Việc Diệp Trùng hiện giờ cần làm rất nhiều, thật sự rất nhiều.
Huấn luyện xạ kích, việc này phải nắm chắc, nếu như mình có năng lực viễn chiến, vậy thì đối mặt mấy xạ thủ đó cũng sẽ không bó tay hết cách như thế, đặc biệt là khi điều khiển quang giáp. Năng lực này quan hệ tới an toàn thân thể của mình, không thể sơ suất.
Cải tạo căn cứ, đây là một công trình to lớn mà trường kỳ, hệ thống phòng ngự hơi có hình dáng, dưới tiền đề an toàn có thể được bảo đảm, việc này ngược lại không cần gấp như thế.
Học tập nội dung trong ba con chip Khuê cho mình, đây đồng dạng cũng là một công trình dài hơi đến mức không thể dài hơi hơn. Nội dung tri thức như trời bể trong đó, Diệp Trùng cũng không xác định cả đời này của mình có thể học hết hay không. Diệp Trùng lại không có lựa chọn, hắn cần phải học tập, trừ phi hắn không muốn trở về. Nhưng làm sao có thể chứ? Mục Thương, Băng, Tang tộc… Lúc này đây, Diệp Trùng mới bỗng nhiên phát hiện, hắn cũng không còn là thiếu niên độc hành cô đơn một mình, không chút vướng bận đó nữa.
Mặc kệ thế nào, nhất định phải trở về! Diệp Trùng siết chặt nắm tay, vẻ kiên định trong mắt không chút dao động, cho dù hao phí nhiều thời gian hơn, nỗ lực nhiều hơn, hắn cũng không tiếc.
Trừ ba việc thế này ra, thứ khác ngược lại không quan trọng. Hắn không cần đi kết giao quá nhiều người, không cần xem sắc mặt của ai. Hắn chỉ cần một mình ở trong căn cứ hoàn thành nghiên cứu của hắn.
Diệp Trùng thở ra một hơi thật dài, mặc kệ thế nào, nỗ lực thôi, lúc này nghĩ quá nhiều đối với sự việc cũng không có tác dụng gì. Đối với hành tinh này, Diệp Trùng vẫn luôn cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Sản vật nơi này cực kỳ phong phú, chủng loại sinh vật đa dạng. Năng lượng nơi này đầy đủ, sản xuất nhiều tinh thạch năng lượng. Điều này cũng trực tiếp làm cho tính hòa hợp của thực vật nơi này với năng lượng cực kỳ cao. Đây cũng là tại sao trình độ phát triển của khoa học kỹ thuật về năng lượng ở hành tinh này rất cao. Nhưng trong mắt Diệp Trùng, loại phát triển cao này lại mang theo trạng thái nồng đậm. Vô luận cơ sở lý luận của bọn họ ở phương diện này hay là nghiên cứu cơ sở khác, đều chênh lệch với nhau quá xa, hệ thống không hề hoàn thiện.
Với lại, nơi này có một thiếu sót cực kỳ quan trọng, đó chính là không có vật chất loại kim loại. Tính năng của vật liệu thực vật chỗ này cực kỳ xuất sắc, nhưng, chúng trước sau là thu thập từ thực vật, chịu bó buộc sinh trưởng của bản thân thực vật, tất cả tài liệu bọn họ thu được kỳ thật cực kỳ có hạn. Nơi này không có thủ đoạn như là điều bồi, bọn họ không hề có mấy thứ thực vật sản xuất theo kế hoạch, mà sử dụng phương thức cướp đoạt khá nguyên thủy, lấy nguồn lực từ trong đại tự nhiên. Với cái nhìn của Diệp Trùng, đây vô nghi là cực kỳ lạc hậu.
Hệ thống tri thức vững chắc, phong phú của Diệp Trùng, làm hắn có thể đối xử với khoa học kỹ thuật của chỗ này từ một góc nhìn khá cao.
Những thứ này, không hề có quan hệ quá lớn với hắn, hắn tự nhiên cũng lười để ý, điều hắn cần làm hiện giờ là làm sao mau chóng lợi dụng điều kiện trước mắt, phát triển lớn mạnh bản thân. Bỗng nhiên, hắn có một loại ảo giác, mình giống như đang ở trong trò chơi đó chơi với Mục Thương. Ở một góc xa xôi không cho người ta biết từ từ phát triển, đợi thời cơ chín muồi, lại dẫn dắt đội ngũ của mình giết trở lại.
Nghĩ tới khoảng thời gian khó khăn mà đầy đủ đó, khóe miệng Diệp Trùng từ từ hiện lên ý cười nhàn nhạt, trong ngực bỗng dâng lên hào tình vạn trượng.
Xem ra, mình nhất định có thể trở về.
Thời gian một tháng trôi qua rất mau, lại tới thời gian Diệp Trùng giao dịch với Tô Môn Tây Gia Hoa.
Tô Môn Tây Gia Hoa tới như đã hẹn, theo bên cạnh hắn là một lão già đầu tóc bạc phơ, chính là đại sư Tạp Lỗ.
Hai người đều là lần đầu tiên tới trang viên của Diệp Trùng. Đại sư Tạp Lỗ tự nhiên là dáo dác nhìn quanh, rất nhiều tòa nhà chỗ này đều từng bị Diệp Trùng cải tạo qua, trang viên phong cách và giải trí quả thật có chút chả ăn nhập gì. Tô Môn Tây Gia Hoa vẫn rất mạnh mẽ, nhưng ánh mắt chốc chốc lấp lánh lại bán đứng sự tò mò đối với chỗ này của hắn.
Bên cạnh Tô Môn Tây Gia Hoa làm sao có thể thiếu hộ vệ, nhưng hắn cũng biết Diệp Trùng khẳng định không thích đông người, bên cạnh chỉ mang theo năm người. Chỉ là thần thái cử chỉ đó lại làm bộc lộ thân phận của bọn họ, vậy mà đều đồng nhất là xạ thủ cấp tám.
- Tới rồi. Diệp Trùng chào hỏi rất tùy ý mà lại đơn giản.
Tô Môn Tây Gia Hoa dường như không hề có giác ngộ hắn bây giờ đã là quốc vương, cũng tùy ý gật đầu: “Ừm, tới rồi.”
