Đi vào trong đám người, Quản Thanh Ngân nhìn thấy Diệp Trùng và Phượng Túc bị vây ở giữa. Cuối cùng, ánh mắt của của hắn rơi trên người Diệp Trùng. Đối với người bình thường mà nói, Phượng Túc có thể có nhiều sức hấp dẫn hơn. Nhưng đối với người từ nhỏ lớn lên ở Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh như Quản Thanh Ngân mà nói, điều này đối với hắn đã không có bao nhiêu sức hấp dẫn.
Quản Thanh Ngân tới không hề làm bất cứ ai chú ý. Trên thực tế, ở cả thành phố Thiên Trục, người biết hắn có thể đếm trên đầu ngón tay. Người hắn biết phần lớn đều là cao tầng hạch tâm của mấy hãng buôn lớn, quan hệ với bọn họ chẳng qua cũng chỉ thuộc về liên hệ công việc thuần túy. Mà liên quan tới thân phận của hắn, là bí mật các hãng buôn lớn gìn giữ kín mít.
- Không biết Quản huynh và Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh có quan hệ gì? Vẫn xin nói rõ, tránh sai lầm không cần thiết. Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, chúng tôi tôn kính đã lâu, dứt khoát không cho phép người khác giả mạo. Arbeni lại một lần nữa khoan thai nói, vẻ sung sỉa vừa rồi đã biến mất không thấy.
Họ Quản? Trong mắt Quản Thanh Ngân bỗng bùng lên một đám tinh mang.
Người ngoài căn bản không biết trong Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh rốt cuộc là một quang cảnh thế nào. Nội bộ Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh khác xa trong tưởng tượng của mọi người, nó có tổng cộng mười bốn nhà tạo thành. Mười bốn danh ngạch này không hề cố định bất biến, mỗi khi qua một khoảng thời gian, Lĩnh hội sẽ xem xét lại tư cách các nhà. Nếu như điểm cống hiến đối với Dạ Lĩnh một khi nhỏ hơn một giá trị nào đó, nó sẽ bị tước tư cách ở trong Lĩnh. Mà thay vào đó sẽ là một trường phái hoặc thế gia điều bồi kiệt xuất mới. Thế gia hoặc trường phái bị tước đoạt tư cách cũng phải giữ kín bất cứ tin tức trong Lĩnh, không được tiết lộ. Nếu không, nó không chỉ sẽ vĩnh viễn mất đi quyền lợi lại được tiến vào trong Lĩnh, mà còn chịu trừng phạt cực kỳ tàn khốc của cả Lĩnh.
Quản Thanh Ngân không khỏi lại đánh giá Diệp Trùng lần nữa, ánh mắt của hắn cuối cùng rơi trên cây mâu gỗ Diệp Trùng xách trên tay. Mũi mâu đen thui như mực không bắt mắt chút nào. Nhưng chính dưới hoàn cảnh hỗn tạp thế này, Quản Thanh Ngân vẫn bắt được một mùi thơm như có như không đó.
Trong lòng hắn lập tức có ước tính đại khái đối với độc tính của mũi mâu này.
Độc tính thật bá đạo! Sắc mặt Quản Thanh Ngân khẽ biến đổi, hắn ở phương diện điều bồi có thành tựu cực kỳ thâm hậu.
Hắn quyết định yên lặng xem sự việc chuyển biến.
- Rất xin lỗi, không thể phụng cáo. Diệp Trùng lạnh lùng nói. Không phải hắn không muốn nói, chỉ là hắn không biết nói thế nào. Quản phong tử để hắn tới Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, cũng hoàn toàn không nói là làm gì, hắn đối với việc này cũng rất mù mờ.
Cảm giác bị uy hiếp cực kỳ không tốt. Một điểm này cũng dẫn tới sự phản cảm của Diệp Trùng, cho dù hắn đã cực kỳ áp chế loại cảm giác tệ hại này, hắn không hề muốn xảy ra xung đột với năm người này. Nhưng điều này không hề biểu thị hắn sẽ thỏa hiệp dưới bất cứ điều kiện nào.
Sự bình tĩnh kiểu Mục ảnh hưởng sâu sắc tới Diệp Trùng, nhưng khéo léo lại chẳng liên quan gì tới hắn.
Hơn nữa, nếu như thật sự xảy ra xung đột, hắn cũng không phải không có sức đấu một trận.
