Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 560: Thâm nhập

Diệp Trùng thu thập lượng lớn tiêu bản khoáng vật, may mà phòng trữ đồ của con nhện lớn đủ lớn, đủ chứa ở bên trong. Darkness quả nhiên là vùng đất màu mỡ a, Diệp Trùng đã rất nhiều lần dâng lên loại cảm khái này. Địa phương giống thế này nếu như ở thiên hà Hà Việt, hoặc là năm thiên hà lớn, vô luận quái vật trong này có mạnh cỡ nào cũng sẽ có người không sợ chết muốn tóm lấy bảo địa sản sinh đủ loại khoáng vật quý hiếm này.

Nhưng hiện giờ nơi này lại chỉ có xạ thủ cấp bảy trở lên mới có thể tiến vào, điều này làm cho nơi này suy bại thành vùng đất man rợ chưa khai phá. Nhưng mảnh đất hoang dại này, đối với Diệp Trùng, lại là một miếng thịt béo không còn thể béo hơn. So với tài liệu khác, Diệp Trùng quen thuộc với kim loại nhất, hắn tin rằng, nếu như có thể xây dựng ở chỗ này một căn cứ, điều đó đối với hắn mà nói, tác dụng ở các phương diện đều cực kỳ khổng lồ. Ảnh hưởng trực tiếp nhất chính là có thể rút ngắn rất nhiều thời gian tìm đường trở về thiên hà Hà Việt.

Đây chỉ là kế hoạch đối với tương lai của Diệp Trùng, ít nhất trong thời gian ngắn, hắn không có sức xây dựng một căn cứ ở chỗ này. Không có đủ thực lực, muốn xây dựng một căn cứ ở vùng đất hiểm ác này, chẳng qua chỉ là cung cấp cho mãnh thú ở Darkness thức ăn tươi sống mà thôi.

Mục đích hắn tiến vào Darkness lần này rất rõ ràng, hắn chỉ là muốn có một hiểu biết trực quan đối với Darkness.

Men theo Nộ viêm giang, bọn họ không ngừng tiến tới trước.

Đây là ngày thứ bảy bọn họ tiến vào Darkness, Nộ viêm giang đã bị bọn họ bỏ lại phía sau.

- Nơi này chắc là không có ai từng tới, chúng ta rất có khả năng là người đầu tiên bước vào chỗ này. Tuyên Ninh cười nói: “May mắn có con nhện lớn, nếu không, chúng ta nào có khả năng tới được chỗ sâu thế này của Darkness.”

Tốc độ của con nhện lớn tuy chậm hơn quá nhiều so với chiến cơ và quang giáp, nhưng so với bước đi của con người thì lại nhanh hơn nhiều. Lộ trình đã đi qua trong bảy ngày của con nhện lớn, nếu như đi bộ, xạ thủ giống như Tuyên Ninh, Sa Á cần đi hơn ba mươi ngày. Theo Tuyên Ninh và Sa Á được biết, vẫn chưa có ai ở trong ở Darkness lâu như vậy.

Cảnh sắc ở chỗ này đã hoàn toàn không giống chỗ bọn họ đi qua mấy ngày trước.

Thực vật càng thêm um tùm, kim loại hóa càng thêm triệt để, khoáng vật vụn rải rác trên mặt đất cũng càng lúc càng nhiều, trên trời càng trở nên tối đen. Dung nham nóng chảy ở chỗ này không hề thường thấy giống như lúc vừa mới vào Darkness, nơi này phần lớn là một số nhánh nhỏ. Nhưng số lượng thực vật phát sáng tăng mạnh, trên cây cối có một số giống như gai xương kim loại mọc một loại ngọc tỏa ra ánh sáng màu trắng, cả cây lấm chấm đốm sáng, rực rỡ như thiết thụ ngân hoa.

Ngẫu nhiên một trận gió thổi qua, cả ngàn, cả vạn bào tử bị thổi lên trời, huỳnh quang màu tím nhạt chúng tỏa ra, tạo cho nơi này giống như thế giới cổ tích.