Hai người chào hỏi rất quen thuộc như vậy, ngược lại làm đại sư Tạp Lỗ và mấy hộ vệ bên cạnh Tô Môn Tây Gia Hoa đó đầy kinh ngạc. Đại sư Tạp Lỗ hiểu biết sâu sắc Tô Môn Tây Gia Hoa. Vị quốc vương này, cực kỳ nghiêm khắc, nhưng đối với mấy người có tài năng thật sự đó, thường sẽ cực kỳ thoải mái. Chỉ là thoải mái thế này, thật sự có chút…
Còn mấy hộ vệ khác, trừ kinh ngạc, trong đầu không hẹn mà cùng nhảy ra một ý nghĩ: “Thiếu niên này chắc không phải là con riêng của bệ hạ chứ? Mà khi ánh mắt bọn họ rơi trên người Sa Á, sắc mặt bọn họ bỗng biến đổi, ai nấy như lâm đại địch. Một xạ thủ cấp tám. Nếu như không sợ chết thích sát bệ hạ, dưới tình huống trước mắt này, rất là nguy hiểm a! Bọn họ mau chóng bảo hộ bệ hạ vào chính giữa.
Tô Môn Tây Gia Hoa có chút không có kiên nhẫn những hộ vệ này việc nhỏ xé ra to như vậy, không vui phẩy phẩy tay: “Các người lui xuống trước.”
Xoay mặt lại cười nói với Diệp Trùng: “Đồ đạc đều chuẩn bị tốt rồi chứ?”
- Ừm. Diệp Trùng gật đầu, chỉ hai cái rương lớn đặt tùy tiện dưới một cái cây ở chỗ không xa. Hai cái rương này chế tạo tinh xảo, trên mặt điêu khắc rất nhiều hoa văn tinh tế, hoa lệ. Hai cái rương này là do Christine chế tạo, đối mặt với nhiệm vụ đầu tiên Diệp Trùng giao cho nàng, nàng không dám có chút sơ suất nào. Không chỉ tự mình lựa chọn tài liệu, còn làm rất nhiều trang trí, điều này làm hai cái rương này trông càng giống tác phẩm nghệ thuật tinh xảo hơn.
Tô Môn Tây Gia Hoa nhìn hai cái rương, gật đầu, liền có hai hộ vệ chạy tới xách hai cái rương này ra ngoài.
- Trả tiền đi. Diệp Trùng rất dứt khoát thò tay ra.
Biểu tình Tô Môn Tây Gia Hoa có chút không biết làm sao: “Này, cho ngươi.”
Đại sư Tạp Lỗ hứng thú nhìn hai người nói chuyện, hắn trước giờ không ngờ lại có người dám nói với bệ hạ như vậy, thiếu niên này lại không chút kính sợ bệ hạ.
- Vị này là đại sư Tạp Lỗ, là kỹ sư chế tạo vũ khí nổi danh nhất của nước Đông Vân chúng ta, ông ta đã sớm muốn giao lưu với ngươi một chút, ta hôm nay liền ông ấy tới. Tô Môn giới thiệu.
Đại sự Tạp Lỗ mỉm cười, nếp nhăn trên mặt hiện ra lớp lớp: “Ở trước mặt cao thủ như Diệp đại sư thế này, lão già ta đây nào dám xưng là đại sư gì đó, ta lần này chuyên môn tới học tập.”
- Không dám. Diệp Trùng lịch sự trả lời.
Tô Môn Tây Gia Hoa cười ha hả: “Hai người các ngươi nói chuyện đi, ta không ở đây làm chướng mắt nữa. Ài, cuộc sống tự do giống ngươi thế này, ta hiện giờ thật sự rất ngưỡng mộ đó.”
Đám người Tô Môn Tây Gia Hoa rời khỏi trang viên của Diệp Trùng. Đại sư Tạp Lỗ thử dò hỏi: “Không biết ta có thể tham quan phòng chế tạo của ngài một chút không. Pháo trận đó ta có một bụng nghi hoặc.”
- Được. Diệp Trùng nghĩ đi nghĩ lại, gật đầu đồng ý.
Diệp Trùng dẫn Tạp Lỗ tới một tòa nhà màu trắng hồng: “Nơi này chính là phòng chế tạo của ta.” Diệp Trùng tiếp thu bài học lần trước, chuyên môn dùng một tòa nhà để làm bình phong. Bên trong đặt một vài máy móc bình thường mà chỗ này dùng để chế tạo vũ khí. Sự thật thì, nơi này bình thường Diệp Trùng chưa từng tới qua. Ngược lại, Christine lại tới mỗi ngày, máy móc chỗ này phần lớn cũng là nàng mua.
Cho nên khi Diệp Trùng dẫn Tạp Lỗ tiến vào, Christine đang ở bên trong có chút ngạc nhiên. Nhưng ánh mắt của nàng cực kỳ độc. Lão già này vừa nhìn khí thế phong độ thì đã không tầm thường, tự nhiên không phải là nhân vật bình thường.
- Lão sư. Christine rất thành thật kêu một tiếng. Từ sau khi biết được sức chiến đấu kinh người của Diệp Trùng, phong phạm đại tỷ ngày trước của Christine liền không còn dám lộ ra trước mặt Diệp Trùng.
Học trò của Diệp Trùng? Trước mắt đại sư Tạp Lỗ sáng lên. Vẻ đẹp của Christine làm lão có vài liên tưởng về phương diện khác. Chẳng lẽ thiếu niên trong lạnh lùng này, cảm thấy hứng thú với người đẹp? Ý nghĩ này chỉ lóe qua trong đầu lão.
- Ừm. Diệp Trùng gật đầu, giới thiệu Tạp Lỗ với Christine: “Đây là đại sư Tạp Lỗ.”
- Đại sư… đại sư Tạp Lỗ! Đầu lưỡi Christine có chút líu lại, không thể tin được nhìn chằm chằm lão già này.
Đại sư Tạp Lỗ cảm thấy có chút đắc ý với biểu tình của Christine, cười giễu cợt: “Không ngờ Diệp đại sư có một học sinh xinh đẹp thế này, thật là làm người ta ngưỡng mộ a.”
