Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 604: Vương giả trở về (1)


Do hệ thống quét hình không thể nào nắm bắt được con tàu khổng lồ này, bọn họ chỉ có thể thông qua phương thức quang học mà tiến hành suy đoán khoảng cách của hai bên, khoảng cách này…

Ánh mắt bọn họ đều rơi trên vị trí mấy cái quang giáp phe mình bị bắn trúng. Toàn bộ đều là chỗ nối của súng quang và phần máy móc! Mười chùm sáng ở khoảng cách thế này, toàn bộ bắn trúng cùng một vị trí, không hụt phát nào.

Trong đầu mọi người không hẹn mà cùng vọt ra một danh từ: sư sĩ bắn tỉa!

Sắc mặt tộc trưởng Tuyết Lai tộc trắng bệch, không còn tí máu. Bà ta lập tức hạ lệnh: “Lập tức ra lệnh, mọi người không được phép chủ động tấn công!” Bà ta đã nhìn ra, đối phương không hề có địch ý, nếu không, mười chùm sáng đó sẽ không chỉ bắn súng quang. Mười chùm sáng này và địch ý mà nó nói, không bằng nói là nó cảnh cáo nhiều hơn.

Thật ra không cần ba ta ra lệnh, mấy sư sĩ ở tiền tuyến không ai dám động. Bọn họ đuổi giết Xích vĩ thú hoàn toàn dựa vào một hơi khẩu khí, nếu như khẩu khí này tan rồi, sự mệt mỏi sau khi khổ chiến giống như thủy triều sẽ nuốt chửng bọn họ. Bọn họ hiện giờ ngay cả sức cử động một cái cũng không có, mà mười chùm sáng chính xác tới mức đáng sợ này càng mang chút dũng khí phản kháng cuối cùng của bọn họ đánh tan hết.

Diệp Trùng cuối cùng đã nhìn thấy tộc trưởng Tuyết Lai tộc. Gặp mặt lần này cũng chỉ có hai người Diệp Trùng và tộc trưởng Tuyết Lai tộc, đây là yêu cầu của Diệp Trùng, mà Tuyết Lai tộc không có bất cứ chỗ và dũng khí từ chối nào.

Từ trên người bà ta nhìn không thấy bất cứ dấu vết đã trải qua huấn luyện nào. Diệp Trùng có chút khó mà tưởng tượng tộc trưởng một Tuyết Lai tộc to lớn như thế lại không có bất cứ sức chiến đấu nào.

Chính ngay cùng lúc Diệp Trùng đánh giá tộc trưởng Tuyết Lai tộc, bà ta cũng đang đánh giá Diệp Trùng. Bà ta cũng khó bề tưởng tượng, người trẻ tuổi trông tướng mạo không kinh người trước mặt này lại là chủ nhân của con tàu khổng lồ này. Nhưng cử chỉ và khí độ đối phương biểu hiện ra lại làm bà ta tin chắc thân phận của Diệp Trùng.

Bà ta hoàn toàn không ngờ thiếu niên trước mắt này có liên hệ với Diệp Trùng. Mặc dù bà ta từng tự mình ra lệnh rất nhiều lần phải bắt cho được Diệp Trùng.

Trải nghiệm mấy năm nay của Diệp Trùng, làm cho khí chất của hắn trong lúc bất tri bất giác đã xảy ra biến hóa to lớn. Chính loại biến hóa to lớn này mới làm cho tộc trưởng Tuyết Lai tộc nhất thời không hề nhận ra Diệp Trùng.




- Tôi là Diệp Trùng. Giọng nói lạnh nhạt không chút lên xuống, hắn giống như đang kể lại một việc bình thường vô cùng.

Màu máu trên mặt tộc trưởng Tuyết Lai tộc thoáng cái rút đi sạch sẽ. Bà ta quá quen thuộc với cái tên Diệp Trùng này. Trước khi Xích vĩ thú chưa xuất hiện, cái tên này xuất hiện đi xuất hiện lại trong báo cáo cấp dưới trình lên. Bà ta rất rõ ràng thứ mà mấy người Tuyết Lai tộc này sử dụng đối với thiếu niên này là loại thái độ gì.

Nhìn thấy sự hoảng sợ và tuyệt vọng trong mắt tộc trưởng Tuyết Lai tộc, lại nhìn thấy khóe mắt bà ta đã xuất hiện vết đuôi rùa, không biết tại sao, Diệp Trùng thở dài một tiếng trong lòng.

Có lẽ, bà ta có khả năng cũng là một người thân của mình. Lạnh lùng nhìn bà ta, Diệp Trùng bỗng cảm thấy một chút bi thương, Sắc mặt hắn không thay đổi, vẫn cứng ngắc, nhìn không ra vui giận.

Chính ngay lúc tộc trưởng Tuyết Lai tộc đã sắp tuyệt vọng nhắm mắt, Diệp Trùng bỗng đưa qua một con chip: “Xem xong rồi nói.”

Bà ta ngụy dị nhìn chằm chằm con chip trước mặt, kiểu ký hiệu phía trên cực kỳ cũ. Nếu như mình không nhớ lầm, đây là con chip của mười mấy năm trước.

