Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 341: Tinh Vân màu lam


Vì để an toàn bay ra khỏi Tinh hoàn, tàu vũ trụ này trang bị rất nhiều cánh tay máy, điều này làm nó trông giống như một tàu khai thác quặng, cẩn thận dọn dẹp nham thạch trôi nổi xung quanh, tàu Nham thạch từ từ bay ra khỏi Tinh hoàn. Đám bảo tiêu của đứa trẻ quả nhiên không hổ là tinh anh, thao tác của mỗi người đều cực kỳ chuyên nghiệp.

Diệp Trùng liên lạc với căn cứ, tình hình đám người Tang Phổ vẫn như cũ. Diệp Trùng không hề nói cho bọn họ biết hoàn cảnh hiện tại của mình, chỉ nói mình có chút việc phải làm, cần thời gian khá dài mới có thể trở về căn cứ được. Ngoài ra còn nói rõ sẽ có khoảng thời gian khá dài không cách nào liên hệ với bọn họ, mọi việc đều do Tang Phổ định đoạt, vân vân. Mỗi người trong căn cứ đều đang chúi đầu trong huấn luyện vô tận, nào nghĩ tới hoàn cảnh lúc này của Diệp Trùng, nhưng cho dù bọn họ có biết cũng không có bất cứ biện pháp nào, điều này cũng là nguyên nhân quan trọng nhất mà Diệp Trùng không nói với bọn họ.

Bay đường dài là một việc phi thường khô khan, phòng thí nghiệm điều bồi đã bị Griffiths chiếm lấy, nàng ta gần như dồn tất cả thời gian trong phòng điều bồi, nàng ta bắt đầu nghiên cứu số liệu của con chip màu lam.

- Nếu như chiếu theo thiết kế này của cậu, đích xác là có thể, chẳng qua. Lão già Phá Xa nhíu mày, nhìn chằm chằm phương án thiết kế trên màn hình của Diệp Trùng: “Nhưng cậu xác định loại phi hành khí này có lực sát thương sao? Công kích của chúng quả thật quá đơn điệu.” Trên màn hình rõ ràng chính là quang giáp tông ủi.

- Nếu như tốc độ bay nhanh, đổi hướng linh hoạt, lực sát thương của nó khá tốt. Diệp Trùng giải thích nói.

- Gánh nặng của nó đối với người điều khiển quá lớn! Lão già Phá Xa lắc đầu.

- Vậy thì tăng cường tố chất thân thể của người điều khiển. Tố chất thân thể của đám người Tang tộc đó vẫn còn phải lo lắng sao?

- Xung kích vật lý đơn thuần, yêu cầu về độ cứng đối với vật liệu rất cao. Lão già Phá Xa không cho là đúng.

- Ừm, điểm này không cần lo lắng, tôi đã tìm được vật liệu thích hợp. Vật liệu xương xuất xứ từ Thiên vực trì, sinh trưởng dưới trọng lực cao, tính năng vật lý cực kỳ xuất sắc.




- Vậy thì tốt, ta sẽ thử xem sao. Lão già Phá Xa do dự một lát rồi mới gật đầu đồng ý.

Có sự giúp đỡ của giáo sư có thành tựu cực sâu về cơ giới cổ đại, quang giáp tông ủi hoàn thiện chỉ trong nay mai. Diệp Trùng tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, mỗi ngày đều ở bên cạnh lão già Phá Xa. Lão già Phá Xa đối với việc này có hơi kinh ngạc, cơ giới cổ đại đã hoàn toàn suy sụp, lão vẫn là lần đầu tiên gặp được người cảm thấy hứng thú thế này với cơ giới cổ đại. Là một người dâng hiến thời gian cả đời cho cơ giới cổ đại, nói không chừng không có gì làm lão vui vẻ hơn điều này, lão tự nhiên là dốc sạch hầu bao.

Diệp Trùng lại nhân cơ hội này liều mạng hấp thu, thường đưa ra vấn đề lúc trước mình cảm thấy nghi hoặc, có lúc đứa trẻ cũng chạy tới nghe một chút, nhưng nó rất mau bĩu môi, không cho là đúng nói: “Học cơ giới cổ đại chi bằng học mạch quang còn thực tế hơn.” Diệp Trùng cũng lười giải thích với nó.

Nhuế Băng mỗi ngày làm bài tập của mình, nàng bắt đầu từ ngày đầu tiên cha dạy võ thuật cho thì chưa từng bỏ bài tập ngày nào, kiên trì lâu dài là phẩm chất chủ yếu nhất có thể trở thành giới giả của nàng. Nhưng ngược lại, tư chất chiến thắng nàng, Nhuế Băng hiện giờ thực lực lại bình bình. Diệp Trùng mang phương pháp minh tức và tư liệu thuật thừa sư của Tông sở đưa cho nàng, xem có thể có giúp đỡ cho nàng hay không. Đối với bạn, Diệp Trùng trước giờ không keo kiệt.

