Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 386: Mục tiêu


Quang giáp thay đổi chủ nhân là một việc khá là phiền phức, nhưng Diệp Trùng lại không cảm thấy rườm rà tí nào, ngược lại La Diệp có chút không nhẫn nại.Vừa lầm bầm phiền phức, vừa không thể không theo trình tự làm từng bước một. Cuối cùng cũng hoàn thành tất cả thủ tục, Diệp La thở phào, giống như quăng đi một gánh nặng vậy. Nguyệt Phục Vương cũng cần nhỏ máu chứng nhận, điều này làm Diệp Trùng không khỏi nhớ tới Mục Thương. Hắn nhớ rất rõ ràng, kích hoạt Mục Thương chính là cần nhỏ máu nhận chủ.

Đối với vấn đề này của Diệp Trùng, Diệp La vẻ mặt coi thường nói: “Cái gì? Xem cho rõ đi! Đây chính là hàng cao cấp đó, quang giáp Quy tắc! Cái gì? Không hiểu? Quy tắc là tên gọi đẳng cấp của loại quang giáp này. Tuy ta không xài nhưng đây chính là đồ tốt không hơn không kém. Hừ, đồ chơi này chỉ có dòng chính trong nhà mới có thể dùng, không có nhỏ máu chứng nhận, vậy lưu lạc ra ngoài thì phải làm sao? Xin ngươi đó, huynh đệ, đây là thường thức!”

Nếu như là như vậy, vậy Mục Thương… một màn kích hoạt Mục Thương đó, Diệp Trùng nhớ rõ rành rành.

Tiến vào buồng lái của Nguyệt Phục Vương, Diệp Trùng mới thật sự bị trang bị hào hoa bên trong làm cho kinh ngạc ngẩn người ra!

Động cơ là trái tim của quang giáp, vậy quang não chính là bộ não của quang giáp. Rất sớm trước đây, Diệp Trùng từng nghe qua câu này. Loại hình quang não trang bị cho Nguyệt Phục Vương, Diệp Trùng trước giờ chưa từng thấy qua.

Nhưng tốc độ tính toán nhanh tới mức kinh người của nó, mỗi giờ mỗi khắc đều không ngừng nghỉ. Cho dù là nó dừng lại ở chỗ này, nó vẫn không ngừng tiến hành quét hình xung quanh, các loại số liệu không ngừng tính toán. Nếu như không phải Diệp Trùng biết trên đời này vẫn còn sự tồn tại của quang giáp cường hãn giống như Mục Thương, hắn nhất định sẽ cho rằng đây là quang não tiên tiến nhất trên đời này.

Đương nhiên, đây chỉ là từ tính năng vật lý đơn thuần mà nói, nếu như thật sự mang nó so sánh với Mục Thương, hai bên hoàn toàn không thuộc cùng một đẳng cấp. Mục Thương là hư nghĩ trí cảm có trí năng, đối với sự vật có sức phán đoán của chính mình. Còn cái quang não trước mắt này chẳng qua chỉ là một vật chết. Nhưng lại là một vật chết có công năng mạnh mẽ!

Sáng bóng như gương, chất cảm óng ánh long lanh, đây là bàn điều khiển chính mỹ lệ nhất Diệp Trùng từng thấy. Trên bàn điều khiển thuần một màu đen, từng đường màu đỏ một giao thoa ngang dọc, giống như vũ trụ sâu thẳm bị từng tia laser cắt thành không gian khác nhau. Ở một vài vị trí chủ yếu, cũng đã trải qua xử lý mài giũa, cảm giác tay cực tốt.

Hệ thống giảm áp bằng chất lỏng cực kỳ linh hoạt làm hắn cảm thấy mình được nước bao vây.

Mở bàn điều khiển chính, mở quang não, Diệp Trùng từng bước kích hoạt Nguyệt Phục Vương.

Giao diện quang giáp từng làm hắn quen thuộc vô cùng đó lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn. Từng màn huấn luyện, chiến đấu ngày trước thoáng qua trong đầu hắn. Rất lâu chưa từng điều khiển quang giáp, Diệp Trùng không kiềm chế được máu nóng sục sôi.

Rất lâu rồi không có cảm giác thế này!




Sư sĩ…

Nhớ lại mình lúc nhỏ điều khiển Ôn Ni già cỗi, nguyện vọng lớn nhất lúc đó của mình chính là có thể đào được một hai linh kiện tốt cho quang giáp trong núi rác. Nhưng sau này, gặp được Mục Thương rồi, vận mệnh của mình cũng theo đó mà xảy ra biến hóa khổng lồ.

Mình từng điều khiển bao nhiêu cái quang giáp? Bản thân Diệp Trùng cũng nhớ không rõ, thứ cấp thấp, thứ cấp cao, thậm chí còn có quang giáp tân kỳ thế này của Diệp gia. Đây là thứ mà trước đây hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.

