Darkness vừa từ điểm bước nhảy không gian đi ra, liền gặp phải tình huống.
Nhìn chiến đấu kịch liệt đang diễn ra trước mắt, Diệp Trùng không hề có dị động. Hắn cần thời gian đưa ra một phán đoán chính xác đối với trận chiến trước mắt. Quy mô hạm đội này khá lớn, ít nhất có hơn một trăm tàu.
Đây là một thế gia lớn hoặc thế lực lớn. Diệp Trùng lập tức đưa ra phán đoán, từ tiêu chuẩn, quy cách thống nhất của tàu vũ trụ đối phương thì có thể nhìn ra. Bọn họ đã gặp phải một nhánh Xích vĩ thú quy mô lớn. Từ trước mắt mà xét, chiến đấu đang ở trong giai đoạn giằng co. Khắp nơi đều thấy được từng đám, từng đám quang giáp, tuy thực lực của bọn họ so với Xích vĩ thú thua kém không ít, nhưng nhân số nhiều hơn nhiều.
Chỉ nhìn một hồi, Diệp Trùng cảm thấy có chút kinh ngạc.
- Thật là trận chiến cam go. Tang Khảm ở bên cạnh bĩu môi, đối với biểu hiện của mấy quang giáp này, hắn có đủ lý do để khinh thường. Bất kể xét từ phối hợp chiến thuật hay từ sức chiến đấu cá nhân, ở trong mắt hắn, mấy quang giáp này đều có thể nói là tệ vô cùng.
Diệp Trùng lại lắc lắc đầu, động tác này làm Tang Khảm có chút kinh ngạc. Hắn không cảm thấy lời mình nói có bất cứ sai sót nào. Nếu như học viên trên hạm đội đều là trình độ này, hắn tin rằng, cho dù tiểu tiên sinh không ra tay, hắn cũng nhất định sẽ mang học viên phụ trách huấn luyện ra giết.
Diệp Trùng không giải thích, chỉ tỉ mỉ quan sát. Chỉ nhìn một hồi, Diệp Trùng liền càng thêm kiên định suy nghĩ trong lòng mình. Xem ra mấy năm mình rời khỏi năm thiên hà lớn này, năm thiên hà lớn không hề dừng bước chân phát triển. Tuy Xích vĩ thú tàu Darkness giết chết trên đường nhiều không kể xiết, nhưng Diệp Trùng rất rõ trình độ của sư sĩ năm thiên hà lớn và đám sư sĩ dưới tay mình này cách biệt bao xa, sư sĩ bình thường của thiên hà Hà Việt bỏ ở năm thiên hà lớn đều có thể coi là cao thủ.
Sư sĩ bình thường của thiên hà Hà Việt gặp phải Xích vĩ thú, tỉ lệ thắng đều rất nhỏ. Mà mấy sư sĩ của năm thiên hà lớn này lại có thể nhờ vào ưu thế số người, đưa chiến đấu vào giai đoạn giằng co. Điều này vượt xa ý liệu của Diệp Trùng. Trong dự liệu của hắn, năm thiên hà lớn chắc là không có năng lực chống lại Xích vĩ thú.
Nguyên nhân này, hắn không hề nói với Tang Khảm.
Tang Khảm vẻ mặt không hiểu nhìn chằm chằm chiến đấu đang tiến hành, tiểu tiên sinh không tán đồng với quan điểm của mình, trong đó nhất định có gì đó mà mình không phát hiện, vì vậy hắn càng phải thận trọng quan sát. Chỉ qua một lúc, hắn liền nhẹ ý một tiếng, lộ ra vài phần kinh ngạc, nghi hoặc: “Trình độ người chỉ huy hạm đội này rất không tệ a!”
An Bỉ Lạc Kỳ đã ở bên cạnh Diệp Trùng đợi lệnh gật đầu, trầm ổn nói: “Là cao thủ! Rất lợi hại!” Sắc mặt hắn khá là nghiêm túc.