Mỗi người đều nhìn chằm chằm màn hình, không tự kiềm chế ngừng hô hấp. Trên màn hình, một hạm đội cỡ nhỏ lướt qua chỗ cách mọi người năm trăm km. Trong vũ trụ, năm trăm km và kề vai lướt qua ở trên đường không có khác biệt gì. Hạm đội này có ba mươi tàu vũ trụ, thường có quang giáp bay ra từ trong tàu vũ trụ, thực hiện bảo hộ xung quanh hạm đội.

Trái tim mỗi người đều lên tới tận cổ họng, nếu như lúc này bị bọn họ phát hiện, hoặc giả tên nào đó nhất thời sôi máu cho khối nham thạch lớn này một pháo, vậy mấy người mình này thảm rồi.

Tàu nham thạch chậm rãi bay, nhưng mọi người lúc này không dám tăng tốc, sợ làm cho đối phương nhận ra.

Thời gian vào lúc này trôi qua chậm chạp dị thường, mỗi người đều cảm thấy buồn bực dị thường, giờ phút này là khảo nghiệm cực đoan đối với tố chất tâm lý.


Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Nhìn thấy hạm đội biến mất ở phía sau, mọi người triệt để thở phào, cửa ai đầu tiên cuối cùng đã qua được. Vừa rồi ngay cả Diệp Trùng cũng cảm thấy có chút khẩn trương, không cần nói tới người khác, người có tố chất tâm lý kém chút hiện giờ đều có dáng vẻ sắp hư thoát.

Nguy cơ trải qua trước mặt từng chút một so với áp lực xẹt qua mang lại cho mọi người càng lớn hơn.

- Thật sự tiến vào Tinh vân? Lão già Phá Xa nhẹ giọng hỏi, sự lo lắng không thể che đậy ở giữa mi tâm.

Diệp Trùng gật đầu: “Ừm, vào đi!” Trong giọng nói lạnh nhạt lộ ra sự kiên định. Hắn hiện giờ cũng nghĩ không ra bất cứ biện pháp nào rời khỏi hành tinh Chu Gian đã bị cách ly, nhưng nếu như không rời khỏi, vậy thì gặp phải ba đại thế gia, khẳng định là phi thường bất ổn.

Diệp Trùng đối với ngụy trang trên mặt mình vẫn không có tự tin tới mức có thể gạt được ba đại thế gia. Gần như mỗi lần gặp được người của ba đại thế gia đều vô cùng nguy hiểm, cũng chính là một điểm này đã thúc đẩy Diệp Trùng cực kỳ bức thiết muốn rời khỏi hành tinh Chu Gian.

Nhuế Băng đối với việc đi đâu không hề để ý, nàng chỉ hy vọng có thể theo bên cạnh Diệp Trùng. Nhẹ nhàng sờ cái nhẫn Thủ Hộ trên tay, ánh mắt Nhuế Băng trở nên nhu hòa. Nhuế Băng không nói gì, người khác rất tự giác không mở miệng. Đứa trẻ ngược lại có chút hứng thú với việc tiến vào Tinh Vân, nhưng đám bảo tiêu của nó ai nấy đều lộ ra vẻ lo lắng.

Vừa tiến vào Tinh Vân, tàu Nham thạch bỗng chấn động, tàu vũ trụ vốn dĩ tốc độ đã chậm chạp lại càng chậm tới mức như rùa bò, Diệp Trùng lập tức ra lệnh tháo bỏ đá ngụy trang bên ngoài tàu vũ trụ, tốc độ của tàu Nham thạch lập tức nhanh thêm vài phần.


- Mở hệ thống quang học đi. Lão già Phá Xa nhắc nhở nói: “Ở chỗ này, quét hình vẫn không bằng hệ thống quang học.” Lão lập tức lại bổ sung thêm một câu: “Tất cả thiết bị liên lạc ở trong này đều không cách nào sử dụng, nhưng hệ thống định vị giữa các hành tinh có thể dung.” Hệ thống định vị giữa các hành tinh có thể sử dụng, điều đó cũng có nghĩa là khi cần thiết có thể chọn rút lui.

Mấy người Diệp Trùng có lẽ không biết, sau khi bọn họ vừa tiến vào Tinh Vân năm giờ, hạm đội của ba đại thế gia liền đi qua chỗ không xa vị trí mấy người Diệp Trùng tiến vào Tinh Vân.

Trong vũ trụ, mỗi một mảng Tinh Vân đều cực kỳ rộng lớn, có khu vực Tinh Vân bao phủ thậm chí còn rộng hơn cả thiên hà. Trong mấy Tinh Vân này rốt cuộc là quang cảnh thế nào? Không có ai biết. Những hành tinh bên trong Tinh Vân đó lại ra sao? Là tịch mịch không có bất cứ sinh cơ nào hay là có sự tồn tại của sinh vật đặc chủng? Cũng không có ai biết.

Tinh Vân màu lam không bờ không bến, so với biển cả càng thêm bao la hùng vĩ. Trong Tinh Vân, quang mang của một số ngôi sao xuyên qua Tinh Vân màu lam nhạt, giống như một viên bảo thạch điểm xuýt trên lụa màu lam, ánh sáng lấp lánh rực rỡ.

