Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 493: Bước chuyển (1)

Dương Minh mở to miệng thở hồng hộc, không khí hít vào trong phổi giống như lửa thiêu, cái tay buông thõng vẫn luôn đang run rẩy, ngón tay dùng sức quá độ trắng không còn chút máu. Ở bên cạnh hắn, bảy tám thanh niên ngã vạ ngã vật.

Kỹ thuật của Dương Minh vẫn không đủ để sửa chữa quang giáp nhưng đối với cơ quan có kết cấu không hề phức tạp lại hoàn toàn không có vấn đề. Tuy hắn vẫn còn trẻ, nhưng thân phận để tử của đại sư Harel này cũng đủ để hắn được người ta có chút tôn kính. Huống chi, ở trong hạm đội này, tuổi trẻ là giọng hát chính, gần như tất cả vị trí chủ yếu đều có thể nhìn thấy bóng dáng của người trẻ tuổi.

Dương Minh cũng dùng biểu hiện của mình để chứng minh thực lực của mình. Là người phụ trách chủ yếu sửa chữa cơ quan của tàu vũ trụ này, công tác của hắn không có bất cứ chỗ đáng để bắt bẻ nào.

- Thông đạo số chín đã đóng, xin nhân viên sửa chữa lập tức tiến vào. Mệnh lệnh truyền vào tai Dương Minh, đôi tay vừa rồi hãy còn run rẩy của hắn đột nhiên ổn định lại.

- Các cậu, phải cố gắng rồi! Giọng nói của Dương Minh lộ ra chút khàn khàn, hắn đi tới bên cạnh đồng bạn, vỗ nhẹ hai cái lên vai mỗi người.

Mấy thiếu niên đã mệt mỏi tới cực điểm này cố gắng mở đôi mắt mệt mỏi ra, dùng hết sức toàn thân ngọ ngoạy đứng dậy.

Sự mệt mỏi của đồng bạn, Dương Minh nhìn thấy, bản thân hắn cũng đã mệt tới mức ngay cả một ngón tay cũng không muốn cử động. Nhưng chiến đấu vẫn chưa kết thúc, vậy thì bọn họ không thể nghỉ ngơi. Bọn họ tổng cộng có tám người, phải phụ trách tất cả cơ quan trên con tàu này. Không có ai có thể chi viện cho bọn họ, nhiệm vụ của mấy kỹ sư duy tu có kinh nghiệm phong phú đó càng nặng hơn, bọn họ phải dùng tốc độ nhanh nhất sửa chữa quang giáp bị thương, chiến đấu ở tiền phương kịch liệt, chỗ này không thể so sánh được.

Mấy người Dương Minh chui vào thông đạo số 9.

Trong thông đạo là một mảng hỗn độn, vết máu, thịt vụn của Xích vĩ thú có ở khắp nơi. Mùi màu tanh làm người ta buồn nôn. Tuy đã không phải là lần đầu tiên nhìn thấy loại cảnh tượng này, Dương Minh vẫn cảm thấy không thoải mái.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng này, hắn lại cảm thấy có vài phần phấn chấn, không chỉ là hắn, đồng bạn bên cạnh hắn rõ ràng cũng vì chiến tích thế này mà kiêu ngạo.

- Hì, lại có ba con! Ta đã đếm rồi, hôm nay đã có mười một con chết trên thuyền chúng ta. Chúng ta hôm nay lời to rồi!




- Thật không có tiền đồ. Mười một con thì ngươi đã thỏa mãn rồi sao? Nếu là ta, thế nào cũng phải tới hai mươi con!

- Cái rắm! Hai mươi con? Hai mươi con cái rắm á? Đương nhiên phải ba mươi con!

- Ha ha…

Dương Minh cười một cách khó khăn, tay lại hoạt động không ngừng, bắt đầu kiểm tra mỗi một cơ quan. Sức lực mấy con Xích vĩ thú này cực lớn, trả đòn trước lúc chết rất dễ dàng phá hoại mấy cơ quan này. Bọn họ cần phải sửa chữa mấy cơ quan đã bị hư hỏng đó, vậy thì mấy cạm bẫy này lần sau còn có thể lợi dụng.

