Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 412: Huấn luyện

Diệp Trùng rất mau liền phát hiện, mỗi người gặp được mình đều có chút rụt rè, nhưng rất mau hắn liền thư thái. Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh trong mắt người ngoài là thánh địa điều bồi, tràn đầy cảm giác thần bí, đại biểu cho lực lượng; nhưng là người chân chính tiến vào Dạ Lĩnh như Diệp Trùng mới phát hiện, người ở trong này tuy ai nấy thực lực cao cường, nhưng bọn họ trên bản chất chẳng qua chỉ là một đám nhân viên nghiên cứu tránh xa xã hội. Bọn họ hoàn toàn không hiểu chiến đấu. Trong mắt người sống sót từ trong vô số lần chiến đấu như Diệp Trùng, bọn họ quả thật yếu ớt vô cùng.

- Trúc Phong ca ca, em có một đề nghị. Quản Cấm thấy xung quanh không có ai, thần bí nói với Diệp Trùng. Thời gian cô bé ở bên cạnh Diệp Trùng dài nhất, hiểu biết đối với Diệp Trùng cũng sâu nhất. Trúc Phong ca ca vô nghi là một nhân vật nguy hiểm cực độ, nhưng ở bên cạnh hắn, Quản Cấm lại có cảm giác an toàn lạ lùng. Chỉ cần không chọc giận hắn, Trúc Phong ca ca sẽ an toàn giống như động vật vô hại, hắn sẽ không nổi giận, cũng sẽ không chọc người khác.

- Đề nghị gì? Đối với Quản Cấm, Diệp Trùng có thể cảm nhận rõ ràng được thiên phú ở phương diện điều bồi của cô bé là xuất sắc nhất trong mấy con em này của Quản gia. Đáng tiếc, con chip của Quản phong tử không ở trên người mình, một vài thứ cốt lõi nhất bên trong, Diệp Trùng không sao truyền thụ được cho cô bé.

Thí dụ như cơ chế phân tích tự động họ Quản, Diệp Trùng tới giờ vẫn không sao hiểu rõ nguyên lý cụ thể của nó. Với cái nhìn của hắn, cơ chế phân tích tự động họ Quản mới là phát minh có giá trị nhất cũng như kiệt xuất nhất trong con chip đó. Điều này cũng đủ để chứng minh, thành tựu ở phương diện điều bồi của Quản phong tử đã đạt tới một độ cao trước giờ chưa từng có.

Thiên phú của Quản Cấm cũng xuất sắc, Diệp Trùng tin rằng, cho dù không có cơ chế phân tích tự động họ Quản, tiền đồ của cô bé vẫn không thể đo lường được. Nhưng điều kỳ quái là đứa nhóc này lại không hề sợ mình chút nào, hơn nữa còn thông minh, tinh quái, làm người ta cực kỳ đau đầu, tạo nên sự đối ngược rõ ràng với mấy con em họ Quản thật thà, chất phác khác. Nhưng cũng có khả năng là nguyên nhân tính cách, Quản Cấm đối với việc lợi dụng điều bồi cũng thường ra ngoài ý liệu của người khác.

Cặp mắt to của Quản Cấm nhấp nháy, vẻ mặt ra vẻ vô hại, cắn ngón tay, hàm hồ nói: “Trúc Phong ca ca, chi bằng anh cũng đi đá cửa đi.”

- Đá cửa? Diệp Trùng liếc nhìn tiểu cô nương.

- Đúng đó, đúng đó! Mặt Quản Cấm mang theo nụ cười thẹn thùng vô hại: “Để người ta tới đá cửa rất không sướng a. Trúc Phong ca ca, hay là chúng ta chủ động đá cửa. Hì hì, đá cho bọn họ sau này cũng không dám tới nhà ta đá cửa!” Vẻ mặt cô bé và nội dung cô bé nói hình thành sự trái ngược hoàn toàn.




