của kẻ gây ra. Gần như mọi người đều ý thức được, thế lực thần bí mà cường đại này chính là im hơi lặng tiếng như thế mà quật khởi.

Tiếp đó, trên mạng mô phỏng lại xuất hiện đoạn ghi hình Diệp Bối và gã thần bí đeo mặt nạ giao thủ. Tuy chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đoạn ghi hình này lại làm cho rất nhiều người chú ý. Hơn nữa, đánh giá liên quan tới thực lực của gã thần bí đeo mặt nạ này nhiều không kể xiết, trong đó thứ làm người ta chú ý nhất lại là đánh giá của giới giả Tào Vô Tu, đánh giá của Tào Vô Tu chỉ có ít ỏi vài chữ: nặng nhẹ như ý, mạnh! Đây gần như từ một góc độ khác chứng minh cách nói hai mươi giới giả không hề là lời nói hàm hồ.

Hiện giờ khắp nơi lòng người thấp thỏm, rất nhiều người đều cực kỳ lo lắng mà suy đoán, chỉ e cục diện yên bình mấy trăm năm của thiên hà Hà Việt rất có khả năng một đi không trở lại rồi.

Đồng thời, suy đoán liên quan tới hai mươi giới giả này xuất hiện không dứt, nhưng hai mươi giới giả tiêu diệt sáu trăm cao thủ, cách nói này gặp phải sự phản đối, bao gồm cả rất nhiều giới giả đã thành danh nhiều năm. Giới giả tuy mạnh mẽ, một chọi năm, một chọi mười đều có khả năng, một chọi mười lăm, vậy thì xác suất hắn chiến thắng sẽ trở nên cực kỳ nhỏ bé. Hai mươi đấu sáu trăm, tương đương với một giới giả phải đấu với trên ba mươi người, hơn nữa, sáu trăm người này không hề là cao thủ bình thường, mà là võ thuật gia và sư sĩ đi ra từ ba đại thế gia.

Mọi người đều biết, điều kiện bước vào ba đại thế gia vô cùng nghiêm ngặt, mỗi một người bọn họ trong đám nhân viên đều có thực lực mạnh mẽ. Hai mươi giới giả đấu với hơn sáu trăm cao thủ như vậy, căn bản không thể nào thắng được.

Sắc mặt Diệp Thấm tái mét, trái tim rỉ máu. Nàng tới trễ một bước, khi nàng nhìn thấy thảm trạng trong khe núi, cả đầu óc đã hoàn toàn ở trong một loại trạng thái ngây ngốc. Thật ra không chỉ là nàng, năm trăm sư sĩ của Diệp gia, có ai không phải hốc mắt muốn rách? Mấy trăm năm trở lại đây, vẫn không có ai dám khiêu chiến quyền uy của Diệp gia thế này.

Diệp Thấm rất nhanh liền bình tĩnh lại, nàng mau chóng phái đội thăm dò, nhưng không ai thu được gì. Song nàng không hề lo lắng, nàng trước khi tiến vào hành tinh Nguyệt Mang thì đã sớm an bài nhân thủ giám sát chặt chẽ hành tinh Nguyệt Mang. Mỗi một tàu vũ trụ bay ra từ hành tinh Nguyệt Mang, mỗi một quang giáp bay ra từ hành tinh Nguyệt Mang đều chịu sự giám sát nghiêm ngặt.




Chỉ cần bọn họ rời khỏi hành tinh Nguyệt Mang, người của mình nhất định có thể phát hiện tông tích của bọn họ, ở một điểm này, Diệp Thấm có đầy tự tin.

Nhưng từng ngày qua đi vẫn không phát hiện chút bóng dáng của đám người này, tự tin vốn dĩ kiên định vô bì của Diệp Thấm từng chút bị tiêu tán. Đám người này giống như đột nhiên biến mất trong không khí.

Trong số mọi người, trong số tin tức đã biết, kẻ tiếp cận sự thật nhất lại là Mễ gia. Nhưng đối với loại tình báo cực kỳ bí mật này, bọn họ vẫn không ngốc tới mức nói với người khác, hơn nữa cha mẹ bọn họ đã nghiêm lệnh bọn họ không được nói với bất cứ ai chút gì. Con cháu thế gia giống Mễ gia thế này ở Khuê La thành tuy không coi là nhiều, nhưng cũng tuyệt không coi là ít, lại có ai sẽ chú ý tới bọn họ chứ. Chỉ là trong lòng bọn họ vừa thầm mừng vừa lo lắng, quen biết một đối tác cường đại như vậy, rốt cuộc là phúc hay là họa?

Nhưng khi bọn họ nhận được thỉnh cầu của Quả lão đại truyền tới hy vọng bọn họ có thể giữ bí mật, bọn họ cuống cả lên đồng ý ngay. Đùa à, đám người này ngay cả giết người của ba đại thế gia cũng không mềm tay, vậy Mễ gia trong mắt bọn họ càng không coi là gì.

