Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 581: Yêu cầu kết nối

Mi Ngột bình tĩnh dị thường, cục thế trước mắt nguy cấp nhưng bà hiểu rõ, mình càng hoảng loạn, chỉ sẽ chết càng nhanh. Súng quang trên tay vẫn luôn không không ngừng nghỉ, chùm sáng bắn ra như mưa. Súng quang do thiếu niên lạnh lùng tên gọi Diệp Trùng đó chế tạo quả nhiên uy lực đầy đủ, khoảng thời gian này, khẩu súng quang này, bà đã dùng cực kỳ quen thuộc, thuận tay vô cùng.

Tính toán tỉ mỉ tinh thể năng lượng trong túi đeo lưng, bà lại hơi thở dài trong lòng. Chỉ e mình lần này khó tránh kiếp số rồi, trong lòng bà không có sợ hãi, không có hoảng loạn, nhưng bỗng nhiên cảm thấy có chút thoải mái, giống như bỏ cái gì xuống, như bỏ gánh nặng.

Bà bỗng nhớ tới Tô Môn, nhớ tới khoảng thời gian hai người ở bên nhau. Gương mặt trắng bệch lộ ra nụ cười có vài phần si mê, cảnh tượng máu me, hỗn loạn trước mắt phảng phất như từ từ trôi ra xa.

Người nào? Phát giác được sự khác thường, Mi Ngột lập tức tỉnh lại từ trong hồi ức, trong khoảnh khắc đó, bà bỗng có chút căm ghét bản thân. Mình lại vào lúc này nghĩ tới hắn, thật là tìm chết! Ánh mắt Mi Ngột lại một lần nữa khôi phục sự băng lạnh, so với bình thường càng băng lạnh hơn!

Cẩn thận điều khiển tiết tấu bắn trên tay, thần niệm của bà lại như thủy triều, phát tán ra xung quanh.

Ba người! Hai nam một nữ.

Động tác thật linh hoạt! Khi dùng thần niệm “nhìn” thấy cô gái đó nhảy nhảy mấy cái liền từ vách núi cao hai ba trăm mét nhảy xuống, Mi Ngột cảm thấy mình đang nằm mơ.

Mà vị thiếu niên đó cõng một lão già, cũng rất thong thả nhảy xuống vách núi, càng làm Mi Ngột run rẩy trong lòng.

Thực lực hai người này cực kỳ xuất sắc, Mi Ngột lần đầu tiên nhìn thấy người lợi hại như vậy. Đặc biệt là cô gái mặc đồ trắng đó, thân là phụ nữ, Mi Ngột biết thế yếu trời sinh của phụ nữ ở phương diện sức mạnh. Sau khi bà đột phá cấp chín, mới cảm nhận được sự quan trọng của sức mạnh, mới bắt đầu tôi luyện thân thể mình.

Mà hai người trước mắt, lại cơ hồ đã đi trước mặt bà rất xa.

Điều càng làm Mi Ngột cảnh giác hơn là, cô gái đó trong khoảnh khắc tiếp xúc với thần niệm của mình, ngẩng đầu nhìn bà một cái! Bọn họ là xạ thủ ư? Nhưng tại sao trên tay bọn họ không có súng quang?

Một nghi hoặc càng lớn hơn nổi lên trong lòng Mi Ngột, bọn họ là tới giúp đỡ ư?

Tang Khảm đối với tình huống thế này cực kỳ quen thuộc, hắn không ngừng nhảy về phía trước ở mấy nham thạch nhô lên trên vách hẻm núi. Mâu gỗ hoa văn xoắn ốc trên tay hắn nhanh như tia chớp, mỗi lần ra tay, tất phải xuyên thủng cổ họng một con dã thú.




Đơn giản, mau lẹ, không có chút hoa hòe, Tang Khảm động tác linh hoạt, mỗi lần hắn ra tay, toàn bộ đều là chỗ yếu hại của dã thú, từ đây có thể thấy kinh nghiệm chiến đấu với dã thú của hắn phong phú đến bực nào. Phải biết, trước đây, hắn chưa từng thấy qua mấy dã thú này.