Không biết tại sao, Diệp Trùng đột nhiên nghĩ tới Quản phong tử, không khỏi sinh ra vài phần cảm khái. Quả nhiên không hổ là người có cùng huyết thống với Quản phong tử a. Phong cách hành sự cũng như từ một lò. Diệp Trùng tin rằng, nếu như Quản phong tử có ở đây, hiện giờ khẳng định là ở trước cửa Thi gia, không quậy Thi gia long trời lở đất, nàng ta tuyệt không ngừng lại.

Cảm khái thì cảm khái, đầu óc Diệp Trùng lại mau chóng xoay chuyển. Đề nghị này của Quản Cấm rốt cuộc có tính khả thi hay không?

Rất mau Diệp Trùng liền có được kết luận, đề nghị của Quản Cấm cực kỳ chính xác. So với bị động chờ người khác tới cửa, chi bằng chủ động xuất kích, vô luận chiến đấu cái gì, nắm quyền chủ động, khả năng thắng lợi cuối cùng sẽ lớn hơn nhiều.

- Có thể ám sát không? Diệp Trùng hỏi ngược lại. Nếu như có thể ám sát, đối với Diệp Trùng mà nói, đây là một việc càng đơn giản hơn. Đêm tối gió cao, điều khiển Nguyệt Phục Vương san Thi gia thành bình địa, Diệp Trùng rất nắm chắc làm một cách im hơi lặng tiếng. Đánh lén về mặt đôt nhiên là thứ mà phương thức khác không thể so sánh được, nhiều lần chiến đấu như vậy, tố dưỡng chiến đấu này, Diệp Trùng vẫn có.

- Ám sát? Cách nói này của Diệp Trùng lập tức khơi lên hứng thú của Diệp Trùng, cô bé cắn ngón tay, lộ ra vẻ suy tư. Nhưng rất mau cô bé lắc đầu: “Lĩnh hội hai ngày trước vừa ra quy định, đá cửa cấm tiệt sử dụng thủ đoạn ngoài điều bồi. Nếu không, Lĩnh hội sẽ gia nhập. Hiện giờ người biết võ thuật trong Lĩnh chỉ có một mình anh a, nếu như bọn họ không phải chết bởi điều bồi, vậy mũi mâu của tất cả mọi người lập tức sẽ chỉ về phía chúng ta. Loại phương pháp này không được.” Quy định mới ra lò này của Lĩnh hội rất rõ ràng chính là nhắm về phía Quản gia có một võ thuật gia với thực lực đáng sợ.

Quản Cấm ăn không nói có phân tích nói, nhưng không thể không làm người ta khen ngợi tâm tư kín kẽ của cô bé. Nếu như là người bình thường, ánh mắt nhìn về phía Quản Cấm nhất định sẽ đầy dị dạng. Nhưng Diệp Trùng lại không phải người bình thường, hắn ngược lại cảm thấy tiểu cô nương có tiềm chất chiến đấu.

Công nhiên đá cửa dưới cái nhìn của Diệp Trùng quả thật là một việc cực kỳ nhàm chán, đây là trận địa chiến điển hình, hơn nữa sẽ bộc lộ thực lực bản thân. Đối với điều này, hắn rất không thích. Vô luận là lúc nào đều không được để thực lực bản thân bộc lộ ra, đó là một việc cực kỳ nguy hiểm.

Diệp Trùng không hề để ý việc làm một số việc vì Quản gia, bởi vì Quản phong tử là người thầy điều bồi của hắn, nhưng điều này không hề có nghĩ là hắn nguyện ý làm bất cứ việc gì, đặc biệt là đối với sự an toàn của bản thân hắn. Ở điểm này, hắn có sự mẫn cảm vượt xa người thường.


Diệp Trùng lắc đầu, lạnh như băng từ chối đề nghị của Quản Cấm: “Đề nghị này ta không cảm thấy hứng thú.”