Trong trận phong ba này, vẫn có hai phe có tình huống hơi ngượng ngập, đó chính là Kim Quy tộc và Thạch gia. Mà học phí giá trên trời năm tỷ điểm và hai điều kiện hà khắc cũng trở thành đề tài tốt nhất khi nói chuyện phiếm của người đương thời.

Nhưng lực lượng chiến đấu của ba đại thế gia không ngừng điều động tiếp theo làm rất nhiều người ngửi ra mùi vị bất an trong không khí. Chịu ảnh hưởng của việc ba đại thế gia điều động chiến lực, dưới phản ứng dây chuyền, các phe thế lực nhao nhao làm ra cử động tương ứng.

Mấy người Diệp Trùng đã trở về tới hành tinh Dật Cúc, đồng thời dọc đường còn mua lượng lớn vật tư.

Tính toán thu hoạch lần hành động này, Diệp Trùng khá vừa ý. Thỏi Lưu kim mang theo bán được tám mươi triệu điểm, thù lao hộ tống ba người Mễ Kỳ mười triệu điểm, còn món lớn nhất không qua được hai phần học phí đã nhận, tổng cộng mười tỷ. Nếu như có người hỏi Diệp Trùng, cảm giác nhất dạ bạo phú là thế nào, đáp án của Diệp Trùng chắc hẳng là cảm giác mua sắm thật tốt!


Trên thực tế, khi Diệp Trùng mang theo cả một đội tàu vận chuyển tới căn cứ, mức độ phong phú của biểu tình trên mặt Tang Phổ tuyệt đối làm người ta khó quên. Trong này bao gồm lượng lớn những thứ quang giáp tông ủi cần như thiết bị liên lạc, quét hình, vân vân. Diệp Trùng còn mua tới năm ngàn cái quang giáp Hãn Quang - III. Quang giáp Hãn Quang - III là một quang giáp đánh cận chiến điển hình, thuộc vào quang giáp đẳng cấp trung bình thấp, trừ động cơ quang giáp xuất sắc ra, phương diện khác quả thật rất bình thường, thích hợp sư sĩ loại tốc độ sử dụng.

Nhưng cái quang giáp cấp trung này so với mấy quang giáp cao cấp Diệp Trùng từng thấy qua ở năm thiên hà lớn đó thì xuất sắc hơn nhiều, vô luận là kết cấu hay là thiết kế đều vô cùng hợp lý.

Trừ mấy thứ này ra, Diệp Trùng còn mua lượng lớn máy móc cải tạo quang giáp. Có một tàu vũ trụ chuyên môn chở các loại dược phẩm, đây là Diệp Trùng mua vì mấy người Tang tộc của Thiên vực trì. Trong hoàn cảnh hiểm ác đó của Thiên vực trì, dược phẩm mới là thứ Tang tộc cần nhất. Mấy thứ đồ dùng sinh hoạt khác nhiều vô kể, mỗi khi nhìn thấy mấy đống vật phẩm chất cao như núi này, mọi người Tang tộc cảm thấy như đang nằm mộng, ngay cả một người vẫn luôn trầm ổn như Tang Phổ cũng toét miệng cả ngày.

Xem ra, nhất dạ bạo phú quả nhiên không phải là thứ mỗi người đều có thể chịu được.

Mua sắm mọi thứ đều do Mễ gia ra mặt. Đối với loại thế gia thương nhân như Mễ gia này, làm mấy việc này càng thích hợp hơn Diệp Trùng, với lại cũng không làm người ta chú ý chút nào.

Nhưng Diệp Trùng rất mau liền hoàn hồn lại từ trong trạng thái bạo phú, vấn đề hắn đối mặt lúc này quả thật là quá nhiều rồi.

Thu liễm khí tức, vấn đề phải đối mặt trước tiên này, nếu không, đám người này dù đi ra đường, chỉ e xung quanh năm mét tuyệt không có ai dám tới gần. Nhưng vấn đề này cũng là vấn đề Diệp Trùng vô cùng đau đầu, hắn không biết lúc đầu mình khi nào học được, hiện giờ nếu như để hắn truyền thụ kinh nghiệm, hoàn toàn làm hắn không biết nói từ đâu. Hết cách, Diệp Trùng dứt khoát quăng vấn đề khó khăn này cho Tang Phổ, còn làm thế nào thì tùy bọn họ. Diệp Trùng chỉ đặt ra một điều, người không biết thu liễm khí tức không được phép ra khỏi căn cứ.


