Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 336: Quang giáp đổ đấu (Trung)

Lúc này một cô gái từ sau lưng đại hán đi ra, cười nói: "Chỉ là không biết vị tiên sinh này, anh muốn thứ gì nhỉ?" Cô gái này khoảng hai mươi lăm tuổi, tóc ngắn ngang tai, thân trên là áo sơ mi trắng của đồ tây màu lam, hai nút phía trên áo sơ mi mở ra, lộ ra xương quai xanh đầy tính cảm, quần ngắn bó sát bọc lấy cái mông tròn lẳn, độ cong của đường cong đôi chân nhỏ đầy mỹ mãn, đứng ở đó mềm mại mà không thiếu linh hoạt, làm trước mắt người ta sáng lên.

Loại người đẹp có vẻ phong tình thành thục này vô nghi cực kỳ có lực sát thương đối với học viên trẻ tuổi, soạt cái ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người nàng ta. Cô gái này vẫn mỉm cười như cũ, thoải mái nhìn Diệp Trùng, có chút khiêu khích. Đại hán thấy cô gái này lên liền vội vàng lùi sang một bên.

Vô số học viên điên cuồng kêu gào trong lòng, ta chính là muốn cô a! Ngay cả người quen nhìn các loại phụ nữ như Hoa Bách, nhìn thấy cô gái này cũng không khỏi lộ ra vẻ thưởng thức.

Đối diện người đẹp người người yêu thích còn không kịp này, Diệp Trùng lại nhíu mày, vẫn hỏi thẳng thừng: "Các người có cái gì?"

Cô gái mặc đồ tây cười nhẹ, một cặp mắt hạnh nhân lưu chuyển sóng mắt, đầy ý tứ nhìn Diệp Trùng nói: "Tiên sinh ngài muốn cái gì, cứ việc đưa ra, tôi xem xem chúng tôi có thể làm được hay không a." Trước mắt giống như hai bên đàm phán, ai lộ ra con bài tẩy của mình trước thì người đó sẽ ở thế bị động, sự lão luyện của người đẹp mặc đồ tây làm vẻ thưởng thức trong mắt trong mắt Hoa Bách lại tăng thêm vài phần.

- Cô nói. Diệp Trùng lắc đầu, thứ hắn cần quá nhiều, hắn cũng không biết rốt cuộc là cần cái gì, với lại mấy người này đột nhiên chui ra, ai biết bọn họ tới cùng là tới vì cái gì? Bỗng nghĩ tới Lam Hỏa vừa rồi đại hán đó nói, chẳng lẽ bọn họ là vì Lam Hỏa dịch mà tới?

Lam Hỏa dịch trong mắt Diệp Trùng quả thật không có giá trị lớn gì, bọn họ đại động can qua thế này chính là vì Lam Hỏa dịch ư? Nhưng bọn họ thế nào biết Lam Hỏa dịch chứ?

Gặp phải loại đàn ông không chút nói phong độ này, Tô San không khỏi có chút đau đầu. Hôm nay, Tô San đột nhiên nhận được thông báo khẩn của cấp trên, yêu cầu nàng dẫn người lập tức tới học viện Jersey, từ trên tay một thiếu niên có dung mạo khá xấu lấy một loại công thức chất lỏng có thể đốt thành lửa lam. Do nguyên nhân hệ thống thông tin ở rất nhiều chỗ bị phá hoại, trên hành tinh Chu Gian hiện giờ chỉ có cực ít địa phương vẫn có thể giữ được liên lạc, còn mạng mô phỏng lại chẳng khác gì đã bị hư hỏng hoàn toàn. Hình ảnh không cách nào truyền qua lại, nàng chỉ đành tự mình dẫn người đi, không ngờ vừa tới chỗ này Hùng Mạc Xung lại làm hỏng việc. Con heo này, Tô San thầm mắng trong lòng. Thân phận Hùng Mạc Xung khá đặc biệt, tuy bị nàng chỉ huy nhưng không phải quan hệ cấp trên, cấp dưới, nàng cũng chẳng có cách nào.

