Diệp Trùng lắc đầu, từ kết cấu mà nói, thiết kế của mấy vũ khí năng lượng này không hề có chỗ nào xuất chúng. Uy lực có được hiện giờ chắc là vấn đề của chất liệu. Mấy thứ gỗ quái dị này và loại tinh thể Diệp Trùng chưa từng thấy qua đó, đều cực kỳ thích hợp dùng để chế tạo vũ khí năng lượng.
Nhưng với cái nhìn của hắn, mấy vũ khí này quả thật có chút lãng phí vật liệu tốt như vậy, còn bản thân thiết kế của vũ khí cũng có thể nói là đơn sơ. Thí dụ ứng dụng nhân thể công trình học, vô cùng thô ráp. Trên gần như tất cả vũ khí đều không có thiết bị ngắm. Điều này cũng khó trách mấy thứ vũ khí này chỉ có thể đưa cho mấy xạ thủ có tinh thần cường đại đó sử dụng, người bình thường muốn sử dụng mấy thứ vũ khí này, hoàn toàn không sao ngắm chuẩn được.
Đích xác, đối với mấy xạ thủ có tinh thần cường đại, cũng chính là thần niệm cường đại đó mà nói, thiết bị ngắm trong khoảng cách ngắn không có chút cần thiết nào. Tu dưỡng tinh thần cường đại của bọn họ đủ cho bọn họ trong thời gian nhanh nhất phát hiện kẻ địch rồi ngắm chuẩn, độ ngắm chính xác cũng có thể nói quá là chính xác tuyệt luân.
Nhưng ở khoảng cách xa thì sao?
Diệp Trùng tới tận bây giờ, thứ gặp được nhiều nhất chính là chiến đấu trong vũ trụ. Trong vũ trụ, khoảng cách giữa đây đó thường là mấy trăm km, mấy ngàn km. Trong tri thức Hoàng Bạch Y dạy cho hắn, xác suất đường kính khu vực thần niệm mở rộng tới trăm km chỉ có một phần một trăm hai mươi triệu. Ngay cả thuật thừa sư cường đại như Hoàng Bạch Y, đường kính khu vực lão có thể cảm nhận được chẳng qua cũng chỉ có sáu mươi km.
Thuật thừa sư nơi này có lẽ còn lợi hại hơn, nhưng mặc kệ là nhục thể hay là tinh thần, thân thể con người tổng lại đều có một cực hạn, với lại, càng về sau, việc nâng cao tu dưỡng tinh thần cũng càng thêm khó khăn.
Càng huống chi, làm sao để cho loại vũ khí nào đó dưới tiền đề không ảnh hưởng tính năng, yêu cầu đối với người sử dụng giảm thấp với mức độ lớn, đây là một trong những nguyên tắc mà mỗi người thiết kế vũ khí đều phải tuân theo.
- Thế nào? Chướng mắt à? Christine vẫn một mực thầm quan sát Diệp Trùng mỉa mai hỏi ngược lại. Giọng nói của Christine cũng làm Ban Mông đang gật gà gật gù trong góc giật mình tỉnh lại.
Diệp Trùng không ngước đầu lên, nhẹ nhàng bỏ vũ khí trên tay xuống: “Ta chỉ xem xem thôi.”
Chính ngay lúc này, đột nhiên có người gõ cửa.
Christine nhíu mày, bỏ Diệp Trùng, đi mở cửa.
- Xin chào, tiểu thư Christine. Cửa đứng hai người, một người đàn ông mặc đồ vải bố hoa văn mà xanh đen, một cô gái toàn thân đồ nhẹ đứng bên cạnh y. Người nói chuyện là gã mặc đồ vải bố đó.
Lông mày Christine thả lỏng ra: “Mặc tiên sinh, ngài tại sao lại tới đây?” Mặc tiên sinh là một phú thương, trước giờ đối đãi thân thiện với người khác, danh vọng rất cao ở Dã Tháp thành.
Mặc tiên sinh mỉm cười nói: “Tiểu thư Christine, vị này là bạn của ta, vừa mới trở về từ khu sương mù, nhưng vũ khí của nàng ta đã bị hư hại trong lúc chiến đấu với dã thú. Nàng ta hy vọng có thể tìm lại được một món vũ khí hợp tay, thành tựu của tiểu thư Christine ở phương diện này nổi tiếng gần xa. Cho nên tôi mạo muội dẫn nàng ta tới chào hỏi.”
Christine trầm ngâm một hồi, gật đầu: “Đã là người Mặc tiên sinh dẫn tới, vậy thì đương nhiên không có vấn đề. À, ở cả đây, cô tự mình chọn đi, nhưng cô cũng biết đó, nơi này của ta không nhận hiện kim, các người cần lấy môt vài thứ đặc biệt để đổi.”
Mặc tiên sinh nhìn cô gái bên cạnh. Cô gái đó gật đầu: “Được, không biết Quy Văn mộc có thể hay không?” Giọng nói của cô ta khàn khàn, trầm thấp.
- Quy Văn mộc? Trước mắt Christine sáng lên, vui vẻ đồng ý: “Được, không vấn đề gì, cô tự lựa đi.”
Cô gái đó gật đầu, không nói lời nào, bắt đầu xem sơ qua các loại vũ khí đặt trên giá.
Tốc độ nàng ta cực nhanh, có vài vũ khí căn bản là chỉ nhìn lướt qua, thỉnh thoảng cầm một món vũ khí lên, nhưng rất mau liền bỏ xuống, thoáng cái nàng ta đã xem hết một lượt.
- Cô chỉ có mấy thứ này? Trong lời cô gái đó lộ ra sự thất vọng.
Christine do dự một hồi, nói với cô gái đó: “Cô đợi chút.” Nàng xoay người đi vào nhà trong.
Một lát sau, nàng xách vài cái rương đi ra, đặt rương trên bàn: “Mấy thứ vũ khí này có vài món là thứ ta cất kỹ, có vài món là tác phẩm khá tốt mấy năm gần đây của ta.” Nói xong, nàng liền mở toàn bộ từng cái rương một.
Cô gái đó mặt không cảm xúc đi tới trước mặt mấy cái rương này.
Lần này nàng ta nhìn cẩn thận hơn nhiều, gần như món nào nàng cũng cầm nó lên thử một hồi. Mười phút sau, nàng lại lắc đầu: “Mấy món vũ khí này đều vô cùng ưu tú, nhưng lại không hợp tay của ta.”
Christine cũng hết cách, tuy nàng rất muốn có được miếng Quy Văn mộc đó nhưng nàng cũng biết, một xạ thủ muốn có được một món vũ khí hợp tay của mình là một việc không dễ tới bực nào. Rất nhiều lúc, điều này cần may mắn.
- Còn có vũ khí khác không? Cô gái đó mang theo vài phần mong đợi nhìn Christine, mấy món vũ khí này đều cực kỳ xuất sắc, điều này cũng làm nàng có vài phần mong chờ. Không khó nhìn ra, khát vọng của nàng ta đối với một món vũ khí thích hợp với mình.
Christine vừa muốn lắc đầu, đột nhiên nàng nghĩ tới động tác lắc đầu vừa rồi đó của Diệp Trùng, trong lòng bỗng lóe lên một ý nghĩ, miệng nói: “Rất xin lỗi, chỗ này của ta đã không còn món vũ khí nào khác.”