Mở cặp mắt to long lanh, Quản Cấm đáng thương nói: “Trúc Phong ca ca, anh lại vô tình như vậy mà từ chối yêu cầu đơn giản thế này của bé gái đáng yêu như vậy sao?” Giọng nói mềm yếu phối hợp với dáng vẻ hiện giờ của cô bé, lực sát thương kinh người. Cô bé đối với màn này của mình tràn đầy tự tin, cho dù là cha mình, vô luận có nổi giận thế nào, có nghiêm túc thế nào, mỗi khi cô bé đưa ra loại dáng vẻ này, y thường sẽ đồng ý. Mấy anh chị khác trong tộc đó thì càng không cần nói rồi.

Nhưng cô bé đã định trước phải thất bại rồi, Diệp Trùng hoàn toàn không dao động, không hề để ý tới dáng vẻ nước mắt chực rơi lã chã của Quản Cấm ở bên cạnh.

- Nếu như cô chịu, ta có thể dạy cô làm sao chiến đấu.” Đề nghị này của Diệp Trùng làm Quản Cấm ngớ ra.

- Dạy em chiến đấu? Quản Cấm vẻ mặt mù mờ, đề nghị này làm cô bé cảm thấy cực kỳ bất ngờ.

Nhìn thấy đám con em Quản gia ai nấy đều mặt đầy hưng phấn ở trước mặt, Diệp Trùng cuối cùng biết cái gì gọi là tự mình chuốc khổ. Vốn dĩ hắn chỉ định dạy một mình Quản Cấm thì đủ rồi, ai biết Quản Chính Nguyên sau khi biết được lại mừng không kìm được, phẩy tay một cái, học sinh của Diệp Trùng lại nhiều thêm ba mươi người. Ba mươi người này đều là kẻ ưu tú trong đám con em trẻ tuổi của Quản gia.

Tuy tình huống vượt xa ý liệu của mình, nhưng Diệp Trùng không hề phản đối. Số người tăng thêm đối với việc dạy học của hắn có sự trợ giúp nhất định, dù sao đọ sức thực chiến mới là con đường hữu hiệu nhất để tăng cường thực lực.


Mấy con em họ Quản này tuy ai nấy thần sắc chỉ thấy sự hưng phấn dị thường, nhưng trước mặt Diệp Trùng đều rất thành thật, không ai dám làm loạn. Bọn chúng chính mắt nhìn thấy một mình Diệp Trùng giết chết hơn ba mươi điều bồi sư, sự lãnh khốc của thiếu niên không hề lớn hơn họ bao nhiêu này đã sớm khắc sâu vào trong lòng chúng.

Nhìn thân thể yếu ớt, mỏng manh của đám con em họ Quản này, Diệp Trùng không khỏi hơi nhíu lông mày.

- Từ hôm nay bắt đầu, ta sẽ dạy các người làm sao chiến đấu. Câu nói đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn này của Diệp Trùng đã kéo ra tấm màn học tập như địa ngục của ba mươi con em họ Quản này.

Điều bồi sư đối với tốc độ ra tay có yêu cầu cực cao, điều bồi sư ra tay nhanh thường có thể chiếm tiện nghi khá lớn. Phải biết là, ở thánh địa điều bồi là Dạ Lĩnh này, điều bồi phẩm kịch độc phát tác trong vòng 0,1 giây nhiều không kể xiết, thường chỉ vì nhanh hơn 0,1 giây thì đủ để quyết định sống chết của hai bên. Cho nên chiến thuật Diệp Trùng lập ra vì bọn họ cũng cực kỳ đơn giản, tốc độ tay cao phối hợp với điều bồi phẩm có thời gian phát tác cực ngắn, không phức tạp, nhưng rất hữu hiệu.

Bước đầu tiên Diệp Trùng phải làm chính là tôi luyện tốc độ tay của bọn chúng. Huấn luyện tốc độ tay chính là một trong mấy loại huấn luyện đau đớn nhất trong ký ức của Diệp Trùng. Nhớ năm đó, kế hoạch huấn luyện Mục lập ra luyện tới mức hắn dở sống dở chết.