Bình tĩnh nhìn mọi người. Diệp Trùng lúc này giống như một con dã thú dồn lực chờ bộc phát, đầy nguy hiểm.
Ảnh hưởng và kiềm chế không khí giữa cao thủ cực kỳ vi diệu. Phản ánh của Diệp Trùng trực tiếp dẫn tới địch ý của năm người.
Phượng Túc trong lòng thầm kêu khổ, nàng thế nào cũng không ngờ thiếu niên lộ ra đôi chút quen thuộc này lại hung hãn như vậy. Dưới tình huống thế này mà không nể mặt, hậu quả cứ nghĩ là biết.
Trong lòng mau chóng tính toán, Diệp Trùng không thể không thừa nhận, phần thắng của hắn cực nhỏ, nhỏ tới mức gần như có thể bỏ qua. Chỗ duy nhất mà hắn hiện giờ có thể dựa vào chính là độc tính bá đạo vô bì của mâu gỗ trong tay.
Chiến đấu không hề bộc phát giốn như trong tưởng tượng của hắn, từ chỗ này có thể thấy được tính toán của hắn không hề là vạn năng. Mức độ kiêng kỵ của năm người đối với Diệp Trùng vượt xa ý liệu của hắn.
Lưu Thắng trầm ngâm nói: “Quản huynh đệ đã có việc cần tới Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, chúng tôi tự nhiên cũng không tiện làm lỡ việc chính của Quản huynh đệ. Nhưng nếu như Quản huynh đệ làm xong việc chính, có thể cùng chúng tôi tham gia Tông hội hay không?”
Sự nhượng bộ của năm người làm Diệp Trùng không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng hắn không hề vì vậy mà mất chút cảnh giác nào, trong lòng lại mau chóng suy nghĩ.
Năm người có thể nói là khá nhượng bộ, trên mặt hai người Tarkan và Sysco lộ ra chút vẻ bất mãn, nhưng bọn họ không hề lên tiếng. Từ điểm này có thể nhìn ra, đề nghị của Lưu Thắng, bọn họ không hề quá vừa ý.
Hành vi của bọn họ thật ra nói rõ một loại thái độ, bọn họ đã xếp Diệp Trùng ở địa vị ngang hàng, bình đẳng với bọn họ. Phải biết rằng, ở tinh khu tự do, kẻ mạnh coi thường kẻ yếu là thái độ thường thấy nhất, năm người cũng đã sớm quen coi thường chúng sinh.
Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Trùng thản nhiên nói: “Điều này ta không thể nào bảo đảm.” Thành ý của đối phương, hắn có thể cảm giác ra được, nhưng trước khi hoàn thành việc tới Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, hắn cũng không cách nào xác định bất cứ hành trình gì.
Đề nghị của đối phương, hắn không hề phản bác. Thực lực đối phương mạnh mẽ vượt xa mình, cá lớn nuốt cá bé vốn dĩ chính là pháp tắc cơ bản nhất của cả thế giới này. Đối với loại quy tắc càng thêm trực tiếp, càng thêm trần trụi này của tinh khu tự do, Diệp Trùng ngược lại càng thêm thích ứng. Hắn có thể lựa chọn sự thỏa hiệp ở mức độ nhất định, nguyên nhân không có gì khác, chỉ là vì đối phương mạnh hơn hắn. Trong phần lớn thời gian, Diệp Trùng đều chỉ dựa vào thực lực mà nói.
Trong lòng Phượng Túc thầm mắng thiếu niên này rõ ràng là tên ngốc, bây giờ đồng ý không phải việc gì cũng không có sao, lại nói không cách nào bảo đảm, điều này quá ngu ngốc rồi!
Nhưng, điều ra ngoài ý liệu của nàng là, nghe thấy câu này của Diệp Trùng, năm người Lưu Thắng ngược lại nhìn nhau cười lớn, mỗi người đều lộ ra vẻ hân thưởng.
Giọng nói kiềm nén của Sysco lúc này lại sảng khoái nói không ra lời: “Ha ha, không tệ, không tệ! Ngươi là người đầu tiên thành thật như vậy! Ta thích. Không giống có mấy người, cho rằng nói dối thì có thể gạt chúng ta. Mấy người này, hì hì, chúng ta đã không biết giết mấy người rồi.” Câu nói cuối cùng của Sysco hung hãn bức người xem ra không chút để ý.