- Ừ. Trên mặt cô gái đó khó che giấu vẻ thất vọng, nhưng nàng ta vẫn rất lịch sự: “Đó cũng là việc không còn cách nào. Hôm nay có thể nhìn thấy nhiều vũ khí ưu tú thế này, thì đã không phí chuyến đi này rồi.”
- Nhưng… Giọng Christine thay đổi.
- Chẳng lẽ tiểu thư Christine còn có vũ khí nào khác? Cô gái đó rõ ràng thành công bị Christine hấp dẫn.
Christine dùng tay chỉ Diệp Trùng: “Có lẽ hắn có thể nghĩ cách cho cô.”
Ban Mông ngồi trong góc lập tức bị hành vi của Christine dọa cho sắc mặt như đất. Chị họ tại sao lại nhìn gã lạnh lùng này không thuận mắt chứ? Lần này hỏng bét rồi!
Cô gái đó nghi hoặc nhìn Diệp Trùng, lại quay mặt nhìn Christine, mang theo vài phần không tin: “Cô nói là vị tiên sinh này?”
- Không sai. Hiểu biết của vị tiên sinh này đối với vũ khí cực kỳ đặc biệt, có lẽ hắn có thể giúp cô. Christine hàm hồ nói.
Tình trạng đột nhiên xảy đến này không hề làm Diệp Trùng cảm thấy chút kinh hoảng, hắn bình tĩnh như thường.
Loại trấn định này cũng làm cho cô gái đó có điểm tin tưởng gã thiếu niên trông không hề lớn này, có lẽ thật sự là một cao thủ chế tạo quang giáp.
- Vị tiên sinh này, không biết ngài có thể giúp tôi không? Cô gái đó đi tới trước mặt Diệp Trùng, hành lễ, dùng giọng nói trầm thấp, khàn khàn đặc biệt của nàng ta.
Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, Diệp Trùng một mực không nói lời nào mở miệng: “Quy Văn mộc đáng giá bao tiền?”
Vấn đề này vượt ra ngoài ý liệu của mọi người. Hậu quả trực tiếp nhất chính là trong nửa phút, mọi người trong cả căn phòng chìm trong yên lặng.
Một nhân viên chuyên nghiệp chế tạo vũ khí, tuyệt sẽ không hỏi vấn đề thế này. Loại tài liệu cao cấp như Quy Văn mộc thế này, không phải có tiền thì có thể mua được, không có một vị kỹ sư khí giới này lại hỏi vấn đề này. Loại vấn đề này, chỉ xuất hiện trong miệng những kẻ ngoài ngành không biết giá trị của Quy Văn mộc đó. Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng dâng lên cùng một suy nghĩ, một người ngay cả giá trị của Quy Văn mộc cũng không biết, làm sao có thể là một kỹ sư khí giới ưu tú?
Người có phản ứng trước hết là Christine, mang theo vài phần đùa cợt, nàng mau lẹ nói: “Nếu như ngươi có thể có được miếng Quy Văn mộc đó, ta nguyện ý dùng một triệu úc mua.”
Một triệu, Diệp Trùng không có khái niệm gì, nhưng với hắn, chắc là một con số không nhỏ. Thứ hắn cần hiện giờ chính là tiền, mấy tài liệu quý hiếm này đối với hắn mà nói, giá trị không hề lớn. Trong cái nhẫn của hắn, vật liệu quý hiếm nhiều không kể xiết.
- Được. Diệp Trùng không chút do dự đồng ý.
Cô gái đó trong lòng có chút hiểu là chuyện thế nào, sắc mặt bỗng lạnh đi, nàng ta lạnh lùng nhìn Christine.
Gần như đồng thời, nhiệt độ trong phòng giảm mạnh.
Cao thủ!
Sắc mặt Christine lập tức trở nên trắng bệch, trong lòng nàng dâng lên một tia hối hận. Cô gái này nhất định là một cao thủ năm cấp trở lên! Chỉ có cao thủ năm cấp trở lên mới có khả năng có cảm giác áp bức mạnh mẽ thế này. Lần này đùa quá lố rồi!
Ban Mông càng không chịu nổi. Hắn ở trong góc run cầm cập.
Nhưng điều lại một lần nữa ra ngoài ý liệu của mọi người là, trừ Mặc tiên sinh, còn có một người không bị ảnh hưởng.
Đó chính là Diệp Trùng!
Mặc tiên sinh là vì cô gái đó chiếu cố, không liên lụy tới hắn.
Nhưng thiếu niên mạnh miệng không biết xấu hổ, ngay cả giá trị của Quy Văn mộc cũng không biết này lại cũng không bị ảnh hưởng.
Trong mắt cô gái đó lóe lên một tia dị sắc.
Bỗng, trên người mọi người chỉ cảm thấy nhẹ hẫng, nhiệt độ căn phòng đột nhiên khôi phục bình thường.
- Ta cần mượn vật liệu và thiết bị trong này dùng. Diệp Trùng sắc mặt như thường.
Không đợi Christine đồng ý, cô gái đó gật đầu: “Được.” Nói xong nàng ta liền quét nhìn Christine sắc mặt trắng bệch, Christine hiện giờ giống như một con mèo ôn thuận, gật đầu lia lịa.
- Cô có yêu cầu gì đối với vũ khí? Diệp Trùng hỏi.
- Có đủ lực xuyên thấu, tần suất bắn phải cao, độ chính xác phải cao. Có thể ứng phó các loại khí hậu để chiến đấu. Cô gái đó không chút do dự trả lời.
- Thể hình lớn nhỏ có yêu cầu gì? Trọng lượng có yêu cầu gì?
- Thể hình không thể quá lớn, có thể mang vác, trong lượng dưới tám mươi cân.
- Quen dùng tay trái hay là tay phải?
- Tay trái! Có gái đó có chút hưng phấn, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng làm nàng ta rất khó tìm thấy vũ khí hợp tay, vũ khí tay trái vốn dĩ ít ỏi.
- Xòe hai bàn tay của cô ra, kéo dài đôi tay.
Cô gái đó theo lời giang đôi tay ra, hai bàn tay xòe ra, Diệp Trùng quét nhìn một cái, rồi nói: “Tốt, được rồi.”
Christine trợn mắt há hốc mồm nhìn màn một hỏi một đáp giữa thiếu niên mà nàng cho là kẻ ngoài ngành này và nữ xạ thủ có thực lực cao siêu này, nàng trước giờ không nghĩ tới chất vấn người mua mấy vấn đề này trước khi chế tạo vũ khí. Nàng bình thường vẫn luôn căn cứ sở thích, sau khi làm ra vũ khí xong liền đặt trên kệ tùy người ta lựa chọn.
Diệp Trùng đi tới vị trí Christine ngồi lúc trước, hắn cần sử dụng tài liệu ở chỗ này để chế tạo.
Ánh mắt của hắn rơi trên một cây gậy gỗ màu lam nhạt dài khoảng chín mươi cm, trên chất gỗ màu lam có rất nhiều điểm đốm màu trắng. Trong mấy vũ khí hắn vừa nhìn thấy đó, phần lớn là do loại chất gỗ màu lam này chế tạo thành.
Mấy vật liệu chất đống trên bàn đó gọi là gì, chúng có tính năng gì, Diệp Trùng không biết chút nào. Cho nên hắn đã lựa chọn một loại tài liệu bảo đảm nhất.