Cũng may là cục diện vẫn chưa xấu tới mức không cách nào thu thập, nghe nói là quang giáp đổ đấu, nàng liền thả lỏng. Tính khí Hùng Mạc Xung tuy vô cùng không tốt nhưng tỉ lệ thuận với tính khí của hắn là bản lãnh của hắn, hắn vẫn là tên vô cùng lợi hại.

Điều nàng cần làm hiện giờ là làm sao để thiếu niên này cắn câu, nếu như mồi câu không hấp dẫn hắn, vậy thì tình hình của thiếu niên này thế nào cũng sẽ không đổ đấu. Cảm giác thiếu niên xấu xí này gây cho Tô San rất đặc biệt, trên người hắn phảng phất như có một loại khí chất vượt xa tuổi tác của hắn.

Thân thủ của cô gái mặc đồ trắng bên cạnh hắn đo cũng làm nàng kinh ngạc vô cùng. Hùng Mạc Xung lại chịu thiệt thòi trên tay nàng. Tuy sở trường của Hùng Mạc Xung không hề là võ thuật nhưng võ thuật của hắn cũng không yếu, nhưng lại ngay cả một đòn của cô gái này cũng không cản được, thân thủ thật khủng bố.

Ngược lại sáu trăm sư sĩ này nàng lại không để trong lòng, mâu thuẫn giữa bọn họ nàng vừa nhìn liền nhận ra ngay.




- Chi bằng chúng ta cược một cái quang giáp cao cấp thì sao? Ảo ảnh 3000? Keanu Seth? Thiên Thái Dõng? Tô San một hơi đưa ra mấy cái quang giáp cao cấp, giá mấy cái quang giáp này vô cùng cao, mỗi cái đều không dưới năm triệu điểm, là quang giáp đỉnh cấp mà rất nhiều sư sĩ mơ ước có được.

A, mọi người xung quanh lập tức bật lên hàng loạt tiếng kêu kinh ngạc, ngay cả Hoa Bách cũng lộ ra ánh mắt kinh dị, tiền cược lớn thế này rất ít thấy, hắn không khỏi cảm thấy chú hứng thú với lai lịch của người đẹp.

Nếu như là lúc trước, Diệp Trùng nói không chừng vẫn rất động tâm, nhưng từ sau khi một đêm giàu sụ, xung kích của mấy triệu điểm đối với thần kinh của hắn đã vô cùng nhỏ, huống chi hắn hiện giờ không hề thiếu quang giáp, tiền bạc trên người hắn đã đủ cho hắn mua mấy cái quang giáp thế này.

Khi hắn rời khỏi hành tinh Dật Cúc, sợ trên người hắn thiếu tiền, Quả lão đại nắm giữ tài vụ đã giúp Diệp Trùng chuẩn bị một thẻ một trăm triệu điểm, lại vì sợ hắn làm mất, một trăm triệu điểm này chia thành mười thẻ, mỗi thẻ mười triệu điểm. Về sau vẫn là Diệp Trùng cảm thấy mang nhiều tiền như vậy hoàn toàn không cần thiết, mới mang theo năm thẻ. Nhưng năm mươi triệu điểm đã đủ cho hắn mua mười cái quang giáp thế này rồi.

- Không hứng thú. Diệp Trùng trực tiếp từ chối.

Người đứng xem xung quanh lại nhốn nháo lên, tiền cược khổng lồ như vậy, bọn họ chỉ e cả đời mới gặp lần đầu, nhưng điều kiện ưu đãi như vầy mà vị thiếu niên này lại vẫn từ chối.

Tô San cũng không khỏi có chút ngạc nhiên, loại điều kiện này lại còn có người từ chối? Chẳng lẽ hắn sợ mình không đưa ra được điều kiện tương ứng? Tự cho mình đã hiểu rõ, Tô San cười nói: "Anh có phải sợ mình không bỏ ra được tiền cược tương ứng? Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không cần anh bỏ ra thứ có giá trị ngang ngửa, chúng tôi chỉ cần..."

Tô San vẫn chưa nói hết thì bị giọng nói bình tĩnh của Diệp Trùng cắt ngang: "Là công thức của Lam Hỏa dịch phải không?"

