Dưới màn đêm, Diệp Trùng giống như u linh yên lặng di chuyển trong bóng tối. Bóng đêm cho Diệp Trùng sự yểm hộ tốt nhất, nếu như là vũ trụ, cho dù Diệp Trùng điều khiển F-58 cũng tuyệt không dám khoa trương như vậy. Trong vũ trụ tuy rằng có khá nhiều các loại tia sáng, nhưng hoàn cảnh tương đối khá đơn giản, đối với máy quét hình mà nói, không nghi ngờ gì, là điều kiện tốt nhất để thực lực được phát huy lớn nhất. Nhưng, trong tầng khí quyển, hoàn cảnh phức tạp không chỉ làm cho bán kính quét hình của máy quét hình bị thu hẹp rất nhiều, hơn nữa phương diện chính xác cũng bị giảm với mức độ lớn tương đương. Điều quan trọng nhất là, chính phủ đối với tần số hệ thống quét hình trong tầng khí quyển, chủng loại… có hạn chế rất nghiêm khắc.
Vốn dĩ F-58 có hệ thống chống quét hình tiên tiến, lúc này đây không nghi ngờ gì là công cụ di chuyển tốt nhất, nhưng Diệp Trùng không dám khẳng định quang giáp của Johnson có hay không có cách liên lạc đặc thù với F-58, cho nên Diệp Trùng không dám gọi F-58 ra.
Thật ra, thời khắc đánh lén nhà họ Cơ tốt nhất là khoảng thời gian sau khi giết mấy người theo dõi hôm đó nhưng nhà họ Cơ vẫn chưa nhận được tin tức. Bây giờ nhà họ Cơ nhất định đã nhận được tin tức, đề phòng nhất định càng thêm nghiêm mật. Nhưng, kế hoạch đánh lén lần này hoàn toàn do Mục vạch ra, sau khi nhìn thấy lượng tin tức khổng lồ về nhà họ Cơ mà Mục thu thập được, Diệp Trùng vô cùng lý trí, mang trách nhiệm nặng nề là vạch kế hoạch giao cho Mục. Đối với Mục, Diệp Trùng hoàn toàn tin tưởng. Mục không có giải thích rõ ràng mục tiêu của lần hành động này, chỉ hiển thị ra xác suất tính toán cuối cùng, tỉ lệ thành công là 72%, xác suất thất bại nhưng có thể toàn thân rút lui là 20%, tỉ lệ bị giết là 8%.
Diệp Trùng cho rằng lúc này đánh lén nhà họ Cơ không thể nào sinh ra sự đả kích có tính căn bản nào, dù sao thực lực của mình không hề mạnh mẽ, ngược lại dễ dàng bại lộ thân phận. Nhưng, đã là Mục kiên trì, Diệp Trùng tin tưởng khẳng định là có lý do không thể không đi, Mục sẽ không làm bất cứ việc gì mà không có ý nghĩa.
Diệp Trùng cẩn thận bí mật di chuyển trong bóng tối, phương pháp này, khi bắt thú ở hành tinh rác cũng thường dùng tới, tính cảnh giác của sinh vật biến dị vượt xa con người, cảm giác của chúng nhạy bén, thường hay có rất nhiều phương pháp đặc biệt, có con có khứu giác kinh người, nhưng thính giác cực kỳ linh mẫn lại thường là đặc tính phần lớn bọn chúng thường hay có, mà điều làm Diệp Trùng đau đầu nhất, không nghi ngờ gì, chính là sinh vật biến dị có năng lực nhận biết hồng ngoại.
Buổi tối, ánh đèn đủ màu sắc rực rỡ, ánh sáng hoa lệ lập lòe lập lòe, nếu như từ trên không nhìn xuống, cảnh đêm tuyệt mỹ làm con người mê đắm. Minh tinh trên những màn hình quảng cáo ảm đạm lúc ban ngày, vào buổi tối lại vô cùng xinh đẹp. Ánh đèn an toàn của quang giáp trên không làm bọn chúng nhìn giống như một bầy đom đóm đang nhảy múa.
Diệp Trùng không có lòng đi thưởng thức cảnh sắc tuyệt đối không thể thấy được trên hành tinh rác này, trong bóng tối, hắn lúc này đây giống một con rắn độc băng lạnh, vô thanh vô tức lướt đi.