Nhưng kẻ dở sống dở chết lần này lại không phải là hắn. Vì để tăng cao nhiệt tình huấn luyện của bọn họ, Diệp Trùng đặc biệt cố ý lộ ra chút tốc độ tay của hắn. Giữa không trung, chỉ thấy vô số bóng tay như hoa tươi nở rộ, sáng tối, mờ rõ, cái này sinh ra, cái kia mất đi.

Mấy con em họ Quản này từ nhỏ chưa từng ra khỏi Lĩnh, nào đã thấy qua thủ đoạn như ảo thuật này, ánh mắt mỗi người lập tức trở nên nóng bỏng, cuồng nhiệt vô cùng.

Bọn chúng không hề biết, thật ra tốc độ tay thế này không hề coi là nhanh, tốc độ tay nhanh thật sự sẽ nhìn không thấy bóng của tay. Đương nhiên, loại tốc độ đó dùng để tác chiến tất nhiên sẽ sắc bén vô bì, nhưng lúc này lấy ra để diễn thì hiệu quả không sao so sánh được với bóng của tốc độ hiện giờ.

Nhưng huấn luyện khô khan, đơn điệu mà lại khổ cực tiếp theo làm độ nóng trong mắt mọi người lập tức giảm xuống. Cắn răng kiên trì, đầu đầy mồ hôi, đôi tay sưng phù, mặt xám như đất, mấy loại này lập tức trở thành tình cảnh thường thấy nhất. Nhưng điều ra ngoài ý liệu của Diệp Trùng là, lại không có một ai rút khỏi huấn luyện. Ngay cả Quản Cấm, xem ra yểu điệu nhưng cũng cắn răng kiên trì giống như vậy.




Trừ huấn luyện thân thể, bọn chúng còn phải nghiên cứu điều bồi phẩm có tính sát thương sử dụng làm sao mới có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất. Lúc này đây, đối luyện thực chiến liền trở thành phương pháp thường dùng nhất. Không thể không nói, hệ số nguy hiểm của tranh đấu giữa điều bồi sư cực cao, cho dù số lượng nhân viên bảo hộ bên cạnh cực nhiều, nhưng vẫn liên tục có việc ngoài ý muốn xảy ra, trong đó từng xảy ra việc tử vong.

Nhìn thấy người xung quanh ai nấy đều thần sắc như thường, điều này làm Diệp Trùng có một nhận thức mới đối với sự tàn khốc của cạnh tranh trong Lĩnh.

Diệp Trùng tính toán thời gian trong lòng, hắn không hề định ở Dạ Lĩnh quá lâu. Tới chỗ này chỉ là vì Quản phong tử, điều cần làm hắn cũng cảm thấy đã làm gần như toàn bộ, nơi này dù sao cũng không phải chỗ ở lâu.

Tiến bộ của mấy con em Quản gia trẻ tuổi này cực nhanh. Tuy thực lực của bọn họ ở phương diện điều bồi cần thời gian để trưởng thành, nhưng bọn họ đã gầy dựng được cơ sở vững chắc. Chỉ cần sau này bọn họ không ngừng luyện tập, thêm vào đối luyện thực chiến tàn khốc thế này, chẳng bao lâu nữa, nơi này sẽ sinh ra một đám chiến sĩ đáng sợ, chiến sĩ trong điều bồi sư. Mấy điều bồi sư đơn thuần trong Lĩnh này ở phương diện chiến đấu không sao đối kháng với bọn họ.

Nhưng mấy thứ này đã không có quan hệ với hắn, lúc đó hắn chỉ e đã sớm rời khỏi chỗ này.

Trước khi rời khỏi chỗ này, hắn vẫn có một việc phải làm, đó chính là phải kiểm tra hiệu quả huấn luyện của bọn họ.

Cuối cùng hắn quyết định dùng thực chiến để kiểm nghiệm, đi tới Thi gia đá cửa. Đương nhiên, người đá cửa không phải hắn, mà là mấy con em họ Quản này.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

back top