Cô gái vẫn một mực đang quan sát Diệp Trùng đó lại không khỏi có chút thất vọng. Tuyết Ban Lam Sam (cây thông liễu màu lam đốm tuyết) chỉ là một loại vật liệu gỗ cực kỳ bình thường, phần lớn vũ khí bình thường đều là sử dụng loại gỗ này chế tạo mà thành. Nhưng rất ít khi có thể tìm thấy vũ khí cao cấp do Tuyết Ban Lam Sam chế tạo mà thành.
So với cô gái này, cách nhìn của Christine càng thêm chuyên nghiệp. Tính năng của Tuyết Ban Lam Sam không hề đủ để nó chế tạo ra vũ khí cao cấp, chỉ số chấp nhận năng lượng của nó không hề cao, uy lực vũ khí chế tạo ra đều không hề coi là lớn.
Diệp Trùng vẻ mặt bình tĩnh.
Tính năng của Tuyết Ban Lam Sam thế nào, hắn không hề biết. Điều hắn phải làm đầu tiên ở trước mắt chính là tìm thấy chỉ số chấp nhận năng lượng lớn nhất của loại tài liệu này.
Phương pháp của hắn rất đơn giản, đó chính là thử nghiệm. Hắn khắc trên bề mặt một cây Tuyết Ban Lam Sam khác một kết cấu đơn giản có thể để cho năng lượng thông qua, sau đó kích hoạt năng lượng trong tinh thể, không ngừng tăng lưu lượng năng lượng lên.
Binh! Cây Tuyết Ban Lam Sam này nổ thành hai đoạn từ bên trong.
Diệp Trùng cuối cùng đã tìm thấy chỉ số chấp nhận năng lượng lớn nhất của Tuyết Ban Lam Sam. Điều này làm hắn hơi hơi kinh ngạc. Chỉ số chấp nhận năng lượng lớn nhất của loại gỗ này khá cao, so với mấy thứ hợp kim mà Diệp Trùng từng thấy qua đó thì cao hơn nhiều. Quả nhiên là vấn đề chất liệu!
Sau khi tìm thấy đại thể chỉ số quan trọng nhất, trong lòng Diệp Trùng cũng có sẵn ý trong đầu.
Hắn không sử dụng thiết bị của Christine, mấy thiết bị đó hắn quá xa lạ, bây giờ dùng ngược lại rất khó thu được một hiệu quả khá làm người ta vừa ý. Ngoài ra, yêu cầu của mấy thiết bị đó đối với thần niệm khá cao, đây cũng là chỗ yếu của Diệp Trùng. Không thể không nói, thần niệm ở phương diện độ chính xác so với thị giác và xúc giác của con người đều linh mẫn với lại chính xác hơn nhiều.
- Trủy thủ đâu? Đưa ta dùng một lát. Diệp Trùng nói với Ban Mông ở trong góc.
Ban Mông vội vàng lấy trủy thủ ra, quăng cho Diệp Trùng.
Trủy thủ rời vỏ, loại chất liệu chưa từng thấy qua này lập tức hấp dẫn gắt gao ánh mắt của Christine. Ai cũng không chú ý thấy, khi cô gái đó nhìn thấy trủy thủ trên tay Diệp Trùng, trong mắt lóe qua một tia kinh ngạc.
Loại trủy thủ lạ lùng chưa từng thấy qua này, lại một lần nữa làm cả căn phòng rơi vào trong tĩnh mịch. Mọi người đều ngừng hô hấp nhìn hắn.
Nhẹ nhàng nâng trủy thủ lên, giống như tùy ý khắc trên cây Tuyết Ban Lam Sam đó, không mượn bất cứ công cụ gì khác.
Từng miếng rồi lại từng miếng gỗ vụn cuộn lại thành từng đóa hoa trắng xanh xen lẫn.
Thần tình của Diệp Trùng tập trung, động tác trên tay lại nhẹ nhàng, lưu loát vô cùng. Đôi tay thon dài trắng nõn đó, chính xác giống như là máy móc. Mỗi một đao, mỗi một miếng gỗ vụn cơ hồ đều hoàn toàn giống nhau.
Chính xác, trong đầu mỗi người trực tiếp lóe lên từ này.
Tay phải phiêu dật, mơ hồ, tay trái ổn trọng như núi, mâu thuẫn như vậy nhưng lại hài hòa như vậy.
Trong nháy mắt, cây Tuyết Ban Lam Sam này liền biến thành một cây gậy dài tròn trịa hoàn mỹ vô cùng. Thân gậy tròn trơn nhẵn bóng, điểm đốm trắng như tuyết giống như từng điểm hoa mai.
Trong dự định của Diệp Trùng, hắn còn cần phải khắc rỗng cây gậy dài này thành một cái nòng súng. Đây là chỗ phức tạp nhất trong cả quá trình chế tạo này, cũng là chỗ khó xử lý nhất. Bởi vì tường trong của nòng súng không thể có bất cứ lỗi nào.
Hắn cẩn thận dùng trủy thủ khắc trên mặt cắt nằm ngang một vòng tròn nhỏ hoàn mỹ.
Bất kể là Christine hay là cô gái đó, tu vi ở phương diện thần niệm của hai người đủ làm cho bọn họ có thể quan sát được mỗi một động tác nhỏ nhặt của Diệp Trùng.
Do đó, bọn họ lại một lần nữa vì kỹ xảo của Diệp Trùng mà chấn kinh. Bởi vì vòng tròn này quả thật quá tròn! Ngay cả nhân viên chuyên nghiệp giống như Christine thế này cũng moi không ra chút tật xấu nào. Tiện tay thì có thể dùng trủy thủ khắc ra một hình tròn hoàn mỹ như vậy. Điều này đủ tỏ rõ căn cơ vững chắc của Diệp Trùng.
Diệp Trùng lại khắc một vòng tròn nhỏ khác ở mặt cắt còn lại.
Nếu như ánh mắt của Christine và cô gái đó đủ, vậy thì bọn họ sẽ càng chấn kinh hơn. Bởi vì hai vòng tròn này vừa đúng trùng hợp hoàn toàn, ngay cả độ sâu của vết khắc cũng hoàn toàn giống y như nhau.
Làm xong một bước này, Diệp Trùng buông trủy thủ ra, rồi lại bỏ tao vào trong túi, dường như đang mò gì đó.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào túi của Diệp Trùng, bọn họ vô cùng tò mò Diệp Trùng sẽ mò ra thứ gì từ bên trong.
Thật ra trong túi Diệp Trùng không có thứ gì hết, hắn chẳng qua chỉ là đang che giấu, thứ hắn muốn lấy ở trong công tắc không gian của Thần.
Giả vờ mò như vậy một hồi, Diệp Trùng lấy ra một bình nhỏ màu xanh lá đen.
Trong cái bình nhỏ trong suốt chứa quá nửa chất lỏng màu xanh lá đen.
Mấy người Christine đều không biết hắn đây là đang giở trò huyễn hoặc gì, ai nấy vẻ mặt tò mò.
Đây thật ra là một bình thuốc ăn mòn công hiệu cao, là thứ Diệp Trùng tìm thấy trong căn cứ của tổ nghiên cứu khoa học ở hành tinh U Linh. Kinh nghiệm sử dụng thuốc ăn mòn của Diệp Trùng phong phú phi thường, giống như “Thương thủy” lúc trước, hiệu quả cực kỳ bá đạo.
Làm sao đục rỗng nòng súng, Diệp Trùng cũng phí nhiều cân não, cuối cùng nghĩ tới cách ăn mòn.