Chủng loại thực vật chỗ này phong phú phi thường, phần lớn đều là thứ Diệp Trùng chưa từng thấy qua. Thứ giống như Hoàng kim diệp mà Sa Á tặng Diệp Trùng lần đầu gặp mặt, chẳng qua chỉ là thực vật phổ thông nhất ở chỗ này. Mức độ kim loại hóa của thực vật nơi này cực kỳ cao, có một số thực vật thậm chí chín mươi phần trăm đều là do kim loại tạo thành, điều này làm cho độ cứng của chúng cao vô cùng, có thể bền bỉ sinh tồn ở vùng đất hiểm ác này.

Có một loại cỏ sợi màu đen ngã rạp trên mặt đất, mỗi gốc đều dài trên mười lăm mét, trong mắt Diệp Trùng, chúng hoàn toàn là dây thừng hợp kim. Chất địa của chúng cực kỳ mềm mại, nhưng tính dẻo dai mạnh mẽ, so với dây thừng hợp kim còn mạnh hơn nhiều. Loại cỏ sợi màu đen này thường mọc thành mảng, thành mảng, có thể nhìn thấy tông tích của chúng khắp nơi, sức sống cực kỳ ngoan cường.

Tuyên Ninh và Sa Á cũng chưa từng tới chỗ sâu thế này của Darkness, bọn họ đối với mọi thứ xung quanh đều tràn ngập tò mò. So ra, Diệp Trùng rõ ràng là trấn định hơn. Chỗ kỳ lạ cổ quái hắn từng trải qua quá nhiều, thí dụ như Thiên vực trì mà Tang tộc sinh sống, chỗ đó cũng đầy rất nhiều chỗ làm người ta không thể tin được giống như vậy.

Dã thú sống ở chỗ này, tính tình cảnh giác, trừ một số sinh vật tính tình hung mãnh ra, hầu hết dã thú đều không chủ động tấn công. Chúng dò xét ở chỗ cách xa con nhện lớn, đánh giá vật to lớn này.

Thể hình dã thú chỗ này đều không lớn, thể hình con nhện lớn ở chỗ này cũng coi như là vật lớn khổng lồ. Sinh vật có thể hình có thể đạt tới mười máy mét giống như Xích vĩ thú, bọn họ vẫn chưa gặp được.

Dã thú ở chỗ này đều có phạm vi hoạt động cố định của chúng, một điểm này Diệp Trùng rất mau liền phát hiện. Ngoài ra, dọc đường, ba người đều không phát hiện chỗ dị thường gì. Nhưng, tại sao Dạ tuyết báo lại xuất hiện ở gần Darkness?

Diệp Trùng bỗng nghĩ tới một vấn đề: “Khu vực Dạ tuyết báo sinh hoạt đã tới chưa?”

- Không biết. Đáp án của Tuyên Ninh và Sa Á đồng nhất đến bất ngờ.




- Chỗ sâu thế này, không phải nói không có ai từng tới sao? Các người lại làm sao biết Dạ tuyết báo? Diệp Trùng hỏi.

Sa Á trả lời: “Dạ tuyết báo, ta là nhìn thấy trong truyện ký của một vị xạ thủ truyền kỳ, tác giả là một xạ thủ cấp mười duy nhất trong lịch sử của nước Đông Vân chúng ta.”

Diệp Trùng nhìn về phía Tuyên Ninh, Tuyên Ninh gật đầu: “Ta cũng là nhìn thấy trên truyện ký của Ruschel đó. Trên đó đã miêu tả tường tận đặc trưng và sự cường đại của Dạ tuyết báo.”

(Chú thích: Livonir Ruschel TUTO (1978), cầu thủ bóng đá nam người Braxin, giữ vị trí tiên phong, đã nghỉ hưu.)

- Cũng tức là nói, lúc trước có người đã tới chỗ này, thậm chí chỗ càng sâu hơn? Diệp Trùng rất mau liền bắt được trọng điểm.

- Ai biết chứ? Ruschel đã chết hơn ba trăm năm. Ta muốn hỏi cũng không cách nào hỏi. Tuyên Ninh đùa nói.

Chính ngay lúc này, Diệp Trùng bỗng chỉ màn hình lớn: “Nơi đó có người!”

- Có người? Đùa gì vậy chứ? Nơi này làm sao có thể có người? Tuyên Ninh không tin.

Sa Á dõi theo ngón tay của Diệp Trùng, lập tức phát ra tiếng kêu kinh ngạc: “Là người!”