Diệp Trùng ngồi trong phòng thuyền trưởng tàu Hashgel, trên màn hình, Xích vĩ thú giống như thủy triều, lao bổ tới hạm đội từng đợt, từng đợt. Mà là tàu đứng đầu, Hashgel càng là mục tiêu hàng đầu của chúng.

Trên gương mặt bình tĩnh của Diệp Trùng nhìn không ra bất cứ dao động nào, lần này đặc biệt, hắn không hề xuất hiện ở tuyến đầu chiến đấu. Trong chiến đấu quy mô lớn thế này, sức lực một người quả thật có thể coi như không có. Trong cả hạm đội, người có năng lực chỉ huy chỉ có mình! Tây Thanh và Tu tuy đã cực kỳ xuất sắc nhưng đối với loại chiến đấu quy mô lớn này lại không chút kinh nghiệm.

Ba tháng ở trong trò chơi chống chọi với Mục Thương không hề phí, vô luận là cái nhìn đại cục, hay là chỉ huy, Diệp Trùng lúc này đều tỏ ra trấn định tự nhiên, hơi có chút phong phạm đại tướng.

Trận địa chiến tao ngộ chiến giống thế này là sở trường nhất của Mục. Nó có thể làm cho quân đội trên tay mình phát huy được sức lực lớn nhất, ở một điểm này, Thương đều đuổi mãi không kịp, càng đừng nói tới Mục Thương. Bất quá Diệp Trùng đối với Mục và Thương đều có nghiên cứu tương đối, ưu điểm của Mục, Diệp Trùng cũng luôn thử mô phỏng. Nếu như hắn không có chút tiến bộ, tới cuối cùng làm sao có thể kiên trì tới giai đoạn giữa, sau của trận chiến chứ?

Đáng tiếc, lực lượng trên tay hắn quả thật quá mỏng, với lại, binh chủng đơn nhất phi thường!

Đám Xích vĩ thú này giống như một bầy sói giảo quyệt, tới đi như gió, chuyên tìm mấy tàu vũ trụ vòng ngoài hạm đội. Bọn chúng trước tiên tìm kiếm cơ hội ở vòng ngoài, sau đó tập trung lực lượng tấn công một tàu vũ trụ trong đó.

Tới tận bây giờ, phía Diệp Trùng đã tổn thất năm tàu vũ trụ.


Loại chiến thuật này, có điểm quen mắt a! Nhớ tới trong một lần chơi, Thương chính là dùng loại phương pháp này, nuốt sống mình từng chút một. Trận chiến này, Diệp Trùng nhớ rất sâu sắc, loại cảm giác mắt mở trừng trừng nhìn lực lượng của mình bị kẻ địch tiêu diệt từng chút một, nhưng lại không thể làm gì cực kỳ tệ hại. Mà nguyên nhân làm Diệp Trùng ghi nhớ sâu sắc không hề chỉ là loại cảm giác vô lực này, bởi vì loại chiến thuật làm hắn không cách nào ra tay này của Thương lại thất bại hoàn toàn dưới tay Mục!

Từ sau lần đó, Diệp Trùng mới có chút hiểu được, chiến đấu thì ra có thể đánh như vậy.

Ngọn lửa tàu vũ trụ nổ tung rọi gương mặt bình tĩnh của Diệp Trùng lúc sáng lúc tối, hắn quyết định làm vài sự thay đổi.

Alvar mặc quân trang chỉnh tề, ngồi thẳng trước mặt Tiêu Uyển. Tuy trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng vẻ vui mừng trong mắt lại lộ ra rõ ràng. Đại tiểu thư cuối cùng đã phấn chấn lại lần nữa!