Lần này không ít người cũng nhìn ra manh mối. Nói thật, trình độ mấy sư sĩ đang chiến đấu đó quả thật không coi là gì, thậm chí có thể nói tệ hại, nhưng bọn họ lại sờ sờ kéo trận chiến vào giai đoạn giằng co. Trong này, tác dụng mà vị chỉ huy lợi hại này phát huy là lớn nhất, hắn luôn có thể nhạy cảm phát giác được kẽ hở của trận chiến.
Điều làm người ta cảm thấy đáng sợ nhất chính là, sức nhìn thấu suốt của hắn phảng phất như lớn nhỏ đều không lọt, vô luận trên đại cục, hay là ở chi tiết cục bộ, đều không một kẽ hở. Mà việc mấy sư sĩ này chấp hành mệnh lệnh của hắn cũng không chút do dự, kiên quyết phi thường, như vậy mới có thể hình thành cục diện trước mắt.
Vẻ mặt An Bỉ Lạc Kỳ càng lúc càng nghiêm túc, trên trán hiện lên một lớp mồ hôi dày mịn.
Năng lực chỉ huy thật đáng sợ! Chính là hắn cũng không khỏi sinh ra vài phần cảm giác tụt xa đằng sau. Nhưng hắn mau chóng phát giác ra sự thay đổi tâm tình của mình, vẻ mặt ngay lại, nghiêm túc mà đứng. Sư sĩ Diệp Trùng huấn luyện ra, không ai không là hạng tâm chí kiên định. Hắn rất mau liền chỉnh lại trạng thái tâm lý, trong mắt lập tức lộ ra đấu chí mãnh liệt.
Thật ra, đây cũng là hắn đã nghĩ lệch rồi, hắn dù sao tuổi tác còn nhỏ, với lại chưa từng trải qua huấn luyện chỉ huy chính quy. Mọi thứ đều là mày mò ra từ trong thực chiến. Hiện giờ có thể đạt tới mức độ này, đã là thiên tài ít có rồi. Hắn chỉ cần học tập và thực chiến nhiều hơn, tiền đồ tương lai không thể đo lường.
Trình độ Tang Khảm vẫn chưa đủ làm hắn có thể xem hiểu tất cả hàm nghĩa trong này. Nếu như Tang Phổ ở đây, tự nhiên sẽ lại là một cách nhìn khác.
Tàu Darkness vừa mới hoàn thành bước nhảy không hề dẫn tới sự chú ý của hai bên đang kịch chiến. Mà ánh mắt mấy người An Bỉ Lạc Kỳ đều rơi trên người Diệp Trùng, bọn họ đều đang đợi mệnh lệnh của Diệp Trùng. Cứu hay là không cứu? Nếu không cứu thì đi về phía nào? Mấy thứ này đều cần Diệp Trùng lên tiếng.
Ánh mắt Diệp Trùng rơi trên một tàu vũ trụ trên màn hình, bỗng, lại lộ ra vài phần ngơ ngẩn. Nhuế Băng bên cạnh hắn nhạy bén tột độ, lập tức phát giác được dị dạng của Diệp Trùng. Nàng rất tò mò, Diệp Trùng rất ít lộ ra dáng vẻ thế này, hắn đã nhìn thấy cái gì?
Nhìn theo ánh mắt của Diệp Trùng, Nhuế Băng nhịn không được hô nhẹ một tiếng.
Phòng điều khiển chính trong chiến hạm, một cô gái hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, bên cạnh đứng nghiêm túc mấy đại hán và một lão già. Nàng đeo một cái kính gọng nhỏ bằng vàng, mũi quỳnh (quỳnh~ đẹp) nhỏ nhắn, gương mặt mềm mại lại lô ra mấy phần kiên cường, quả quyết. Cặp mắt nàng cực kỳ sáng trong, ánh mắt không ngừng quét giữa các màn hình, ngón tay mảnh dẻ nhẹ nhàng đặt trên bàn điều khiển chính gõ nhẹ một cách có tiết tấu.