Nếu như là “Thương thủy” thì tốt rồi, hắn tin rằng với tính ăn mòn của “Thương thủy”, hiệu quả nhất định cực kỳ xuất sắc. Bình thuốc ăn mòn này, Diệp Trùng không hề biết tên của nó, nếu như không phải phía trên đánh dấu ký hiệu thuốc ăn mòn, Diệp Trùng hoàn toàn không biết nó là cái gì. Đồ đạc vét được từ căn cứ hắn vẫn không có thời gian sắp xếp lại. Thuốc ăn mòn đại loại thế này, còn có vài bình nữa. Do không biết chút nào về tính năng của chúng, Diệp Trùng chỉ đành chọn đại một bình.
Bản thân trên mặt cái bình đã có đồ lọc hút, điều này cũng giảm cho Diệp Trùng không ít công sức.
Mấy người Christine chỉ thấy Diệp Trùng móc ra một cái bình có tạo hình vô cùng kỳ quái, ai nấy giống như con nít tò mò, vươn dài cổ muốn nhìn cho rõ hơn.
Diệp Trùng vì thử thăm dò tính năng của loại thuốc ăn mòn này, từ trên bàn lấy ra một tấm Tuyết Ban Lam Sam dày ba bàn tay, nhè nhẹ nhỏ một giọt chất lỏng màu xanh lá đen lên trên.
Xì! Một luồng khói xanh bốc lên. Miếng gỗ này dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mau chóng bị ăn mòn, vị trí bị chất lỏng màu xanh lá đen nhỏ trúng giống như một miếng sắt nóng đỏ rực bỏ vào trong tuyết, mau chóng tan chảy.
Hoàn toàn xuyên thủng! Miếng gỗ này để lại một lỗ hổng không quy tắc, ngay cả mặt bàn dưới miếng gỗ cũng để lại một cái lỗ sâu một ngón tay.
Trong phòng vang lên một loạt âm thanh hít khí lạnh!
Christine, Mặc tiên sinh và Ban Mông đều mặt không sắc máu, chính cô gái đó, trên mặt cũng có chút không tự nhiên.
Tính ăn mòn thật bá đạo!
Trong lòng Diệp Trùng cũng thầm hoảng sợ, nhưng thần sắc lại không chút biến hóa, giống như đã sớm biết vậy.
Tập trung suy nghĩ nửa phút, Diệp Trùng quyết định bắt đầu ra tay.
Vì để chính giữa cây gậy này trống rỗng, hắn dùng đồ lọc hút hút ra mười lăm giọt chất lỏng màu xanh lá đen.
Tay trái thò ngang, Tuyết Ban Lam Sam đặt dựng đứng, tay phải nắm đồ lọc hút. Thần tình Diệp Trùng có chút ngưng trọng, bước này là một bước mấu chốt nhất.
Diệp Trùng vẫn luôn bình tĩnh cũng lộ ra thần tình ngưng trọng như vậy, mấy người Christine chịu ảnh hưởng, ai nấy không dám thở mạnh, sợ kinh động Diệp Trùng.
Ánh sáng lóe lên rồi mất trong mắt Diệp Trùng. Tay phải ở trên van áp lực của đồ lọc hút nhẹ nhàng nhẹ nhàng bóp.
Một cột nước màu xanh lá đen chảy xuống dưới.
Vẫn chưa đợi cột nước màu xanh lá đen tiếp xúc tới mặt ngang của cây gậy Tuyết Ban Lam Sam, tay phải nắm đồ lọc hút của Diệp Trùng giống như tia chớp, bỏ đồ lọc hút trở lại trên bình.
Động tác tay phải này của Diệp Trùng quá nhanh, chỉ để lại trong mắt mọi người một tàn ảnh.
Sắc mặt cô gái vẫn luôn miễn cưỡng giữ vững trấn định đó cuối cùng đã thay đổi!
Tay phải thu về nhẹ nhàng chụp lấy thân cây gậy Tuyết Ban Lam Sam đó. Hai bàn tay xòe ra nhẹ nhàng kẹp chặt lấy cây gậy Tuyết Ban Lam Sam đó.
Trong mắt Diệp Trùng, luồng thuốc ăn mòn màu xanh lá đen đó rơi xuống ở trên không giống như động tác chậm vậy.
Thuốc ăn mòn chuẩn xác rơi vào trong vòng tròn nhỏ được điêu khắc đó.
Xì, khói xanh làm người ta run rẩy lại một lần nữa bốc lên.
Hai bàn tay nhẹ nhàng kẹp chặt thân gậy Tuyết Ban Lam Sam của Diệp Trùng đột nhiên nhè nhẹ xoa.
Ông!
Âm thanh rung do thân gậy phát ra vang vọng trong phòng.
Gương mặt vừa mới biến sắc của cô gái đó lại một lần nữa biến đổi dữ dội.
Gậy Tuyết Ban Lam Sam xoay chuyển với tốc độ cao làm cho mấy giọt thuốc ăn mòn màu xanh lá đen đó xói mòn một cách cân bằng tường trong trong cây gậy. Đôi mắt Diệp Trùng không chớp cái nào, hắn cẩn thận khống chế góc độ và tốc độ xoay của cây gậy Tuyết Ban Lam Sam.
Khống chế khảo nghiệm sức lực phi thường này, ngay của người nổi tiếng nhờ sức khống chế như Diệp Trùng đây cũng không dám có chút sơ suất nào.
Mọi người hoàn toàn nghệch mặt ra nhìn Diệp Trùng không ngừng điều chỉnh cây Tuyết Ban Lam Sam như một màn tạp kỹ đó.
Do chỗ trống trong ống càng lúc càng nhiều, tiếng ông ông do ống Tuyết Ban Lam Sam xoay chuyển với tốc độ cao phát ra cũng càng lúc càng mang theo không âm.
Bỗng, tất cả âm thanh đột nhiên biến mất.
Diệp Trùng cầm cái ống Tuyết Ban Lam Sam này, duỗi ngang mặt nước ở trước mặt mình, tường trong sáng bóng như gương làm hắn vô cùng vừa ý. Sự thật thì, biện pháp này hắn không hề nắm chắc hoàn toàn. Nhưng ở chỗ này quả thật không tiện lấy mấy thứ máy móc trong công tắc không gian đó ra, Diệp Trùng chỉ đành dùng biệp pháp ngốc xít này.
Nhưng may mà kết quả cũng làm hắn khá vừa ý, đây là một nòng súng khá tốt.
Sau khi hoàn thành bước khó khăn nhất, thứ khác đối với Diệp Trùng mà nói, cũng không tạo nên vấn đề gì. Trong đầu hắn, có rất nhiều loại kết cấu của súng hồng ngoại. Diệp Trùng lựa một loại kết cấu không hề coi là phức tạp, nhưng hiệu quả không tồi.
Nhưng hắn vẫn làm một số điều chỉnh. Thí dụ cái vũ khí năng lượng này không cần tấm năng lượng, mà dùng loại tinh thạc càng thêm nhỏ nhắn, cũng càng thêm nhẹ nhàng, tiện lợi đó. Phương thức kích hoạt năng lượng trong tinh thể, thứ Diệp Trùng tham khảo là một loại kết cấu thường thấy nhất ở chỗ này. Hắn vẫn chưa tiến hành nghiên cứu đối với loại tinh thể này, không cách nào tìm được phương pháp kích hoạt càng có lợi hơn. Hắn còn làm một số điều chỉnh tương ứng với điều kiện bản thân cô gái đó, thí dụ thói quen dùng tay của nàng ta.