Người vây xem ai nấy run rẩy trong lòng.
Trái tim Phượng Túc đập bình bình, trong lòng thầm kêu may mắn, may mà vừa rồi không phải mình trả lời.
Khóe miệng Lưu Thắng nở ra một nụ cười nhẹ: “Được rồi, chúng ta không hề cần bảo đảm. Một tháng sau, chúng ta sẽ tới chỗ này đợi ngươi. Nếu như ngươi không tới đúng giờ, chúng ta sẽ đợi ngươi thêm một tháng. Hy vọng ngươi có thể tới.”
Diệp Trùng vẫn bình tĩnh như nước, nhưng lại gật đầu: “Được!” Kiên quyết mà thản nhiên. Vẻ hân thưởng trong mắt năm người Lưu Thắng càng đậm thêm vài phần.
- Vị tiểu thư này, chúng tôi mời cô tham gia Tông hội. Mong cô không nên từ chối. Lưu Thắng lại xoay mặt về phía Phượng Túc, nhưng hoàn toàn khác thái độ đối mặt với Diệp Trùng, ngữ khí hắn lúc này không còn gì phải nghi ngờ.
Bốn người còn lại, vẻ mặt ai nấy bất thiện nhìn chằm chằm Phượng Túc.
Phượng Túc cảm giác máu trên người đều sắp đông lại, uy thế năm giới giả liên thủ kinh người tới bực nào, nàng chẳng qua chỉ vừa đột phá cảnh giới giới giả, nào có thể chống được uy thế thế này.
Huyết sắc của gương mặt đẹp dưới lớp mạng che mặt rút sạch.
Ánh mắt u oán của Phượng Túc giống như có thể chảy ra nước, nhìn Diệp Trùng cầu cứu. Thể hình thon thả lúc này càng tỏ rõ sự điềm đạm đáng yêu, yếu ớt không chịu nổi. Mà cặp mắt đó mơ hồ, u oán làm người ta đau lòng, người vây xem xung quanh không ai không bất nhẫn trong lòng, không ít người đều vì không nỡ nhìn mà nhắm mắt lại.
Quá đáng thương rồi! Hình tượng của năm người Lưu Thắng trong mắt người vây xem hiện giờ rơi xuống ngàn trượng, giống như hạng cùng hung cực ác ép lương dân phụ nữ làm gái. Nhưng do uy thế của năm người, không có ai dám phát ra chút âm thanh nào.
Vô số người nhìn Diệp Trùng, trong lòng điên cuồng kêu gào: “Mau cứ nàng ta đi! Mau cứu nàng ta đi!”
- Vậy ta đi đây. Diệp Trùng bình tĩnh quẳng ra một câu, đối với ánh mắt u oán của của Phượng Túc giống như không thấy, gật đầu với năm người, xoay người định rời khỏi.
Phượng Túc tuyệt vọng nhắm mắt lại! Vô số trái tim trong khoảnh khắc này binh cái vỡ nát ra.
- Ngươi vẫn còn là đàn ông không? Một cô gái trong đám đông quả thật nhịn không nổi, đứng ra lớn tiếng quát mắng Diệp Trùng, trong lời nói tràn đầy sự coi thường và khinh rẻ. Câu nói này giống như ngòi nổ, lập tức làm quầ chúng cực kỳ phẫn nộ.
- Đúng, ngươi có còn là đàn ông không?
- Hừ, còn nói cái gì Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh. Chẳng lẽ Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh lại ra thứ người yếu ớt thế này? Câu nói này làm Quản Thanh Ngân đang lẫn trong đám người không khỏi vã mồ hôi, không tự kiềm chế, vuốt mồ hôi trên trán. Hình tượng a! Hình tượng của Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh a!
Người vây xem xôn xao bắt đầu tấn công Diệp Trùng, chỉ trích, trách mắng Diệp Trùng, các loại lời nói ác độc như nước lũ mau chóng nhấn chìm Diệp Trùng.
Công thế lớn thế này, cho dù năm giới giả cũng không khỏi ngớ người, nhất thời không có phản ứng.
Diệp Trùng lại cảm thấy không thể thuyết phục, hắn tự cho rằng cách làm của mình không có bất cứ vấn đề gì, tại sao phản ứng của mấy người này lại kỳ quái như vậy?