Hắn đã học chế tạo quang giáp, hắn thậm chí có thể thiết kế, chế tạo toàn cốt quang giáp. Quang giáp trong mắt hắn cũng không còn thần bí, hắn cũng rất khó tìm thấy sự kích thích lúc nhỏ. Hắn đã học võ thuật, học điều bồi, học biết rất nhiều rất nhiều.

Nhưng, nguyện vọng chỗ sâu nhất trong lòng mình lại là cái gì?

Diệp Trùng nhẹ nhàng hỏi bản thân.

Nguyện vọng của mình thật ra vẫn luôn rất đơn giản a! Nhẹ nhàng ve vuốt bàn điều khiển chính sáng bóng, Diệp Trùng thoát ra khỏi sự hào hoa và mỹ lệ của Nguyệt Phục Vương, mơ màng và ngơ ngẩn quét qua một cái, trong mắt đã sớm sáng trong.

Sư sĩ! Thứ chảy trong xương cốt của mình là sự cố chấp đối với sư sĩ!

Sinh tồn, trở nên mạnh mẽ!

Mình phải trở thành sư sĩ cường đại nhất, một sư sĩ có tư cách điều khiển Mục Thương!

Diệp La có lẽ không sao ngờ được, hắn tặng cho Diệp Trùng cái Nguyệt Phục Vương này lại mang lại cho Diệp Trùng sự thay đổi to lớn như vậy.


Diệp Trùng thực hiện các loại thao tác đâu vào đấy, hắn hiện giờ phải quen thuộc các tham số của Nguyệt Phục Vương. Đương nhiên, chỉ như vậy vẫn còn lâu mới đủ, quang giáp cao cấp giống thế này, Diệp Trùng cần một khoảng thời gian tương đối mới có thể chân chính phát huy toàn bộ thực lực của nó. Mỗi một chi tiết của nó đều phí tận tâm tư, điều này cũng quyết định kỹ xảo cần dùng để sử dụng nó càng nhiều hơn.

Sự sửng sốt trong mắt Diệp Trùng đã thu lại, thứ có hiện giờ chỉ là sự bình tĩnh khi một sư sĩ đối diện quang giáp của mình.

Rất mau, hắn liền nắm bắt được yếu lĩnh thao tác cơ bản. Không thể không nói, tính thao tác của Nguyệt Phục Vương quả thật quá tốt, hắn gần như không phí chút sức lực nào thì đã hoàn thành một bước này. Bây giờ có thể nói, chỉ cần hắn không gặp phải cao thủ quá lợi hại, căn bản không có vấn đề.

Đã có quang giáp, vậy mình có thể rất thuận lợi để đi tìm mấy người Nhuế Băng.

Nhưng lúc này lại không phải lúc suy nghĩ mấy thứ đó, trên màn hình, vị trí của mấy Lược đồng giả đang kinh hoảng bỏ chạy đó hiện rõ vô cùng. Hệ thống quét hình của Nguyệt Phục Vương quả nhiên mạnh mẽ vô bì, cho dù ở trong rừng rậm có địa hình phức tạp, cũng vẫn không có ảnh hưởng bao nhiêu. Đặc biệt là phạm vi quét hình và độ chính xác quét hình đều không giảm xuống với mức độ lớn.

Nguyệt Phục Vương ra dấu tay với Diệp La, động tác này lưu loát mà tinh tế, thể hiện kỹ xảo điều khiển của Diệp Trùng và tính thao tác tốt của Nguyệt Phục Vương tuyệt vời tột độ.

Hơi giơ tay phải lên, khuỷu chân hơi cong, tay nắm thành quyền, chỉ một ngón trỏ thò ra chỉ về một phía trong rừng rậm, hai lưỡi đao cong ở hai bên trên cổ tay giống như một vầng trăng cong treo trên không trung.

Diệp La nhếch mép cười.

Hoàng Tranh đang thực hiện công tác giao nhận cuối cùng, mệnh lệnh của cấp trên, hắn cần phải từ chỗ này rút lui, lúc đó trong tộc sẽ lại phái người tới phụ trách sự việc của tinh khu tự do.

Nói thật, hắn không hề thích tinh khu tự do, cũng không thích công tác trước mắt này. Nhưng tộc trưởng tự mình ra lệnh làm hắn không có bất cứ lựa chọn nào. Với lại, hắn biết nơi này có ý nghĩa thế nào đối với cả Hy Phượng bộ lạc, cho nên tuy hắn cực kỳ không thích công việc này, nhưng hắn vẫn cẩn thận, tỉ mỉ làm tốt mỗi một công việc.

Nhưng bây giờ tốt rồi, cuối cùng có người tới thay mình rồi.


Là một nhân viên chiến đấu thích chiến đấu hơn, hắn không có chút hứng thú nào đối với mấy công tác loại chính vụ này. Nếu như không phải mình bị phái tới chỗ này, nói không chừng đẳng cấp của mình đã có thể sử dụng quang giáp cấp “Thanh Hoàng” rồi. Hắn đối với quang giáp cấp Thanh Hoàng chính là mơ tưởng đã lâu, nhưng điều kiện cấp cho quang giáp cấp Thanh Hoàng cực kỳ nghiêm khắc. Thực lực của mình hiện giờ vẫn chưa đạt tới yêu cầu sử dụng quang giáp cấp Thanh Hoàng.