Cả quá trình, trừ thanh trủy thủ đó và thuốc ăn mòn, Diệp Trùng không mượn bất cứ công cụ gì khác.
- Hoàn thành. Diệp Trùng thần sắc bình tĩnh đưa thành phẩm tới trước mặt cô gái đó.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Nhưng với cái nhìn của hắn, mấy vũ khí này quả thật có chút lãng phí vật liệu tốt như vậy, còn bản thân thiết kế của vũ khí cũng có thể nói là đơn sơ. Thí dụ ứng dụng nhân thể công trình học, vô cùng thô ráp. Trên gần như tất cả vũ khí đều không có thiết bị ngắm. Điều này cũng khó trách mấy thứ vũ khí này chỉ có thể đưa cho mấy xạ thủ có tinh thần cường đại đó sử dụng, người bình thường muốn sử dụng mấy thứ vũ khí này, hoàn toàn không sao ngắm chuẩn được.
Đích xác, đối với mấy xạ thủ có tinh thần cường đại, cũng chính là thần niệm cường đại đó mà nói, thiết bị ngắm trong khoảng cách ngắn không có chút cần thiết nào. Tu dưỡng tinh thần cường đại của bọn họ đủ cho bọn họ trong thời gian nhanh nhất phát hiện kẻ địch rồi ngắm chuẩn, độ ngắm chính xác cũng có thể nói quá là chính xác tuyệt luân.
Nhưng ở khoảng cách xa thì sao?
Diệp Trùng tới tận bây giờ, thứ gặp được nhiều nhất chính là chiến đấu trong vũ trụ. Trong vũ trụ, khoảng cách giữa đây đó thường là mấy trăm km, mấy ngàn km. Trong tri thức Hoàng Bạch Y dạy cho hắn, xác suất đường kính khu vực thần niệm mở rộng tới trăm km chỉ có một phần một trăm hai mươi triệu. Ngay cả thuật thừa sư cường đại như Hoàng Bạch Y, đường kính khu vực lão có thể cảm nhận được chẳng qua cũng chỉ có sáu mươi km.
Thuật thừa sư nơi này có lẽ còn lợi hại hơn, nhưng mặc kệ là nhục thể hay là tinh thần, thân thể con người tổng lại đều có một cực hạn, với lại, càng về sau, việc nâng cao tu dưỡng tinh thần cũng càng thêm khó khăn.
Càng huống chi, làm sao để cho loại vũ khí nào đó dưới tiền đề không ảnh hưởng tính năng, yêu cầu đối với người sử dụng giảm thấp với mức độ lớn, đây là một trong những nguyên tắc mà mỗi người thiết kế vũ khí đều phải tuân theo.
- Thế nào? Chướng mắt à? Christine vẫn một mực thầm quan sát Diệp Trùng mỉa mai hỏi ngược lại. Giọng nói của Christine cũng làm Ban Mông đang gật gà gật gù trong góc giật mình tỉnh lại.
Diệp Trùng không ngước đầu lên, nhẹ nhàng bỏ vũ khí trên tay xuống: “Ta chỉ xem xem thôi.”
Chính ngay lúc này, đột nhiên có người gõ cửa.
Christine nhíu mày, bỏ Diệp Trùng, đi mở cửa.
- Xin chào, tiểu thư Christine. Cửa đứng hai người, một người đàn ông mặc đồ vải bố hoa văn mà xanh đen, một cô gái toàn thân đồ nhẹ đứng bên cạnh y. Người nói chuyện là gã mặc đồ vải bố đó.
Lông mày Christine thả lỏng ra: “Mặc tiên sinh, ngài tại sao lại tới đây?” Mặc tiên sinh là một phú thương, trước giờ đối đãi thân thiện với người khác, danh vọng rất cao ở Dã Tháp thành.
Mặc tiên sinh mỉm cười nói: “Tiểu thư Christine, vị này là bạn của ta, vừa mới trở về từ khu sương mù, nhưng vũ khí của nàng ta đã bị hư hại trong lúc chiến đấu với dã thú. Nàng ta hy vọng có thể tìm lại được một món vũ khí hợp tay, thành tựu của tiểu thư Christine ở phương diện này nổi tiếng gần xa. Cho nên tôi mạo muội dẫn nàng ta tới chào hỏi.”
Christine trầm ngâm một hồi, gật đầu: “Đã là người Mặc tiên sinh dẫn tới, vậy thì đương nhiên không có vấn đề. À, ở cả đây, cô tự mình chọn đi, nhưng cô cũng biết đó, nơi này của ta không nhận hiện kim, các người cần lấy môt vài thứ đặc biệt để đổi.”
Mặc tiên sinh nhìn cô gái bên cạnh. Cô gái đó gật đầu: “Được, không biết Quy Văn mộc có thể hay không?” Giọng nói của cô ta khàn khàn, trầm thấp.
- Quy Văn mộc? Trước mắt Christine sáng lên, vui vẻ đồng ý: “Được, không vấn đề gì, cô tự lựa đi.”
Cô gái đó gật đầu, không nói lời nào, bắt đầu xem sơ qua các loại vũ khí đặt trên giá.
Tốc độ nàng ta cực nhanh, có vài vũ khí căn bản là chỉ nhìn lướt qua, thỉnh thoảng cầm một món vũ khí lên, nhưng rất mau liền bỏ xuống, thoáng cái nàng ta đã xem hết một lượt.
- Cô chỉ có mấy thứ này? Trong lời cô gái đó lộ ra sự thất vọng.
Christine do dự một hồi, nói với cô gái đó: “Cô đợi chút.” Nàng xoay người đi vào nhà trong.
Một lát sau, nàng xách vài cái rương đi ra, đặt rương trên bàn: “Mấy thứ vũ khí này có vài món là thứ ta cất kỹ, có vài món là tác phẩm khá tốt mấy năm gần đây của ta.” Nói xong, nàng liền mở toàn bộ từng cái rương một.
Cô gái đó mặt không cảm xúc đi tới trước mặt mấy cái rương này.
Lần này nàng ta nhìn cẩn thận hơn nhiều, gần như món nào nàng cũng cầm nó lên thử một hồi. Mười phút sau, nàng lại lắc đầu: “Mấy món vũ khí này đều vô cùng ưu tú, nhưng lại không hợp tay của ta.”
Christine cũng hết cách, tuy nàng rất muốn có được miếng Quy Văn mộc đó nhưng nàng cũng biết, một xạ thủ muốn có được một món vũ khí hợp tay của mình là một việc không dễ tới bực nào. Rất nhiều lúc, điều này cần may mắn.
- Còn có vũ khí khác không? Cô gái đó mang theo vài phần mong đợi nhìn Christine, mấy món vũ khí này đều cực kỳ xuất sắc, điều này cũng làm nàng có vài phần mong chờ. Không khó nhìn ra, khát vọng của nàng ta đối với một món vũ khí thích hợp với mình.
Christine vừa muốn lắc đầu, đột nhiên nàng nghĩ tới động tác lắc đầu vừa rồi đó của Diệp Trùng, trong lòng bỗng lóe lên một ý nghĩ, miệng nói: “Rất xin lỗi, chỗ này của ta đã không còn món vũ khí nào khác.”
- Ừ. Trên mặt cô gái đó khó che giấu vẻ thất vọng, nhưng nàng ta vẫn rất lịch sự: “Đó cũng là việc không còn cách nào. Hôm nay có thể nhìn thấy nhiều vũ khí ưu tú thế này, thì đã không phí chuyến đi này rồi.”
- Nhưng… Giọng Christine thay đổi.