- Christine, học sinh của ta. Diệp Trùng thần tình không đổi, giới thiệu đơn giản Christine. Mặc kệ lúc đầu thu nhận học trò này là xuất phát từ mục đích gì, Diệp Trùng vẫn khá vừa ý với Christine. Thiên phú của nàng rất tốt, mà học tập cũng tận hết sức mình, khắc khổ dị thường. Diệp Trùng không hề có quá nhiều thời gian đi hướng dẫn nàng, lúc bình thường, phần lớn đều là dạy cho nàng một vài tri thức cơ sở, cho nàng tự mình học tập.
Christine đối với phương pháp dạy học không có trách nhiệm này của Diệp Trùng không hề có bất mãn gì, mà lại nỗ lực hấp thu những tri thức đó.
Đối với người cần cù, phấn đấu, Diệp Trùng đều có một phần hân thưởng.
- Ngài thật sự là đại sư Tạp Lỗ? Christine mừng rỡ nói. Trong giới kỹ sư chế tạo vũ khí, không có ai không biết lão già danh tiếng lẫy lừng này. Lão là nhân vật đứng đầu kỹ sư chế tạo vũ khí của nước Đông Vân, hắn là thần tượng vô số người sùng bái. Christine cũng là một trong số này. Đột nhiên nhìn thấy thần tượng mình sùng bái đã lâu, Christine kích động dị thường.
- Ha ha, người có chút trình độ này như lão đây, sẽ không có người mạo xưng đâu. Tạp Lỗ cười ha hả, lão cảm thấy cô bé này khá thú vị.
Ánh mắt của lão lập tức rơi trên một vài món đồ nhỏ đặt trên bàn, rõ ràng chỉ là bán thành phẩm.
Lão nhã nhặn hỏi: “Đây là do cô chế tạo?”
Mặt Christine hơi đỏ, gật đầu nhẹ đến nỗi không nhận ra: “Ừm.” Nàng cảm thấy có vài phần xấu hổ. Đại sư Tạp Lỗ sùng bái vô bì lại chú ý tới mấy cái bán thành phẩm mình chế tạo. Chút trình độ này của mình, trong mắt đại sư Tạp Lỗ, chỉ sợ…
Đại sư Tạp Lỗ tiện tay cầm một món bán thành phẩm lên, quan sát tỉ mỉ, lão muốn xem xem, học sinh của thiếu niên này, thành tựu ở phương diện chế tạo vũ khí đã tới mức độ nào. Vô luận ngành nào, thực lực của học sinh thường tỉ lệ thuận với thầy giáo, đương nhiên, ngoại lệ cũng rất nhiều.
Đại sư Tạp Lỗ gật đầu: “Không tồi. Kết cấu của con chip kích phát năng lượng này rất đặc biệt. Thủ pháp của cô rất thành thạo a. Ý!” Đại sư Tạp Lỗ bỗng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chip kích phát năng lượng là bộ phận hạch tâm nhất của mỗi món vũ khí, tác dụng của nó chính là kích thích năng lượng trong tinh thạch năng lượng bắn ra. Mấy thứ năng lượng vô định hình này lại thông qua linh kiện khác, trải qua sắp xếp đặc biệt, trở thành năng lượng định hướng có sức sát thương. Hàm lượng kỹ thuật của chip kích phát năng lượng là thứ có hàm lượng kỹ thuật cao thứ hai trong các linh kiện của vũ khí, cao thứ nhất là hệ thống định hướng.
Đại sư Tạp Lỗ đắm chìm trong phương diện chế tạo vũ khí còn lâu hơn cả tuổi của Diệp Trùng và Christine cộng lại, chip kích phát năng lượng mà mỗi món vũ khí đều không thể thiếu, lão làm sao lại không quen thuộc chứ?
Kết cấu của chip kích phát năng lượng này, trông thế nào cũng có chút cổ quái. Nó chỉ lớn cỡ quả hạch đào, kết cấu phức tạp làm người ta váng đầu hoa mắt. Nhưng đại sư Tạp Lỗ vừa nhìn liền có thể nhìn ra đặc trưng tinh vi nhất của mỗi linh kiện trong này.
- Đây là chip kích phát năng lượng của súng quang cấp năng lượng nào? Đại sư Tạp Lỗ thận trọng hỏi Christine.
Christine trả lời không chút do dự: “Cấp năng lượng ba triệu.”
Khóe mắt đại sư Tạp Lỗ giật giật, giọng nói có chút thay đổi: “Cấp năng lượng ba triệu?”
- Ừm. Christine có chút thấp thỏm trong lòng, chip kích phát năng lượng nàng chế tạo tuy nhỏ hơn chip kích phát năng lượng cao cấp mua trên thị trường, nhưng nghĩ chắc là với trình độ của đại sư Tạp Lỗ, loại trình độ này chỉ sợ khó mà lọt pháp nhãn của ông ta.
Lần này mất mặt rồi! Christine cảm thấy mặt mình có chút nóng lên, len lén liếc nhìn Diệp Trùng, lão sư vẫn vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn không ra chút bất mãn nào. Trong lòng Christine thầm kêu khổ, đối với tính khí của Diệp Trùng, nàng vẫn luôn mò không thấu. Ông thầy lúc trước của nàng cực kỳ xem trọng sỉ diện, đặc biệt là trong cùng ngành, nếu như người cùng ngành khác đạp lên mặt ông ta, vậy thì kết quả rất thảm đó!
Trong mắt Tạp Lỗ lóe qua vẻ chấn kinh. Chip kích phát năng lượng của cấp năng lượng ba triệu làm được nhỏ thế này, không phải là việc dễ dàng. Kết cấu của chip kích phát năng lượng cực kỳ phức tạp, mỗi khi thu nhỏ chút xíu đều cực kỳ khó khăn. Mà cấp năng lượng càng cao, thể tích của nó cũng càng lớn. Chip kích phát năng lượng cấp năng lượng ba triệu ở trong phòng chế tạo của lão, nhỏ nhất cũng to cỡ nắm tay. Mà cái trước mắt này, lại chỉ nhỏ cỡ quả hạch đào.
Tạp Lỗ già thành tinh, thần tình trên mặt không đổi, cười hỏi Christine: “Cấp năng lượng ba triệu, là hỏa lực nặng đó. Cô muốn trang bị nó trên vũ khí gì?”