Ở bên phải phía trước con nhện lớn, có một mảng vách đá đứt gãy, trên một khối nham thạch lớn phía dưới vách đá, mờ mờ có một bóng người, mà phía dưới khối nham thạch này, vây mấy mươi con Bạo long thú một sừng.

Thể hình của Bạo long thú một sừng không hề lớn, nếu như đứng thẳng, ước chừng không thua kém bao nhiêu so với con người. Trán của Bạo long thú một sừng có một cái sừng, thân thể bao phủ một lớp vảy nhỏ dày đặc, năng lực phòng hộ cực kỳ kinh người. Tốc độ của chúng nhanh như gió, tính tình hung dữ, tuy thực lực đơn thể so với Dạ tuyết báo không bằng, nhưng chúng thường mấy mươi con cùng đi ra săn mồi, với lại, còn biết phối hợp chiến thuật nhất định, khó dây cực kỳ.

Cũng may bọn họ không gặp phải bầy Bạo long thú một sừng cỡ lớn, chỉ gặp phải mấy con linh tinh, mà lực sát thương của hai họng súng quang chính của con nhện lớn kinh người, thực lực Tuyên Ninh và Sa Á lại mạnh mẽ mới không xảy ra vấn đề gì.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại là, một người này lại một mình đơn độc ứng phó bầy Bạo long thú một sừng! Ngoài ra, từ việc ứng phó của y mà xét, bình tĩnh vững vàng, dường như khá có kinh nghiệm, không hề hoảng loạn.

Tuyên Ninh và Sa Á đã triệt để nghệch mặt ra, nơi này lại có người! Hai người nhìn nhau, dường như không thể tin cảnh tượng trước mắt này. Tuyên Ninh dám khẳng định, nếu như không có con nhện lớn của Diệp Trùng, hắn tuyệt đối không sao thâm nhập tới chỗ sâu thế này của Darkness. Nhưng hiện giờ nơi này lại có người!

Người nào, có thể cường hãn như vậy?

Đáng tiếc, do khoảng cách quá xa, ba người không thể nào nhìn rõ tướng mạo của người này.

Nhưng chính trong thời gian ngắn ngủi này, Bạo long thú một sừng vây khối nham thạch lớn đã ngã xuống một đám nhỏ. Khối nham thạch lớn cao khoảng mười mét, Bạo long thú một sừng không cách nào nhảy lên được, chúng nhiều nhất có thể nhảy cao tới bảy, tám mét. Cũng không biết người đó làm sao trèo lên chỗ cao như thế.

Y tay cầm súng quang, thong thả bắn giết.


Súng quang trên tay xạ thủ thần bí này dường như không hề xuất sắc gì, so với hai khẩu súng quang chính của con nhện lớn thì kém hơn nhiều. Nhưng người này cũng cực có bản lĩnh, một phát tiếp một phát, mỗi phát đều chính xác không gì sánh được, bắn trúng cùng một vị trí, chính như vậy mà dứt khoát bắn thủng mảnh vảy lớp ngoài của Bạo long thú một sừng. Y đại khái cần năm phát mới có thể bắn giết một con Bạo long thú một sừng, nhưng y là xạ thủ có tần suất bắn cao nhất mà Diệp Trùng từng thấy qua, khẩu súng quang bình thường đó, ở trên tay y đã phát huy được uy lực kinh người.

Sắc mặt Sa Á đại biến, mà Tuyên Ninh thân là xạ thủ cấp chính trên trán cũng tuôn ra một lớp mồ hôi dày mịn.

- Các người biết y không? Diệp Trùng mở miệng hỏi.

- Nhìn không rõ. Tuyên Ninh nhíu mắt, nhưng vẫn khó mà nhìn rõ. Sa Á cũng giống vậy, lắc đầu.

Thấy vậy, Diệp Trùng điều khiển con nhện lớn tiếp tục tiến tới, vẫn chưa tiến được hai bước, ba người liền đồng loạt biến sắc.

Thần niệm! Thần niệm cường đại!

Lần này sắc mặt của Diệp Trùng cũng có chút thay đổi. Tính toán đại khái một chút khoảng cách của hai bên, ít nhất có mười lăm km, thần niệm của đối phương lại có thể bao phủ khoảng cách xa như vậy, điều này quá đáng sợ! Ánh sáng trong mắt Tuyên Ninh bùng lên, sau khi đột phá cấp chín, thần niệm lần đầu tiên toàn lực mở rộng, không giữ lại chút nào.