- Bộ thứ mười, bộ thứ mười chín và bộ thứ hai mươi mốt lập tức chi viện tàu Mạc Vân. Giọng nói của nàng mang theo mấy phần mềm dẻo đặc hữu của phái nữ chín muồi.
Mấy đại hán bên cạnh vẻ mặt không đổi, không chịu sự quấy nhiễu của âm thanh câu hồn này tí nào, mau chóng truyền đạt mệnh lệnh xuống. Không hề chất vấn tại sao, dù rằng từ hiện giờ mà xét, tàu Mạc Vân vẫn ổn như bàn thạch, nhưng bọn họ tin tưởng suy đoán của tiểu thư nhất định sẽ không sai.
Quả nhiên, chính ngay lúc ba tổ quang giáp tới được tàu Mạc Vân, tình huống đột nhiên thay đổi, một đám lớn Xích vĩ thú đã giết tới.
Đối với thần cơ diệu toán của tiểu thư, tất cả thuyền viên ai nấy đều khâm phục tới sát đất. Nếu như không phải tiểu thư, bọn họ làm sao có thể dọc đường kiên trì tới hiện giờ?
Phen điều động này cũng bị mấy người Diệp Trùng ở bên cạnh rình mò nhìn thấy, sắc mặt An Bỉ Lạc Kỳ hơi biến đổi, mồ hôi trên trán càng nặng thêm mấy phần. Dưới hoàn cảnh phức tạp thế này, lại có thể đưa ra phán đoán hành vi bước tiếp theo của kẻ địch một cách chính xác như vậy, quá đáng sợ rồi!
- Chuẩn bị viện trợ. Mệnh lệnh của Diệp Trùng lập tức làm An Bỉ Lạc Kỳ hoàn hồn lại. Trên mặt đại nhân lúc này nhìn không ra chút đầu mối nào, không biết đại nhân rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
An Bỉ Lạc Kỳ vẻ mặt liền nghiêm túc: “Vâng.”
Nhìn chiến trường rối mù trên màn hình, An Bỉ Lạc Kỳ không chút do dự, quay đầy chạy ra ngoài phòng điều khiển chính. Đồng thời, mệnh lệnh đám quang giáp chuẩn bị ra ngoài cũng lập tức truyền đi khắp cả chiến hạm.
Nhuế Băng đứng bên cạnh Diệp Trùng, hơi lo lắng nhìn màn hình.
- Tiểu thư, cô xem! Một thuyền viên đột nhiên chỉ một màn hình kêu lên kinh ngạc.
Kỳ thật không cần sự nhắc nhở của thuyền viên này, Cố Tình đã chú ý thấy dị dạng của chiến trường. Khu vực này vẫn luôn là trọng điểm chú ý của nàng, giả như trên tay nàng còn có tinh nhuệ, nàng nhất định không tiếc bất cứ giá nào lấy cho được quyền khống chế khu vực đó. Như thế, nàng liền có thể khống chế chặt chẽ cục thế của cả cuộc chiến. Đáng tiếc tất cả sư sĩ tinh nhuệ trên tay nàng gần như đều tổn thất, vô lực làm một đòn này.
Hàng trăm chùm sáng đâm xuyên đội ngũ Xích vĩ thú dày đặc, Xích vĩ thú hoảng loạn cả lên.
Trước mắt Cố Tình sáng lên, hô hấp bỗng trở nên dồn dập, đến nỗi trên mặt nàng hiên ra một áng đỏ dụ người cực độ. Mấy đại hán vẫn luôn giữ mặt không cảm xúc bên cạnh đó lúc này cũng không nhịn được, ai nấy khó khăn nuốt nước bọt.
Cố Tình hoàn toàn không cảm thấy, chỉ lo nhìn chằm chằm màn hình, chỉ là trên màn hình cái gì cũng không có. Phản ứng của nàng cực nhanh, lập tức nâng cao âm điệu: “Mau lên, đổi sang kiểu quang học.”
Thuyền viên vẫn luôn đần mặt nhìn chằm chằm Cố Tình giống như vừa tỉnh mộng, cuống tay cuống chân chuyển hệ thống quét hình thành kiểu quang học.