- Chẳng lẽ mọi người có ý kiến gì? Âm thanh dữ tợn của Sysco vang lên ầm ầm.
Tiếng chửi vừa rồi vẫn còn như sóng lớn ngất trời đột nhiên không còn, toàn trường yên lặng như tờ. Ánh mắt tàn bạo của Sysco lộ ra vẻ bất thiện cực độ, quét qua đám người một lượt. Mỗi người vây xem đụng phải ánh mắt đáng sợ này, ai nấy đều theo bản năng rúc vào trong đám đông.
- Đừng giả đáng thương, đi nào. Lưu Thắng lạnh nhạt nói với Phượng Túc.
Phượng Túc đáng thương, lúc này hoàn toàn không có chút chỗ nào để phản kháng. Nàng hiện giờ ngay cả cơ hội gọi quang giáp ra cũng không có, càng đừng nói cứu viện. Dưới cái nhìn chăm chú của năm cặp mắt, nàng không dám có bất cứ dị động nào.
Chỉ có thành thật nghe lời trước, rồi tìm kiếm cơ hội sau, nàng suy nghĩ trong lòng. Chỉ cần cho nàng một khe hở, nàng sẽ có thể thoát khỏi đám người này, thậm chí hoàn toàn giết chết bọn họ.
Có quang giáp, thứ nàng cần chỉ là một cơ hội! Đám người đáng chết, lại không coi mình ra gì!
Diệp Trùng cũng nhân cơ hội này từ trong đám đông rời đi. Sau khi hắn trực tiếp phế đi vài tên ý đồ đánh lén mình trong tối, người vây xem vốn dĩ còn tràn đầy sự coi thường và khinh rẻ hắn lúc này mới biết rõ, thiếu niên trông không nổi bật này thì ra cũng không phải là thứ hiền lành gì!
Người vừa rồi từng chửi mắng lúc này càng im thin thít như ve sầu mùa đông, không dám phát ra chút âm thanh nào.
Tiếng kêu thảm của mấy gã đau khổ lăn lộn trên đất làm mỗi người dựng đứng lông tóc, toàn thân phát lạnh!
Nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của mấy người xung quanh này, Diệp Trùng thần tình tự nhiên đi ra khỏi đám đông.
Xem ra chỉ có vào trong thành phố Thiên Trục coi trước, rồi thăm dò phương vị cụ thể của Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh.
- Ngươi muốn đi Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh?
Sau lưng truyền tới giọng nói của một gã đàn ông.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Quản Thanh Ngân tới không hề làm bất cứ ai chú ý. Trên thực tế, ở cả thành phố Thiên Trục, người biết hắn có thể đếm trên đầu ngón tay. Người hắn biết phần lớn đều là cao tầng hạch tâm của mấy hãng buôn lớn, quan hệ với bọn họ chẳng qua cũng chỉ thuộc về liên hệ công việc thuần túy. Mà liên quan tới thân phận của hắn, là bí mật các hãng buôn lớn gìn giữ kín mít.
- Không biết Quản huynh và Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh có quan hệ gì? Vẫn xin nói rõ, tránh sai lầm không cần thiết. Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, chúng tôi tôn kính đã lâu, dứt khoát không cho phép người khác giả mạo. Arbeni lại một lần nữa khoan thai nói, vẻ sung sỉa vừa rồi đã biến mất không thấy.
Họ Quản? Trong mắt Quản Thanh Ngân bỗng bùng lên một đám tinh mang.
Người ngoài căn bản không biết trong Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh rốt cuộc là một quang cảnh thế nào. Nội bộ Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh khác xa trong tưởng tượng của mọi người, nó có tổng cộng mười bốn nhà tạo thành. Mười bốn danh ngạch này không hề cố định bất biến, mỗi khi qua một khoảng thời gian, Lĩnh hội sẽ xem xét lại tư cách các nhà. Nếu như điểm cống hiến đối với Dạ Lĩnh một khi nhỏ hơn một giá trị nào đó, nó sẽ bị tước tư cách ở trong Lĩnh. Mà thay vào đó sẽ là một trường phái hoặc thế gia điều bồi kiệt xuất mới. Thế gia hoặc trường phái bị tước đoạt tư cách cũng phải giữ kín bất cứ tin tức trong Lĩnh, không được tiết lộ. Nếu không, nó không chỉ sẽ vĩnh viễn mất đi quyền lợi lại được tiến vào trong Lĩnh, mà còn chịu trừng phạt cực kỳ tàn khốc của cả Lĩnh.