Gương mặt ngọc hoàn thiện của Christine lộ ra chút vẻ xấu hổ của bé gái: “Tôi chỉ muốn chế tạo một cây súng quan.” Diệp Trùng lần trước đã làm hai cây súng quang cấp năng lượng năm triệu. Một cây tự mình dùng để luyện tập xạ kích, cây còn lại đổi cho Sa Á, đào thải cây súng quang do Tuyết Ban Lam Sam chế tạo. Christine tự nhiên thấy mà thèm vô cùng, đáng tiếc, Diệp Trùng thấy rằng nàng không cần tí nào, cho nên không chế tạo cho nàng.
Vì vậy, Christine liền nghĩ tới việc chế tạo cho mình một cây súng quang cấp năng lượng cao. Mà tri thức nàng học tập mấy ngày nay cũng làm nàng nghĩ ra không ít ý tưởng, nàng liền nảy ra ý nghĩ thử xem sao. Đương nhiên, chế tạo cấp năng lượng năm triệu thực sự vượt qua thực lực của nàng, sau vài lần đắn đo, nàng cuối cùng đặt mục tiêu ở cấp năng lượng ba triệu.
Súng quang cấp năng lượng cao nhất có thể mua được trên thị trường là cấp năng lượng một triệu rưỡi, với lại đều là giá trên trời. Còn cây súng quang cấp năng lượng ba triệu này, Christine cũng không chắc chế tạo được, chỉ là thử một chút. Danh tiếng của đại sư Tạp Lỗ quả thật quá sáng chói, Christine cảm thấy, mình có thể làm được, còn đối với đại sư Tạp Lỗ mà nói, đó còn không phải là trò trẻ con sao?
Súng quang!
Khóe mắt Tạp Lỗ lại giật một cái. Chip kích phát năng lượng cấp năng lượng ba triệu dùng để chế tạo súng quang? Nếu như không phải nhìn thấy Diệp Trùng vẻ mặt bình tĩnh đứng ở bên cạnh mình, Tạp Lỗ tuyệt đối hoài nghi mình có phải là đã nghe lầm không.
Bất quá, Christine tuy biểu tình có chút xấu hổ, nhưng Tạp Lỗ vẫn nhìn ra sự nghiêm túc trong ánh mắt nàng.
Chẳng trách thể tích con chip kích phát năng lượng này nhỏ như vậy. Mấy kết cấu trông có chút cổ quái trên mặt nó, nghĩ chắc chính là tại sao con chip kích phát năng lượng này có thể làm được tới mức nhỏ như vậy.
Tạp Lỗ có một loại xung động, lão hận không thể lập tức tháo con chip kích phát năng lượng trên tay này ra, xem xem kết cấu bên trong rốt cuộc là thế nào. Nhưng lão tới cùng cũng không phải là nhân vật bình thường. Đè nén xung động trong lòng, nhìn thấy Diệp Trùng vẻ mặt bình tĩnh, Tạp Lỗ miễn cưỡng cười nói: “Thực lực Diệp đại sư siêu quần, loại kết cấu này quả nhiên độc đáo a.” Lão cho rằng, kết cấu của con chip kích phát năng lượng này có thể nói là đặc biệt mới lạ, bất quá, đối với một kỹ sư chế tạo vũ khí có thể chế tạo vũ khí tiên tiến như là pháo trận, đây cũng là chuyện đương nhiên.
Diệp Trùng lắc đầu phủ nhận: “Loại kết cấu này là tự nàng ta thiết kế.” Ánh mắt của hắn chỉ dừng lại chốc lát trên con chip kích phát năng lượng đó, tuy chỗ trống để cải tiến của tác phẩm này vẫn còn rất lớn, nhưng hắn cảm thấy loại thử sức này của bản thân Christine lại cực kỳ có ý nghĩa.
Tạp Lỗ lần này thật sự có chút trố mắt ra, trình độ học trò của Diệp Trùng chẳng lẽ cũng cao tới mức độ này sao? Làm sao giảm thiểu thể tích của chip kích phát năng lượng vẫn luôn là nan đề trong giới chế tạo vũ khí, mà hiện giờ, học sinh của thiếu niên này không cần thầy giáo chỉ điểm, tự mình thì có thể dễ dàng giải quyết vấn đề này.
Đây, đây… trong khoảnh khắc này, Tạp Lỗ lần đầu tiên cảm thấy mình có phải là già rồi không.
Phản ứng của đại sư Tạp Lỗ cực kỳ mau lẹ: “Ha ha, xem ra nước Đông Vân chúng ta lại sắp có một vị đại sư ra đời rồi. Diệp đại sư có một học trò tốt a!”
Có thể có được sự khen ngợi của nhân vật như đại sư Tạp Lỗ, nhất thời, Christine cảm thấy vô số hạnh phúc trong khoảnh khắc này ập tới mình, giống như bay lên mây vậy, chân cũng có chút mềm oặt. Cùng lúc này, nàng triệt để thở phào một hơi, len lén liếc nhìn Diệp Trùng, Diệp Trùng lại vẫn là biểu tình vạn năm không đổi đó, nhìn không ra chút vẻ vui vẻ nào.
- Đã là thứ do quý đồ tự mình nghiên cứu, vậy không biết ta có thể đại biểu nước Đông Vân mua quyền phát minh này hay không? Lúc đại sư Tạp Lỗ nói, cẩn thận nhìn Diệp Trùng.
Diệp Trùng không để ý nói: “Thành quả của bản thân nàng ta, ông và nàng ta thương thảo là được rồi.”
Nếp nhăn trên mặt Tạp Lỗ lập tức giãn ra, lộ ra nụ cười như hồ ly: “Tiểu thư Christine, chúng tôi nguyện ý trả ba mươi triệu úc mua bằng phát minh này, mỗi con chip kích phát năng lượng kiểu này chúng tôi sản xuất, cô sẽ nhận được năm phần trăm lợi nhuận, kỳ hạn hai mươi năm, cô thấy thế nào?” Ánh mắt Tạp Lỗ cực kỳ già dặn, lão tin rằng, kỹ thuật này, nếu như không có gì bất ngờ, đủ có thể làm cho bọn họ dẫn trước các nước đối địch khác ba mươi năm, cái giá này, quả thật không coi là cao.