Cảnh tượng trên màn hình lập tức thay đổi.
Một đội khoảng chừng năm trăm cái quang giáp giống như một lưỡi đao nhọn sắc bén, mạnh mẽ đâm vào trong bầy Xích vĩ thú.
Mấy quang giáp này cực kỳ lợi hại, đặc biệt là súng quang của bọn họ, đánh lên người Xích vĩ thú thì là một lỗ máu to đùng. Phương thức chiến đấu của bọn họ cực kỳ đặc biệt, công kích tầng lớp rõ ràng, quang giáp trước mặt mỗi lần đều là bắn đồng loạt, mà quang giáp phía sau lại phụ trách hai cánh và sau lưng. Loại phương thức chiến đấu đặc biệt này phối hợp súng quang có uy lực cường đại trên tay bọn họ, bọn họ giống như cắt bơ vậy, không chút phí sức đâm xuyên qua.
Nhưng điều làm hai mắt Cố Tình phát sáng lại không hề là mấy thứ này, mà là nắm bắt đối với thời cơ và lựa chọn đối với điểm tấn công của đội ngũ này, điều này đủ để hiển thị ánh mắt độc đáo của người chỉ huy đội ngũ này.
Một đội ngũ mạnh mẽ thế này, nếu như có một người chỉ huy lợi hại như vậy, vậy thì bọn họ tuyệt đối là đi tới đâu quét sạch tới đó.
Cố Tình biết điều nàng hiện giờ nên làm là cái gì, nàng quyết đoán ra lệnh: “Mệnh lệnh, bộ thứ nhất, bộ thứ năm, bộ thứ chín, bộ thứ mười sáu, lập tức tản ra, bao vây đám Xích vĩ thú, chỉ đánh dây dưa.”
- Bộ thứ ba, bộ thứ bảy lập tức từ vị trí hiện giờ áp sát về phía tàu vũ trụ, dọn ra lối đi.
Điều nàng có thể làm chính là như vậy, trước mắt phải xem người chỉ huy của đội ngũ này, rốt cuộc có thể lĩnh hội được ý đồ của mình hay không.
Nàng có chút khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình, nàng vừa rồi làm như vậy, kỳ thật là cực kỳ mạo hiểm. Nếu như đối phương không lĩnh hội được ý đồ của nàng, thứ chờ đợi nàng chính là một trận thảm bại.
Nàng hoàn toàn không chú ý thấy, đốt ngón tay của nàng vì nắm quá nhiều sức mà trắng bệch. Người vẫn luôn trấn định, tự nhiên như nàng, phút quan trọng sống chết, cũng kìm không được mà có chút khẩn trương.
An Bỉ Lạc Kỳ rất mau liền phát giác được biến hóa của cả chiến trường, hơi ngây ra một chút, hắn liền không khỏi càng thêm khâm phục. Lập tức không chút do dự, cả đội ngũ vạch ra một hình cong ưu mỹ, tố dưỡng chiến đấu cao siêu phô bày ra rõ ràng trong cứ ngoặc này, chuyển hướng tốc độ cao trong góc hẹp, đội hình vẫn giữ cực kỳ hoàn hảo.
Trong lòng Cố Tình lập tức ổn định, nàng biết đối phương đã hiểu ý đồ của mình.
Thưởng thức một cách rất hứng thú cảnh tượng đội quang giáp này đâm ngang cắt dọc, đi tới đâu quét sạch tới đó trên màn hình. Vừa rồi nàng ra lệnh bộ thứ ba và bộ thứ bảy áp sát về phía tàu vũ trụ cũng chính là để nhường ra không gian bắn vọt tới này. Như vậy có thể làm sức chiến đấu của đội ngũ này phát huy với mức độ lớn nhất.
Chiến đấu đã không còn gì thấp thỏm rồi.
Nàng hiện giờ chỉ cảm thấy hứng thú với mấy vấn đề, đội quang giáp đột nhiên xuất hiện, thực lực mạnh mẽ thế này là chui ra từ chỗ nào? Chúng thuộc thế lực nào?