Tô San ngẩn người, lúc này mới tỉ mỉ đánh giá thiếu niên có tướng mạo không xuất chúng này, hắn làm sao biết được chứ? Tô San không khỏi trầm ngâm. Đột nhiên, nàng bỗng phát hiện, hình như từ đầu tới cuối, mình đều ở vị trí bị động, nói nhiều như vậy, mình lại ngay cả bất cứ tin tức gì của đối phương cũng đều không biết.

- Xin hỏi tiên sinh tôn tính đại danh. Tô San hơi cong người, khuôn ngực bởi vì nghiêng tới trước mà hơi lộ ra lại dấy lên một loạt tiếng nuốt nước miếng ừng ực, nàng trước sau đặt Diệp Trùng ở vị trí đối thủ thật sự.

- Trần Mộc. Diệp Trùng đối với việc sử dụng tên giả cứ tiện tay mà làm.

- Trần tiên sinh đối với điều kiện của chúng tôi đã không cảm thấy hứng thú, vậy sao không nói ra điều kiện, chúng tôi cũng rất dễ thương lượng a. Trên mặt Tô San vẫn treo nụ cười.


- Một tỷ điểm. Diệp Trùng lạnh nhạt nói.

Xung quanh yên lặng như tờ, mọi người đều nhìn Diệp Trùng như nhìn một tên ngốc.

Hoa Bách ở một bên soạt cái, hàm suýt nữa cũng rớt ra.

Mặt Tô San cũng đầy vẻ không thể tin được, nhưng sức miễn dịch của nàng rõ ràng tốt hơn người khác rất nhiều, miễn cưỡng cười nói: "Trần tiên sinh, chẳng lẽ là chúng tôi nghe lầm sao?"

- Một tỷ điểm, nếu như cô bỏ tiền ra mua công thức này thì cũng được. Diệp Trùng nửa có nửa không nói. Công thức của Lam Hỏa dịch Diệp Trùng không hề cảm thấy có chỗ này quý giá, nhưng không bán thì thôi, đã bán đương nhiên phải bán giá cao.

Tô San lắc đầu: "Giá Trần tiên sinh đưa ra quá cao, vượt quá giới hạn của chúng tôi quá nhiều." Một tỷ điểm là khái niệm gì, điểm số giá trị khổng lồ thế này, ngay cả nàng cũng phải báo cáo lên cấp trên. Trong ánh mắt của Hùng Mạc Xung ở bên cạnh giống như sắp phun ra lửa, phẫn nộ quát nói: "Một tỷ điểm, con mẹ ngươi chi bằng dứt khoát đi cướp đi!"

- Nếu như các người cảm thấy không thích hợp thì thôi vậy. Diệp Trùng không để ý nói.

Hùng Mạc Xung tức tới mức suýt nữa xông tới cho gương mặt trông thế nào cũng đáng ghét đó của Diệp Trùng một chưởng, nhưng nhìn thấy ánh mắt liếc nhìn hắn của Nhuế Băng, giống như từ trên đầu dội xuống một thùng nước lạnh, lập tức bình tĩnh lại. Con ả này quả thật quá lợi hại, lão tử trêu không được. Hùng Mạc Xung căm hận nhìn Diệp Trùng, nhưng chân lại không dời nửa bước, thành thật đứng tại chỗ.

Tô San suy nghĩ chóng vánh, cười nhẹ nói: "Trần tiên sinh mở miệng quá lớn rồi, cho dù chúng tôi đồng ý, điều này làm chúng tôi nhất thời làm thế nào, tới đâu mà kiếm một tỷ chứ?" Ánh mắt quét qua gần sáu trăm sư sĩ xung quanh, trong lòng lại thầm than người mình dẫn theo quá ít. Nàng vốn cho rằng trong một học viện bình dân lại há có nhân vật lợi hại gì chứ? Dường như lai lịch của thiếu niên này không nhỏ, điều này cũng làm Tô San càng lúc càng thận trọng hơn, mệnh lệnh cấp trên giao cho nàng vì liên lạc không tốt mà có chút không rõ ràng, nhưng rành nắm bắt ý cấp trên, nàng vẫn nghe ra quyết tâm phải có bằng được Lam Hỏa dịch gì đó này của cấp trên.