Thần niệm của Sa Á chịu kích thích, cũng thả ra hết mức.

Tuy là trung tâm tập trung của ba luồng thần niệm, Diệp Trùng rất mau khôi phục bình tĩnh, chỉ là nhìn chằm chằm lên màn hình lớn.

Đối phương đã chú ý tới sự tồn tại của bọn họ, trên màn hình lớn, y nhìn về phía bên này một cái.

Ba người lúc này đã có thể nhìn rõ tướng mạo của y, nhưng điều ra ngoài ý liệu của ba người là, một xạ thủ cường hãn như vậy lại là một người phụ nữ!

Đợi Tuyên Ninh nhìn rõ tướng mạo của người phụ nữ này, thân thể bỗng chấn động, trên mặt pha trộn sự chấn kinh và không thể tin được, không kìm chế được, thất thanh nói: “Là bà ta!”

Diệp Trùng quét mắt nhìn Tuyên Ninh một cái, hỏi: “Ngươi biết?” Ánh mắt Sa Á cũng rơi trên người Tuyên Ninh.

- Mau, chúng ta mau đi chi viện. Tuyên Ninh dứt khoát nói: “Đợi lát giải thích với các người.”

Diệp Trùng nghe nói, lập tức điều khiển con nhện lớn sãi bước chạy về phía người phụ nữ đó. Sa Á và Tuyên Ninh không chút do dự nắm lấy cần điều khiển hỏa lực.

Một xạ thủ cấp tám và một xạ thủ cấp chín, cộng thêm hỏa lực cường đại thế này của con nhện lớn, thoáng cái, bầy Bạo long thú một sừng liền tử thương thảm trọng. Hai khẩu súng quang chính của con nhện lớn có thể nhẹ nhàng rạch nát lớp vảy nhỏ dày đặc.

Người phụ nữ đó cả kinh với hỏa lực mạnh mẽ của con nhện lớn. Bất quá, rất nhanh bà ta liền phản ứng lại, vẫn một phát tiếp một phát bắt giết mấy con Bạo long thú một sừng này.


Trong thoáng chốc, bầy Bạo long thú một sừng trước sau thọ địch ngã xuống một đống, có thể đứng được chỉ còn lại mười mấy con. Mười mấy con Bạo long thú một sừng còn lại thấy thế không ổn, lập tức quay đầu bỏ chạy, nhốn nháo tan rã.

Con nhện lớn chở theo ba người, đi tới trước khối nham thạch đó.

Khối nham thạch đó khắp nơi trơn nhẵn, không có chỗ có thể trèo lên, quả thật không sao tưởng tượng nữ xạ thủ này làm sao trèo lên. Chỉ thấy người phụ nữ này liếc nhìn con nhện lớn một cái, rồi men theo khối nham thạch lớn trượt xuống. Bà ta giống như một con thằn lằn, dán sát vào nham thạch, linh hoạt trượt xuống.

Động tác này làm Diệp Trùng có chút kinh ngạc, nếu như không phải vừa rồi nhìn thấy chân thật người phụ nữ này xách súng bắn giết Bạo long thú một sừng, hắn nhất định sẽ cho rằng bà ta là một võ thuật gia. Với lại, còn là một võ thuật gia có thực lực khá bất phàm.

Tuyên Ninh đè thấp giọng nói: “Bà ta là Mi Ngột. Mọi người không được nói bậy.” Hắn lại nhìn Diệp Trùng một cái, cảm thấy lời này của mình đối với hắn cũng là phí lời.

Mi Ngột. Cái tên này dường như từng nghe qua ở chỗ nào đó, Diệp Trùng tra xét tỉ mỉ trong đầu.

Sắc mặt Sa Á có chút khó coi.

Ba người bước xuống con nhện lớn, Diệp Trùng cuối cùng cũng nhìn rõ người phụ nữ có tên Mi Ngột này. Cặp mắt hẹp dài, môi rất mỏng, giữa hai lông mày cực kỳ lãnh đạm, một thân đồ chiến đấu cũ màu xám, trên người vác một cây súng quang kiểu dáng cũ kỹ.