Quản Thanh Ngân không khỏi lại đánh giá Diệp Trùng lần nữa, ánh mắt của hắn cuối cùng rơi trên cây mâu gỗ Diệp Trùng xách trên tay. Mũi mâu đen thui như mực không bắt mắt chút nào. Nhưng chính dưới hoàn cảnh hỗn tạp thế này, Quản Thanh Ngân vẫn bắt được một mùi thơm như có như không đó.
Trong lòng hắn lập tức có ước tính đại khái đối với độc tính của mũi mâu này.
Độc tính thật bá đạo! Sắc mặt Quản Thanh Ngân khẽ biến đổi, hắn ở phương diện điều bồi có thành tựu cực kỳ thâm hậu.
Hắn quyết định yên lặng xem sự việc chuyển biến.
- Rất xin lỗi, không thể phụng cáo. Diệp Trùng lạnh lùng nói. Không phải hắn không muốn nói, chỉ là hắn không biết nói thế nào. Quản phong tử để hắn tới Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, cũng hoàn toàn không nói là làm gì, hắn đối với việc này cũng rất mù mờ.
Cảm giác bị uy hiếp cực kỳ không tốt. Một điểm này cũng dẫn tới sự phản cảm của Diệp Trùng, cho dù hắn đã cực kỳ áp chế loại cảm giác tệ hại này, hắn không hề muốn xảy ra xung đột với năm người này. Nhưng điều này không hề biểu thị hắn sẽ thỏa hiệp dưới bất cứ điều kiện nào.
Sự bình tĩnh kiểu Mục ảnh hưởng sâu sắc tới Diệp Trùng, nhưng khéo léo lại chẳng liên quan gì tới hắn.
Hơn nữa, nếu như thật sự xảy ra xung đột, hắn cũng không phải không có sức đấu một trận.
Bình tĩnh nhìn mọi người. Diệp Trùng lúc này giống như một con dã thú dồn lực chờ bộc phát, đầy nguy hiểm.
Ảnh hưởng và kiềm chế không khí giữa cao thủ cực kỳ vi diệu. Phản ánh của Diệp Trùng trực tiếp dẫn tới địch ý của năm người.
Phượng Túc trong lòng thầm kêu khổ, nàng thế nào cũng không ngờ thiếu niên lộ ra đôi chút quen thuộc này lại hung hãn như vậy. Dưới tình huống thế này mà không nể mặt, hậu quả cứ nghĩ là biết.
Trong lòng mau chóng tính toán, Diệp Trùng không thể không thừa nhận, phần thắng của hắn cực nhỏ, nhỏ tới mức gần như có thể bỏ qua. Chỗ duy nhất mà hắn hiện giờ có thể dựa vào chính là độc tính bá đạo vô bì của mâu gỗ trong tay.
Chiến đấu không hề bộc phát giốn như trong tưởng tượng của hắn, từ chỗ này có thể thấy được tính toán của hắn không hề là vạn năng. Mức độ kiêng kỵ của năm người đối với Diệp Trùng vượt xa ý liệu của hắn.
Lưu Thắng trầm ngâm nói: “Quản huynh đệ đã có việc cần tới Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, chúng tôi tự nhiên cũng không tiện làm lỡ việc chính của Quản huynh đệ. Nhưng nếu như Quản huynh đệ làm xong việc chính, có thể cùng chúng tôi tham gia Tông hội hay không?”
Sự nhượng bộ của năm người làm Diệp Trùng không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng hắn không hề vì vậy mà mất chút cảnh giác nào, trong lòng lại mau chóng suy nghĩ.
Năm người có thể nói là khá nhượng bộ, trên mặt hai người Tarkan và Sysco lộ ra chút vẻ bất mãn, nhưng bọn họ không hề lên tiếng. Từ điểm này có thể nhìn ra, đề nghị của Lưu Thắng, bọn họ không hề quá vừa ý.
Hành vi của bọn họ thật ra nói rõ một loại thái độ, bọn họ đã xếp Diệp Trùng ở địa vị ngang hàng, bình đẳng với bọn họ. Phải biết rằng, ở tinh khu tự do, kẻ mạnh coi thường kẻ yếu là thái độ thường thấy nhất, năm người cũng đã sớm quen coi thường chúng sinh.
Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Trùng thản nhiên nói: “Điều này ta không thể nào bảo đảm.” Thành ý của đối phương, hắn có thể cảm giác ra được, nhưng trước khi hoàn thành việc tới Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, hắn cũng không cách nào xác định bất cứ hành trình gì.
Đề nghị của đối phương, hắn không hề phản bác. Thực lực đối phương mạnh mẽ vượt xa mình, cá lớn nuốt cá bé vốn dĩ chính là pháp tắc cơ bản nhất của cả thế giới này. Đối với loại quy tắc càng thêm trực tiếp, càng thêm trần trụi này của tinh khu tự do, Diệp Trùng ngược lại càng thêm thích ứng. Hắn có thể lựa chọn sự thỏa hiệp ở mức độ nhất định, nguyên nhân không có gì khác, chỉ là vì đối phương mạnh hơn hắn. Trong phần lớn thời gian, Diệp Trùng đều chỉ dựa vào thực lực mà nói.
Trong lòng Phượng Túc thầm mắng thiếu niên này rõ ràng là tên ngốc, bây giờ đồng ý không phải việc gì cũng không có sao, lại nói không cách nào bảo đảm, điều này quá ngu ngốc rồi!
Nhưng, điều ra ngoài ý liệu của nàng là, nghe thấy câu này của Diệp Trùng, năm người Lưu Thắng ngược lại nhìn nhau cười lớn, mỗi người đều lộ ra vẻ hân thưởng.
Giọng nói kiềm nén của Sysco lúc này lại sảng khoái nói không ra lời: “Ha ha, không tệ, không tệ! Ngươi là người đầu tiên thành thật như vậy! Ta thích. Không giống có mấy người, cho rằng nói dối thì có thể gạt chúng ta. Mấy người này, hì hì, chúng ta đã không biết giết mấy người rồi.” Câu nói cuối cùng của Sysco hung hãn bức người xem ra không chút để ý.
Người vây xem ai nấy run rẩy trong lòng.
Trái tim Phượng Túc đập bình bình, trong lòng thầm kêu may mắn, may mà vừa rồi không phải mình trả lời.
Khóe miệng Lưu Thắng nở ra một nụ cười nhẹ: “Được rồi, chúng ta không hề cần bảo đảm. Một tháng sau, chúng ta sẽ tới chỗ này đợi ngươi. Nếu như ngươi không tới đúng giờ, chúng ta sẽ đợi ngươi thêm một tháng. Hy vọng ngươi có thể tới.”
Diệp Trùng vẫn bình tĩnh như nước, nhưng lại gật đầu: “Được!” Kiên quyết mà thản nhiên. Vẻ hân thưởng trong mắt năm người Lưu Thắng càng đậm thêm vài phần.
- Vị tiểu thư này, chúng tôi mời cô tham gia Tông hội. Mong cô không nên từ chối. Lưu Thắng lại xoay mặt về phía Phượng Túc, nhưng hoàn toàn khác thái độ đối mặt với Diệp Trùng, ngữ khí hắn lúc này không còn gì phải nghi ngờ.
Bốn người còn lại, vẻ mặt ai nấy bất thiện nhìn chằm chằm Phượng Túc.
Phượng Túc cảm giác máu trên người đều sắp đông lại, uy thế năm giới giả liên thủ kinh người tới bực nào, nàng chẳng qua chỉ vừa đột phá cảnh giới giới giả, nào có thể chống được uy thế thế này.
Huyết sắc của gương mặt đẹp dưới lớp mạng che mặt rút sạch.
Ánh mắt u oán của Phượng Túc giống như có thể chảy ra nước, nhìn Diệp Trùng cầu cứu. Thể hình thon thả lúc này càng tỏ rõ sự điềm đạm đáng yêu, yếu ớt không chịu nổi. Mà cặp mắt đó mơ hồ, u oán làm người ta đau lòng, người vây xem xung quanh không ai không bất nhẫn trong lòng, không ít người đều vì không nỡ nhìn mà nhắm mắt lại.
Quá đáng thương rồi! Hình tượng của năm người Lưu Thắng trong mắt người vây xem hiện giờ rơi xuống ngàn trượng, giống như hạng cùng hung cực ác ép lương dân phụ nữ làm gái. Nhưng do uy thế của năm người, không có ai dám phát ra chút âm thanh nào.