- Quyền sở hữu tài sản cũng có thể quy đổi. Diệp Trùng nói. Đối với một điểm này, hắn vẫn là thời gian trước học tập mới biết, nếu không hắn nào biết thứ như là quyền sở hữu tài sản gì chứ. Trên tư liệu lịch sử, đặc biệt là chiến loạn, mấy thứ khế ước sở hữu tài sản này thường xuất hiện lặp đi lặp lại.

Mắt Tô San xoay một cái, cười nói: "Nếu như là như vậy, vậy chúng tôi có thể suy nghĩ một lát, ừm, chúng tôi ở hành tinh Thái Tuệ có một mỏ Hoàng Tinh Thiết, tuy quy mô có chút nhỏ, nhưng quy đổi ra, một tỷ điểm lại có dư, không biết ý tiên sinh thế nào?"


Hoàng Tinh Thiết, trái tim Diệp Trùng đột nhiên đập mạnh, Hoàng Tinh Thiết chỉ là một loại khoáng sản cực kỳ phổ thông, và không có chỗ đặc biệt, nhưng chỗ Diệp Trùng để ý lại không phải cái này.

Nhìn thấy Diệp Trùng dường như có chút dao động, Hoa Bách vội vàng nhắc nhở Diệp Trùng: "Hành tinh Thái Tuệ cực kỳ xa xôi, nó cách vành đai toái tinh tử vong vô cùng gần, số dân bản địa trên hành tinh Thái Tuệ phi thường ít ỏi, hầu hết đều là hải tặc, thương có vài hải tặc bổ sung ở đó, trị an khu vực đó rất kém."

Vốn dĩ cho rằng Diệp Trùng nghe thấy mấy thứ này nhất định sẽ cự tuyệt, không ngờ Diệp Trùng lại đáp ứng dứt khoát dị thường: "Được."

Tô San vừa rồi còn phiền não Hoa Bách phá việc tốt của nàng, trả lời sảng khoái của Diệp Trùng lại làm nàng cảm thấy mình có phải là nghe lầm rồi không, không kìm chế được hỏi: "Vậy Trần tiên sinh đồng ý rồi?"

- Đúng. Diệp Trùng gật đầu.

Tô San mừng rỡ, chỗ mỏ đó vốn dĩ chính là chỗ bỏ đi của tổ chức, không ngờ hôm nay lại có thể tìm được kẻ xài hoang thế này, cho dù thua cũng không sao, người xung quanh đều dùng một loại ánh mắt nhìn tên ngốc nhìn Diệp Trùng.

- Chi bằng chúng ta trực tiếp giao dịch đi. Tô San hiện giờ hận không thể dứt khoát giao dịch trực tiếp, như vậy cũng giảm được rủi ro.

- Không, cái này chúng ta quang giáp đổ đấu. Diệp Trùng dáng vẻ kiên quyết nói.

- Vậy thì ký kết hợp đồng quang giáp đổ đấu đi. Tô San sợ Diệp Trùng hối hận, vội vàng phái người về lấy chứng minh quyền sở hữu mỏ khoáng đó.

- Được.

Hai người ký kết hợp đồng quang giáp đổ đấu tại chỗ, sư sĩ lấy chứng minh quyền sở hữu tài sản cũng trở lại, Diệp Trùng cũng viết ra công thức của Lam Hỏa dịch ngay tại chỗ.

- Nếu như ngươi có thể thắng, thưởng mười triệu điểm. Một câu nói nhẹ nhàng của Tô San lập tức đốt lên ngọn lửa chiến đấu của Mạc Xung, Hùng Mạc Xung hiện giờ hận không thể tiến lên xé tên đáng ghét mà lại tham lam đó thành từng mảnh.

Hùng Mạc Xung gọi quang giáp ra.




- Thiết Diện võ sĩ!