Christine cảm thấy mình có chút mê muội, nàng ngạc nhiên nhìn Tạp Lỗ, tiếp đó ánh mắt có chút không biết xử trí thế nào của nàng cầu cứu nhìn lên người Diệp Trùng mặt mày bình tĩnh.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Huấn luyện xạ kích, việc này phải nắm chắc, nếu như mình có năng lực viễn chiến, vậy thì đối mặt mấy xạ thủ đó cũng sẽ không bó tay hết cách như thế, đặc biệt là khi điều khiển quang giáp. Năng lực này quan hệ tới an toàn thân thể của mình, không thể sơ suất.
Cải tạo căn cứ, đây là một công trình to lớn mà trường kỳ, hệ thống phòng ngự hơi có hình dáng, dưới tiền đề an toàn có thể được bảo đảm, việc này ngược lại không cần gấp như thế.
Học tập nội dung trong ba con chip Khuê cho mình, đây đồng dạng cũng là một công trình dài hơi đến mức không thể dài hơi hơn. Nội dung tri thức như trời bể trong đó, Diệp Trùng cũng không xác định cả đời này của mình có thể học hết hay không. Diệp Trùng lại không có lựa chọn, hắn cần phải học tập, trừ phi hắn không muốn trở về. Nhưng làm sao có thể chứ? Mục Thương, Băng, Tang tộc… Lúc này đây, Diệp Trùng mới bỗng nhiên phát hiện, hắn cũng không còn là thiếu niên độc hành cô đơn một mình, không chút vướng bận đó nữa.
Mặc kệ thế nào, nhất định phải trở về! Diệp Trùng siết chặt nắm tay, vẻ kiên định trong mắt không chút dao động, cho dù hao phí nhiều thời gian hơn, nỗ lực nhiều hơn, hắn cũng không tiếc.
Trừ ba việc thế này ra, thứ khác ngược lại không quan trọng. Hắn không cần đi kết giao quá nhiều người, không cần xem sắc mặt của ai. Hắn chỉ cần một mình ở trong căn cứ hoàn thành nghiên cứu của hắn.
Diệp Trùng thở ra một hơi thật dài, mặc kệ thế nào, nỗ lực thôi, lúc này nghĩ quá nhiều đối với sự việc cũng không có tác dụng gì. Đối với hành tinh này, Diệp Trùng vẫn luôn cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Sản vật nơi này cực kỳ phong phú, chủng loại sinh vật đa dạng. Năng lượng nơi này đầy đủ, sản xuất nhiều tinh thạch năng lượng. Điều này cũng trực tiếp làm cho tính hòa hợp của thực vật nơi này với năng lượng cực kỳ cao. Đây cũng là tại sao trình độ phát triển của khoa học kỹ thuật về năng lượng ở hành tinh này rất cao. Nhưng trong mắt Diệp Trùng, loại phát triển cao này lại mang theo trạng thái nồng đậm. Vô luận cơ sở lý luận của bọn họ ở phương diện này hay là nghiên cứu cơ sở khác, đều chênh lệch với nhau quá xa, hệ thống không hề hoàn thiện.
Với lại, nơi này có một thiếu sót cực kỳ quan trọng, đó chính là không có vật chất loại kim loại. Tính năng của vật liệu thực vật chỗ này cực kỳ xuất sắc, nhưng, chúng trước sau là thu thập từ thực vật, chịu bó buộc sinh trưởng của bản thân thực vật, tất cả tài liệu bọn họ thu được kỳ thật cực kỳ có hạn. Nơi này không có thủ đoạn như là điều bồi, bọn họ không hề có mấy thứ thực vật sản xuất theo kế hoạch, mà sử dụng phương thức cướp đoạt khá nguyên thủy, lấy nguồn lực từ trong đại tự nhiên. Với cái nhìn của Diệp Trùng, đây vô nghi là cực kỳ lạc hậu.
Hệ thống tri thức vững chắc, phong phú của Diệp Trùng, làm hắn có thể đối xử với khoa học kỹ thuật của chỗ này từ một góc nhìn khá cao.
Những thứ này, không hề có quan hệ quá lớn với hắn, hắn tự nhiên cũng lười để ý, điều hắn cần làm hiện giờ là làm sao mau chóng lợi dụng điều kiện trước mắt, phát triển lớn mạnh bản thân. Bỗng nhiên, hắn có một loại ảo giác, mình giống như đang ở trong trò chơi đó chơi với Mục Thương. Ở một góc xa xôi không cho người ta biết từ từ phát triển, đợi thời cơ chín muồi, lại dẫn dắt đội ngũ của mình giết trở lại.
Nghĩ tới khoảng thời gian khó khăn mà đầy đủ đó, khóe miệng Diệp Trùng từ từ hiện lên ý cười nhàn nhạt, trong ngực bỗng dâng lên hào tình vạn trượng.
Xem ra, mình nhất định có thể trở về.
Thời gian một tháng trôi qua rất mau, lại tới thời gian Diệp Trùng giao dịch với Tô Môn Tây Gia Hoa.
Tô Môn Tây Gia Hoa tới như đã hẹn, theo bên cạnh hắn là một lão già đầu tóc bạc phơ, chính là đại sư Tạp Lỗ.
Hai người đều là lần đầu tiên tới trang viên của Diệp Trùng. Đại sư Tạp Lỗ tự nhiên là dáo dác nhìn quanh, rất nhiều tòa nhà chỗ này đều từng bị Diệp Trùng cải tạo qua, trang viên phong cách và giải trí quả thật có chút chả ăn nhập gì. Tô Môn Tây Gia Hoa vẫn rất mạnh mẽ, nhưng ánh mắt chốc chốc lấp lánh lại bán đứng sự tò mò đối với chỗ này của hắn.
Bên cạnh Tô Môn Tây Gia Hoa làm sao có thể thiếu hộ vệ, nhưng hắn cũng biết Diệp Trùng khẳng định không thích đông người, bên cạnh chỉ mang theo năm người. Chỉ là thần thái cử chỉ đó lại làm bộc lộ thân phận của bọn họ, vậy mà đều đồng nhất là xạ thủ cấp tám.
- Tới rồi. Diệp Trùng chào hỏi rất tùy ý mà lại đơn giản.
Tô Môn Tây Gia Hoa dường như không hề có giác ngộ hắn bây giờ đã là quốc vương, cũng tùy ý gật đầu: “Ừm, tới rồi.”