Dung nhan kiều diễm của Tiêu Uyển hiện giờ tiều tụy vô cùng, chỉ có quang mang kiên định lấp lánh trong mắt.

- Mấy ngày này cực khổ cho ngươi rồi! Tiêu Uyển chân thành nói.

Alvar hơi cong người: “Đây là điều tôi nên làm.”

Tiêu Uyển nhìn quân trang thẳng thớm của Alvar, trong lòng dâng lên vài phần cảm động. Alvar lúc trước không thích mặc quân trang nhất, cả Tiêu gia quân, hắn là người duy nhất không mặc quân trang. Tuy đây chỉ là một chi tiết nhỏ nhặt vô cùng, nhưng cũng làm nàng hiểu, hắn vì cục diện trước mắt mà cố gắng rất nhiều. Alvar lúc trước trông giống như một thiếu niên nông thôn thật thà, chất phác, còn hiện giờ lại uy nghi rạng rỡ.

- Cục thế hiện giờ thế nào rồi? Tiêu Uyển hỏi.

- Không tốt lắm. Sắc mặt Alvar có chút u ám, lập tức giải thích nói: “Chúng ta đã mất đi cơ hội lớn nhất!”


Tiêu Uyển ngớ người, lập tức hiểu ra, nàng biết điều Alvar nói là trận chiến của tiền tuyến đó. Trận đại quyết chiến đó, Alvar nhất mực phản đối, nhưng biết sao được, người nhỏ lời nhẹ, không ai để ý tới hắn. Lần chiến đấu này, Tiêu gia quân cũng chỉ còn lại chút lực lượng thế này. Ngay cả quân đoàn trưởng quân đoàn thứ nhất, Bắc Quảng cũng không thể may mắn thoát nạn, nghĩ tới chỗ này, Tiêu Uyển lòng đau như cắt.

Alvar liền biết mình lỡ lời, lập tức chuyển đề tài: “Nhưng chúng ta cũng không phải không có cơ hội.”

Thấy thành công hấp dẫn sự chú ý của đại tiểu thư, Alvar vội vàng nói: “Dọc đường, tôi đã chiêu tập được không ít sư sĩ, hiện giờ chúng ta đã có một ngàn năm trăm sư sĩ. Lực lượng này tuy không coi là lớn nhưng đủ cho chúng ta dời tới hành tinh Dordana. Chỉ cần chúng ta tiến vào thiên hà Hà Việt thì không thành vấn đề!”

Tiêu Uyển có chút không hiểu: “Thiên hà Hà Việt không phải cũng có Xích vĩ thú sao?”

Alvar giải thích nói: “Thiên hà Hà Việt tuy cũng có Xích vĩ thú nhưng khu vực thiên hà Hà Việt rộng lớn, có đủ độ sâu. Tùy tiện một địa phương nào đó, sắp xếp chút người chúng ta thế này đều dễ dàng vô cùng. Với lại, thiên hà Hà Việt hiện giờ tuy tình hình khẩn trương nhưng căn cơ lại chưa bị lay động. Chúng ta có thể chọn một góc ở ẩn trước, tôi phỏng chừng mấy thế gia đó cho dù có thể đuổi Xích vĩ thú ra khỏi thiên hà Hà Việt, nguyên khí cũng sẽ bị thương nặng, đó chính là thời cơ tốt cho chúng ta quật khởi lần nữa. Ngược lại, Hôi cốc không chỉ không gian nhỏ, thiếu độ sâu, với lại, lần thảm bại này, một nửa sức chiến đấu của Hôi cốc đều đã chôn vùi. Hôi cốc rơi vào tay Xích vĩ thú, chỉ là vấn đề thời gian.” Chỉ có vào lúc này, Alvar trông bình thường vô cùng mới có vài phần khí chất của thiên tài chiến thuật trong truyền thuyết.

Phân tích của Alvar làm Tiêu Uyển chìm trong suy nghĩ sâu.