- Trời ơi! Là Thiết Diện võ sĩ!

Oành cái, mọi người đều sôi sục. Ai cũng không ngờ, đại hán như con gấu ngốc này lại chính là Thiết Diện võ sĩ đỉnh đỉnh đại danh. Thiết Diện võ sĩ là một sư sĩ cực kỳ nổi tiếng, nhưng trước giờ đều không nghe nói hắn thuộc thế lực nhà nào, mấy tên này hôm nay rốt cuộc là thế lực phương nào? Lại có thể lôi kéo được Thiết Diện võ sĩ!

Trận chiến nổi tiếng nhất của Thiết Diện võ sĩ là đơn thương độc mã tiêu diệt hai mươi mốt cái quang giáp. Điều không giống với việc nửa thật nửa ảo của sư sĩ nổi tiếng khác là trận chiến đó của Thiết Diện võ sĩ là thật. Lần đó là Thiết Diện võ sĩ đúng lúc trên đường ngồi tàu về nhà, gặp phải một hải tặc cỡ nhỏ ước có hơn một trăm cái quang giáp. Hải tặc cỡ nhỏ này tuy số lượng không nhiều, nhưng chiến đấu lại phi thường mạnh mẽ, trong một trăm cái quang giáp lại có hai mươi lăm cái quang giáp cao cấp.

Mà sư sĩ bố trí trên cả con tàu vũ trụ chỉ có mười hai người, Thiết Diện võ sĩ chính là dẫn dắt mười hai sư sĩ này xuất chiến. Thiết Diện võ sĩ chỉ dựa vào sức chiến đấu cường hãn của mình, tiêu diệt hai mươi mốt cái quang giáp, toàn bộ hai mươi mốt cái quang giáp này đều là quang giáp cao cấp, trong đó còn bao hàm thủ lĩnh của đám hải tặc này, trận chiến này có ít nhất năm trăm người xem.

Vốn dĩ chỉ có chút nổi tiếng, hắn cũng vì trận chiến này mà trở nên nổi tiếng ai cũng biết, nhưng tính khí nóng nảy, xung động của hắn làm cho hắn vẫn luôn lựa chọn đơn độc một mình, từ chối rất nhiều lời mời của thế gia và sư sĩ đoàn cỡ lớn.

Thứ mà sư sĩ được người ta truyền tụng là quang giáp của bọn họ mà không phải là tên của bọn họ, thí dụ như Già Cơ.

Nhìn quang giáp của mình, Hùng Mạc Xung như đổi thành một người khác, trong mắt lấp lánh sự kiêu ngạo không sao xóa được và chiến ý sôi trào, hoàn toàn ngược lại điều này, trên mặt lại chỉ có sự nghiêm túc và lạnh lùng.

Thiết Diện võ sĩ chính là tên gọi quang giáp của Hùng Mạc Xung, từ hình dáng mà xét, đây đích xác giống như một võ sĩ mang mặt nạ sắt, tứ chi thô to làm người ta không tự chủ mà liên hệ tới dáng người cường tráng của Hùng Mạc Xung. Khiên tay trái, kiếm tay phải, trang bị thường thấy nhất cũng là kinh điển nhất, bề mặt quang giáp không có bất cứ hoa văn nào, nhưng lại có thể nhìn thấy rất nhiều vết chém nhỏ. Song mỗi bộ phận của quang giáp đều được bảo dưỡng cực kỳ tốt, đặc biệt là một số chỗ then chốt, sáng bóng như mới.

Một cái quang giáp đơn giản như vậy nhưng không có ai coi thường, sừng sững mà đứng, một loại khí tức sau trăm trận chiến xộc thẳng tới, đây là một quang giáp chiến đấu thật sự, không có bất cứ hoa hòe nào, nhưng có thể làm người ta sinh ra vài phần cảm giác thảm liệt, lạnh lẽo.

Không nói gì, Diệp Trùng bình tĩnh gọi Hàm gia ra.

Hàm gia nhỏ bé lại một lần nữa nở rộ vẻ mỹ lệ dường như yếu ớt của nó trước mặt mọi người.

Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

back top