Diệp Trùng vừa cẩn thận ẩn dấu bản thân, vừa tò mò hỏi Mục: “Mục, mục tiêu lần này của chúng ta rốt cuộc là cái gì? Không được nói đoán đi!”
Mục lãnh đạm nói: “Tới lúc thì ngươi sẽ biết thôi, theo như tư liệu cho biết, xác suất tới lúc đó ngươi biết là 91%.”
Nghe xong, chân Diệp Trùng khựng lại, xém nữa là loạng choạng , nổi giận nói: “Tới lúc đương nhiên ta biết! Ta nói là bây giờ!”
Mục bình tĩnh nói: “Theo tư liệu cho biết, tới lúc đó ngươi vẫn có 8% khả năng không biết, còn bây giờ, không thể không lấy làm tiếc cho ngươi biết kết quả tính toán, khả năng ngươi có thể đoán ra là 0.”
Diệp Trùng trong lòng chửi lớn: “Mục chết bầm, ngươi đang nói là ta ngốc à?”
Mục không nóng không lạnh nói: “Về lý luận, hoàn toàn chính xác!”
----------------------
Diệp Trùng cẩn thận mai phục sau một cây nhân tạo, tỉ mỉ quan sát cái căn cứ trước mắt này. Cứ mỗi 15’ lại có vài con chim máy xinh xắn lượn vòng trên không, trên người chúng đều trang bị máy tăng biên độ quét hình, có thể tăng cường phạm vi và độ chính xác quét hình rất lớn. Nhưng Diệp Trùng nhờ sự chỉ điểm của Mục, trốn ở một góc chết.
Trong lòng hỏi Mục: “Mục, đây là nơi nào?”
Mục không trả lời nói: “Diệp tử, ngươi ngồi trên F-58 thì có thể tránh được hệ thống quét hình này!”
Diệp Trùng ừ một tiếng, lập tức gọi F-58 ra.
Mục thúc giục nói: “Nhanh!” Diệp Trùng cả kinh, không ngờ Mục vậy mà lại vội như vậy, không dám trù trừ, lấy tốc độ nhanh nhất chui vào trong, lấy tốc độ nhanh nhất khởi động động cơ.
F-58 quả nhiên không làm cho hệ thống quét hình của đối phương chú ý, Diệp Trùng vốn muốn dùng một phương thức không làm người ta chú ý từ góc này lẻn vào, nhưng Mục nói: “Bay thẳng!”
Diệp Trùng hơi ngẩn người, lập tức bay thẳng, điều kỳ quái là người đi lại ở chỗ đó lại giống như không nhìn thấy F-58, thậm chí còn có người vẫy tay chào Diệp Trùng, Diệp Trùng cứ thế mà nghênh ngang bay vào trong, đầu óc Diệp Trùng như sắp bị đoản mạch luôn, tới tận bây giờ vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Người ở chỗ này vô cùng tin tưởng hệ thống quét hình trong căn cứ, vốn không nghĩ tới có người có thể không thông qua sự kiểm tra thân phận mà lẻn vào, mọi người đều cho rằng đây là quang giáp của căn cứ này.
Nhưng, Mục lại không có chút ý muốn giải thích nào, mà lãnh đạm nói: “Ngươi bây giờ chỉ có 3 phút thời gian, sau 3 phút, Johnson sẽ đuổi tới đây, hắn có 87% khả năng đã biết vị trí cụ thể của ngươi.”
Mồ hôi lạnh từ trán Diệp Trùng toát ra rơi xuống!
Mục làm như không thấy, tiếp tục nói: “Ngươi phải trong vòng 1 phút tới được chỗ này!” Quang não của F-58 lập tức đưa ra bức sơ đồ nổi của căn cứ, ở phía Tây Bắc, ở vị trí một phòng ngầm dưới đất sâu khoảng 20 mét, có một điểm sáng màu đỏ tươi, đó chính là mục tiêu của Diệp Trùng.
- Mục chết tiệt, ngươi… Diệp Trùng không chịu được nữa buột miệng chửi đổng, dồn sức với tốc độ cao nhất bay về phía trước.