Không hiểu nguyên nhân, tộc trưởng Tuyết Lai tộc vẫn bỏ con chip vào trong quang não.

Trong Tuyết Lai tộc sôi sục, mọi người đều ở trong một loại trạng thái thấp thỏm bất an. Ánh mắt bọn họ chốc chốc lại không kiềm chế được mà liếc về phía chiến hạm khổng lồ đáp trên quảng trường đó.

Khắp nơi có thể nhìn thấy người của Tuyết Lai tộc tụ tập cùng nhau, nhỏ giọng thảo luận. Bọn họ ai nấy trên mặt có vẻ phức tạp, mang theo vài phần tò mò, vài phần sợ hãi, còn có sự hưng phấn ẩn ước lộ ra bên trong. Bọn họ lâu lâu nhìn về phía phòng hội nghị trưởng lão.

Trên tàu Darkness. An Bỉ Lạc Kỳ liếc Tang Khảm một cái: “Tiểu Khảm Khảm, ngươi nói kết quả sẽ thế nào?” Mệnh lệnh Diệp Trùng cho hắn là đợi mệnh lệnh.


Tang Khảm cười lạnh nói: “Còn có thể thế nào? Bọn họ hiện giờ còn dám thế nào? Năm đó bọn họ đối với tiểu tiên sinh như thế. Hừ, đáng tiếc không gặp bọn họ ở thiên hà Hà Việt.” Trong lời nói, lại mang theo vài phần uy nghiêm đáng sợ.

An Bỉ Lạc Kỳ biết điều ngậm miệng. Đề cập tới chuyện lúc trước của đại nhân, trước mặt chủ mẫu, hắn không có dũng khí thảo luận.

Nhuế Băng nhíu mày: “Không được nói bậy.” Mấy người Tang Khảm không biết quan hệ của Diệp Trùng và Tuyết Lai tộc, nàng biết. Nếu như đổi là mình, nàng cũng không biết nên đối mặt Tuyết Lai tộc thế nào, không khỏi thương cho Diệp Trùng.

Thấy Nhuế Băng lên tiếng, Tang Khảm làm mặt quỷ với An Bỉ Lạc Kỳ, yên lặng lại.

Một lát sau, Diệp Trùng đã trở lại.

Trên mặt Diệp Trùng vẫn luôn kiên cường đã xuất hiện chút ít vẻ mệt mỏi. Hắn tiến vào liền dặn dò An Bỉ Lạc Kỳ: “Chúng ta phải ở lại đây vài ngày. Chú ý giữ cảnh giác.” Nói xong liền tự mình tiến vào phòng. Nhuế Băng nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Diệp Trùng, không khỏi trong lòng nhói đau, yên lặng theo Diệp Trùng vào phòng.

Hai người An Bỉ Lạc Kỳ và Tang Khảm nhìn nhau. Mấy người Sa Á ở bên cạnh càng lộ rõ sát cơ, hận không thể lập tức bắn mấy người Tuyết Lai tộc ở không xa đó thành tro.

Ngược lại với việc không thoải mái của mọi người trên tàu Darkness, trong Tuyết Lai tộc lại tưng bừng nhộn nhịp. Thân phận Diệp Trùng đã được xác nhận của hội đồng trưởng lão.

Thì ra là con trai của tiểu thư Vũ Vũ, chẳng trách anh hùng như vậy. Tuyết Lai tộc hơi có tuổi tác, ai nấy đều tuyên dương như vậy, làm cho mấy đứa nhỏ đó đứa nào cũng tò mò vô cùng.


Việc này không chỉ làm trái tim vốn dĩ treo lơ lửng của mọi người bỏ lại vào trong bụng, mà còn có cổ vũ lớn lao mấy tộc nhân của Tuyết Lai tộc đã mệt mỏi tới cực điểm đó.

Đời sau do nhân vật đỉnh cao nhất của hai nhà Tuyết Lai tộc và họ Diệp kết hợp mà thành, bản thân điều này đã đủ làm người ta kính sợ. Mà trải nghiệm truyền kỳ của hắn chứa đầy mê ly, mù mịt, nhưng cũng càng tăng thêm vài phần hơi thở thần bí.

Diệp Trùng không hề để ý tới Tuyết Lai tộc, mấy ngày này, hắn không rời khỏi tàu Darkness một bước. Với Tuyết Lai tộc, tuy do duyên cố mẹ ở giữa, hắn không tiêu diệt bọn họ, nhưng vô luận thế nào cũng nói không ra cảm tình gì. Trong cả Tuyết Lai tộc, người duy nhất làm hắn có chút hảo cảm thì chỉ có đứa trẻ đó.

Ở điểm này, tương tự như với nhà họ Diệp. Cả nhà họ Diệp, Diệp Trùng chỉ có khi đối mặt với Diệp La mới có vài phần vui vẻ.

Diệp Trùng lười để ý tới, liền dứt khoát ở trên tàu Darkness. Dù sao thứ nên đạt thành hiệp nghị, hắn đã cùng với tộc trưởng Tuyết Lai tộc, cũng chính là cô của hắn, xác định rồi.