Nhìn chiến đấu kịch liệt đang diễn ra trước mắt, Diệp Trùng không hề có dị động. Hắn cần thời gian đưa ra một phán đoán chính xác đối với trận chiến trước mắt. Quy mô hạm đội này khá lớn, ít nhất có hơn một trăm tàu.
Đây là một thế gia lớn hoặc thế lực lớn. Diệp Trùng lập tức đưa ra phán đoán, từ tiêu chuẩn, quy cách thống nhất của tàu vũ trụ đối phương thì có thể nhìn ra. Bọn họ đã gặp phải một nhánh Xích vĩ thú quy mô lớn. Từ trước mắt mà xét, chiến đấu đang ở trong giai đoạn giằng co. Khắp nơi đều thấy được từng đám, từng đám quang giáp, tuy thực lực của bọn họ so với Xích vĩ thú thua kém không ít, nhưng nhân số nhiều hơn nhiều.
Chỉ nhìn một hồi, Diệp Trùng cảm thấy có chút kinh ngạc.
- Thật là trận chiến cam go. Tang Khảm ở bên cạnh bĩu môi, đối với biểu hiện của mấy quang giáp này, hắn có đủ lý do để khinh thường. Bất kể xét từ phối hợp chiến thuật hay từ sức chiến đấu cá nhân, ở trong mắt hắn, mấy quang giáp này đều có thể nói là tệ vô cùng.
Diệp Trùng lại lắc lắc đầu, động tác này làm Tang Khảm có chút kinh ngạc. Hắn không cảm thấy lời mình nói có bất cứ sai sót nào. Nếu như học viên trên hạm đội đều là trình độ này, hắn tin rằng, cho dù tiểu tiên sinh không ra tay, hắn cũng nhất định sẽ mang học viên phụ trách huấn luyện ra giết.
Diệp Trùng không giải thích, chỉ tỉ mỉ quan sát. Chỉ nhìn một hồi, Diệp Trùng liền càng thêm kiên định suy nghĩ trong lòng mình. Xem ra mấy năm mình rời khỏi năm thiên hà lớn này, năm thiên hà lớn không hề dừng bước chân phát triển. Tuy Xích vĩ thú tàu Darkness giết chết trên đường nhiều không kể xiết, nhưng Diệp Trùng rất rõ trình độ của sư sĩ năm thiên hà lớn và đám sư sĩ dưới tay mình này cách biệt bao xa, sư sĩ bình thường của thiên hà Hà Việt bỏ ở năm thiên hà lớn đều có thể coi là cao thủ.
Sư sĩ bình thường của thiên hà Hà Việt gặp phải Xích vĩ thú, tỉ lệ thắng đều rất nhỏ. Mà mấy sư sĩ của năm thiên hà lớn này lại có thể nhờ vào ưu thế số người, đưa chiến đấu vào giai đoạn giằng co. Điều này vượt xa ý liệu của Diệp Trùng. Trong dự liệu của hắn, năm thiên hà lớn chắc là không có năng lực chống lại Xích vĩ thú.
Nguyên nhân này, hắn không hề nói với Tang Khảm.
Tang Khảm vẻ mặt không hiểu nhìn chằm chằm chiến đấu đang tiến hành, tiểu tiên sinh không tán đồng với quan điểm của mình, trong đó nhất định có gì đó mà mình không phát hiện, vì vậy hắn càng phải thận trọng quan sát. Chỉ qua một lúc, hắn liền nhẹ ý một tiếng, lộ ra vài phần kinh ngạc, nghi hoặc: “Trình độ người chỉ huy hạm đội này rất không tệ a!”
An Bỉ Lạc Kỳ đã ở bên cạnh Diệp Trùng đợi lệnh gật đầu, trầm ổn nói: “Là cao thủ! Rất lợi hại!” Sắc mặt hắn khá là nghiêm túc.