Hai người chào hỏi rất quen thuộc như vậy, ngược lại làm đại sư Tạp Lỗ và mấy hộ vệ bên cạnh Tô Môn Tây Gia Hoa đó đầy kinh ngạc. Đại sư Tạp Lỗ hiểu biết sâu sắc Tô Môn Tây Gia Hoa. Vị quốc vương này, cực kỳ nghiêm khắc, nhưng đối với mấy người có tài năng thật sự đó, thường sẽ cực kỳ thoải mái. Chỉ là thoải mái thế này, thật sự có chút…
Còn mấy hộ vệ khác, trừ kinh ngạc, trong đầu không hẹn mà cùng nhảy ra một ý nghĩ: “Thiếu niên này chắc không phải là con riêng của bệ hạ chứ? Mà khi ánh mắt bọn họ rơi trên người Sa Á, sắc mặt bọn họ bỗng biến đổi, ai nấy như lâm đại địch. Một xạ thủ cấp tám. Nếu như không sợ chết thích sát bệ hạ, dưới tình huống trước mắt này, rất là nguy hiểm a! Bọn họ mau chóng bảo hộ bệ hạ vào chính giữa.
Tô Môn Tây Gia Hoa có chút không có kiên nhẫn những hộ vệ này việc nhỏ xé ra to như vậy, không vui phẩy phẩy tay: “Các người lui xuống trước.”
Xoay mặt lại cười nói với Diệp Trùng: “Đồ đạc đều chuẩn bị tốt rồi chứ?”
- Ừm. Diệp Trùng gật đầu, chỉ hai cái rương lớn đặt tùy tiện dưới một cái cây ở chỗ không xa. Hai cái rương này chế tạo tinh xảo, trên mặt điêu khắc rất nhiều hoa văn tinh tế, hoa lệ. Hai cái rương này là do Christine chế tạo, đối mặt với nhiệm vụ đầu tiên Diệp Trùng giao cho nàng, nàng không dám có chút sơ suất nào. Không chỉ tự mình lựa chọn tài liệu, còn làm rất nhiều trang trí, điều này làm hai cái rương này trông càng giống tác phẩm nghệ thuật tinh xảo hơn.
Tô Môn Tây Gia Hoa nhìn hai cái rương, gật đầu, liền có hai hộ vệ chạy tới xách hai cái rương này ra ngoài.
- Trả tiền đi. Diệp Trùng rất dứt khoát thò tay ra.
Biểu tình Tô Môn Tây Gia Hoa có chút không biết làm sao: “Này, cho ngươi.”
Đại sư Tạp Lỗ hứng thú nhìn hai người nói chuyện, hắn trước giờ không ngờ lại có người dám nói với bệ hạ như vậy, thiếu niên này lại không chút kính sợ bệ hạ.
- Vị này là đại sư Tạp Lỗ, là kỹ sư chế tạo vũ khí nổi danh nhất của nước Đông Vân chúng ta, ông ta đã sớm muốn giao lưu với ngươi một chút, ta hôm nay liền ông ấy tới. Tô Môn giới thiệu.
Đại sự Tạp Lỗ mỉm cười, nếp nhăn trên mặt hiện ra lớp lớp: “Ở trước mặt cao thủ như Diệp đại sư thế này, lão già ta đây nào dám xưng là đại sư gì đó, ta lần này chuyên môn tới học tập.”
- Không dám. Diệp Trùng lịch sự trả lời.
Tô Môn Tây Gia Hoa cười ha hả: “Hai người các ngươi nói chuyện đi, ta không ở đây làm chướng mắt nữa. Ài, cuộc sống tự do giống ngươi thế này, ta hiện giờ thật sự rất ngưỡng mộ đó.”
Đám người Tô Môn Tây Gia Hoa rời khỏi trang viên của Diệp Trùng. Đại sư Tạp Lỗ thử dò hỏi: “Không biết ta có thể tham quan phòng chế tạo của ngài một chút không. Pháo trận đó ta có một bụng nghi hoặc.”
- Được. Diệp Trùng nghĩ đi nghĩ lại, gật đầu đồng ý.
Diệp Trùng dẫn Tạp Lỗ tới một tòa nhà màu trắng hồng: “Nơi này chính là phòng chế tạo của ta.” Diệp Trùng tiếp thu bài học lần trước, chuyên môn dùng một tòa nhà để làm bình phong. Bên trong đặt một vài máy móc bình thường mà chỗ này dùng để chế tạo vũ khí. Sự thật thì, nơi này bình thường Diệp Trùng chưa từng tới qua. Ngược lại, Christine lại tới mỗi ngày, máy móc chỗ này phần lớn cũng là nàng mua.
Cho nên khi Diệp Trùng dẫn Tạp Lỗ tiến vào, Christine đang ở bên trong có chút ngạc nhiên. Nhưng ánh mắt của nàng cực kỳ độc. Lão già này vừa nhìn khí thế phong độ thì đã không tầm thường, tự nhiên không phải là nhân vật bình thường.
- Lão sư. Christine rất thành thật kêu một tiếng. Từ sau khi biết được sức chiến đấu kinh người của Diệp Trùng, phong phạm đại tỷ ngày trước của Christine liền không còn dám lộ ra trước mặt Diệp Trùng.
Học trò của Diệp Trùng? Trước mắt đại sư Tạp Lỗ sáng lên. Vẻ đẹp của Christine làm lão có vài liên tưởng về phương diện khác. Chẳng lẽ thiếu niên trong lạnh lùng này, cảm thấy hứng thú với người đẹp? Ý nghĩ này chỉ lóe qua trong đầu lão.
- Ừm. Diệp Trùng gật đầu, giới thiệu Tạp Lỗ với Christine: “Đây là đại sư Tạp Lỗ.”
- Đại sư… đại sư Tạp Lỗ! Đầu lưỡi Christine có chút líu lại, không thể tin được nhìn chằm chằm lão già này.
Đại sư Tạp Lỗ cảm thấy có chút đắc ý với biểu tình của Christine, cười giễu cợt: “Không ngờ Diệp đại sư có một học sinh xinh đẹp thế này, thật là làm người ta ngưỡng mộ a.”