- Chẳng lẽ tiểu thư Christine còn có vũ khí nào khác? Cô gái đó rõ ràng thành công bị Christine hấp dẫn.
Christine dùng tay chỉ Diệp Trùng: “Có lẽ hắn có thể nghĩ cách cho cô.”
Ban Mông ngồi trong góc lập tức bị hành vi của Christine dọa cho sắc mặt như đất. Chị họ tại sao lại nhìn gã lạnh lùng này không thuận mắt chứ? Lần này hỏng bét rồi!
Cô gái đó nghi hoặc nhìn Diệp Trùng, lại quay mặt nhìn Christine, mang theo vài phần không tin: “Cô nói là vị tiên sinh này?”
- Không sai. Hiểu biết của vị tiên sinh này đối với vũ khí cực kỳ đặc biệt, có lẽ hắn có thể giúp cô. Christine hàm hồ nói.
Tình trạng đột nhiên xảy đến này không hề làm Diệp Trùng cảm thấy chút kinh hoảng, hắn bình tĩnh như thường.
Loại trấn định này cũng làm cho cô gái đó có điểm tin tưởng gã thiếu niên trông không hề lớn này, có lẽ thật sự là một cao thủ chế tạo quang giáp.
- Vị tiên sinh này, không biết ngài có thể giúp tôi không? Cô gái đó đi tới trước mặt Diệp Trùng, hành lễ, dùng giọng nói trầm thấp, khàn khàn đặc biệt của nàng ta.
Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, Diệp Trùng một mực không nói lời nào mở miệng: “Quy Văn mộc đáng giá bao tiền?”
Vấn đề này vượt ra ngoài ý liệu của mọi người. Hậu quả trực tiếp nhất chính là trong nửa phút, mọi người trong cả căn phòng chìm trong yên lặng.
Một nhân viên chuyên nghiệp chế tạo vũ khí, tuyệt sẽ không hỏi vấn đề thế này. Loại tài liệu cao cấp như Quy Văn mộc thế này, không phải có tiền thì có thể mua được, không có một vị kỹ sư khí giới này lại hỏi vấn đề này. Loại vấn đề này, chỉ xuất hiện trong miệng những kẻ ngoài ngành không biết giá trị của Quy Văn mộc đó. Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng dâng lên cùng một suy nghĩ, một người ngay cả giá trị của Quy Văn mộc cũng không biết, làm sao có thể là một kỹ sư khí giới ưu tú?
Người có phản ứng trước hết là Christine, mang theo vài phần đùa cợt, nàng mau lẹ nói: “Nếu như ngươi có thể có được miếng Quy Văn mộc đó, ta nguyện ý dùng một triệu úc mua.”
Một triệu, Diệp Trùng không có khái niệm gì, nhưng với hắn, chắc là một con số không nhỏ. Thứ hắn cần hiện giờ chính là tiền, mấy tài liệu quý hiếm này đối với hắn mà nói, giá trị không hề lớn. Trong cái nhẫn của hắn, vật liệu quý hiếm nhiều không kể xiết.
- Được. Diệp Trùng không chút do dự đồng ý.
Cô gái đó trong lòng có chút hiểu là chuyện thế nào, sắc mặt bỗng lạnh đi, nàng ta lạnh lùng nhìn Christine.
Gần như đồng thời, nhiệt độ trong phòng giảm mạnh.
Cao thủ!
Sắc mặt Christine lập tức trở nên trắng bệch, trong lòng nàng dâng lên một tia hối hận. Cô gái này nhất định là một cao thủ năm cấp trở lên! Chỉ có cao thủ năm cấp trở lên mới có khả năng có cảm giác áp bức mạnh mẽ thế này. Lần này đùa quá lố rồi!
Ban Mông càng không chịu nổi. Hắn ở trong góc run cầm cập.
Nhưng điều lại một lần nữa ra ngoài ý liệu của mọi người là, trừ Mặc tiên sinh, còn có một người không bị ảnh hưởng.
Đó chính là Diệp Trùng!
Mặc tiên sinh là vì cô gái đó chiếu cố, không liên lụy tới hắn.
Nhưng thiếu niên mạnh miệng không biết xấu hổ, ngay cả giá trị của Quy Văn mộc cũng không biết này lại cũng không bị ảnh hưởng.
Trong mắt cô gái đó lóe lên một tia dị sắc.
Bỗng, trên người mọi người chỉ cảm thấy nhẹ hẫng, nhiệt độ căn phòng đột nhiên khôi phục bình thường.
- Ta cần mượn vật liệu và thiết bị trong này dùng. Diệp Trùng sắc mặt như thường.
Không đợi Christine đồng ý, cô gái đó gật đầu: “Được.” Nói xong nàng ta liền quét nhìn Christine sắc mặt trắng bệch, Christine hiện giờ giống như một con mèo ôn thuận, gật đầu lia lịa.
- Cô có yêu cầu gì đối với vũ khí? Diệp Trùng hỏi.
- Có đủ lực xuyên thấu, tần suất bắn phải cao, độ chính xác phải cao. Có thể ứng phó các loại khí hậu để chiến đấu. Cô gái đó không chút do dự trả lời.
- Thể hình lớn nhỏ có yêu cầu gì? Trọng lượng có yêu cầu gì?
- Thể hình không thể quá lớn, có thể mang vác, trong lượng dưới tám mươi cân.
- Quen dùng tay trái hay là tay phải?
- Tay trái! Có gái đó có chút hưng phấn, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng làm nàng ta rất khó tìm thấy vũ khí hợp tay, vũ khí tay trái vốn dĩ ít ỏi.
- Xòe hai bàn tay của cô ra, kéo dài đôi tay.
Cô gái đó theo lời giang đôi tay ra, hai bàn tay xòe ra, Diệp Trùng quét nhìn một cái, rồi nói: “Tốt, được rồi.”
Christine trợn mắt há hốc mồm nhìn màn một hỏi một đáp giữa thiếu niên mà nàng cho là kẻ ngoài ngành này và nữ xạ thủ có thực lực cao siêu này, nàng trước giờ không nghĩ tới chất vấn người mua mấy vấn đề này trước khi chế tạo vũ khí. Nàng bình thường vẫn luôn căn cứ sở thích, sau khi làm ra vũ khí xong liền đặt trên kệ tùy người ta lựa chọn.
Diệp Trùng đi tới vị trí Christine ngồi lúc trước, hắn cần sử dụng tài liệu ở chỗ này để chế tạo.
Ánh mắt của hắn rơi trên một cây gậy gỗ màu lam nhạt dài khoảng chín mươi cm, trên chất gỗ màu lam có rất nhiều điểm đốm màu trắng. Trong mấy vũ khí hắn vừa nhìn thấy đó, phần lớn là do loại chất gỗ màu lam này chế tạo thành.
Mấy vật liệu chất đống trên bàn đó gọi là gì, chúng có tính năng gì, Diệp Trùng không biết chút nào. Cho nên hắn đã lựa chọn một loại tài liệu bảo đảm nhất.
Cô gái vẫn một mực đang quan sát Diệp Trùng đó lại không khỏi có chút thất vọng. Tuyết Ban Lam Sam (cây thông liễu màu lam đốm tuyết) chỉ là một loại vật liệu gỗ cực kỳ bình thường, phần lớn vũ khí bình thường đều là sử dụng loại gỗ này chế tạo mà thành. Nhưng rất ít khi có thể tìm thấy vũ khí cao cấp do Tuyết Ban Lam Sam chế tạo mà thành.