Lần này không ít người cũng nhìn ra manh mối. Nói thật, trình độ mấy sư sĩ đang chiến đấu đó quả thật không coi là gì, thậm chí có thể nói tệ hại, nhưng bọn họ lại sờ sờ kéo trận chiến vào giai đoạn giằng co. Trong này, tác dụng mà vị chỉ huy lợi hại này phát huy là lớn nhất, hắn luôn có thể nhạy cảm phát giác được kẽ hở của trận chiến.
Điều làm người ta cảm thấy đáng sợ nhất chính là, sức nhìn thấu suốt của hắn phảng phất như lớn nhỏ đều không lọt, vô luận trên đại cục, hay là ở chi tiết cục bộ, đều không một kẽ hở. Mà việc mấy sư sĩ này chấp hành mệnh lệnh của hắn cũng không chút do dự, kiên quyết phi thường, như vậy mới có thể hình thành cục diện trước mắt.
Vẻ mặt An Bỉ Lạc Kỳ càng lúc càng nghiêm túc, trên trán hiện lên một lớp mồ hôi dày mịn.
Năng lực chỉ huy thật đáng sợ! Chính là hắn cũng không khỏi sinh ra vài phần cảm giác tụt xa đằng sau. Nhưng hắn mau chóng phát giác ra sự thay đổi tâm tình của mình, vẻ mặt ngay lại, nghiêm túc mà đứng. Sư sĩ Diệp Trùng huấn luyện ra, không ai không là hạng tâm chí kiên định. Hắn rất mau liền chỉnh lại trạng thái tâm lý, trong mắt lập tức lộ ra đấu chí mãnh liệt.
Thật ra, đây cũng là hắn đã nghĩ lệch rồi, hắn dù sao tuổi tác còn nhỏ, với lại chưa từng trải qua huấn luyện chỉ huy chính quy. Mọi thứ đều là mày mò ra từ trong thực chiến. Hiện giờ có thể đạt tới mức độ này, đã là thiên tài ít có rồi. Hắn chỉ cần học tập và thực chiến nhiều hơn, tiền đồ tương lai không thể đo lường.
Trình độ Tang Khảm vẫn chưa đủ làm hắn có thể xem hiểu tất cả hàm nghĩa trong này. Nếu như Tang Phổ ở đây, tự nhiên sẽ lại là một cách nhìn khác.
Tàu Darkness vừa mới hoàn thành bước nhảy không hề dẫn tới sự chú ý của hai bên đang kịch chiến. Mà ánh mắt mấy người An Bỉ Lạc Kỳ đều rơi trên người Diệp Trùng, bọn họ đều đang đợi mệnh lệnh của Diệp Trùng. Cứu hay là không cứu? Nếu không cứu thì đi về phía nào? Mấy thứ này đều cần Diệp Trùng lên tiếng.
Ánh mắt Diệp Trùng rơi trên một tàu vũ trụ trên màn hình, bỗng, lại lộ ra vài phần ngơ ngẩn. Nhuế Băng bên cạnh hắn nhạy bén tột độ, lập tức phát giác được dị dạng của Diệp Trùng. Nàng rất tò mò, Diệp Trùng rất ít lộ ra dáng vẻ thế này, hắn đã nhìn thấy cái gì?
Nhìn theo ánh mắt của Diệp Trùng, Nhuế Băng nhịn không được hô nhẹ một tiếng.
Phòng điều khiển chính trong chiến hạm, một cô gái hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, bên cạnh đứng nghiêm túc mấy đại hán và một lão già. Nàng đeo một cái kính gọng nhỏ bằng vàng, mũi quỳnh (quỳnh~ đẹp) nhỏ nhắn, gương mặt mềm mại lại lô ra mấy phần kiên cường, quả quyết. Cặp mắt nàng cực kỳ sáng trong, ánh mắt không ngừng quét giữa các màn hình, ngón tay mảnh dẻ nhẹ nhàng đặt trên bàn điều khiển chính gõ nhẹ một cách có tiết tấu.
- Bộ thứ mười, bộ thứ mười chín và bộ thứ hai mươi mốt lập tức chi viện tàu Mạc Vân. Giọng nói của nàng mang theo mấy phần mềm dẻo đặc hữu của phái nữ chín muồi.