Tin đồn trước mắt căng thẳng như vậy, Diệp Trùng thế nào cũng không dám cho đám người này ra ngoài, bị người có lòng phát hiện là một việc khá phiền phức. Đối kháng chính diện với ba đại thế gia, Diệp Trùng biết mình có bao nhiêu sức, loại việc ngốc này, hắn tuyệt sẽ không đi làm.

Trong căn cứ gà bay chó chạy, toàn bộ năm ngàn Tang tộc vắt óc suy nghĩ, nghĩ làm sao mới có thể thu liễm khí tức. Đáng thương nhất lại là mấy người Quả lão đại, bị lôi ra làm giám khảo, đánh giá xem có đạt tới tiêu chuẩn thu liễm khí tức hay không. Rốt cuộc là sư nhiều cháo ít, Quả lão đại ai nấy đều là bánh bao thay thế, khổ sở tới mức phát hoảng. Trong số này, người duy nhất trở nên hăng say chính là tiểu Francis, bởi vì nếu như làm giám khảo thì không cần đối mặt với huấn luyện địa ngục mà Tang Phổ lập ra cho hắn.

Diệp Trùng còn có một chỗ đau đầu, đó chính là quang giáp tông ủi. Quang giáp tông ủi tuy uy lực mạnh mẽ nhưng quả thật quá đặc biệt. Hắn tin rằng chỉ cần người vừa nhìn qua lần đầu thì sẽ hoàn toàn không quên. Cho nên Diệp Trùng mới mua năm ngàn cái quang giáp Hãn Quang - III, chính là vì cho mấy người này bình thường lấy ra để làm màn che.

Quang giáp mua rồi, nhưng vấn đề quan trọng bây giờ là bọn họ đối với việc làm thế nào sử dụng bàn điều khiển quả thật là vụng về vô cùng, hoàn toàn không có chút linh tính bọn họ có trên quang giáp tông ủi. Diệp Trùng phí hết nước miếng, thêm vào chính mình làm mẫu, một đám người phía dưới lại giống như một đám ngỗng ngốc nghếch, dáng vẻ ngơ ngẩn.

Diệp Trùng hết cách rồi, nhưng may mà trên đời này vẫn có loại đồ tốt như hình nổi. Tự mình làm một bộ giảng giải, làm mẫu tiêu chuẩn, Diệp Trùng phát cho mỗi người bọn họ một phần, tiếp đó cũng quăng việc này cho Tang Phổ, hoàn toàn mặc kệ Tang Phổ có dáng vẻ như là một trái khổ qua. Vẫn là quy định đó, người không học xong làm sao điều khiển quang giáp Hãn Quang - III không được phép ra khỏi căn cứ.

Có một việc, từ hành tinh Nguyệt Mang trở về vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Diệp Trùng, thế nào cũng đuổi không đi.

Đó chính là câu mà Diệp Bối chỉ nói một nửa.

Cha mẹ hắn rốt cuộc là ai? Tại sao lại quăng mình ở hành tinh rác?

Trước giờ, hắn vẫn luôn dùng một loại thái độ không thấy đối với vấn đề này. Trước mặt quy luật hàng đầu là nỗ lực sinh tồn này, vấn đề này nhiều nhất chẳng qua chỉ thoáng qua trong đầu hắn, quá xa xôi với hắn. Với lại, dưới tình huống không có bất cứ manh mối nào, hắn căn bản cũng không biết bắt đầu từ đâu.




Nhưng hiện giờ, vấn đề này lại vô ý xuất hiện trước mặt hắn.

Diệp gia, thế gia này và mình có cùng họ. Nửa câu Diệp Bối nói trước lúc chết làm Diệp Trùng ý thức được, mình và Diệp gia nhất định có rất nhiều chỗ liên hệ.

Chẳng lẽ cha mẹ mình là người của Diệp gia? Con cháu thế gia, thân phận này ngược lại không tồi nhỉ, hình như vô cùng thích hợp với việc vì tình một đêm mà xuất hiện con riêng, sau đó mình đương nhiên là bị vứt bỏ rồi.

Phản ứng trở lại, Diệp Trùng lắc đầu cười khổ, xem ra ảnh hưởng mình chịu của Thương quả nhiên không thấp a, loại kịch tính phim ảnh điển hình này mình lại vẫn còn nhớ.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, Diệp Trùng có chút xuất thần. Đột nhiên, hắn vô bì hoài niệm, hoài niệm Mục Thương, hoài niệm cha nuôi, hoài niệm Tiền gia gia, hoài niệm những ngày tháng đơn thuần mà vui vẻ đó.

Việc này, tra xét sau đi, đột nhiên, Diệp Trùng hạ quyết tâm. Sự do dự và ngỡ ngàng trong mắt quét cái sạch trơn, lại hồi phục vẻ lạnh nhạt bình thường.

Trước khi điều tra việc này, mình vẫn có vài việc phải làm.

Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

back top