So với cô gái này, cách nhìn của Christine càng thêm chuyên nghiệp. Tính năng của Tuyết Ban Lam Sam không hề đủ để nó chế tạo ra vũ khí cao cấp, chỉ số chấp nhận năng lượng của nó không hề cao, uy lực vũ khí chế tạo ra đều không hề coi là lớn.
Diệp Trùng vẻ mặt bình tĩnh.
Tính năng của Tuyết Ban Lam Sam thế nào, hắn không hề biết. Điều hắn phải làm đầu tiên ở trước mắt chính là tìm thấy chỉ số chấp nhận năng lượng lớn nhất của loại tài liệu này.
Phương pháp của hắn rất đơn giản, đó chính là thử nghiệm. Hắn khắc trên bề mặt một cây Tuyết Ban Lam Sam khác một kết cấu đơn giản có thể để cho năng lượng thông qua, sau đó kích hoạt năng lượng trong tinh thể, không ngừng tăng lưu lượng năng lượng lên.
Binh! Cây Tuyết Ban Lam Sam này nổ thành hai đoạn từ bên trong.
Diệp Trùng cuối cùng đã tìm thấy chỉ số chấp nhận năng lượng lớn nhất của Tuyết Ban Lam Sam. Điều này làm hắn hơi hơi kinh ngạc. Chỉ số chấp nhận năng lượng lớn nhất của loại gỗ này khá cao, so với mấy thứ hợp kim mà Diệp Trùng từng thấy qua đó thì cao hơn nhiều. Quả nhiên là vấn đề chất liệu!
Sau khi tìm thấy đại thể chỉ số quan trọng nhất, trong lòng Diệp Trùng cũng có sẵn ý trong đầu.
Hắn không sử dụng thiết bị của Christine, mấy thiết bị đó hắn quá xa lạ, bây giờ dùng ngược lại rất khó thu được một hiệu quả khá làm người ta vừa ý. Ngoài ra, yêu cầu của mấy thiết bị đó đối với thần niệm khá cao, đây cũng là chỗ yếu của Diệp Trùng. Không thể không nói, thần niệm ở phương diện độ chính xác so với thị giác và xúc giác của con người đều linh mẫn với lại chính xác hơn nhiều.
- Trủy thủ đâu? Đưa ta dùng một lát. Diệp Trùng nói với Ban Mông ở trong góc.
Ban Mông vội vàng lấy trủy thủ ra, quăng cho Diệp Trùng.
Trủy thủ rời vỏ, loại chất liệu chưa từng thấy qua này lập tức hấp dẫn gắt gao ánh mắt của Christine. Ai cũng không chú ý thấy, khi cô gái đó nhìn thấy trủy thủ trên tay Diệp Trùng, trong mắt lóe qua một tia kinh ngạc.
Loại trủy thủ lạ lùng chưa từng thấy qua này, lại một lần nữa làm cả căn phòng rơi vào trong tĩnh mịch. Mọi người đều ngừng hô hấp nhìn hắn.
Nhẹ nhàng nâng trủy thủ lên, giống như tùy ý khắc trên cây Tuyết Ban Lam Sam đó, không mượn bất cứ công cụ gì khác.
Từng miếng rồi lại từng miếng gỗ vụn cuộn lại thành từng đóa hoa trắng xanh xen lẫn.
Thần tình của Diệp Trùng tập trung, động tác trên tay lại nhẹ nhàng, lưu loát vô cùng. Đôi tay thon dài trắng nõn đó, chính xác giống như là máy móc. Mỗi một đao, mỗi một miếng gỗ vụn cơ hồ đều hoàn toàn giống nhau.
Chính xác, trong đầu mỗi người trực tiếp lóe lên từ này.
Tay phải phiêu dật, mơ hồ, tay trái ổn trọng như núi, mâu thuẫn như vậy nhưng lại hài hòa như vậy.
Trong nháy mắt, cây Tuyết Ban Lam Sam này liền biến thành một cây gậy dài tròn trịa hoàn mỹ vô cùng. Thân gậy tròn trơn nhẵn bóng, điểm đốm trắng như tuyết giống như từng điểm hoa mai.
Trong dự định của Diệp Trùng, hắn còn cần phải khắc rỗng cây gậy dài này thành một cái nòng súng. Đây là chỗ phức tạp nhất trong cả quá trình chế tạo này, cũng là chỗ khó xử lý nhất. Bởi vì tường trong của nòng súng không thể có bất cứ lỗi nào.
Hắn cẩn thận dùng trủy thủ khắc trên mặt cắt nằm ngang một vòng tròn nhỏ hoàn mỹ.
Bất kể là Christine hay là cô gái đó, tu vi ở phương diện thần niệm của hai người đủ làm cho bọn họ có thể quan sát được mỗi một động tác nhỏ nhặt của Diệp Trùng.
Do đó, bọn họ lại một lần nữa vì kỹ xảo của Diệp Trùng mà chấn kinh. Bởi vì vòng tròn này quả thật quá tròn! Ngay cả nhân viên chuyên nghiệp giống như Christine thế này cũng moi không ra chút tật xấu nào. Tiện tay thì có thể dùng trủy thủ khắc ra một hình tròn hoàn mỹ như vậy. Điều này đủ tỏ rõ căn cơ vững chắc của Diệp Trùng.
Diệp Trùng lại khắc một vòng tròn nhỏ khác ở mặt cắt còn lại.
Nếu như ánh mắt của Christine và cô gái đó đủ, vậy thì bọn họ sẽ càng chấn kinh hơn. Bởi vì hai vòng tròn này vừa đúng trùng hợp hoàn toàn, ngay cả độ sâu của vết khắc cũng hoàn toàn giống y như nhau.
Làm xong một bước này, Diệp Trùng buông trủy thủ ra, rồi lại bỏ tao vào trong túi, dường như đang mò gì đó.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào túi của Diệp Trùng, bọn họ vô cùng tò mò Diệp Trùng sẽ mò ra thứ gì từ bên trong.
Thật ra trong túi Diệp Trùng không có thứ gì hết, hắn chẳng qua chỉ là đang che giấu, thứ hắn muốn lấy ở trong công tắc không gian của Thần.
Giả vờ mò như vậy một hồi, Diệp Trùng lấy ra một bình nhỏ màu xanh lá đen.
Trong cái bình nhỏ trong suốt chứa quá nửa chất lỏng màu xanh lá đen.
Mấy người Christine đều không biết hắn đây là đang giở trò huyễn hoặc gì, ai nấy vẻ mặt tò mò.
Đây thật ra là một bình thuốc ăn mòn công hiệu cao, là thứ Diệp Trùng tìm thấy trong căn cứ của tổ nghiên cứu khoa học ở hành tinh U Linh. Kinh nghiệm sử dụng thuốc ăn mòn của Diệp Trùng phong phú phi thường, giống như “Thương thủy” lúc trước, hiệu quả cực kỳ bá đạo.
Làm sao đục rỗng nòng súng, Diệp Trùng cũng phí nhiều cân não, cuối cùng nghĩ tới cách ăn mòn.
Nếu như là “Thương thủy” thì tốt rồi, hắn tin rằng với tính ăn mòn của “Thương thủy”, hiệu quả nhất định cực kỳ xuất sắc. Bình thuốc ăn mòn này, Diệp Trùng không hề biết tên của nó, nếu như không phải phía trên đánh dấu ký hiệu thuốc ăn mòn, Diệp Trùng hoàn toàn không biết nó là cái gì. Đồ đạc vét được từ căn cứ hắn vẫn không có thời gian sắp xếp lại. Thuốc ăn mòn đại loại thế này, còn có vài bình nữa. Do không biết chút nào về tính năng của chúng, Diệp Trùng chỉ đành chọn đại một bình.