Ánh mắt Mi Ngột chuyển động giữa ba người, khi bà ta nhìn thấy Tuyên Ninh, ánh mắt hấp háy: “Thì ra là đại nhân Tuyên Ninh a, lần này tiểu nữ tử phải cám ơn ngài ra tay cứu giúp rồi.” Giọng nói bà ta sắc nhọn, mang theo vài phần chế giễu.

Tuyên Ninh hành lễ, biểu tình có chút khó xử: “Ngài nói đùa rồi, là thuộc hạ tự tác chủ trương. Ngài tại sao ở chỗ này? Bệ hạ mấy năm nay vẫn luôn tưởng nhớ ngài.”

- Bệ hạ? Mi Ngột cười lạnh nói: “Xem ra hắn cuối cùng đã toại nguyện rồi, ngồi lên bảo tọa. Tưởng nhớ? Hắn và ta có quan hệ gì? Việc của ta lúc nào lại tới lượt hắn quản chứ?”

Tuyên Ninh không lời nói lại, nhưng lại không biết nói gì, chỉ cúi đầu.

- Thôi đi, đây cũng không liên quan tới việc của ngươi, ngươi cũng không cần như vậy. Ngươi là thuộc hạ của hắn, có quan hệ gì với ta chứ. Mi Ngột thở dài một hơi, không biết đã nghĩ tới điều gì.

Diệp Trùng lấy làm hứng thú nhìn hai người, hắn nghĩ ra Mi Ngột là ai, bà ta là thầy của chị em Thù Mạn Nhi, không ngờ lại gặp được ở chỗ này.

Mi Ngột bỗng nhìn đánh giá Tuyên Ninh: “Ngươi đã đột phá cấp chín rồi?”

Tuyên Ninh thành thật gật đầu: “Ừ, vừa đột phá chưa bao lâu.”

Mi Ngột cười lạnh nói: “Lần này ngươi có thể cao hứng rồi chứ. Chậc chậc, xạ thủ cấp chín, nước Đông Vân lần này có thể đưa ra một nhân vật có tính tiêu chí rồi.”

Tuyên Ninh lần này lại không biết nói gì.

Liếc nhìn Diệp Trùng và Sa Á: “Đây là bạn của ngươi?”

Tuyên Ninh giới thiệu: “Vâng, vị này là Diệp Trùng, đại sư vũ khí, vị này là Sa Á, xạ thủ cấp tám.”

- Ừ, đại sư vũ khí. Mi Ngột lập tức có vài phần hứng thú, sự chú ý của bà ta chuyển sang trên người Diệp Trùng: “Ngươi có thể chế tạo súng quang hay không, ta muốn đổi một cây, thứ trên tay ta này đã quá cổ rồi.”




- Súng quang. Diệp Trùng nghĩ đi nghĩ lại: “Vấn đề không lớn, nhưng bà có thể dùng gì để đổi?”

Tuyên Ninh ở bên cạnh lập tức toát mồ hôi hột, vội vàng tiếp lời: “Súng quang của ngươi lấy ra thì được rồi, cần thù lao gì, chúng ta trả.” Quả nhiên, phương thức nói chuyện của tên này vẫn không làm người ta vui vẻ như vầy. Tuyên Ninh nguyền rủa Diệp Trùng vô số lần trong bụng.

Mắt phụng Mi Ngột dựng lên: “Đồ của bản thân ta, tự ta trả thù lao, không cần ngươi nhiều chuyện.” Bà ta xoay mặt nói với Diệp Trùng: “Ngươi cần thù lao gì, tiền bạc thì thôi đi, ta đã rất lâu không rời khỏi Darkness rồi.”

- Ngài… ngài, ngài vẫn luôn ở Darkness? Tuyên Ninh đại kinh thất sắc.

Ba người vẫn là lần đầu tiên nghe nói có người có thể ở lâu dài trong Darkness.

Mi Ngột như không có việc gì, nói: “Đúng vậy. Có vấn đề gì? Đúng rồi, các người có tinh thể năng lượng không, tinh thể năng lượng của ta sắp dùng hết rồi., trong này không có cách nào bổ sung tinh thể năng lượng. Ra ngoài một chuyến rất không dễ dàng.”

Thân thể Tuyên Ninh chấn động, dường như nghĩ tới gì đó, ấp úng, nhưng lại mang theo vài phần thăm dò mở miệng: “Ngài… cũng đã đột phá cấp chín?”