Nhuế Băng theo sát sau lưng Tang Khảm, nàng không hề lập tức gọi Thủ Hộ ra. Địa hình nơi này quá phức tạp, với lại do số lượng dã thú quá nhiều, tầm nhìn của Thủ Hộ sẽ chịu ảnh hưởng lớn. Đường màu trắng rối loạn vô cùng của tầm nhìn, còn có lượng lớn số liệu đó, sẽ mang lại cho nàng phiền phức khá lớn.

Tang Khảm nhẹ nhàng nhảy một cái, vọt lên không. Một con Bạo long thú một sừng nhìn thấy cơ hội, nhảy mạnh lên, lao về phía Tang Khảm. Trên mấy cái răng sắc bén, mang theo nước miếng tanh tưởi, ánh mắt dữ tợn vô cùng. Tang Khảm phản ứng cực nhanh, đôi chân hơi co lên trên, xuýt xoát tránh cú đớp này, kế tiếp đó lại nặng nề đạp lên đầu con Bạo long thú một sừng.

Mỗi một người Tang tộc, ở phương diện sức mạnh đều không thua kém Diệp Trùng bao nhiêu. Cú đạp này sức mạnh đầy đủ, bộp, đầu Bạo long thú một sừng liền giống như dưa hấu, bỗng nhiên vỡ ra, nước bắn tung tóe.

Con Bạo long thú một sừng này giống như vẫn thạch, nặng nề đập lên mặt đất, vẫn chưa kịp có phản ứng, liền bị dã lao ùa tới phía sau nhấn chìm, vô số đôi chân trong khoảnh khắc đạp nó thành ra máu thịt mơ hồ.

Bộ đồ luyện công rộng lớn, trắng hơn tuyết làm Nhuế Băng trông giống như một con bướm trắng như tuyết, nhẹ nhàng lướt qua giữa bầy thú.

Ba người lướt thẳng tới khe nứt, chỉ có ở đó, bọn họ mới có thể cứu được người phụ nữ đó. Tốc độ của Tang Khảm và Nhuế Băng cực nhanh, trong nháy mắt liền tới vòng ngoài của khe nứt.

Mi Ngột không chút do dự, súng quang trên tay đổi hướng, lối vào khe nứt chật hẹp, nhường ra một chỗ trống chỉ cho một người đi qua. Ý cứu viện của ba người này vô cùng rõ ràng, điều này làm tinh thần bà ta phấn chấn. Có hai cao thủ này giúp đỡ, khả năng sống sót tăng lên mấy lần.

Một con Bạo long thú một sừng thông minh vô cùng, nhìn thấy kẽ hở này, liền muốn xông vào.

Phía trước cổ họng nó đột nhiên thò ra một cây mâu gỗ sắc nhọn, thân thể nó co rút một trận như giật điện, ánh sáng trong cặp mắt từ từ mờ nhạt. Mâu gỗ bỗng biến mất, con Bạo long thú một sừng này cũng theo cú rút mà như mất thân thể, mềm oặt ngã xuống, Tang Khảm giống như con ly miêu nhanh nhẹn, cõng A Lý Ước Đức chui vào kẽ nứt, A Lý Ước Đức đáng thương nào từng thấy qua cảnh tượng lớn thế này, gương mặt già đã bị dọa tới mức trắng bệch.

Nhuế Băng theo sát vào.

- Các ngươi là ai? Trong ngữ khí của Mi Ngột mang theo năm phần cảm kích, ba phần cảnh giác, còn có hai phần thưởng thức.

- Tang Khảm.


- Nhuế Băng.

Tang Khảm và Nhuế Băng tự giới thiệu một cách mau chóng và đơn giản, bọn họ biết, lúc này, tín nhiệm giữa nhau cực kỳ quan trọng.

- A Lý Ước Đức. Trong giọng nói của A Lý Ước Đức mang theo âm rung.

- Mi Ngột cám ơn ba vị ra tay cứu giúp, phen này thoát hiểm, tất có hậu báo. Tay Mi Ngột không ngừng, dáng vẻ tập trung vô cùng.