- Christine, học sinh của ta. Diệp Trùng thần tình không đổi, giới thiệu đơn giản Christine. Mặc kệ lúc đầu thu nhận học trò này là xuất phát từ mục đích gì, Diệp Trùng vẫn khá vừa ý với Christine. Thiên phú của nàng rất tốt, mà học tập cũng tận hết sức mình, khắc khổ dị thường. Diệp Trùng không hề có quá nhiều thời gian đi hướng dẫn nàng, lúc bình thường, phần lớn đều là dạy cho nàng một vài tri thức cơ sở, cho nàng tự mình học tập.
Christine đối với phương pháp dạy học không có trách nhiệm này của Diệp Trùng không hề có bất mãn gì, mà lại nỗ lực hấp thu những tri thức đó.
Đối với người cần cù, phấn đấu, Diệp Trùng đều có một phần hân thưởng.
- Ngài thật sự là đại sư Tạp Lỗ? Christine mừng rỡ nói. Trong giới kỹ sư chế tạo vũ khí, không có ai không biết lão già danh tiếng lẫy lừng này. Lão là nhân vật đứng đầu kỹ sư chế tạo vũ khí của nước Đông Vân, hắn là thần tượng vô số người sùng bái. Christine cũng là một trong số này. Đột nhiên nhìn thấy thần tượng mình sùng bái đã lâu, Christine kích động dị thường.
- Ha ha, người có chút trình độ này như lão đây, sẽ không có người mạo xưng đâu. Tạp Lỗ cười ha hả, lão cảm thấy cô bé này khá thú vị.
Ánh mắt của lão lập tức rơi trên một vài món đồ nhỏ đặt trên bàn, rõ ràng chỉ là bán thành phẩm.
Lão nhã nhặn hỏi: “Đây là do cô chế tạo?”
Mặt Christine hơi đỏ, gật đầu nhẹ đến nỗi không nhận ra: “Ừm.” Nàng cảm thấy có vài phần xấu hổ. Đại sư Tạp Lỗ sùng bái vô bì lại chú ý tới mấy cái bán thành phẩm mình chế tạo. Chút trình độ này của mình, trong mắt đại sư Tạp Lỗ, chỉ sợ…
Đại sư Tạp Lỗ tiện tay cầm một món bán thành phẩm lên, quan sát tỉ mỉ, lão muốn xem xem, học sinh của thiếu niên này, thành tựu ở phương diện chế tạo vũ khí đã tới mức độ nào. Vô luận ngành nào, thực lực của học sinh thường tỉ lệ thuận với thầy giáo, đương nhiên, ngoại lệ cũng rất nhiều.
Đại sư Tạp Lỗ gật đầu: “Không tồi. Kết cấu của con chip kích phát năng lượng này rất đặc biệt. Thủ pháp của cô rất thành thạo a. Ý!” Đại sư Tạp Lỗ bỗng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chip kích phát năng lượng là bộ phận hạch tâm nhất của mỗi món vũ khí, tác dụng của nó chính là kích thích năng lượng trong tinh thạch năng lượng bắn ra. Mấy thứ năng lượng vô định hình này lại thông qua linh kiện khác, trải qua sắp xếp đặc biệt, trở thành năng lượng định hướng có sức sát thương. Hàm lượng kỹ thuật của chip kích phát năng lượng là thứ có hàm lượng kỹ thuật cao thứ hai trong các linh kiện của vũ khí, cao thứ nhất là hệ thống định hướng.
Đại sư Tạp Lỗ đắm chìm trong phương diện chế tạo vũ khí còn lâu hơn cả tuổi của Diệp Trùng và Christine cộng lại, chip kích phát năng lượng mà mỗi món vũ khí đều không thể thiếu, lão làm sao lại không quen thuộc chứ?
Kết cấu của chip kích phát năng lượng này, trông thế nào cũng có chút cổ quái. Nó chỉ lớn cỡ quả hạch đào, kết cấu phức tạp làm người ta váng đầu hoa mắt. Nhưng đại sư Tạp Lỗ vừa nhìn liền có thể nhìn ra đặc trưng tinh vi nhất của mỗi linh kiện trong này.
- Đây là chip kích phát năng lượng của súng quang cấp năng lượng nào? Đại sư Tạp Lỗ thận trọng hỏi Christine.
Christine trả lời không chút do dự: “Cấp năng lượng ba triệu.”
Khóe mắt đại sư Tạp Lỗ giật giật, giọng nói có chút thay đổi: “Cấp năng lượng ba triệu?”
- Ừm. Christine có chút thấp thỏm trong lòng, chip kích phát năng lượng nàng chế tạo tuy nhỏ hơn chip kích phát năng lượng cao cấp mua trên thị trường, nhưng nghĩ chắc là với trình độ của đại sư Tạp Lỗ, loại trình độ này chỉ sợ khó mà lọt pháp nhãn của ông ta.
Lần này mất mặt rồi! Christine cảm thấy mặt mình có chút nóng lên, len lén liếc nhìn Diệp Trùng, lão sư vẫn vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn không ra chút bất mãn nào. Trong lòng Christine thầm kêu khổ, đối với tính khí của Diệp Trùng, nàng vẫn luôn mò không thấu. Ông thầy lúc trước của nàng cực kỳ xem trọng sỉ diện, đặc biệt là trong cùng ngành, nếu như người cùng ngành khác đạp lên mặt ông ta, vậy thì kết quả rất thảm đó!
Trong mắt Tạp Lỗ lóe qua vẻ chấn kinh. Chip kích phát năng lượng của cấp năng lượng ba triệu làm được nhỏ thế này, không phải là việc dễ dàng. Kết cấu của chip kích phát năng lượng cực kỳ phức tạp, mỗi khi thu nhỏ chút xíu đều cực kỳ khó khăn. Mà cấp năng lượng càng cao, thể tích của nó cũng càng lớn. Chip kích phát năng lượng cấp năng lượng ba triệu ở trong phòng chế tạo của lão, nhỏ nhất cũng to cỡ nắm tay. Mà cái trước mắt này, lại chỉ nhỏ cỡ quả hạch đào.
Tạp Lỗ già thành tinh, thần tình trên mặt không đổi, cười hỏi Christine: “Cấp năng lượng ba triệu, là hỏa lực nặng đó. Cô muốn trang bị nó trên vũ khí gì?”