Tinh Vân và biển sương đỏ mà Diệp Trùng gặp được lần trước hoàn toàn là hai loại tính chất. Sương đỏ của biển sương đỏ giống như sương vậy, hơn nữa sẽ trở nên đặc sệt dần dần. Nhưng Tinh Vân lại giống như hư ảo, không có bất cứ cảm giác thực chất, nhưng Tinh Vân màu lam xác thực phân bố xung quanh tàu vũ trụ.

Tinh Vân như khói hư ảo, thường có một tia sáng cực nhỏ lấp lóe trong những Tinh Vân như hư ảo này.

Rất mau, tàu Nham thạch giống như một con cá đã bắt đầu quen thuộc với vùng biển xung quanh, tốc độ khôi phục như thường, mấy Tinh Vân này giống như không có chút ảnh hưởng nào với nó.

- Trong Tinh Vân có thể thực hiện bước nhảy không gian, nhưng chúng ta phải tới địa điểm bước nhảy lần trước trước. Lão già Phá Xa nói.

- Phá Xa gia gia, các người làm sao tìm được địa điểm bước nhảy đó? Griffiths khá tò mò với vấn đề này.




Vấn đề này rõ ràng đụng tới chỗ thương tâm của lão già Phá Xa, thần sắc lão u ám, nói: “Lần đó chúng ta ở trong này gặp được một tàu vũ trụ của Tuyết Lai tộc, bọn họ quá man rợ, không nói lý, lại nổ súng với chúng ta. Chúng ta nào đánh được bọn họ, chỉ đành bỏ chạy, nhưng tính năng của tàu vũ trụ bọn họ tốt hơn của tàu chúng ta rất nhiều, mắt thấy chẳng được bao lâu nữa thì sẽ đuổi kịp chúng ta, hết cách, chúng ta chỉ đành thực hiện bước nhảy không gian. Vốn dĩ chúng ta cho rằng khẳng định là chết chắc rồi, nào biết trời cao lại mở ra cho chúng ta một trò đùa không lớn không nhỏ, lại mang chúng ta đưa tới tinh khu tự do.”

Đứa trẻ phụ họa nói: “Lão gia gia nói quá đúng, mấy đại thế gia giống Tuyết Lai tộc đó, tên nào cũng không phải thứ tốt lành gì!” Nói cứ nói nhưng vẫn không ngừng vung vẩy nắm tay nhỏ, giống như bất bình cho lão già Phá Xa.

Lão già Phá Xa cảm thấy vui sướng vô cùng, yêu mến xoa xoa đầu đứa trẻ. Đứa trẻ vô cùng hưởng thụ động tác này của lão già Phá Xa, hi hí cặp mắt nhỏ, giống như một con mèo ngoan ngoãn. Mấy bảo tiêu của đứa trẻ, trên mặt ai cũng đều lộ ra vẻ cực kỳ không tự nhiên, thậm chí còn có vài người lộ ra chút cười khổ. Còn gã mặt sẹo bên cạnh đứa trẻ, hắn vẫn mang dáng vẻ không chút biểu tình đó.

Lão già Phá Xa lúc này giống như một ông lão kể chuyện xưa cho cháu chắt, đứa trẻ chống cằm nghe vô cùng nhập thần.

- Tinh Vân mỹ lệ vô bì, khi ở bên ngoài nhìn, chúng ta thường khen vẻ mỹ lệ của nó, nhưng đợi chúng ta thật sự tiến vào Tinh Vân, ta mới biết bên trong Tinh Vân đẹp hơn bên ngoài rất nhiều, hơn nữa chỉ có thật sự tiến vào Tinh Vân mới có thể cảm thụ được sự mênh mông, không bờ không bến của nó. Lần đó, lúc đầu, dọc đường đều rất yên bình, trái tim chúng ta cũng từ từ thả xuống, mãi tới ngày thứ ba mươi lăm, chúng ta đã gặp nguy hiểm!

Lần này không chỉ là đứa trẻ, tất cả những ai rãnh rỗi đều vây lại.

- Chúng tôi đã gặp một dòng xoáy, cái dòng xoáy đó quá cường đại, chúng tôi chính mắt nhìn thấy một hành tinh nhỏ đường kính vượt quá một trăm km bị hút vào trong, vẫn chưa tới trung tâm của dòng xoáy thì đã bị nghiền nát thành mảnh vụn! Lúc đó mọi người chúng tôi đều bị dọa ngây ra, không ngừng đổ mồ hôi lạnh, mọi người liều mạng điều khiển tàu vũ trụ, muốn thoát khỏi dòng xoáy này. Động cơ mở tới mức cao nhất, chúng tôi mới chỉ vừa đủ ổn định được tàu vũ trụ, căn bản không cách nào thoát khỏi. Loại tình huống này duy trì suốt ba ngày, sau ba ngày, lực hấp dẫn của dòng xoáy này bắt đầu từ từ nhỏ lại, chúng tôi mới may mắn từ trong vòng xoáy này thoát ra.

Ngay lúc mọi người nghe tới mức nhập thần, đột nhiên có người hét lớn: “Xem kìa, bên ngoài là cái gì?”

Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212&page=999

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451&page=999

back top