- Qua ải này trước rồi nói. Tang Khảm không quá tin lời của Mi Ngột, mà lạnh nhạt nói: “Bà giới thiệu tình hình một chút trước, đây rốt cuộc là chuyện gì?”

- Ta cũng không biết. Mi Ngột vừa không ngừng bắn vừa cười khổ nói: “Trật tự trong Darkness gần đây hoàn toàn hỗn loạn. Lượng lớn dã thú bắt đầu di tản vào chỗ sâu của Darkness, mà dã thú ở chỗ sâu lại bắt đầu chạy ra ngoài.”

Darkness, Nhuế Băng và Tang Khảm nhìn nhau, bọn họ cuối cùng đã biết mình hiện đang ở đâu. Nhưng cái tên này bọn họ không có bất cứ khái niệm nào. Hai người nhìn A Lý Ước Đức, A Lý Ước Đức cũng lắc đầu, ra dấu lão cũng không biết.

- Hoạt động của bầy thú quy mô lớn thế này, bà nghĩ xem, bà có làm cái gì không? Hoặc là đã lấy thứ gì? Tang Khảm bình tĩnh hỏi, hiểu biết đối với dã thú của hắn khá sâu, hoạt động của bầy thú quy mô lớn thế này, nhất định có nguyên nhân bên trong. Với lại, địch ý mấy bầy thú này biểu hiện ra vô cùng rõ ràng, vô cùng tập trung, chính là người phụ nữ này.

- Ngươi hoài nghi ta đã làm gì? Sắc mặt Mi Ngột bỗng tái mét, chưa từng có ai dám nói với bà ta thế này.

Tang Khảm hoàn toàn không để ý tới thái độ này của bà ta, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mi Ngột: “Tôi hiểu rõ bầy thú, nếu như không có thù hận, chúng sẽ không đối với bà như vậy. Ngoài ra, tất cả dã thú đều nhắm vào một mình bà, trong này nhất định có nguyên nhân.”

Mặc kệ sắc mặt của Mi Ngột, giọng nói Tang Khảm vẫn bình đạm: “Bà không cần trừng mắt với ta, ta chỉ là nói ra điều ta biết. Ba không coi trọng tính mạng của mình, chúng tôi cũng lười cứu bà.” Nhìn thấy sắc mặt không ngừng thay đổi của Mi Ngột, Tang Khảm cười lạnh bổ sung: “Bà tốt nhất đừng giở trò gì, nếu không, tôi sẽ giết bà.”

Tang tộc vốn dĩ không phải thiện nam tín nữ gì, Diệp Trùng dẫn dắt bọn họ trước giờ càng tin vào thực lực, điều này cũng làm cho tác phong của bọn họ cực giống Diệp Trùng.


Mi Ngột nhảy dựng trong lòng. Bà ta có thể nghe hiểu ý cảnh cáo trong lời đối phương. Thiếu niên lạnh lùng nhưng sát ý tràn đầy, mà thần tình cô gái mặc đồ trắng bên cạnh đó trước sau không đổi, càng cao thâm khó dò, làm Mi Ngột mò không ra nội tình.

Bầy thú đột nhiên xuất hiện rối loạn, cắt ngang việc đối đầu của hai người. Bầy thú vốn dĩ đã vô cùng điên cuồng đột nhiên trở nên càng thêm điên cuồng, bất kể sống chết xông qua kẽ nứt này.

Áp lực của Mi Ngột lập tức tăng lên, lại có dã thú có thể xông qua tuyến hỏa lực của Mi Ngột.

Tang Khảm không chào hỏi gì được, mũi chân điểm cái, xông mạnh tới trước, mâu gỗ trên tay đâm xuyên qua một con dã thú xông vào kẽ hở.

Nhuế Băng gọi Thủ Hộ ra, cong người xông lên, tình huống bỗng trở nên mất khống chế, đây là điều ba người vạn vạn lần không ngờ tới.