Gương mặt ngọc hoàn thiện của Christine lộ ra chút vẻ xấu hổ của bé gái: “Tôi chỉ muốn chế tạo một cây súng quan.” Diệp Trùng lần trước đã làm hai cây súng quang cấp năng lượng năm triệu. Một cây tự mình dùng để luyện tập xạ kích, cây còn lại đổi cho Sa Á, đào thải cây súng quang do Tuyết Ban Lam Sam chế tạo. Christine tự nhiên thấy mà thèm vô cùng, đáng tiếc, Diệp Trùng thấy rằng nàng không cần tí nào, cho nên không chế tạo cho nàng.
Vì vậy, Christine liền nghĩ tới việc chế tạo cho mình một cây súng quang cấp năng lượng cao. Mà tri thức nàng học tập mấy ngày nay cũng làm nàng nghĩ ra không ít ý tưởng, nàng liền nảy ra ý nghĩ thử xem sao. Đương nhiên, chế tạo cấp năng lượng năm triệu thực sự vượt qua thực lực của nàng, sau vài lần đắn đo, nàng cuối cùng đặt mục tiêu ở cấp năng lượng ba triệu.
Súng quang cấp năng lượng cao nhất có thể mua được trên thị trường là cấp năng lượng một triệu rưỡi, với lại đều là giá trên trời. Còn cây súng quang cấp năng lượng ba triệu này, Christine cũng không chắc chế tạo được, chỉ là thử một chút. Danh tiếng của đại sư Tạp Lỗ quả thật quá sáng chói, Christine cảm thấy, mình có thể làm được, còn đối với đại sư Tạp Lỗ mà nói, đó còn không phải là trò trẻ con sao?
Súng quang!
Khóe mắt Tạp Lỗ lại giật một cái. Chip kích phát năng lượng cấp năng lượng ba triệu dùng để chế tạo súng quang? Nếu như không phải nhìn thấy Diệp Trùng vẻ mặt bình tĩnh đứng ở bên cạnh mình, Tạp Lỗ tuyệt đối hoài nghi mình có phải là đã nghe lầm không.
Bất quá, Christine tuy biểu tình có chút xấu hổ, nhưng Tạp Lỗ vẫn nhìn ra sự nghiêm túc trong ánh mắt nàng.
Chẳng trách thể tích con chip kích phát năng lượng này nhỏ như vậy. Mấy kết cấu trông có chút cổ quái trên mặt nó, nghĩ chắc chính là tại sao con chip kích phát năng lượng này có thể làm được tới mức nhỏ như vậy.
Tạp Lỗ có một loại xung động, lão hận không thể lập tức tháo con chip kích phát năng lượng trên tay này ra, xem xem kết cấu bên trong rốt cuộc là thế nào. Nhưng lão tới cùng cũng không phải là nhân vật bình thường. Đè nén xung động trong lòng, nhìn thấy Diệp Trùng vẻ mặt bình tĩnh, Tạp Lỗ miễn cưỡng cười nói: “Thực lực Diệp đại sư siêu quần, loại kết cấu này quả nhiên độc đáo a.” Lão cho rằng, kết cấu của con chip kích phát năng lượng này có thể nói là đặc biệt mới lạ, bất quá, đối với một kỹ sư chế tạo vũ khí có thể chế tạo vũ khí tiên tiến như là pháo trận, đây cũng là chuyện đương nhiên.
Diệp Trùng lắc đầu phủ nhận: “Loại kết cấu này là tự nàng ta thiết kế.” Ánh mắt của hắn chỉ dừng lại chốc lát trên con chip kích phát năng lượng đó, tuy chỗ trống để cải tiến của tác phẩm này vẫn còn rất lớn, nhưng hắn cảm thấy loại thử sức này của bản thân Christine lại cực kỳ có ý nghĩa.
Tạp Lỗ lần này thật sự có chút trố mắt ra, trình độ học trò của Diệp Trùng chẳng lẽ cũng cao tới mức độ này sao? Làm sao giảm thiểu thể tích của chip kích phát năng lượng vẫn luôn là nan đề trong giới chế tạo vũ khí, mà hiện giờ, học sinh của thiếu niên này không cần thầy giáo chỉ điểm, tự mình thì có thể dễ dàng giải quyết vấn đề này.
Đây, đây… trong khoảnh khắc này, Tạp Lỗ lần đầu tiên cảm thấy mình có phải là già rồi không.
Phản ứng của đại sư Tạp Lỗ cực kỳ mau lẹ: “Ha ha, xem ra nước Đông Vân chúng ta lại sắp có một vị đại sư ra đời rồi. Diệp đại sư có một học trò tốt a!”
Có thể có được sự khen ngợi của nhân vật như đại sư Tạp Lỗ, nhất thời, Christine cảm thấy vô số hạnh phúc trong khoảnh khắc này ập tới mình, giống như bay lên mây vậy, chân cũng có chút mềm oặt. Cùng lúc này, nàng triệt để thở phào một hơi, len lén liếc nhìn Diệp Trùng, Diệp Trùng lại vẫn là biểu tình vạn năm không đổi đó, nhìn không ra chút vẻ vui vẻ nào.
- Đã là thứ do quý đồ tự mình nghiên cứu, vậy không biết ta có thể đại biểu nước Đông Vân mua quyền phát minh này hay không? Lúc đại sư Tạp Lỗ nói, cẩn thận nhìn Diệp Trùng.
Diệp Trùng không để ý nói: “Thành quả của bản thân nàng ta, ông và nàng ta thương thảo là được rồi.”
Nếp nhăn trên mặt Tạp Lỗ lập tức giãn ra, lộ ra nụ cười như hồ ly: “Tiểu thư Christine, chúng tôi nguyện ý trả ba mươi triệu úc mua bằng phát minh này, mỗi con chip kích phát năng lượng kiểu này chúng tôi sản xuất, cô sẽ nhận được năm phần trăm lợi nhuận, kỳ hạn hai mươi năm, cô thấy thế nào?” Ánh mắt Tạp Lỗ cực kỳ già dặn, lão tin rằng, kỹ thuật này, nếu như không có gì bất ngờ, đủ có thể làm cho bọn họ dẫn trước các nước đối địch khác ba mươi năm, cái giá này, quả thật không coi là cao.
Christine cảm thấy mình có chút mê muội, nàng ngạc nhiên nhìn Tạp Lỗ, tiếp đó ánh mắt có chút không biết xử trí thế nào của nàng cầu cứu nhìn lên người Diệp Trùng mặt mày bình tĩnh.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451