Mấy đại hán bên cạnh vẻ mặt không đổi, không chịu sự quấy nhiễu của âm thanh câu hồn này tí nào, mau chóng truyền đạt mệnh lệnh xuống. Không hề chất vấn tại sao, dù rằng từ hiện giờ mà xét, tàu Mạc Vân vẫn ổn như bàn thạch, nhưng bọn họ tin tưởng suy đoán của tiểu thư nhất định sẽ không sai.
Quả nhiên, chính ngay lúc ba tổ quang giáp tới được tàu Mạc Vân, tình huống đột nhiên thay đổi, một đám lớn Xích vĩ thú đã giết tới.
Đối với thần cơ diệu toán của tiểu thư, tất cả thuyền viên ai nấy đều khâm phục tới sát đất. Nếu như không phải tiểu thư, bọn họ làm sao có thể dọc đường kiên trì tới hiện giờ?
Phen điều động này cũng bị mấy người Diệp Trùng ở bên cạnh rình mò nhìn thấy, sắc mặt An Bỉ Lạc Kỳ hơi biến đổi, mồ hôi trên trán càng nặng thêm mấy phần. Dưới hoàn cảnh phức tạp thế này, lại có thể đưa ra phán đoán hành vi bước tiếp theo của kẻ địch một cách chính xác như vậy, quá đáng sợ rồi!
- Chuẩn bị viện trợ. Mệnh lệnh của Diệp Trùng lập tức làm An Bỉ Lạc Kỳ hoàn hồn lại. Trên mặt đại nhân lúc này nhìn không ra chút đầu mối nào, không biết đại nhân rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
An Bỉ Lạc Kỳ vẻ mặt liền nghiêm túc: “Vâng.”
Nhìn chiến trường rối mù trên màn hình, An Bỉ Lạc Kỳ không chút do dự, quay đầy chạy ra ngoài phòng điều khiển chính. Đồng thời, mệnh lệnh đám quang giáp chuẩn bị ra ngoài cũng lập tức truyền đi khắp cả chiến hạm.
Nhuế Băng đứng bên cạnh Diệp Trùng, hơi lo lắng nhìn màn hình.
- Tiểu thư, cô xem! Một thuyền viên đột nhiên chỉ một màn hình kêu lên kinh ngạc.
Kỳ thật không cần sự nhắc nhở của thuyền viên này, Cố Tình đã chú ý thấy dị dạng của chiến trường. Khu vực này vẫn luôn là trọng điểm chú ý của nàng, giả như trên tay nàng còn có tinh nhuệ, nàng nhất định không tiếc bất cứ giá nào lấy cho được quyền khống chế khu vực đó. Như thế, nàng liền có thể khống chế chặt chẽ cục thế của cả cuộc chiến. Đáng tiếc tất cả sư sĩ tinh nhuệ trên tay nàng gần như đều tổn thất, vô lực làm một đòn này.
Hàng trăm chùm sáng đâm xuyên đội ngũ Xích vĩ thú dày đặc, Xích vĩ thú hoảng loạn cả lên.
Trước mắt Cố Tình sáng lên, hô hấp bỗng trở nên dồn dập, đến nỗi trên mặt nàng hiên ra một áng đỏ dụ người cực độ. Mấy đại hán vẫn luôn giữ mặt không cảm xúc bên cạnh đó lúc này cũng không nhịn được, ai nấy khó khăn nuốt nước bọt.
Cố Tình hoàn toàn không cảm thấy, chỉ lo nhìn chằm chằm màn hình, chỉ là trên màn hình cái gì cũng không có. Phản ứng của nàng cực nhanh, lập tức nâng cao âm điệu: “Mau lên, đổi sang kiểu quang học.”
Thuyền viên vẫn luôn đần mặt nhìn chằm chằm Cố Tình giống như vừa tỉnh mộng, cuống tay cuống chân chuyển hệ thống quét hình thành kiểu quang học.