Chiến đấu lập tức trở nên thảm liệt. Dưới chân Nhuế Băng và Tang Khảm máu chảy thành sông, Trong kẽ nét lan mùi máu tanh gắt mũi vô cùng. Không biết là chịu kích thích của mùi máu tanh hay là nguyên nhân nào khác, mấy dã thú này trở nên càng thêm điên cuồng, càng thêm không cần mạng.

Trong thoáng chốc, lối vào kẽ nứt gần như bị thi thể các loại dã thú lấp đầy. Nhuế Băng và Tang Khảm không thể không bò lên ngọn núi nhỏ do thi thể chất thành này chiến đấu. Súng quang của Mi Ngột đã tịt ngòi, tinh thể năng lượng bà mang theo gần như tiêu hao sạch sẽ, còn dư lại một khối cuối cùng, bà hiện giờ chỉ có thể im lặng nhìn hai người Nhuế Băng và Tang Khảm chiến đấu.

Sự tịt ngòi của Mi Ngột lập tức làm áp lực của hai người Nhuế Băng và Tang Khảm tăng đột ngột. Tang Khảm triệt để đánh điên rồi, cây mâu gỗ trên tay lại bền bỉ tới bất ngờ, tới tận bây giờ vẫn không gãy. Kỹ xảo võ thuật do chiến đấu của Tang tộc và dã thú tích lũy lại, lúc này bị hắn phát huy tới lâm li tột cùng. Sức mạnh không phải của con người của hắn càng làm hắn có thể nhẹ nhàng đâm xuyên mấy con dã thú mạnh mẽ này.

Kỹ xảo hoàn toàn vì chém giết mà sinh của Tang Khảm trông tới mức làm Mi Ngột sinh ra hơi lạnh trong lòng. Quá trực tiếp! Quá máu tanh!

So ra, cô gái đó ra tay tuy cũng mau lẹ như điện, nhưng lại nhìn không ra sát khí gì. Mà hình tượng của Thủ Hộ với Mi Ngột mà nói, có chút khiêu chiến cực hạn của trí tưởng tượng của bà ta. Hai thanh trủy thủ trên tay Nhuế Băng, càng sắc bén vô cùng, làm người ta ấn tượng sâu sắc.

Nhuế Băng vẻ mặt tập trung, chiến đấu cường độ thế này, nàng không hề là lần đầu tiên gặp phải. So với mấy con Lam cực trùng xà đối mặt lúc trước đó, lần này nàng còn có Thủ Hộ có thể dựa vào, nàng tiến lùi càng thêm thong thả.

Oành. Dưới chân đất rung núi lở một trận, Nhuế Băng, Tang Khảm phản ứng cực nhanh, lập tức tung người lùi lại. Ngọn núi nhỏ do xác dã thú hình thành dưới chân bọn họ bỗng sụp đổ. Nhìn kỹ ra, chính là dã thú phía sau không ngừng đào mấy cái xác này ra ngoài. Điều này làm bốn người đồng loạt hít một hơi khí lạnh.

Nhuế Băng tập trung chiến đấu không chú ý tới góc trên bên phải của tầm nhìn, lấp lánh hiển thị kêu gọi.

Vỏ giáp lớp ngoài của chiến hạm cuối cùng đã hoàn thành, hợp kim mấy vỏ giáp này tiêu hao là con số trên trời. Tất cả kim loại trong mấy hố quặng quý hiếm trên tay Diệp Trùng đều bị Diệp Trùng dùng trên mấy vỏ giáp này. Tùy tiện một khối hợp kim vỏ giáp, tùy tiện đặt ở năm thiên hà lớn hay là ở thiên hà Hà Việt đều có thể bán tới con số trên trời. Đây có lẽ là vỏ giáp hợp kim chiến hạm quý giá nhất, xa xỉ nhất trên đời. Nhưng đồng thời, cũng là vỏ giáp chiến hạm có tính năng phòng hộ xuất sắc nhất.

Diệp Trùng đã từng thử nghiệm, ngay cả pháo hạm, muốn bắn xuyên mấy tấm vỏ giáp này, không có mười pháo, nghĩ cũng đừng nghĩ. Với lại, mười pháo này còn phải bắn ở cùng một vị trí.