Phân tích của Alvar cực kỳ có đạo lý, nhưng nếu như thế thì cũng có nghĩa là từ giờ nàng sẽ phải rời khỏi nơi trưởng thành từ nhỏ là Hôi cốc. Ngoài ra, khả năng sau này trở lại cũng nhỏ tới mức có thể bỏ qua.

- Ngươi cảm thấy đi thiên hà Hà Việt có lợi hơn? Hồi lâu, Tiêu Uyển mới mở miệng.

Alvar không chút do dự, kiên định nói: “Đúng!”

Hít một hơi thật sâu, Tiêu Uyển cuối cùng hạ quyết tâm: “Được! Vậy thì chúng ta đi thiên hà Hà Việt xông xáo!”

Alvar nghe nói mừng rỡ: “Đại tiểu thư anh minh!”

- Anh minh? Ta anh minh cũng sẽ không để cho A Quảng chết không rõ ràng như vậy. Tiêu Uyển lộ ra vài phần đau khổ, nhạt giọng nói, mang theo chút ý tự châm biếm.




Alvar cũng thở dài trong lòng, hắn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: “Đại tiểu thư, chúng ta hiện giờ cần gấp một đống quang giáp cận chiến. Không có quang giáp cận chiến, chúng ta đánh với Xích vĩ thú rất thiệt thòi.”

- Quang giáp cận chiến! Tiêu Uyển trầm ngâm nói, bỗng đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Alvar: “Ngươi có kiến nghị gì?”

- Cướp! Từ kẽ răng Alvar bật ra chữ này.

- Cướp! Trên mặt Tiêu Uyển nhìn không ra bất cứ chỗ động dung nào, giống như điều nghe thấy chẳng qua chỉ là một việc bình thường vô cùng, trầm ngâm nói: “Cướp ai chứ?”

Tiêu Uyển bỗng nửa cười nửa không nhìn Alvar: “Ngươi đã có ý sẵn rồi, nói ra nghe xem.”

Alvar bỗng nhiên bật cười: “Đại tiểu thư quả nhiên tuệ nhãn như điện. Hiện giờ, thế lực có lượng lớn quang giáp cận chiến không hề nhiều, với lại, hầu hết đều không phải thứ chúng ta có thể trêu vào. Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ chỉ có ý đồ với tổ nghiên cứu khoa học thôi.”

- Tổ nghiên cứu khoa học? Tiêu Uyển có chút động dung, nhưng lại không lập tức phủ quyết, trầm ngâm nói: “Thế lực tổ nghiên cứu khoa học căn bản không phải thứ chúng ta có thể trêu vào, chỉ sợ chủ ý này của ngươi khó mà thực hiện.”

Alvar cười hì hì: “Cũng không biết chừng. Tình báo của tổ nghiên cứu khoa học trước giờ đứng đầu Hôi cốc, gió thổi cỏ lay gì đó phỏng chừng đều không che được mắt bọn họ. Tin tức tiền tuyến khẳng định đã sớm truyền tới tai bọn họ rồi. Tổ nghiên cứu khoa học thực lực hùng hậu, đáng tiếc số lượng sư sĩ lại không hề nhiều, theo như vậy, bọn họ có khả năng nhất chính là tập trung phòng thủ. Huống chi đám người đó trước giờ nhát gan. Tôi đoán, căn cứ của tổ nghiên cứu khoa học gần đây chỉ e đã sớm không còn ai, trong lúc hoảng hốt, mấy thứ trong kho đó rất có khả năng không kịp chuyển đi, bây giờ đều là vật vô chủ, hì hì, chúng ta không ngại cứ lấy đi. Đương nhiên, bên trong vẫn cần phải xem may mắn của chúng ta thế nào.”

Tiêu Uyển cẩn thận suy nghĩ lời nói của Alvar, cắn răng, cuối cùng hạ quyết tâm: “Được! Cứ làm theo lời ngươi!”

(Chú thích: Chữ biến nhiều nghĩa, không biết ý tác giả thế nào, để yên vậy!)

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

back top