Cảnh tượng trên màn hình lập tức thay đổi.
Một đội khoảng chừng năm trăm cái quang giáp giống như một lưỡi đao nhọn sắc bén, mạnh mẽ đâm vào trong bầy Xích vĩ thú.
Mấy quang giáp này cực kỳ lợi hại, đặc biệt là súng quang của bọn họ, đánh lên người Xích vĩ thú thì là một lỗ máu to đùng. Phương thức chiến đấu của bọn họ cực kỳ đặc biệt, công kích tầng lớp rõ ràng, quang giáp trước mặt mỗi lần đều là bắn đồng loạt, mà quang giáp phía sau lại phụ trách hai cánh và sau lưng. Loại phương thức chiến đấu đặc biệt này phối hợp súng quang có uy lực cường đại trên tay bọn họ, bọn họ giống như cắt bơ vậy, không chút phí sức đâm xuyên qua.
Nhưng điều làm hai mắt Cố Tình phát sáng lại không hề là mấy thứ này, mà là nắm bắt đối với thời cơ và lựa chọn đối với điểm tấn công của đội ngũ này, điều này đủ để hiển thị ánh mắt độc đáo của người chỉ huy đội ngũ này.
Một đội ngũ mạnh mẽ thế này, nếu như có một người chỉ huy lợi hại như vậy, vậy thì bọn họ tuyệt đối là đi tới đâu quét sạch tới đó.
Cố Tình biết điều nàng hiện giờ nên làm là cái gì, nàng quyết đoán ra lệnh: “Mệnh lệnh, bộ thứ nhất, bộ thứ năm, bộ thứ chín, bộ thứ mười sáu, lập tức tản ra, bao vây đám Xích vĩ thú, chỉ đánh dây dưa.”
- Bộ thứ ba, bộ thứ bảy lập tức từ vị trí hiện giờ áp sát về phía tàu vũ trụ, dọn ra lối đi.
Điều nàng có thể làm chính là như vậy, trước mắt phải xem người chỉ huy của đội ngũ này, rốt cuộc có thể lĩnh hội được ý đồ của mình hay không.
Nàng có chút khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình, nàng vừa rồi làm như vậy, kỳ thật là cực kỳ mạo hiểm. Nếu như đối phương không lĩnh hội được ý đồ của nàng, thứ chờ đợi nàng chính là một trận thảm bại.
Nàng hoàn toàn không chú ý thấy, đốt ngón tay của nàng vì nắm quá nhiều sức mà trắng bệch. Người vẫn luôn trấn định, tự nhiên như nàng, phút quan trọng sống chết, cũng kìm không được mà có chút khẩn trương.
An Bỉ Lạc Kỳ rất mau liền phát giác được biến hóa của cả chiến trường, hơi ngây ra một chút, hắn liền không khỏi càng thêm khâm phục. Lập tức không chút do dự, cả đội ngũ vạch ra một hình cong ưu mỹ, tố dưỡng chiến đấu cao siêu phô bày ra rõ ràng trong cứ ngoặc này, chuyển hướng tốc độ cao trong góc hẹp, đội hình vẫn giữ cực kỳ hoàn hảo.
Trong lòng Cố Tình lập tức ổn định, nàng biết đối phương đã hiểu ý đồ của mình.
Thưởng thức một cách rất hứng thú cảnh tượng đội quang giáp này đâm ngang cắt dọc, đi tới đâu quét sạch tới đó trên màn hình. Vừa rồi nàng ra lệnh bộ thứ ba và bộ thứ bảy áp sát về phía tàu vũ trụ cũng chính là để nhường ra không gian bắn vọt tới này. Như vậy có thể làm sức chiến đấu của đội ngũ này phát huy với mức độ lớn nhất.
Chiến đấu đã không còn gì thấp thỏm rồi.
Nàng hiện giờ chỉ cảm thấy hứng thú với mấy vấn đề, đội quang giáp đột nhiên xuất hiện, thực lực mạnh mẽ thế này là chui ra từ chỗ nào? Chúng thuộc thế lực nào?