- Đúng vậy, thế nào? Chỉ cho phép ngươi lên cấp chín? Mi Ngột liếc Tuyên Ninh một cái, nhìn không ra vui giận. Trên mặt Sa Á lộ ra vẻ kinh ngạc, xạ thủ cấp chín, lại là một xạ thủ cấp chín!

Trên mặt Tuyên Ninh lộ ra vẻ vui mừng điên cuồng, có chút nói không ra vần: “Ngài… ngài lúc nào đột phá cấp chín vậy?”

- Không nhớ lắm, rất lâu rồi. Mi Ngột đối với đề tài này có chút không nhẫn nại, xoay mặt lại, nhìn Diệp Trùng: “Ngươi vẫn chưa nói ngươi cần cái gì.”

Diệp Trùng hơi đắn đo một lúc: “Sống ở Darkness rất lâu, vậy bà đối với nơi này chắc là rất quen thuộc rồi?”

- Cũng không coi là rất quen thuộc, chỗ quá sâu ta cũng chưa đi qua, sinh vật trong đó quá mạnh, thực lực của ta vẫn chưa đủ chống chọi với chúng. Với lại, không có một khẩu súng quang vừa tay. Mi Ngột thản nhiên nói.

- Tôi cần bà làm hướng dẫn cho chúng tôi, dẫn chúng tôi đi một vòng bên trong chỗ bà quen thuộc, để trao đổi, tôi vì bà chế tạo một khẩu súng quang, ngoài ra tặng một số tinh thể năng lượng, thế nào? Diệp Trùng lập tức nói.

Súng quang trên tay Diệp Trùng có mấy cây, đều là thứ hắn vốn dĩ dùng để giao dịch với người khác trong cuộc thi chế tạo vũ khí. Nhưng trừ khối nấm chất keo đó ra, Diệp Trùng cũng không còn phát hiện thứ có giá trị gì, toàn bộ mấy khẩu súng quang đó đều bỏ trong công tắc không gian của Thần. Một mình Diệp Trùng chui vào con nhện lớn, chạy tới phòng trữ đồ, giả như mò một phen, sau đó từ công tắc không gian lấy ra một khẩu súng quang. Sa Á và Tuyên Ninh cơ bản là không biết phòng trữ đồ của con nhện lớn rốt cuộc có thứ gì, tự nhiên cũng không cảm thấy kỳ quái.

Mi Ngột nhận lấy khẩu súng quang Diệp Trùng đưa, trước mắt sáng lên, nhịn không được khen ngợi: “Súng tốt!” Tuy là khen ngợi, nhưng âm thanh đó vẫn làm người ta cảm thấy không phải rất thoải mái.

Khẩu súng quang này với Diệp Trùng mà nói, chỉ có thể coi như là một tác phẩm bình thường, nhưng rơi vào trong mắt Mi Ngột, khẩu súng quang này lại là một khẩu súng quang có tính năng cực kỳ xuất sắc, làm bà ta yêu thích không rời tay. May mà bà ta không nhìn thấy súng quang của Sa Á, tính năng khẩu súng quang đó của Sa Á còn xuất sắc hơn.

- Con nhện lớn này cũng là ngươi chế tạo? Mi Ngột đánh giá trên dưới Diệp Trùng, vẻ mặt tán thưởng: “Quả nhiên là đại sư vũ khí, không tệ, không tệ.” Bỗng bà ta nghĩ tới một vấn đề, kỳ quái nhìn Tuyên Ninh: “Ta nhớ ngươi hình như có chức vụ trên người, hắn tại sao có thể thả ngươi chạy tới chỗ này?”

Tuyên Ninh thành thật nói: “Bệ hạ và đại sư Diệp Trùng đã đạt được hiệp nghị, ta tới hỗ trợ.”

Mi Ngột lạnh như băng sương, cười lạnh liên tục: “Hắn quả nhiên vẫn như lúc trước, thứ gì ở trước mặt hắn đều có thể lợi dụng.” Xoay mặt lại, đối mặt Diệp Trùng, thần tình thong thả: “Ngươi cần tài liệu không? Ta nhớ là đại sư chế tạo vũ khí đều khá yêu thích đá nặng, ta dắt ngươi đi một nơi.”

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

back top