Vỏ giáp lớp ngoài của chiến hạm vừa lắp ráp xong, nguyên mẫu của cả chiến hạm liền không thể che đậy mà hiện ra trước mặt mọi người. Thân tàu dài mười km, là Diệp Trùng tham chiếu tiêu chuẩn của tàu vũ trụ cấp Silan kiểu hào hoa bậc nhất hắn từng thấy qua, tàu Saberi. Nhớ năm đó, khi Diệp Trùng lần đầu tiên nhìn thấy tàu vũ trụ Saberi đó, rung động tới bực nào. Loại rung động hiện giờ này đã chuyển dời một cách hoàn mỹ tới trên người tất cả học viên căn cứ, bọn họ mở to miệng, không thể tin tưởng nhìn chằm chằm vật to lớn khổng lồ này.

Chính ở trong vũ trụ, đây cũng là một vật to lớn khổng lồ, càng huống chi nó vẫn ở trên đất liền, xung kích thị giác mang lại cho người ta này càng mạnh mẽ không gì sánh được.

Chính ngay lúc này, máy liên lạc trên tay hắn bỗng vang lên.

Mở máy liên lạc, thần sắc trên mặt Diệp Trùng bỗng cứng lại, không chút do dự, hắn co giò chạy vào trong căn cứ.

Phòng thông tấn của căn cứ, từ sau khi tháp tín hiệu xung mạch xây dựng thành công, Diệp Trùng đã xây dựng phòng thông tấn chuyên môn. Học viên trong phòng thông tấn chủ yếu là phụ trách thông tấn và tiếp nhận tin tức phản hồi của chim ruồi.

- Chuyện gì? Diệp Trùng vừa đi vào phòng thông tấn liền mở miệng hỏi.

Mấy học viên nhìn thấy Diệp Trùng vào, vội vàng đứng dậy hành lễ: “Chúng tôi đã phát hiện một phương tiện truyền đạt tín hiệu bất minh, với lại đã thử liên hệ với nó, nhưng tới tận bây giờ, đối phương không hề đáp lại.” Trải qua thực chiến và học tập khoảng thời gian này, tố chất của mấy học viên bắt đầu trở nên chuyên nghiệp.

- Phương tiện truyền đạt tín hiệu bất minh? Ánh sáng trong mắt Diệp Trùng bùng phát. Tín hiệu xung mạch hắn sử dụng là tín hiệu công cộng, không hề tiến hành mã hóa. Bởi vì nơi này trừ bọn họ cũng không còn người khác sử dụng tín hiệu xung mạch. Chỉ cần gắn máy liên lạc, nó sẽ tự động tìm kiếm xung quanh có tín hiệu xung mạch hay không, đặc biệt là tín hiệu công cộng. Nhưng có kết nối hay không, lại phải quyết định bởi sự nguyện ý của hai bên, bên cung cấp tín hiệu và bên nhận tín hiệu.

Diệp Trùng trầm giọng hỏi: “Tra được vị trí của bọn họ không?”

- Vị trí chính xác vẫn không biết, nhưng đại khái có thể suy đoán ra, so với chỗ sâu nhất chúng ta đã từng đi còn sâu hơn. Học viên trả lời.

Phương tiện truyền đạt tín hiệu bất minh này là ai chứ? Là thiên hà Hà Việt hay là năm thiên hà lớn? Là tàu vũ trụ hay là quang giáp?

- Phát yêu cầu kết nối, không được gián đoạn. Diệp Trùng mau chóng ra lệnh.

- Vâng. Học viên vội vàng đáp lời, bọn họ đương nhiên nhìn ra được sự coi trọng của đại nhân đối với phương tiện truyền đạt tín hiệu bất minh này.

Diệp Trùng mặt không cảm xúc ngồi trong phòng thông tấn, hai mắt không nhắm nhìn chằm chằm dấu hiệu kết nối trên màn hình.

- Yêu cầu kết nối… yêu cầu kết nối…

back top