Nhưng, nghe nói, đồng nghiệp mới sắp bị phái tới chỗ này lần này chính là vừa có được đột phá mà được cấp cho một cái quang giáp cấp Thanh Hoàng. Thật là làm người ta ngưỡng mộ a!

Nhìn những người đang bận túi bụi trước mắt này, hắn không khỏi sinh ra chút căm ghét trong lòng. Đối với hợp tác giữa bộ lạc và Lược đồng giả, hắn vẫn luôn bảo trì ý kiến của mình. Tuy vẫn luôn không có quan hệ với hắn, nhưng là người vẫn đầy căm ghét đối với mấy người này.

Nhưng may mà mình cuối cùng sắp rời khỏi chỗ đáng ghét này rồi! Nghĩ tới chỗ này, trong lòng Hoàng Tranh lập tức nhẹ nhỏm hơn nhiều.

Hôm nay người ở chỗ này rất ít, hắn biết đám người này đang tiến hành một kế hoạch lớn, gần như tất cả nhân thủ đều bị rút đi. Nhưng hắn không hề quan tâm, mấy người này, có thể làm ra việc tốt đẹp gì chứ?

Đáy lòng hắn có đôi chút xem thường.

Chính ngay lúc này, mấy người toàn thân là vết thương lảo đảo chạy vào trong căn cứ, mọi người kinh ngạc ngừng công việc trên tay.

Nhìn một màn này, trong lòng Hoàng Tranh không khỏi sinh ra vài phần dự cảm không hay.

Một căn cứ hoàn chỉnh mà khổng lồ xuất hiện trên quang não của Nguyệt Phục Vương. Tính năng mạnh mẽ của loại hệ thống quét hình được mệnh danh là “Quang đồng” này lại một lần nữa bày ra trước mặt Diệp Trùng. Kết cấu, hình dạng bên trong, v.v… của căn cứ này đều xuất hiện trên quang não, thậm chí ngay cả mấy thông đạo cực kỳ ẩn mật cũng bị “Quang đồng” bắt được.

Khi Hoàng Tranh nhìn thấy quang giáp thì đã biết sự tình không ổn rồi!

Nhưng khi hắn nhìn rõ dáng vẻ cái quang giáp này, mặt liền trắng bệch!

- Đừng bỏ qua một ai! Tiếng quát lớn của Diệp La từ xa truyền lại. Mà câu nói này càng làm cho sắc mặt Hoàng Tranh càng thêm biến sắc.

Nguyệt Phục Vương thuần màu đen yên lặng trôi nổi trên không, thân hình khổng lồ cao mười hai mét, sự dữ tợn và mỹ lệ độc hữu của quang giáp Diệp gia làm mọi người đều bị chấn nhiếp.

Liếc nhìn xung quanh, Hoàng Tranh nhân lúc hỗn loạn, yên lặng lùi vào căn cứ.




Hắn chạy như điên tới phòng của mình, dùng sức tông cửa ra, mau chóng mở ngăn kéo, nhìn tư liệu bên trong, quang mang trong mắt Hoàng Tranh lấp lánh.

Hít một hơi thật sâu, hắn liền mang toàn bộ tất cả đồ đạc trong ngăn kéo đổ vào trong máy nghiền bên cạnh bàn.

Cạch cạch cạch. Nhìn thấy toàn bộ tất cả tư liệu hóa thành bột phấn cỡ micro mét, hắn cuối cùng thở ra một hơi thật dài.

Làm xong mọi thứ, hắn không khỏi ngẩng mạnh đầu lên.

Bây giờ điều hắn phải làm chính là chiến đấu vì vận mệnh của mình!

Tên gọi của cái quang giáp bên ngoài đó, hắn không hề biết. Nhưng hắn lại biết đây khẳng định là một cái quang giáp cấp bậc “Quy tắc” của Diệp gia, thực lực của quang giáp có tên gọi tương đồng với cấp bậc “Thanh Hoàng” rốt cuộc thế nào, người ngoài trước giờ không biết.

Quy tắc, Thanh Hoàng, Lục Mang Tuyết, ba cái tên gọi này không hề là tên gọi của quang giáp, mà là tên gọi của cấp bậc quang giáp, chúng phân biệt là cấp bậc chỉ thua quang giáp đỉnh cấp trong nội bộ ba đại thế gia. Số lượng của chúng cũng hiếm hoi, có giới hạn nghiêm khắc đối với người sử dụng.

Có lẽ, mình có thể thử xem uy lực chân chính của quang giáp cấp bậc “Quy tắc” trong truyền thuyết này!

Trong mắt Hoàng Tranh nhảy múa ngọn lửa chiến đấu.

****************� �*************

Nguyệt Phục Vương: Vua lấy trăng làm quần áo. Đây là hàm nghĩa của nó.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

back top