Vô số người nhìn Diệp Trùng, trong lòng điên cuồng kêu gào: “Mau cứ nàng ta đi! Mau cứu nàng ta đi!”
- Vậy ta đi đây. Diệp Trùng bình tĩnh quẳng ra một câu, đối với ánh mắt u oán của của Phượng Túc giống như không thấy, gật đầu với năm người, xoay người định rời khỏi.
Phượng Túc tuyệt vọng nhắm mắt lại! Vô số trái tim trong khoảnh khắc này binh cái vỡ nát ra.
- Ngươi vẫn còn là đàn ông không? Một cô gái trong đám đông quả thật nhịn không nổi, đứng ra lớn tiếng quát mắng Diệp Trùng, trong lời nói tràn đầy sự coi thường và khinh rẻ. Câu nói này giống như ngòi nổ, lập tức làm quầ chúng cực kỳ phẫn nộ.
- Đúng, ngươi có còn là đàn ông không?
- Hừ, còn nói cái gì Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh. Chẳng lẽ Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh lại ra thứ người yếu ớt thế này? Câu nói này làm Quản Thanh Ngân đang lẫn trong đám người không khỏi vã mồ hôi, không tự kiềm chế, vuốt mồ hôi trên trán. Hình tượng a! Hình tượng của Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh a!
Người vây xem xôn xao bắt đầu tấn công Diệp Trùng, chỉ trích, trách mắng Diệp Trùng, các loại lời nói ác độc như nước lũ mau chóng nhấn chìm Diệp Trùng.
Công thế lớn thế này, cho dù năm giới giả cũng không khỏi ngớ người, nhất thời không có phản ứng.
Diệp Trùng lại cảm thấy không thể thuyết phục, hắn tự cho rằng cách làm của mình không có bất cứ vấn đề gì, tại sao phản ứng của mấy người này lại kỳ quái như vậy?
- Chẳng lẽ mọi người có ý kiến gì? Âm thanh dữ tợn của Sysco vang lên ầm ầm.
Tiếng chửi vừa rồi vẫn còn như sóng lớn ngất trời đột nhiên không còn, toàn trường yên lặng như tờ. Ánh mắt tàn bạo của Sysco lộ ra vẻ bất thiện cực độ, quét qua đám người một lượt. Mỗi người vây xem đụng phải ánh mắt đáng sợ này, ai nấy đều theo bản năng rúc vào trong đám đông.
- Đừng giả đáng thương, đi nào. Lưu Thắng lạnh nhạt nói với Phượng Túc.
Phượng Túc đáng thương, lúc này hoàn toàn không có chút chỗ nào để phản kháng. Nàng hiện giờ ngay cả cơ hội gọi quang giáp ra cũng không có, càng đừng nói cứu viện. Dưới cái nhìn chăm chú của năm cặp mắt, nàng không dám có bất cứ dị động nào.
Chỉ có thành thật nghe lời trước, rồi tìm kiếm cơ hội sau, nàng suy nghĩ trong lòng. Chỉ cần cho nàng một khe hở, nàng sẽ có thể thoát khỏi đám người này, thậm chí hoàn toàn giết chết bọn họ.
Có quang giáp, thứ nàng cần chỉ là một cơ hội! Đám người đáng chết, lại không coi mình ra gì!
Diệp Trùng cũng nhân cơ hội này từ trong đám đông rời đi. Sau khi hắn trực tiếp phế đi vài tên ý đồ đánh lén mình trong tối, người vây xem vốn dĩ còn tràn đầy sự coi thường và khinh rẻ hắn lúc này mới biết rõ, thiếu niên trông không nổi bật này thì ra cũng không phải là thứ hiền lành gì!
Người vừa rồi từng chửi mắng lúc này càng im thin thít như ve sầu mùa đông, không dám phát ra chút âm thanh nào.
Tiếng kêu thảm của mấy gã đau khổ lăn lộn trên đất làm mỗi người dựng đứng lông tóc, toàn thân phát lạnh!
Nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của mấy người xung quanh này, Diệp Trùng thần tình tự nhiên đi ra khỏi đám đông.
Xem ra chỉ có vào trong thành phố Thiên Trục coi trước, rồi thăm dò phương vị cụ thể của Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh.
- Ngươi muốn đi Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh?
Sau lưng truyền tới giọng nói của một gã đàn ông.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451