Bản thân trên mặt cái bình đã có đồ lọc hút, điều này cũng giảm cho Diệp Trùng không ít công sức.
Mấy người Christine chỉ thấy Diệp Trùng móc ra một cái bình có tạo hình vô cùng kỳ quái, ai nấy giống như con nít tò mò, vươn dài cổ muốn nhìn cho rõ hơn.
Diệp Trùng vì thử thăm dò tính năng của loại thuốc ăn mòn này, từ trên bàn lấy ra một tấm Tuyết Ban Lam Sam dày ba bàn tay, nhè nhẹ nhỏ một giọt chất lỏng màu xanh lá đen lên trên.
Xì! Một luồng khói xanh bốc lên. Miếng gỗ này dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mau chóng bị ăn mòn, vị trí bị chất lỏng màu xanh lá đen nhỏ trúng giống như một miếng sắt nóng đỏ rực bỏ vào trong tuyết, mau chóng tan chảy.
Hoàn toàn xuyên thủng! Miếng gỗ này để lại một lỗ hổng không quy tắc, ngay cả mặt bàn dưới miếng gỗ cũng để lại một cái lỗ sâu một ngón tay.
Trong phòng vang lên một loạt âm thanh hít khí lạnh!
Christine, Mặc tiên sinh và Ban Mông đều mặt không sắc máu, chính cô gái đó, trên mặt cũng có chút không tự nhiên.
Tính ăn mòn thật bá đạo!
Trong lòng Diệp Trùng cũng thầm hoảng sợ, nhưng thần sắc lại không chút biến hóa, giống như đã sớm biết vậy.
Tập trung suy nghĩ nửa phút, Diệp Trùng quyết định bắt đầu ra tay.
Vì để chính giữa cây gậy này trống rỗng, hắn dùng đồ lọc hút hút ra mười lăm giọt chất lỏng màu xanh lá đen.
Tay trái thò ngang, Tuyết Ban Lam Sam đặt dựng đứng, tay phải nắm đồ lọc hút. Thần tình Diệp Trùng có chút ngưng trọng, bước này là một bước mấu chốt nhất.
Diệp Trùng vẫn luôn bình tĩnh cũng lộ ra thần tình ngưng trọng như vậy, mấy người Christine chịu ảnh hưởng, ai nấy không dám thở mạnh, sợ kinh động Diệp Trùng.
Ánh sáng lóe lên rồi mất trong mắt Diệp Trùng. Tay phải ở trên van áp lực của đồ lọc hút nhẹ nhàng nhẹ nhàng bóp.
Một cột nước màu xanh lá đen chảy xuống dưới.
Vẫn chưa đợi cột nước màu xanh lá đen tiếp xúc tới mặt ngang của cây gậy Tuyết Ban Lam Sam, tay phải nắm đồ lọc hút của Diệp Trùng giống như tia chớp, bỏ đồ lọc hút trở lại trên bình.
Động tác tay phải này của Diệp Trùng quá nhanh, chỉ để lại trong mắt mọi người một tàn ảnh.
Sắc mặt cô gái vẫn luôn miễn cưỡng giữ vững trấn định đó cuối cùng đã thay đổi!
Tay phải thu về nhẹ nhàng chụp lấy thân cây gậy Tuyết Ban Lam Sam đó. Hai bàn tay xòe ra nhẹ nhàng kẹp chặt lấy cây gậy Tuyết Ban Lam Sam đó.
Trong mắt Diệp Trùng, luồng thuốc ăn mòn màu xanh lá đen đó rơi xuống ở trên không giống như động tác chậm vậy.
Thuốc ăn mòn chuẩn xác rơi vào trong vòng tròn nhỏ được điêu khắc đó.
Xì, khói xanh làm người ta run rẩy lại một lần nữa bốc lên.
Hai bàn tay nhẹ nhàng kẹp chặt thân gậy Tuyết Ban Lam Sam của Diệp Trùng đột nhiên nhè nhẹ xoa.
Ông!
Âm thanh rung do thân gậy phát ra vang vọng trong phòng.
Gương mặt vừa mới biến sắc của cô gái đó lại một lần nữa biến đổi dữ dội.
Gậy Tuyết Ban Lam Sam xoay chuyển với tốc độ cao làm cho mấy giọt thuốc ăn mòn màu xanh lá đen đó xói mòn một cách cân bằng tường trong trong cây gậy. Đôi mắt Diệp Trùng không chớp cái nào, hắn cẩn thận khống chế góc độ và tốc độ xoay của cây gậy Tuyết Ban Lam Sam.
Khống chế khảo nghiệm sức lực phi thường này, ngay của người nổi tiếng nhờ sức khống chế như Diệp Trùng đây cũng không dám có chút sơ suất nào.
Mọi người hoàn toàn nghệch mặt ra nhìn Diệp Trùng không ngừng điều chỉnh cây Tuyết Ban Lam Sam như một màn tạp kỹ đó.
Do chỗ trống trong ống càng lúc càng nhiều, tiếng ông ông do ống Tuyết Ban Lam Sam xoay chuyển với tốc độ cao phát ra cũng càng lúc càng mang theo không âm.
Bỗng, tất cả âm thanh đột nhiên biến mất.
Diệp Trùng cầm cái ống Tuyết Ban Lam Sam này, duỗi ngang mặt nước ở trước mặt mình, tường trong sáng bóng như gương làm hắn vô cùng vừa ý. Sự thật thì, biện pháp này hắn không hề nắm chắc hoàn toàn. Nhưng ở chỗ này quả thật không tiện lấy mấy thứ máy móc trong công tắc không gian đó ra, Diệp Trùng chỉ đành dùng biệp pháp ngốc xít này.
Nhưng may mà kết quả cũng làm hắn khá vừa ý, đây là một nòng súng khá tốt.
Sau khi hoàn thành bước khó khăn nhất, thứ khác đối với Diệp Trùng mà nói, cũng không tạo nên vấn đề gì. Trong đầu hắn, có rất nhiều loại kết cấu của súng hồng ngoại. Diệp Trùng lựa một loại kết cấu không hề coi là phức tạp, nhưng hiệu quả không tồi.
Nhưng hắn vẫn làm một số điều chỉnh. Thí dụ cái vũ khí năng lượng này không cần tấm năng lượng, mà dùng loại tinh thạc càng thêm nhỏ nhắn, cũng càng thêm nhẹ nhàng, tiện lợi đó. Phương thức kích hoạt năng lượng trong tinh thể, thứ Diệp Trùng tham khảo là một loại kết cấu thường thấy nhất ở chỗ này. Hắn vẫn chưa tiến hành nghiên cứu đối với loại tinh thể này, không cách nào tìm được phương pháp kích hoạt càng có lợi hơn. Hắn còn làm một số điều chỉnh tương ứng với điều kiện bản thân cô gái đó, thí dụ thói quen dùng tay của nàng ta.
Cả quá trình, trừ thanh trủy thủ đó và thuốc ăn mòn, Diệp Trùng không mượn bất cứ công cụ gì khác.
- Hoàn thành. Diệp Trùng thần sắc bình tĩnh đưa thành phẩm tới trước mặt cô gái đó.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451