Nhưng Mục lại cứ khoan thai nói: “Diệp tử, không cần gấp! Với tốc độ của ngươi, có 94% khả năng tới được đích!” Trong lòng Diệp Trùng hận đến nghiến răng kèn kẹt, tên Mục đáng chết này. Nghe thấy Johnson 3 phút sau sẽ đến, ý nghĩ đầu tiên nổi lên trong đầu Diệp Trùng chính là bỏ giáp mà chạy. Đùa cái gì vậy chứ, 2 cái vốn không phải là quang giáp cùng một cấp bậc, mình gần như không có chút phần thắng nào. Không chạy? Không chạy chẳng lẽ chờ chết ư?
Nhưng nghe lời của Mục, dường như còn có ý tứ khác, tên Mục đáng chết này, Diệp Trùng tuy rằng trong lòng chửi mắng không ngừng, quang giáp lại bay về phía trước với tốc độ cao nhất.
Chỉ dùng 5 giây, Diệp Trùng đã bay tới phía trên của gian phòng ngầm đó, một cánh cửa ngang hợp kim to lớn rộng 100 mét, cao 30 mét không ngừng phóng lớn trước mặt Diệp Trùng.
Khi Diệp Trùng cách cánh cửa 50 mét, Mục đột nhiên nói: “Phát ra tín hiệu nhận dạng!”
Diệp Trùng một hơi cũng không đủ hít vào, vốn không kịp suy nghĩ nhiều, hai tay với tốc độ nhanh nhất di động, khi ở Hắc giác, tốc độ tay của Diệp Trùng đã đạt tới 5.54 Hz, sau khi đột phá bình cảnh, tốc độ tay của Diệp Trùng hiện nay đã sắp đạt tới 7 Hz, đây là một con số cực kỳ kinh người.
Nhưng cho dù là tốc độ tay kinh người của Diệp Trùng, trong thời gian ngắn, không chút chuẩn bị đột nhiên phải làm động tác mới, cũng làm Diệp Trùng suýt nữa xong đời. Nhưng cũng may, Diệp Trùng thắng gấp, F-58 dừng một cách nguy hiểm ở chỗ cách cánh cửa chỉ có 2 mét, mà tín hiệu nhận dạng cũng được phát đi trước khi F-58 dừng lại.
Diệp Trùng hồi thần trở lại, trong lòng hoảng sợ, phát tín hiệu nhận dạng cho đối phương, đó không phải là tìm chết sao?
Song, ngoài dự liệu của Diệp Trùng, cánh cửa hợp kim từ từ mở ra, bên trong tối đen thăm thẳm, thò tay không thấy được 5 ngón!
Vốn dĩ F-58 có hệ thống chống quét hình tiên tiến, lúc này đây không nghi ngờ gì là công cụ di chuyển tốt nhất, nhưng Diệp Trùng không dám khẳng định quang giáp của Johnson có hay không có cách liên lạc đặc thù với F-58, cho nên Diệp Trùng không dám gọi F-58 ra.
Thật ra, thời khắc đánh lén nhà họ Cơ tốt nhất là khoảng thời gian sau khi giết mấy người theo dõi hôm đó nhưng nhà họ Cơ vẫn chưa nhận được tin tức. Bây giờ nhà họ Cơ nhất định đã nhận được tin tức, đề phòng nhất định càng thêm nghiêm mật. Nhưng, kế hoạch đánh lén lần này hoàn toàn do Mục vạch ra, sau khi nhìn thấy lượng tin tức khổng lồ về nhà họ Cơ mà Mục thu thập được, Diệp Trùng vô cùng lý trí, mang trách nhiệm nặng nề là vạch kế hoạch giao cho Mục. Đối với Mục, Diệp Trùng hoàn toàn tin tưởng. Mục không có giải thích rõ ràng mục tiêu của lần hành động này, chỉ hiển thị ra xác suất tính toán cuối cùng, tỉ lệ thành công là 72%, xác suất thất bại nhưng có thể toàn thân rút lui là 20%, tỉ lệ bị giết là 8%.