Tang Phổ đang vùi đầu làm việc, bỗng máy liên lạc trên tay vang lên, làm hắn tỉnh lại. Hắn không khỏi nhíu mày, ai lúc này lại làm phiền mình chứ?

Mấy người Tang Phổ lúc trước hoàn toàn không có chút kinh nghiệm quản lý khu quản hạt to lớn thế này, cho dù đã chiêu mộ lượng lớn nhân tài, nhưng hắn vẫn cần học tập, cần mày mò. Nhật trình của bọn họ sắp xếp cực kín, công việc cũng cực kỳ nặng nhọc.

Số hiển thị trên máy liên lạc là một con số xa lạ, điều này làm lông mày Tang Phổ nhíu lại càng chặt hơn.

Hắn vẫn nối máy.

Tang Thiết là quân đoàn trưởng quân đoàn tông ủi hiện tại, hắn đang đóng ở quân đoàn tông ủi, nhìn tân binh trước mắt huấn luyện. Mấy Tang tộc này vừa mới từ Tang gia thôn tới, bọn họ là đám sư sĩ từ Tang gia thôn đi ra gần nhất. Mấy thiếu niên mới từ Tang gia thôn đi ra, cần tiến hành huấn luyện thống nhất ở chỗ này.

Dáng vẻ kiên cường của đám thiếu niên Tang tộc trước mắt làm hứng chí của Tang Thiết không khỏi hơi cao, tiếng gầm như sấm rền vang trên sân huấn luyện: “Toàn bộ đều lên tinh thần hết cho ta, Tang tộc chúng ta không có phế vật!”

Tang tộc hiện giờ, phát triển mạnh mẽ tới bực nào. Giả dụ tiểu tiên sinh nhìn thấy thành tựu hiện nay của bọn họ, nhất định sẽ rất vui mừng. Trong mắt Tang Thiết lóe qua một tia u ám. Diệp Trùng tung tích không rõ, còn có sự mất tích đột ngột của Nhuế Băng. Vẫn luôn là một khối tâm bệnh lớn nhất trong lòng tất cả Tang tộc.




Bỗng, máy liên lạc trên tay hắn vang lên, cúi đầu nhìn, là Tang Phổ.

Cái tên này, lúc này làm sao lại có thời gian gọi cho mình? Tang Thiết không khỏi kỳ quái vô cùng, hắn lập tức nối máy.

- A! Thật sao? Trời à!... Trên mặt Tang Thiết lộ ra vẻ mừng rỡ, hắn kích động tới mức ngữ khí cũng có chút run rẩy: “Được! Ta lập tức xuất phát!”

Đám tân binh ngạc nhiên nhìn quân đoàn trưởng, bọn họ vẫn chưa từng nhìn thấy quân đoàn trưởng lộ ra dáng vẻ thế này.

- Tất cả, lập tức tập hợp khẩn cấp! Ai dám chậm một bước, lão đây đánh gãy chân hắn! Vừa mới bỏ máy liên lạc xuống, Tang Thiết rướn cổ họng quát tháo.

Ba mươi giây sau.

Chỗ đóng quân của quân đoàn tông ủi, cả trăm cả ngàn sư sĩ lập tức giống như vô số dòng chảy nhỏ bắt đầu tụ tập về phía sân huấn luyện.

Quân đoàn thứ sáu dưới tay Tang Lăng là một quân đoàn vòng ngoài. Chỗ đóng quân của nó cũng ở khu vực rìa hành tinh Dật Cúc. Sức chiến đấu cốt lõi nhất của Tang tộc chính là quân đoàn tông ủi, nhưng sau trận chiến năm đó với Xích vĩ thú, vô số thế lực đến nhờ vả, khu vực quản hạt của Tang tộc cũng từ hành tinh Dật Cúc mở rộng thành mười mấy hành tinh. Quân đoàn tông ủi tuy lợi hại nhưng dù sao số người quá ít, do đó bọn họ xây dựng lại sáu quân đoàn, phân biệt đồn trú ở các hành tinh khác nhau. Quân đoàn thứ sáu tuy xếp ở cuối cùng nhưng thực lực lại cao nhất của sáu quân đoàn, đương nhiên, điều làm người ta hướng về nhất lại là phần lớn sĩ quan cao cấp trong quân đoàn thứ sáu đều là phụ nữ.

Tang Lăng bước vội vào phòng hội nghị. Đám thủ hạ nhìn nhau, các nàng vẫn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp thế này của quân đoàn trưởng.

Quét nhìn mấy thủ hạ đang ngồi, nàng điều chỉnh tâm tình một chút, trầm ổn nói: “Vừa rồi ta nhận được lệnh của đại nhân Tang Phổ.” Tang Phổ và Tang Lăng tuy đã kết hôn, nhưng khi làm việc, Tang Lăng vẫn luôn gọi Tang Phổ là đại nhân. Tang Lăng hiện giờ nào còn nhìn thấy chút tùy hứng khi còn thiếu nữ ngày xưa?

Đám sĩ quan ngừng hô hấp, chờ đợi công bố đáp án.

back top