Diệp Trùng cho rằng lúc này đánh lén nhà họ Cơ không thể nào sinh ra sự đả kích có tính căn bản nào, dù sao thực lực của mình không hề mạnh mẽ, ngược lại dễ dàng bại lộ thân phận. Nhưng, đã là Mục kiên trì, Diệp Trùng tin tưởng khẳng định là có lý do không thể không đi, Mục sẽ không làm bất cứ việc gì mà không có ý nghĩa.
Diệp Trùng cẩn thận bí mật di chuyển trong bóng tối, phương pháp này, khi bắt thú ở hành tinh rác cũng thường dùng tới, tính cảnh giác của sinh vật biến dị vượt xa con người, cảm giác của chúng nhạy bén, thường hay có rất nhiều phương pháp đặc biệt, có con có khứu giác kinh người, nhưng thính giác cực kỳ linh mẫn lại thường là đặc tính phần lớn bọn chúng thường hay có, mà điều làm Diệp Trùng đau đầu nhất, không nghi ngờ gì, chính là sinh vật biến dị có năng lực nhận biết hồng ngoại.
Buổi tối, ánh đèn đủ màu sắc rực rỡ, ánh sáng hoa lệ lập lòe lập lòe, nếu như từ trên không nhìn xuống, cảnh đêm tuyệt mỹ làm con người mê đắm. Minh tinh trên những màn hình quảng cáo ảm đạm lúc ban ngày, vào buổi tối lại vô cùng xinh đẹp. Ánh đèn an toàn của quang giáp trên không làm bọn chúng nhìn giống như một bầy đom đóm đang nhảy múa.
Diệp Trùng không có lòng đi thưởng thức cảnh sắc tuyệt đối không thể thấy được trên hành tinh rác này, trong bóng tối, hắn lúc này đây giống một con rắn độc băng lạnh, vô thanh vô tức lướt đi.
Diệp Trùng vừa cẩn thận ẩn dấu bản thân, vừa tò mò hỏi Mục: “Mục, mục tiêu lần này của chúng ta rốt cuộc là cái gì? Không được nói đoán đi!”
Mục lãnh đạm nói: “Tới lúc thì ngươi sẽ biết thôi, theo như tư liệu cho biết, xác suất tới lúc đó ngươi biết là 91%.”
Nghe xong, chân Diệp Trùng khựng lại, xém nữa là loạng choạng , nổi giận nói: “Tới lúc đương nhiên ta biết! Ta nói là bây giờ!”
Mục bình tĩnh nói: “Theo tư liệu cho biết, tới lúc đó ngươi vẫn có 8% khả năng không biết, còn bây giờ, không thể không lấy làm tiếc cho ngươi biết kết quả tính toán, khả năng ngươi có thể đoán ra là 0.”
Diệp Trùng trong lòng chửi lớn: “Mục chết bầm, ngươi đang nói là ta ngốc à?”
Mục không nóng không lạnh nói: “Về lý luận, hoàn toàn chính xác!”
----------------------
Diệp Trùng cẩn thận mai phục sau một cây nhân tạo, tỉ mỉ quan sát cái căn cứ trước mắt này. Cứ mỗi 15’ lại có vài con chim máy xinh xắn lượn vòng trên không, trên người chúng đều trang bị máy tăng biên độ quét hình, có thể tăng cường phạm vi và độ chính xác quét hình rất lớn. Nhưng Diệp Trùng nhờ sự chỉ điểm của Mục, trốn ở một góc chết.
Trong lòng hỏi Mục: “Mục, đây là nơi nào?”
Mục không trả lời nói: “Diệp tử, ngươi ngồi trên F-58 thì có thể tránh được hệ thống quét hình này!”
Diệp Trùng ừ một tiếng, lập tức gọi F-58 ra.
Mục thúc giục nói: “Nhanh!” Diệp Trùng cả kinh, không ngờ Mục vậy mà lại vội như vậy, không dám trù trừ, lấy tốc độ nhanh nhất chui vào trong, lấy tốc độ nhanh nhất khởi động động cơ.
F-58 quả nhiên không làm cho hệ thống quét hình của đối phương chú ý, Diệp Trùng vốn muốn dùng một phương thức không làm người ta chú ý từ góc này lẻn vào, nhưng Mục nói: “Bay thẳng!”
Diệp Trùng hơi ngẩn người, lập tức bay thẳng, điều kỳ quái là người đi lại ở chỗ đó lại giống như không nhìn thấy F-58, thậm chí còn có người vẫy tay chào Diệp Trùng, Diệp Trùng cứ thế mà nghênh ngang bay vào trong, đầu óc Diệp Trùng như sắp bị đoản mạch luôn, tới tận bây giờ vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Người ở chỗ này vô cùng tin tưởng hệ thống quét hình trong căn cứ, vốn không nghĩ tới có người có thể không thông qua sự kiểm tra thân phận mà lẻn vào, mọi người đều cho rằng đây là quang giáp của căn cứ này.
Nhưng, Mục lại không có chút ý muốn giải thích nào, mà lãnh đạm nói: “Ngươi bây giờ chỉ có 3 phút thời gian, sau 3 phút, Johnson sẽ đuổi tới đây, hắn có 87% khả năng đã biết vị trí cụ thể của ngươi.”
Mồ hôi lạnh từ trán Diệp Trùng toát ra rơi xuống!
Mục làm như không thấy, tiếp tục nói: “Ngươi phải trong vòng 1 phút tới được chỗ này!” Quang não của F-58 lập tức đưa ra bức sơ đồ nổi của căn cứ, ở phía Tây Bắc, ở vị trí một phòng ngầm dưới đất sâu khoảng 20 mét, có một điểm sáng màu đỏ tươi, đó chính là mục tiêu của Diệp Trùng.
- Mục chết tiệt, ngươi… Diệp Trùng không chịu được nữa buột miệng chửi đổng, dồn sức với tốc độ cao nhất bay về phía trước.
Nhưng Mục lại cứ khoan thai nói: “Diệp tử, không cần gấp! Với tốc độ của ngươi, có 94% khả năng tới được đích!” Trong lòng Diệp Trùng hận đến nghiến răng kèn kẹt, tên Mục đáng chết này. Nghe thấy Johnson 3 phút sau sẽ đến, ý nghĩ đầu tiên nổi lên trong đầu Diệp Trùng chính là bỏ giáp mà chạy. Đùa cái gì vậy chứ, 2 cái vốn không phải là quang giáp cùng một cấp bậc, mình gần như không có chút phần thắng nào. Không chạy? Không chạy chẳng lẽ chờ chết ư?
Nhưng nghe lời của Mục, dường như còn có ý tứ khác, tên Mục đáng chết này, Diệp Trùng tuy rằng trong lòng chửi mắng không ngừng, quang giáp lại bay về phía trước với tốc độ cao nhất.
Chỉ dùng 5 giây, Diệp Trùng đã bay tới phía trên của gian phòng ngầm đó, một cánh cửa ngang hợp kim to lớn rộng 100 mét, cao 30 mét không ngừng phóng lớn trước mặt Diệp Trùng.
Khi Diệp Trùng cách cánh cửa 50 mét, Mục đột nhiên nói: “Phát ra tín hiệu nhận dạng!”
Diệp Trùng một hơi cũng không đủ hít vào, vốn không kịp suy nghĩ nhiều, hai tay với tốc độ nhanh nhất di động, khi ở Hắc giác, tốc độ tay của Diệp Trùng đã đạt tới 5.54 Hz, sau khi đột phá bình cảnh, tốc độ tay của Diệp Trùng hiện nay đã sắp đạt tới 7 Hz, đây là một con số cực kỳ kinh người.
Nhưng cho dù là tốc độ tay kinh người của Diệp Trùng, trong thời gian ngắn, không chút chuẩn bị đột nhiên phải làm động tác mới, cũng làm Diệp Trùng suýt nữa xong đời. Nhưng cũng may, Diệp Trùng thắng gấp, F-58 dừng một cách nguy hiểm ở chỗ cách cánh cửa chỉ có 2 mét, mà tín hiệu nhận dạng cũng được phát đi trước khi F-58 dừng lại.
Diệp Trùng hồi thần trở lại, trong lòng hoảng sợ, phát tín hiệu nhận dạng cho đối phương, đó không phải là tìm chết sao?
Song, ngoài dự liệu của Diệp Trùng, cánh cửa hợp kim từ từ mở ra, bên trong tối đen thăm thẳm, thò tay không thấy được 5 ngón!